Đọc truyện Tiết tháo ở đâu? – Chương 206:
Sư thúc không biết xấu hổ (47)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
“Tiểu muội, ta đi bàn bạc với cha mẹ, trên đường trở về muội nhớ chú ý an toàn.”
Lạc Vũ Hàm đứng ở trước mặt Hạ Như Yên cẩn thận dặn dò, biểu hiện sự không yên tâm của ca ca đối với muội muội cực kỳ nhuần nhuyễn. Tô Uyển Uyển ở bên cạnh vặn vặn ngón tay, biểu cảm cực kỳ xoắn xuýt. Chờ sau khi hai huynh muội bọn họ nói chuyện xong, nàng ta mới đi lên một bước, khẽ hỏi: “Hạ cô nương, có thể nói chuyện một lát không?”
Hạ Như Yên nghe vậy thì sững sờ, rồi vui vẻ đồng ý. Hai người đi sang bên cạnh, còn chưa đứng vững thì đã nghe thấy Tô Uyển Uyển gấp gáp nói chuyện: “Hạ cô nương, thật xin lỗi!”
“Ta, lúc trước ta đã hiểu lầm ngươi, nhiều lần vô lễ, mong ngươi tha thứ cho ta… À, không, không phải, ý của ta không phải là bắt ngươi nhất định phải tha thứ, chỉ là, chỉ là muốn nói lời xin lỗi với ngươi, nói một câu thật xin lỗi mà thôi…”
Tôi Uyển Uyển nói chuyện có chút lộn xộn, nói một hồi xong dường như lại cảm thấy không hài lòng với cách diễn đạt của mình, nên chán nản mà dậm chân. Tô Uyển Uyển còn muốn giải thích, thì lại thấy Hạ Như Yên mỉm cười trả lời: “Không ngại, Tô cô nương không cần để ý, ta cũng không để ở trong lòng.”
Tô Uyển Uyển chớp chớp mắt nhìn nàng, khiếp vía thốt lên: “Ngươi, ngươi thật sự không để ở trong lòng sao? Lúc ta ta nói với ngươi như vậy mà ngươi cũng…”
Hạ Như Yên xua xua tay: “Cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm lắm, lại nói chỉ sợ về sau Tô cô nương là đại tẩu của ta, ta so đo với đại tẩu của mình làm gì?”
Nàng nói xong thì cười tủm tỉm nhìn Tô Uyển Uyển, mặt của Tô Uyển Uyển lập tức đỏ lên, lắp bắp phản bác: “Nào, nào có, ngươi ngươi ngươi suy nghĩ nhiều rồi…”
Hai người nói chuyện với nhau một lúc thì đã quên hết những thù oán lúc trước, sau đó Tô Uyển Uyển và Lạc Vũ Hàm cùng nhau lên xe ngựa rời đi. Hai người vừa đi, Thi Hữu Vi, à không, hiện tại là Trịnh Như Thọ, hắn ta lập tức lao lên trước mặt Hạ Như Yên và Hình Thiếu Ngôn, lưu luyến không rời: “Lão đại, nữ hiệp, sau này hai người các ngươi phải thường xuyên đến thăm ta và Tiểu Hổ nha, nếu không thì ta chịu khó đi thăm hai người cũng được, nhưng đại hôn của hai người thì nhất định phải nhớ đưa thiếp mời cho ta đó, chắc chắn ta và tiểu hổ sẽ đến.”
Người nam nhân trẻ tuổi bên cạnh hắn ta đang nghiêng đầu muốn cọ cọ vào người Hạ Như Yên, bị Hình Thiếu Ngôn thét lớn một tiếng thì biểu cảm lập tức trở nên cực kỳ ấm ức, liên tục kêu hu hu về phía Hạ Như Yên. Hạ Như Yên nhìn thấy dáng vẻ này của hắn ta thì có chút không đành lòng, ngăn trước người Hình Thiếu Ngôn rồi dặn dò với hắn ta: “Tiểu Hổ, về sau phải nghe lời của Trịnh chưởng môn đó, cố gắng học cách nói chuyện sớm chút, nếu ta rảnh thì sẽ đến thăm ngươi, ngươi mà rảnh thì cũng có thể đi thăm ta, cửa lớn của Xích Dương tông vĩnh viễn mở rộng vì ngươi.”
Vị nam tử trẻ tuổi kia không phải là ai khác, mà chính là hắc y nhân có hồn phách của hổ đá. Đêm hôm đó, nó và Thi Hữu Vi một trước một sau đi vào cơ thể của hai người kia. Hiện tại hồn phách và thân thể được điều hóa khá tốt, vết thương cũng được Trịnh Như Thọ sử dụng nhiều loại dược liệu quý hiếm ở trong môn phái để điều dưỡng, giờ đã tốt lên nhiều, chỉ là người ngoài nhìn vào khó tránh khỏi sẽ nghĩ rằng hổ đá là một tên ngốc. Trịnh Như Thọ dõng dạc nói với hai người Hình Thiếu Ngôn rằng nhất định sẽ dạy tiểu hổ nói tiếng người, hắn ta còn nói hiện ta bản thân đã được làm người, hơn nữa còn là chưởng môn một phái, sau này cũng có thể tìm thê tử, hắn ta không những tìm một thê tử trẻ tuổi cho mình, mà còn phải tìm một cái cho Tiểu Hổ nữa.
