Đọc truyện Tiếng Nói Của Con Tim – Chương 17
Ngày hôm sau, họ đến San Francisco. Trên đường đi, họ dừng lại ở Carmel, đi xem những tiệm bán hàng nhỏ, Adrian mua ít đồ lặt vặt cho các đứa bé. Hôm nay Bill rất thing lặng. Chàng nghĩ đến tối hôm qua, lòng tự hỏi không biết nàng lo lắng về việc gì, tại sao nàng nghĩ mình sẽ không ưa nàng. Chàng nghĩ chắc có liên quan đến cuộc hôn nhân, hay đến việc li dị của nàng. Chàng tự hỏi phải chăng đấy là những chuyện nàng không muốn nói cho chàng biết.
Nhưng khi họ đến San Francisco, chàng vui vẻ trở lại và cảm thấy thoải mái hơn. Họ đến khu vui chơi Fisderman’ s Wharf, đi cáp treo, thăm quảng trường Ghiardelli, dừng lại ở những tụ điểm của khách du lịch. Hai ngày trôi qua mệt mỏi khi họ đi Napa Valley, mặt Adrian trông có vẻ tái nhợt.
– Cô không sao chứ? – Bill hỏi vào buổi sáng họ lên đường. Chàng lái xe, mặc dù nàng đề nghị lái thay cho chàng, nhưng chàng muốn nàng nghỉ ngơi trong khi xe chạy qua Sonoma. Xe qua những cánh đồng đầy hoa dại và vườn nho, họ nhìn cảnh bò, cừu, ngựa gặm cỏ ngoài đồng. Khi xe rẽ qua đường cong, họ nhìn thấy những hàng cây cao xinh đẹp phủ đầy bóng mát trên đường, rồi họ thấy những ngọn đồi hiện ra ở đằng xa.
– Trông cô thật mệt mỏi. – Chàng lo lắng cho nàng. Nàng có vẻ dễ mệt và mặt mày tái nhợt, nhưng nàng không hề than vãn về vấn đề này. Nhưng nhìn chung, nàng có vẻ mạnh khỏe, ăn ngon và luôn luôn hưng phấn tinh thần. Sau buổi nói chuyện vào tối thứ hai, chàng kiềm chế mình để khỏi quá gần gũi với nàng, hay đả động đến những vấn đề nghiêm trọng. Nàng biết chàng có cảm tình với mình và chàng cũng biết điều đó, nhưng chàng cũng biết có cái gì ngăn chặn nàng, chàng muốn nàng có nhiều thời gian và không gian để suy nghĩ, giải quyết. Điều duy nhất mà chàng tin chắc là chàng không muốn để mất nàng.
Nàng cư xử tuyệt vời với các con của chàng. Các cậu bé chưa bao giờ được sung sướng với bất kỳ người bạn nào của chàng hết. Các bé trêu nàng không thương tiếc, Tommy thích cù lét nàng, thích đùa tóc nàng, thích leo lên người nàng để cho nàng hiểu rằng cậu ta thích nàng, họ rất mến nàng. Trông mọi người như một gia đình hạnh phúc khi họ đi qua Napa Valley. Họ ở lại tại một quán trọ xây theo kiến trúc thời Victoria, quán rất dễ thương. Họ đi thăm nhiều vườn trồng nho, rồi từ từ lái xe lên phía Bắc sau khi đi tàu lượn ở Calistoga vào một buổi chiều nắng nóng. Nàng không đi tàu lượn với họ, nhưng Bill không ép, nàng cũng không đi kinh khí cầu do Bill thuê để cho các cậu bé hưởng hết thú vui ở Napa Valley lúc mặt trời mọc. Nàng nói mình ghét độ cao nên kiên quyết từ chối đi kinh khí cầu. Chàng nghĩ chắc là có lí do gì ngoài lí do này khiến nàng từ chối, nhưng nàng không muốn nói ra và chàng không muốn hỏi thêm. Các đứa bé thất vọng vì nàng không đi với chúng, nàng cố làm cho chúng yên tâm. Rồi sau đó họ không đắn đo thắc mắc gì nữa, đi tiếp đến Lake Tahoe. Nàng lái xe thay cho chàng một vài đoạn đường, nhưng cứ hai giờ là nàng dừng lại, đi bộ cho giãn chân. Nàng nói ngồi lâu trên xe, nàng bị cóng chân. Vì vậy nàng dừng ở Nut Tree, rồi dừng lại ở Placerville và các đứa bé có dịp để đi xe lửa chơi ở Nut Tree.
