Tiếng Nói Của Con Tim

Chương 21


Đọc truyện Tiếng Nói Của Con Tim – Chương 21

Khi các đứa bé đi rồi, hai người trở về căn hộ của Bill, căn hộ yên lặng như tờ. Trông chàng như vừa mất người bạn thân và Adrian ra sức làm cho chàng nguôi ngoai. Thậm chí nàng còn tự nguyện nấu bữa ăn tối cho chàng.
– Anh xem tivi đi, để em nấu ăn cho, – nàng đề nghị. Chàng thẫn thờ nhìn mông lung, trí nghĩ đến các đứa bé, trong khi nàng lục lị đồ đạc trong bếp. Chàng bỗng nghe tiếng có cái gì rơi. Thoạt nhiên nàng làm rơi các tô kim loại, rồi đến tiếng xoong chảo va nhau, tiếng tủ chén bát mở ra đóng lại rầm rầm và chàng cười một mình. Adrian có khả năng tuyệt vời khắp nơi, ngoại trừ ở bếp.
– Em có cần anh giúp một tay không? – Chàng hỏi từ phòng giải trí vọng vào, nhưng tiếng trả lời có vẻ quả quyết.
– Không, em làm được. Anh để va ni ở đâu?
– Em làm món gì đấy?
– Mì sợi, – nàng đáp, tiếp tục làm rơi ba cái tô nữa và đóng mạnh cửa lò. Chàng xuất hiện trước cửa nhà bếp, miệng tươi cười.
– Adrian, anh không thích nói cho em biết là món mì sợi không cần va ni. Trong sách gia chánh của anh không dạy làm như thế. Em phải làm món khác thôi. – Trông chàng rất khoái trí, còn nàng thì đỏ mặt. Nàng bày biện trên quầy nào tô, nào xoong và cái gì trông như chảo chiên, nhưng chàng cố nín không nói lời nào.
– Anh im đi, – nàng đáp, nhìn vào mặt chàng, đưa cánh tay hất tóc ra khỏi mắt. – Em nghĩ món mì sợi này có va ni. Em làm bánh bột để tráng miệng. và xà lách trộn.
– Có vẻ ngon đấy. Em muốn anh giúp một tay không?
– Không, em thích làm bếp. – Nàng cười e thẹn. – Bánh xăng uých làm sao?
Chàng cười, đi vào bếp, quàng tay quanh người nàng. Từ khi các con chàng đến, chàng có nói lời yêu, nhưng chưa ở một mình với nàng. Những đứa bé ở với chàng một tháng và trong thời gian chúng ở đây có nhiều chuyện đã xảy ra.
– Em muốn đi chơi không? – Chàng hỏi, ôm nàng vào lòng và thưởng thức mùi thơm tỏa ra từ mái tóc đen óng ánh của nàng. – Chúng ta có thể đi Spago. – Chàng là một trong số ít người bất cứ lúc nào muốn là có thể vào đấy. Chàng là một nhân vật nổi tiếng của Hollywood, và hầu hết mọi người đều sung sướng khi vào Spago. – Hay anh nấu cho em. Em tính sao? – Chàng thích ở nhà để thưởng thức buổi tối yên lặng với nàng. Tối thứ bảy tất cả các nhà hàng trong thành phố đều đông đúc.
– Không, – nàng bướng bỉnh đáp, nhìn các thứ để lộn xộn trên quầy. – Em đã nói em nấu bữa tối cho anh mà, em sẽ làm được.
– Anh giúp em không được sao? Anh sẽ làm phụ bếp cho em.
– Được rồi. – Nàng cười tinh nghịch. – Anh chỉ nói cho em biết cách làm mì sợi thôi.
Chàng cười và làm món mì sợi cho nàng xem. Rồi hai người cùng làm món xà lách, chàng nướng vài miếng thịt bít tết. Họ vừa làm vừa nói chuyện, nói về các đứa bé, về chương trình diễn xuất và đợt kịch phẩm mới. Chàng ít lưu tâm đến những đợt kịch phẩm hơn chương trình diễn xuất buổi tối, vì chương trình của chàng không đem chiếu lại vào mùa hè, mà được chiếu trực tiếp quanh năm. Nhưng chàng phải làm cho chương trình sinh động, phải giữ cho nó được tươi tắn, mới mẻ, hợp thời. hiện chàng đang soạn những tình tiết phụ mới và hai người cùng bàn về những chi tiết này. Chàng thích những ý tưởng của nàng và nàng đưa cho chàng xem những ghi chú mình đã viết, chàng rất ấn tượng khi đọc chúng. Lúc ngồi ăn tối, họ lại bàn về chuyện này thêm lần nữa.
– Anh đồng ý với em, Adrian. – Nàng vừa đưa ra một ý kiến rất hay. – Nhưng trước hết chúng ta phải cho đứa con của Helen chào đời, – chàng nói, phản lại quan điểm của nàng. – Nhưng sau, anh thích ý kiến bắt cóc. Đứa bé biến mất… thì ra có người ghét John, không có gì liên quan đến cô ta, “ hay là” … – Chàng nhìn nàng, trí suy nghĩ, vạch ra tình tiết trong óc, – hay là… bố đẻ của đứa bé bắt cóc… rồi xảy ra cuộc đuổi bắt rùng rợn qua nhiều bang với nhiều cảnh gian truân khổ ải… và khi chúng ta tìm ra hắn, và dĩ nhiên cả đứa bé, chúng ta mới biết bố của đứa bé. – Trông chàng hồ hởi, nàng nhìn chàng mê mẩn. Nàng tự hỏi làm sao chàng nghĩ ra được các nhân vật này, nhưng nàng biết chàng là người có nhiều kinh nghiệm về cuộc sống.