Hình Thiếu Ngôn nghe xong thì vẫn châm chọc mỉa mai hắn ta như thường ngày, trái lại Hạ Như Yên bất ngờ nhận ra ở phía sau cái cây lớn cách đây không xa, có nửa cái đầu đang thập thò ở bên ngoài, thấy nàng đi qua thì người kia vội vàng rụt đầu về không dám lộ ra nữa.
Người này không phải ai khác mà chính là Phương Toàn, buổi tối hôm đó hắn ta bị Hình Thiếu Ngôn đưa trở về rồi giày xéo cho một trận. Buổi sáng hôm sau, khi tỉnh lại thì phát hiện toàn thân đau nhức như sắp rời ra thành từng mảnh, vừa soi gương thì lại thấy khuôn mặt sưng phù đến mẹ hắn ta cũng không nhận ra, làm cho những huynh đệ sư môn kia đều bị dọa khiếp sợ, lập tức hỏi xem hắn ta bị ai đánh. Thực ra Phương Toàn cũng không rõ tại sao lại như thế này, hắn ta chỉ nhớ được bản thân đánh một trận với hắc y nhân ở trong viện cách vách, sau đó thì mất đi ý thức, bởi vậy nên cho rằng là chuyện tốt mà hắc y nhân kia làm, nhưng hắn ta cũng không dám nói do bản thân uống say rồi đi leo tường nhà người ta, cuối cùng chỉ có thể ứng phó qua loa cho xong chuyện. Bởi vì mặt bị sưng phù không ra hình người, nên hắn ta phải nghỉ ngơi vài ngày, mãi cho đến khi tiệc mừng thọ kết thúc mà mặt vẫn chưa tốt cho lắm, cho nên chỉ có thể đứng ở chỗ xa trộm nhìn Hạ Như Yên vài lần.
Lúc này Hình Thiếu Ngôn cũng chú ý tới Phương Toàn, hắn khịt mũi khinh thường một cái rồi lấy thân mình ngăn trước người Hạ Như Yên. Cái tên tiểu tử nghịch ngợm này, đã bị hắn đánh thành như này rồi mà vẫn không hết hi vọng, còn dám đến đây nhìn trộm tiểu nhà nhà hắn, da mặt thật là dầy!
Hạ Như Yên ở bên kia nói thêm mấy câu với Trịnh Như Thọ rồi xin từ biệt, sau đó rời khỏi Phái Đông Sơn. Nàng và Hình Thiếu Ngôn ngựa không dừng vó vội vàng trở về, cố gắng hết sức để có thể trở về tông môn trước khi phu thê thành chủ Lạc Thành đến.
Trên đường trở về đều thuận buồm xuôi gió, Hình Thiếu Ngôn chủ yếu dùng khinh công mang theo Hạ Như Yên lên đường. Chỉ mới năm ngày ngắn ngủi đã về đến Xích Dương tông, hai người sánh vai cùng nhau đi vào trong, không biết đã khiến bao nhiêu kinh ngạc rớt tròng mắt dọc theo đường đi.
“Mọi người có nhìn thấy không? Hình trưởng lão lại đi cùng với Hạ sư thúc!”
“Bọn họ còn vừa nói vừa cười!”
“Trời ơi! Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi sao? Không phải lúc trước hai người bọn họ cứ như nước với lửa sao? Rốt cuộc là tình huống gì đây?”
“Trước kia, Hình trưởng lão nhìn thấy Hạ sư thúc lạnh lùng liếc mắt, vừa nãy ta lại thấy người cười tươi như hoa với Hạ sư thúc, các ngươi mau nói cho ta biết, có phải ta hoa mắt rồi hay không?”
“Ngươi không hoa mắt, bởi vì ta cũng thấy!”
“Trời trời! Không được! Ta phải nhanh chóng chạy đi nói cho sư tỷ của ta biết! Vừa nhìn hai người kia đã biết là có biến!”
“Ta cũng phải nói cho sư huynh của ta biết!”
“Còn ta đi tìm sư phụ!”
Chúng đệ tử của Xích Dương tông trong nháy mắt tán loạn như đàn ong vỡ tổ, không hay biết rằng lúc này Hình Thiếu Ngôn và Hạ Như Yên đã đến trước mặt Vân Dương Tử rồi. Vân Dương Tử vừa nhìn thấy Hạ Như Yên thì lập tức cười ha hả đi lên chào đón, sau đó sờ sờ đầu của nàng: “Yên nhi, lần này đi ra ngoài có cảm giác thế nào? Bên ngoài có thú vị không?”
