Đọc truyện Tiếng Nói Của Con Tim – Chương 20
Ngày hôm sau, Bill và các con đến đón Adrian ở bệnh viện. Họ mang theo hoa, bong bóng và tấm biển lớn viết chữ cám ơn. Tommy nhất quyết đòi cầm tấm biển đó. Họ đỡ nàng vào xe thật thận trọng. Nàng còn yếu khi xuất viện, họ đi thẳng về khách sạn để nàng nghỉ ngơi. Bill đặt nàng nằm xuống gối trên ghế dài ngoài sân. Nàng rất ấn tượng trước vẻ đẹp của căn hộ, và thành thật xác nhận với Bill ở khách sạn tuyệt hơn cắm trại nhiều. Chàng cười, nói rằng một số người làm đủ cách để khỏi ngủ trong lều và có lẽ nàng cũng thế. Chỉ trong một hôm mà nàng suýt mất mạng, cứu sống Tommy và xác nhận việc mình có thai.
Họ gọi khách sạn phục vụ bữa trưa tại phòng, rồi Bill đi câu với các con. Họ câu được ba con cá, đem về nhà bếp khách sạn để nấu ăn. Chương trình thật hoàn hảo.
Khi người ta bưng khay thức ăn tối đến, gồm có cá chấm nước xốt chanh bơ ngon lành, Adrian nói:
– Em thích đi cắm trại như thế này. – Bill và các cậu bé nói đây là các của họ câu, nhưng Adrian nghi không phải. Sau đó họ xem phim cũ trên tivi rồi tất cả đều đi ngủ sớm. Adrian thường thức giấc trong đêm, nàng nghĩ mình đã nghe có tiếng gì trong phòng. Tiếng ấy do Bill gây nên, chàng luôn đến nhìn trộm, để xem nàng có khỏe không và hỏi nàng có cần gì không. Sáng hôm sau, vào giờ ăn sáng, nàng cám ơn chàng.
– Anh đừng lo cho em nữa. Em khỏe rồi.
– Anh chỉ muốn cho chắc là em khỏe thôi. Em vừa mới xuất viện vào hôm qua. – Chàng như con gà mẹ, nhưng nàng cho như thế rất tuyệt, nàng rất thích.
– Em cảm thấy rất tuyệt. – Nhưng chàng thấy nàng vẫn chưa có được dáng dấp cũ và hình như nàng ngại ra ngoài. Cuối cùng phải mất bốn ngày nàng mới trở lại bình thường. Và lúc ấy đợt đi nghỉ cũng chấm dứt. Nhưng họ đã có thời gian thoải mái, họ đi bách bộ chơi quanh hồ. Họ lánh xa dòng sông, thác nước và các đứa bé không đòi đi bè nữa.
Họ đi thăm công viên của bang Sugar Pine Point. Cảnh trong công viên làm cho mọi người say sưa thích thú. Và họ lái xe đi chơi ở Squaw Valley, đi cáp treo lên đỉnh đồi rồi đi xuống, cảnh ở đây rất đẹp. Vào đêm cuối cùng, Adrian và các đứa bé trở thành bạn bè với nhau. Trông họ như thể đã quen nhau từ lâu. Các cậu bé gọi cho mẹ báo về tai nạn của Tommy và hành vi dũng cảm của Adrian. Leslie đòi nói chuyện với Adrian để cảm ơn nàng. Chị ta ăn nói dễ thương và khóc rất nhiều khi nói đến tai nạn đã xảy ra.
Sau đó Adrian nói với Bill:
– Chị ấy có vẻ dịu dàng đấy chứ. Chị ta hình như còn thích anh.