– Vậy bố đứa bé là ai?
– Anh chưa nghĩ ra.
Adrian cười. – Cô ta đã có thai nhưng anh không biết bố đứa bé là ai à? Thật khủng khiếp.
– Anh biết nói gì với em? Đây là mối tình hiện đại.
– Tuyệt vời quá.
– Thực ra anh thích ý kiến của em vào ngày hôm qua, vì nếu anh tạo ra được nhân vật nào đáng tin cậy và dễ thương, nhân vật mà khán giả yêu thích, chúng ta có thể thu nhiều lợi nhuận do cuốn phim đem lại.
– Nhân vật Harry được không? – Adrian đưa ý kiến.
– Harry à? – Bill ngạc nhiên vô cùng, đây là nhân vật chàng chưa hề nghĩ tới. nhân vật này đã xuất hiện rồi nhưng chưa rõ nét. Anh ta là chồng góa của cô bạn thân của Helen. Đây là ý kiến thật hoàn hảo vì John đã ở tù chung thân vì tội giết hai nhân mạng, nên việc ghép Helen với người đàn ông này thật hợp lý.
– Ý kiến của em thật tuyệt vời. – Diễn viên đóng vai này sẽ sung sướng vô cùng. Anh ta đã tạm nghỉ đóng nhều tháng nay, từ khi người đóng vai vợ mình chết đi, và anh ta là diễn viên rất giỏi.

– Adrian, em là một thiên tài!
– Phải, – nàng cười duyên dáng, – và là đầu bếp giỏi, anh có thấy thế không?
– Đương nhiên. – Chàng vừa cười vừa cuối xuống hôn nàng. Ở với nàng rất vui, rất thoải mái. Chàng thích việc nàng không chê bai chương trình của mình, mà lại tỏ ra thích nó. – Em có muốn hợp tác với chương trình của anh không? – Chàng nghĩ đến chuyện này khi thấy nàng đưa ra những ý kiến rất hữu ích.
– Em không nghĩ đến chuyện đó. Em bận tâm đến những chuyện hiếp dâm, giết người và những thiệt hại do thiên tai gây cho đời sống con người. Nhưng phim truyện nhiều tập chắc sẽ vui hơn nhiều. Sao, anh muốn tuyển người à?
– Nếu có người giỏi, anh sẽ tuyển chứ. Em thích không?
– Anh nói thật chứ? – Nàng nhìn chàng, ngạc nhiên hỏi. Chàng gật đầu. – Em thích.
– Anh cũng thích em hợp tác. – Chàng thích làm việc với nàng. Nhưng cả hai đều có công việc phải giải quyết trước đã. Chính nàng cũng nghĩ thế. Hiện nàng đang lo việc li dị, lo làm việc với ông luật sư mà chàng đã thuê cho nàng và việc sinh nở vào tháng giêng. Nàng quyết định sẽ xin phép nghỉ hộ sản, nhưng chưa nói cho phòng thời sự biết. Và có lẽ sau khi đẻ xong, thay vì về lại phòng thời sự, nàng sẽ đến làm với chàng. Đây là ý kiến rất hấp dẫn. Nàng uống cà phê do Bill pha, nghĩ đến chuyện đó, nàng thấy thích thú. Làm việc với nhau trên tình thần vừa là đồng nghiệp vừa là người yêu như thế này sẽ có phần đáng lo đấy, nhưng có lẽ công việc sẽ tốt đẹp. Tuy vậy, cần phải suy nghĩ cho kỹ mới được. Nàng ngồi trên ghế đẩu nhìn chàng, nghĩ rằng nếu họ cùng làm việc với nhau sẽ thú vị biết bao. Nàng bèn hỏi với vẻ mến phục chàng: – Có gì anh không thể làm được à?
– Phải, – chàng đáp, miệng mỉm cười, cúi hôn nhẹ lên môi nàng, – chuyện con cái. Em cảm thấy như thế nào về chuyện này? – Khi chàng hỏi về sức khỏe của nàng, nàng rất bối rối. Nàng không có ý định nói về chuyện thai nghén với chàng, thế nhưng từ khi chàng biết nàng có thai, chàng rất vui. Nhưng với nàng thì việc này vẫn còn rất lạ lùng. Đây là bí mật sâu xa nhất của nàng.
– Em khỏe, – nàng bảo đảm với chàng. Đây là việc đáng chú ý, nhưng quả thực tai nạn ở hồ Lake Tahoe không gây hậu quả gì tai hại cho nàng. Khi về nhà, nàng liền đi khám bác sĩ ngay. Vết khâu trên cánh tay đã thành sẹo và các vết xước, vết bầm tím trên người đã hết, chấn thương đã lành hẳn, thai nhi khỏe mạnh. Đây là điều rất đáng ngạc nhiên. Ông bác sĩ không tin được chuyện này. Ông ta nói nàng đã mang thai hài nhi thuộc loại trời đánh không chết. Bill rất sung sướng khi nghe thế. Chàng đối xử như thể đứa bé là con của mình và bất cứ khi nào chàng nói thế, nàng đều rất cảm động.
