Đọc truyện Tiếng Nói Của Con Tim – Chương 13
Ngày hôm sau, Bill đón Adrian đúng mười một giờ. Khi chàng đến nàng đã đứng đợi ở ngoài cửa, mặc quần jeans với cái áo sơ mi rộng thùng thình, đội mũ che nắng và đi giày đế phẳng. Nàng mang cái túi xách đi biển độn đầy khăn tắm, kem thoa da và sách cùng cái dĩa nhựa dùng cho trò chơi ném dĩa. Thấy nàng, chàng cười.
– Trông cô ăn mặc như gái mười bốn. – Cái áo là của Steven, nhưng nàng rất thích, và nó che được chiếc quần jeans quá chật. Nhưng Bill hình như không chú ý đến chuyện ấy.
– Anh khen hay chê đấy? – Nàng tự nhiên hỏi. Nàng cảm thấy thoải mái khi ở bên Bill, vui vẻ đi theo chàng qua chung cư.
– Dĩ nhiên là khen. – Chàng đáp rồi bỗng dừng lại. Chàng quên một thứ bèn quay qua hỏi nàng. – Cô có xô đa ở nhà không? Nhà tôi hết sạch. – Các cửa tiệm đều nghỉ vì hôm nay là chủ nhật.
– Có chứ.
– Chúng ta phải về lấy thêm một ít, phòng khi khát nước. – Nàng quay lại nhà mình và chàng đi theo, nhưng khi đến cửa, nàng dừng lại, quay đầu lui nhìn chàng.
– Để tôi vào lấy, nhanh thôi. Anh cứ ở ngoài này với đồ đạc. – Nàng làm như thể có người sẽ lấy cái túi xách của mình chạy đi.
– Để tôi vào giúp cô một tay.
– Thôi, khỏi cần. Nhà cửa bê bối lắm. Tôi không lau dọn từ khi Steven ra đi… nghĩa là từ ngày hôm kia… anh ấy đi New York… – Bill tự hỏi New York hay Chicago. Nhưng chàng không nói gì, vì rõ ràng nàng không muốn chàng vào nhà. Vậy chàng không nên vào làm gì.
– Tôi sẽ đợi cô ở đây, – chàng đáp, thấy mình hơi điên, nàng không cài móc cửa, nhưng khép kín để chàng không nhìn vào trong được. Xem như nàng thu dấu cái gì trong nhà. Một lát sau, chàng nghe có tiếng cái gì vỡ mạnh thật lớn, chàng đắn đo suy nghĩ, chạy ngay vào trong nhà để giúp nàng. Nàng làm rớt hai chai xô đa, nước bắn tung tóe khắp bếp. – Cô có bị thương gì không? – Chàng hỏi, ánh mắt lo lắng. Nàng lắc đầu, chàng lấy khăn tắm giúp nàng lau nên nhà và hốt các mảnh vỡ trên bếp.
– Tôi thật ngốc. Có lẽ tôi vô tình lắc hai chai thử xem, hai chai tuột khỏi tay và rơi xuống đất. – Họ mất hai phút để dọn dẹp chai vỡ và lau nước, trong thời gian này chàng không chú ý đến cái gì bất thường trong bếp. Khi nàng mang đến những chai xô đa khác, chàng mới nhận ra là trong bếp không có bàn ghế gì hết. Chỗ kê bộ bàn ăn trống rỗng, trong phòng chỉ có chiếc ghế đẩu độc nhất để bên cạnh điện thoại nằm ở cuối nhà bếp. Và họ đi qua phòng khách, cảnh tượng thật kỳ quái. Không nơi nào có bàn ghế, trên tường còn dấu chỗ treo tranh. Bỗng chàng nhớ cách đây hai tháng, chàng thấy Steven chất hết bàn ghế lên xe tải chở đi. Nàng đã nói họ bán hết đồ đạc để mua đồ mới, nhưng trong lúc chờ đợi căn hộ có vẻ trơ trụi, thê thảm. Nhưng Bill không nói gì, nàng nhanh nhảu giải thích.
