Tiểu Bạch Dương

Chương 111


Đọc truyện Tiểu Bạch Dương – Chương 111

Sau khi Bạch Tân Vũ ăn xong thì muốn về nhà, Du Phong Thành kéo cậu lại không cho đi, trước giờ cậu chưa thấy Du Phong Thành dính người như thế, dường như sợ cậu ra cửa là chạy biến luôn không chừng, bám dính không buông. Cuối cùng còn chọc cho cậu hơi hơi nổi khùng, “Rốt cuộc thì cậu muốn cái gì?”

“Tôi chỉ muốn nhìn thấy anh thôi.” Du Phong Thành cây ngay không sợ chết đứng đáp.

Bạch Tân Vũ ngó đồng hồ một cái, “Không phải cậu còn phải trở về trường à? Mẹ cậu có đến đón cậu không?”

Du Phong Thành lại quan tâm đến vấn đề khác, “Ba ngày nữa tôi đến bệnh viện phục hồi chức năng, anh tới thăm tôi được không?”

Bạch Tân Vũ chau mày, “Tôi bận công chuyện.”

“Tôi đi tìm anh nhé.”

“Cậu đừng đến, sau này cũng đừng có xuất hiện ở công ty tôi nữa.”

Du Phong Thành nhíu mày lại, “Tại sao?”

“Anh tôi ghét cậu chứ sao.”

Du Phong Thành mím môi một cái, “Anh quan tâm cảm xúc của anh trai mình vậy à?”

Bạch Tân Vũ thốt ra, “Giống cách cậu quan tâm đến cậu của mình thôi.”

Du Phong Thành biến sắc, ánh mắt nhất thời có hơi ảm đạm.

Lời vừa ra khỏi miệng Bạch Tân Vũ đã có chút hối hận, thân là một kẻ lòng dạ không quảng đại gì cho cam, bảo cậu hoàn toàn không so đo hiềm khích trước kia thì không có khả năng, nhưng cậu cũng không muốn tận lực khiến cả hai ngột ngạt, nhưng nói thì cũng nói rồi, cậu không thu lại được, cứ thế gượng gạo mà ngó Du Phong Thành. E rằng ở một chỗ rất sâu trong nội tâm, chính cậu vẫn muốn móc mỉa Du Phong Thành như vậy vài câu, để cho chính cậu được sảng khoái như vậy vài lần á.

Du Phong Thành cười nhạt, “Cậu của tôi rất ủng hộ chuyện tôi mang anh về nhà họ Du, nhưng anh trai anh lại muốn đuổi tôi cút thẳng cửa, một ngày nào đó nhất định tôi sẽ khiến anh ta chính mồm thừa nhận chúng ta.”

Bạch Tân Vũ nói: “Không dễ lấy lòng anh trai tôi đâu, có phải cậu cho rằng cứ mớm cho anh ấy vài dự án là ảnh sẽ hòa nhã với cậu á, ngược lại cơ, anh ấy chính là dạng thương nhân đầu cơ đấy.”

Du Phong Thành chớp mắt một cái, bất đắc dĩ nói: “Anh nói tôi nghe nợ cũ vẫn có thể trả được mà, đừng mới có một lần mà đã hiềm nhau như vậy chứ. ”

Bạch Tân Vũ hừ nói: “Chuyện cậu nói xấu anh trai tôi, tôi vẫn nghĩ đi nghĩ lại đó. ”

Du Phong Thành nhìn xoáy vào cậu nói: “Xin lỗi.” Trước giờ hắn vẫn luôn đố kị với người anh họ dẫu khi trước cách xa vạn dặm vẫn có thể khiến cho Bạch Tân Vũ sùng bái kính nể, nói gì nghe nấy kia, giờ sự đố kị của hắn lại càng sâu hơn, song hắn cũng sẽ không bô bô ra ngoài.