– Việc này làm cho em sợ phải không, Adrian? Anh muốn nói việc em có thai. Anh cứ nghĩ chắc việc này làm em hơi lo. Thật rất kì lạ. Em đã làm tình với người nào đấy, tinh trùng nảy nở trong em như thể em nuốt hạt giống vào bụng. Hạt giống nảy nở lớn lên trong bụng em cho đến khi trông em như sắp bể bụng. Thời điểm khó khăn ấy rồi cũng đến. Em phải sinh em bé. Chắc đấy là giây phút đáng lo nhất. Anh muốn nói đến đấy là về mặt tâm lí. Còn về mặt thể chất, đứa bé vẫn lớn mạnh bình thường. Điều gây cho anh ấn tượng mạnh nhất là em cho rằng mình sai trái; lạy Chúa, nếu gặp trường hợp của em, anh sẽ không làm chuyện thế này nữa; và hai giờ sau, có người đàn bà vừa sinh con sẽ nói với em rằng việc này không phải là điều xấu xa và chị ta sẽ làm lại việc này ngay. Thật là điều quan trọng. Em không thấy thế sao?
– Em thấy. Chuyện này hơi kì lạ với em. Nhất là vì trường hợp của em, em không có ai để chia sẻ khó khăn này, em luôn xem như đứa bé không có trong bụng mình. Bây giờ em mới thấy không nên tảng lờ như việc này mà phải đối diện với nó. – Chàng đưa cho nàng tách cà phê khác. Nàng khuấy đều rồi hớp lớp kem nổi bọt trên mặt tách, trong kem có socola. Quả chàng xứng làm bếp trưởng hơn nàng.
– Em đã thấy thai nhi máy chưa? – Nàng lắc đầu. – Khi nó máy em mới thấy nó kì diệu. sinh mạng… – Chàng ngồi xuống, âu yếm nhìn nàng. – … Rất huyền nhiệm, phải không? Nhìn các đứa bé, anh vẫn nghĩ chúng là phép lạ, ngay khi chúng đã lớn, tóc tai bờm xờm, đầu gối trấy xước trong quần jeans, giày đế mềm nhớp nhúa. Đối với anh, chúng đẹp lộng lẫy.
Đây là điều khiến cho nàng yêu chàng. Chàng rất thực, rất tốt, rất tuyệt vời, rất trang nghiêm về những vấn đề quan trọng như tình bạn, tình yêu, gia đình và sự thật. Nàng thích đức tính của chàng và những điều chàng ủng hộ. Chàng không giống Steven, anh ta đã bỏ đứa bé mà đi, không dám đối diện với thử thách. Anh ta không muốn hi sinh, không thích những điều mà Bill ủng hộ. Nàng bàng hoàng kinh ngạc khi thấy mình có may mắn gặp chàng. Chàng để tách vào bồn rửa rồi quay qua nhìn nàng với nụ cười e thẹn và bốn mắt gặp nhau, nàng cảm thấy bị chàng thu hút. Chàng như nam châm hút nàng về phía mình.
– Anh muốn nói gì phải không? – Nàng biết chàng sắp hỏi mình chuyện gì đấy. Chàng cười trước sự thông minh của nàng.
– Anh muốn hỏi em một việc, nhưng anh không biết có nên hỏi hay không.
– Chuyện gì thế? Hỏi em còn trinh không phải không? Phải, em còn trinh.
– Ơn Chúa. – Chàng thở khoan khoái. – Anh ghét đàn bà không trinh tiết.
– Vậy em còn trinh.
Chàng cười. – Nếu thế… em có muốn ở lại đêm nay không? Nếu em muốn, em có thể ngủ trong phòng dành cho khách.
Ở lại thì quá ngốc, vì nhà nàng chỉ ở phía bên kia chung cư. Nhưng nàng thích ở lại đây vì ở nhà một mình quá cô đơn, với chỉ một ngọn đèn trong phòng ngủ. Nàng cứ tự nhủ nếu mình muốn bán căn hộ thì sắm bàn ghế để làm gì. Phòng dành cho khách của Bill là nơi ẩn cư ấm cúng thoải mái, giống như chàng là nơi nàng có thể tránh mọi phiền não của đời người. – Như thế có vẻ ngốc quá, phải không? – Nàng e lệ hỏi. – Có lẽ em nên về nhà.
– Anh… – Chàng có vẻ buồn. – Tối nay không có các đứa bé, anh thấy rất cô đơn. – Nàng muốn ở lại với chàng. – Chúng ta có thể rang bắp để ăn và xem phim.
– Được rồi. em ở lại. – Nàng cười e lệ với chàng. Nàng thích ở với chàng, nhưng chàng giả vờ làm ra vẻ nghiêm trang và hỏi câu khác.
– Anh thắc mắc không biết cái gì làm cho em có quyết định ở lại? Vì bắp rang hay vì phim xưa? Anh cần biết để lần sau có thể mời em ở lại.
Nàng cười. – Vì bắp rang. Và sáng mai có bữa ăn sáng thoải mái.
– Ai đả động gì đến chuyện ăn sáng đâu! – Chàng trêu, ánh mắt có vẻ thản nhiên.

– Hãy dễ thương đi, nếu không em sẽ làm món mì sợi… với vani đấy nhé.
– Anh sợ món ấy rồi. Bây giờ anh đã có nhan đề mới cho chương trình diễn xuất của mình “ Nàng đồng trinh vani” … cả chương trình hay ít ra một phần trong chương trình… em nghĩ sao? – Chàng quay lui, đứng sát bên nàng khi họ đi vào phòng khách. Nàng đáp dịu dàng.
– Em nghĩ anh rất kì diệu.
Chàng quàng tay quanh người nàng, hôn nhẹ lên gáy nàng.