– Chúng tôi đã đặt mua nhiều đồ đạc mới. Nhưng anh biết tình thế như thế nào rồi. Công việc giao hàng phải đợi mười đến mười hai tuần mới có. Có lẽ phải đợi đến tháng tám nhà này mới trông khang trang lại được. – Thực ra nàng không đặt mua gì hết. Nàng vẫn đợi Steven trở về với đồ đạc cũ mà anh ta đã mang đi.
– Tôi quá biết tình hình giao hàng chậm chạp như thế nào rồi. – Nhưng sự thật có vẻ không đúng như thế và chàng không biết sự thật như thế nào. Có thể họ quá nghèo không mua nổi đồ đạc. Dân ở Hollywood sống như thế. Chàng có nhiều bạn bè sống như vậy. Rõ ràng Adrian bối rối vì chuyện này, chàng liền nói đùa: Để vậy trông sạch đẹp, lại dễ lau chùi nhà cửa.
Nàng nghe nói, có vẻ bối rối. Chàng đùa một cách ý nhị hơn. – Đừng lo. Khi đồ mới chở đến, ngôi nhà sẽ rất tuyệt vời. – Nhưng trong lúc chờ đợi, nó thê thảm như bị bỏ hoang.
Khi họ ra đi, họ quên chuyện nhà cửa, cả hai đều vui thích trên bờ biển. Họ ở lại trên bờ biển cho đến sau năm giờ chiều, khi trời bắt đầu lạnh mới chịu về. Họ nói về kịch nghệ, sách vở, về New York, Boston và Châu u. Họ nói về con cái, chính trị và triết học ở đằng sau cả phim truyền hình nhiều tập lẫn tin thời sự, những đề tài mà chàng thích viết, và những truyện ngắn chàng đã viết khi còn học ở đại học. Họ nói về đủ thứ, và khi chạy xe về chung cư, họ vẫn còn nói.
– Nhân tiện xin nói là tôi thích chiếc xe của cô. – Chàng đã mến mộ chiếc xe AG ngay khi mới thấy.
Nàng sung sướng trước lời khen. – Tôi cũng vậy. Mọi người đều khuyên tôi nên bỏ nó đi, mua chiếc xe khác đẹp hơn, nhưng tôi không làm theo lời họ. Tôi rất thích nó. Nó là linh hồn của tôi.
– Chiếc thùng xe gỗ của tôi cũng vậy. – Chàng vui vẻ đáp. Đây là người phụ nữ đã hiểu ý nghĩa cuộc sống để yêu chiếc xe. Đây là người phụ nữ hiểu nhiều thứ, như là sự ân cần và sự mất mát, sự toàn vẹn, tình yêu và kính trọng, thậm chí nàng chia sẽ được nỗi đam mê của chàng về các bộ phim chiếu bóng cũ. Ngoài việc nàng ăn nhiều, điều buồn nhất là nàng đã có chồng. Nhưng chàng quyết tảng lờ điều đó, không nghĩ đến làm gì cho mệt, và chỉ hưởng thú vui tình bạn của nàng thôi. Đàn ông và đàn bà làm bạn với nhau mà không nghĩ đến chuyện tình dục là rất hiếm, và nếu họ làm bạn với nhau thật sự, thì chàng xem đây là chuyện rất may cho mình.
– Khi đi về, cô muốn ăn tối giữa đường hay không? ở Santa Monica Canyon có quán ăn người Mễ rất ngon, không biết cô có muốn ghé ăn thử cho biết không? – Chàng xem nàng như người bạn cũ, người chàng quen biết và thương yêu mãi mãi. – Nếu không thì như thế này nhé, tôi còn hai miếng thịt bò bít tết. Cô có thể về nhà tôi, tôi sẽ nấu bữa tối ăn, được không?
– Chúng ta có thể nấu ăn tại nhà tôi. – Nàng định nói tôi phải về nhà, nhưng không có lí do gì để về, thực ra nàng cũng không muốn về. Ở nhà một mình tối chủ nhật rất cô đơn, và nàng thích ở với chàng, chưa muốn chia tay. Không có lí do gì nàng không thể ăn tối với chàng.
