Đọc truyện Tiết tháo ở đâu? – Chương 17:
Chương 17 : Đầu tường xuân (17)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
__________
Hạ Như Yên đi ra khỏi cửa hàng, nàng muốn đi dạo ở trên đường một lúc nữa, ai biết mới đi chưa được mấy bước nàng lại phát hiện ra Giải Vanh đang bình chân như vại đi bên cạnh, nàng cau mày nói: “Tại sao ngươi còn chưa đi đi?”
Giải Vanh chậm rãi nói: “Mẫu thân muốn đi dạo phố, nhi tử sao có thể không đi cùng?”
Hạ Như Yên hít sâu một hơi, nhịn xuống, nhịn xuống, không nên tính toán cùng người này, vì thế nàng lại nhắm mắt tiếp tục đi.
“Người mới à, cái đứa con riêng này của cô có phải là đã thích cô rồi hay không?” Hệ thống đột nhiên lên tiếng.
“Ha ha, thích tôi mà còn đối xử với tôi như vậy à? Đầu óc của cậu không có bệnh chứ?” Hạ Như Yên châm chọc nói ở trong lòng.
“… Tôi chỉ thuận miệng nói một chút thôi mà, không được công kích cá nhân như thế đâu nhé.” Hệ thống cũng cảm thấy cách nói của mình không đúng cho lắm, nó liền không lên tiếng nữa.
Có một cái đuôi to đi theo ở phía sau, vốn Hạ Như Yên còn khá vui vẻ cũng không còn hứng thú đi dạo phố nữa, đúng lúc này nàng lại nhìn thấy ở phía trước có cửa hàng son phấn, con ngươi của nàng đảo một vòng nhấc liền lên chân lên đi vào.
Cửa hàng này rất sang trọng, trang trí lịch sự tao nhã, từng hộp từng hộp son phấn được đặt trên giá, trước mỗi loại sản phẩm còn có một lọ nhỏ cho người vào dùng thử, vốn Hạ Như Yên chỉ muốn làm Giải Vanh không dễ chịu mà thôi, lúc nhìn thấy thế lại nổi lên hứng thú, thử từng thứ từng thứ một, còn để hai nha hoàn giúp nàng chọn lựa.
Mặt Giải Vanh tối sầm lại đứng bên ngoài cửa hàng son phấn, ánh mắt của các cô nương và phu nhân lúc ra vào không nhịn được nhìn về phía hắn, còn có mấy người xì xào bàn tán nam nhân tuấn tú như vậy lại chịu chiều theo nương tử đi mua son phấn, thật là một nam nhân tốt.
Hắn dám khẳng định là nha đầu chết tiệt kia cố ý, Giải Vanh nắm nắm quyền, kiềm chế kích động muốn lập tức bắt Hạ Như Yên lại, đợi đấy mà xem, lát nữa hồi phủ xem hắn làm sao trừng trị nàng!
Hạ Như Yên vui vui vẻ vẻ chơi đùa trong cửa hàng một lúc thì hoàn toàn quên luôn việc Giải Vanh còn đang đứng ở ngoài cửa, đến cuối cùng nàng còn mua cho mỗi người Xuân Mai và Hạ Hà một món đồ, lại chọn thêm chút quà để mang về thưởng cho những nha hoàn thường ngày hầu hạ nàng, sau lại chọn thêm mấy lọ son môi xong mới mới thỏa mãn tính tiền rời đi.
Hạ Như Yên mới vừa đi ra khỏi cửa hàng liền bị khuôn mặt đen ngòm trước cửa làm cho cho sợ hết hồn, nàng khẽ nhếch khuôn miệng nhỏ, trực tiếp vỗ ngực, mình vậy mà lại quên mất Giải Vanh còn theo ở phía sau.
Giải Vanh vốn định châm chọc nàng vài câu, nhưng lúc nhìn thấy mặt của Hạ Như Yên lại có chút sững sờ, nàng vừa thử vài màu son bên trong cửa tiệm, lúc trên môi còn có chút hồng hồng của son môi, dáng vẻ thủy linh không nói nên lời, lại như trái anh đào no đủ óng ánh, nhìn vào đặc biệt ngon miệng.
Hạ Như Yên thấy Giải Vanh đờ ra nhìn chằm chằm mình cũng đoán được đại khái hắn đang nhìn cái gì, cả khuôn mặt ửng hồng, hấp tấp rút khăn ra dùng sức xoa xoa miệng nhỏ của mình, nàng thường ngày không hay những thứ này, hôm nay hiếm thấy chưng diện một hồi lại bị Giải Vanh nhìn thấy, cảm thấy thật là lúng túng.
Sau khi Hạ Như Yên lau sạch miệng liền hắng giọng một cái, nói: “Ta còn muốn đi dạo thêm một lúc, ngươi cứ đi làm chuyện của mình đi, không đi cần theo ta mãi.”
