Tiết tháo ở đâu?

Chương 207


Đọc truyện Tiết tháo ở đâu? – Chương 207:

 
Sư thúc không biết xấu hổ (48)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Hạ Như Yên nhìn Vương sư huynh ngồi ở đối diện nàng mà âm thầm thở dài trong lòng. Đây đã là đối tượng yêu đương thứ ba rồi, đến khi nào sư phụ mới có thể từ bỏ đây?
Ngày ấy nàng và Hình Thiếu Ngôn cùng trở về tông môn, hai người báo cáo chuyện tình cho Vân Dương Tử nghe, kết quả là Vân Dương Tử giận tím mặt, mắng chửi Hình Thiếu Ngôn bắt cóc đồ đệ bảo bối của ông, nghiêm khắc đánh cho Hình Thiếu Ngôn một trận, sau đó đá vào Tư Quá Nhai nhốt lại. Chẳng những không cho phép Hạ Như Yên cầu xin cho hắn, mà còn bắt nàng ngay lập tức phải sắp xếp việc gặp mặt đối tượng. Vân Dương Tử chọn ra những nam đệ tử độc thân có triển vọng có diện mạo được đánh giá không tồi ra, để cho Hạ Như Yên bắt đầu tiếp xúc với từng người một. Theo cách nói của Vân Dương Tử chính là để cho nàng biết thế gian này còn có rất nhiều nam tử trẻ tuổi ưu tú, không nên bị cái lão quang côn* kia mê hoặc.
(*) lão quang côn (老光棍): người già chưa lập gia đình.
“Sư muội, đến đây, ăn nhiều thêm chút đi.” Vương sư huynh nhiệt tình gắp thức ăn cho Hạ Như Yên, hắn ta đã có thiện cảm với vị muội muội xinh đẹp này từ lâu. Xem ý của chưởng môn thì chắc là muốn chọn một vị hôn phu ở trong tông môn cho tiểu đồ đệ của mình, chuyện tốt như vậy sao hắn ta có thể bỏ qua? Nghĩ đến đây, thái độ của Vương sư huynh càng ân cần hơn nữa.
Rất nhiều món ngon được bày trên bàn nhưng vào trong miệng của Hạ Như Yên thì lại nhạt như nước ốc. Lúc này, đột nhiên nàng cảm thấy cực kỳ nhớ thương những món ăn mà Hình Thiếu Ngôn làm. Mỗi một món đều được đặc biệt nấu theo khẩu vị của nàng, lại nói cũng đã vài ngày không gặp Hình Thiếu Ngôn rồi, cũng không biết cuộc sống ở Tư Quá Nhai của hắn có tốt hay không.
Nghĩ như vậy, Hạ Như Yên càng không có khẩu vị, nàng ứng phó qua loa với Vương sư huynh một lúc rồi từ chối nói còn việc sau đó trở về viện của mình. Hạ Như Yên mới trở về không bao lâu thì đã bị Vân Dương Tử gọi qua, ông hỏi thăm xem ấn tượng của nàng đối với Vương sư huynh như thế nào. Khuôn mặt Hạ Như Yên tràn đầy vẻ không biết làm sau, chỉ có thể nói Vương sư huynh là một người tốt, nhưng nàng thực sự không có cái hưng thú kia đối với hắn ta.