– Tôi không muốn ngồi dưới nền nhà để ăn chút nào hết!- Bill nói đùa. – Hay là cô có bàn ghế để ở đâu mà tôi không thấy? – Chỉ có giường thôi nhưng nàng không nói.
– Thôi được rồi. – Nàng vui vẻ đáp như đứa bé. – Ta hãy về nhà anh. – Từ lâu lắm rồi nàng mới nói với đàn ông như thế. Nàng và Steven đi chơi hai năm trời trước khi họ cưới nhau. Rồi năm năm sau, nàng đến nhà một người đàn ông để ăn tối. Nhưng nàng cóc cần, nàng chấp nhận. Bill Thigpen quá tuyệt. Chàng thông minh, hấp dẫn, tốt, chàng cho nàng có cảm giác luôn được chăm sóc, quan tâm. Chàng luôn luôn quan tâm đến việc nàng có khát, có đói không, có cần kem lạnh, xô đa không, có cần mũ, có sung sướng thoải mái không. Lúc nào chàng cũng kể chuyện cho nàng vui, kể về chương trình truyền hình nhiều tập, hay kể chuyện về những người chàng quen biết, hay nói về hai cậu con trai của mình, Adam và Tommy.
Khi vào nhà Bill, nàng thấy thêm một khía cạnh khác về con người chàng. Trên tường treo bức tranh hiện đại tuyệt đẹp, những tác phẩm điêu khắc hấp dẫn mà chàng đã sưu tầm trong các chuyến du lịch. Những chiếc ghế nệm dài bọc da êm ái bị mòn sườn nhiều chỗ. Chiếc ghế bành to tướng mềm mại, nhìn vào là đã muốn ngồi. Trong phòng ăn, chiếc bàn tuyệt đẹp chàng tìm thấy trong một tu viện của Ý, tấm thảm chàng mua ở Pakistan, và khắp nơi đều treo ảnh của các con chàng. Không khí trong phòng rất ấm cúng khiến người ta muốn nhìn khắp nơi. Trên các tường đều có sách, là sưởi bằng gạch, nhà bếp được thiết kế theo kiểu nông thôn rất đẹp mắt. Trông chỗ ở, có vẻ ngôi nhà có gia đình chứ không phải là căn hộ.
Chàng có phòng làm việc rất duyên dáng. Trong phòng có máy đánh chữ hiệu Royal, nhiều sách và chiếc ghế bành khổng lồ bọc da mềm mại, ghế này do bố chàng để lại nên đã cũ vì dùng nhiều. Nhà có phòng ngủ dành cho khách rất hấp dẫn nhưng hình như không bao giờ dùng đến. Phòng trang hoàng bằng vải len màu be, trải thảm rộng bằng da cừu và chiếc giường có bốn trụ màn tân kỳ. Nhà còn có phòng ngủ rộng lớn đủ màu sắc dành cho các con chàng, trong phòng có chiếc giường tầng màu đỏ nhạt trông như đầu toa xe lửa. Phòng ngủ của chàng ở cuối hành lang, có màu sắc hài hòa ấm cúng, màn bằng vải mềm mại. Các cửa sổ lớn để đón ánh sáng mặt trời hướng ra khu vườn mà Adrian không biết có ở trong chung cư. Phòng thật đẹp. Đẹp như chàng. Đẹp, ấm cúng và dễ thương. Nhiều nơi trong phòng trông sờn vẹt vì do tay người sờ mó đụng chạm đến nhiều. Đây là loại nhà người ta muốn ở lại một năm, chỉ để nhìn ngắm, tìm hiểu. căn hộ rất tương phản với chỗ ở của nàng và Steven. Căn hộ của Steven tuy đắt tiền nhưng không có sức sống. Bây giờ anh ta đã ra đi, nàng không có gì hết ngoài cái giường và tấm thảm.
– Bill, căn hộ rất đẹp, – nàng thực tình khen ngợi.
