Tiểu Bạch Dương

Chương 112


Đọc truyện Tiểu Bạch Dương – Chương 112

Hôm sau lúc Bạch Tân Vũ đi làm, cả người nhìn qua thần thanh khí sảng, vừa ngó đã biết nhất định có chuyện gì vui, da dẻ sáng bóng như sắp phát quang đến nơi.

Lần đầu tiên Phùng Đông Nguyên đến làm thêm từ sau khi nhập học, giờ cậu ta làm thêm hai ngày một tuần, thu nhập cũng đủ chi trả cho sinh hoạt thường ngày. Cậu ta vừa thấy Bạch Tân Vũ, liền vui vẻ bảo: “Tân Vũ, tâm trạng anh nhìn tốt quá ha.”

Bạch Tân Vũ sờ sờ mặt mình, cười đáp: “Cũng không tệ lắm.”

Giản Tùy Anh bước ra từ trong phòng làm việc, “Vừa lúc chú đến, Từ tổng gọi chúng ta đi ăn bữa sáng, đi thôi.”

Lý Ngọc lái xe, ba người tới một nhà hàng Quảng Đông, bọn họ cùng Từ tổng vừa ăn bữa sáng, vừa bàn chuyện làm ăn, Từ tổng lại kể cho bọn họ không ít thứ liên quan đến công ty bảo an, nói đến mức Giản Tùy Anh cũng động lòng, Bạch Tân Vũ ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, nếu anh cậu có thể rót cho cậu ít tiền, khi khởi động cậu sẽ nhẹ nhõm hơn một chút.

Sau khi cơm nước xong, Từ tổng có việc phải đi trước, ba người không vội quay về công ty, tiếp tục ngồi nói chuyện.

Giản Tùy Anh nhìn Bạch Tân Vũ, “Nghe nói chuyện của dượng, nhà họ Hoắc đứng ra giải quyết hộ hả?”

Bạch Tân Vũ cười đáp, “Tin tức của anh nhanh nhạy thật đấy.”

“Lăn lộn trên thương trường, tin tức lại không nhanh chắc.” Giản Tùy Anh nhấp một ngụm trà, “Khụ, nhưng thật ra là dì cả nói tao biết.”

“Dạ?” Bạch Tân Vũ hỏi: “Mẹ em nói cho anh?”

“Nếu dì cả có chuyện không nói cùng chú mày được, thì sẽ nói với tao, kỳ lắm à?”

Bạch Tân Vũ ngượng ngập rằng: “Cũng hơi…”

Giản Tùy Anh nói: “Tao khuyên dì rồi. Nghĩ thoáng lên, thế lực hai nhà Du Hoắc rất lớn, đối với chúng ta rất có trợ lực.” Y bắt hai chân tréo nguẩy, suy tư: “Nếu mày muốn tiếp tục với thằng đó, tao cũng chẳng quản nữa, nhưng tao muốn chú mày phải tỉnh táo, hai đứa bọn mày còn trẻ vầy, biết sao được chừng vài năm sau sẽ thế nào, nếu mày sống với nó thấy ổn, trong lúc còn hòa thuận phải cố hết sức tận dụng được cái gì thì tận dụng, cái này tao không nói mày cũng hiểu có đúng không?”

Bạch Tân Vũ chớp mắt một cái, do dự gật đầu. Tuy cậu không phải là chưa từng cân nhắc qua những thứ này, song hiển nhiên là không thẳng tuột ra như Giản Tùy Anh vậy, cậu biết, anh trai cậu sợ cậu chịu thiệt, nhưng đối với cậu mà nói, cậu là một thằng đàn ông, trên giường thoải mái như nhau, phương diện sinh hoạt cũng giúp đỡ lẫn nhau, có gì mà phải phân ra là người nào chịu thiệt hay không chịu thiệt, cho dù có một ngày cậu thật sự sẽ bái bai Du Phong Thành, cậu cũng không hối hận, dù sao cậu chỉ muốn sống cho vui vẻ.

“Còn nữa, sau này nhất định phải có con, mặc kệ mày sống với ai đến hết đời.” Giản Tùy Anh liếc Lý Ngọc, “Tôi định 33 tuổi thì có, cậu nói coi?”

Lý Ngọc hỏi: “Tại sao lại là 33?”

“Tôi thấy đó là chữ số may mắn kép.” Giản Tùy Anh nhìn về phía Bạch Tân Vũ, “Có con cháu là trách nhiệm đối với gia đình, chú mày cũng hiểu đúng không?”