Vân Dương Tử nghe nàng nói vậy thì trừng mắt: “Hừ, không có hứng thú với hắn, nhưng lại có hứng thú với Thiếu Ngôn? Ngươi cũng không nhìn xem, hắn lớn hơn ngươi cũng khoảng mười hai tuổi đó! Hai người các ngươi vốn không phải là người cùng một thế hệ!”
“Có phải một thế hệ hay không thì có liên quan gì ạ?” Hạ Như yên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trình sư thúc cũng thành thân với đồ đệ của ngài ấy đấy thôi, sao ta lại không thể thành thân với Hình sư thúc chứ?”
“Ngươi còn dám cãi lại!” Vân Dương Tử tức giận đến mức vỗ mạnh xuống bàn một cái: “Thiếu Ngôn có thể so sánh với Vinh Sinh sao? Tính tình Vinh Sinh vừa kiên định vừa chín chắn, lại chỉ hơn đệ tử của hắn có tám tuổi! Còn Thiếu Ngôn lớn hơn ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Tám tuổi và mười hai tuổi cũng chỉ hơn kém nhau có bốn tuổi nha, có gì ghê gớm đâu…”
“Ta nói không được chính là không được! Tên tiểu tử Thiếu Ngôn kia cả ngày đều là dáng vẻ không nghiêm chỉnh, lười nhác thì không nói rồi nhưng mà tính tình cũng không tốt, hắn không thể chăm sóc tốt cho ngươi được. Ngươi nghe lời sư phụ đi, tiếp tục tiếp xúc nhiều với các sư huynh đệ cùng lứa tuổi, tiểu cô nương các ngươi luôn cảm thấy lão nam nhân rất có sức quyến rũ, nhưng chờ sau này lớn tuổi rồi mới biết được vẫn là nam nhân tương đương với tuổi của các ngươi là tốt nhất. Được rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi đi, không có chuyện gì thì chăm chỉ luyện công, ít nghĩ đến mấy chuyện không tưởng đi.”
Vân Dương Tử dạy dỗ Hạ Như Yên một trận rồi đuổi nàng trở về viện. Hạ Như Yên cũng không có cách nào, hiện tại chỉ đành phải kéo dài thời gian trước đã, dù sao nàng chống đối tiêu cực, xem ai giày vò được ai, hừ.
Trong lòng Hạ Như Yên nghĩ như vậy, mà chân đã đi đến viện của Hình Thiếu Ngôn, viện của hắn rất lạnh lẽo, tuy nhiên vẫn sạch sẽ như cũ, chắc là mỗi ngày đều có đệ tử tạp dịch đến quét dọn. Hạ Như Yên dạo qua một vòng ở bên trong, càng đi càng thấy nhớ Hình Thiếu Ngôn hơn, đôi mắt đảo một vòng, ngay sau đó trong lòng đã nhảy một ý định.
Đêm đến, Hạ Như Yên lặng lẽ đi ra khỏi viện của mình, sử dụng khinh công tới mức cao nhất chạy về hướng Tư Quá Nhai. Trên đường đi không hề gặp một người nào, vô cùng thuận lợi đến dưới chân núi Tư Quá Nhai, nàng mò mẫn đường rồi lên thẳng trên núi, cuối cùng dừng lại trước lối vào Tư Quá Nhai.

Lối vào này có một gian nhà nho nhỏ, đặc biệt cho dành cho đệ tử chuyên trông coi Tư Quá Nhai dùng để nghỉ ngơi. Hạ Như Yên nhìn thấy bên trong đen thùi lùi, có vẻ như ngủ rồi, vì thế nàng dán sát vào vách núi di chuyển bước chân một cách thật cẩn thân. Sau một hồi cố gắng, cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm* mà vào được Tư Quá Nhai.
(*) Hữu kinh vô hiểm (有惊无险): bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
Lão quang côn Hình Thiếu Ngôn trong miệng của Vân Dương Tử lúc này đang ngồi xếp bằng trên chiếc giường đơn sơ, cầm một quyển sách nhỏ trong tay, cẩn thận đọc dưới ánh sáng lờ mờ. Đột nhiên vành tai của Hình Thiếu Ngôn khẽ động đậy, hắn nhanh chóng dập tắt ngọn đèn dầu rồi nhảy lên xà nhà, ở trong bóng đêm lẳng lặng quan sát tình hình bên ngoài căn phòng.
Có tiếng bước chân nhỏ đến mức người bình thường không thể nghe thấy đang tiến đến gần căn phòng của Hình Thiếu Ngôn, sau đó dừng lại mấy giây rồi bắt đầu đẩy cửa. Cửa không khóa nên lập tức bị đẩy ra vang lên tiếng ‘kẽo kẹt’, chỉ thấy người ở ngoài cửa hé đầu vào quan sát, tiếp theo cả người trực tiếp đi vào.
Khi người nọ đi được hai bước, Hình Thiếu Ngôn đang chuẩn bị nhảy xuống bắt hắn ta, thì bất ngờ cảm thấy hơi thở này rất quen thuộc. Ngay sau đó, hắn đã nghe được người kia nhỏ giọng gọi: “Sư thúc, sư thúc người ngủ rồi sao?”
“Yên Nhi!”
Hình Thiếu Ngôn nghẹn ngào kêu tên nàng, khiến cho Hạ Như Yên giật mình. Nàng vừa xoay người lại đã rơi vào trong một cái ôm ấm áp. Hình Thiếu Ngôn gắt gao ôm nàng vào trong ngực, cực kỳ vui mừng hỏi: “Yên nhi! Sao nàng lại đến đây?”
“Ta tới tìm người, sư thúc còn thức mà sao không đốt đèn?”