– Tôi cũng thích căn hộ này, – chàng nói. – Cô thấy giường của các đứa bé chưa? Tôi đã thuê người thợ ở Newport Beach làm đấy. Anh ta làm một năm chừng hai cái. Tôi lựa chọn kiểu giữa cái này với chiếc xe hai tầng. Anh chàng người Anh nào đấy mua cái kia, còn tôi mua cái có đầu xe lửa này. Tôi luôn luôn thích xe lửa. Chúng rất đồ sộ, xưa và êm ái. Chàng nói như đang miêu tả về mình. Adrian cười với chàng.
– Tôi thích cái giường. – Thảo nào chàng cười căn hộ trống của nàng. Căn hộ của chàng có nhiều cá tính và ấm cúng. Ngôi nhà rất tuyệt có thể dùng để ở hay làm việc.
– Tôi đã nghĩ đến chuyện mua một ngôi nhà lâu rồi, nhưng tôi không thích di chuyển và thấy ở đây rất thoải mái. Căn hộ này rất tuyệt. Các đứa bé thích vô cùng. Tôi có thể thấy lí do chúng thích. – Chàng dành cho chúng căn phòng lớn nhất, dù thời gian chúng đến ở lại rất ít, nhưng đối với chàng thế là quý rồi.
– Khi chúng lớn lên, tôi hi vọng chúng sẽ ở đây lâu hơn.
– Tôi cũng tin như thế. – Có người cha như chàng, và với căn nhà như thế này, ai mà không muốn quay trở lại. Căn nhà không lớn, không lộng lẫy, nhưng ấm cúng vô cùng. Ở đây người ta có cảm giác như được ôm ấp, đùm bọc. Khi Adrian ngồi xuống ghế nệm dài, đưa mắt nhìn quanh, nàng cảm thấy như thế. Rồi nàng vào bếp để giúp Bill nấu bữa tối. Chàng tự tay xây dựng nhà bếp, và còn rất khéo léo trong việc nầu nướng.
– Có gì anh không thể làm được?
– Thể thao. Tôi rất kém về thể thao. Tôi đã nói cho cô nghe rồi, tôi chơi tennis rất dở. Tôi không thể nhóm lửa ngoài trời để sưởi ấm. Mỗi khi đi trại, Adam phải làm việc ấy. Và tôi rất sợ máy bay. – Chàng nói cả một danh sách ngắn so với những gì chàng làm được.
– Ít ra anh có lòng nhân ái là quý rồi.
– Thế còn cô Adrian, cô không giỏi những việc gì?- Nghe người khác nói về mình là điều rất thú vị. Chàng vừa ngắt rau húng tươi để trộn xà lách vừa hỏi.
– Tôi không giỏi rất nhiều thứ. Trượt băng. Tennis chơi tàm tạm, tệ nhất là chơi bài Brit. Các môn thể thao tôi chơi rất tồi, tôi không nhớ được luật chơi và cũng không quan tâm đến việc thắng thua. Máy tính nữa, tôi ghét máy tính. – Nàng suy nghĩ một lát. – Và sự thỏa hiệp. Có những điều không đáng mà tôi phải thỏa hiệp.
– Theo tôi thì đấy là đức tính tốt, chứ không phải xấu, cô không thấy thế à?
– Thỉnh thoảng tốt thôi, – nàng đáp, vẻ trầm ngâm. – Có lúc nó khiến người ta phải trả giá rất đắt. Nàng nghĩ đến Steven. Nàng phải trả giá thật đắt vì đã thỏa hiệp với anh ta.
– Nhưng đức tính này không quý hay sao? – Chàng hỏi nhỏ. – Cô không thích trả giá với điều mình tin tưởng sao? Tôi thường làm thế. – Nhưng kết quả là chàng sống cô đơn, dù chàng không quan tâm.
– Thỉnh thoảng thật khó mà biết cái gì tốt và đáng làm.