– Anh rất sung sướng khi nghe em nói thế… anh rất yêu em…
Nàng cũng yêu chàng. Nàng yêu từ nhiều tuần nay, từ hôm nàng tỉnh dậy trong bệnh viện. Chàng đã nói chàng yêu nàng và đứa bé. Bây giờ nhắc lại rất kì lạ. Chàng có vẻ biết về chuyện thai nghén và con cái nhiều hơn nàng. Việc này khiến nàng thấy dễ chịu, thoải mái, nàng sẽ phụ thuộc vào chàng, thích được có chàng bên cạnh.
– Em nghĩ sao nếu tối nay chúng ta xem tivi phòng anh? – Chàng hỏi. Trong phòng chàng có cái tivi rất lớn, đêm nào chàng và các con cũng ngồi trên giường xem tivi. Nhiều lần nàng cũng xem với họ, vào những đêm nàng ở lại tại phòng dành cho khách. Nhưng bây giờ chúng đã về hết, ngồi trên giường một mình với chàng sẽ rất kì. Nhưng nàng đã xác nhận mình yêu chàng rồi.
Nàng ngồi dựa lên gối, chàng bật tivi rồi đi rang bắp. Nàng không đi theo, ngồi trong phòng một mình, nghĩ về chàng, nàng bị chàng thu hút mãnh liệt. Nàng thấy rất kì cục khi đã có thai năm tháng mà làm tình với người không phải chồng của mình. Nhưng nàng cứ làm thôi, vì nàng đã quá yêu chàng mà không biết bày tỏ tình yêu đó như thế nào.
Chỉ một lát sau, chàng bế một cái thố nhôm từ bếp vào, miệng nói lớn:
– Bắp rang đây! – Nàng cười rồi nép người vào bên cạnh chàng. Chàng lấy cái điều khiển từ xa, bấm nút đổi sang kênh chỉ chiếu phim xưa. Kênh chỉ chiếu phim cũ về Cary Grant, Adrian liền bảo chàng để thế cho nàng xem.
– Em thích phim này, – nàng cười nói, rồi ăn bắp rang. Chàng ngồi sát vào nàng, dịu dàng hôn nàng. – Anh cũng thích. – Chàng đáp và quả chàng thích thật. Nàng là bạn thân, đồng thời là người đồng tâm đồng chí với chàng. Chàng hôn nàng liên tục, còn nàng cứ ăn bắp rang và giả vờ xem truyền hình. Nàng nằm ngửa trên giường, hình ảnh trên màn hình tivi không được rõ nhưng nàng chẳng cần. Nàng hôn lại chàng, đam mê dâng lên trong lòng từ lúc nào không biết. Chàng thì thào bên tai nàng: – Em có uống thuốc ngừa thai không? – Nàng bật cười và hôn lại chàng.
– Có, có uống, – nàng đáp nho nhỏ. Hai người hài hước với nhau, nhưng khi đam mê dâng lên, cả hai đều nghiêm trang trở lại và chuyện tình của Cary Grant bị quên lãng. Chàng để tô bắp rang xuống, tắt đèn rồi quay qua nàng. Nàng rất đẹp, khêu gợi và dịu dàng. Nàng vẫn còn mặc chiếc áo dài màu hoa anh đào khi đưa các bé ra sân bay. Chàng từ từ cởi nút áo nàng, còn nàng lùa tay xuống dưới áo len của chàng. Môi họ chạm vào nhau rồi nhả ra rồi hôn lại. Cuối cùng hai người nằm trần truồng với nhau và khi giao hòa, họ quên hết mọi sự, quên hết ý tứ, hai người trở thành một. Họ nằm với nhau hằng giờ, mang đến cho nhau bao khoái cảm, hạnh phúc.
Cuối cùng khi họ nằm bên nhau, không ai biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Họ vẫn hôn nhau và thì thào nói chuyện trong bóng tối.
– Em rất đẹp, – chàng nói, đưa tay sờ mặt nàng, dùng ngón tay vuốt nhẹ xuống dưới. Thân hình nàng tuyệt đẹp, chắc chắn lúc chưa có thai, thân hình nàng rất mảnh khảnh và mềm mại. – Em có khỏe không? – Chàng sợ làm cho nàng và đứa bé bị đau. Khi làm tình, chàng quên hết chuyện này. Nghe hỏi, nàng cười, hôn vào cổ và môi chàng, sờ bộ ngực vạm vỡ của chàng. Nàng cảm thấy sung sướng, bình an và được che chở.
– Anh rất tuyệt vời. – Mắt nàng sáng long lanh, tràn ngập tình yêu. Chàng nhìn nàng, mê say, đưa tay sờ lên bụng nàng. Bỗng nàng cau mày nhìn chàng. – Có phải anh làm thế không?
– Làm gì?
– Em không biết… cái gì… em không biết đấy là cái gì. – Nàng cảm thấy như cái gì gõ nhẹ và mới đầu nàng tưởng chàng gõ tay lên bụng nàng, nhưng tay chàng không nhúc nhích và cả hai đều cùng một lúc biết cái đấy là cái gì. Nàng cảm thấy lần đầu tiên thai nhi máy. Như thể nó trở nên sinh động vì họ yêu nhau. Bây giờ đứa bé là của chàng, của họ, vì chàng muốn thế và yêu nàng.
– Để anh xem sao. – Chàng để thay lên bụng nàng không thấy gì hết. Nhưng chỉ một lát, chàng thấy bụng nàng nhúc nhích, có sự hoạt động nho nhỏ rất khó cảm nhận. Rồi chàng kéo nàng nằm sát vào mình, áp bụng nàng sát vào người mình, hai tay nắm hai bầu vú đầy đặn của nàng. Làm thế này để biết thai nhi có máy không thật rất kì dị. Đây là cách để biết thai nhi đang hoạt động trong người nàng, và cảm thấy mình ràng buộc với nó, như thể đứa bé là con của mình. Em bé chủ yếu là của nàng, và chàng muốn chia sẻ với nàng.