Họ đến Lake Tahoe vào chiều thứ sáu. Cảnh miền núi tuyệt đẹp, không khí trong lành, bầu trời trong xanh điểm những đám mây trắng đua nhau trôi qua núi, làm cho cảnh vật càng thêm mỹ miều.
Họ tìm ra chỗ để cắm trại, Bill dựng lều. Chàng có chiếc lều lớn dành cho chàng và các đứa bé, còn chiếc nhỏ hơn dành cho Adrian. Chàng mua lều này đặc biệt dành cho nàng. Chàng dựng hai lều sát nhau và Tommy tuyên bố cậu muốn ngủ với nàng, cậu nói ngủ với nàng rất thoải mái và nàng có vẻ rất hãnh diện. Họ đối xử với nàng quá kỳ diệu, khiến nàng nhiều lúc cảm thấy không xứng đáng được như thế. Cách đối xử của họ đối với nàng quá đặc biệt khiến nàng cảm thấy hổ thẹn, muốn rút lui. Nếu muốn giữ đứa bé thì nàng không nên dan díu với Bill. Thế nhưng, nàng không thể nào xa nàng được. Nàng muốn nói chuyện với chàng cả ngày lẫn đêm, muốn nhìn chàng, thích có chàng cặp kè bên cạnh, thích hưởng hơi ấm từ chàng. Nàng cứ tìm cách đứng bên cạnh chàng, lồng bàn tay vào bàn tay chàng, muốn đưa tay ôm mặt mình, áp môi lên môi mình. Và điều nàng có thể làm được là ước ao mọi việc thay đổi khác đi. Nàng không ân hận việc mang thai, nhưng nàng tiệc rằng đứa bé không phải là con của chàng. Nàng ước chi ông tơ bà nguyệt se duyên khác đi, đừng cho nàng lấy phải Steven.
– Cô nghĩ gì thế? – Chàng thấy nàng đứng yên nhìn vào rừng. Trông nàng buồn bã, xanh xao bất thường, khiến chàng đâm lo.
– Không có gì… – Nàng không muốn nói cho chàng biết nổi lòng của mình. – Chỉ mơ mộng thôi.
– Cô đang nghĩ đến điều gì đấy? Trông cô quá buồn. – Chàng sờ tay nàng rồi bỗng nhiên rút tay lui. Chàng nhắc mình nhớ rằng không được đụng đến nàng, nhưng chuyện này không phải dễ. Chàng muốn nói lại cho nàng hay rằng chàng yêu nàng, nhưng chàng nghĩ phải chờ đợi, cho đến khi nàng sẵn sàng.
– Chàng đi dựng lều tiếp, Adrian giúp chàng rất khéo léo. Họ dựng lều rất đẹp, rồi Adam và Adrian đi mua thực phẩm còn Bill và Tommy “ trang hoàng lều”. Họ đã hưởng những giây phút tuyệt vời, Adrian rất thích. Họ mua thịt bò bít tết cho Bill nướng, bánh mì kẹp xúc xích và kẹo dẽo, nhiều thứ ngon lành để ăn sáng. Adrian thấy họ ăn cả ngày lẫn đêm và nàng thấy mình to ở phần eo. Trong tuần cùng họ đi chơi, nàng thấy mình ăn vào bao nhiêu mình càng to lên bấy nhiêu. Không phải do tăng cân, nàng thấy hình dáng mình thay đổi, hầu như rất nhanh, cho nên đêm đầu tiên ở đây, nàng phải mượn của Bill cái áo len rộng. Chàng không chú ý gì đến việc này, nên nàng rất mừng. Nàng không muốn chàng biết, nàng cứ tự hỏi không biết khi về nhà, nàng làm sao giải quyết chuyện này. Cứ tiếp tục hành hạ chàng và tự hành hạ mình đều bất công như nhau. Và trong lúc có thai như thế này, nàng không thể cùng chàng yêu đương được, nếu chàng biết chuyện, có lẽ thế mới công bằng… nàng thường nghĩ về chuyện này và chàng thấy nàng rất bối rối.
Tối đó, sau khi ăn bữa tối ngon lành, họ ngồi bên đống lửa trại, chàng thì thầm nói: – Cô lại như thế rồi! – Các cậu bé hát cho đến khi chúng ngủ. Cả hai đều ngủ trong lều của Bill, nhưng Tommy cho hay đêm mai cậu sẽ ngủ với Adrian.
– Như thế gì? – Nàng hỏi. Nàng ngồi gần bên chàng, nhìn ánh lửa với đôi mắt buồn xa xăm. Buổi tối thật tuyệt vời.