– Cứ làm theo điều mình cho là tốt bạn à. Cứ cố gắng làm điều mà mình cho là tốt, dù biết việc ấy sẽ khiến mình thất vọng. Người đời không thích thế, – chàng nhún vai chán nản, – họ thường bỏ cuộc. – Nói thì dễ. Nàng vẫn không tin vào điều đã xảy ra như là kết quả việc nàng cứ khư khư giữ quan điểm với Steven. Nhưng hình như nàng không có lựa chọn nào khác. Nàng không thể làm gì khác được. Không thể. Không có lí do gì để làm việc này. Đó là con họ và nàng thương nó. Nàng không thể giết con mình, dù Steven phản đối ý kiến này. Vì thế mà nàng mất anh ta.
– Liệu anh có trung thành với điều mình tin hay không? – Nàng hỏi. họ ngồi vào bàn trước mấy miếng thịt bò bít tết to, béo ngậy vừa nướng xong. Nàng dọn nhà và trộn xà lách, còn chàng làm tất cả mọi việc. Bữa ăn tối trông rất ngon lành. Thịt bò bít tết, xà lách, bánh mì có vị tỏi. Tráng miệng thì có dau tây nhúng socola. – Anh có giữ quan điểm của mình và bất chấp ý kiến của mọi người không?
– Còn tùy. Cô muốn nói bất chấp thái độ của mọi người phải không?
– Có lẽ vậy.
Chàng suy nghĩ một lát, trong khi nàng múc xà lách lên dĩa. – Tôi nghĩ còn phụ thuộc vào quan điểm của mình. Nếu tôi thấy ý kiến mọi người sai với chính nghĩa, thái độ của họ không phù hợp với chính kiến, với đạo đức, thì tôi vẫn giữ quan điểm của mình. Chuyện mọi người ghét mình không thành vấn đề, họ nói gì mặc họ, ta đừng đi chệch hướng là được. Theo tôi khi người ta lớn hơn, họ phải chững chạc hơn, tôi đã có phần nào như thế. Tôi đã ba mươi chín tuổi, tôi phải nghiêm túc hơn khi còn nhỏ, nhưng tôi vẫn tin vào những suy nghĩ của mình. Làm như thế không phải để đạt được nhiều phần thưởng quý giá, nhưg ít ra tôi được bạn bè tin tưởng. Tôi nghĩ như thế là đã thành công rồi.
– Tôi cũng nghĩ vậy, – nàng đáp nhỏ.
– Steven nghĩ sao về vấn đề này? – Chàng muốn biết nhiều về anh ta. Adrian rất ít nói về anh ta, chàng phân vân không biết hai người sống với nhau ra sao. Chàng không biết họ cùng quan điểm với nhau nhiều hay ít. Nhìn hai người, chàng nghĩ họ có quan điểm rất khác nhau.
– Theo tôi thì anh ấy rất bảo thủ. Anh ấy thường không quan tâm đến ý kiến của người khác. – Nàng đã nói nhẹ bớt nhiều.
– Anh ấy có quan tâm chăm sóc đến cô không? – Cuộc hôn nhân của họ làm cho chàng tò mò. Chàng muốn biết về hai người, vì chàng muốn có nàng mà không được.
– Ít khi. Anh ấy tốt ở mọi mặt… – Nàng dừng lại tìm từ, và cuối cùng nghĩ ra. – Theo tôi thì anh ấy chủ trương mạnh ai nấy sống. Steven làm việc mình thích và để cho người khác muốn làm gì thì làm. – Miễn là anh ta thấy người khác làm những việc ngay thẳng. Như làm trong phòng thời sự.
– Sống như thế có ổn không?
Ổn một thời gian. Cho đến khi anh ta ra đi vì không thích việc nàng làm. Nàng hít mạnh một hồi trước khi trả lời cho Bill. – Theo tôi muốn hôn nhân được tốt đẹp, hai vợ chồng phải quan tâm đến nhau. Để tự do cho mọi người như thế là không đủ, mà họ phải can thiệp vào nhau. – Ý kiến này rất hợp với chàng, chàng đã nghĩ như thế khi lấy Leslie. – Nhưng tôi chỉ nghĩ ra điều này mới gần đây thôi.