– Anh nghĩ cô ấy còn thích anh. Anh cũng thích cô ta, mặc dù thỉnh thoảng chúng tôi rất giận nhau, khi chúng tôi không đồng ý về các đứa bé. Và chồng cô ta thuộc loại gà chết. Anh ta nghĩ rằng California mọi rợ, không có văn hóa và cũng nghĩ về anh như thế vì nghề nghiệp của anh. Nhưng anh nghĩ Leslie không để cho anh ta nói nhiều về chuyện này. Anh chỉ nghe các đứa bé nói lại như thế thôi. Họ có hai đứa con rất kháu. Cả hai đều là gái và như thể họ có đủ bốn năm người để lập một ban nhạc bằng đàn dương cầm và vĩ cầm rồi. Chỉ đợi vài năm nữa họ sẽ làm được. – Chàng cười. – Em nghĩ sao?
– Em đồng ý với anh. – Nàng cười. – Nhưng dù sao Leslie cũng dễ thương đấy.
– Anh nghĩ cô ta tìm được một người hoàn toàn khác anh… hay khác anh lúc ấy… cô ta muốn có người dành nhiều thì giờ ở nhà, người chịu sự kiểm soát của cô ta, không bốc đồng và có lẽ đừng quá cởi mở. Anh nghĩ cô ấy đã tìm được người vừa ý.
– Vậy thì quá bậy, – Adrian nói một cách tự nhiên, rồi cười to. – Em muốn nói lối sống của anh có vẻ tuyệt vời hơn.
– Cám ơn em. – Nói xong, chàng cuối người hôn nàng. Tommy ngồi bên kia phòng, liếc mắt thấy thế bèn cười khúc khích. Chàng ngồi lại ngay thẳng, hỏi Adrian câu hỏi mấy ngày qua cứ ám ảnh trí óc mình. – Khi chúng ta về, tình thế sẽ ra sao? Anh muốn nói về chuyện của chúng ta.
– Em không biết. – Nàng nhìn vào mắt chàng. Nàng cũng muốn biết, nhưng nàng không hiếu sẽ ra sao. – Anh muốn tình thế như thế nào? – Nàng muốn biết chàng muốn gì, còn nàng cần nghĩ đến việc đối xử với Steven như thế nào nếu anh ta trở về. Nàng nghĩ nàng có bổn phận đối với anh ta và con mình. Nhưng mặt khác, nàng không thể ngồi suốt đời để đợi anh ta. Trước mắt, anh ta không gọi về nói chuyện với nàng, anh ta tỏ ra sẽ bỏ nàng vĩnh viễn. Nếu thế thì nàng phải lo liệu cuộc sống cho mình.
– Anh muốn như thế nào ư? – Bill suy nghĩ một lát rồi cười và nói tiếp: – Anh muốn đoàn kết hạnh phúc, tiếp theo sự khởi đầu sung sướng. Anh nghĩ chúng ta đang khởi đầu tốt đẹp, phải không? – Nàng gật đầu. – Và anh muốn được ở bên em một thời gian, cùng đi chơi nhiều nơi, cùng hưởng thụ niềm vui khi chúng ta không làm việc. Anh muốn tìm hiểu em. Anh đã tìm hiểu em, nhưng anh muốn tìm hiểu nữa. Anh muốn em hiểu anh. Anh muốn chúng ta… ờ, – chàng ngần ngại nhìn nàng, tìm lời, – đối xử với nhau thật đặc biệt. – Chàng cười. – Vào tháng giêng, anh muốn, – chàng thở hổn hển khi nói đến đây, – chia sẻ niềm vui với em và thai nhi. Adrian, đây là phép lạ… anh thích được chia sẻ với em, nếu anh may mắn và em còn cần đến anh.
– Anh không phải là người may mắn, – nàng đáp, nước mắt giàn giụa. – Em mới may mắn. Tại sao anh làm việc này cho em? – Nàng hỏi, vẫn cảm thấy bàng hoàng, lo sợ. Sau khi Steven bỏ đi, nàng hết sức kinh ngạc khi thấy có người muốn giúp đỡ mình.
