Bạn đang đọc Tiểu Cữu Vĩ Hồ: The King Girl (2)
Giờ thể dục
~- Bộ đồ này….lại ngắn hơn rồi – Cô khóc ròng
Chiếc quần đùi…làm chân cô như lộ ra hết, cái áo thể thao mỏng làm cho cô khó chịu. Nó sẽ khiến người ta thấy chiếc áo nịch ngực của cô nha. Cô than thở ” Cao lắm làm gì, đẹp lắm làm gì? Ngực…bự lắm làm gì a”
Mỗi lần đến giờ thể dục, cô lại i như rằng ngồi tự kỉ trong phòng thay đồ. Thở dài thườn thượt, cô cầm lấy chiếc áo khoác màu đen của mình mặc vào. Coi như chiếc áo mỏng thể thao được giấu đi sau lớp áo khoác mỏng đục màu. Nhưng chân cô vẫn lộ, nó luôn thu hút ánh nhìn của con trai trong trường….vì cái gì đây? Đơn nhiên là vì cái chân á.
Bỗng ai đó đưa tay lên trên cửa, tay thò vào phòng thay đồ của cô, là một bộ Bikini màu trắng, phải công nhận rất đẹp.
– Mặc vào, hôm nay học bơi…. – Giọng nói lạnh lạnh của Melry cất lên
Cô khóc kô ra nước mắt, mắt dật dật liên tục
– Mặc thì mặc, vì sao phải dấu S-Line khi người ta cứ cố khoe nhỉ…
Vậy là, cô cầm bộ đồ Bikini kia, mặc dù nãy mạnh miệng nói thế nhưng…thật tình Huy mà thấy cô thế này kô vặt lông cô ra mới lạ.
Bước ra khỏi phòng thay đồ.
Mọi âm thanh trong hồ bơi như dừng lại.
Đập vào mắt họ là cô nàng Nhi Nhi nóng bỏng mắt, phải nói như kiểu ” Dáng chuẩn ” (*ngực tấn công, mông phòng thủ) kô phải là cô nàng ngây ngô, suốt ngày ăn mặc kín đáo, và…ngực hơi lép nếu kô nói là kô có ngực
Và người ta sẽ nghĩ ngay đến vấn đề – BƠM NGỰC – (* Biến thái đến thế là cùng =]]~ )
Bị tập trung lực chú ý, cô bối rối, miệng lắp bắp
– Thực ra…Kô phải như thế, mình xài nịch …ngực nên bình thường thấy nó bé ấy mà
Mọi người chóang, kô còn gì để nói, cô đẹp quá cơ mà.
Các cô gái thì ghen tị với đường cong của cô, chàng trai thì…nhìn cô với ánh mắt thèm khát.
Chị Lan trong bộ Bikini đỏ, quyến rũ đi tới chỗ cô, mỉm cười
– Hà, chị cứ nghĩ em thay vào mặc cái áo…thì sẽ mặc băng nịch cơ
– Biến thái… – Cô rủa thầm
Cô giáo thể dục sau khi lấy lại hồn phách, thổi còi
– Nào, các em vào vị trí, nam bơi ở hồ trái, nữ hồ phải.
Và thật đau đầu khi gần như mọi người thay vì việc luyện tập thì chỉ ngắm nhìn cô…
—————
Trưa
~Đóng cửa lại một tiếng Cạch
Cô có vẻ kô thỏai mái
– Xảy ra chuyện gì sao? – Anh nhíu mày
– Hix, em ghét môn thể dục
Mặt anh tối sầm, khi nghĩ đến s-Line của cô bị tên đàn ông khác nhòm ngó.
Vích gas, phóng như bay trên đường
Cô câm nín, mặt tái lại. Biết ngay mà, cái tính sở hữu cao chót vót ấy… Cơ mà lạ thật, thế khác gì anh thích cô nhỉ. Rồi, cô cười, cười trông thật gian và…giở hơi.
Nhà anh, ông Mark mở cửa. Cô bước vào nhà trước. Cất cặp và cởi bỏ áo khoác ngoài ra. Mặc bộ đồ rộng thùng thình mà cô cho là thoải mái được lấy từ trong tủ. Nhìn cô rất dễ thương nhưng giường như cô kô hề biết.
Cô đi xuống lầu, đi qua các căn phòng, đến khu nhà bếp. Mở tủ lạnh và rửa thực phẩm để nấu ăn.
Anh sau khi cất xe vào gara, đi lên phòng thay bộ đồ ở nhà thoải mái.