Bạch Tân Vũ nhìn hắn đột nhiên trịnh trọng như thế, có hơi không được tự nhiên mà rằng, “Được rồi, không khích cậu nữa, tôi phải đi về thật rồi đó.”

“Anh vội về nhà làm gì?”

Bạch Tân Vũ ngừng một chút, thẳng thắn bảo: “Bồi mẹ tôi.” Cậu sợ mẹ cậu khó chịu, suy nghĩ linh tinh gì đó, nhớ lại ánh mắt thất vọng của mẹ mình, trong lòng cậu ngập tràn hổ thẹn.

Du Phong Thành muốn nói lại thôi, rốt cuộc tiếp lời: “Vậy anh cứ về đi, nhưng lần phục hồi chức năng sau nhất định phải đến thăm tôi đấy.”


“Biết rồi.” Bạch Tân Vũ cúi người xuống, nhẹ nhàng mút nhẹ một cái lên môi hắn, ”Nhanh chữa khỏi cái chân đi.”

Du Phong Thành hôn trả lại cậu một cái, “Thấy anh nói không muốn làm với người què, tôi cũng sẽ sớm khỏi.” Hắn còn chưa từ bỏ ý định: “Nhưng tôi bị thương ở mỗi chân thôi mà.”

Bạch Tân Vũ hơi nheo mắt lại, nghiêng người nói nhỏ vào tai Du Phong Thành: “Ảnh hưởng phát huy.”

Du Phong Thành lập tức đè lại gáy cậu, phiến môi như có như không mà phớt qua cằm cậu, “Tuyệt đối không ảnh hưởng, chúng ta thử xem, nếu tôi phát huy không tốt, cứ phạt tôi làm lại là được.”

Bạch Tân Vũ không nhẹ không nặng đập xuống phía bờ ngực không bị thương của hắn, “Bây giờ linh kiện cả người cậu đều có vấn đề đó, đàng hoàng một chút coi!” Cậu ăn chay đã hơn một năm, so với Du Phong Thành, cũng đói khát không kém, nhưng cậu không muốn lúc đang ngây ngất lại xảy ra tai nạn, chỉ có một chữ “nhẫn” mà thôi.

Du Phong Thành thất vọng tựa trở về đầu giường, nhìn cậu không chớp mắt, ngập tràn trong ánh mắt là khát vọng trắng trợn muốn đem cậu lột sạch.

Bạch Tân Vũ xách đồ của mình, nhanh bước đi.

Khi về đến nhà, cha mẹ cậu cũng không ở đó, cơm mà bác giúp việc chuẩn bị cho cậu cũng chẳng ăn, trực tiếp lên lầu làm việc.

Hơn 9 giờ tối, cha mẹ cậu trở về, nghe tiếng hai người cùng nhau vào cửa, Bạch Tân Vũ không khỏi có chút chột dạ. Bình thường cha cậu bận rộn công việc, ngoại trừ xã giao không tất yếu, sẽ rất ít khi dẫn mẹ cậu đi cùng, người như mẹ cậu hay là chính cậu, không giấu được chuyện trong lòng, cậu rất sợ mẹ mình kể với cha chuyện đó, cậu vẫn muốn đạt được chút thành tựu trong công việc, khiến cha cậu có thể nhìn nhận cậu cao hơn chút nữa rồi mới nói ra.

Cậu đi ra khỏi phòng, đứng ở trên tầng nhìn xuống phòng khách, “Cha, mẹ, hai người về rồi ạ.”

Vẻ mặt Bạch Khánh Dân như thường, thậm chí còn có chút phấn chấn, “Ừ, con ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ạ.” Bạch Tân Vũ liếc mẹ mình, thấy sắc mặt mẹ mình rất chi kì dị, cậu biết nhất định đã có chuyện.

Bạch Khánh Dân duỗi người, ngã ngồi ở trên salon, có chút đắc ý bảo: “Giờ thì nhờ con trai và bà xã hết.”

Bạch Tân Vũ ngạc nhiên, “Cha, là thế nào ạ?”