– Anh làm tất cả những việc này vì anh yêu em, – chàng đáp. – Anh muốn em hiểu rằng đây là sự khởi đầu cho anh. Từ lâu nay, anh không hề dan díu tình ái với ai hết. Có lẽ từ khi hôn nhân của anh tan vỡ đến nay anh không yêu ai hết. Anh còn thề với mình rằng anh sẽ không có con nữa… anh không muốn có con với ai rồi lại mất con khi người đó bỏ đi. Nhưng nếu em thành thật với anh, anh bằng lòng nắm lấy cơ may ấy. Nếu em thành thật nói rằng khi em sinh con và Steven trở về với em, em sẽ đón nhận anh ta thì anh bằng lòng chờ đợi đến lúc ấy. Anh nghĩ đấy là lời nói thẳng thắng của mình. Anh bằng lòng chấp nhận sự nguy hiểm đó, sẽ đợi em cho đến lúc đó. Xin em đừng quên nói cho anh biết điều đó, như em đã quên nói cho anh biết mình có thai.
– Em không quên, – nàng đáp và chàng cười xòa.
– Phải, anh biết. Em chỉ không nói thôi. Chỉ quên chuyện nhỏ nhặt thôi và tại sao em không nói lí do khiến mình ăn mạnh đến lụn gia bại sản của anh thế? – Chàng thích trêu nàng. Nàng ném cái khăn vào chàng.
– Em không ăn nhiều như thế!
– Có, em ăn nhiều. Nhưng em cần phải ăn nhiều. Đứa bé cần như thế.
Nàng bỗng nghiêm trang hỏi:
– Anh không sợ sẽ gặp chuyện không hay à? Nếu anh ta trở về thì sao? Em có bổn phận với Steven vì đứa bé là con anh ta.
– Anh không đồng ý với em. Anh nghĩ em không có bổn phận gì với anh ta hết, sau khi anh ta đối xử với em như thế. Nhưng nếu em nghĩ thế, anh tôn trọng ý kiến của em. Anh tin là anh ta sẽ không bao giờ trở về đâu. Một người đã nộp đơn từ bỏ quyền làm cha, trong khi em quyết giữ bào thai, sẽ không có ý định trở về để làm bố đâu. Nhưng có thể anh lầm. anh bằng lòng chấp nhận nguy hiểm, vì anh yêu em.
Nàng đứng dậy, bước đến hôn chàng. Hai ngày qua, nàng cảm thấy khỏe hơn nhiều, và thỉnh thoảng những nụ hôn bất thần như thế này làm cho nàng thấy một niềm đam mê dâng lên trong lòng. Nàng không biết khi về lại L.A sẽ có gì xảy ra không, nhưng chừng nào còn những đứa bé ở đây thì họ phải hết sức dè dặt.
Đêm cuối cùng họ ngồi bên nhau trên sân hiên, nói chuyện với nhau, nắm tay nhau và ngắm sao trời. rồi chàng cười, nhìn nàng, cảm thấy hạnh phúc một cách kì lạ.
– Em có thấy chuyện này kì cục không? – Chàng cười toe toét. – Anh yêu người phụ nữ đã có thai năm tháng. Em có thấy buồn cười không khi bụng to vượt mặt? Ta hãy nói về tình yêu!
Họ cười về sự phi lí của tình huống.
– Anh muốn nói chúng ta có thể yêu nhau như thế này trong phim ảnh… đàn ông đàn bà gặp nhau trong siêu thị. Cô gái đã có chồng, nhưng anh chồng bỏ đi vì nhận ra cô ta có thai với mình. Người đàn ông gặp trong siêu thị lại xuất hiện, và họ yêu nhau đắm đuối. Cô gái đi khắp nơi với cái bụng to tướng, cặp kè với vị anh hùng của mình như cặp với tài tử Fred Astaire và Ringer Rogers. Họ lấy nhau, có con. Và sau đó sống hạnh phúc. Tuyệt đấy chứ? Có lẽ anh sẽ cho lên chương trình phim truyện. Nhưng chỉ vậy thôi thì đơn giản quá. Muốn thực hiện chương trình truyền hình vào ban ngày, thì ta phải giết Steven, đứa bé phải làm con của người khác, rồi hóa ra anh lại là chồng của chị em hay là bố của em cũng nên. Phải sửa lại mới hay. Anh phải chế biến lại một vài chỗ. – Nàng cười. Chàng nói đúng. Hoàn cảnh rất kì cục. Nhưng bỗng chàng nhớ ra một việc, bèn hỏi nàng:
– Vậy khi nào thì việc li dị xong xuôi? Trước hay sau khi đứa bé ra đời?