“Thú vị ạ ~ Sư phụ, Yên nhi muốn trò chuyện với người——”
Hạ Như Yên kéo kéo cánh tay của Vân Dương Tử, thân mật gác đầu lên vai ông. Nàng có thể cảm nhận được sự ỷ lại và kính yêu của nguyên chủ đối với Vân Dương Tử, chỉ tiếc rằng lúc ấy nguyên chủ chào tạm biệt Vân Dương Tử, từ đấy chính là thiên nhân hữu cách*.
(*) Thiên nhân hữu cách (天人永隔): nghĩa là thiên đàng và trần gian cách biệt, là sự sống và cái chết.
Sau khi kể một số chuyện thú vị mà lần này mình đi ra ngoài gặp được cho Vân Dương Tử nghe, Hạ Như Yên mới áy náy nói cho ông biết thanh kiếm mà ông đưa cho mình đã bị gãy, thế nhưng lúc sau nàng cũng đã tìm được một thanh kiếm mới cho mình. Nói tới đây, Hạ Như Yên lấy trầm thủy ra cho Vân Dương tử xem. Ông vừa liếc mắt một cái đã lộ ra sắc mặt kinh ngạc, nhận lấy trầm thủy rồi cẩn thận tỉ mỉ xem xét, sau một lát mới nói chuyện với Hạ Như Yên: “Nếu ta nhớ không lầm, tên gọi ban đầu của nó là ‘Phi Ô’, ta từng xem qua ở trên Di Vật Chí, thanh kiếm này được đúc ra từ đá bay ở ngoài bầu trời, toàn thân đen nhánh lại phát ra ánh sáng màu vàng, lúc ấy khi nó được tạo ra từng khiến cho nhiều người tranh giành, cách đây cũng vài trăm năm rồi, không nghĩ tới trời xui đất khiến thế nào lại bị Yên nhi ngươi cầm đến tay.”
Hạ Như Yên nghe xong cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hai người lại thảo luận về thanh kiếm này một lát, sau đó Vân Dương Tử mới nhớ đến hỏi Hạ Như Yên đã ăn cơm hay chưa, Hạ Như Yên nghe thì vội vàng tỏ vẻ đã ăn rồi. Lúc này, Hình Thiếu Ngôn ở bên cạnh liên tục dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng, Hạ Như Yên bị buộc không còn cách nào, chỉ có thể ngập ngừng với Vân Dương Tử: “Sư phụ, thật ra lần này trở về đồ nhi còn có chuyện muốn báo cáo với người…”
“Ồ? Là chuyện gì?” Vân Dương Tử ngồi xuống ghế, vẫy tay với Hạ Như Yên: “Yên nhi cũng ngồi đi, Thiếu Ngôn, ngươi thừ người ở đó làm gì, ngốc rồi? Còn muốn ta mời nữa sao?”
Hạ Như Yên và Hình Thiếu Ngôn liếc mắt nhìn nhau, cũng không đi qua ngồi xuống, mà hai người lại sánh vai nhau cùng đi đến trước mặt Vân Dương Tử, nói chuyện hai người phát sinh tình cảm với nhau cho ông biết, cuối cùng Hình Thiếu Ngôn còn lập lời thề son sắt với Vân Dương Tử: “Sư huynh, huynh cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với Yên nhi, tuyệt đối không để nàng phải chịu một chút ấm ức nào! Không phải lúc trước huynh vẫn luôn buồn sầu vì chuyện ta lẻ loi một mình hay sao? Hiện tại không cần phải lo lắng nữa rồi, hơn nữa nếu ta và Yên nhi thành hôn thì đó chẳng phải là thân càng thêm thân hay sao, huynh nói xem, có phải là một việc vui mừng lớn hay không?”
Hình Thiếu Ngôn nói một hơi không ngừng nghỉ, còn Vân Dương Tử vẫn ngồi ở trên ghế, từ đầu đến cuối cũng chưa hé răng lần nào. Chờ Hình Thiếu Ngôn nói xong, Hạ Như Yên mới chú ý đến, mu bàn tay cầm tay vịn của Vân Dương Tử đã nổi lên gân xanh chằng chịt. Ngay sau đó chỉ nghe ‘răng rắc’ một tiếng, tay vịn kia đã bị Vân Dương Tử bóp vỡ nát. Ông dứng lên đánh một chưởng về phía Hình Thiếu Ngôn, giận không kìm được mà quát: “Ta đánh chết ngươi cái đồ nhãi ranh này, dám đánh chủ ý lên người Yên nhi nhà ta!”
————————————————————————————————————————
Sư thúc gặp phải tai ương rồi ~~~ Để ta nghiên cứu xem ngày mai hoặc ngày kia sẽ cho thịt lên nha ~