Anh đi đến nhà bếp, nhìn người con gái bé nhỏ đang cặm cụi tập trung cắt thái rất chuyên chú. Anh kô hiểu, từ bao giờ anh lại có tính chiếm hữu cô như thế, trước kia thì kô, nhưng bây giờ thì nó bắt đầu xuất hiện. Anh kô muốn ai thấy cô, chạm vào cô, kể cả trai lẫn gái, chỉ mình anh mới được phép. Anh thích sự ngoan ngoãn của cô đối với anh, anh thích tính tình hơi …. điên của cô, thích sự câ tính, thích làm gì thì làm, miễn là cô thích, thích sự bất chấp và cứng đầu của cô, thích cái sự lanh lợi, đôi khi hơi khó hiểu, đôi khi anh còn kô hiểu được cái đầu nhỏ đỏ chói kia đang nghĩ cái gì cơ. Nhưng anh thích
Kô hiểu từ bao giờ, tay anh đã quàng ngang eo cô, mặc tay cô vẫn làm việc rất linh họat. Nhẹ thơm một cái vào vai cô
– Tôi muốn hỏi, trên vai trái của em có một cái sẹo, hình một dấu hôn, vì sao? – Thực ra, câu hỏi này anh đã muốn hỏi lâu lắm rồi, từ ngày đầu thấy nó, khi cô bị Melry làm bị thương và anh phải lau vết máu giúp, anh đã thấy nó.
Cô chỉ cười nhẹ, im lặng và kô hề nói gì, tay vẫn linh họat cắt cắt, kô hề ngừng lại.
Anh thấy cô kô muốn nói cũng kô ép, chỉ lặng ôm cô ở sau, nhìn cô làm việc.
-Dọn đồ ăn ra-
Cô xới cơm cho anh, đang định đưa đũa ra gắp thì
– Oa, thơm quá…. – Tiếng Bà Na Na cất lên, người ta bảo, chưa thấy người đã nghe tiếng =))
Huy nhíu mày, quay lại
– Mẹ?
– Ừ, sao? Con kô vui? Mẹ đến xem Gia Kì, với lại tới đây ăn chực – Na Na mắt sáng lên khi thấy đồ ăn ngon
– Để con đi lấy bát, Bác chờ con tý – Cô nhanh chân đi lấy chiếc bát pha lê rồi xới cơm đưa cho bà Na Na
– Là con nấu sao Nhi? – Bà nhăn mặt, nếm một miếng
– Vâng…kô ngon ạ? – Cô rụt rè
Huy nhìn bà Na Na chăm chú
– Tuyệt…rất tuyệt – Bà Na Na cười tươi hơn hoa
– Gia Kì…Anh ý tới công ty rồi, với lại đi theo bồ, tối khuya mới về nhà cơ – Huy nói nhẹ
Cô im lặng, nhẹ nhàng ăn cơm kô nói gì, mặc hai mẹ con họ nói chuyện, nhưng …Gia Kì là ai ấy nhỉ?
Ăn xong, cô rửa bát. Sau đó thì cắt hoa quả cầm ra phòng khách cho Huy và Na Na dùng tráng miệng
Đang nói chuyện, bà Na Na tiến lại sát cô, mở giọng thì thầm, mắt ánh lên tia bạc ranh ma, giọng đểu cáng
– Nhi, con phải biết là, người phụ nữ tuyệt vời là người phụ nữ thanh lịch trong phòng khách, đảm đang trong phòng bếp và…lẳng lơ trong phòng ngủ, con đã đạt hai cái đầu, chỉ còn cái thứ ba thôi đấy
– Mẹ! – Huy hét lên, gì chứ? Lại xúi dại cô nữa, cô trong sáng lắm, thật kô hay khi để cô ở gần mẹ, người … có đầu óc đen hơn mực này
Còn cô thì…mặt đỏ như cái cà chua, im như hến.
– Hê Hê, mẹ về đây, Hoàng Minh gọi về rồi , Nhi, nhớ mẹ dặn đấy, rồi mẹ sẽ làm chủ cho con, hô hô – và bà ra xe và…đi mất.
Anh ôm trán, thật đau đầu nha.
– Em…Anh ăn quả đi
– Được rồi
Cô cảm thấy bối rối, những lời Na Na nói sao mà giống những lời mà …bố Kim Ngạn nói với cô mấy hôm trước thế nhỉ, cái điệu cười gian mãnh kia nữa. Cô rùng mình rồi nghĩ đến.
