Tiếng Nói Của Con Tim

Chương 16


Đọc truyện Tiếng Nói Của Con Tim – Chương 16

Hai ngày sau, vào chiều thứ tư, các đứa bé đến. Bill ra phi trường đón chúng. Chàng mời nàng theo nhưng nàng không muốn làm phiền bọn trẻ. Chúng không biết nàng là ai, và từ ngày lễ Phục sinh đến giờ, chúng chưa gặp lại bố. Vả lại hôm ấy nàng có hẹn gặp bác sĩ. Đây là lần đầu tiên nàng nghe nhịp tim của thai nhi. Bác sĩ móc ống nghe mạch vào tai nàng rồi đầu ống kia, gắn một cái máy nhỏ như chiếc microphone, ông ta trượt máy qua bụng nàng. Tiếng dập đầu tiên nàng nghe được là tiếng đập to, do nhau đập để bơm máu cho thai nhi. Nhưng bên tiếng đập to ấy là tiếng đập nhỏ hơn, nhanh hơn nhịp tim của nàng, đấy là tiếng đập của tim thai nhi, nghe pạch- pạch – pạch nho nhỏ. Nàng lắng nghe kinh ngạc, nước mắt chảy ra.
Khi nàng ngồi dậy, bác sĩ nói: – Mọi việc đều tốt đẹp. – Huyết áp ổn định, trọng lượng cũng bình thường, nhưng nàng có lên cân một ít và rõ ràng bây giờ thân hình nàng đã thay đổi. Nhìn một bên trong gương, nàng có hình cong chữ S và nàng phải mặt áo dài rộng hơn một chút, nhưng không ai biết nàng có thai ba tháng rưỡi.
– Có gì vướng mắc không Adrian? – Ông bác sĩ hỏi. Nàng không gặp ông ta đã một tháng, từ trước khi Steven lấy đồ đạc trong nhà chở đi và gửi giấy cho nàng kí.
– Không có gì vướng mắc, – nàng đáp. – Tôi rất khỏe. – Nàng thường thấy khỏe, ngoại trừ khi phải làm việc suốt ngày hay phải làm việc về khuya, khi ấy mới mệt.
– Bây giờ chồng cô đã quen chưa? – Ông ta vừa rửa tay vừa hỏi. Ông ta tin rằng Steven đã quen với việc nàng có thai rồi. Ông không biết những chuyện xảy ra trong tháng qua và nàng cũng không muốn nói. Câu hỏi của ông bác sĩ làm nàng bối rối và việc nói rằng anh ta đã đi rồi vẫn làm cho nàng có cảm giác thất bại ê chề. Nàng không nói cho ai ở cơ quan biết và người duy biết là Zelda, nhưng cô này thề giữ bí mật chuyện của nàng. Cô ta nhất mực nói rằng việc nàng không nói cho mọi người biết là sai lầm, chính Steven mới là người phải e ngại. Nhưng Adrian vẫn nói với mọi người mọi việc đều tốt đẹp và Steven có việc phải đi xa. Nàng cũng nói với mẹ nàng như thế vào những lúc họ nói chuyện với nhau. Ngoài Zelda ra, nàng không nói cho ai biết mình có thai.
– Anh ấy khỏe, – nàng đáp. – Hiện đang đi xa. – Nàng làm như thể ông bác sĩ sẽ biết chuyện anh ta bỏ đi. Nàng đứng dậy, kéo áo xuống sau khi bác sĩ khám xong. Bây giờ ông ta chỉ còn việc cân cho nàng, đo huyết áp và nghe nhịp tim của thai nhi. Tháng trước ông ta đã nghe rồi, nhưng khi ấy còn quá sớm để làm việc này.
– Mùa hè này cô có đi chơi đâu không? – Ông ta vui vẻ hỏi. Nàng bối rối vì chuyện nói láo về Steven.
– Chúng tôi sẽ đi chơi xa vài ngày. Đi cắm trại ở Lake Tahoe.
– Vui đấy. Đừng làm việc quá sức trong thời gian có thai, hãy nhẹ nhàng, thoải mái. Nếu cô lái xe đi chơi, thì cứ hai giờ phải ngừng lại nghỉ, đi bộ một vòng cho giãn chân. Cô sẽ cảm thấy đỡ hơn. – Nhưng khổ một nỗi là không ai biết nàng có thai.
Sau đó nàng về văn phòng và như mọi khi, vô số công việc đang chờ đợi. Mặc dù không nghe tin gì của Bill, nhưng nàng nghĩ là các đứa bé đã đến bình an vô sự. Gần khuya, trước giờ phát tin thời sự lúc mười một giờ đêm, chàng gọi đến phòng thời sự để nói chuyện với nàng. Bọn nhỏ đã đi ngủ, chàng có vẻ hạnh phúc và mệt mỏi.
– Ở đây như có cơn gió lốc thổi vào, – chàng thở dài khoan khoái, nhưng cả hai đều biết chàng thích cơn gió ấy.
– Tôi tin chắc chúng sung sướng khi được ở đây.
– Tôi hi vọng thế. Tôi rất sung sướng vì có chúng đến. Ngày mai tôi sẽ đem chúng đến chỗ mình làm việc cho chúng xem một lát, cho đến khi chúng phá hỏng chỗ này. Adam rất thích chỗ tôi làm, nó nói khi lớn lên nó muốn làm đạo diễn, nhưng Tommy thì không. Tôi nghĩ có lẽ chúng tôi sẽ ghé vào chỗ cô làm để chào cô, hay là mời cô đi ăn trưa nếu cô rảnh. Tùy vào công việc trong ngày của cô. Các cháu rất muốn gặp cô.
– Tôi rất muốn gặp chúng. – Nàng cười, nhưng cũng hơi lo. Bọn trẻ rất quan trọng đối với chàng và nàng lo nếu chúng không thích mình thì chuyện giữa hai người không biết như thế nào đây. Nàng thừa nhận rằng nàng và Bill chưa thật sự dan díu với nhau, nhưng nàng rất thích chàng và nàng nghĩ chàng cũng như vậy. Nếu không có gì xảy ra, nàng hi vọng giữa họ sẽ nảy nở tình bạn nghiêm túc. Và có thể họ còn đi xa hơn tình bạn, nhưng nếu được thế thì bây giờ còn phụ thuộc vào hoàn cảnh của nàng, hai người không ai biết chuyện sẽ tiến đến đâu. Vừa rồi có rất nhiều chuyện xảy ra với nàng. Còn nhiều chuyện sẽ tiếp tục xảy ra. Giữa thai nhi và việc Steven gởi đơn ly dị, nàng chưa sẵn sàng tiến đến chỗ liên hệ mật thiết với chàng. Thế nhưng, nàng đã quen có chàng bên cạnh. Nàng thấy mình cần chàng vào những lúc bất ngờ, và trong vài trường hợp nào đó, nàng lo sợ việc cần chàng nhiều quá.