Tâm tư của Giải Vanh lúc này vẫn còn đang chìm đắm trong khuôn miệng nhỏ kiều diễm mọng nước kia, không chút nghĩ ngợi nói: “Ta cũng không gấp.”
Lần này đến phiên Hạ Như Yên đen mặt, hiếm thấy có một lần đi ra ngoài chơi, người này sao cứ bám lấy mình dai như đỉa thế chứ? Nàng nín giận, cúi đầu đi thẳng về phía trước, Giải Vanh từng bước rập khuôn theo ở phía sau, đôi mắt không tự chủ được bị cái mông đong đưa của cô gái nhỏ phía trước hấp dẫn, cặp mông tròn vo lại vểnh cao bị y phục bao lấy, nhìn vào khiến nội tâm Giải Vanh có chút ngứa ngáy, chiếc váy này có phải là hơi chặt hay không nhỉ? Sao lại lộ ra hình dạng rõ ràng như vậy? Nam nhân không nhịn được nhíu nhíu mày, lát nữa về hắn nhất định phải nhắc nhở nàng một chút, không thể mặc mấy bộ xiêm y quá nhỏ như vậy, mặc như vậy đi ra bên ngoài còn có thể ra cái thể thống gì cơ chứ.
Hạ Như Yên không biết đến tâm tư xấu xa của nam nhân phía sau, nàng cứ tiếp tục đi về phía trước, đi dần cũng bớt bực tức một chút, đột nhiên có một cỗ mùi thơm phảng phất quá chóp mũi của nàng, bụng không tự giác ùng ục một tiếng.
Hạ Như Yên ngẩng đầu nhìn lên, trên tấm biển cao cao viết ba chữ ‘Phẩm hương lâu , hoá ra mình đã đi tới cửa tửu lâu, khó trách nơi này lại có mùi thơm như vậy. . .
Giải Vanh nhìn thấy nàng đứng ở đó nhìn ngó xung quanh, thuận miệng nói: “Đói bụng sao?”
Hạ Như Yên do dự trong chốc lát, không biết nên đáp lại như thế nào, Giải Vanh đỡ lấy nàng đi vào bên trong, vừa vào cửa liền nói với tiểu nhị: “Cho một gian sương phòng.”
Tiểu nhị hấp ta hấp tấp dẫn hai người đi lên tầng, sau khi đưa họ vào một gian phòng liền dâng thực đơn lên.
Đến khi Hạ Như Yên phản ứng lại đã thấy mình ngồi ở trong sương phòng mất rồi, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hai nha hoàn và mấy tên thị vệ trong phủ đều đứng ở dưới lầu, nói với Giải Vanh: “Cũng để bọn họ vào đây dùng cơm đi, chờ lâu sẽ mệt.”
Giải Vanh liếc nàng một chút: “Ngươi đúng là thiện tâm.” Sau đó hẳn nói vài câu với tiểu nhị, tiểu nhị liền cúi đầu khom lưng đi ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát Hạ Như Yên liền nhìn thấy tiểu nhị xuất hiện ở dưới lầu, đưa nha hoàn cùng thị vệ đi vào bên trong cửa tiệm, nàng thở phào nhẹ nhõm, cười cười với Giải Vanh: “Cảm ơn ngươi.”
Giải Vanh xì cười một tiếng: “Cảm ơn ta cái gì? Gọi món ăn đi.”
Hạ Như Yên cầm thực đơn lên ném cho Giải Vanh, nàng nhìn kỹ một chút, chọn ra một vào món mình chưa từng ăn lại có tên hay, sau khi nàng chọn xong Giải Vanh mới nhìn vào thực đơn, thấy những món nàng chọn hắn sau đó liền cười như không cười nhìn nàng hỏi: “Ngươi chắc chắn chọn mấy món này sao?”
“Ừm, chọn mấy món này đi, gọi thêm cũng ăn không hết.” Hạ Như Yên gật gù.
Giải Vanh nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường*, gọi tiểu nhị lại nói với hắn những món đã chọn, sau đó còn giống như vô ý nói: “Món ăn mà ngươi chọn, tự ngươi nên cố gắng nếm thử.”
(*) có ý tứ xâu xa
Hạ Như Yên vẫn chưa hiểu được ý tứ trong lời này của hắn, đợi tới khi món ăn được mang lên, nhìn thấy một đĩa kim nhung nướng nàng liền tò mò hỏi tiểu nhị: “Món kim nhung này là cái gì thế? Trước giờ ta chưa bao giờ thấy qua.”
