Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: *Lửa Giận*
Cô nặng nề bưng từng chồng sách dày cộm đặt lên bàn, anh đứng ở gần cửa sổ, tựa người vào tường nhìn cô kệ nệ, nhấp những ngụm café đen đặc cô pha, anh cười trêu chọc.
– Chồng, giúp em đi a~ – Cô làm nũng
– Em làm được mà… – Vẫn thong dong đứng nhìn
Cô như phát điên lên, giậm mạnh chân xuống sàn như một con voi mamus, hét lớn tỏ vẻ sự giận dữ
– Đồ lười biếng!!!!
Anh nhún vai tiếp tục thưởng thức café và…đứng nhìn cô.
Kệnh cạng bưng hết đống sách đặt lên bàn, cô thở dài lau mồ hôi.
– Em định sẽ nhai hết đống giấy đó sao?
– Ừ, chứ làm sao nữa hử? – Cô rít lên vẻ “Em dỗi rồi nha”
Anh cười khúc khích
– Kô, em nhai đi…
– Anh đang đùa em đấy ak?
Cô bực bội ngồi vào ghế bắt đầu dở từng trang sách, chép từng công thức, đôi lúc cô lại gặm gặm chiếc bút như đang suy nghĩ. Mọi hành động đó như thôi miên anh để kô thể nào rời mắt được. Cô như một đưa trẻ, giận lên thật dễ thương mà dường như, anh vừa phát hiện ra điều đó. Nắng từ bên ngoài rọi vào, chiếu sáng cả căn phòng được làm bằng thủy tinh. Mọi thứ như làm nền cho cô nàng hồ ly bé nhỏ, anh chưa thấy một con hồ ly nào lại xinh đẹp đến thế. Làn da cô sáng lên, mái tóc đỏ rực kì quái bồng bềnh được cô cột thật cao trên đầu, ba vòng nóng bỏng tuy được cô che đậy cẩn thận nhưng vẫn làm anh say đắm.
Tim anh như muốn được đập trở lại, anh đã yêu cô từ bao giờ nhỉ? Nhưng có một điều ko thể phủ nhận là anh kô thể nói lên điều đó, có lẽ là anh sợ…
– Huy, anh thôi ngay điệu cười thế đi, em không thể tập trung a~
Cô ảo não ôm đầu.
– Thừa nhận đi, anh cuốn hút hơn đống giấy đó – Anh nhếch môi, đưa tách café lên miệng nhấp một ngụm.
– Anh đến đi chỗ khác đi, kô được ở đây nữa a
~- Ừ – Anh đặt ly café xuống, hôn nhẹ má cô một cái – Anh đi với Vũ đây – Thì thầm
– Được.
Cô lại quay lại với núi bài tập, bài tập và sách lý thuyết quá nhiều, cô đến đau đầu mất.
Rồi kô biết bao lâu sau thì
~Tinh Tinh~ (*có tin nhắn)
From : Lan Hâm
-” Mày vào trang web của trường liền đi, con mẹ nó, chị chịu kô nổi nữa rồi”
Cô nhíu mày, cầm ly sữa đá kế bên uống cạn, vói tay lấy tạm máy tính của anh, cô mở máy, chờ khởi động xong hết thì vào web trường.
Ở mục trang chủ, cô nhấn vào Tin Hot. Đập vào mắt cô là hai bài báo có lượt xem và bình chọn lên đến mấy vạn người.
” Hoàng Ngọc Thùy Nhi – Nghi vấn về giới tính thứ ba ” với một dấu sao to đùng thể hiện mục HOT
Cô click chuột vào, sau những bài viết là những hình vẽ cô đi vào nhà nghỉ cùng với những cô gái khác nhau, và họ thì đều bj che mặt nhưng cô lại ko. Sau đó là những câu nói kiểu ” Tài nữ ư? Kinh tởm” hoặc là ” Sự thật 100%”
Cô nhếch môi, tay mân mê môi bé, thích thú. Lại quay lại trang chủ, cô nhấn chuột vào bài báo thứ 3 với tựa đề * Với vẻ ngoài quyến rũ, Hoàng Ngọc Thùy Nhi là bồ nhí của Giám Đốc S (đã có hôn thê)*
Rồi tiếp các bãi *thuyết trình* nhảm là những bức ảnh anh cùng cô dạo phố, cô kéo anh qua bên này bên kia còn anh thì mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
– Đẹp đôi đấy chứ… – Cô cười tươi lưu những bức hình này lại rồi bắt đầu bẻ bẻ ngón tay, nhấn một loạt kí tự và mã lập trình dò địa chỉ IP của người viết bài này.
