Đọc truyện Tiểu Ca Ca Anh Không Thoát Được Đâu! – Chương 19
Phương Dịch nghiêm túc đánh máy, bỗng thở dài:
– Nấp ở đó làm gì ?
Cái đầu lấp ló trước cửa bây giờ mới đường đường chính chính lộ mặt.
– Ai nói là em nấp kia chứ ? Em là CEO của Nguyên thị cơ mà.
” Ừ nhỉ ? Sao mình phải sợ khi anh ấy đuổi mình ra khỏi phòng chứ ? “.
Hắn nhìn anh, người kia vẫn tập trung vào màn hình.
Nguyên Thần chỉnh chỉnh vạt áo bước vào.
Phương Dịch vẫn không quan tâm.
Bỗng trên cổ chợt lành lạnh, anh giật mình:
– Em làm gì vậy ?
– Tặng anh.
– Nguyên Thần cười sáng lạn.
Anh chạm vào thứ trên cổ.
Là một sợi dây chuyền bạc, mặt dây chuyền có hình mặt trăng khuyết, trên mặt trăng là cậu bé đang đưa tay hái ngôi sao, ngôi sao được đính viên đá màu lưu ly nhẹ nhàng.
Vừa sáng trong lại vừa tinh tế, rất hợp với phong thái của Phương Dịch.
Hắn hiểu rõ anh, biết chắc sẽ từ chối nên khi vừa đeo xong cho anh đã nhanh chóng ngồi vào bàn làm việc.
Phương Dịch nhìn hắn, nở nụ cười tươi như nắng sớm:
– Cảm ơn.
______________________
Bôi thuốc xong quả thật rất dễ chịu, Phương Dịch nhanh chân đến phòng truyền thông nhận báo cáo mới.
Đọc sơ qua liền vui vẻ chạy nhanh về tìm Nguyên Thần.
– Nguyên Thần, em nhìn xem.
Nguyên Thần nhìn gương mặt của anh cũng tò mò với tài liệu anh cầm trên tay.
– Em xem lần xuất hiện này của em đã làm cho lượng follow trên các mạng xã hội của tập đoàn tăng vọt.
Riêng Weibo của em thì đã tăng hơn 3 triệu lượt follow rồi.
– Weibo ?
– Đúng rồi, em không lên xem hay sao ?
Nguyên Thần mở điện thoại kiểm chứng, thật ra Weibo hắn đã xóa từ lâu lắm rồi.
Trong thời gian chờ tải lại hắn cứ nhìn anh cứ đang cười mãi:
– Sao anh vui thế hả ?
– Tập đoàn được quan tâm nhiều như vậy làm sao không vui được chứ ?
– Em có cảm giác như em vừa bán tấm thân này mua vui cho anh vậy.
– Em thôi đi.
Sau khi đăng nhập vào Weibo, Nguyên Thần cũng giật mình vì lượng follow khủng.
Bên dưới tấm ảnh hắn chụp chú Husky từ 3 năm trước có hàng loạt comment.
[ A! Nguyên tổng siêu cấp đẹp trai đã vậy còn yêu động vật nữa này ! ]
[ Nguyên tổng ơi tiểu nữ xin được vào làm lao công cho Đại Lục Nguyên thị a ~ ]
[ Acc này không còn online từ 3 năm rồi.
]
…
– Sao chúng ta không dựa vào lần này để quảng bá sản phẩm mới ? – Phương Dịch ở cạnh đọc comment đưa ra ý kiến.
– Anh nói rõ hơn xem.
– Lần ra mặt này của em đã thu về vô số ánh mắt cho tập đoàn.
Tại sao chúng ta không dựa vào đó để thu lợi nhuận ?
Nguyên Thần vẫn tập trung nghe Phương Dịch nói.
– Thế nên anh nghĩ em nên làm người đại ngôn cho sản phẩm mới.
– Không được.
– Tại sao lại không ? Chi phí mời một người nổi tiếng làm đại ngôn hoàn toàn không tốn một xu.
Lợi nhuận phòng chiến lược đã tính cả rồi này.
Thấy hắn vẫn dứt khoát, anh tiếp:
– Em cũng thừa biết sức ảnh hưởng của Đại Lục Nguyên thị trên thị trường.
Không phải tiêu chí của chúng ta là mới lạ hay sao ? – Phương Dịch vẫn nghiêm túc.
– Nhưng sản phẩm mới là gì anh còn không biết hay sao ? Là nước hoa, còn là nước hoa đặc dụng kích thích hoocmon.
Nó làm tăng ham muốn tính dục của người nào đó dựa trên cơ sở sở thích của họ.
Vậy anh nghĩ xem em sẽ đi chụp loại ảnh gì đây hả ?
Nghĩ lại cũng hợp lý, Nguyên Thần trước nay còn không thích chụp ảnh.
Hơn nữa chụp ảnh cho dòng sản phẩm này cần phải siêu thực mà gợi cảm.
