Đọc truyện Tiểu Bảo Bối, Em Là Của Riêng Tôi – Chương 1817 :Nhớ (2)
Cảm thấy phản ứng của anh, trên mặt cô gái liền nổi lên nụ cười như ý:
– Tiên sinh, xem ra tôi đã đoán đúng, cần gì để ý đến những người không biết nhìn như vậy!- Đưa cánh tay vòng quanh cổ của anh, sau đó, lắc mông ngồi vào trong ngực của anh, đưa lên đôi môi đỏ mọng.
Lục Phong kéo thân thể của cô gái ra, để cho cô gần sát vào mình.
Cô gái cười hả hê, mắt nhìn thẳng vào anh, trong miệng thở ra, hình như chờ anh tới thưởng thức.
Nhếch môi cười, cười làm cho người ta chói mắt, tay Lục Phong dùng sức nâng cằm của cô gái lên cao, sau đó đôi môi mang theo đầy mùi rượu chính xác hôn lên môi cô gái.
Cô gái hài lòng nhắm mắt lại hưởng thụ, chợt, mắt mở to, khuôn mặt sợ hãi, tay dùng sức đẩy người đàn ông ra, trên mặt là nụ cười khát máu, đầu lưỡi hài lòng liếm đi dòng máu đỏ nơi khóe miệng, trong đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo khiến cả người cô gái đều run lên.
– Ngu xuẩn, không tự lượng sức mình!
Ngón tay lạnh như băng xẹt qua khuôn mặt trắng noãn của cô gái, đột nhiên dùng sức nắm thật chặt cằm của cô:
– Về sau nếu lại để cho tôi nghe được cô nói xấu cô ấy…, tôi sẽ khiến cô biến mất khỏi chỗ này!
Cô gái không dám cử động, biết mình hôm nay gặp phải người không dễ chọc, thân thể khẽ run, cảm giác cằm đều sắp bị bóp nát.
– Cút ——Một tiếng gầm thét, cả đại sảnh đều yên tĩnh lại, cô gái nhếch nhác rời đi, trên đời này không có người nào có thể nói xấu cô ấy, không có người nào có thể thay thế cô ấy.
Quán bar ồn ào, không bởi vì khúc nhạc đệm vừa rồi mà cắt đứt, mọi người càng không ngừng lắc lư thân thể theo tiếng nhạc rock, Lục Phong còn chưa ngừng uống rượu, bởi vì chuyện mới vừa rồi, không còn cô gái nào dám bước lên trước, chỉ đứng xa xa nhìn, trong lòng không khỏi mất mác, người đàn ông cực phẩm như thế sao lại kinh khủng như vậy?
Khi đến tự nhiên đưa tới một hồi xôn xao, hai người đàn ông cực phẩm , chỉ là nhìn qua thấy ôn hòa hơn nhiều so với người đàn ông mới vừa rồi, trong lòng các cô gái lại dâng lên hi vọng.
Đáng tiếc bọn họ còn chưa mở lòng, liền phát hiện người đàn ông kia đầu cũng quay lại liền đi về phía người đàn ông kinh khủng ở quầy rượu, hi vọng liền bị dập tắt, cùng người khủng bố đi chung với nhau thì người cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu, vẫn là không nên mạo hiểm.
-Lục Phong, sao cậu lại uống nhiều như vậy?- Minh Huy quét mắt qua những bình không trước mặt anh, trời ạ, rốt cuộc nó đã uống bao nhiêu?
Lục Phong nhìn người vừa tới, nhếch môi cười một tiếng:
– Minh Huy, cậu tới rồi, uống rượu cùng tôi!- Nói xong túm áo Minh Huy ngồi xuống.
-Lục Phong- Minh Huy đoạt lấy ly rượu trên tay của anh nặng nề đặt trên quầy bar, sao hôm nay nó lại uống nhiều như vậy?
-Hử!- Ngón trỏ của Lục Phong đặt lên môi:
– Cùng tôi uống rượu!- Sau đó nằm xụi lơ trên quầy bar.
-Tớ không biết các người xảy ra chuyện gì, nhưng Lục Phong , cậu bình tĩnh lại đi.
Lục Phong không nói lời nào, hung hăng chôn mặt trong khuỷu tay.