Chàng kéo chăn đắp kín cho nàng rồi hai người nằm yên, ôm nhau, nói chuyện nho nhỏ với nhau, mơ mộng và bàn về đứa bé.
– Nghĩ cũng thật kì, – chàng tâm sự, tai nghe loáng thoáng giọng của Cary Grant. Họ đã quên chuyện ăn bắp rang và xem phim. – Anh cảm thấy như thể đứa bé là của mình. Anh không biết… đứa bé mang đến cho anh cảm giác và kí ức quen thuộc, những tình cảm đã hình thành trước khi Adam và Tommy ra đời… Anh nghĩ đến chuyện mua nôi cho em bé, giúp em chuẩn bị phòng ngủ cho bé, đến nhà thương khi em sinh, rồi anh tự bảo mình hãy từ từ… vì thai nhi không phải của mình. – Chàng có vẻ ân hận khi nói lời cuối cùng. Nhưng chàng muốn được như thế. Chàng vừa làm tình với nàng lần đầu tiên, nên chàng rất tha thiết muốn được như vậy.
– Trước khi gặp anh, em rất cô độc, bơ vơ. – Nàng nhìn chàng, mắt chân thành, lo lắng về điều chàng nói. – Thật anh không quan tâm đến việc em có thai phải không? Đôi lúc em cảm thấy mình quá mập và xấu xí.
Chàng cười nho nhỏ, đáp: – Này em yêu, trước khi đẹp hơn thì phải trải qua cảnh gian nan chứ. Em sẽ tròn to như quả bóng, và anh thích thế. Em sẽ bự ra và chúng ta sẽ vui vì thấy em bé lớn mạnh.
– Ngốc thật. – Nàng nhắm mắt khi nghĩ đến mình sẽ to lớn ra. Chưa bao giờ nàng nghĩ đến chuyện ấy và cảm thấy chán ngán. Hai chân của nàng to gần gấp đôi trước đó hai tháng, còn bộ ngực đồ sộ so với trước đây. Nàng có thân hình mảnh khảnh, bây giờ bỗng dưng to lớn lạ thường. Những thay đổi này khiến nàng cảm thấy kì lạ, tuy nhiên nàng lại háo hức về đứa bé. Và nàng cũng ngạc nhiên vì có chàng. Chỉ có phép lạ mới giúp nàng gặp chàng một cách bất ngờ như thế này.
Chàng ngồi dậy trên giường, nhìn nàng và nói:

– Dù sao thì việc anh yêu người đàn bà có thai bốn tháng rưỡi là điều rất công bằng và đầy thơ mộng. Trước đây anh chỉ dan díu với những người mẫu biếng ăn và những nữ diễn viên tham ăn cao lương mĩ vị, rồi bỗng bây giờ anh gặp người đàn bà anh yêu, nở nang đầy đặn và chẳng bao lâu nữa cái bụng sẽ to vượt mặt.
– Anh nói làm cho em khiếp quá. Có cách gì để khỏi trở thành quả kinh khí cầu không? – Nàng hỏi, ánh mắt lo âu và chàng cúi người hôn nàng.
– Không có cách gì. Đây là món quà tuyệt vời. Em hãy thưởng thức, hãy vui với nó đi.
– Khi em to khổng lồ, anh có còn yêu em không? – Đây là lời than vãn của người vợ có thai với chồng.
– Dĩ nhiên yêu chứ. Nếu anh có thai, bộ em không yêu anh nữa sao?
Nàng cười to khi nghe chàng hỏi. Lời chàng tự nhiên nên không làm cho cảm thấy lo sợ. Bất cứ chuyện gì chàng cũng tự nhiên như thế. Với Bill, mọi việc đều bình thường, đơn giản và thoải mái. – Yêu chứ, em sẽ yêu. – Nàng cười âu yếm.
– Như vậy là vấn đề đã được giải quyết xong, phải không? Em có thai rất đẹp. Có lẽ em nên lo khi gầy đi, không biết em có làm cho anh bị kích thích như bây giờ hay không. Hãy nhớ là khi em như thế này, em rất kích thích anh. – Chàng cười nham nhở, và nàng cũng cười theo. Nàng cảm thấy thoải mái khi ở bên chàng, chưa bao giờ trong đời, nàng yêu mãnh liệt như bây giờ. Và điều tuyệt diệu là nàng yêu chàng, chưa bao giờ nàng yêu ai thắm thiết như vậy… ngay cả Steven. Steven chưa bao giờ tốt với nàng như thế này, anh ta không đời nào có tình cảm tốt đẹp, khôn ngoan đối với nàng, mà luôn nóng nảy. nàng biết rõ như thế. Nàng là người may mắn, còn Bill là người hiếm có trên đời. – Adrian, em làm anh ham muốn như điên. – Chàng trêu chọc nàng, giả vờ muốn làm tình thêm nữa, nhưng dịu dàng.
– Đừng lo chuyện đó, – nàng cười, – Bắp rang đâu rồi? – Chàng cúi người đưa bắp cho nàng và đáp:
– Em chỉ có bao tử mà không có tim. – Chàng hôn nàng thật mạnh và đi lấy chai xô đa. Chàng biết trước nàng sẽ kêu khát.
– Anh đọc được ý nghĩ trong óc em, phải không?