– Phải nói rằng đấy là bí mật của cuộc sống. Nhiều người để cho người khác làm việc theo ý muốn của mình. Tôi phải công nhận là trong mấy năm qua, tôi không quan sát kĩ lắm. Tôi không có thì giờ hay không muốn, – Bill nói thêm.
– Tại sao không? – nàng cũng tò mò muốn biết nhiều về chàng. Chàng có vẻ như người hạnh phúc trong hôn nhân.
– Có lẽ vì tôi sợ. khi Leslie và tôi chia tay, tôi rất đau đớn. và khi cô ấy bắt các đứa con, tôi nghĩ mình không muốn lấy vợ nữa. Tôi không muốn gặp cảnh đau khổ ấy nữa, không muốn con sinh ra sẽ bị người khác lấy đi vì hôn nhân không bền vững. Vì sao tôi mất con vì người đàn bà không yêu tôi nữa? Tôi lo sợ như thế đấy. – Và lười biếng. Chàng không muốn gắp bó mật thiết với ai từ lâu lắm rồi, chàng tự nhủ mình chưa sẵn sàng.
– Anh có nghĩ là chị ấy sẽ để cho các đứa bé đến ở luôn với anh, hay đến chơi với anh nhiều thì giờ hơn là chỉ thăm vài lần trong một năm như bây giờ ?
– Tôi không tin. Vợ tôi nghĩ mình có quyền với chúng, chúng là của cô ta, và việc cô ta để cho chúng đến thăm tôi là đã ban cho tôi nhiều ân huệ lắm rồi. Nhưng sự thật là tôi cũng có quyền như cô ấy. Chỉ có rủi một điều là tôi đến ở California thôi. Tôi có thể trở về New York bất cứ lúc nào để gặp chúng nhiều hơn, nhưng làm thế tôi sẽ gặp nhiều khó khăn hơn. Tôi không muốn thấy cảnh nhà mình cách nơi chúng ở bốn khối phố, hàng đêm tôi không biết chúng làm gì. Tôi muốn đi vào đi ra trong phòng khi chúng nói chuyện điện thoại, làm bài tập và chơi với nhau. Tôi muốn đứng nhìn chúng ngủ lúc đêm về. Tôi muốn có mặt bên cạnh chúng khi chúng đau ốm, nôn mửa, đau đầu hay nghẹt mũi . Tôi muốn ở đấy để chăm sóc chúng thật sự. Không phải chỉ sống với chúng vài ngày đi chơi ở Disneyland và Lake Tahoe trong mùa hè.
Chàng nhún vai, để cho nàng thấy vấn đề này rất quan trọng đối với mình. Nàng cảm động trước thái độ của chàng.
– Nhưng tôi nghĩ mình chỉ có từng ấy thôi. Cho nên tôi cố làm tốt công việc ấy. Tôi luôn chấp nhận điều này, không lo nghĩ đến chuyện khác. Tôi thường muốn ngày nào đấy có thêm con để lần này tôi làm đúng vai trò của mình. Nhưng bây giờ, tôi nghĩ con đường này tốt với mình hơn. Tôi không muốn phải gặp chuyện đau lòng lần nữa, để phòng trường hợp có người không thật lòng thích tôi.
– Có lẽ lần sau anh sẽ giữ con đấy. – Nàng cười buồn và chàng lắc đầu. Chàng biết rõ tình thế hơn.
– Có lẽ lần sau đừng lấy vợ sinh con là khôn ngoan hơn hết. – Chàng đã làm thế từ nhiều năm nay, nhưng tự thâm tâm, chàng nghĩ đó không phải là giải pháp. – Thế cô thì sao? Chắc cô và Steven sẽ có con chứ? – Thật là câu hỏi thiếu tế nhị, nhưng chàng đã thân quen với nàng nên chàng mạnh dạn hỏi như thế.