” Vào một đêm, nến thắp đầy phòng lung linh. Cô trong bộ đồ mỏng manh thiếu vải nằm trên giường đầy gợi tình, anh đi vào nhìn thấy, rồi sau đó…cảnh cấm trẻ 18+ “
– Này, mặt sao đỏ thế? – Tiếng nói của anh cất lên phá tan sự tưởng tượng của cô.
– Mặt em…nhìn cứ dê cụ sao sao ý – Anh nhếch mép – Hay là…em muốn? – Đểu
Cô cầm ngay cái gối đệm trên ghế sofa ném thẳng vào mặt anh
– Shut Up!
– Ha Ha, đúng rồi chứ gì – Anh cười lớn, đưa tay chụp cái gối lại
– Đừng…Đừng mơ, kô thèm, xí – Cô đỏ mặt, quay đi
Anh liếm môi
– Thật kô? Vậy tôi thèm thì làm sao?
Cô kinh hãi, mắt trợn lớn, miệng lắp bắp
– Gì…Gì chứ?
Anh lại phá lên cười
– Cái mặt em thộn ra nhìn ghê quá, ha ha
Cô thấy anh chọc mình, tức giận nhưng kô làm được gì, giậm chân đứng dậy, quay đi nhưng rồi kô biết nghĩ thế nào, cô quay người lại, giật miếng táo anh đang cầm trên tay, bỏ vào dĩa quả và quay đi vào nhà bếp
Anh thộn mặt ra, nhìn theo bóng người cao cao gầy gầy trong bộ đồ rộng thùng thình dễ thương kia rời đi một cách trẻ con giận dỗi, mà cười, đưa tay lên vuốt lại mái tóc nâu
– Lại giận rồi.
Sau đó theo cô lên phòng, liền thấy cô đang nằm trên giường cầm cuốn sách hóa học dày cộp đọc đọc, chả thèm nhìn anh một cái, lơ luôn.
Anh nhún vai, bó tay với con người trẻ con này luôn.
Anh bò lên giường, nằm kê đầu lên đùi cô, mát rượi. Tay chọc chọc vào bụng cô, ủy khuất
– Đừng đọc nữa, tôi muốn ngủ
– Ngủ đi – Trả lời cộc lốc, trông có vẻ kô quan tâm nhưng anh biết cô vẫn nghe anh nói
– Ôm….
– Hừ, kô ôm
Anh nhíu mày, nhìn cô chằm chằm
– Huy, anh thôi kiểu nhìn vô tội vạ của anh đi, làm như em là người có lỗi khiến anh sắp khóc ấy
– Chứ tôi có lỗi ak – Anh ngước mặt lên, nhìn cô mà cười nhếch mép như mọi khi
– Hừ – Cô bất lực, lúc nào cãi với anh cô cũng là người chịu thua cuộc, bỏ cuốn sách qua một bên rồi bế bổng anh lên (* Cô khoẻ gấp mấy người thường) đặt anh nằm ngay ngắn ở bên kia giường, nằm xuống, tắt đèn, ôm gọn anh vào lòng như mọi khi.
Rồi anh bỗng cất tiếng hỏi
– Hôm ở quán café,1 tháng trước, vì sao em lại để tên kia động vào mình mà kô đánh trả, rõ ràng chỉ cần một đấm
– Như thế hắn sẽ bị đau ạ, em kô thích mình bị thương và người khác cũng thế
Anh im lặng, rúc sâu hơn vào ngực cô, dê tý cũng chả sao =)).
– Nãy, anh hỏi cái vết sẹo bên vai trái ấy – Cô nhẹ giọng nói
– Ừ
– Là của anh
-… Mũi tên?
– Hì, đẹp phải kô?
– … Tại em kô đánh trả – Tự nhiên anh thấy cô thật ngốc, rõ ràng cô rất khoẻ, kiếm thuật cũng kô hề thua kém ai, vậy mà luôn chọn cách trốn chạy thay vì quay lại hạ gục đối thủ
Cô cười
– Vì…nó màu đỏ (* Nó ở đây là trái tim)
Anh nhắm mắt lại
– Ngu Ngốc
– Suỵt, nói bé thôi khỏi làng nước nghe
Anh chả biết nói gì, đến bó tay với cô, tay anh vòng lại ôm gọn cô
– Ngủ đi, chiều đi ra ngòai
Hà, cô cười một tiếng rồi yên lặng ngủ.
Anh ngước mặt lên nhìn người con gái đang ngủ ngoan.
Đôi mắt cô hơi thâm, vẻ quyến rũ mang nửa giống hồ ly, câu nhân, nửa giống loài…Vampire, yêu nghiệt. Đôi môi đỏ hồng tự nhiên. Làn da trắng mịn mát lạnh, má ửng hồng phúng phính.
