Tiểu Ca Ca Anh Không Thoát Được Đâu!

Chương 20


Đọc truyện Tiểu Ca Ca Anh Không Thoát Được Đâu! – Chương 20


Tại studio.
Phương Dịch vẫn ngơ người chưa hiểu chuyện gì.
Đội ngũ makeup vào vị trí.

Phương Dịch bẩm sinh da trắng, mắt to huyền dịu.

Nói chung là ngũ quan tuyệt sắc, vẻ đẹp xuất chúng nên chỉ cần điểm thêm vài đường để những ưu điểm được nổi bật hoàn toàn.

Mắt Phương Dịch to tròn xinh đẹp, được điểm tô một chút đỏ nơi khóe mắt, đôi môi mọng bôi nhẹ lớp son đã vô cùng quyến rũ.
Anh mặc lên người bộ vest đen, chiếc quần thoải mái ôm lấy cặp chân dài.
Phương Dịch bước ra ngoài, đi đến chỗ Nguyên Thần đang gầm mặt xem tài liệu.

Nghe tiếng bước chân, hắn ngước mặt nhìn lên.

Đồng tử đen của hắn giãn ra, yết hầu không ngừng lên xuống.
Sơ mi trắng làm ẩn hiện làn da hồng hào bên trong, đã vậy còn lộ đường eo quyến rũ.

Hắn ngơ người một lúc lâu, chợt nhận thấy ai cũng nhìn anh chăm chú, hắn lườm một đường xẹt lửa làm nhân viên sợ cụp đuôi tiếp tục làm việc.
Nguyên Thần bước đến, lấy từ cổ áo của Phương Dịch sợi dây chuyền để ra bên ngoài:
– Như thế này sẽ đẹp hơn.
Phương Dịch ngại ngùng đỏ cả mặt, vùng đỏ lan xuống cổ làm cho nơi này trở nên ngọt ngào thơm ngon.

Nguyên Thần đè xuống cái suy nghĩ không lành mạnh.
Đã đến giờ chụp ảnh.

JKay thử máy một lúc rồi ra hiệu bắt đầu.


Phương Dịch lần đầu đứng trước ống kính, tay chân lúng túng chẳng biết phải làm sao.

Nguyên Thần ngồi ở ghế chờ, nhìn anh như thế không kiềm chế được mà bật cười.
JKay biết được những điểm nổi bật của Phương Dịch, trực tiếp hướng dẫn cho anh tạo dáng, giúp anh lấy lại bình tĩnh và tự tin trước camera.
Nguyên Thần ra ngoài nhận điện thoại.

Lúc sau trở vào đã bị sững người vì hình ảnh trước mắt.
Phương Dịch quỳ dưới đất, tay đặt dưới cổ cầm lấy sợi dây đen dài.

Sợi dây quấn quanh tay, rồi chạy dọc đến ngang eo, nhẹ nhàng trượt xuống đùi rồi được tay còn lại cầm lấy buông lơi.

Ánh mắt tà mị nhìn vào ống kính, chân mày nhướng nhẹ, nụ cười lại gian manh không thể chối.

Hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ ngoan hiền thường ngày.
” Phương Dịch gợi cảm chết người rồi.


Nguyên Thần nhìn không rời mắt.

Bỗng có người vỗ vai khiến hắn giật mình.

Ánh mắt hắn đang mở to dần trở lại bình thường, chân mày không tự chủ chùn xuống lộ vẻ khó chịu:
– Trình tổng ?
– Chào.

– Trình An Khước rụt tay về, mắt đảo sang phía Phương Dịch đang chụp ảnh.
– Trình tổng hôm nay sao lại rảnh rỗi mà đến xem chụp ảnh vậy ? – Nguyên Thần cố tình cất cao giọng nhưng vẫn không giấu được giọng điệu không vui.
– Tôi muốn đến xem người đại ngôn cho sản phẩm ấy mà.

– Mắt gã vẫn không rời khỏi Phương Dịch.
Nguyên Thần định nói thêm gì đó nhưng điện thoại lại reo lên.