Nàng chần chừ một hồi lâu, không biết phải nói sao với chàng. Nàng muốn nói thật cho chàng biết, nhưng lại thôi. – Có lẽ thế, không có con một thời gian, Steven hơi… lo sợ về con cái.
– Tại sao? – Chàng ngạc nhiên khi nghe nàng nói. Bill nghĩ họ là cặp vợ chồng đẹp đôi nhất. Nhưng nhờ trải qua nhiều kinh nghiệm về vợ chồng nên chàng biết.
– Anh ta có thời thơ ấu khó khăn. Bố mẹ nghèo sát đất. Steven luôn nghĩ con cái là cội rễ của mọi tội ác.
– Ôi trời đất! Nguyên nhân là thế ư? Cô thấy quan niệm ấy thế nào?
Nàng cười, nhìn vào mắt Bill. – Chuyện thông cảm không phải là dễ. Tôi hy vọng cuối cùng anh ấy sẽ đổi ý. – Có lẽ đến tháng giêng.
– Đừng đợi quá lâu, Adrian. Nếu đợi quá lâu, cô sẽ rất buồn. con cái là niềm vui lớn nhất trên đời. Nếu cô có thể sinh con được thì đừng trốn tránh làm gì. – Đối với chàng việc không con cái là trốn tránh trách nhiệm.
– Tôi sẽ nói chuyện với Steven. – Chàng nói. Nàng cười. Bill cười đáp lại, mong sao Steven biến mất. Nếu nàng được tự do, chắc hoàn cảnh sẽ rất tuyệt. Chàng sờ tay nàng, không sỗ sàng mà thân ái.
– Adrian, tôi được hưởng một ngày tuyệt vời. Tôi hy vọng cô hiểu thế.
– Tôi cũng vậy. – Nàng cười sung sướng, rồi ăn hết miếng thịt bít tết, còn Bill ăn hết xà lách.
– Cô gầy mà ăn nhiều đấy. – Chàng thành thật nói, nhưng đùa thôi, và cả hai cùng cười.
– Tôi ân hận về điều này, chắc khí trời mát mẻ. – Nàng biết nguyên nhân khiến mình ăn nhiều, nhưng nàng không nói cho chàng biết.
– Cô may mắn đấy, cô có khả năng có con. – Nàng có thân hình đẹp, và chàng vui sướng khi nhìn thấy nàng hài lòng về việc nấu nướng của mình.
Họ nói chuyện đến mười giờ, nàng giúp chàng lau chùi nhà bếp và sau đó chàng đưa nàng về nhà. Lại một đêm đẹp trời nữa, bầu trời không có chút sương mờ, sao lấp lánh trên đầu họ. Nàng ghét ngày mai. Theo lịch nàng được nghỉ vào thứ hai, nhưng nàng nói với cơ quan có thể đi làm được, vì nàng ở nhà không có gì để làm ngoài việc chờ Steven gọi về. Mặc dù họ được nghỉ cuối tuần lâu, nhưng cơ quan chỉ có chương trình như thường lệ. Và Bill cũng vậy.
– Ngày mai cô muốn đến thăm chỗ tôi làm không? – Bill hỏi. – Tôi sẽ có mặt ở văn phòng vào lúc mười một giờ.
– Chắc có chuyện vui.
– Chúng tôi sẽ phát sóng lúc một giờ. Nếu giờ ấy cô rãnh, mời cô đến chơi. Cô có thể xem màn trình diễn, chương trình ngày mai rất hay. – Nàng cười trước viễn cảnh ấy, và lần này khi mở cửa, nàng thoải mái hơn. Chàng đã thấy căn hộ trống trãi rồi. Không còn gì để giấu giếm chàng nữa. Ngoại trừ việc Steven bỏ nàng hai tháng nay và chuyện nàng có thai.
– Anh vào nhà uống tách cà phê nhé? – Nàng mời. Chàng định nói thôi, nhưng vẫn đi vào, để kéo dài buổi tối thơ mộng. Nàng lấy cái ghế đẩu mời chàng ngồi rồi đi pha cà phê. Hai người ra phòng khách ngồi bệt xuống nền nhà để uống, vì trong phòng không có chỗ nào để ngồi hết. Ở đây khác với căn hộ đầy đủ tiện nghi của chàng.
