Đọc truyện Tiểu Ca Ca Anh Không Thoát Được Đâu! – Chương 10
Trong quán nướng, bàn của Phương Dịch ồn ào náo nhiệt nhất thu hút sự chú ý của các bàn xung quanh.
Khi đồng hồ điểm 22h, một nhân viên khá thân thiết với Phương Dịch đi đến khoác tay lên vai anh:
– Nào…!Tiểu Dịch, chuẩn bị về rồi.
Mau ! Cạn ly với tôi.
Phương Dịch cũng ngà ngà say, kề sát người nọ cười vui vẻ chạm cốc.
Chợt bầu không khí u ám lạnh sống lưng.
Anh chàng nọ cảm thấy có một ánh mắt sắt như dao đang hướng về mình từ phía đối diện, tay buông khỏi vai Phương Dịch.
Ăn uống no say đến 22h30.
Sau khi tạm biệt mọi người, Phương Dịch cầm theo chiếc ô màu bạc từng bước chệnh choạng về nhà.
Thấy anh có vẻ không ổn, Nguyên Thần lên tiếng:
– Dịch ca ! Em đưa anh về.
Phương Dịch vờ như không nghe thấy tiếp tục lê bước.
Nguyên Thần không nói không rằng, một tay nhấc bổng Phương Dịch quẳng vào ghế phụ của xe.
– Làm gì thế hả ?
– Em lấy lại ô, nhưng anh cứ giữ nó mãi nên em phải mang cả anh theo.
– Cái ô đó là của cậu ? – Phương Dịch quay người nhìn chiếc ô bị Nguyên Thần vứt ở ghế sau một cách không thương tiếc.
Nguyên Thần không nói, chỉ cười cười rồi nhấn chân ga lái xe đi, không cho anh có cơ hội trốn thoát.
Thành phố ban đêm thật đẹp.
Những ánh đèn nối tiếp nhau làm rực rỡ bầu trời khuya.
Ánh sáng ấy phản chiếu lên đôi mắt mơ màng của Phương Dịch, khiến đôi mắt êm dịu ấm áp lạ thường.
– Tay anh làm sao thế ? Đau lắm không ?
– Thế mặt cậu làm sao đấy ? Có đau hay không ? – Phương Dịch vì men rượu mà chả có một chút dè chừng, thẳng thắn nói ra lời bức bối từ chiều khi vừa nhìn thấy hắn.
Nguyên Thần ngạc nhiên, đưa tay sờ vết thương được dán băng trên mặt:
– Em cũng không nhớ nữa…!Cũng chẳng thấy đau…!Còn anh ?
– Tôi cũng chẳng nhớ nữa, Nguyên tổng ạ.
Vừa nghe thấy hai từ “Nguyên tổng” từ Phương Dịch, Nguyên Thần lạnh cả sống lưng:
– A ha..
Không phải cố ý giấu anh đâu.
Chỉ là em thấy có như thế mới có thể được ở cạnh anh với tư cách là một người bình thường.
Khoảng lặng đặt giữa câu chuyện.
Lát sau, Nguyên Thần nghe thấy tiếng hít thở đều đều bèn nhìn sang.
Hắn bật cười thành tiếng: ” Anh ấy vậy mà ngủ thật rồi.
Lại còn không đề phòng gì cả.”
_______________________
Chiếc xe màu đen dừng trước cổng phòng trọ của Phương Dịch.
Nguyên Thần say đắm nhìn người ở ghế phụ.
Ở góc nghiêng này, Phương Dịch là một tuyệt sắc mỹ nhân.
Đường nét từ trán uốn cong nhẹ nhàng đến chiếc cằm thon nhọn.
Ánh sáng từ đèn cao áp ngoài cửa làm cho gương mặt của anh càng thanh thoát.
Gò má ửng hồng vì men rượu khiến Phương Dịch trông thật ngọt ngào, thật quyến rũ làm sao.
Nguyên Thần không thể kìm nén được nữa, phóng người hôn nhẹ đôi môi mềm mại của Phương Dịch.
Là do bản năng con người hay gì đó, hắn không thể dứt ra.
Nguyên Thần dùng sức tách môi của Phương Dịch, mở đường cho chiếc lưỡi xảo diệu lùng sục vào khoang miệng của anh.
Có dư vị thơm ngọt của rượu càng làm cho hắn mê luyến, như một dòng điện đánh lên thùy não làm nổi dậy bản chất của nam nhân.
Càng hôn càng nghiện, Nguyên Thần như mang toàn bộ sự ngọt ngào của Phương Dịch hút cạn.
Tiếng môi lưỡi chạm vào nhau vang vọng khắp cả trong xe.
Hàng mi Phương Dịch khẽ rung rung, lúc này Nguyên Thần mới chịu dứt ra, kéo theo sợi chỉ bạc long lanh dưới ánh đèn đô thị.
Luyến tiếc vô cùng.
_______________________
Phương Dịch đang mang giày chuẩn bị đi làm, Phương Lam mang cho anh một ly sữa nóng.
Chợt nhớ ra điều gì anh liền hỏi mẹ:
– Hôm qua làm sao con về nhà được thế ạ ?
– Là cậu đồng nghiệp họ Nguyên gì đấy đưa con về.
Cơ mà người này cũng khỏe thật, một phát đã bế con từ dưới lầu lên đến tận nhà.