– Chắc vào khoảng thời gian ấy. Em không biết đích xác ngày tháng.
– Nếu chúng ta đặt tên cho bé khác ngoài họ Thompson thì có lẽ tuyệt đấy, Thompson là tên con gái của nàng. Nàng rất xúc động khi nghe chàng nói thế. Chàng đề nghị cưới nàng để hợp thức hóa em bé. Nàng nghiêng người hôn chàng để cảm ơn lời đề nghị của chàng.
– Bill, anh khỏi cần làm thế.
– Anh biết. Nhưng anh muốn. Và em cần thế… Nếu anh đánh ván bài hay và nếu may mắn, anh sẽ thắng. – Chàng nháy mắt, nàng dựa người ra lưng ghế, nhìn sao trên trời. Nàng ước chi trả lời bằng lòng. Nhưng chàng bằng lòng để cánh cửa mở rộng cho nàng, nàng không thể đòi hỏi gì nhiều hơn. Thực vậy, nàng không còn hi vọng gì nhiều hơn thế. Nàng mượng tượng cảnh sống cô đơn đến ngày sinh hạ đứa bé. Nàng không nghĩ đến việc này trước khi sinh con.
Ngày hôm sau họ rời hồ, lái xe về L.A. họ dừng ở San Francisco, ở lại một đêm rồi lái xe theo xa lộ số 5 và về đến Los Angeles đúng giờ ăn tối. Nàng nướng bánh xăng uých kẹp phô mát tại nhà Bill trong khi chàng lo cho các đứa bé chuẩn bị đi ngủ. Chúng mặc pyjama để ăn tối, Adrian kể cho chúng nghe những câu chuyện buồn cười trong phòng thời sự. Chuyện về một con lợn dùng để quảng cáo bị sẩy, nó chạy quanh phòng quay phim như điên. Rồi chuyện ẩu đả ác liệt trong kho thực phẩm khiến người ta phải mất hết hai tuần mới lau hết đồ ăn dính trên trần nhà. Adam rất thích nghe những chuyện như thế, còn Bill cười nhìn nàng kể. Họ hơi buồn khi về nhà. Sáng mai nàng phải đi làm trở lại. Bill còn nghỉ phép hai tuần nữa, chàng phải đi chơi với các con, nhưng nàng không đi được.
– Chúng cháu gặp cô hằng ngày được chứ? – Tommy lo lắng hỏi.
– Mỗi tối làm xong việc, cô sẽ đến chơi.
Adam hỏi: – Chúng cháu đến thăm chỗ làm việc của cô được không?
– Được chứ, nhưng không có gì vui đâu. – Bill biết nàng luôn luôn bận việc. Chàng đề nghị họ đi chơi ở Disneyland vào cuối tuần, Adrian mong chóng đến ngày ấy để cùng đi chơi với họ. Bất cứ lúc nào xa họ là nàng đều cảm thấy buồn, lạc lõng. Khi giúp các đứa bé vào phòng để ngủ, nàng rất buồn. nàng kể chuyện cho chúng nghe trước khi đi ngủ.
Sau khi chùi dọn nhà bếp, nàng nói với Bill:
– Em ghét về nhà. – Nàng chưa về nhà, đồ đạc của nàng còn để ở ngoài hành lang.
– Vậy thì đừng về. Em có thể ngủ ở phòng dành cho khách.
– Các đứa bé sẽ cho em là kì lạ. Nói tóm lại, em có nhà để về và nhà không xa đây.
– Giả vờ nói em mất chìa khóa. – Chàng thích ý kiến ấy, và nàng cũng thế. Nàng cười rồi bằng lòng. Nửa giờ sau, họ ngồi trên ghế nệm dại, nàng mặc áo ngủ, khoác thêm áo tắm dài của chàng.