– Cô có muốn ngày mai ghé đến sàn quay khi chúng tôi phát sóng không? Hay chúng tôi đến phòng thời sự? – Chàng hỏi. chàng đã nói cho các con nghe về nàng và chúng không ngạc nhiên. Trước đây chúng đã gặp các bạn bè của chàng, chúng quen việc này rồi. Chúng thường nói cảm nghĩ về họ, có hai người đã tham gia đi chơi với chúng. Nhưng chàng khó trình bày cho chúng biết người này khác những người kia. Chàng kính trọng người đàn bà này, thích nàng, người mà chàng nghĩ có thể yêu đương, nhưng chàng không nói cho chúng biết. Chàng không muốn làm chúng lo sợ.
– Tôi ghé vào nơi trình diễn. Tôi muốn xem anh đã làm gì cho những người khốn khổ ấy. Nhân vật mang thai đứa bé ngoại hôn ra sao.
– Uống rượu nhiều, điều này dễ hiểu thôi. Mọi người đều muốn biết bố của bào thai là ai. Chưa bao giờ chúng tôi nhận được nhiều thư như thế. Thật đáng ngạc nhiên là loại chuyện như thế này làm cho khán giả say mê. Vấn đề bổn phận làm cha được hầu hết mọi người quan tâm. Nhất là đối với các đứa bé. – Chàng lại nói đúng mục đích, khiến nàng bồn chồn trong dạ. Bố của bào thai trong bụng gây cho nàng nhiều phiền toái, lo âu. Nàng thở dài khi nhận thấy đến giờ mình phải ra ngồi ở bàn để kiểm soát chương trình.
– Hẹn ngày mai sẽ gặp anh. Chào các cháu giúp tôi.
– Tôi sẽ nói, – chàng đáp, giọng ấm áp. Nàng biết chàng muốn tỏ tình với mình. Nàng cười thầm, khi trên bàn đi đến bàn kiểm tra, nàng gặp Zelda.
– Có gì lạ không? – Zelda hỏi. Chị thường lo cho Adrian, nhưng cả hai đều quá bận nên không nói chuyện với nhau được. Zelda hỏi nàng có nghe tin tức gì về Steven không và khi nghe nàng đáp không, chị rất kinh ngạc.
– Bình thường. – Adrian cười. Nàng nghĩ chắc Zelda sẽ không tiết lộ bí mật của mình.
– Ngày hôm kia tôi thấy cô với Bill Thigpen. – Chị tò mò muốn biết chuyện này. Chị ta biết chàng là ai, biết chương trình phim truyện nhiều tập của chàng thành công, chị phân vân không biết giữa chàng và Adrian có gì không, nhưng chị nghĩ Adrian vẫn còn thương nhớ Steven. – Có gì giữa hai người không? – Chị hỏi, Adrian chột dạ khi nghe chị ta hỏi một cách táo tợn như vậy.
– Có. Tình bạn tốt đẹp. – Nàng đi vội đến bàn kiểm tra, rồi đến mười hai giờ khuya nàng về nhà, lăn ra giường. Nàng mệt đến nỗi không nghĩ ngợi gì, và hai ngày tiếp theo nàng có việc phải làm trước khi nghỉ phép.
Ngày hôm sau nàng đến phòng quay của Bill đúng giờ để xem phát sóng chương trình. Nàng say sưa xem người đàn bà đóng vai có thai, cô ta khóc nức nở, nói đến đứa con của mình. Chồng cô ta vẫn ở trong tù, cô ta bị một người đàn bà hăm dọa tống tiền, người này nói rằng cô ta biết bố của thai nhi trong bụng cô và Helen vẫn than khóc về việc em gái mình đã bị chết. Rất dễ thấy lí do tại sao người ta lại bị chương trình thu hút. Chương trình phim truyện này thật vô lý, quá cường điệu, thế nhưng không phải không có thật ngoài đời. Cuộc đời luôn có những biến cố bất ngờ và tai họa bất thần ập đến. Người ta gặp tai nạn, bị giết và lừa dối nhau, rồi mất việc và có con. Cảnh trong chương trình bi đát hơn ngoài đời thật, nhưng không phải là không có. Adrian nghĩ đời mình chẳng khác gì chuyện xảy ra trong đoạn phim.
Nàng lặng lẽ đi vào phòng quay, liền thấy ngay hai cậu bé đang đứng gần Bill, say sưa xem các diễn viên làm việc. Adam trông cao hơn số tuổi của mình, cậu ta yên lặng đứng bên cạnh bố, mái tóc vàng hung, cặp mắt xanh to và hai chân thật dài. Cậu ta mặc quần jeans, áo thun và mang giày đế mềm loại xịn. Tommy ngồi trên ghế bành, mặc bộ đồ của anh cao bồi, vẻ mặt giống như Bill khi chăm chú làm việc. Trông chúng giống như một cặp sinh đôi, ngoại trừ việc cậu này nhỏ hơn cậu kia. Nhìn Tommy, người ta muốn chạy đến ôm ghì lấy cậu bé. Tóc bé quăn, màu nâu mềm mại và cặp mắt xanh còn to hơn mắt anh trai mình. Cậu ta thấy nàng trước nhất, bèn nhìn nàng đăm đăm thay vì xem màn diễn. Nàng cười với bé, vẫy tay chào. Cậu bé cười lại rồi kéo tay áo của bố, cậu nói nhỏ gì đó với Bill, chàng liền quay lại và thấy nàng. Chàng không đến chỗ nàng cho đến khi chương trình tạm nghỉ để chiếu phim quảng cáo, khi ấy chàng mới giới thiệu nàng với các con mình trước khi họ phải im lặng trở lại để xem chương trình diễn tiếp. Adam bắt tay nàng với vẻ nghiêm trang, Tommy cười rồi hỏi nàng có phải là người cùng đi đến Lake Tahoe với họ không. Nàng chỉ có thời gian trả lời phải và vuốt mái tóc quăn mềm mại của chú bé rồi tiếp tục xem phần cuối của chương trình, nhưng chàng có vẻ không quan tâm đến hành động đó của nàng. Khi chương trình chấm dứt Adam khen: – Phim thật hay bố à.
Bill giới thiệu con mình với tất cả các diễn viên. Các cậu đã gặp một số lớn các diễn viên trước đây, nhưng cũng có vài người mới. Vẻ tự hào của Bill về các con khiến cho Adrian xúc động. Chàng đúng là người cha tuyệt vời.
Tommy leo lên một chiếc máy quay. Adrian nhìn cậu, nàng thấy cậu bé để mắt canh chừng nàng trong khi vờ như không nhìn. Sau đó, họ cùng dùng bữa trưa và khi ăn xăng uých, Tommy nhìn thẳng vào nàng.
– Cô biết bố cháu lâu chưa? – Cậu bé hỏi. Adam cau mày nhìn em.
– Thôi, Tommy. Hỏi thế là vô lễ.