– Ăn bắp rang khát nước. – Chàng muốn làm tình nữa, nhưng sợ làm quá sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Chàng hứa sẽ kiên nhẫn, chỉ làm tình cẩn thận trong thời gian sắp đến. Có con là điều rất kì diệu, là món quà đáng giá và chàng muốn được cùng nàng chia sẻ niềm vui. Chàng bóc vài hạt bắp để ăn rồi bật tivi và nhìn nàng. Chàng cảm thấy như thể bây giờ họ là vợ chồng, hòa đồng làm một rồi. không thể nào tin rằng nàng đã lấy người khác, có con với người khác. Với người không muốn Adrian lẫn đứa bé.
Nàng nằm ép mình vào chàng, còn chàng xem tivi, chốc chốc nhìn nàng, nụ cười ấm áp trên môi, một tay để lên vai nàng. Khi Adrian thiu thiu ngủ, điện thoại reo. Tommy và Adam đã đến New York an toàn, chúng gọi đến để báo cho chàng biết.
– Chuyến đi như thế nào?
– Tuyệt vời! – Tommy đáp. Cô tiếp viên hàng không để cho nó ăn ba miếng bánh mì mềm kẹp xúc xích nóng. Bill đã đặt cho các con một bữa ăn đặc biệt tại L.A. Chàng thường làm thế, đây là một trong nhiều điều chàng nghĩ đến. – Cô Adrian có khỏe không bố? Có cô ấy ở đấy không? – Cậu bé hỏi. Bill nhìn nàng và gật đầu.
– Có. Bố và cô ấy đang xem tivi, ăn bắp rang và rất nhớ các con. Ở đây rất buồn khi các con ra về. – Chàng thường thành thật với các con, luôn luôn nói cho chúng biết cảm nghĩ của mình. – Chúng tôi rất mong chóng đến ngày Lễ tạ ơn. – Chàng đã dùng từ “ chúng tôi” để nói về mình và Adrian. Rõ ràng trong óc chàng có ý nghĩ rằng họ sẽ cùng sống với nhau. Họ sẽ nói cho các con biết về đứa bé. Chàng sẽ để cho Adrian muốn nói gì với chúng thì nói. Khi nghĩ đến chuyện đó, chàng để tay lên bụng nàng để xem có sự hiện diện của em bé hay không. Chàng cảm thấy thai nhi đang phát triển trong bụng nàng và chàng ở gần bên cạnh em bé, cảm thấy cơ thể nàng hòa làm một với cơ thể mình. Chưa bao giờ chàng cảm thấy gần gũi với người phụ nữ nào như nàng.
Adam kể cho chàng nghe về bộ phim mà các cậu đã xem trên máy bay. Phim nói về chiến tranh ở Việt Nam, nội dung trong phim làm cho bé chán nản, nhưng cậu thích. Cậu bé yêu cầu được nói chuyện với Adrian, Bill nhẹ lay nàng, rồi lấy tay bịt ống nói và lên tiếng nho nhỏ với nàng.
– Em ơi, Adam muốn nói chuyện với em.
– Tốt. – Nàng đưa tay nắm ống nghe, miệng mỉm cười ngáy ngủ, nhưng khi nói, nàng cố lấy giọng bình thường để nói chuyện với cậu bé. – Chào Adam. Chuyến đi như thế nào? Có gặp cô nào duyên dáng không?
Cậu bé cười hô hố. Nàng là người đầu tiên nhận ra cậu đã bắt đầu để ý đến con gái, đã dành nhiều thì giờ chải tóc trong phòng tắm với nước hoa. – Không có đâu. Sau chỗ ngồi của chúng cháu chỉ có một cô thôi.
– Cháu có xin số điện thoại của cô ta không? – Adrian trêu, nhưng cậu trả lời một cách nghiêm trang.
– Có. Cô ta ở Connecticut. Bố cô là phi công.
– Cháu không để ý đến cô ta thì quá bậy… không để ý nhiều… – Cả hai đều cười và một lát sau nàng nói chuyện với Tommy. Nàng nói với cả hai rằng họ rất nhớ các cậu: – Tối nay bố các cháu và cô ngồi ở đây rất buồn. ngay cả bắp rang cũng bớt ngon vì không có các cháu.
– Cám ơn cô nhiều. – Bill giả vờ trề môi, lắng nghe câu chuyện sôi nổi giữa ba người với vẻ thích thú. Nàng rất tuyệt vời với các con chàng, chàng không quên việc chàng cứu sống Tommy đến nổi suýt mất mạng và mất luôn cái thai. Chàng sợ hãi khi nhìn thấy thân hình nhỏ bé của con trai cứng đờ, rồi thấy thân hình nàng… chàng rùn mình nhớ đến lúc ấy.
Nàng đưa máy điện thoại lại cho chàng. Chàng nói chuyện với các con thêm lát nữa rồi cắt máy để cho chúng có thì giờ chuyện trò với mẹ chúng. Cô ta đã không thấy chúng một tháng nay, Bill nghĩ cô ta rất muốn gặp chúng.
– Các đứa bé có vẻ rất gần, nhưng lại rất xa, – Adrian buồn bã nói. Đợi ba tháng nữa mới gặp lại chúng thật quá lâu. Nàng tự hỏi làm sao chàng chịu đựng nổi, nhất là khi chàng không có gia đình ở California. Nếu chàng lấy vợ lại và có con khác thì không thể. Ngay từ tối hôm nay tình hình cũng không khác. Adam và Tommy rất đặc biệt và độc đáo, nê nàng biết chàng rất nhớ chúng. – Chờ đến Lễ tạ ơn còn quá lâu.