Nằm trong ngực cô, anh có thể cảm nhận được nhịp tim thình thịch, nhếch môi.
Mùi hương quyến rũ của cô luôn thu hút anh, anh đã rất cố gắng, khi ở gần cô mà kô đè cô ra…ăn sạch, chắc cô kô hề biết.
Cái đôi mắt đỏ như lửa ấy, nó thu hút anh, nó khiến anh luôn tránh, kô giám nhìn thẳng, từ lần đầu tiên gặp cô, anh đã bị thu hút để rồi lưu luyến, kô ngủ ngon vì mỗi lần nhắm mắt lại, lại thấy cô nằm thoi thóp dưới chân, mắt nhắm nghiền cam chịu cái chết.
Anh vươn tay lên, kéo nhẹ cổ áo cô xệch qua vai, nhìn vết sẹo nhỏ hình dấu hôn ấy, miết nhẹ. Anh rướn người lên, liếm nhẹ lên đó.
Trừng mắt, thôi chết, anh lại mất kiểm soát. Cô gồng mình nằm yên lại trong người cô, anh nhắm mắt và…chìm vào giấc ngủ.
Bất chợt, đôi mắt đỏ ấy mở lớn, môi đỏ nhếch lên, rồi đôi mắt đỏ ấy lại nhắm lại. Bàn tay nhỏ mát rượi ôm chặt anh hơn vào lòng.
An giấc
Chiều
~Vi vu trên chiếc mui trần, cô nhìn ngắm đường phố xung quanh.
– Kem đã nhé? – Anh hỏi, vẫn chất giọng ” Hàn Băng”
– Okay – Gì chứ, kem là cô khóai =))
Kem xong, anh dẫn cô vào một shop áo quần và trang sức
– Tới đây làm gì?
– Kô phải mai em thi King Girl sao?
– Vâng, em tưởng anh kô quan tâm- Cô nhíu mày
– Tôi muốn em thắng, mua đồ đi
– He He, em thắng anh phải lấy em đấy nhé
– Phải thắng đã – Anh nhếch môi kiêu ngạo
– khà
Cô tung tăng trên những dãy hàng, chọn mua một đống đồ cô coi là cần thiết, đến khi thanh tóan thì anh đã trả từ lâu.
Cô đen mặt đi vào xe
– Sao anh lại thanh tóan?
– Sao kô?
– Của em cơ mà
– Nhưng em là của tôi – Anh buột miệng
– Hế, anh nói gì cơ – Cô tròn mắt, thích thú
– Ngồi yên
*************
– Gì đây con? – Kim Ngạn nhìn tấm thiệp xinh đẹp màu vàng cô đưa.
– Mai trường con có cuộc thi, con sẽ tham gia nha, Kim Kim nhớ đến đấy – Cô lè lưỡi, cười tươi.
Kim Ngạn cầm tấm thiệp, mỉm cười
—————–
Cô chạy nhanh vào khán đài, mọi người hối hả ai làm việc nấy, không khí thật rộn ràng và bận bịu.
Người thì lo trang phục, người thì lo trang điểm, người lại cầm soi nhạc cụ.
Ai nào việc nấy.
Cô cảm thấy bực mình, hôm nay anh nói sẽ có việc bận, cô hỏi thế kô đến được ak thì anh lại im lặng kô nói gì.
Chạy đi lấy phục trang từ tay cô bé lớp dưới, cô nhanh chóng chạy vào phòng thay đồ. Đó là một bộ đồ đơn giản, quần xanh bó dài, áo sơ mi sọc ca rô trẻ trung đỏ thẫm, cô soi mình thong gương, nhìn bộ ngực khủng bố, nó làm chiếc áo sơ mi có phần bung ra những nút gần cổ, cô lại chật vật cởi chiếc áo ra, gọi cô bé phụ trách phục trang, lấy một chiếc áo nịch ngực sau đó lại chật vật mặc vào. Lúc này cô mới hài lòng.
Chạy ra đứng trước gương, cầm chiếc lược lên đầu và bắt đầu chải
– Nhi, tớ phụ trách làm tóc, để tớ giúp cậu – Một cậu bạn cùng lớp chạy lại, vui vẻ nói
– Cảm ơn nhé – Cô vui vẻ ngồi vào bàn, nhìn cậu ta thao tác, tóc cô được làm rất đơn giản, nó vẫn được thả bồng bềnh tự nhiên dài đến gần mông, hơi xoăn nhẹ ở phần đuôi, phía hai bên có tết hai cái đuôi nhỏ, nhìn rất dễ thương, có chiếc ruy băng anh mua cho lúc trước, được thắt lại, cột ngay ngắn trên đầu.