– Không sao. – Nàng cười với hai cậu bé. Nàng cố nhớ bao lâu rồi. lần đầu nàng gặp chàng ở siêu thị, hay tính từ khi họ làm bạn với nhau nhỉ. Nàng không biết nói sao với chúng, nhưng cuối cùng nàng nghĩ nên nói cho chúng biết họ quen nhau từ lần đầu gặp ở siêu thị. Như thể họ đã quen nhau lâu hơn một chút.
– Chừng hai tháng. Gần gần như thế.
– Cô đi chơi với bố cháu nhiều không? – Tommy hỏi tiếp, Adrian cười, và Adam bảo cậu em đừng hỏi nữa.
– Thỉnh thoảng. Bố cháu và tôi là bạn thân. – Nhưng cậu bé thấy chiếc nhẫn bên tay trái của nàng khi nàng ăn.

– Cô có chồng rồi à?
– Im lặng một hồi lâu, nàng tránh ánh mắt của Bll. Nàng muốn thành thật với chúng nhưng không phải dễ.
– Phải. – Nàng vẫn còn đeo nhẫn cưới. Nàng không thể tháo nó ra. Bill nhận thấy thế, nhưng chàng không nói gì, chàng không có can đảm hỏi nàng việc này. Rồi bỗng nàng chỉnh lại câu trả lời: – Nhưng bây giờ hết rồi.
– Cô ly dị rồi à? – Lần này Adam lên tiếng hỏi, cậu bé cũng muốn biết chuyện này như em trai mình.
– Chưa, – nàng vội đáp. – Nhưng sắp ly dị.
– Khi nào? – Lời hỏi của cậu bé khiến nàng đau xót, nhưng nàng cố nén để không lộ ra ngoài.
– Có lẽ vào dịp Giáng sinh.
– Ồ!
– Rồi Tommy lại hỏi: – Tại sao cô vẫn còn mang nhẫn cưới? – Mẹ cháu cũng mang nhẫn như thế, – cậu bé tự động nói, – chỉ có khác là lớn hơn và có hạt kim cương. – Chiếc nhẫn của Adrian nhỏ, đơn giản nhưng nàng thích.
– Chiếc nhẫn mẹ cháu chắc đẹp lắm. Cô mang nhẫn này vì… ờ, chắc do quen rồi. – Tháng trước nàng định tháo ra, nhưng không sao tháo được.
– Cô có muốn ly dị không? – Adam hỏi và Bill quyết định can thiệp cho nàng.
– Này các con, hãy để cho cô nghỉ ngơi. Tommy nên chú ý vào việc con đang làm, nếu không con sẽ làm ngã cái xô đá. – Chàng giữ lon nước ngọt của cậu bé khỏi lăn xuống bàn, rồi nhìn Adrian với ánh mắt ân hận. Chàng không có ý định đẩy nàng vào thế bị hỏi như thế.
– Bố nghĩ là chúng ta phải xin lỗi cô Adrian. Đời tư của cô ấy không có liên quan gì đến việc của chúng ta.
– Cháu xin lỗi. – Adam nhìn nàng ân hận. Cậu bé đã lên mười, cậu biết chuyện hơn. Nhưng cậu cũng bị em trai lôi cuống vào chuyện này.
– Không sao đâu. Thỉnh thoảng hỏi cho rõ chuyện thay vì cứ phân vân thắc mắc trong óc. Nếu không muốn trả lời, cô đã nói cho cháu biết. – Nhưng nàng không trả lời câu hỏi của cậu bé về việc mình có muốn ly dị hay không. Chuyện này vẫn làm cho nàng đau đớn.
– Còn các cháu thì sao? – Nàng nghiêm trang nhìn các cậu bé. – Hai cháu đã có ai lấy vợ chưa? – Adam cười toét còn Tommy cười hô hố. – Kìa tôi nói thật đấy, các cháu trả lời đi chứ. Chuyện ra sao? – Nàng nhìn cậu bé này rồi cậu bé khác, hai cậu cười to và Tommy là người đầu tiên lên tiếng trả lời.
– Không, chưa ai lấy, nhưng anh Adam đã có bạn gái. Tên chị ấy là Jenny.
– Không phải! – Adam có vẻ tức giận, đẩy mạnh em trai. Adrian nhìn chúng.
– Phải! – Tommy cãi lại. – Adam từng có bạn gái tên là Carol, nhưng chị ấy bỏ rơi anh ấy.
Adrian cười với cậu bé rồi nhìn Adam với vẻ trìu mến.
– Chuyện ấy rất thường. – Nàng cười rồi quay qua hỏi Tommy. – Còn cháu thì sao? Cháu có cô nào chưa? Cô muốn nói nếu chúng ta là bạn bè thì có lẽ cháu phải nói cho cô biết. – Đây là nguyên tắc chung áp dụng cho họ, nên nàng trêu cậu bé một chút. Bill nhìn nàng. Nàng dịu dàng, thân mật, cởi mở với chúng, như đối với chàng. Chàng thấy say mê nàng vì nàng quá tuyệt vời.
Họ nói chuyện vui vẻ suốt cả buổi ăn trưa. Adrian không thích rời khỏi họ để trở về căn phòng của mình. Nàng mời họ đến phòng thời sự, nhưng không mời họ đến xem chương trình cuối ngày đó. Một số chi tiết trong chương trình ngày hôm ấy rất gay cấn, khủng khiếp nên nàng không muốn các cậu bé xem. Nàng chỉ cho các bé phòng quay, phòng biên tập, giới thiệu họ với mọi người, kể cả Zelda. Chị ta nhìn chúng và rất chú ý đến bố chúng. Khi họ ra về và nàng trở lại văn phòng, chị ta hỏi Adrian:
– Chuyện này có nghiêm túc không?
– Có lẽ không, – Adrian lạnh lùng đáp. Dù sao Zelda biết nàng có thai. Chị ta cũng biết Steven đã bỏ nàng. – Hoàn cảnh không thuận lợi.
– Chắc cô sợ ông ta chê chứ gì. – Chị ta nhìn thẳng vào mặt bạn. – Trời đất quỷ thần ơi, bây giờ không có chuyện trinh tiết như xưa đâu. – Nghe chị ta nói, Adrian bật cười. –Đây là vấn đề đáng quan tâm.
– Nếu có ý định hẹn hò yêu đương với anh ấy chắc tôi phải nhớ vấn đề này. – Nhưng đây không phải là vấn đề quan trọng khi nàng kết bạn với Bill Thigpen. Nàng rất thích chàng và nếu nói cho đúng thì phải xác nhận rằng chàng đã say mê nàng, nhưng nàng nghĩ đây không phải là vấn đề chính. Họ rất vui vẻ, thoải mái với nhau, họ có nhiều điểm chung. Và nàng thấy các con chàng thật tuyệt. nàng háo hức vì chuyện đi chơi với họ. Nàng sung sướng khi được chàng mời đi cùng. Được đi nghỉ lễ xa là điều kỳ diệu. Nàng nghĩ đến chuyện nhắn tin cho Steven, để anh ta biết nàng ở đâu, nhưng lại nghĩ làm thế rất kỳ cục. Steven không thèm nói gì với nàng mà chỉ gởi đơn ly dị, có lẽ anh ta không muốn tiếp tục mối quan hệ này. Nếu Steven đổi ý, quyết định về nhà, chắc thế nào anh ta cũng gọi đến văn phòng tìm nàng. Vì thế nàng để lại cho Zelda và người quản lý phòng thời sự danh sách các khách sạn mà Bill đã đưa cho nàng. Nhưng nàng không tin có ai sẽ gọi cho mình. Khi quay lại bàn làm việc, nàng nghĩ đến câu hỏi của Adam và Tommy lúc ăn trưa về chiếc nhẫn cưới và chuyện ly dị của mình. Rồi khi bận rộn công việc trước giờ phát tin thời sự buổi tối, nàng quên hết chuyện này.
