Đọc truyện Tiểu Bảo Bối, Em Là Của Riêng Tôi – Chương 19: EM YÊU ANH
Rời khỏi ngôi biệt thự , Minh Huy lái xe đưa cô đi. Cô không rành đường phố cho lắm , nhìn thấy con phố liền có chút tò mò
-Đây là đâu ?
Người bên cạnh vừa xoay tay lái , vừa mở miệng trả lời
– Là khu Đông Thiên(t/g bịa nhá )
– Anh đưa tôi đến đây làm gì ? – Bảo Nhi nheo mắt hỏi.
Minh Huy không trả lời câu hỏi của cô. Cậu ta lái xe đến trước một hộp đêm cao cấp nằm ở trung tâm con phố rồi tắt máy dừng xe.
– Đến rồi
Ngay lập tức hai tên gác cửa dáng người to lớn như lực sĩ nhanh chân bước đến mở cửa cho hai người.
– Kính chào Nhị ca!
Minh Huy gật đầu một cái đoạn nhìn sang cô
-Đi theo tôi
Rồi cậu ta cất bước vào trong hộp đêm .Bảo Nhi cảm thấy không hiểu nhưng cũng đành bước theo . Tầng tầng lớp lớp cửa kính được mở ra , tiếng nhạc xập xình bất thình lình đập vào tai cô. Âm thanh to đến mức làm cô nhức đầu không chịu được , phải dùng đến hai tay để che tai lại.
Dưới ánh đèn mờ ảo nhiều màu , mùi nước hoa sực nồng , những thân hình uốn éo , nhảy nhót loạn xạ. Đúng là một loại hình ảnh thác loạn của địa ngục trần gian. Bảo Nhi thực sự không hiểu nổi tên kia sao lại đưa cô đến cái nơi này.
Minh Huy đi phía trước , đi thẳng vào trong băng qua đám người đang hưởng thụ kia. Đi sâu vào trong hộp đêm , nơi có cánh cửa sắt màu đen to lớn trông như phòng đông lạnh. Cậu ta dùng hai tay xoay cái vòng tròn trên cửa rất giống một cái bánh lái hai vòng. Cánh cửa liền được đẩy ra dễ dàng.
Minh Huy xoay đầu lại nhìn cô , một cánh tay đặt lên cửa
– Tôi đưa cô đến đây thôi. Bảo Nhi cô hãy tự xem bản thân đã làm gì với cậu ấy !
Dứt lời , cậu ta hạ cánh tay xuống , đi ngang qua cô , rời khỏi đại sảnh .
Trái tim cô đột ngột đập nhanh , dồn dập không ngừng. Bàn tay nhỏ nhắn hơi run , chần chừ đặt lên tay cầm của cánh cửa. Bảo Nhi dùng sức đẩy cánh cửa nặng nề hé ra. Đôi mắt cố gắng thâu những hình ảnh bên trong , ánh mắt dường như chấn động.
Bên trong là một gian phòng rộng lớn , như một phòng họp. Ở giữa đặt một chiếc bàn gỗ ovan lớn dài đến mấy mét , nội thất được trang hoàng lộng lẫy. Nhưng Bảo Nhi không còn thể chú tâm đến sự đẹp đẽ đó . Cô đang chú tâm vào cái người đang đứng đó, trên tay là một chai rượu gần hết, coi bộ anh đứng cũng không vững, dưới chân toàn là vỏ chai , thủy tinh…..Lục Phong lại đưa chai rượu lên nốc cạn . Bộ dáng cao cao tại thượng mà cô độc đau đớn của anh như một con dao sắc nhọn moi móc trái tim cô. Anh vì sao lại trở thành bộ dạng đau thương như vậy ? Sao lại trở nên bất lực như vậy ? Cô không muốn ,một chút cũng không muốn !
Anh đang uống, vừa vứt cái chai kia xuống, một thân nhỏ nhắn lao vào lòng anh, vòng tay siết chặt, anh còn đang ngơ ngác thì mùi hương của một người làm anh suy nghĩ mấy ngày nay, làm tim anh đau nhói không ngừng lại sộc vào mũi anh, bất ngờ…không thể là cô được, sao cô có thể đến đây? . Trong lòng anh cô không ngừng tự trách bản thân mình, là do cô, tất cả là do cô, Bảo Nhi bật khóc. Anh gỡ cô ra, cúi xuống nâng khuôn mặt mà ngày đêm mình nhớ, đúng rồi, đúng là cô rồi, anh mở chất giọng khàn khàn nói :
– Em….sao lại đến được đây ?
Cô không nói gì chỉ lắc đầu , nước mắt càng trào ra. Bảo Nhi vùi đầu vào lồng ngực cứng rắn của anh.
– Ngoan, Tiểu nhi, sao em khóc ?
– Lục…. Phong hic…hic..em..
Cô vừa khóc vừa nói làm cho trái tim ai đó đau thắt, cúi xuống hôn cô.Triền miên chiếm đóng môi cô. Mãnh liệt nhào nặn , cắn mút cánh môi như viên kẹo trong miệng. Anh muốn hôn cho thỏa nổi khát khao trong tận đáy lòng hắn và ngăn cô không nói nữa .
Anh nhớ cô , rất rất nhớ cô. Ngày đêm khát khao muốn có cô ở bên cạnh . Anh tưởng chừng bản thân chỉ có thể mãi mãi cô độc ôm lấy sự nhớ nhung về cô. Ý nghĩ cô không yêu anh, đùa giỡn với tình cảm của anh khiến hắn vừa điên cuồng vừa đau đớn , tuyệt vọng cùng bất lực khiến anh muốn đập nát tất cả , hủy diệt tất cả .Khi cả 2 đều không thể nhịn thở được nữa anh mới buông cô ra , đưa bàn tay lên lau đi những giọt nước mắt đó, hôn lên khóe mắt của cô, thả hơi thở khàn đục và hơi rượu vào mặt cô:
– Tiểu nhi, em làm sao vậy ?
– Lục Phong…hức…em xin lỗi !
Anh hơi ngạc nhiên với lời nói của cô, ôn nhu nói:
– Sao lại xin lỗi ?
– Em đã gây tổn thương cho anh, những ngày qua em thật sự rất nhớ anh .Lục Phong, em muốn nói……
– Sao ?
– Em yêu anh, Lục Phong à !
Cô ngước khuôn mặt lên nói , nhớm chân lên đặt vào môi anh một nụ hôn nhưng khi cô định dứt ra thì anh lại ôm đầu cô lại, thay thế một nụ hôn ban đầu bằng một nụ hôn sâu, anh muốn nuốt tất cả những lời này vào tim, vào trong người anh.