Là IP của trường đại học A, cô cười tươi thích thú.
Lại tiếp tục gõ hàng đống kí tự, hai bài viết trang nhất ấy bị biến mất, thay vào đó là một bài viết mới có tựa đề.
* Fire Fox * và nhấn vào là hình một con hồ ly lửa được lập trình sẵn, nó đang ngủ một cách rất lười biếng, nhưng click vào thì lửa trên người nó sẽ bừng lên rồi nó mở mắt, nói một câu rất quỷ dị * Đừng động đến Fire Fox, phỏng đấy…!!*
Cô tắt máy vứt qua một bên, cầm điện thoại nhắn tin cho chị Lan
-” Ko sao mà…em thích thú a~ :* Hôn chị “
Cô cười, lại vùi đầu vào học, cô ko có đủ thời gian để lo những việc tào lao này, cô cần một cái bằng đại học loại A hoặc ít nhất cũng loại B. Thế nhưng ko có nghĩa là cô sẽ bỏ qua cho người này…
Cứ vùi đầu vào đống sách cho đến khi một vòng tay ấm áp quen thuộc nào đó ôm lấy cô từ phía sau, nhỏ giọng thì thầm bên tai mặc dù thanh âm tựa hàn băng nhưng lại chất chứa ngàn yêu thương và dịu dàng.
– Ly Ly, Anh đói….
Cô giật mình, nhìn ra ngoài trời, đã tối từ bao giờ, thế là cô đã cày sách từ sáng đến giờ sao?
– Mấy giờ rồi?
Anh đưa tay lên trước mặt cô để cô có thể nhìn giờ qua chiếc đồng hồ trên tay anh
– 20h? Trời ơi…sao anh ko kêu em a
~Anh hôn nhẹ vào cổ cô, thì thầm
– Em cần tập trung mà, nhưng anh đói lắm rồi, ko chịu được
– Lần sau đói là phải kêu em nghe chưa? – Cô lật đật chạy xuống nhà, chạy thẳng vào nhà bếp rồi lại lục lục tủ lạnh xem có gì ăn được, thật may mắn làm sao khi mọi thứ vừa đủ để nấu một bữa cơm.
Cô lại nhanh chân đi vò gạo nấu cơm, rồi đeo tạp dề vào bắt đầu với các loại hoa quả nào đó anh ko biết tên và cũng có thể nói, anh ko làm sao nhớ nổi tên của chúng.
Nhìn cô làm mọi thứ nhanh chóng và hoàn hảo, anh cũng thật nể. Chỉ biết đứng đó nhìn, thực ra cũng muốn giúp nhưng mỗi tội, anh đụng vào cái gì hỏng cái đó, đứng một chỗ cũng coi như là giúp cô a~ >”Dọn đồ ăn, cô bới cơm cho anh, miệng cứ lầm bầm trách anh ko kêu cô nấu cơm.
– Lát về bố Ngạn đi em – Anh cắt ngang lời cô nói
– Em cũng muốn thế đây
Đang ăn cơm ngon lành, bỗng cô dừng mọi động tác.
– Chồng, em nghe thấy tiếng động – Cô khịt khịt mũi – Mùi nước hoa và cả…mùi đàn bà.
Cô đẩy mạnh ghế, chạy nhanh lên tầng 3, bay nhanh vào phòng làm việc của anh.
Sau cánh cửa thủy tinh dày cộm, đập vào mắt cô là một cô gái ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế làm việc của anh thường ngày, bốn mắt nhìn nhau, cô ta mang bộ đồ cực mỏng, khoe body hết công suất.
Cô cười tươi
– Nóng kô? Mặc ít áo thế kia chắc kô đâu nhờ…? CÚT – Câu nói đoạn đầu khiến cô ta hơi lạnh gáy, nhưng chữ CÚT thì cực to và rõ khiến cô ta hoảng sợ, mắt long lanh vô tội quay qua nhìn anh đang tròn mắt ở phía sau.
– Anh….Huy
– Cô…là ai? Quen tôi?
– Anh…sao anh bảo em ở đây đợi anh xử lý cô vợ….bà chằn mà?