“Ta lập tức đốt!”
Hình Thiếu Ngôn vội vàng đốt đèn lên, khuôn mặt tiểu cô nương lậptức hiện  ra trước mắt hắn. Mới mấy ngày không gặp mà trông nàng dường như càng ngày càng hấp dẫn, xinh đẹp động lòng người đứng ớ chỗ đó nhìn hắn, nhìn đến nỗi bụng dưới của Hình Thiếu Ngôn nóng lên, suýt chút nữa đã không nhịn xuống được.
Hắn cầm tay của Hạ Như Yên, kéo nàng đến mép giường, quan tâm hỏi thăm: “Yên nhi, mấy hôm nay cuộc sống của nàng có tốt không? Sư huynh có gây khó khăn cho nàng không?”
“Cuộc sống của con vẫn khá tốt.” Hạ Như Yên ngồi xuống giường với hắn, khi nói đến Vân Dương Tử thì không biết nên mở miệng như thế nào, nàng nhíu mày vắt óc suy nghĩ một lát rồi mới nói tiếp: “Sư thúc, thái độ của sư phụ rất kiên quyết, người nói xem chúng ta nên dùng cách gì để sư phụ từ bỏ đây? Người không biết đâu, đã nhiều ngày…”
“Nhiều ngày làm sao vậy? Huynh ấy đối xử không tốt với nàng sao?” Hình Thiếu Ngôn lập tức lo lắng, cẩn thận đánh giá tiểu cô nương từ trên xuống dưới.
“Không không, sao sư phụ lại không đối xử tốt với ta được, chính là, chính là…” Hạ Như Yên vôi vàng phủ nhận, sau đó cắn răng nói thật: “Chính là dạo gần đây ông cứ luôn sắp xếp cho ta và các sư huynh đệ trong môn đi ăn cơm hay du lịch gì đó… Ta…”
Hạ Như Yên mới nói được một nửa đã thấy sắc mắt của Hình Thiếu Ngôn thay đổi trong nhay mắt, hắn nổi giận đùng đùng đứng lên cả giận nói: “Tốt lắm! Không ngờ sư huynh lại có ý định như vậy! Giam ta ở Tư Quá Nhai, rồi tìm những người khác cạy góc tường của ta! Như thế này mà còn nhịn được thì còn gì mà ta không nhịn được nữa! Ta chưa từng nghĩ đến chuyện này! Yên nhi, bây giờ chúng ta đi xuống núi lý luận phải trái với huynh ấy!”
Hạ Như Yên nhanh chân kéo hắn lại: “Sư thúc, người đừng gấp gáp, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn, hiện tại người xuống đấy chỉ khiến sư phụ càng tức giận hơn thôi, cũng không tạo ra được tác dụng gì!”
“Tức phụ cũng bị người khác nhớ thương rồi bảo ta không nóng nảy được sao? Không được, nói cái gì thì ta cũng không thể để cho nam nhân khác tơ tưởng đến nàng, nếu huynh ấy không đồng ý thì chúng ta sẽ bỏ trốn! Đúng! Bỏ trốn! Chúng ta có thể đi ra bên ngoài du sơn ngoạn thủy khắp nơi, còn có thể đi tìm Thi Hữu Vi và hổ đá nữa, nàng cảm thấy như thế nào?” Hình Thiếu Ngôn càng nói càng cảm thấy bỏ trốn là một ý kiến hay.
Hạ Như Yên chưa từng nghĩ đến Hình Thiếu Ngôn lại nói ra những lời như thế này một cách nhẹ nhàng như vậy. Hai người mà bỏ trốn thì có khác gì phản bội sư môn đâu, dáng vẻ hắn như thế này làm gì có chỗ nào giống với trưởng lão một phái chứ? Trách không được Vân Dương Tử lại ghét bỏ tính tình của hắn. Hạ Như Yên dở khóc dở cười mà xoa dịu Hình Thiếu Ngôn: “Sư thúc, bỏ trốn cũng không thể tùy tiện nói như vậy, làm sao ta có thể bỏ lại sư phụ không quan tâm được? Hơn nữa người đã quên chuyện cha mẹ ruột của ta sẽ đến tông môn để tìm ta nhận người thân hay sao?”