Lý Úy Chi ngẩng đầu nhìn cậu, nét mặt phức tạp, “Bữa nay cha mẹ đi ăn tối cùng vợ chồng nhà Du tướng quân.”

Bạch Tân Vũ trợn mắt, giả vờ trấn định hỏi: “A, tại sao ạ?”

Bạch Khánh Dân cười đáp: “Mấy hạng mục mà cha nhắc với con hồi tháng trước đó, không phải đang gặp chút trở ngại ở sở tư pháp sao, thực ra chỉ rút ngắn chút trình tự chính quy thôi, nhưng bên đó tha tới tha lui, các thể loại ký tên cùng phê chuẩn gì đó, quá lỡ dở chuyện của người ta mà, kết quả hai ngày trước cha nghe nói phó viện trưởng trước kia là chiến hữu của Du tướng quân, cha nói chuyện với mẹ con một chút, để bà ấy đánh tiếng cho Hoắc Khiết, cha cũng không ôm nhiều hy vọng lắm, không nghĩ Du tướng quân lại trọng thị như vầy, tối nay liền hẹn nhà chúng ta ăn cơm luôn.” Ông vui vẻ xoa xoa đôi bàn tay, “Nhanh nhất trong tuần này là có công văn quyết định.”

Bạch Tân Vũ nghe xong không biết nên làm cái phản ứng gì, cậu hẳn phải vui vẻ mới đúng, nhưng không biết tại sao, trong lòng cậu lại càng lo lắng.

“Đúng rồi, hai vợ chồng nhà Du tướng quân còn nói quan hệ của con và Du Phong Thành rất tốt, nói con đỡ phát súng kia cho con trai bọn họ, bọn họ cảm kích cả đời, con trai à, như vậy là trong cái rủi có cái may đó! Có mối quan hệ như thế này, về sau con làm gì cũng thuận lợi ít nhiều.”

Bạch Tân Vũ cười nhạt đáp, “A, đúng ạ.”

Bạch Khánh Dân còn không hiểu mô tê gì mà vui vẻ, “Bọn họ đối với chúng ta cũng thật là khách khí quá đi.”

Lý Úy Chi còn thẹn ở trong lòng, thấy người ta đối tốt với bọn họ như vậy, nhưng không biết con của người ta đang cùng con trai mình làm gay, chữ chột dạ quả thực viết hết lên mặt.


Bạch Tân Vũ thực sự không nỡ để mẹ mình gánh chịu nỗi áy náy này, quyết định sẽ tìm cơ hội nói sự thật cho bà biết. Mặt khác, cậu tính lần sau sẽ hỏi trực tiếp Hoắc Khiết, rằng bọn họ rốt cuộc nghĩ thế nào. Cha cậu càng vì cậu mà coi trọng mối quan hệ với Du Phong Thành bao nhiêu, trong lòng cậu lại thấy khó chịu bấy nhiêu, bởi vì nó đại biểu cho việc khi mối quan hệ của bọn họ bước ra ánh sáng, cha cậu sẽ lại càng thất vọng nhiều hơn.

Tối đó trước khi ngủ, Lý Úy Chi qua phòng Bạch Tân Vũ, giữa hai lông mày nhác vẻ buồn rầu.

Bạch Tân Vũ không quen thấy mẹ mình như vậy, bất đắc dĩ bảo: “Mẹ, muốn nói gì con biết cả rồi.”

Lý Úy Chi than thở: “Con biết? Con có biết  thấy bọn họ tích cực giúp đỡ chúng ta như thế, trong lòng mẹ xấu hổ lắm con biết không?”

Bạch Tân Vũ cào tóc, hạ quyết tâm, nói thẳng: “Mẹ, ban đầu con không muốn nói cho mẹ biết sớm thế, nhưng con thực sự không muốn để mẹ cứ vô duyên vô cớ cắn rứt mãi như vậy.”

“Có ý gì?”

“Hoắc Khiết cùng Du tướng quân đều biết chuyện của bọn con.”