– Vãi cả bà chằn….- Cô cắt ngang – Biến khỏi nhà tôi trước khi tôi đem cô lên thớt – Cô chỉ tay ra cửa, đuổi khách
Mắt cô sáng bừng lên, tóc bay trên không trung…đỏ chót, mặt trắng bệch ra, răng nghiến chặt thực giận dữ.
Cô ta sợ hãi, chạy nhanh ra khỏi nhà, nhưng còn kô quên gọi cầu cứu anh lần cuối, nhưng lại nhận được chỉ là sự khinh thường của anh nên chỉ biết khóc mà đi.
Cô quay lại nhìn anh, vẫn nụ cười tươi hiền lành ấy như chưa xảy ra chuyện gì, đi lại khoác tay anh, cô kéo anh xuống nhà.
– Xuống ăn cơm, kẻo nguội…
Bữa cơm hôm đó diễn ra bình thường nhưng trong yên lặng. Sự yên lặng đến đáng sợ khiến anh kô sao nuốt nổi cơm. Và rồi, anh quyết định lên tiếng trước.
– Thực ra…thật lòng…- Anh ấp úng, cô ngước mặt lên nhìn anh, nụ cười thật hiền.
– Em tin anh mà!! – Một câu khẳng định khiến anh tròn mắt là kô ngờ tới. – Ăn cơm đi, anh đang đói mà.
Anh gật gật đầu, cúi mặt ăn cơm, nhưng lại kô hề để ý rằng nụ cười của cô cứng đờ, mắt đỏ như mất màu, đôi tay bấm chặt đôi đũa thủy tinh đã gãy, đâm sâu vào tay cô …bật máu.
Cô nhớ, đó là cô gái hôm bữa đi với anh từ khách sạn.
Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, cho đến khi anh ngửi thấy mùi máu phát ra từ cô.
– Gì thế kia?
– Gì? – Cô ngước mặt lên, hỏi
Anh bật dậy chạy đi tìm lọ thuốc sát trùng rồi quay lại.
– Đưa tay đây
Cô ngoan ngoãn, đưa tay cho anh bôi thuốc.
– Bát chén để đó, anh sẽ rửa, lên phòng nằm nghỉ đi – Anh nói một cách thật dịu dàng, chất giọng vẫn thật lạnh lẽo.
– Vâng – Cô đáp nhẹ, lên phòng và nằm xuống giường.
Anh nhìn đống bát chén, tay mân mê cằm, vừa lúc đó lại có tiếng lạch cạch, anh quay lại thì liền thấy cô giúp việc, lại thở phào
– Cô giúp cháu dọn đống này nhé
– Được, thưa cậu, nhưng cho tôi hỏi, cô Ly Ly đâu rồi ạ, tôi muốn hỏi cô ấy vài thứ về món soup.
– Cô ấy đang mệt, để mai đi ạ, cháu lên phòng đây
– Vâng…
Anh nhanh chóng chạy lên phòng, liền thấy cô đã ngủ trước. Người cô cuộn tròn lại nhìn rất đơn độc.
Chiếc áo full cổ rộng bị xệch ra, bầu ngực tròn bị ép lại, trông thật thu hút mắt nhìn.
Anh khẽ ngồi xuống ở mút giường, vói tay đóng cửa sổ và bật đèn thật sáng.
Anh đưa nhẹ tay vén những sợi tóc nhỏ còn vương trên đôi má bầu bĩnh của cô, tay cô đã lành lại, nhưng có vẻ nó vẫn còn khiến cô bị đau, môi cô đỏ mím chặt, má lạnh buốt lại càng âm hàn, cả người rất lạnh nhưng lại đổ nhiều mô hôi.
– Sao lại làm tổn thương mình như thế chứ? – Anh khẽ hỏi rồi hôn lên má cô.
Cởi chiếc áo sơ mi ngoài ra, thay một chiếc quần lụa đen thoải mái, anh lên giường ôm cô lại.
Vì ở trần nên giường như cả người anh được tiếp xúc như trực tiếp với cô, người cô thật lạnh, lạnh đến đáng sợ, điểm đặc trưng của một Vampire thuần chủng.
Anh nổi da gà khi tiếp xúc với người cô, nhưng anh lại kô hề buông cô ra mà ôm chặt, cô thấy được hơi ấm liền mon men bò tới, ôm cứng anh, mồ hôi vẫn đìa gối, nước mắt chảy lã chã kô ngừng, cô gặp ác mộng.