Trang điểm thì đã có Ron, cậu bạn thân của cô giúp, chỉ cần đánh màu đen nhẹ ở đuôi mắt, thêm chút má hồng, môi son màu đỏ tươi dịu dàng, nhìn cô đã rất lung linh.
Xung quanh, mọi người vẫn đang bận bịu, chuẩn bị cho buổi lễ quan trọng.
Đang đứng nói chuyện với Melry cùng Ron, thì có một cô bé với khuôn mặt xinh xắn chạy tới, có vẻ hớt hải, nói
– Chị Thùy Nhi, giúp em, MC của chương trình bị đau họng, mọi người ở đây đều kô ai có thể đảm nhiệm chức vụ MC trừ chị thôi, làm ơn
Cô chảy mồ hôi, kô phải chứ, nhưng nhìn thấy khuôn mặt hớt hải, mong chờ của cô bé kia, cô lại kô đành lòng từ chối.
Đành cắn môi gật đầu
Đứng giữa khán đài, nhìn mọi người đều đang chăm chú nhìn mình, cô ngượng ngùng, hắng giọng
– Tôi xin lỗi, nhưng có lẽ tôi sẽ phải làm MC của buổi lễ hôm nay rồi – giọng nói cô nhẹ nhàng, có phần thẹn thùng làm ọi người ngơ ngác một hồi lâu, sau đó thì như vỡ òa, tiếng huýt sáo, tiếng hú hét vang lên theo kiểu vui mừng.. Cô gãi đầu, lại càng ngượng ngùng hơn, cô thầm than “mẹ kiếp”. Từ bên trên những chiếc ghế, hàng ghế giành riêng cho các phụ huynh, cô có thể thấy bố cô, Kim Ngạn đang mỉm cười, kế bên là dì Jen và ông Han
– À ừm – Cô cầm tờ giấy trên tay lên đọc – Buổi lễ hôm nay có tên là King Girl, được tổ chức cuộc thi nhằm tìm ra cô gái xinh đẹp nhất lại giỏi. nhất xin phép được bắt đầu.
Vừa dứt câu nói, tiếng vỗ tay mọi nơi lại vang lên bôm bốp, rộn rã, tiếng huýt sáo thật náo nhiệt
– Đến với cuộc thi hôm nay, có 5 vị giám khảo. Vị giám khảo thứ nhất là ngài Vũ Ngọc Duy, hiệu trưởng đại học A – Ngừng một lát, tiếng vỗ tay lại vang lên – Thứ hai, Cô giáo Trần Bích Phương, Hiệu phó trường Đại Học A, thứ ba, hội trưởng hội học sinh, bạn Nguyễn Phúc Duy, Thứ tư, Thầy giám thị đẹp trai – Cô chảy mồ hôi, thầy đẹp trai thật đấy nhưng mà cực kì biến thái – Võ Quốc Toàn, thứ năm, vị khách mời đặc biệt, là một trong nhữbg cựu sinh viên của trường chúng ta – Cô hoảng hốt khi nhìn thấy cái tên được viết ở đây, như kô tin vào mắt mình liền nhìn về phía hàng ghế ngồi của các vị giám khảo, quả thực kô sai, mọi ánh mắt của các sinh viên nữ đều đổ dồn về người đàn ông đó, và người đó cũng nhìn cô, môi vẫn nhếch lên kiêu ngạo như mọi ngày- Hoàng Gia Huy.
Tiếng vỗ tay như sấm, có người bạo gan hét lên
-MC XINH QUÁ
Cô thôi nhìn về phía anh, mắt cô lại nhìn về phía khán đài, miệng mỉm cười.
– Và chào mừng 1458 sinh viên của đại học A
Tiếng hú và tiếng vỗ tay cứ vang lên kô ngớt, sau đó là một màn giới thiệu và thuyết trình qua về ngôi trường thân yêu, về cuộc thi.
Trong cánh gà, Melry nhếch môi nhìn cô bé lúc. nãy
– Em quả thật chọn kô nhầm người chút nào, cậu ta rất hợp
– cũng nhờ chị cả đấy ạ, cảm ơn chị đã giới thiệu cho em – cô bé cười gian tà
Ron cùng Melry cười lớn, cô bé cũng cười theo
Ngoài khán đài
– Sau đây, xin giới thiệu 14 nữ sinh viên có phiếu bầu chọn nhiều nhất
Cô đọc ra một loạt tên các nữ sinh xinh đẹp, mỗi lần đọc lại có một người đi ra.