_______________________
Thuyết phục Nguyên tổng mãi không được, phòng truyền thông đành phải mở cuộc họp bàn về phương án tiếp theo.
Do nhiếp ảnh gia cũng đã mời nên tiến trình bàn bạc càng gấp rút.
* Tách ! *
Phương Dịch ngạc nhiên nhìn người đàn ông tóc xoăn vừa hướng về mình bấm máy.
– Oh…sorry.
Tôi nhìn cậu quen lắm…cho nên…- Người này tiếng Trung tuy rành rọt nhưng phát âm lại mang phần không chuẩn.
– JKay ?
Phương Dịch đột nhiên lên tiếng.
Người tên JKay tháo kính mát tối màu xuống, lộ ra đôi mắt màu xanh biển, miệng cười tươi nhào đến ôm chầm lấy Phương Dịch:
– A ha Phương Dịch.
Là cậu thật sao ?
– Là tôi, sao cậu lại ở đây ?
– Tôi được mời đến chụp ảnh cho Nguyên thị.
Chợt cả hai cảm thấy nơi sống lưng như bị đóng băng.
Người phía thang máy mang vẻ mặt tối sầm, cả người toát ra mùi ” sắp giết người “.
Phương Dịch và JKay tách cái ôm ra.
JKay tội nghiệp vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
_______________________
– Hóa ra là bạn học cũ của Phương Dịch.
– Nguyên Thần ngồi chễm chệ trên sofa phòng CEO nghiêm mặt.
– Đúng vậy.
Tiểu Dịch ngày càng đẹp trai ra nhỉ ? – JKay vui vẻ ngồi cạnh Phương Dịch, thuận tay vỗ lên vai anh một cái.
Dường như có một ngọn lửa đang dần bùng lên.
– Cậu cũng cao lớn đẹp trai hơn rồi còn gì ? Tiếng Trung cũng khá hơn rồi.
Bây giờ đã thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng, định bao giờ mời tôi ăn cưới đây ? – Phương Dịch vô cùng vui vẻ cười híp cả mắt.
– Ôi không không.
Tôi đang đợi thiệp mời từ cậu đây.
Còn nhớ ngày trước tôi giúp cậu đọc thư tỏ tình, mỗi ngày hơn cả trăm bức.
– Hơn trăm bức ? – Nguyên Thần vẫn im lặng bất ngờ lên tiếng.
– Đúng vậy.
Tiểu Dịch ngày trước có vận số đào hoa đấy, nam nữ đều thích cậu ta cả.
Có cái cậu…cậu gì ấy nhỉ, cậu ta họ Vương.
À đúng rồi, là Vương Lâm.
Cậu ta là kiên trì nhất, từ năm nhất cao trung đã gửi thư suốt 3 năm liền.
Còn hôm đó nữa…!Đúng không ? – JKay lắm lời đùa cợt, cười gian manh thúc khuỷu tay vào Phương Dịch.
Ngọn lửa nào đấy từ bập bùng giờ đã như trận hỏa hoạn.
Đầu Nguyên Thần như bốc khói, miệng cười gượng gạo:
– Có chuyện vui gì sao ?
– Tôi cũng không biết.
Tiểu Dịch nhất quyết không kể với tôi.
Phương Dịch cảm thấy không khí vừa lạnh lại vừa nóng, sắc mặt Nguyên Thần lại u ám.
Anh biết là có chuyện rồi, hắng giọng một cái rẽ sang chuyện khác:
– JKay, thật xin lỗi nhưng hiện tại Đại Lục Nguyên thị vẫn chưa tìm người đại ngôn sản phẩm.
– Hả ? – Đột ngột bị bẻ chuyện nên JKay hơi lúng túng, nhưng do tính chất công việc chuyên nghiệp nên đã nhanh chóng bình tĩnh.
– Vẫn chưa tìm được sao ?
Suy nghĩ một lúc, bỗng JKay đưa ra một ý:
– Hay Tiểu Dịch làm người đại ngôn đi.
– JKay, làm ơn nghiêm túc.
Không đùa nữa.
– Quá hiểu ý bạn mình nên Phương Dịch hơi bất lực.
– Ý kiến không tồi.
Vậy chiều nay anh đến studio Nguyên thị ở công ty con, em nói nhân viên chuẩn bị.
– Nguyên Thần nghiêm túc nói.
– Ơ…nhưng…
Không đợi Phương Dịch nói hết câu.
Nguyên Thần đứng dậy rời khỏi phòng.
Bước ra thang máy xuống tầng trệt.
Gương mặt lạnh như băng lại tối đen đáng sợ, ánh mắt sắc như dao nhìn mọi người:
– Hôm nay tăng ca.
Nhân viên biết chắc rằng hôm nay boss lại nổi giận rồi, vậy là họ lại phải tăng ca nữa rồi ư ? Đời nhân viên khổ ải như vậy thật sao ?