Thật khủng khiếp khi cô đã thấy anh đi cùng cô gái khác, tuy kô xinh bằng cô, cô chắc thế nhưng lại rất gợi cảm và quyến rũ, lại dịu dàng hơn cô.
Cô đã bật khóc, gọi anh mãi mà kô được, cô nhớ tới Jenny, cô tìm Jenny nhưng dì ấy lại đi đâu rồi.
Cô lại tìm bố để giải bày nhưng ông lại bỏ rơi cô.
Cô đã rất cô đơn…
Anh cảm nhận thấy người cô càng ngày càng lạnh lẽo, anh bắt đầu run lên khi phát hiện chiếc giường thủy tinh đang có nguy cơ đóng băng lại.
Anh giường như chịu kô nổi, nhưng anh vẫn kô buông cô ra, lại càng ôm chặt cô hơn khi thấy mày cô đã giãn bớt đi.
Nhưng rồi, anh biết chuyện gì sắp đến, tay anh xoa nhẹ lưng cô, khẽ thì thầm những câu hát
” Hoa ơi đến bên người….giúp chữa lành vết thương….hoa ơi đến bên người….cho bớt đi chút cô đơn…”
Anh nhớ bài hát này cô thường hay hát khi một mình, khi chờ anh hoặc khi làm việc gì đó.
Rồi…cô mở mắt ra, đôi mât đỏ mọng nước nhìn thẳng vào mắt anh. Tay cô mọc dài những móng tay đen sì sắc bén, găm sâu vào lưng anh, cắt những đường sâu dài.
Cơn đau khiến mắt anh như mờ đi, nhưng tay vẫn vỗ về cô, môi vẫn cười, mắt chỉ nhìn thấy mỗi mình cô.
– Ngoan nào, không sao, anh ở đây rồi….- Nhẹ cúi xuống hôn vào trán cô.
Người cô run bần bật, tay vẫn kô ngừng cấu xé những đường dài ở lưng trần của anh.
– Kô…Kô…anh sẽ bỏ rơi tôi mà đi thôi… – Cô bật khóc
Mắt anh trợn tròn, tay ôm chặt cô, kô nói gì…
– Tôi sẽ giết anh, để anh kô thể bỏ tôi đi nữa, để anh kô bỏ tôi theo con người – Cô như nói sảng, tay gym những đường sắc đâm vào lưng anh khiến anh quằn quại mà kô dám hét lên vì đau .
– Sẽ là của em….Anh sẽ là của em mà – Anh nhìn cầu khẩn, thở gấp, anh sắp chịu kô nổi nữa – Xin em…
– Anh đau mà, sao kô buông tôi ra?- Cô nhìn anh, ánh nhìn khó hiểu của một con quỷ thực sự.
– Em đau hơn mà, kô đúng sao? – Anh cười, ôm chặt cô hơn vào lòng. Mọi thứ trong căn phòng dường như đều bị hóa băng.
Rồi cô rút tay ra, ôm lấy anh, kéo anh ôm vào trong lòng.
– Anh là của tôi, mình tôi thôi…
– Đúng, của mình em- Nằm gọn trong ngực cô, anh thấy bao nhiêu đau đớn như biến mất, đây là tình yêu sao? Tuyệt thật…
Cô kéo anh hôn mạnh vào môi anh, tay mân mê nhưng vết thương dài do cô gây ra.
Anh nằm yên đáp trả, mặc cô hoành hành trên người mình, có thể do cô quá khỏe cũng có thể do anh kô còn đủ sức nữa.
– Anh yêu em mà…đúng chứ? – Nhìn sâu vào mắt anh, cô hỏi
– Ngủ đi, mệt rồi – Anh nhắm mắt lại, ôm lấy eo cô, mặc cô ôm ấp, anh ngủ thiếp đi.
Cô hôn vào trán anh, anh thật ấm, kô như cô, người lạnh buốt khiến ai cũng sợ khi chạm vào.
Cô mang hình thù của một con người nhưng trái tim lại của quỷ, điều đó thật kô công bằng cho cô nhưng cô lại chưa bao giờ thấy xấu hổ vì nó.
Vuốt vuốt tóc anh, cô đã giận anh cái gì đây, không phải anh đã bảo kô quen cô ta sao? Cô phải tin anh chứ, và cô biết chắc rằng ai đó đang dở trò sau những vụ này.
Cô sẽ cho hắn biết thế nào là Fire Fox…!