– Để bắt đầu cuộc thi, tôi xin trân trọng kính mời đại diện cho 5 vị giám khảo lên phát biểu đôi lời – tiếng vỗ tay lại vang lên, đại diện cho 5 vị giám khảo là Hiệu Trưởng Vũ, là một Hiệu Trưởng phải nói là trẻ nhất, năm nay anh ta mới 29 tuổi nhưng lại rất tài giỏi, anh ta lên phát biểu đôi lời về truyền thống, về những cô gái tuổi mới lớn xinh đẹp nết na dịu dàng, về mục đích của cuộc thi và về niềm tự hào về ngôi trường,
– Cảm ơn lời phát biểu của thầy T
Hiệu trưởng, sau đây, cuộc thi xin phép được bắt đầu. Trước tiên, chúng ta sẽ bắt đầu bằng cuộc thu trí tuệ, mời bạn Ron Chalist ra khán đài
Ở trong cánh gà, Rin lạnh sống lưng, đi ra khán đài với bộ ves điển trai trước mọi ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái.
Rin nhìn thấy cô nhếch môi bỡn cợt, cậu choáng
Cô đưa micaro cho Ron, rồi nháy mắt.
Rin nhún vai, cất chất giọng ấm ấm truyền cảm của mình lên
– Mời các cô gái xinh đẹp vào canha gà để chuẩn bị, sau đây ming mọi người chờ trong ít phút.
Sau câu nói của Rin, sân khấu bin một tấm mền lớp hạ xuống, che lại mọi thứ xung quanh trước con mắt tò mò của các sinh viên kể cả ban giám khảo.
Đúng như đã nói, vài phút sau, tấm mền lớn lại được kéo lên, mọi thứ trên khán đài đã được chuẩn bị sẵn, gồm 14 chiếc bàn nhỏ giành cho 14 thí sinh (*luac kia là 15 nhưng Melry kô muốn thi nên chỉ còn 14)
Ron lại nói
– Thể lệ thi như sau, trong tay tôi có 10 tấm thiệp tương ứng với mười câu hỏi. Ai trả lời được 1 hoặc nhiều hơn 1 câu hỏi sẽ được tiêp tục vào vòng trong, các câu hỏi ở đây kô hề liên qua đến các kiến thức của các bạn đã được học ở trên lớp, nó là những câu đố vui nhưng không cần các bạn phải suy nghĩ nhiều mà chỉ cần…hài hước một chút là sẽ qua được, Các thí sinh đã sẵn sàng chưa?
Câu hỏi của Ron cất lên, được các cô gái của chúng ta trả lời rất rõ ràng “RỒI”
Mọi người dưới khán đài thì vỗ tay hưởng ứng
– Được rồi, mọi người trật tự, câu hỏi thứ nhất, máy bay chở 1000 viên gạch, rớt một còn bao nhiêu? 5 giây bắt đầu
“Tinh” – Còn 3999 viên – Một cô gái nói
– Chính xác, +1 cho Hồng Mỹ – Noin người đều kô tin được, đây là loại câu hỏi gì đây ?
– Câu hai, trong 3 bước, muốn bỏ một con nai vào tủ lạnh, 5 giây bắt đầu
Tiếng “Tinh” vang lên, là từ bàn của cô
Cô cười, nhẹ giọng nói
– Mở tủ lạnh, bỏ nai vài, đóng tủ lạnh lại
Ron cười
– Chính xác, Thùy Nhi +1
Lại một lần nữa tiếng vỗ tay vang lên
– Câu thứ 3, trong 4 bước, hãy bỏ con voi vào tủ lạnh, 5 giây bắt đầu – kô giống lần trước, lần này cô chỉ ngồi yên, dù sao cô cũng qua được vòng 1 rồi, kô nên cướp cơ hội của người khác mặc dù cô đã đoán ra được đáp án
“Tinh” – Mở tủ lạnh, lấy nai ra, bỏ voi vào, đóng tủ lạnh
– Chính xác, +1 cho Mai Mai
– Câu 4, lễ hội cung đình, muôn thú đều đến, thiếu con nào?