Ngày hôm sau họ ghé vào gặp nàng. Bill hỏi nàng có túi ngủ không. Chàng nhận ra mình chỉ có ba túi ngủ nên không biết có cần mua thêm cái nữa không.
– Chà, tôi không có, – nàng đáp, vẻ ân hận. Nàng không nghĩ đến chuyện này, nhưng chàng nói vấn đề này không quan trọng. chàng đã có đủ thứ. Chàng nói nàng khi đi nhớ mang theo cái áo dài nào thật đẹp, và áo khoác để qua đêm tại Lake Tahoe.
– Thế thôi à? – Nàng hỏi đùa. – Không mang theo gì nữa à?
– Đúng thế. – Chàng cười. Càng lúc chàng càng thấy khó hơn khi phải xa nàng. – Chỉ cần bộ đồ tắm và chiếc quần jeans là đủ.
– Nếu chỉ đem theo có thế thì anh sẽ mệt vì tôi đấy. – Nàng cảnh cáo, nhưng chàng lắc đầu, nhìn nàng mê mẩn
– Tôi không nghĩ thế.

– Còn các trò chơi thì sao? Quý ngài thích chơi trò gì? Trò chơi sắp chữ ư? Bài bingo à? Bài tây? Nàng đưa ra một danh sách các trò chơi để đem theo dụng cụ cho mọi người mua vui trong chuyến hành trình bằng xe hơi. Tommy liền yêu cầu mang theo tạp chí in hình vẽ và khẩu súng nước.
– Đừng quan tâm đến chuyện ấy! – Bill đáp rồi họ ra đi. Họ cần mua sắm thêm vài thứ. Sáng hôm sau họ ra đi rồi.
Đêm đó, sau khi phát tin buổi tối về, nàng thu xếp đồ đạc và khi phát tin giờ chót thì mọi vật đã sẵn sàng, để ở cửa trước. Hai cái xách nhỏ trông có vẻ kỳ lạ trong căn hộ trống trải. Cảnh trông như thể nàng cũng sắp sửa ra đi. Ngôi nhà bây giờ trống vắng buồn bã, thỉnh thoảng nàng tính chuyện mua sắm một ít bàn ghế, nhưng rồi lại thôi. Làm thế là xem như mọi việc đã chấm dứt, nàng thường nghĩ Steven sẽ trở về. Còn nếu không thì chỉ đợi vài tháng sau nữa nàng sẽ phải rời căn hộ. Nhưng trông lúc chờ đợi, mua sắm một ít đồ đạc cũng không thiệt hại gì. Chỉ có điều nàng không có thì giờ hay không muốn mua mà thôi.
Sau giờ phát tin, Bill gọi nàng ngay. Hai người nói chuyện trong vài phút. Chàng có vẻ cũng phấn khích như nàng. Nàng cảm thấy mình như một đứa trẻ sắp đi cắm trại lần đầu và đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy hạnh phúc. Trong hai tháng qua, mọi việc buồn bã ngoại trừ thời gian ở với Bill, những lúc này nàng cảm thấy rất khác với khoảng thời gian không có chàng.
– Chúng ta sẽ khởi hành vào lúc tám giờ. Như thế chúng ta mới đến được Santa Barbara lúc mười giờ, có thì giờ đến cưỡi ngữa đi một vòng chơi hay làm gì đấy cho vui trước khi ăn trưa. Mấy đứa bé rất muốn cưỡi ngựa. – Lần đầu tiên nàng nghĩ đến chuyện cưỡi ngựa. Nàng biết đây là một trong vài việc mình không nên làm. Nàng phân vân không biết Bill có buồn chuyện này không.
– Ngày mai tôi sẽ nghỉ ngơi thư giản trong lúc quí vị đi cưỡi ngựa, – nàng nói.
– Cô không thích cưỡi ngựa à, Adrian? – chàng có vẻ ngạc nhiên. Chàng hy vọng khi đến Lake Tahoe, chàng sẽ tổ chức cưỡi ngựa đi săn ban đêm. Nhưng nếu không tổ chức được, cũng chẳng sao hết. chàng rất dễ chịu về chuyến đi nghỉ của họ.
– Không thích lắm. Mà cũng không cưỡi ngựa giỏi.
– Chúng tôi cũng không. Thôi được rồi, ngày mai sẽ biết cô nghĩ sao về chuyến đi này. Sáng mai chúng tôi sẽ đón cô lúc tám giờ. – Chàng nôn nóng đến giờ ấy, nàng cũng vậy. Tối đó nằm ngủ, nàng cứ nghĩ mãi về chuyện này, vừa ngĩ vừa thoa bụng. Cái bụng không còn lõm vào mà đã hơi nhô ra tròn trịa, giữa hai xương háng. Khi thức dậy, nàng mới thấy cái bụng lớn ra thấy rõ. Áo quần mặc vào đã có cảm giác chật, nàng tự hỏi không biết mọi người có thấy không. Mọi việc đã thay đổi, kể cả mối liên hệ giữa nàng và Bill. Nàng nghĩ khi chàng biết mình đã có thai, chắc chàng sẽ không muốn đi đâu với mình nữa. Nhưng ít ra bây giờ nàng có thể vui chơi với chàng, ngoài quần bò, khoác thêm áo lao động và áo len, chắc không có lí do gì khiến chàng nghi ngờ hết.
Họ đón nàng đúng tám giờ mười lăm, mọi việc đã sẵn sàng. Bill mang cả hai túi xách của nàng ra xe, còn nàng mang cái xách đeo vai đựng đồ trang điểm và dùng trong toa lét, vài món thức ăn nhanh và các trò chơi nàng mua cho chúng.
Bill có vẻ vui sướng, hân hoan. Khi mới đến, chàng cúi người về phía nàng như để hôn nàng. Bỗng chàng sực nhớ họ không ở một mình, bèn nhích lui e thẹn nhìn nàng, rồi quay lại nhìn hai con. Chàng thuê chiếc xe có thùng chở hàng phía sau, họ trang bị rất nhiều đồ đạc cho cuộc hành trình. Trong thùng xe chất đầy nào là bao ngủ, dụng cụ cắm trại và vali.