– Thế này vui quá, – nàng cười. Chàng làm một tô bắp rang lớn. – Giống như thời còn nhỏ, đến ở lại chơi tại nhà bạn.
Chàng cười vui vẻ. – Khi em lớn tuổi như anh, họ gọi việc này với từ khác. – Chàng đã bốn mươi tuổi.
– Thế à? – Nàng đi thẳng vào vấn đề. – Họ gọi gì?
– Anh nghĩ họ gọi việc này là hôn nhân. – Nàng im lặng, ăn tiếp bắp rang. Chàng ngồi xuống ghế, nhìn nàng. – Có thể đây là điều hạnh phúc. Nhất là giữa hai người yêu nhau và biết họ đang làm. Ngày nào đó, chúng ta sẽ quyết định lấy nhau, và sẽ có con. anh muốn nói là con của chúng ta. Có gì bất tiện không? – Bỗng chàng thích có con với nàng, mặc dù từ lâu chàng không có ý định này. Nhưng chàng cũng thích đứa con riêng của nàng. Từ khi biết nàng có thai, chàng rất phấn khích, chàng luôn nói với nàng phải làm gì để bảo vệ sức khỏe cho thai nhi.
– Anh nghĩ bọn trẻ sẽ nói sao?
– Có lẽ chúng sẽ kinh ngạc. – Chàng cười toe toét, đưa cho nàng nắm bắp rang. – Trẻ con không nghĩ về chuyện như thế đâu. Em cứ đợi cho đến khi bảy tháng rồi hãy cho chúng biết. Em sẽ làm cho chúng ngạc nhiên. Chắc chúng nghĩ là em mập, cho tới khi em nói cho chúng biết.
– Anh nói có lí. Em cũng nghĩ như thế… cho đến khi em làm khám nghiệm xong.
– Em ngạc nhiên phải không? – Chàng muốn biết điều này.
– Sơ sơ thôi. Có lẽ không mấy ngạc nhiên. Nhưng lúc ấy phải nói là em quá sửng sốt. Em không tin mình có thai. Em lo sợ phản ứng của Steven.
– Vậy em nói cho anh ta biết khi nào?
– Sau khi anh ta đi xa về. Steven không mừng khi nghe tin ấy. – Nàng đã nói giảm nhiều về phản ứng của anh ta.
Tối đó nàng ngủ trong phòng dành cho khách và buổi sáng khi các đứa bé đi vào phòng, thấy nàng, chúng hò reo nhảy nhót.Thay vì kinh ngạc, chúng tỏ ra sung sướng khi thấy nàng ở lại. Chúng muốn đêm nào nàng cũng ở lại, nhưng nàng nói phải về nhà mình. Sáng đó nàng phải về để thay áo quần đi làm, Adam và Tommy đi theo nàng. Chúng ngạc nhiên khi thấy nhà nàng không có bàn ghế gì hết. Tommy nhìn quanh tỏ vẻ bất mãn.
– Tại sao cô sống như thể này? – Cậu bé hỏi. – Cô không có cả ghế nệm dài! – Đối với cậu, đó là thứ nhỏ nhặt. Còn Adam thì rất buồn cho nàng. Cậu ta nghĩ có lẽ nàng quá nghèo không mua nổi một cái ghế ngồi. Cậu ta nghĩ bố mình ít ra phải cho nàng cái ghế để ngồi, nhưng nàng vội trấn an các bé.
– Chồng cô khi đi đã đem theo hết đồ đạc trong nhà, – nàng nói.
– Ông ta quá bần tiện, – Tommy nói và nàng đồng ý với cậu.
– Tại sao cô không mua đồ khác? – Adam hỏi.
– Cô không mua vì chồng cô đi không lâu lắm.
– Đi bao lâu? – Tommy lại hỏi.
– Khoảng hai tháng… ờ không… ba tháng. Cô đoán thế.
