Tiểu Ca Ca Anh Không Thoát Được Đâu!

Chương 12


Đọc truyện Tiểu Ca Ca Anh Không Thoát Được Đâu! – Chương 12


Đường phố Thượng Hải buổi sáng thật ồn ào náo nhiệt, xe cộ đi lại tấp nập.

Những màn hình led lần lượt được mở đầy màu sắc.

Ánh mặt trời phản chiếu qua lớp cửa kính cường lực của các tòa nhà cao tầng làm cho sự phồn hoa nơi đây càng không thể nói hết bằng lời.
Duy chỉ có tâm trí Phương Dịch lại trống rỗng an tĩnh như tách biệt khỏi thế giới này vậy.
Suốt một đêm anh chẳng thể nào chợp mắt được.

Cứ luôn nghĩ về mẹ, luôn nghĩ về những cơn đau mà mẹ phải chịu rồi anh cuộn mình vào chăn bật khóc nức nở.
_______________________
Đứng trước cửa phòng CEO, Phương Dịch đưa đôi tay run run định quét thẻ rồi lại rụt về.

Nhưng nghĩ đến mẹ Phương, anh phải bước vào.
* Tít ! *
Nguyên Thần bận rộn ghi ghi chép chép hồ sơ, nhấn nút mở cửa nhưng cũng không nhìn xem đó là ai.
Phương Dịch lấy hết tất cả dũng khí đi vào trong.

Nguyên Thần vẫn vùi đầu vào đống hồ sơ.

Phương Dịch lên tiếng:
– Cậu có rảnh không ?
Nghe được giọng nói mà Nguyên Thần vẫn luôn chờ mong, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Sắc mặt hôm nay của Phương Dịch vô cùng không tốt.

Nguyên Thần nhìn ra mặt anh xanh xao, đôi môi căng đỏ thường ngày lại nhạt đi trông thấy.

Đặc biệt là nơi đôi mắt, hai đồng tử u sầu lại thêm vành mắt đỏ hoe sưng húp.
Nguyên Thần dám chắc rằng đêm qua Dịch ca của mình không ngủ được:
– Ca…!Chuyện gì thế ? Hôm qua anh mất ngủ sao ? – Nguyên Thần vội vàng chạy đi rót cho anh cốc nước.
– Tôi có chuyện muốn nói.
Chần chừ một lúc càng khiến Nguyên Thần lo lắng, mà bản thân anh cũng khó chịu.


Rồi anh tiếp:
– Lần trước cậu nói…!Nếu tôi chấp nhận cậu, tôi muốn gì cũng được…
Nguyên Thần mở to đôi mắt ngạc nhiên, đôi tay đang rót nước khựng lại vài giây.

Hắn cố nhìn lại thật kĩ xem người kia có phải là Phương Dịch hay không.

Người trước mặt Nguyên Thần lúc này vô cùng nghiêm túc, ánh mắt lại cương quyết đến cứng nhắc.
Một khoảng lặng xuất hiện.

Nguyên Thần liền lên tiếng chắc nịch:
– Nguyên Thần em lời đã nói ra nhất định 1000 năm cũng không chệch dù chỉ một li.
– Tôi đồng ý.
Nguyên Thần đã nghĩ rằng mình đang mơ.
Hắn nhìn anh.

Nhìn người trước mặt dường như đang lạc vào thế giới vô định nào đó.

Hắn hạ giọng:
– Là thật ?
Phương Dịch chậm rãi gật đầu.

Nguyên Thần nở nụ cười, ánh mắt hiện rõ phần ôn nhu.
Nguyên Thần bảo anh về phòng tiếp tục công việc, nhắc nhở anh đừng quá sức, tan làm sẽ đến tìm anh.
Phương Dịch cũng đoán được kết quả này.

Anh thật sự vui mừng vì bệnh của mẹ sắp được cứu.

Đôi chân từng bước trên hành lang bỗng chậm chạp hẳn, trong lòng chợt có cảm giác tội lỗi khi lợi dụng tình cảm của Nguyên Thần dành cho mình.
_______________________
Nguyên Thần trong lòng vẫn còn nghi ngờ.


Phương Dịch không phải là kẻ tham tiền.

Chính Nguyên Thần lần trước sau khi nói ra những lời đó đã nghĩ rằng bản thân là đang xúc phạm anh.
Đứng cạnh cửa kính nhìn ra thành phố đang lất phất mưa bay.

Hắn lấy ra chiếc điện thoại bấm vài số:
– Điều tra giúp tôi một việc.
_______________________
Phương Dịch nhận thẻ căn hộ từ Nguyên Thần.

Hắn bảo anh về trước tự mình nấu thức ăn.
Căn hộ này thuộc hệ thống chung cư của Đại Lục Nguyên thị, và cũng có thể nói rằng nơi đây là ” thánh địa ” của những gia đình quyền thế.

Không phải ai có tiền đều mua được một căn hộ ở đây, đa phần là con nhà trí thức chứ đừng mong đám công tử ăn chơi đua đòi đặt chân đến cửa.
Đúng thật là Nguyên thị.

Tòa chung cư này được xây dựng vô cùng hiện đại, mỗi một viên gạch đều được tính toán vô cùng tỉ mỉ, tất cả hệ thống an ninh được trang bị cảm ứng vân tay, thẻ riêng hoặc nhận dạng gương mặt.
Mọi ngóc ngách được bao trùm bởi hai màu chủ đạo trắng – đen trông vô cùng sang trọng.