Hồi lâu, lời nói buồn phiền mới truyền đến từ trong khuỷu tay:
– Minh Huy…ực…ực cậu..biết không? Cô ấy không yêu tôi, cô ấy không yêu tôi.
Lục Phong nói xong đi ra cửa nhưng vừa đi được nữa đường thì gục xuống, Minh Huy thở dài rồi đưa anh về bang.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
*Sáng hôm sau:
Cô dậy thật sớm , làm VSCN xong cô chạy xuống nhà, thấy dì Minh đang đứng đó, cô liền hỏi :
– Hôm qua Lục Phong có về không hả dì ?
– Hôm qua thiếu gia không có về thưa thiếu phu nhân ~- Dì Minh ôn tồn đáp
– Vâng
Cô đáp ỉu xìu rồi quay lưng đi lên lầu mặc cho dì Minh gọi cô, đóng cửa lại, cô úp mặt xuống gối, những giọt nước mắt tự do rơi ra, anh là cả đêm không về, Lục Phong à, em nhớ anh.
___________________________–
Một tuần trôi qua, Bảo Nhi không thấy anh làm cho lòng cô lại lo lắng thêm, cái tên này khi nào về cô sẽ phạt anh mới được. Đột nhiên có tiếng gõ cửa :
– Thưa thiếu phu nhân, có khác đến!
Bảo Nhi nhíu mày:
– Là ai vậy ?
– Thưa là Vũ nhị thiếu gia !
Vũ nhị thiếu gia ? Cô quen người này sao?
– Nói anh ta đợi một chút . Tôi sẽ xuống ngay bây giờ – Cô lên tiếng nói với người ngoài cửa.
……………………………………………………
Bảo Nhi vừa bước chân vào phòng khách đã nhìn thấy Minh Huy ngồi vắt chéo chân trên ghế sopha, nhàn nhã uống trà.
– Lâu quá không gặp , thiếu phu nhân.
– Là anh ?- Cô ngạc nhiên nói, thì ra cái người tên Vũ nhị thiếu gia là anh à ?
– Đúng!
– Chẳng hay , mới sáng sớm Vũ nhị thiếu gia đến gặp tôi là có chuyện gì quan trọng ? – Bảo Nhi đi đến chiếc chiếc ghế đối diện
– Chỉ là trước kia, tôi thấy lão đại mỗi ngày ở căn cứ đều nhanh chóng xử lí công việc , nôn nóng trở về nhà với cô. Nhưng mà một tuần nay cậu ấy nguyên một ngày ở lại căn cứ không muốn đi về nhà , còn thường xuyên uống rất nhiều rượu .
– Sao?- Cô cả kinh nói, anh muốn làm cho cô lo lắng đến chết sao ? Cái người đàn ông này.
– Bảo Nhi, tôi thật sự không muốn xen vào chuyện của hai người nhưng mà cảm thấy thực sự không thể chịu được. Lão đại đem hết tâm tư của bản thân đặt vào cô , chẳng lẽ cô không nhận ra ?
Nghe lời cậu nói cô giật mình, trái tim bị bóp thắt , bối rối trả lời :
– Tôi…tôi
– Cô không biết ? Mấy ngày qua lão đại cũng như kẻ điên tìm rượu , uống hết chai này đến chai khác . Dù tôi đã hết sức ngăn cản nhưng vô dụng. Nếu như cứ tiếp tục , cậu ấy chắc chắn sẽ vào nhập viện ! Chẳng lẽ cô một chút cũng không quan tâm đến tính mạng của cậu ấy hay sao ?! – Minh Huy tức giận hỏi cô.
Bảo Nhi bị những lời của người đối diện làm cho giật mình .Cô cảm thấy trong lòng thật dồn dập đau đớn. Từng câu trong lời nói của Minh Huy đều như muốn chèn ép trái tim cô. Ý niệm hắn xảy ra chuyện gì lởn vởn trong đầu khiến cho tâm tư cô lại sinh ra nổi sợ hãi đáng sợ . Nghĩ thôi cô đã cảm thấy không thể thở nổi.
– Không , tôi… – Cổ họng Bảo Nhi nghẹn lại.
– Đi theo tôi – Minh Huy đột ngột đứng dậy , lạnh lùng nói.