Lý Úy Chi trợn tròn mắt, “Con nói gì cơ?”

“Bọn họ biết, hơn nữa đã biết từ lâu rồi.”

Trong chốc lát Lý Úy Chi có chút tiêu hóa không nổi, đại khái là không tin trên thế giới này tồn tại dạng cha mẹ như vậy, bà run sợ hỏi: “….Vậy bọn họ, bọn họ không quản hai đứa sao?”

Bạch Tân Vũ chớp mắt một cái, “Như bây giờ chẳng phải không quản thì còn là gì được nữa?”

Trên mặt Lý Úy Chi viết đầy mấy chữ “không thể tin nổi”, “Bọn họ không để bụng truyện con trai mình là đồng tính luyến ái à?”

Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Không quan tâm.”

“Vậy, vậy bọn họ như vậy, chẳng lẽ là muốn kết thông gia?” Lý Úy Chi bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ đến tái nhợt mặt mày.

Bạch Tân Vũ phiền muộn quá nhiều, ngược lại giờ còn hơi buồn cười, “Con cũng không chắc chắn, nhưng nhìn trước mắt thì dường như là thế thật.”

Lý Úy Chi hít sâu một hơi, lẩm bẩm: “Đây là gia đình kiểu gì vậy…..không bình thường.”

Bạch Tân Vũ rất hiểu mẹ mình, mẹ cậu không có chủ kiến, suy nghĩ rất dễ bị người khác thao túng, nếu như những người xung quanh đều cảm thấy một việc là đúng, dù trong lòng bà cảm thấy không đúng, từ từ cũng sẽ bị đảo ngược, cho nên Hoắc Khiết tìm mẹ cậu xuống tay, sau đó sẽ thẩm thấu đến cha cậu, nếu hồi trước cậu còn chưa xác định được đến tột cùng thì Hoắc Khiết muốn làm gì, sau chuyện đi ăn ngày hôm nay, cậu đã xác định được rồi, Hoắc Khiết thật sự đang giúp con trai mình…..ờ, làm gay.

Bạch Tân Vũ quả thật thấy dở khóc dở cười, cậu không nhịn được mà nghĩ, chính mình rốt cuộc có mị lực đến mức nào, một nhà ba người bọn họ cùng ra trận, thật là khiến người ta có chút đắc ý, về sau có phải cậu có thể hoành hành ở Du gia không ta? Cậu vừa tưởng tượng đến cảnh kia, tự nhiên thoải mái lạ lùng luôn.

Hình như tam quan của Lý Úy Chi bị đả kích quá kinh, nửa ngày không nói ra lời.

Bạch Tân Vũ dỗ dành bà: “Mẹ, thật sự có nhiều chuyện con hi vọng mẹ không để tâm, chỉ cần mẹ vui vẻ là được, thứ mẹ muốn, thứ mẹ nên có, cũng sẽ có, con có thể lo liệu tốt cuộc sống của mình, điều mẹ muốn thấy nhất chính là con khỏe mạnh có đúng không?”

Lý Úy Chi mơ mơ hồ hồ gật đầu, rồi lại lắc đầu, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.


Bạch Tân Vũ có chút hổ thẹn, dỗ bà mất một lúc, rồi đưa bà trở về phòng ngủ.

Cậu quay về phòng, phát hiện điện thoại của mình nhấp nháy không ngừng, Du Phong Thành gửi tin nhắn WeChat đến, hỏi cậu có nhớ hai năm trước giờ này bọn họ đang làm gì hay không.

Bạch Tân Vũ ngẫm nghĩ một lát, khi đó bọn họ vẫn còn ở đại đội, chuẩn bị cho tuyển chọn của Báo Tuyết, khi đó quan hệ của hai người rất ám muội, bên ngoài thì nói là bạn giường, nhưng thực ra thấm thoắt, cậu đã động lòng với Du Phong Thành.