– Bây giờ thì em đã biết lòng anh rồi chứ? – Chàng nghiêm trang nói. Chàng leo lên giường và tắt tivi. – Vì thế mà anh không muốn có con nữa. Anh không muốn người nào làm như thế với anh lại. Bắt chúng đi, cách li anh với chúng. Mặc dù Leslie tốt đến đâu, thì chúng cũng phải sống với cô ta và chỉ ở với anh sáu tuần một năm thôi, nếu may ra thì được bảy tuần, thật thê thảm.
– Em hiểu, – nàng dịu dàng đáp. Nàng hiểu thật. bây giờ nàng hiểu rõ chàng, nàng biết việc này đã làm cho chàng rất đau đớn. Rồi bỗng nàng lên tiếng trong bóng tối. – Em sẽ không làm điều ấy với anh đâu, Bill.
– Làm sao em biết được chuyện đó? Không ai biết chắc đâu. Em hãy nhìn em thì rõ… em còn cảm thấy có bổn phận với Steven. Nếu sau khi em sinh mà anh ta trở lại, chuyện gì sẽ xảy ra cho chúng ta? Chắc em biết câu trả lời ra sao rồi. – Chàng có vẻ giận hờn, khổ sở, nhưng sở dĩ thế là vì chàng yêu nàng và nhớ con.
– Không, em không biết trả lời sao cho việc này. Nhưng em sẽ không làm cho anh đau đớn. – Bây giờ nàng biết rồi. Nếu Steven trở về, nàng không biết nàng sẽ làm gì và Bill nói đúng, nàng cảm thấy có bổn phận với chồng. Nhưng nàng cũng cảm thấy có cái gì hơn thế, có mối ràng buộc với Bill, có sợi dây vô hình buộc lấy hai người, có lẽ vào đêm nay khi họ làm tình với nhau hay sợi dây đã hình thành từ mấy tháng qua khi hai người trở thành bạn bè. Sợi dây vô hình đã ràng buộc hai người, nàng nghĩ mình sẽ không bỏ chàng để ra đi… hay lấy khỏi tay chàng vật gì hoặc người nào chàng thương yêu. Nàng tin chắc như thế… hay ít ra nàng hi vọng không làm chàng khổ sở. – Bill, em yêu anh. – Nàng nói nhỏ, nghĩ đến chàng, đến các đứa bé và thai nhi.

– Anh cũng yêu em, – chàng thì thào đáp lại, chỉ nghĩ đến nàng. Khi nói thế, lòng dục lại bùng lên trong chàng, chàng bèn chậm rãi thoa tay lên người nàng cho đến khi nàng thở hổn hển vì ham muốn và chàng làm tình lại. Đêm đó thật dài, thật hạnh phúc, và khi họ thức dậy vào buổi sáng, họ vẫn còn ôm quyện lấy nhau.
Nàng mở hé mắt, ngạc nhiên sung sướng khi thấy chàng. Mới đầu nàng cứ tưởng mình nằm mơ. Chàng còn ngủ và ngáy nho nhỏ. Nhưng mấy phút sau, khi nàng duỗi người, đẩy chân chàng gác trên người mình ra một chút cho bớt nặng thì chàng thức dậy.
– Em đấy ư? – Chàng hỏi, giọng lầu bầu ngáy ngủ, – hay anh đã chết và được lên thiên đàng? – chàng cười sảng khoái, hai mắt nhắm nghiền vì ánh mặt trời ban mai chiếu vào.
– Em đây. Nhưng anh đấy à? – Nàng thì thào hỏi với vẻ sung sướng. Đây là đêm tuyệt vời nhất trong đời nàng, đêm trăng mật hoàn hảo, dù nàng đang mang thai.
– Anh đây… em còn trinh không? – Chàng đùa, nàng cười.
– Chắc hết rồi.
– Tốt. Hãy hi vọng em không có thai.
– Đừng lo. Em có uống thuốc ngừa thai. – Họ cười đùa với nhau, nằm sát bên nhau trên giường nệm nhàu nhò vì đã ngủ qua đêm.
– Anh sung sướng khi nghĩ thế… em sẽ làm mì sợi cho anh ăn bữa sáng chứ? – Chàng duỗi người cười toe toét. Nàng gật đầu.
– Với vani.
– Tuyệt. Anh thích cách làm ấy. – Rồi chàng nằm sấp, ngẩng đầu hôn lên môi nàng. – Anh có ý kiến như thế này. Em cứ nằm nghỉ, để anh làm bữa sáng cho. Em muốn gì? Bánh phồng hay bánh kếp?
– Em không nên ăn kiêng hay sao? – Nàng cảm thấy có tội. Họ không làm gì ngoài chuyện ăn uống, nhưng nàng không mập, ngoài cái bụng to mà thôi. Chắc thai nhi đã hấp thụ hết thức ăn.
– Em lo chuyện ấy sau. Em thích ăn gì?
– Anh. – Nàng chứng minh rõ ràng cho chàng thấy nàng thích chàng trước khi ăn sáng, khiến cho chàng hết sức sung sướng. Hai giờ sau họ bàn về các món ăn sáng lại và lần này chàng làm chả trứng, thịt heo muối với cà phê đậm, nóng. Họ ngồi ăn sáng trong nhà bếp, mặc áo dài lụa giống nhau, cả hai chiếc áo này là của chàng. Họ vừa ăn vừa đọc báo chủ nhật.
– Vui chơi sáng chủ nhật như thế này là cách tuyệt vời nhất, – nàng nói. Chàng cười, chàng đang đọc mục giải trí.