Hắn ra ngoài nghe máy sau đó lại trở vào:
– Xin lỗi Trình tổng, hiện giờ tôi có việc gấp nên phải quay về Nguyên thị.

Tạm biệt.
– Ồ, tiếc quá.

Vậy để tôi tiễn cậu.
Phương Dịch nhìn theo bóng lưng của Nguyên Thần, trong lòng chợt nổi lên mong muốn hắn ở lại.
Trình An Khước trở lại phòng chụp ảnh, ngồi xuống ghế mà mắt không rời khỏi Phương Dịch.
Trời gần tối, JKay ra hiệu tạm dừng.

Phương Dịch cảm ơn mọi người rồi đi thay quần áo.


Trình An Khước nhanh tay đưa cho Phương Dịch chai nước khoáng:
– Vất vả cho cậu rồi.
– Cảm ơn ngài.

– Phương Dịch ngần ngại cầm lấy chai nước nhưng không uống.
Gã đưa ra nhã ý đưa anh về nhưng anh từ chối.

Anh lên xe JKay về tập đoàn, gã vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ánh mắt u tối mờ đục cứ nhìn theo chiếc xe đang hướng về trung tâm thành phố.
_______________________
– Tiểu Dịch à, cậu chụp ảnh cũng không tệ nha.

– Trong lúc chờ thang máy, JKay mở lại những tấm ảnh chụp hôm nay.
– Cậu thôi đi, ngượng chết đi được.
– A, trễ như vậy rồi ? – JKay nhìn vào đồng hồ trên tay, nhanh chân chạy vào thang máy.

– Tiểu Dịch nhanh lên, tôi phải đến tầng thượng chụp lại góc nhìn từ Đại Lục Nguyên thị xuống thành phố.
* Ting ! *
Thang máy dừng lại trước phòng CEO, Phương Dịch bước ra còn JKay vẫn tiếp tục lên tầng thượng.
Phương Dịch vui vẻ quét thẻ trợ lý đi vào, cánh cửa bật mở được một góc nhỏ.

Anh lén nhìn xem Nguyên Thần đang làm gì mà đến giờ này vẫn chưa chịu về nhà.
” Bàn làm việc không có ? “.

Anh dời tầm mắt đến bàn trà.

Thân ảnh quen thuộc hiện lên, nhưng bên cạnh hắn còn có một người.
Hai người bên trong ngồi sát vào nhau.

Có vẻ như đang nói chuyện gì vô cùng bí mật.

Chân Phương Dịch không bước vào nhưng cũng không quay trở ra.

Bỗng Nguyên Thần nhìn người kia rồi rướn người đến.


Mồ hôi trên trán Phương Dịch chợt nhỏ xuống, nơi cổ họng khô khốc.
– Này, sao còn không vào ?
Phương Dịch giật thót mình.

Hai người bên trong cũng vì thế mà tách ra xa.
JKay nhanh chân vào phòng trước, trình bày lịch trình làm việc hôm nay cho Nguyên Thần.

Phương Dịch chân như nhủn ra, chậm chạp đi vào trong, anh cuối gầm mặt mà đi như kẻ có lỗi.

Anh bước đến bàn làm việc của mình lấy đồ dùng cho vào cặp.
Trước mắt anh thật sự mọi thứ đã tối đen rồi, anh chẳng nhìn thấy gì cả.

Đầu trống rỗng chẳng còn biết gì nữa.
Rồi như có gì thúc đẩy, Phương Dịch lén nhìn sang người kia.

Người kia thấp hơn Nguyên Thần nhưng có lẽ cao hơn anh một chút, không gầy nhiều như anh.

Gương mặt thư sinh, nhất là đôi mắt vẫn còn nét trẻ con.
” Nguyên Thần…thích như vậy sao ? “.
Không hiểu sao anh nhận ra bản thân mình thấp kém.

Người kia trẻ trung xinh đẹp, cứ như đóa hoa tươi thơm mướt, nhìn qua đã biết tư chất thanh cao sạch sẽ.

Còn mình…!dễ dãi mà trao thân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.