“Tinh” – Thiếu con Voi – Một cô bé xinh xắn hớn hở nói
– Bingo, + 1 cho Hồng Hạnh
– Câu 5, một bà lão muốn đi qua con sông rất nhiều cá sấu mà kô có cầu, vì sao bà ấy vẫn đi qua được nhưng kô bị cá ăn thịt? 5 giây bắt đầu
“Tinh” – Cá sấu đã đi hội cung đình- Lại một cô bé khác lên tiếng
– Chính xác, +1 cho Yuki
– Câu 6, bà đang đi vào rừng, bỗng lăn quay ra chết, vì sao? Là câu hỏi đặc biệt nên thời gian dài 1 phút- Ron nhếch môi
Mọi người nhìn nhau bàn tán về câu hỏi, gần hết 1 phút vẫn kô ai trả lời, cô liền nhấn chuông “tinh”
– Vì viên gạch từ máy bay rơi xuống trúng đầu, chết
– Ha Ha, chính xác, + 1 cho Thùy Nhi
Mọi người đều chảy mồ hôi, vã.i cả logic
– Câu 7, ở Châu Phi, loài động vật nào quý hiếm nhất
Câu này, các cô gái thi nhau nhấn chuông
“Tinh” – là Sư tử
– Sai
“Tinh” – Là gấu bắc cực – Một cô bé khác nhấn chuông
– Chính xác, + 1 cho Tiểu Linh
Với câu hỏi này, mọi người đều bàn tán, Ron mới lên giọng giải thích
– Với nhiệt độ ở Châu Phi, kô phải gấu Bắc Cực là rất quý kiếm sao? Vì nó đâu sống được ở đấy
Mọi cười đều ồ lên cười, ở trên khán đài cô cũng cười, mắt vẫn luôn chăm chú nhìn về phía anh, hóa ra anh bảo bận là bận cái này đây.
– Câu hỏi số 8,
…..
Cứ thế, 10 câu hỏi đã được đặt ra hết. Tất cả chỉ có 9 người được chọn vào vòng kế tiếp, trong đó, mình cô có 2 điểm.
– Được rồi, vòng thi kế tiếp là thời trang. Các thí sinh hãy vào cánh gà chuẩn bị. Trong lúc chờ, chúng ta hãy theo dõi các tiết mục văn nghệ của khối Công Nghệ Thông Tin
Trong cánh gà, cô đi lại túi xách của mình, lấy ra bộ đồ hôm qua cô cùng anh chọn mua. Đó là một bộ áo dài trắng đơn giản nhưng lại rất vừa và hợp ý cô, chiếc áo hơi phá cách một chút, chân váy ngắn hơn bình thường, bên trong là mặc một chiếc quần lụa đen được thêu hình những con vật ngộ ngộ ở đế chân quần.
Soi mình trong gương, cô hài lòng. Đi ra khỏi phòng thay đồ của cô, liền thấy anh đứng ngay cửa, may ở đây có phòng thay đồ giành riêng ỗi người nên anh mới kô bị phát hiện nếu kô phiền phức.
Cô nhìn anh rồi cười, ôm nhanh lấy cổ anh, chân hơi kiễng lên vì cô luôn mang dày búp bê đế thấp, hôn vào môi anh, tới tấp. Nhưng anh dường như kô phản kháng, mặc lưỡi cô hoành hành trong miệng mình, cùng nhau dây dưa. Một lúc sau, như kô còn không khí để thở, cô mới nuối tiếc bỏ anh ra, khẽ tựa đầu vào vai anh
– Chồng, em cứ tưởng anh sẽ kô đến.
– Tôi kô hề nói với em là tôi kô đến, đúng chứ?
– Ừ, hì hì
– Ra thôi, mọi người đang chờ đấy, em rất đẹp
– Hì, tất nhiên, em mà lại kô đẹp sao? – Cô nháy mắt tự sướng, anh phì cười bởi cái tính trẻ con thích đùa của cô
Sau đó, các cô gái của chúng ta cùng nhau ra sân khấu với những bộ đồ khác nhau.
Ron lại thao thao bất tuyệt, thuyết minh về các bộ đồ mà các cô gái đang mặc theo bản thuyết minh họ đưa.
– Xin mời ban giám khảo cho điểm về thời trang của Hồng Mỹ ạ – Cô ta mang tring mình một chiếc váy ngắn ngang gối, xòe theo kiểu cô chúa màu tím được may rất cẩn thận lại rất tôn giáng, chiếc cổ kô dây tôn lên chiếc cổ trần trắng mịm, trên đầu còn có một chiếc vương niệm màu bạc nhỏ xinh được gắn lệch qua một bên
GK1: +2/5, GK2: 4/5 – đến đây, Hồng Mỹ có vẻ rất hài lòng
GK3 +2/5, GK4: +1/5 – Đến Huy, anh lạnh lùng nhìn cô nữ sinh xinh đẹp đang thẹn thùng nhìn mình: +0/5
Cả sân khấu choáng, Ron bật cười.
