Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: Chào con…!
– Gia Huy, em đau quá…Gia Huy…- Cô gọi một cách yếu ớt, tiếng nói đứt quãng khiến cho anh đang ôm cô cũng phải tỉnh giấc, nhìn cô đang ôm bụng liền nghĩ ngay chỉ một kết quả, rằng cô sắp sinh rồi.
Từ ngày cưới nhau về, anh liền đưa cô đến nhà bố mẹ sống để tiện cho việc chăm sóc, lại có mẹ ở đây, chắc bà sẽ biết chăm cô như thế nào hơn anh.
Na Na ở phòng kế bên, được sự lay động của Hoàng Minh cũng tỉnh lại, thấy cô ôm bụng liền hiểu ngay.
– Nhanh Nhanh, ôm nó lên xe nhanh nhanh. – Bà kêu lớn, chạy đi lấy chìa khóa xe rồi sai người ra mở cổng, anh ôm theo cô lên xe và giữ chặt cô trong lòng, để cho Hoàng Minh cầm lái, một mạch đến bệnh viện sở cách đó không quá xa.
~~Cô liền được nhanh chóng chuyển vào phòng cấp cứu khoa sản – Bệnh viện của tiên, anh muốn đi theo nhưng dưới sự ngăn cản của bác sĩ và những y tá, kết quả là bây giờ anh cùng mẹ và Hoàng Minh ngồi ôm đầu ở hàng ghế đợi.
1 phút trôi qua
30 phút trôi qua
45 phút trôi qua
1 giờ trôi qua
1 giờ 30 phút trôi qua
2 giờ trôi qua
Thời gian cứ thế trôi một cách quá chậm chạp khiến ọi người ở ngoài cũng hồi hộp lo lắng không kém.
– Con bé đâu? Nó sao rồi? – Tiếng giày cao gót, không ai khác chính là Jenny, đi đằng sau là Ron, Minh, Lan, Melry còn có cả Hoàng, Vũ và một số người khác, nhưng bây giờ anh cũng không có thời gian để tập đếm nữa.
– Vẫn trong đấy – Na Na có vẻ lo lắng, đáp nhanh nhưng mắt vẫn nhìn vào bên trong.
– Được rồi, được rồi, mọi người chờ ta ở đây – Jenny nói xong rồi chạy biến, để lại sự lo lắng hiện lên rõ nét trên mặt của mọi người nơi đây.
Jenny chạy nhanh đến phòng chứa trang phục y tá, mặc vào và dùng thuật di chuyển tức thời đến một góc bên trong phòng cấp cứu. Nhìn thấy cô đang cố rặn đứa bé một cách cực kì khó khăn, Jenny đau lòng, lấy từ trong túi ra một viên đan nhỏ, búng một cái cho nó vào luôn miệng Thùy Nhi, Thùy Nhi vừa nhìn đã biết dì cô vừa vào phòng, liền không nghi ngờ mà nhai luôn viên đan. Không hiểu khí huyết đột nhiên tốt lên, đứa bé như thế cứ mặc nhiên ngoan ngoãn chui ra thfi cũng là lúc Jenny trở lại với nụ cười trên môi, mọi người không hiểu sao cũng thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng kì lạ thay, tiếng khóc mà mọi người chờ đợi đã không hề xuất hiện, khiến Jenny trợn mắt há mồm, không lẽ là thai chết?
Anh bật dậy định đi vào phòng cấp cứu, nhưng lại nghe đâu đó tiếng cười đùa của trẻ con, còn có tiếng cười khanh khách nữa, thật kì lạ.
Một bác sĩ đi ra, ôm theo đứa bé, mỉm cười hiền hòa
– Là một bé trai…
Na Na nhanh nhảu ôm lấy nó nhìn nhìn ngắm ngắm.
– Nó là Vampire! – Bác sĩ lại nói tiếp, câu nói khiến mọi người hít thở không thông – Là một vampire thuần chủng, nhưng mang dòng máu của loài quý tộc, thọ cao nhưng lại không cần uống máu, vẫn có thể ăn như người thường, là loài hiếm của hiếm.
Mọi người cười tươi, trừ Hoàng và Hiệp dường như không hiểu lắm nhưng cũng không hề tò mò, chỉ chuyên tâm đến đứa bé. Vậy mà cha đứa bé lại đi thẳng vào bên trong phòng cấp cứu, nơi có người con gái mà anh một mực yêu thương.
– Chào em.
– Chào anh. – Cô mỉm cười, rồi ngủ thiếp đi
~Những ngày sau ở phòng hồi sức, cô dưới sự chăm sóc của mọi người đã có thể hồi phục hoàn toàn, ôm trong mình đứa con mang dòng máu lai, cô vuốt nhẹ trán nó, nó nhìn cô mà cười khanh khách. Nó có dung nhan rất giống Gia Huy, lại có đôi mắt màu đỏ nhưng cũng có chút xám. Nó rất ngoan, ai cũng có thể ôm, lại thường trầm mặc và thích yên tĩnh, khiến ai cũng đùa là bản sao của ông nội và cha nó mất rồi.
– Đặt tên cho con chưa? – Đó là Gia Kỳ, hắn đã rất cố gắng để xử lý công việc ở công ty lớn bé, bây giờ mới rảnh rỗi được liền mò đến đây.
– Nó tên là…Hoàng Anh Quân. – Cô nhìn nó với ánh mắt hiền lành của một người mẹ.
Cùng lúc đó Vũ tay trong tay với vợ mình đi vào, còn mang theo những túi đồ to nhỏ chứa áo quần của thằng bé.
– Chào con! – Anh hôn thằng bé, ôm nhẹ nhàng.
Mọi người lại cười đùa, còn mua đồ chơi cho nó rất rất rất nhiều, mặc dù nó vừa mới sinh, còn nhỏ nên không thể nào chơi được.
Và hình như mọi người đã quên cái gì đó đi rồi….