Tiết tháo ở đâu?

Chương 18


Đọc truyện Tiết tháo ở đâu? – Chương 18:

 
Chương 18: Đầu tường xuân (18) 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
__________
 

Những món ăn sau đó được bưng lên đều rất bình thường, miệng nhỏ của Hạ Như Yên nhâm nhi thưởng thức, môi anh đào dính lên một chút nước tương, bản thân nàng lại không tự biết, nàng vốn đã đói bụng, giờ khắc này chỉ cảm thấy các món ăn có hương vị vô cùng tươi ngon, ăn đến không biết trời đất gì nữa.
 
Giải Vanh nhìn vào đôi môi kiều diễm dính một chút nước tương kia, cổ họng giật giật, gõ gõ bàn nói: “Trên miệng ngươi dính đồ ăn kìa.”
 
Hạ Như Yên vừa nghe thấy thế thì vội vã dùng khăn lau miệng, đôi môi bị nàng ma sát lại càng thêm hồng hào, sau khi nàng lau xong lại tiếp tục ăn cơm, không hề chú ý tới ánh mắt của nam nhân đối diện đã tối sầm xuống.
 
Món ăn cuối cùng là một đĩa táo sốt ngọt, Hạ Như Yên cầm một miếng lên thả vào trong miệng, hương vị ngọt ngào khiến nàng thỏa mãn nheo mắt lại, sau khi ăn xong đồ mặn lại ăn sang đồ ngọt thực sự là quá tuyệt, cảm giác cuộc sống thật viên mãn.
 
Giải Vanh không thích ăn ngọt, chỉ ngồi uống trà không động đũa thêm, trên cái miệng nhỏ lại dính lên một chút đường, Giải Vanh nhìn chăm chú một lúc liền đứng dậy, ngồi vào bên cạnh nàng. Đại khái là vì Hạ Như Yên đã ăn no, đầu óc có chút trì độn, không hề phát hiện ra chút nguy hiểm sắp đến nào, còn đần độn hỏi:

 
“Ngươi ngồi đây làm gì?”
 
Giải Vanh nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên, ánh mắt chăm chú đặt ở trên môi của nàng: “Trên miệng lại dính nữa rồi.”
 
Sau đó đầu lưỡi của nam nhân nhẹ nhàng liếm một cái trên môi của nàng, sau đó lại thu về, trêu tức cười nói: “Thật ngọt.”

 
Mặt Hạ Như Yên bụp một cái đỏ bừng, nàng lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi làm cái gì thế?”
 
Lời còn chưa dứt đã có một khí tức nóng rực bao vây lấy nàng, nước trà thơm ngon trong nháy mắt bao phủ khoang miệng, chiếc lưỡi to mạnh mẽ tiến vào thăm dò khoang miệng, vị ngọt bên trong bị quét đi sạch sành sanh. Cái lưỡi đinh hương bị cuốn lấy khuấy đảo, bờ môi non mềm bị người dùng sức mút vào, có điều trong một khoảng thời gian ngắn ngủi Hạ Như Yên liền cảm thấy mình như bị nghẹt thở, nàng bị hôn đến mơ mơ màng màng, hoàn toàn không phát hiện ra mình đã bị nam nhân ôm đặt lên trên đùi.
 
Giải Vanh ban đầu làm việc mà từ lúc vừa ăn cơm hắn đã muốn làm, ngón tay linh hoạt mở đai lưng của nàng ra, hiện tại mới là mùa thu, y phục nàng mặc cũng không dày, không mất bao nhiêu công phu Giải Vanh đã  xé tất cả ra, cái yếm màu vàng nhạt lộ ra trước mặt, bên trong là đôi gò bồng đào trắng trẻo vì hô hấp không được mà hơi chập trùng.
 
Môi Giải Vanh theo cổ của Hạ Như Yên đi xuống, đợi tới khi nàng lấy lại được tinh thần đã thấy đầu nam nhân đang chôn ở trước ngực nàng, cách cái yếm mỏng manh gặm nhấm nhũ hoa mẫn cảm của nàng.
 
“Ưm. . . Đừng. . . Nơi này không được. . .” Hạ Như Yên bị hắn cắn đến run rẩy cả người, run cầm cập đẩy đầu hắn ra: “Sẽ có người tiến vào. . .”
 
Bàn tay to của nam nhân như một ngọn lửa nóng vuốt nhẹ eo của nàng, trong miệng hàm hồ nói: “Ta không gọi sẽ không có người vào. . .”
 
“Ư a. . . Không, không được! Nơi này là tửu lâu. . . A ——” Hạ Như Yên lời còn chưa nói hết đã kinh ngạc thốt lên một tiếng, nam nhân hung ác cắn một cái vào nhũ hoa của nàng.
 