Bạch Tân Vũ gật đầu, “Em hiểu, vậy khi nào 33 em cũng…”

“Đừng học tao hết chứ mày, mẹ tao chết cha tao không thân, không ai thúc giục tao, nhưng mày không giống, nếu mày chọn con đường này, vẫn phải xem như bồi thường cho cha mẹ mày một tí, dì cả muốn có lúc nào, mày nghe dì.”

Bạch Tân Vũ bó tay toàn tập, cậu luôn cảm thấy con cái là một vấn đề rất xa vời, nhưng anh cậu vô cùng cầu toàn, không sai, riêng chuyện này cậu phải bồi thường cho cha mẹ mình. Nhưng Du Phong Thành sẽ nghĩ thế nào?

Giản Tùy Anh bảo: “Dượng còn chưa biết, dì cả lại không giấu được chuyện trong lòng, sớm muộn gì cũng sẽ bung bét ra ngoài, tốt nhất là chú mày cứ thẳng thắn với dượng trước.”

Bạch Tân Vũ nuốt một ngụm nước bọt, “Em đang tìm cơ hội.”

“Tìm cái gì cơ với chả hội, giờ chính là thời cơ tốt nè, cha mẹ Du Phong Thành đều sắp gọi chú mày là con dâu rồi đó, cơ hội này còn chưa đủ tốt sao?” Giản Tùy Anh lầm bầm: “Đám người nhà đó thật là không bình thường, thảo nào nuôi ra thằng con như vậy.”

Bạch Tân Vũ gãi đầu một cái, “Cũng đúng, dù sao bây giờ em cũng không sợ bị ăn đòn.”

“Ờ, dù sao cũng là cha ruột mày, không đánh chết mày được đâu.” Giản Tùy Anh ngó có vẻ hả hê mà rằng.

Bạch Tân Vũ ủ rũ nói: “Anh nói rất có lý.”

Giản Tùy Anh vỗ vỗ mặt cậu, “Tuy thằng nhóc Du Phong Thành đó chẳng ra gì, nhưng cha mẹ nó thì không tệ nha, nếu không phải nó có phụ huynh không bình thường như thế, tao cũng chẳng mắt nhắm mắt mở bỏ qua đâu. Điểm then chốt là mày cam tâm tình nguyện, tao cũng hết cách.”

Bạch Tân Vũ cười nói: “Cảm ơn anh.”

Giản Tùy Anh híp mắt, “Đừng cám ơn anh mày, tao nuôi mày lớn vậy rồi, rốt cuộc cũng nhìn thấy tiền lãi.”

Bạch Tân Vũ cười ha hả.

Hai ngày sau, Du Phong Thành đến bệnh viện làm phục hồi chức năng, Bạch Tân Vũ bị mấy cuộc gọi của hắn thúc giục, tan việc liền tới thẳng bệnh viện.

Du Phong Thành đã làm xong phục hồi chức năng, đương nghỉ ngơi trong phòng bệnh, Hoắc Khiết  bóc quýt ở ngay bên cạnh, nhác thấy cậu bước vào, cả hai người đều cười với cậu.

Trong lòng Bạch Tân Vũ vô cùng thoải mái, vội chào: “Cô ạ.”

Du Phong Thành vừa thấy cậu đã rạng rỡ mặt mày, “Chờ anh lâu lắc luôn.”


Hoắc Khiết cười bảo: “Tân Vũ, đến đây, ngồi đi.”

Bạch Tân Vũ ngồi bên giường Du Phong Thành, “Cô à, chuyện của cha con phải cảm ơn cô.”

Hoắc Khiết hé miệng cười, “Khách khí cái gì đâu, nên vậy mà.” Bà liếc Du Phong Thành, không e dè nói: “Con và Phong Thành yêu nhau, chúng ta còn chưa phải là người một nhà sao.”

Bạch Tân Vũ bèn ngượng.

Du Phong Thành bẻ nửa quả quýt nhét vào miệng Bạch Tân Vũ, hắn cười bảo: “Mẹ, mẹ là sáng suốt nhất.”

Hoắc Khiết lườm hắn, “Mẹ chỉ muốn có một người có thể kìm chế được con, như vậy mẹ và cha con có thể bớt lo lắng, mẹ cũng có thể già chậm hơn một chút.”

Du Phong Thành sờ sờ tóc bà, “Mẹ, mẹ vẫn trẻ lắm mà.”

Bạch Tân Vũ bối rối nói: “Cô ơi, con nói chuyện riêng với cô có được không?”