Nàng ngồi ở phía trước bên cạnh chàng. Chàng tươi cười nhìn nàng rồi hỏi: Mọi người sẵn sàng chưa? – Nàng cười rồi quay lui nhìn hai cậu bé.
– Rồi! Cả hai đồng thanh đáp.
– Tốt! Vậy chúng ta lên đường! – Chàng cho xe chạy. Họ theo xa lộ chạy lên phía Bắc. Adam đeo núm nghe vào tai để nghe nhạc. Tommy hát ư ử một mình vừa chơi trò sắp xếp những người đàn ông và các chú lính nhỏ. Bill và Adrian nói chuyện thoải mái ở ghế ngồi phía trước. Trông họ như một gia đình bình thường đi nghỉ hè. Nàng nghĩ đến điều ấy, bèn cười khúc khích. Nàng cài chiếc nơ xanh lớn trên đầu, mặc áo lao động màu xanh nhạt, quần jeans cũ và đi giày đế phẳng. Bill thấy nàng như một cô gái nhỏ cười bên cạnh chàng.
– Có gì vui mà cười thế? – Chàng hỏi.
– Không có gì. Tôi thích đi như thế này. Tôi cảm thấy như mình đang đóng một vai trò vở hài kịch tình thế.
– Tuyệt hơn là đóng trong phim truyền hình nhiều tập. – Chàng cười. – Khi ấy cô phải lấy người đàn ông nghiện rượu, với đứa con gái vừa bỏ trốn và đứa con trai lén lút đồng tính luyến ái, hay là cô phải đóng vai người có thai với ai đấy, hay là chiến đấu căn bệnh chết người. – Chàng nói ra một loạt trường hợp có thể xảy ra trong xã hội, những trường hợp rất có khả năng xảy ra. Nàng vẫn cười.
– Được như thế thì quý quá.
– Đương nhiên. – chàng mở radio, xe họ chạy thoải mái đến Santa Barbara . Sau mười giờ ba mươi, họ dừng lại ở trại San Ysidro Ranch. Ở đây đã có ngôi nhà trệt rất dễ thương đợi họ, nhà có hai phòng ngủ, hai phòng tắm, phòng khách với lò sưởi ấm cúng. Nhà giống như dùng để hưởng tuần trăng mật. Bill để đồ đạc trong phòng của các cậu bé như đã nói trước và dành phòng ngủ đẹp nhất trong hai phòng cho Adrian .
– Anh nói thật ư? – Nàng hỏi, vẻ ân hận. Nàng cảm thấy ở trong phòng đẹp nhất thật có tội. Nhưng Bill nói chàng rất sung sướng khi được ở chung với các con trong phòng kia. – Tôi có thể ngủ trên ghế nệm dài.
– Đương nhiên. Hay có thể ngủ trên sàn nhà. Tại sao chúng ta không làm thế ở San Francisco?
Nàng cười rồi giúp các cậu bé đem đồ đạc vào nhà, và mấy phút sau Bill cùng hai con đến hỏi việc cho thuê ngựa. Nàng xin được khỏi làm việc ấy, viện cớ muốn thu xếp các thứ trong nhà cho ngăn nắp. Họ sẽ ở lại đây hai ngày. Khi ba bố con trở về, các thứ rất gọn gàng, ngăn nắp.
– Cô thật đảm đang, – chàng cười nói.
– Cám ơn anh. Việc cưỡi ngựa ra sao?
– Tuyệt. Đáng ra cô phải đi mới phải. Ngựa rất thuần, cô có thể nhắm mắt mà vẫn cưỡi được. – Phải, nhưng không được khi có em bé trong bụng.
– Có thể lần sau. – Chàng nghĩ có lẽ nàng không muốn cưỡi ngựa, nên không ép. Họ gọi đem bữa trưa đến và ăn xong họ ở lại chơi bên hồ tắm. Nhưng đến giữa buổi chiều, các cậu bé buồn, lục lọ tìm xem có gì để làm, cho nên Bill tổ chức chơi tennis. Cuộc chơi thật xứng cấp, mọi người đều chơi tệ như nhau, họ cười sung sướng khi đánh sai bóng. Kết quả, Adrian và Tommy thắng, nhưng chỉ nhờ may mắn, vì Adam và Bill chơi còn tệ hơn đối thủ của họ nhiều.
Họ ăn tối trong phòng ăn của trại chăn nuôi, rồi đưa các bé về ngôi nhà trệt để tắm và xem tivi. Đến chín giờ, Bill đưa chúng đi ngủ, chàng không muốn nghe chúng nói chuyện ồn ào, dĩ nhiên phải đến mười một giờ mới được như thế. Chúng nói nho nhỏ, Tommy chảy nước mắt khi cậu không tìm thấy con vẹt thường được cậu ôm ngủ bên cạnh. Adam giấu con thỏ dưới giường. Khi các cậu bé ngủ rồi, Bill có vẻ sung sướng, mệt mỏi. Chàng và Adrian ngồi trong phòng khách, họ thầm thì nói chuyện trước lò sưởi.
– Các cháu rất dễ thương, – nàng nói. Nàng rất phục cách chàng dạy dỗ chúng, dùng nhiều tình thương hơn sự khắc nghiệt, và nhiều lý lẽ hợp tình hợp lý.
– Nhất là khi chúng sắp ngủ, – chàng đồng ý. Chàng cũng muốn khen nàng dễ thương, nhưng không dám nói ra. Có thể có đứa thức dậy và lắng nghe. – Cô có thích vui chơi điên rồ hai tuần như thế này không?
– Thích chứ. Khi về nhà, chắc tôi sẽ rất cô đơn.

– Tôi cũng vậy khi chúng ta về, – chàng đáp,- nghĩ đến chuyện đó tôi sợ khiếp. Chuyện chúng ta về nhắc tôi nhớ đến ngày xưa, lúc tôi chuyển đến đây khi Leslie bỏ tôi. Nhưng bây giờ tôi ít ra cũng bận rộn với chương trình truyện phim nhiều tập, và tôi phải đọc kịch bản. – Có thể năm nay chàng may mắn, bận rộn với nàng. Chàng hi vọng sẽ được như thế, nhưng không biết Adrian nghĩ gì. Không biết nàng vẫn giữ xa cách hay xích đến gần chàng hơn. Chàng hoàn toàn không biết. Chỉ kết bạn thôi, hay yêu nhau, hay cả hai. Chàng hết sức thận trọng để khỏi mất nàng. Nàng ít khi nói đến chồng nữa, nhưng chàng biết anh ta vẫn nằm trong óc nàng, dựa theo những điều ít ỏi mà nàng đã nói. Adam nói đến việc nàng còn đeo nhẫn cưới là nhận xét rất đúng. Tại sao nàng còn đeo nhẫn?
– Tôi không biết cám ơn anh sao cho đủ, vì anh đã cho tôi cùng đi nghỉ như thế này.