– Cô nên sắm một ít đồ đạc, – Adam khuyên nàng với vẻ gay gắt.
– Cô sẽ cố gắng để sắm một ít. Có lẽ trước khi các cháu trở lại, cô sẽ sắm sửa nhà này khang trang hơn. Nàng lên lầu để mặc áo quần đi làm. Nàng mặc áo đen bằng vải lanh trông rất đơn giản, nhưng áo cắt theo kiếu rất đẹp, để lộ hai chân dài. Hai chân làm nổi bậc toàn thân nàng.
– Cô phải kiêng ăn mới được, – Adam nói. – Mẹ cháu kiêng ăn nên trông bà rất tuyệt. nếu cô giảm đi vài cân, chắc cô sẽ rất đẹp… nhưng… cháu muốn nói là bây giờ cô cũng đẹp… nhưng… nếu giữ bụng nhỏ xuống một chút, trông cô sẽ tuyệt hơn. – Nàng cười khi nghe hai đứa bé nói, và giả vờ sẽ làm theo lời khuyên của chúng. Ngay khi ấy Bill bước vào.
– Rồi, cô sẽ làm theo ý các cháu, – nàng nói, – cô cần ghế nệm dài và cần phải kiêng ăn. – Chàng thấy mặt nàng có vẻ gượng gạo, liền nhìn qua các đứa bé với ánh mắt thất vọng.
– Con nói thế với cô Adrian phải không? – Chàng hỏi Tommy.
– Không. – Nàng vội bao che cho chúng. – Chúng tôi cùng đi đến kết luận như thế. Điều chúng tôi nhất trí rất xác đáng. – Dĩ nhiên nàng không nói cho chúng biết nàng phải rao bán căn nhà trong vòng hai tháng nữa và nàng sắp có con.
Sau đó nàng đi làm, không gặp chúng nàng cảm thấy ngày dài bất tận. Tối đó khi về nhà chàng, nàng rất sung sướng, nhưng phải về nhà mình để ngủ, vì nàng nghĩ Bill cần ở với các con. Nàng cố ở với chúng nhiều chừng nào hay chừng nấy. Cuối tuần đó họ đi chơi vui vẻ ở Disneyland và ngày cuối cùng của hai đứa bé sắp đến. Bill đưa tất cả đi Spago để vui chơi lần nữa, nhưng bữa ăn tối rất buồn. Bill và Adrian quá buồn khi thấy hai đứa bé về, chúng cũng đau buồn khi chia tay với họ. Tối đó các bé khóc ròng khi đi ngủ. Sáng hôm sau, Adrian đi với họ ra phi trường để Bill khỏi cô đơn. Sau khi các bé đi rồi, nàng cảm thấy như có ai vừa chết và chàng thông cảm tâm trạng của nàng. Các cậu bé rất buồn bã khi bước lên máy bay, tay vẫy chào cho đến giây phút cuối cùng. Các bé hứa khi về đến nơi sẽ gọi điện đến báo cho họ biết ngay, và Tommy thì thào cám ơn nàng lần nữa vì đã cứu nó. Cả hai đứa bé đều hôn chào giã biệt nàng, nàng khóc theo chúng.
Khi Bill và Adrian trở lại xe hơi, chàng nói:
– Anh không quen cảnh này. – Họ ra khỏi phi trường bằng xe hơi của chàng. – Khi chào giã biệt chúng, lòng anh đau như cắt. Bây giờ vẫn còn đau.
Khi họ lên xe rồi, chàng quàng tay ôm nàng để an ủi. Nhưng không có gì có thể làm nàng bớt đau đớn, không có gì có thể mang các đứa bé trở lại trước ngày lễ Tạ Ơn. – Vì thế anh không muốn có con nữa. Anh không muốn mất chúng.
Thế nhưng… chàng bằng lòng chia sẻ công việc chăm sóc thai nhi với nàng… và nếu nàng trở lại với Steven, chàng phải bỏ công việc ấy. Bill Thigpen ngẩn ngơ bàng hoàng khi nghĩ đến chuyện ấy.