Bạn đang đọc Tiêu Dao Bá Vương: Chương 6
Cười nhẹ, hắn buông bát trong tay, thật sự rất thưởng thức nữ tử thông minh hơn người này.
– Thiên hạ này nhất định phải do người họ Tề cai quản sao? Hắn hỏi
– A?
Nước Tề không do người họ Tề cai quản thì chẳng lẽ định thay đổi triều đại.
– Trẫm sinh ra trong lãnh cung, từ nhỏ chỉ lo giữ mạng sống, chưa từng thử cái gì gọi là đạo trị quốc, hơn nữa thiên tính có hạn, thông quân sự nhưng không thông chính vụ. Nàng cho rằng nếu trẫm đăng cơ, tương lai Tề quốc sẽ thế nào?
– Không ổn! Nàng không thèm nể mặt hắn.
Tề Tranh cười to, không coi đó là ngỗ nghịch:
– Trẫm không có năng lực cân bằng đảng phái triều đình như Tuyên Nhi, cũng không có bản lĩnh làm giàu như Tiểu Hạo Tử. Khả năng duy nhất của trẫm chỉ là thanh lọc toàn bộ triều đình, loại bỏ những quan lại mục ruỗng, khiến cho thiên hạ thay đổi một lần nữa rồi lập lại từ đầu
– Ngươi… vậy ngươi muốn giết bao nhiêu người nữa đây?
Nàng ngây người.
– Trẫm chưa bao giờ là một thánh minh quân chủ, cũng không nhận nổi danh hiệu đó, chỉ muốn thành bá vương, chinh chiến thiên hạ, thống nhất trung nguyên
Hắn đứng thẳng dậy, sát khí và uy thế bừng bừng thấu tận trời xanh.
Trong lúc hoảng hốt, dường như nàng nhìn thấy đám mây tiêu điều, chân trời đỏ rực nhưng mây đen cũng che trời, nhưng ở đó, có một ánh hào quang sáng ngời khiến nàng hoảng sợ.
Ánh mắt nàng không rời được khuôn mặt hắn, kinh ngạc nhìn chăm chú ánh mắt, khuôn miệng, đoan chính tuấn tú như ngọc thụ lâm phong.
Nàng biết khuôn mặt này là dịch dung, đây là nhị đệ của Tề Tranh, diện mạo của Tề Hạo. Nhưng hai huynh đệ hắn diện mạo vốn giống nhau đến bẩy phần, chỉ khác là Tề Hạo ba phần nhu hòa, bẩy phần giảo hoạt khiến hắn như phong lưu nhã sĩ. Như Tề Tranh thì ẩn dưới mặt nạ tươi cười là bản tính uy phong. Hắn là một cây đao bén, tài năng vô cùng.
Với người cuồng võ học như Trữ Tiếu Mộng mà nói, bảo vật đệ nhất thiên hạ là võ công bí kíp, thứ hai là bảo đao lợi kiếm. Lúc này, nàng có cảm giác muốn cầm thanh bảo đao “Tề Tranh” này mà tung hoành bốn phương.
Trước khi tự ý thức bản thân, nàng đã dần dần tới gần hắn
Phát hiện nàng thất thần, hắn mỉm cười, thu sát khí lại.
Hơi nhướng mày, hắn xoay người, cầm đũa, gắp một miếng nhỏ bốc mùi trên bàn tống thẳng vào miệng nàng
Nàng ở quá gần hắn, căn bản không thoát được lần đánh lén này của hắn.
Vật lạ đó vào miệng, mắt phượng trố ra, mũi đầu tiên ngửi thấy mùi thối nhưng sau đó lưỡi như run lên.
– Ngươi…
Nàng buồn nôn nhưng miếng đồ thối đó vừa vào miệng đã nhũn ra rồi bị nuốt xuống. Lòng nóng như lửa, đang định vung chưởng đánh hắn nhưng đột nhiên cổ họng dâng lên mùi thơm ngọt, thơm thuần vô cùng, ngon không nói nên lời.
Sao lại thế này? Cảm giác thèm ăn mấy ngày nay nàng cố gắng áp chế bùng nổ. Nàng cảm giác vô cùng đói.
Tề Tranh cười hì hì đem nửa bát cháo còn lại tới trước mặt nàng.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Quá đáng, không thể múc bát khác cho nàng sao?
Hắn xua xua tay:
– Ai biết nàng đến? Ta chỉ làm ình thôi, giờ nếu làm thì phải chờ thêm hai khắc. Nửa bát này cho nàng dùng tạm, ta lập tức nấu thêm
Nhìn vẻ mặt vô lại của hắn, nàng thật sự muốn một chưởng đánh nát đầu hắn.
Nhưng nghĩ lại, hắn nói cũng có đạo lý. Nàng vẫn cự tuyệt ăn đồ ăn hắn nấu. Lâu dần, hắn đương nhiên sẽ quen chỉ làm ình, chẳng lẽ bắt hắn nấu cơm hai người, ăn một phần rồi đổ bỏ một phần sao?
Buông bàn tay sắp đánh lên ót hắn, nàng sầu não đón lấy nửa bát cháo đó
Hai tay rảnh rỗi, Tề Tranh quả nhiên bận rộn đi nấu một nồi cháo mới.
Trữ Tiếu Mộng ăn một thìa cháo, phát hiện vị ngon khi nãy không tiêu tan mà ngược lại lại càng thêm kích thích.
– Đây là cái gì?
Nàng chỉ vào món đồ lạ trên bàn, vừa nói vừa ăn vội vàng.
Trong lòng hắn mừng thầm. Nàng càng lúc càng hay ăn đồ hắn làm, càng ngày càng nghiện đồ ăn, lâu dài, nàng còn có thể xa hắn sao?