– Đừng bận tâm. Cô sẽ ghét tôi vì chuyện này trước khi chuyến đi chấm dứt. – Chàng cười, nhưng cả hai đều nghĩ điều này không đúng. Các đứa bé rất tuyệt.
– Có gì đặc biệt anh muốn tôi làm không? Việc mà tôi có thể làm với chúng để giúp anh.
– Chúng sẽ để cho cô biết.
– Tôi không có kinh nghiệm về con nít. – Nàng đáp, vẻ bâng khuâng. Nhưng nàng sắp biết về trẻ con rồi đấy.
– Chúng sẽ dạy cho cô những điều cô muốn biết. theo tôi thì điều quan trọng nhất đối với chúng, – chàng trầm ngâm nói, dựa người ra lưng ghế ở cạnh nàng, – là sự thành thật. sự thành thật rất quan trọng đối với trẻ con. Hầu hết trẻ con đều kính trọng những ai đã nói thật lòng với chúng.
– Tôi cũng thế. – Đây là điều nàng thích chàng ngay từ khi mới gặp nhau.
– Tôi cũng thích cô về điều này, – chàng bình tĩnh nói, nho nhỏ để khỏi đánh thức bọn trẻ. – Có nhiều điều về cô khiến tôi thích, Adrian à. – Nàng im lặng một lát rồi gật đầu.
– Tôi không thể nào vui được trong mấy tuần qua. Đời tôi như lơ lửng trên không. – Nói thế chưa đủ để diễn tả tâm trạng của nàng trong thời gian qua.
– Với tình hình như vậy mà cô giải quyết rất tốt. hoàn cảnh thật chó má khi cô không muốn li dị. nhưng tôi nghĩ trường hợp này chắc có lý do gì đấy. Có thể có cái tốt đẹp hơn đang chờ đợi cô… – Thật khó mà tưởng tượng ra điều đó, không phải vì họ được hạnh phúc vào bất cứ lúc nào ở bên nhau trong ngày. Nhưng nàng không thắc mắc về điều họ đang được hưởng. Hạnh phúc này có vẻ đúng đắn và lâu bền. – Bố mẹ cô nói gì khi anh ấy ra đi? – Chàng nghĩ rằng nàng không gần gũi họ, nhưng chàng tin họ sẽ rất kinh ngạc khi biết tin này.
Nàng chần chừ rồi mỉm cười, hơi bối rối.
– Tôi không nói cho họ biết.
– Thật thế ư? – Nàng gật đầu.
– Tại sao?
– Tôi không muốn làm họ buồn. Nếu anh ấy trở lại, tôi khỏi khó ăn khó nói hơn.
– Thì ra cô đề phòng gặp trường hợp ấy. Cô nghĩ là anh ta sẽ trở về phải không? – Chàng hỏi, tim đạp nhanh.
Nàng lắc đầu, không thể nào nói hết được những chi tiết lắc léo, phức tạp của vấn đề. Không muốn nói hơn là không thể nói. Nàng không muốn nói với chàng mình có thai. – Không, nhưng có một số vấn đề khó khăn phức tạp làm cho tôi khó giải thích cho bố mẹ hiểu. – Bill nghĩ: Có lẽ anh ta đồng tính luyến ái. Có thể có nguyên nhân gì đó mà chàng không nghĩ ra. Chàng không muốn tò mò để nàng phải bối rối thêm nữa. như thế là nàng đã nói nhiều rồi, nàng không muốn đi sâu vào vấn đề chính.
Họ nói chuyện thêm một lát rồi đứng dậy, chúc nhau ngủ ngon. Chàng nhìn nàng một cách âu yếm. Nàng vẫy tay chào và đóng cửa phòng. Nàng không muốn khóa cửa, vì nàng tin chàng, nghĩ rằng không cần phải làm vậy. Hôm sau nàng thức dậy khi nghe các cậu bé xem truyền hình ngoài phòng khách. Đã tám giờ sáng. Nàng tắm rửa, mặc quần jeans, áo sơ mi hồng, mang giày đế bằng màu hồng và đi ra khỏi phòng ngủ. Bill đã gọi bữa sáng cho nàng rồi.
– Bánh nướng phồng ăn với xúc xích có dược không? – Chàng hỏi, nhìn nàng qua đầu tờ báo. Nàng xuýt xoa:
– Tuyệt rồi. Nhưng có lẽ trước khi đến Lake Tahoe tôi sẽ to như con bò mất. – Chàng biết nàng thích ăn, chàng phục ở chỗ nàng không mập ra, ngoại trừ giữa bụng to hơn một chút.
– Khi về đến nhà cô sẽ ăn kiêng. Tôi sẽ kiêng với cô. – Chàng ăn xúc xích, bánh mì nướng, nước cam và cà phê. Adrian ăn hết mọi thứ trên dĩa và các cậu bé ăn ngấu nghiến bánh phồng nướng nhỏ bằng đồng tiền. Sau đó họ cùng cưỡi ngụa vào buổi sáng, chiều họ đi bộ khắp Santa Barbara. Nàng mua cho Adam và Tommy con diều, rồi họ lái xe ra bờ biển để các bé thả diều. Khi họ về khách sạn để ăn tối, mọi người đếu sung sướng vì được hít thở gió biển. Tối đó mới sau 7 giờ một chút, các cậu bé đã mệt nhoài lăn ra giường. Nàng buộc chúng phải đi tắm, chúng càu nhàu phản đối, nhưng Bill phụ họa theo đề nghị của nàng.
– Nghỉ hè gì mà kì vậy? – Tommy hỏi, vẻ tức tối.
– Mùa hè trong sáng!- Nhưng khi ngủ, chúng hết giận nàng và nàng kể cho chúng nghe một chuyện thật dài. Đó là câu chuyện mà bố nàng đã kể cho nàng nghe khi nàng còn nhỏ. Câu chuyện nói về một cậu bé đi xa, thật xa ngoài đại dương và gặp được hòn đảo thần tiên. Bố nàng kể chuyện này cho nàng, rồi bây giờ nàng thêm mắm thêm muối cho hay hơn, khiến cả hai đều ngủ ngay sau khi nghe kể.
– Cô làm gì thế? Cho chúng uống thuốc ngủ à? Chua bao giờ tôi thấy chúng ngủ nhanh như thế. – Chàng khâm phục nói.
– Tôi nghĩ có lẽ do có con diều, bãi biển, và bữa tối ngon lành. Tôi cũng sắp ngủ rồi đấy. – Nàng cười, chàng rót cho mỗi người một ly rượu vang. Ngày trôi qua rất kì diệu, thậm chí chàng không bực mình khi người đạo diễn chương trình gọi đến. Chương trình có trục trặc nho nhỏ dễ giải quyết qua điện thoại. Chàng hoàn toàn thoải mái khi ngồi trên ghế nệm dài bên cạnh nàng, nói về các con của mình.
– Anh có biết mình thích trẻ con không? – Nàng hỏi.
– Trời đất, không biết. – Chàng cười. – Khi nghe Leslie báo có thai, tôi điếng người lo sợ. Tôi không biết gì về con nít hết.