Thang máy hoàn toàn trong suốt, lúc di chuyển còn có thể ngắm được vẻ xa hoa của thành phố.
Căn hộ này Nguyên Thần dùng để tiện cho việc đi làm, đôi khi còn dùng để trốn khỏi những bữa tiệc của Nguyên gia.
* Tít ! * – Quét thẻ vào căn hộ 9F520, Phương Dịch bị choáng ngợp trước vẻ lộng lẫy của nó.

Vừa quét thẻ, hệ thống đèn cùng hệ thống máy sưởi liền được tự khởi động.
Toàn bộ căn hộ được bao phủ hai màu trắng – đen huyền bí.

Nội thất trang trí đều làm từ chất liệu cao cấp, bài trí bắt mắt hài hòa.

Hai bức tường bên ngoài được thay bằng kính cường lực.
Phương Dịch đi lên cầu thang tầng trên.


Ở đây có tất cả bốn phòng, dưới lầu là hai phòng ngủ, trên lầu là một ngủ và một phòng làm việc.
Phòng ngủ bày trí đầy xe mô hình, trên tường treo toàn ảnh chụp các vận động viên đua xe motor và F1.

Giữa phòng có một chiếc giường kingsize màu trắng, mền gối bị vứt lung tung.

Sách trên giá bừa bộn nằm dưới sàn.

Anh lắc đầu rồi xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp.
Hơn hai giờ đồng hồ trôi qua cuối cùng cũng xong.

Phương Dịch đi vào phòng tắm ngâm mình vào chiếc bồn cỡ đại.
Bọt xà phòng xôm xốp bao phủ cơ thể trắng mềm.

Anh dựa vào thành bồn, trút bỏ mọi phiền muộn trong tâm trí.

Lúc nãy bác sĩ thông báo mẹ Phương đã ổn nên anh cũng yên tâm được phần nào.
Khoác lên người quần áo ngủ, anh xỏ dép lê đi vào bếp bắt đầu nấu bữa tối.
Nguyên Thần đúng thật chẳng chạm đến bếp, chảo và nồi còn chưa mở bọc bảo vệ, gia vị hay nguyên liệu nấu nướng của chẳng có.

May là lúc chiều anh đã đi mua thực phẩm chuẩn bị, nếu không cũng chẳng có gì để nấu.
_______________________
Nguyên Thần về nhà, cơ thể uể oải sau ngày dài làm việc.

Từ đâu bay đến mùi hương thức ăn thật quyến rũ.

Hắn đi đến bàn ăn đã được dọn sẵn nhưng đã nguội.

Ngóng tìm xung quanh không thấy ai, bèn đi lên phòng.
Trên chiếc giường lạnh lẽo thường ngày của mình hôm nay lại có một thiên thần lạc bước xuống trần gian đang ngủ say, bộ dáng mệt mỏi.

Từ lồng ngực, Nguyên Thần nghe rõ nhịp tim đang đập mãnh liệt.
* Rào ! Rào ! *- Dòng nước nóng từ vòi hoa sen chảy dài trên từ bắp thịt săn chắc, len lỏi vào từng múi cơ đầy đặn của hắn.
Nghe tiếng động, Phương Dịch giật mình tỉnh giấc.

Lúc này Nguyên Thần từ phòng tắm bước ra.


Tim Phương Dịch phút chốc tăng nhịp, ánh mắt như bị hút vào Nguyên Thần.

Hắn chỉ mặc mỗi chiếc quần short, phía trên là những khối cơ như ẩn hiện.

Da Nguyên Thần trắng trắng như một tiểu thịt tươi trong làng giải trí, cơ bắp không thuộc dạng lực lưỡng ngán ngẩm mà chỉ nổi lên từ tốn, trông cuốn hút làm sao.
Phương Dịch bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn thì Nguyên Thần mặt đã kề sát vào anh.

Phương Dịch biết rằng mình không thoát khỏi đêm nay nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng sao tay chân cứ run lên bần bật.

Đối diện với ánh mắt sắc lạnh lôi cuốn của Nguyên Thần đang sát lại gần mặt mình hơn.

Cảm nhận được hơi thở nồng đậm vị nam nhân phả vào gương mặt, từng tế bào trên cơ thể như muốn nhũn cả ra.

Anh nhắm tịt hai mắt như giao phó mọi chuyện cho ” số trời “.
* Chụt ! *
Một nụ hôn ấm áp đặt giữa trán Phương Dịch.

Nguyên Thần nằm xuống cạnh anh, tay ôm lấy vòng eo nhỏ của anh, thì thào:
– Em mệt rồi.

Ngủ thôi.
Phương Dịch hé ra đôi mắt, ngạc nhiên nhìn người kia.

Gương mặt hắn thoáng vẻ mệt mỏi, anh không khỏi xót xa.

Anh hấp hé môi:
– Ngủ…ngủ ngon.
Phương Dịch kéo chăn phủ lên người cả hai.

Nguyên Thần siết chặt vòng tay, ôm người vào lòng như đang giữ một thứ trân bảo quý giá.

Phương Dịch áp mặt vào lồng ngực Nguyên Thần: ” Ấm quá…!”.
Ngoài trời, màn mưa đêm nối tiếp nhau rơi xuống, khí lạnh xông lên từ mọi phía.

Bên trong căn phòng tưởng chừng lạnh lẽo lại ấm áp lạ thường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.