Hình Thiếu Ngôn như bừng tỉnh mà đấm một đấm vào lòng bàn tay: “Đúng vậy nha, cha mẹ nàng sắp đến rồi, hay là chúng ta trực tiếp đi tìm bọn họ đi!”
Sau những điều nam nhân này nói hoàn toàn không giống với suy nghĩ của nàng thế này, Hạ Như Yên trợn trắng mắt nói: “Tóm lại lúc này mới có mấy ngày, người gấp cái gì, bình thường ta ở trong tông môn cũng tiếp xúc tới lui với các sư huynh đệ, hiện tại chỉ ăn một bữa cơm với bọn họ thì cũng không có gì ghê gớm, nếu người không thích thì lần sau sư phụ kêu ta thì ta liều chết không đi là được, cần gì phải hở ra một tý là đòi bỏ trốn?”
“Thật sự không đi?” Hình Thiếu Ngôn nửa tin nửa ngờ mà nhìn về phía Hạ Như Yên.
“Thật sự không đi!” Hạ NHư Yên tức giận mà nhéo hắn một trận, tên nam nhân này, véo vẫn đau tay như vậy.
Lúc này Hình Thiếu Ngôn mới vui mừng, dán người lên Hạ Như Yên ở bên cạnh rồi cọ cọ: “Vậy Yên nhi, nàng nói tiếp theo phải làm gì bây giờ?”
“Cứ kéo dài thời gian trước đã, dù sao ta mà không muốn thì bất cứ ai cũng không ép buộc ta được, người nên ở đây cẩn thận hối lỗi đi, phải bày ra thái độ nghiêm chỉnh, người không biết đâu, chủ yếu là do sư phụ cảm thấy tính tình của người không được chín chắn nên mới không yên để cho ta ở bên người, vậy nên người cần biểu hiện chín chắn hơn chút nữa, cũng ba mươi tuổi rồi đừng cứ suốt ngày kêu gào to nhỏ như đứa trẻ con nữa…”
Hạ Như Yên ở bên cạnh nói dông dài, còn Hình Thiếu Ngôn thì đã không nhịn được mà bắt đầu động tay động chân với nàng. Tay hắn đi theo cái eo nhỏ của tiểu cô nương, nhẹ nhàng xoa nắn ở bên cạnh bộ ngực của nàng, sau đó dán miệng lên má nàng mà tinh tế vuốt ve, hạ thấp giọng dụ dỗ: “Yên nhi, những ngày qua sư thúc nhớ nàng muốn chết, nàng có nhớ ta không?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.