– Hồng Mỹ được +9 điểm, tổng cộng là 10 điểm
Sau Hồng Mỹ là Tiểu Linh, cô bé đi trên sân khấu rất uyển chuyển, khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu, mặc trên mình bộ đồng phục học sinh cấp 3. Cô bé giường như rất được lòng khán giả và câc GK, điểm thu được rất cao
GK1: +3/5, GK2: +4/5, GK3: +2/5, GK4: +4/5, GK5: +3/5
– Thật tuyệt, điểm mà Tiểu Linh thu được từ ban giám khảo là 16 điểm, tổng cộng là 17 điểm
Phía sau nữa là một loạt những những người khác, có người điểm tương đối thấp có người điểm lại cũng tương đối cao.
Đến phần thi của cô, cô uyển chuyển đi ra sân khấu, Ron đọc bài thuyết trình mà cô viết, mọi người ai cũng ngạc nhiên, bài thuyết trình của cô rất khác với những bài của các thí sinh trước, bài của họ rất ngắn, lại có phần nhàm chán, như kiểu sao chép nhau. Của cô khác, bài viết của cô kô những hay, lại mang nét hơi ngây thơ một chút, nghịch nghịch ngộ ngộ một chút như làm người đọ người nghe lầm tưởng đó là bài viết của một cô trẻ con nghịch ngợm
Cô thướt tha trên sàn sân khấu, khiến ọi con mắt bắt buộc phải nhìn về phía cô.
Cô ngây thơ, đôi lúc nghịch ngợm nháy mắt hay đưa tay lên hình chữ “V” (* là 2, xin chào hoặc là Victoria, chiến thắng)
Mọi người phải phá lên cười khi nhìn thấy cô, nhìn cô bé xinh đẹp với khuôn mặt của học sinh cấp 3 này.
– Sau đây là điểm của ban giám khảo giành cho Thùy Nhi, tài nữ của trường chúng ta
Tiếng vỗ tay vang lên, cô ngượng ngùng hơi cúi mặt, cười tươi
GK1: +5/5, GK2: +5/5, GK3: 5/5 h Mọi người cùng ồ lên
GK4: 5/5
Đến anh, các thí sinh trước anh chưa bao giờ cho quá 3 điểm, mà 3 điểm chỉ duy nhất mỗi tiểu Linh, còn các thí sinh khác thường là 0 hoặc 1
Cô nín thở, nhìn anh cầm bảng điểm đưa lên, là +4/5
Cô đen mặt, miệng lẩm bẩm gì đó mà kô ai nghe rõ, chỉ có dì Jen, Kim Ngạn, Huy, Han, Ron cùng Melry biết, ” fu.ck my life “
Anh nhếch môi
– Tổng điểm của Thùy Nhi là 26 điểm
– Vòng thi thời trang kết thúc, bây giờ mọi người hãy cùng nhau ăn trưa, 2:00 chiều chúng ta sẽ tiếp tục các vòng thi còn lại đến tối.
Cả khán đài vỗ tay vang dội, các sinh viên thi nhau đi ra khỏi nhà hát của trường, kéo nhau đến nhà ăn của trường.
– Thùy Nhi, con thật đẹp – Kim Ngạn mỉm cười tự hào
– Tất nhiên, con giống dì Jen mà lại
Dì Jen nghe thế liền cười lớn.
Cùng lúc đó, Melry cùng Ron đi lại
– Đi ăn chung đi Nhi Nhi
– Mọi người đi trước đi, Con qua chỗ này một lát
Mọi người ừ một tiếng rồi kéo nhau ra cửa hàng gần trường ăn.
Còn cô, tìm trong hơn nghìn người, tìm anh để cùng anh đi ăn, liền thấy anh đứng ở cửa sổ gần sân khấu, vẫn nhìn cô, miệng hơi nở nụ cười nhìn thật đẹp khiến các cô gái xung quanh điên đảo. Cô nhìn anh, mỉm cười, chen lấn một hồi mới tới được chỗ anh, cầm tay anh lên, kéo đi trước mắt các cô gái ấy
– Chồng, đi ăn, em đói – Câu nói của cô như cố tình làn một của bom có công lực như B52, nổ bao trái tim của các cô gái.
Anh đi sau, chỉ mỉm cười, chân ko ngừng bước theo cô, một tay được cô nắm chặt, một tay bỏ thing túi quần, khoan thai