Sắc mặt tiểu nhị trong nháy mắt trở nên rất đặc sắc, hắn ấp úng nửa ngày đều không nói ra được cái gì, Hạ Như Yên càng cảm thấy kỳ quái, tiếp tục truy hỏi đến tột cùng đây là cái gì, thấy cả khuôn mặt tiểu nhị đều đỏ bừng, Giải Vanh lúc này mở miệng giải vây cho tiểu nhị: “Được rồi, ngươi đi xuống đi.”
Hạ Như Yên không hiểu nhìn về phía Giải Vanh: “Sao lại không cho ta hỏi? Ngươi biết đây là cái gì sao?”
Giải Vanh dùng ánh tràn đầy thâm ý nhìn Hạ Như Yên: “Thật sự muốn biết?”
“Đương nhiên rồi, ngươi biết thì mau nói đi, cứ giấu giấu diếm diếm cái gì.” Hạ Như Yên không vui nha, sao người này lại phiền như thế?
Giải Vanh nín cười, nắm tay thành quả đấm, đưa lên bên mép ngăn trở tiếng cười, hắn khụ một tiếng, nghiêm túc nói: “Món kim nhung này, còn được gọi là kim nhung trâu, chính là thứ đó của con trâu. . .”
Nghe thấy thế Hạ Như Yên sao còn không rõ món này làm từ thứ gì, khuôn mặt nhỏ xoạt một cái đỏ bừng, nàng lắp bắp nói: “Ngươi ngươi ngươi vừa nãy, vừa nãy sao ngươi không nhắc nhở ta?”
“Ta đã nhắc nhở ngươi rồi mà.” Giải Vanh buông tay: “Không phải ta đã hỏi ngươi có chắc chắn hay không rồi hay sao?”
“Rõ ràng ngươi không nói rõ cho ta biết thứ này rốt cuộc là cái gì!” Hạ Như Yên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể hất cả bàn kim nhung nướng này lên mặt hắn, tên nam nhân này thật đáng ghét! Hắn ta rõ ràng cố ý chọc ghẹo nàng đây mà!
“Thứ này sao có thể nói rõ được? Ta đã nhắc nhở ngươi rồi, chẳng qua ngươi không nghe ra mà thôi.” Giải Vanh dù bận vẫn ung dung thưởng thức bộ dạng uất ức của tiểu cô nương, trong mắt không tự giác xẹt qua một nụ cười, cô nhóc này khi tức giận còn phồng hai bên quai hàm lên, nhìn thật giống một con sóc nhỏ.
Hạ Như Yên thở phì phò, đẩy đĩa kim nhung kia về phía Giải Vanh: “Ta không muốn ăn cái này!”
“Như vậy sao được? Không phải mới vừa nói tự ngươi nên cố gắng nếm thử sao.” Giải Vanh mỉm đẩy đĩa đồ ăn trở lại.
“Vừa nãy ta không biết những chuyện này!” Hạ Như Yên lại đẩy đĩa đồ ăn về phía đối diện.
“Kén ăn là một thói quen xấu, mẫu thân cần phải sửa lại, nếu đã gọi đồ ăn lên thì không nên lãng phí chúng.” Giải Vanh tiếp tục đẩy trở về.
Hạ Như Yên không có cách nào, đành phải làm ra dáng vẻ ủy khuất nói: “Ta, ta thực sự không ăn được thứ này. . .”
Giải Vanh nhìn thấy biểu cảm đáng thương vô cùng của nhóc con liền cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, trên mặt hắn lại không biểu hiện ra, chỉ cau mày nói: “Ngươi không ăn thì ai ăn? Đổ đi thật lãng phí.”
Hạ Như Yên trước đây không có thói quen lãng phí đồ ăn, trong lúc nhất thời cũng không nhớ ra bây giờ mình đã là nữ chủ nhân của phủ quốc công, với tài phú của phủ quốc công thì chút đồ ăn này có đổ đi cũng hoàn toàn không đáng nhắc tới, chỉ ấp úng nói: “Cái kia. . . Nếu không ngươi giúp ta ăn. . .”
Giải Vanh nhíu mày nói: “Ngươi không muốn ăn nên bảo ta ăn?”
“Không đúng không đúng, ta thực sự không ăn được mà. . . Ngươi xem ta là một cô nương. . . . .” Hạ Như Yên mong chờ nhìn nam nhân đối diện, đợi thật lâu sau mới thấy hắn thở dài một hơi.
“Được rồi, ngày hôm nay nhi tử đành phải cố hết sức giúp mẫu thân ăn vậy, lần sau không được dùng lý do này nữa đâu đấy.”
Hạ Như Yên như trút được gánh nặng, ân cần dùng đũa gắp mấy miếng kim nhung vào trong bát Giải Vanh: “Ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút.”
Giải Vanh lại lộ ra vẻ mặt cười như không cười, nhìn Hạ Như Yên một chút, ung dung thong thả bắt đầu ăn.
——————————————————————————————————
Giải Vanh: Ăn kim nhung trâu, xem ta thể hiện đây.