– Khụ ! – Nghe lời kể từ mẹ, anh không khỏi giật mình.
” Cái gì là bế kia chứ ? “.
________________________
Tập đoàn những ngày này vô cùng bận rộn.
Các nhân viên tấp nập ra ra vào vào phòng CEO, họ đang chuẩn bị cho buổi kí hợp đồng.
Đối tác lần này khá quan trọng trong việc bước sâu vào thị trường nước hoa của Mỹ.
Nguyên Thần vẫn luôn tích cực tổng duyệt, sắp xếp lại các báo cáo và tài liệu cho buổi kí kết.
Hắn xưa nay việc quan trọng đều phải chính bản thân làm, vì đơn giản hắn không có niềm tin vào ai cả.
Giờ nghỉ trưa.
Trước cổng Đại Lục Nguyên thị, Lâm Sa Sa bị một đám côn đồ vây quanh.
Một tên to xác bước đến, tay lăm le con dao nhọn hoắt:
– Nợ tụi này, khi nào mới có thể trả đây ?
Lâm Sa Sa nhìn vào con dao trên tay gã, mặt cắt không còn một giọt máu, miệng lắp bắp:
– Tôi…tôi sẽ trả…các người…
* Bốp ! * – Một tên gầy gò, liêu xiêu trông như nghiện hút vươn tay tát vào mặt ả.
Lâm Sa Sa loạng choạng ngã xuống đất.
Tên đó giơ tay định đánh xuống liền bị ai đó nắm lại hất ra.
– Chuyện gì cũng có thể dùng lời nói.
– Phương Dịch sải chân đứng chắn trước Lâm Sa Sa – Các người ở đây ngang nhiên như thế chẳng lẽ không biết đây là Đại Lục Nguyên thị hay sao ?
Anh không hề nao núng đỡ tay Lâm Sa Sa ngồi dậy.
Tập đoàn buổi trưa khá vắng, mọi người đều đổ lên canteen nên bảo vệ canh gác cũng lẻn đi mất, tạo cơ hội cho bọn chúng lấn lướt:
– Mày thì biết con mẹ gì ? Cút ra !
– Các người đừng quá đáng, tôi nói trả là sẽ trả.
– Lâm Sa Sa trừng mắt quát lớn.
– Con khốn này, mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai hả ?
Gã to xác tức giận, con dao vụt xuống nhắm thẳng vào Lâm Sa Sa.
Ả miệng há hốc đứng im như trời trồng.
* Xoẹt *
Trong tình thế cấp bách, Phương Dịch đẩy ngã Lâm Sa Sa.
Con dao sáng lóa trượt xuống cánh tay Phương Dịch một đường cắt ngang tuôn máu.
Cùng lúc ấy, Nguyên Thần từ thang máy bước ra.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ánh mắt hắn đỏ lên hiện rõ từng tia máu, gân mặt nổi lên ghê sợ.
Hắn chạy nhanh đến, bàn tay siết chặt nắm đấm chuẩn xác vào gò má của tên to xác.
Cú đấm quá mạnh khiến gã ngã xuống, máu từ mũi và miệng phụt ra, theo cùng là chiếc ra cửa.
Lâm Sa Sa hoảng loạng ôm lấy Phương Dịch, ra sức này nỉ:
– Tôi sẽ trả mà.
Xin các người làm ơn.
– Ả nhìn vào cánh tay của Phương Dịch ướt đẫm máu, bật khóc không thành tiếng – Tiểu Dịch, Tiểu Dịch à…
Nguyên Thần chỉnh lại vạt áo, ánh mắt sắc hơn cả con dao lúc nãy lườm đến cháy mặt bọn đàn em:
– Bao nhiêu ?
Giọng nói trầm thấp mất kiên nhẫn vang lên, khiến bọn chúng không khỏi run sợ:
– 5..50 vạn*.
– Không đúng, chẳng phải chỉ có 30 vạn* thôi sao ? – Lâm Sa Sa gào lên.
– Tiền lãi chẳng nhẽ mày định nuốt luôn hay sao ?
Nguyên Thần lấy từ túi áo một tấm thẻ ném về phía chúng:
– 500 vạn*.
Không mật mã.
Cút !
Bọn côn đồ lập tức trợn to mắt như chó gặp xương, nhanh chóng cầm thẻ chạy biến.
Phương Dịch tay ôm cánh tay nhuốm đầy máu, mắt ươn ướt nhìn Lâm Sa Sa đang bật khóc:
– Bị thương là em sao chị lại khóc.
Người nên khóc là em kia mà…
Nghe được lời đùa từ anh, lòng ả đau như ai xé.
Tội lỗi cúi đầu:
– Tiểu Dịch, xin…xin lỗi.
Nguyên Thần giải quyết xong liền đỡ lấy Phương Dịch, đầu óc rối tung, tay chân huơ loạn bế anh một mạch tiến về phía bệnh viện trong sự ngỡ ngàng của Phương Dịch và Lâm Sa Sa.
_______________________
( * )
…¥ VNĐ…
– 50 vạn = 500.000 1.600.000.000 VNĐ
– 30 vạn = 300.000 1.075.812.241,80 VNĐ
– 500 vạn = 5.000.000 17.930.204.030,00 VNĐ