Hai người cứ hàn huyên như vậy, cùng nhau nhớ lại thời gian bọn họ trải qua ở đại đội, cậu trưởng thành từ một thằng ở cuối xe, một binh lính chuyên lo chuyện bếp núc, bọn họ đã từng vụng trộm trong rừng nhỏ, ở sau sân thể dục, ở góc khuất nhà lầu, khắp mọi nơi trong quân doanh đều là những hồi ức khiến tim người ta đập thình thịch, trò chuyện một lát, trong lúc lơ đãng, Bạch Tân Vũ liền phát hiện khóe miệng mình không ngừng giương lên. Cậu cùng Du Phong Thành có rất nhiều lời để nói, có rất nhiều hồi ức để nhấm nháp, đây cũng là điều không thể có được với bất kỳ ai khác.

Hai người tán dóc đến là vui vẻ, bèn gọi thẳng điện thoại, Du Phong Thành giễu cợt: “Ban đầu anh khờ chết bỏ, nghĩ cái gì cũng không giấu được, khi đó tôi đã nghĩ, anh đi ra ngoài tán gái, hay là gái cua anh.”

Bạch Tân Vũ “phư” một tiếng, “Coi thường người khác quá đó, tôi lên tiểu học đã bắt đầu biết yêu đương rồi, khi đó chắc cậu còn mặc tã lót. Đừng cho là mình mới biết có một chút công phu trên giường đã lên mặt, cậu cơ bản đã theo đuổi ai đâu.”

Du Phong Thành hừ nói: “Trước anh tôi đã theo đuổi ai đâu chứ, sao tôi biết được.”

“Ôi, khó cho cậu thật đó nha.” Bạch Tân Vũ đổi một tư thế thoải mái, nghĩ đến biểu cảm lúc này của Du Phong Thành ở đầu bên kia điện thoại, trong mắt ngập tràn ý cười.

Du Phong Thành khẽ cười một tiếng, “Có khó gì, da mặt dày một chút là được, chả cần kỹ xảo gì hết.”

“Đây cũng là điểm mạnh của cậu.”

“Đúng đó, nếu tôi không có điểm mạnh này, ngay từ đầu anh sẽ trở thành người của tôi chắc.” Du Phong Thành mập mờ nói: “Cơ mà, cái này cũng liên quan đến thể lực của tôi tốt đó.”

Bạch Tân Vũ cười mắng: “Cậu đắc ý cái con khỉ.”

“Tìm được bà xã tốt như vậy tội gì mà không đắc ý chứ.”

Bạch Tân Vũ khẽ hừ cười một cái, “Cậu nói cũng có lý.”

Du Phong Thành khàn khàn nói: “Giờ tôi liền muốn gặp anh, càng nghĩ đến anh càng ngủ không yên.”

“Hê, cậu động dục trong ký túc xá, bạn cùng phòng của cậu không để ý à?”

“Cậu ta đang tắm.”

“Cậu ta? Ký túc xá của cậu mỗi hai người à?”

“Ừ, một phòng ký túc bốn người, chỉ có điều đến bọn tôi thì thừa lại hai.”

Bạch Tân Vũ làm bộ lơ đãng hỏi: “A, người ở chỗ nào đó, có đẹp trai không?”

Du Phong Thành cười đáp: “Người miền Nam, dáng dấp cũng được lắm đó…..” Hắn còn cố ý kéo âm cuối thật dài, “Nhưng mà không làm sao so sánh với anh được.”

Trong lòng Bạch Tân Vũ có chút thoải mái, nhưng vẫn cảm giác hơi hơi không được tự nhiên, “Cậu thân là gay, suốt ngày ở cùng một chỗ với đàn ông, có cảm giác gì dzạ?”

Du Phong Thành cười một tiếng, “Mông cậu ta không vểnh bằng mông anh.”

“Cút mẹ cậu đi.” Bạch Tân Vũ cười mắng: “Nói thế là cậu nhìn rồi có đúng không.”

“Anh ghen à?”