– Anh hoàn toàn đồng ý với em. – Chàng đáp.
Sau đó họ tắm vòi sen, mặc áo quần, rồi đi một vòng trên xe MG của nàng. Bill thích chiếc xe này. Họ dừng lại ở Malibu để đi dạo trên bãi biển, đến lúc mặt trời lặn họ mới lái xe về nhà. Họ cho xe chạy chậm, hạ trần xe xuống cho gió thổi vào mặt. trông họ thư giản, hạnh phúc và trẻ trung. Thế giới như đang thuộc về họ. Họ dừng lại ở siêu thị nơi họ đã gặp nhau, rồi về nhà chàng để làm bữa ăn tối. Trước khi ăn, chàng rót sâm banh cho cả hai để ăn mừng cảnh sum hợp.
– Chúc hôn nhân hai người… với người thứ ba sắp chào đời. – Chàng chúc nàng và cười, rồi hôn nàng. – Anh yêu em, em yêu à. – Họ lại hôn nhau. Họ hưởng hạnh phúc buổi tối ở nhà, xem tivi, rồi nàng đòi về. Nàng không muốn vào nhà chàng, vì dù sao nàng cũng có nhà riêng của mình, nhưng chàng không nghe, không muốn nàng về. Chàng muốn chuyển đồ đạc của nàng đến đây trong tuần này. Chàng thấy việc nàng về lại ngôi nhà trống trải, buồn tẻ của mình là điều hết sức phi lý và nàng phải đồng ý với chàng. Bây giờ nàng có thể ở với chàng, cho nên việc về nhà mình không hấp dẫn nàng nữa. và nàng muốn ở lại với chàng.
Ngày hôm sau chàng lái xe đưa nàng đi làm, chàng nói sẽ đón nàng về nhà sau buổi phát tin tức lúc sáu giờ, rồi sẽ đưa nàng đến làm buổi phát tin giờ chót. Khi Zelda gặp Adrian, nàng ngồi ở bàn làm việc cười với chị ta, chị biết có chuyện gì đó xảy ra. Nhưng chị không tò mò. Chị chỉ đoán thôi và vội vã đi ra ngoài hành lang, cảm thấy mừng cho nàng. Đến trưa, khi Bill ghé vào gặp nàng, Zelda biết chàng là ai và tin chắc có việc gì đó xảy ra.
– Xong xuôi rồi! – Bill tươi cười nói.
– Cái gì xong xuôi? – Nàng hỏi. Một con gấu tấn công một chú bé trong thảo cầm viên, cậu bé suýt chết. Adrian phải xem cuốn phim quay cảnh ấy và quyết định cho chiếu phần nào, nhưng nàng rất sung sướng khi thấy chàng. Chàng cười toe toét. – Cái gì mà xong xuôi? – Nàng hỏi lại, giọng dịu dàng hơn. Dù bận suốt cả buổi sáng, nhưng mọi việc đều được giải quyết ổn thỏa nên nàng cảm thấy rất thoải mái.
– Ý kiến của em đấy. Ý kiến về Harry là bố của thai nhi. Ý kiến này được mọi người đồng ý hoàn toàn. Cả ban trình diễn đều theo ý kiến của em, ngay cả ông đạo diễn cũng khen. George Oben rất sung sướng được thủ vai ấy, mọi người đều vui mừng khi thấy anh ta đóng vai quan trọng hơn. Em là một thiên tài.
– Lúc nào anh cũng nói thế, thưa ông Thigpen. – nàng cười. Nàng hi vọng ngày nào đấy sẽ thực hiện lời đề nghị làm việc với chàng ở ban phụ trách phim truyện thay vì làm ở phòng thời sự.
– Em đi ăn trưa ở ngoài tiệm được không? – Chàng hi vọng, nhưng nàng lắc đầu. Có nhiều công việc cần phải làm ngay, chuyện con gấu ở thảo cầm viên, người cảnh sát bị sát hại dã man mới cách đây một giờ và chính quyền Venezuela đã bị sụp đổ.
– Chắc em không đi đâu được cho đến sau buổi phát tin lúc sáu giờ. – Chàng gật đầu, hôn nàng và đi ra. Nửa giờ sau, chàng quay lại với ổ bánh mì kẹp thịt bò băm viên thật bự, một tô súp và xà lách trái cây.
– Các thứ hợp khẩu vị với em cả, ăn đi.
– Vâng, thưa ngài. – Rồi nàng nói nhỏ, – em yêu anh- Nàng nói thì thào thôi, và liếc mắt nhìn cô thư kí của mình. Nàng thấy mặt cô ta có vẻ bất bình trước việc làm của nàng. Cô thư kí không biết chuyện nàng với Steven chia tay nhau, nên bây giờ thấy nàng hôn người khác, cô ta có vẻ bất bình. Nhiều người khác nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên, và nàng nghĩ rồi đây khi biết nàng có thai, chắc họ còn ngạc nhiên hơn nữa.
Khi Bill về rồi, một biên tập viên trắng trợn hỏi nàng: – Ai thế?
– Ông ta tên là Harry, – nàng nói với vẻ bí mật. – Vợ ông ta đã chết cách đây vài tháng. – Nàng dùng nội dung cốt truyện nhiều tập của chàng để trả lời, nhưng dĩ nhiên không ai hiểu điều này. – Bà ta là bạn thân của Helen… – Người biên tập viên cau mày, lắc đầu và trở về với công việc của mình. Adrian cũng trở về với công việc của nàng. Khi nàng ra khỏi phòng, Bill quay lui nhìn nàng lần nữa và chợt thấy nàng cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.