Nghe chàng đáp, nàng cười. Steven cũng sợ điếng người như thế, nhưng anh ta không dám ở lại để đối diện với tình hình, mà chọn cách bỏ chạy, chứ không giống như Bill. Nàng vẫn tin Steven cũng nhận thấy việc nàng có thai không phải là điều quá bậy… nếu anh ta muốn cố gắn… thì vẫn còn có thể…
– Adrian, cô rất tốt với trẻ con. Ngày nào đó cô sẽ có con. Cô sẽ là người mẹ hiền.
– Làm sao anh biết như thế? – Nàng lo lắng hỏi. – Nếu tôi không có con được thì sao? Đấy là điều nàng rất lo lắng trong thời gian vừa qua.
– Ai biết được chuyện ngày mai? Cô đã làm những công việc rất tốt.
– Việc này rất đáng lo.
Chàng gật đầu. – Nhưng việc gì trong đời mình cũng đáng lo hết. Làm sao cô biết trước mình sẽ đi học đại học hay lấy chồng? Cô cứ làm thử rồi sẽ biết cô có thể làm tất cả mọi việc.
– Phải. – Nàng cười gượng. – Tôi không làm việc tốt đâu.
– Đồ dơ bẩn. Tôi thấy hình như chính anh ta pha hỏng hôn nhân của cô, chứ không phải cô. Cô không bỏ Steven, mà anh ta bỏ cô.
– Anh ta có lý do.

– Có lẽ. Nhưng ít ra cô đã cố hết sức để duy trì cuộc hôn nhân. Cô không thể như vậy suốt đời để trách mình, cho mình là người có lỗi.
– Anh không thế à? – Nàng thành thật hỏi. – Anh không cho mình có trách nhiệm trong việc hôn nhân tan vỡ à?
– Phải có. – Chàng cũng thành thật. – Nhưng tôi đấy không phải hoàn toàn do lỗi của mình. Tôi làm việc quá nhiều, lơ là vợ, nhưng tôi yêu cô ta và là người chồng tốt, tôi không bỏ vợ. Tôi có một phần lỗi, nhưng không phải hoàn toàn.
– Anh nghĩ được như thế thật đang khích lệ. Tôi vẫn thấy mình có lỗi. – Nàng chần chừ rồi quyết định nói: … Và có trách nhiệm trong việc này.
– Cô không có trách nhiệm gì hết. Cô phải tự nhủ rằng mọi thứ do hôn nhân không thành. Lần sau sẽ tốt đẹp hơn. – Chàng thành thật nói và lần này nàng cười.
– Ôi, “ lần sau”. Cái gì khiến anh nghĩ có “ lần sau”? Tôi không phải đồ ngu đần, hay có can đảm như thế! – Ngoài ra, có đứa con riêng như nàng, ai dám ưa nàng? Nàng không hình dung ra rồi đây có ai muốn mình ngoài Steven. Nhưng Bill ngồi dựa người ra sau, quyết liệt phản đối suy nghĩ đó.
– Cô có nói thật không đấy? Cô không nghĩ như thế chứ? Mới ba mươi mốt tuổi mà cô cho là cuộc đời chấm dứt à? – Trông chàng có vẻ thích thú chứ không thương cảm. – Tôi chưa từng nghe ai nói những lời ngốc nghếch như thế. – Nhất là người đàn bà có lối suy tư, cư xử và dáng vẻ như nàng. Bất cứ người đàn ông nào trên đời nếu được sống chung với nàng cũng đều cho mình là may mắn và họ sẽ cô chiếm được nàng.
– Thì anh không lấy vợ lại đấy! – Nàng nhìn chàng dò hỏi và chàng cười.
– Cô nói đúng. Nhưng tôi chưa tìm được người đàn bà nào vừa ý. Chàng cũng rất thận trọng, không tìm.
– Tại sao không?
– Vì sợ, – chàng thú nhận. –Và vì lười, vì bận việc, vì không thích nữa. Rất nhiều lí do. Vả lại, khi li dị vợ, tôi già hơn cô nhiều. Tôi đã có hai con, tôi nghĩ mình không muốn có thêm con nữa. Vì thế mà tôi mất hết ý chí muốn tìm người khác để thành hôn.
– Tại sao không muốn có thêm con nữa?
– Tôi không muốn có con để rồi mất chúng. – Chàng buồn rầu đáp. – Một lần là đủ rồi. Tôi không muốn lặp lại lần nữa. Mỗi khi các con về lại New York là tim tôi như bị xé ra nhiều mảnh. Bây giờ tôi không muốn sinh con thêm để lâm vào hoàn cảnh như thế này. – Nàng gật đầu thông cảm.
– Cũng đau đơn thật!- Nàng cảm động nói,
– Phải. rất đau đớn. – Rồi chàng cười dịu dàng với nàng. Bỗng nàng muốn nói cho chàng biết về thai nhi.
– Cuộc đời nhiều lúc rất phức tạp chứ không như người ta nhìn bề ngoài đâu. – Nàng nói với giọng bí ẩn.
– Dĩ nhiên như thế. – Chàng không biết nàng muốn nói gì, nhưng không giục. Chàng nghĩ giữa nàng và Steven có nhiều chuyện xảy ra, và nàng muốn nói cho chàng biết. Có lẽ có người đàn bà khác, người đàn ông khác làm cho họ quá đau lòng hay thất vọng về nhau.
Họ ngồi sát vào nhau, nói chuyện thật lâu, nhìn ánh lửa trong lò sưởi. Đêm lạnh nên chàng đốt lò sưởi sớm, bây giờ lửa vẫn còn cháy. Các đứa bé ngủ say, cả Bill và Adrian đều mệt, nhưng không ai muốn rời người kia. Họ có vẻ có rất nhiều chuyện đời muốn nói cho nhau nghe, có nhiều ý kiến cần trao đổi, và khi đêm cần khuya, Bill tự nhiên nhích vào sát nàng hơn. Đây là động tác thể hiện cảm tình của chàng và nàng không phản đối. Chàng chỉ nhớ là chàng muốn nàng, rồi không suy nghĩ, chàng ôm mặt nàng vào trong hai lòng bàn tay, thì thào gọi tên nàng, rồi hôn nàng. Nàng không chuẩn bị việc này. Rồi nàng hôn lại, muốn được chàng ôm vào lòng. Cuối cùng, nàng nhích người lui, nhìn chàng vói ánh mắt buồn rầu.
– Bill… đừng….
– Xin lỗi, – chàng nói, nhưng lòng không ân hận. Chưa bao giờ đời chàng sung sướng như bây giờ, chưa bao giờ chàng muốn người đàn bà nào như bây giờ và chưa bao giờ chàng yêu ai như yêu nàng. Chàng yêu nàng với tấm lòng ao ước và sự trống rỗng cuộc đời trong bảy năm qua, với tất cả sự dịu dàng và khôn ngoan của tuổi bốn mươi. – Tôi xin lỗi, Adrian … tôi không có ý định làm cô đau khổ.