– Đậu hũ thối. Chủ yếu là dùng đậu hũ, hạt tiêu, muối, chờ lên men mà thành
Sau khi đặt nồi cháo lên hầm, hắn xoa xoa tay bẩn, cầm đôi đũa lấy đậu hũ thối ăn.
– Ngửi mùi thì không thơm nhưng ăn cùng cháo sẽ có mùi vị vô cùng đặc biệt.
– Ngươi khách khí rồi. Mùi này căn bản quá thối
Biến Phượng Nghi cung thối um suốt ba ngày nhưng nàng không thể phủ nhận, đậu hũ thối ăn cùng cháo, dù không cầu kì nhưng rất ngon miệng
Hắn chỉ cười. Vốn chính là cố ý làm cho nó thối, trước đã dùng hương thơm để câu dẫn nàng, nếu dùng cách cũ, hiệu lực sẽ giảm đi. Phải tìm cách khác lạ mới có thể làm nàng mắc mưu lần nữa.
Nhưng chuyện đó không thể nói cho nàng được, trừ phi hắn chán sống.
Nàng cũng không nói nữa, cái miệng nhỏ ăn hết bát cháo, buông bát, lạnh lùng nhìn hắn
– Ngươi có chí lớn thì làm đi, phí tâm tư câu dẫn ta ăn uống, có ý gì?
cái miệng nhỏ uống hoàn cháo, buông bát, lãnh trầm ánh mắt nhìn thẳng hắn.
Hắn nghẹn họng nhìn nàng trân trối, ngây người đến nửa nén hương mới mở được miệng:
– Không thể nào? Nàng hoàn toàn không phát hiện dụng ý của ta?
Âm mưu quỷ kế của hắn nàng có thể thấy nhưng sao không thể nhìn thấu tâm tư của hắn?
– Ta biết ngươi muốn ta giúp ngươi đối phó với Lí Hữu Hợp cùng Chu Bằng, ta cũng phối hợp, ngươi không cần dùng tâm kế với ta
Hơn nữa, nàng vô cùng chán ghét bị tính kế, sắp đặt
Trời ạ! Nàng thật sự không hiểu…… Hắn lắc đầu, cười đến thiếu chút tắc thở
– Tiếu Mộng, Tiếu Mộng… nàng đúng là … khôn khéo như thế nhưng lại hoàn toàn mơ hồ?
Nàng nhíu mày:
– Đồ điên
Mặc kệ hắn, nàng chạy lấy người.
– Khoan đã.
Hắn vội chạy lên trước, ôm chầm lấy thắt lưng nàng, môi cười cười áp lên miệng nàng
Thật gắt gao, thật chân thật. Hắn đang hôn nàng.
Nàng mở to mắt, trong mắt chỉ thấy bầu trời u ám nhưng lại có chút ánh sáng lóe ra
Ánh sáng đó thật hiền hòa, như gió tháng ba thổi qua khiến tuyết tan, cỏ mọc.
Tề Tranh không phải kẻ phong lưu, cũng chẳng phải loại đầu gỗ. Hắn là một đại tướng quân, có bản lĩnh chinh phục.
Nhân lúc nàng ngẩn người, hắn vươn đầu lưỡi mở đôi môi nàng ra, vuốt ve hàm răng ngọc. Mùi hương ngọt ngào của nàng khiến lòng hắn như phát hỏa.
Hai tay ôm chặt thắt lưng nàng, hắn càng hôn nàng nồng nhiệt hơn, ý đồ tiến quân thần tốc, khiến nàng mê người
Tính cách Tề Tranh là dù thắng dù bại cũng không chịu bỏ cuộc. Hắn tin tưởng, sẽ có lúc biến khối thủy tinh cứng rắn này thành hiền hòa.
Nhưng hắn không hề dừng quấy rầy, khiến tim nàng loạn nhịp, thần trí dần tỉnh táo lại
Hai tay dùng sức đẩy hắn ra
– Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Thần thái vui vẻ:
– Ta thích nàng, từ lần đầu tiên nàng tiến cung ta đã để ý đến nàng nhưng nàng không hề để ý đến ta. Khi đó ta đến Vân Mộng Sơn tìm ngươi, nửa vì công, nửa vì tư. Nay trăm phương ngàn kế trêu chọc nàng chính là muốn nàng để ý… Tiếu Mộng, Tiếu Mộng. Ta đang theo đuổi nàng, nói vậy nàng có hiểu không?
Nói xong, hắn lại tiến lên phía trước
– A!
Nàng la hoảng, bất giác che miệng lại.
Nháy mắt, hắn quay đầu, hôn lên vành tai ngọc của nàng.
– A……
Cảm giác ngứa ngáy dâng lên từ đáy lòng, Trữ Tiếu Mộng không dám tin vội lùi về phía sau, một tay che miệng, một tay bưng tai
Không tin được… lại bị khinh bạc như thế. Tên hỗn đản này định đùa giỡn nàng!
Nàng lui, hắn liền tiến, không lâu sau đã bức nàng đến gốc cây
Hắn vươn tay, ôm cả nàng và cây trúc
– Còn nàng? Có nhận lời theo đuổi của ta không?
Vô số cảm xúc hiện lên khuôn mặt vốn đạm mạc như cúc, thanh nhã như tiên của nàng.
Từng biết được đến cảnh giới sau cùng của võ thuật, nàng một lòng say mê võ học, không quản chuyện khác. Nhưng lúc này, bị hắn bức tới cùng cực, nàng hỗn loạn đến quên hết mọi thứ, bất giác vung tay lên. Thân thể cao lớn của Tề Tranh bay lên.
Nàng chật vật vạn phần, chạy trối chết.