– Nghĩ đến chuyện gì đấy rất quan trọng. Thỉnh thoảng mắt cô buồn bã. Ước chi cô nói cho tôi nghe điều chi làm cô bối rối. – Thỉnh thoảng nàng như quên chàng khiến chàng khổ sở. Phần lớn thời gian họ không được ở gần bên nhau.
– Không có gì làm tôi bối rối hết. – Nàng đáp nhưng nàng không thuyết phục được chàng và chàng không tin.
– Ước gì tôi tin cô.
– Chưa bao giờ tôi được hạnh phúc như thế này. – Nàng nhìn vào mắt chàng và chàng tin nàng về việc này, nhưng chàng nghĩ nàng còn bận lo nghĩ về điều gì khác nữa.
Nàng đang lo về cái thai. Nàng phải chăm sóc nó. Làm sao một mình nàng chăm sóc nó được… khi sinh con mà không có ai giúp đỡ. Khi em bé lớn, nhiều vấn đề khó khăn nữa sẽ đến với nàng, làm sao nàng không lo cho được. Nàng sợ mất Bill, nhưng chắc chắn nàng phải mất chàng thôi. Không chóng thì chầy chàng cũng biết và khi chàng biết thì việc mất chàng là không tránh khỏi. Nghĩ đến chuyện đó, bỗng nhiên nước mắt nàng ứa ra và Bill trông thấy. Không một lời giải thích, chàng liền kéo nàng ôm vào lòng,.
– Có anh đây, Adrian… anh luôn sẵn sàng… khi nào em cần đến anh.
– Tại sao anh tốt với em như vậy? – Nàng vừa khóc vừa hỏi. Em không đáng được anh tốt như thế.
– Đừng nói bậy.
Nàng cảm thấy có lỗi với chàng. Không nói cho chàng biết về đứa bé, làm cho chàng hiểu lầm quả là điều bất công. Thế nhưng nàng không thể nói được. Nàng sẽ nói gì với chàng? Nói rằng nàng đi cắm trại chơi với chàng, với con chàng, mà lại mang thai với Steven ư? Làm sao nàng nói được. Bỗng nàng cười qua nước mắt khi nghĩ đến sự phi lí ấy. Hoàn cảnh quá kì cục.
– Cách đây mấy năm anh ở đâu? – Nàng cười hỏi. Chàng cười lại với nàng và đáp:
– Làm đồ điên như mọi khi. Nhưng thà trễ còn hơn không. – Vấn đề rắc rối là chàng quá trễ.
Nàng gật đầu. Họ ngồi ôm nhau một hồi lâu, nhìn vào đám lửa, nhưng lần này chàng không hôn nàng. Chàng muốn hôn, nhưng không muốn làm cho nàng buồn. Cuối cùng chàng đề nghị họ đi ngủ, rồi giúp nàng vào lều. Chàng về lều mình, chui vào túi ngủ và một phút sau chàng nghe có tiếng động, rồi thấy nàng đứng bên cạnh chàng, vẻ sợ hãi.
– Có gì không ổn à? Em bình yên chứ?
– Bình yên, – nàng lo lắng đáp. – Em có nghe tiếng kêu ngoài kia. – Nàng chỉ ra chỗ xa xa ngoài lều chàng. – Anh có nghe gì không?
Chàng lắc đầu, chàng thiu thiu ngủ thì bị nàng đánh thức dậy. – Không nghe gì hết. Có lẽ chó sói đấy.
– Anh có nghĩ đấy là tiếng gấu kêu không?
Chàng cười, muốn nói rằng có lẽ đúng thế, và tốt hơn hết là nàng nên chui vào túi ngủ của chàng cho yên ổn, nhưng chàng không nói. – Chắc không phải đâu. Và gấu ở đây rất hiền. Mặc dù thỉnh thoảng chúng gây thiệt hại cho con người, nhưng đấy là những lúc người ta trêu chọc chúng, còn ngoài ra chúng không tấn công ai. – Và nàng đứng đấy trong chiếc quần jeans với áo len của chàng, nàng không khêu khích ai hết ngoài chàng. – Em có muốn ngủ đây với chúng tôi không? Chật đấy, nhưng các cậu bé sẽ rất thích. – Nàng gật đầu, trông như trẻ con. Chàng cười khi thấy nàng chui vào túi ngủ của nàng để gần bên cạnh chàng, rồi ngủ say, tay nắm chặt tay chàng. Chàng nằm bên cạnh, đưa mắt nhìn nàng.