Hoắc Khiết cười đáp: “Được chứ. Đi, chúng ta lên sân thượng.”

Hai người lên sân thượng, Hoắc Khiết cười tủm tỉm nhìn Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ sắp xếp lại suy nghĩ một chút, “Cô, ngay từ đầu cô tiếp xúc với mẹ con, chính là..” Cậu không biết phải dùng từ thế nào.

Hoắc Khiết cười phóng khoáng, “Ừ, từ đầu cô đã nghĩ đây là thông gia nhà mình, cô muốn tìm hiểu.”

Bạch Tân Vũ lúng túng nói: “Cô à, cô thật sự có mắt nhìn.”

Hoắc Khiết vuốt tóc, “Tại sao lại không nhìn ra chứ, từ lúc cô bắt đầu hiểu rõ con mình, hi vọng lớn nhất của cô chính là nó không đi gây sự, để cho nhà cô bớt bớt lo lắng. Cô biết nhà cô không quản được nó, cô hi vọng có người nào đó có thể quản được nó, bất kể là ai, mặc kệ là nam hay nữ, rốt cục con cũng xuất hiện, cho đến bây giờ cô chưa thấy thằng con mình nó để ý hay thích ai đến như vậy.” Bà nói đùa: “Cô và cha nó còn bàn với nhau, nhanh nhanh tống nó đi, ai thích thì cho người đó luôn.”

Bạch Tân Vũ cười bảo: “Cô, hai người sáng suốt như vậy, con có hơi chút áp lực ạ.”

“Tân Vũ, cô biết con còn chưa nói chuyện với cha mình, nếu con không dám mở lời, cô có thể nói.”

Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Để tự con nói đi ạ.”


Hoắc Khiết vỗ vai cậu một cái, “Tân Vũ, con và Phong Thành đều nghiêm túc, chỉ cần hai đứa nghiêm túc, người làm cha mẹ nhất định sẽ ủng hộ hai đứa tự do quyết định cuộc sống của mình.”

Trong lòng Bạch Tân Vũ có phần cảm động, “Cô, cám ơn cô.”

Hoắc Khiết không ở lại lâu, thu thập xong đồ đạc liền đi, để hai người cùng một chỗ.

Du Phong Thành cười hỏi: “Anh nói gì với mẹ tôi thế?”

Bạch Tân Vũ đáp: “Tâm sự cách giáo dục cậu.”

Du Phong Thành nhéo nhéo cằm cậu, “Anh nói một cậu bùi tai thôi, cái gì tôi cũng nghe theo anh hết, còn phải giáo dục chi nữa.”

“À, nói sai rồi, tâm sự cách nuôi dưỡng cậu.”

Du Phong Thành sáp đến bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Còn đơn giản hơn, tôi ăn anh là no rồi.”

Bạch Tân Vũ nở nụ cười, mập mờ vuốt vuốt cần cổ hắn, “Vậy cậu còn phải đói mấy tháng nữa cơ.”

Du Phong Thành nhịn không được cạp một cái lên xương quai xanh của cậu, “Tôi không tin là anh không đói?”

Bạch Tân Vũ đương nhiên cũng đói khát vô cùng, nhưng cậu còn có năng lực khắc chế, cậu lùi về một chút, vỗ vỗ mặt Du Phong Thành, “Tôi nhịn được.”

Du Phong Thành thất vọng lầm bầm một tiếng.

Bạch Tân Vũ búng một cái lên thạch cao trên đùi hắn, “Nếu cậu khôi phục không tốt, tôi lại phải chăm nom cho cậu, tôi không đi rước phiền toái vào thân đâu.”

Du Phong Thành chán ngán than: “Vậy anh nằm với tôi một lúc đi.”

Bạch Tân Vũ nín cười, bò lên giường, Du Phong Thành một tay ôm cậu, một tay sờ soạng sau lưng và vòng eo cậu, hai người êm dịu mà hôn. Hôn rồi hôn, toàn thân liền khô nóng, hô hấp nặng nề.

Du Phong Thành thấp giọng hỏi: “Anh biết tôi nhớ anh lắm không?”

Bạch Tân Vũ nhìn vào đôi mắt sâu xa của hắn, trong ánh mắt đó là thâm tình không có một chút giả tạo, cậu cười đáp: “Biết.”

“Anh không biết.” Du Phong Thành vùi mặt vào hõm cổ cậu, buồn bực mà rằng: “Dù anh có biết, cũng kém hơn tôi chân chính nhớ anh 1%.”