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy.”


“Ngày mai phục hồi chức năng đến thăm tôi đi, nếu anh ghen, tôi muốn xem trực tiếp luôn.’’

“Đã nói là cậu nghĩ nhiều quá rồi còn gì.”

Giọng nói của Du Phong Thành dịu dàng hẳn đi, “Nếu anh ghen thiệt, tôi sẽ chết vì vui mất.”

Bạch Tân Vũ đáp: “Tôi cân nhắc một chút.”

Khóe miệng Du Phong Thành dán vào điện thoại, âm thanh nghe vào khàn khàn mà nóng bỏng, “Thật muốn nhìn thấy anh ngay lập tức, một phút cũng không muốn xa anh.”

Bạch Tân Vũ không khỏi cảm thấy thân thể nóng lên, cậu giỡn chơi bảo: “Tôi gửi cho cậu vài tấm ảnh nha.”

“Ảnh gì vậy?”

Bạch Tân Vũ mập mờ mà rằng: “Ảnh khiến cậu có thể trốn trong chăn bắn máy bay đó.”

Du Phong Thành cười nhẹ nói: “Gửi ngay đi.”

Bạch Tân Vũ rất không có liêm sỉ mà cởi quần, hí hoáy thằng đệ của mình rồi chụp liền 6 cái, Du Phong Thành nghe thấy âm thanh cậu chụp hình, hô hấp trở nên có chút dồn dập.

Sau khi Bạch Tân Vũ gửi ảnh đi, cuộc nói chuyện của hai người lại càng ngày càng hạ lưu, thân là đàn ông hai mươi tuổi trẻ trung khỏe mạnh, tình thú lớn nhất chẳng qua chính là cái đó đó.

Du Phong Thành khàn khàn nói: “Có nhớ hồi còn ở trại tân binh không, anh trốn trong chăn….”

Bạch Tân Vũ cười đáp: “Nhớ rõ luôn ấy, nói thật nha, nếu không phải do kỹ thuật tay của cậu cũng ổn, hơn nửa đêm thò cái tay lạnh như băng vào trong chăn, lúc đó có khi tôi sợ nhũn ra luôn.” Đó là sau khi cậu nhập ngũ, lần đầu tiên thực sự nhịn không nổi, muốn vụng trộm phát tiết một chút, kết quả Du Phong Thành phát hiện, bị “mần chơi” một trận, giờ nghĩ lại, nếu cậu không nếm được ngon ngọt từ chỗ Du Phong Thành, cậu cũng không từng bước rẽ sang con đường trở thành “cong.”

Du Phong Thành cười nhẹ hai tiếng, “Hiện tại tôi thật hi vọng có đôi tay của anh.”

“Nhanh dưỡng cái chân cho tốt đi! Tiểu người què.”

“Bạn cùng phòng của tôi ra rồi.” Du Phong Thành nói.

Bạch Tân Vũ bĩu môi, không nhịn được bảo: “Hôm nào cho tôi xem xem dáng dấp ra sao, tôi cảnh cáo cậu đó, cai quản cho tốt, không thì….tôi lại cắt một cái “chân” của cậu luôn.”

Du Phong Thành cười ha hả.

Bên đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nam, “Đang nói chuyện điện thoại với ai đấy? Bạn gái à?”

Du Phong Thành không kiêng dè đáp, “Không phải, bà xã nhà tôi.”

Người kia kinh ngạc hỏi: “Anh kết hôn rồi à?”

“Sắp.”

Bạch Tân Vũ cười nạt: “Cậu nói bậy gì đó.”

Du Phong Thành hôn một cái qua điện thoại, “Bà xã, ngày mai nói chuyện tiếp nha.”

Khóe miệng Bạch Tân Vũ không nhịn được giương lên, cậu cảm thấy trái tim mình truyền đến từng hồi tê dại, chưa có ai từng cho cậu cảm giác ngọt ngào như vậy, ngoại trừ Du Phong Thành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.