Giải Vanh cắn một lúc còn không đã ghiền, đơn giản kéo cái yếm ra ngoài, yếm vừa tách ra liền thấy đôi gò bồng đào đầy đặn trắng noãn tinh tế hiện ra trước mắt, lang tính xông lên lại gặm lại gặm. Hạ Như Yên xấu hổ đến độ nước mắt rơi xuống lã chã, nàng uốn éo thân thể muốn tách khỏi bàn tay đang cợt nhả mình của nam nhân, nhưng sức lực của nàng cơ bản không thoát nổi sự kiềm chế của đối phương, trái lại, sự giãy dụa của nàng khiến cho lửa nóng trong lòng Giải Vanh càng lớn, vật tà ác dưới khố nhanh chóng lên tinh thần, dựng đứng lên đặt ở kẽ mông của Hạ Như Yên.
 
Hạ Như Yên sợ đến độ toàn thân cứng đờ, cũng không dám nhúc nhích nữa, Giải Vanh rất hài lòng khi thấy nàng lúc này lại ngoan ngoãn như thế, một tay ôm nàng ấn ấn lên trên phân thân của mình, một tay vẫn tiếp tục tàn phá trên bộ ngực mềm mại của thiếu nữ.

 
Môi nam nhân bao phủ lên bầu ngực, đầu lưỡi chăm chỉ di động trái phải nơi nhũ hoa nhỏ bé, thỉnh thoảng còn dùng hàm răng tinh tế gặm nhấm, điện lưu tê dại từ môi hắn truyền ra khắp cơ thể nữ nhân, kích thích lên dục vọng vẫn luôn chôn dấu ở nơi sâu nhất của hắn.
 
Hạ Như Yên che miệng lại, chỉ lo mình phát ra âm thanh gì để người nghe thấy, hai mắt nàng đẫm lệ, hai gò má ửng đỏ, một bàn tay vô lực khoát lên trên vai nam nhân, muốn đẩy lại đẩy không được, muốn gọi lại không dám gọi, nam nhân dùng sức gặm cắn nhũ tiêm tươi mới non mềm của nàng, khoái cảm một đường đi theo huyết dịch truyền xuống, khiến cho huyệt nhỏ tràn ra chút mật nước và ngứa ngáy.
 
Nhận ra được nơi giữa hai chân đột nhiên ướt át, Hạ Như Yên xấu hổ lúng túng, chỉ muốn tìm một cái động để nàng dùng sức đẩy vai Giải Vanh, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng, đừng ở chỗ này. . .  Xin ngươi. . .”
 
Nghe thấy tiểu cô nương mở lời cầu xin mình, Giải Vanh mới cam lòng thả đôi ngọc nhũ ra, hắn ngẩng đầu lên liếm liếm môi, tà khí trong con ngươi không nói ra được: “Không ở chỗ này thì ở nơi nào?”
 
Giờ khắc này Hạ Như Yên chỉ muốn hắn buông tha cho mình, nào suy nghĩ được gì nhiều nữa, nghẹn ngào nói: “Trở về, chúng ta trở về đi. . .”
 
Giải Vanh nhìn thấy dáng vẻ e lệ này của nàng, bụng dưới lại căng thẳng, có điều cuối cùng vẫn đè ép hỏa khí xuống, tiến tới nhấm nháp hương vị đôi môi nàng, nói: “Là ngươi nói nhé, trở về rồi không cho từ chối ta.”
 
Hạ Như Yên uất ức đồng ý, trong lòng lại nghĩ, trước đó ta có từ chối người cũng đâu buông tha.
 
Giải Vanh cũng mặc kệ nàng muốn làm gì, cẩn thận giúp mặc lại yếm, sau khi thu dọn y phục hoàn hảo, lại chờ bên dưới hắn bình tĩnh lại. Ai biết Hạ Như Yên vừa mới định đứng dậy liền thấy hai chân mềm nhũn, Giải Vanh vội vã đón lấy nàng.
 

“Sao vậy?”
 
Nghe thấy câu hỏi của nam nhân, mặt Hạ Như Yên đỏ lên, nàng có thể nói mình là vì mấy chuyện hắn vừa làm nên chân run sao? Chỉ có thể ấp úng nói chân mình bị tê, nghỉ một lát là tốt.
 
Giải Vanh nhìn thấy nàng như vậy, trong đầu xoay chuyển mấy lần đã nghĩ thông, tâm tình bỗng nhiên tốt lên rất nhiều, ôm tiểu cô nương vào lòng tàn nhẫn hôn một trận, cuối cùng vì sợ trì hoãn thời gian hồi phủ hưởng dụng mỹ nhân mới miễn cưỡng buông tha nàng.
 
————————————————————————————————————
Mài đao soàn với nữ chính.
Vừa tới 12 giờ liền thấy đau mắt là vì sao nha? 
Cầu châu châu cầu bình luận ~~~

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.