Bạch Tân Vũ cảm nhận được một tia chua ngọt tư vị, “Từ lúc nào cậu biết nói mấy câu buồn nôn vậy.”

“Xem ti vi học được.” Du Phong Thành nhẹ nhàng hôn cổ cậu, “Không phải tôi đang học làm sao theo đuổi người khác à.”


Bạch Tân Vũ thấp giọng bảo: “Cậu muốn học mấy cái này, không ai có nhiều kinh nghiệm hơn tôi đâu.”

“Kinh nghiệm của anh về sau cũng đâu có dùng đến nữa.” Du Phong Thành nhìn xoáy vào cậu, “Anh chỉ có thể là người của tôi thôi.”

Bạch Tân Vũ hôn hắn một cái, “Vậy cậu phải để ý đó, tôi đây được bao người nhớ thương đấy.”

“Dĩ nhiên, ai cũng đừng nghĩ có thể tơ tưởng đến người của tôi.” Du Phong Thành xoay người áp cậu lên giường, khàn khàn nói: “Muốn làm quá.”

Bạch Tân Vũ cố ý cà cà bắp đùi hắn, cười nhẹ hỏi: “Tối hôm qua cậu nhìn hình của tôi xong làm gì vậy?’

“Không làm gì cả, ký túc xá không riêng tư, tôi ngủ luôn.” Du Phong Thành liếm phiến môi cậu, “Nhưng trong mơ vẫn luôn chơi anh.”

Bạch Tân Vũ ôm lấy cổ hắn, không ngừng khúc khích.

Du Phong Thành nhịn không đặng luồn tay vào quần cậu, Bạch Tân Vũ cũng rất chi động tình, “có qua có lại” mà bắt lấy cái của hắn, hai người đói khát khó nhịn, nhưng vẫn cố gắng kìm chế, chỉ là vuốt ve dục vọng của đối phương, trò chuyện an ủi. Chỉ như vậy thôi, nhiệt tình dâng cao vẫn cắn nuốt lấy cả hai, bọn họ hôn, nặng nề thở gấp, ma sát, thỏa thích phát tiết khát vọng mạnh mẽ đáng sợ đã hơn một năm nay đối với người kia.

Hai người trú trong phòng bệnh đến khi trời tối đen, tài xế vẫn cứ chờ để đưa Du Phong Thành về trường, Du Phong Thành lại chẳng muốn đi, hiện tại từng giây từng phút hắn đều muốn ở cùng một chỗ với Bạch Tân Vũ, hắn sợ mình bây giờ hãy còn đang mơ.

Bạch Tân Vũ dỗ hắn nửa ngày, mới khiến hắn quyết định về trường.

Du Phong Thành sửa lại quần áo, vuốt ve vành tai cậu, “Bên nhà anh, nếu anh không dám nói, tự tôi tới cửa nói cho, tôi không sợ bị đánh.”

Bạch Tân Vũ vỗ vỗ mặt hắn, “Chuyện của chính tôi, tự tôi giải quyết, cậu đừng quan tâm.”

Du Phong Thành nói: “Chuyện của anh cũng là chuyện của tôi.”

Bạch Tân Vũ cười bảo: “Có một ngày, chắc chắn tôi sẽ mang cậu về nhà, đến lúc đó dù có bị đánh hay bị chửi, chúng ta sẽ cùng nhau chịu, dù sao chúng ta đều da dày thịt béo.”

Du Phong Thành hôn cậu một cái, ánh mắt thâm thúy như bụi sao, “Giờ tôi thấy, từ nhỏ tôi cứ cố chấp muốn làm binh, là vì để một ngày có thể gặp được anh.”

Trái tim Bạch Tân Vũ run lên, mũi cay cay, “Tôi bị tống vào quân ngũ, cái nơi tôi vốn cho là rất xa vời, nói không chừng cũng là để gặp cậu, cậu nói xem đây có phải do tôi xui xẻo hay không.”

Du Phong Thành nở nụ cười, “Đây là duyên phận.”

Bạch Tân Vũ đưa hắn đi rồi, liền lái xe về nhà. Cậu quyết định phải sớm thẳng thắn với cha mình, mỗi một ngày trì hoãn, cậu lại hổ thẹn chột dạ thêm một ngày, cần gì phải như vậy chứ, nếu sớm muộn đều phải đối mặt, chẳng bằng sớm một chút, cũng đỡ khiến mẹ cậu bất an.

Trời sinh tính cậu không quả quyết, nhưng liên quan đến Du Phong Thành, lại trả giá sự quyết đoán ít có mấy lần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.