– Nàng đứng dậy, đi qua bên kia phòng, như thể phải đi xa chàng để khỏi làm những việc điên cuồng. –Anh không làm tôi đau khổ. – Aàng quay lại nhìn chàng ân hận. – Chỉ vì… tôi không giải thích được… tôi không muốn làm anh đau đớn.
– Đau đớn cho tôi à? Chàng kinh ngạc hỏi. – Tại sao cô có thể làm tôi đau đớn? – Chàng bước đến phía nàng, nắm hai bàn tay nàng, nhìn đăm đăm vào cặp mắt xanh mà chàng yêu say đắm.
– Anh hãy nhớ lời tôi, bây giờ tôi không có gì để cho ai hết. Ngoại trừ những cơn đau đầu.
– Chàng cười- Cô làm cho vần đề có vẻ hấp dẫn quá. – Chàng muốn hôn lại nàng, nhưng cố kiềm chế mình.
– Tôi nói thật đấy. – Trông nàng nghiêm trang hơn bao giờ hết. Nàng không muốn ai nghiêng vai gánh lấy trách nhiệm về đứa bé. Nếu Steven không muốn, nàng không có quyền bắt ai phải gánh lấy, với Bill lại càng không, vì chàng đã bận rộn với cuộc sống và hai đứa con của mình. Chàng đã nói mình không muốn có thêm con nữa. Đây là khó khăn của nàng chứ không phải của ai.
– Tôi cũng rất thật, Adrian à. Tôi không muốn giục cô vì tôi biết việc ly dị này là một vố rất khủng khiếp cho cô. – Chàng nhìn nàng, bao nhiêu tình cảm dành cho nàng đều lộ ra trong ánh mắt. – Adrian… Anh yêu em. Anh biết chuyện này có vẻ điên khùng và thời gian chúng ta quen nhau chưa lâu, nhưng anh yêu em. Anh không thúc ép em và nếu bây giờ chưa phải lúc, anh sẽ đợi… nhưng em hãy cho anh cơ hội… xin em… cho anh cơ hội tốt. – Chàng thì thào nói, rồi không thể dừng lại được, chàng hôn nàng. Mới đầu nàng cố cưỡng lại, nhưng chỉ một giây sau, nàng thả mình trong vòng tay chàng, nghĩ rằng mình cũng yêu chàng. Nhưng nàng không thể yêu được, vì như thế không công bằng. Khi chàng dừng hôn, nàng hụt hơi, bối rối. Chàng cười, đưa ngón tay sờ môi nàng.
– Anh lớn rồi, anh có thể lo cho mình. Đừng lo việc này sẽ làm anh buồn khổ. Anh có thể đợi cho đến khi em thu xếp xong việc với Steven.
– Nhưng làm thế là không công bằng cho anh.
– Không để cho tình yêu này xảy ra mới bất công. Chúng ta hút vào nhau như hai thỏi nam châm khi mới gặp nhau. Gọi là số phận, định mệnh, duyên tiền định, gọi gì em muốn cũng được. Nhưng anh nghĩ đúng thế. Anh không muốn mất duyên phận này. Em không thể chạy trốn duyên số, anh không hối thúc em. Anh đợi. Nếu cần, anh sẽ đợi mãi.
Đấy là lời đề nghị tuyệt vời khiến nàng cảm động sâu sắc. Nàng cũng cảm thấy yêu chàng, nhưng đứa bé đã làm thay đổi mọi thứ. Nàng phải cho Steven một cơ hội để anh ta quay về. Nàng phải dành hết tình thương và sức lực cho em bé. Đi vào cuộc đời Bill với cái bào thai của người chồng cũ là bất công. Chuyện này rất giống với cốt truyện của chương trình phim nhiều tập mà chàng đang làm. Nàng rên rỉ khi nghĩ đến việc sẽ giải thích vấn đề. Anh hứa. Anh sẽ không ép buộc cái gì hết. Thậm chí nếu trong khi đi chơi mà em không muốn thì anh sẽ không hôn em. Anh chỉ muốn ở bên cạnh, để tìm hiểu em.
– Ôi, Bill. – nàng lại ép người vào vòng tay chàng, muốn ở như thế mãi, nhưng chàng không phải chồng nàng, không phải bố của đứa bé. – Em không biết nói sao.
– Đừng nói gì hết. Cứ kiên nhẫn với em, với anh là được. Cứ đợi đến lúc thuận tiện rồi, chúng ta sẽ thấy. Có thể chúng ta sẽ phát hiện ra rằng giây phút đó không đến, không đúng. Nhưng ít ra chúng ta cứ hi vọng rồi sẽ có cơ hội công bằng. được không? – Chàng nhìn nàng tràn trề hy vọng và nàng suy nghĩ điều chàng nói. – Xin em vui lòng…
– Nhưng anh không biết… có nhiều chuyện về em mà anh không biết.
– Chuyện gì có khủng khiếp lắm không? Em lừa dối chồng à? Em giấu anh chuyện gì khủng khiếp lắm phải không? – Chàng trêu nàng cho tình hình nhẹ ra và nàng cười. Không có chuyện bí mật khủng khiếp, mà chuyện quan trọng. Nàng có con. – Anh không tin em có gì khủng khiếp lẫn khuất trong quá khứ của mình. – Nàng cười, nhớ lại cảnh Steven sợ hãi khi nghe mình có thai. Nhưng đây không phải là Steven, mà là Bill và nàng tin rằng chàng yêu mình. Nhưng lấy nàng với cái bào thai trong bụng là yêu cầu quá nhiều với bất cứ ai, ngay cả Bill. Nàng không thể làm thế được.
– Tại sao chúng ta không để chuyện này bình yên một thời gian mà vui chơi, thưởng thức ngày nghỉ và khi về nhà chúng ta sẽ bàn các thứ một cách nghiêm túc. Bằng lòng không? Chúng ta cứ để chuyện này cho đến khi về nhà nhé? Anh hứa sẽ rất thật tình với em. – Chàng đưa tay bắt tay nàng và cố kiềm chế việc muốn hôn nàng. – Bằng lòng không?
Nàng miễn cưỡng bắt tay chàng và cười. – Anh năn nỉ giỏi đấy. – Nhưng nàng sung sướng. Bỗng nàng muốn về L.A để dập tắt lòng ham muốn của chàng, nhưng nàng mừng vì không về được.
– Em đừng quên nhé! – Chàng vẫy ngón tay trước mặt nàng. – Anh đợi mãi đấy, – chàng vừa thì thào vừa đưa tay tắt đèn và mấy phút sau, hai người về giường ngủ, suy nghĩ mông lung, nhớ đến nỗi đam mê buôn thả giữa họ. Nhưng cả hai đều biết sự đam mê này vẫn còn đấy, dù họ kiềm chế, nhưng không chóng thì chầy nó cũng bùng lên. Adrian biết chàng là người nghiêm túc và có sức mạnh đấu tranh với sự đam mê.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.