Chàng nhận thấy nàng không có cái tivi hay radio, rồi chàng nhận ra chỗ đã để loa máy hát. Bỗng chàng nghĩ đến nàng không bán đồ đạc. Trong nhà không có gì để lại ngoài những ngọn đèn cố định và các quả nắm cửa, tấm thảm ở phòng khách, máy ghi lời tin nhắn ở trên nền nhà bên cạnh cái điện thoại. Thậm chí cái bàn dùng để điện thoại cũng biến mất. Căn phòng trông giống như nơi người ta dọn hết đồ đạc đi chỗ khác, và nghĩ đến đây, bỗng chàng nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Chàng đưa mắt nhìn nàng như thể nói toạc ý đó ra, ánh mắt kinh ngạc. Nhưng chàng không dám hỏi.
– Cô hãy nói cho tôi biết cô sắm đồ gì mới, – chàng nói, giả vờ tự nhiên. Vừa nói chàng vừa đứng dậy, nhìn quanh. – Cô đặt mua những thứ gì?
– Ồ…chỉ là những đò bình thường thôi, – nàng đáp qua loa rồi nói tiếp về vấn đề chính trị của phòng thời sự, hi vọng đánh lạc hướng chàng.
– Cách bày trí nhà cô rất khác nhà tôi, hai nơi có vẻ không phải cùng một chung cư.
– Ừ, cũng kỳ nhỉ. Khi vào nhà anh, tôi cũng thấy như thế. – Nàng cười. Nàng đã hưởng được một ngày kỳ diệu, thư giản hoàn toàn nhưng hơi mệt.
– Trên lầu cô có bao nhiêu phòng?
– Chỉ có phòng ngủ và một phòng tắm, – nàng trả lời rất tự nhirn. – Chúng tôi có thêm một phòng ngủ ở tầng dưới nhưng không dùng đến.
– Tôi xem được không? – Chàng đã để cho nàng đi xem khắp nhà chàng, nếu bây giờ nàng không cho chàng làm việc đó, thì có vẻ không thân thiện chút nào hết, cho nên nàng bắt buộc phải gật đầu ưng thuận. Chàng thoải mái lên lầu, xin thêm tách cà phê nữa. Khi Adrian vào bếp lấy cà phê, chàng bước vội vào phòng ngủ của nàng. Căn phòng trống trải như chàng tiên đoán, rồi nhanh như cắt, chàng mở cửa hai tủ đựng quần áo, nhìn vào tủ nhỏ trong phòng tắm, thọc tay vào các thùng đựng quần áo của nàng. Chàng nhận thấy sự thể đúng như suy nghĩ của mình nhưng chàng không nói… trừ phi đồ đạc của anh ta để ở tầng dưới. Bỗng Bill muốn biết nhưng chàng không dám hỏi. Giác quan thứ sáu cho chàng biết rằng có lí do gì đấy khi Steven Townsend chất hết đồ đạc của họ lên xe tải. Chàng nghĩ không phải lí do họ muốn trang bị đồ đạc khác trong nhà. Ngay cả bức ảnh đám cưới của họ lồng trong khung bạc bây giờ cũng để trên nền nhà với ngọn đèn duy nhất trong phòng, vì Steven đã lấy tủ gương trang điểm và tất cả bàn đi hết.
– Tôi thích lối bày trí căn hộ, – chàng nói khi đi xuống tầng dưới. Chàng có vẻ thoải mái. Chàng đi xem chớp nhoáng các nơi nhân lúc nàng không để ý, rồi hỏi mình có thể dùng toa lét được không. Trên tầng chính có hai cánh cửa, chàng đến cánh mà chàng nghĩ là cửa của cái tủ gắn trong tường, mở rộng cánh cửa ra, thấy trong tủ không có gì hết ngoài một số móc bằng gỗ treo com lê, móc không có quần áo. Rồi chàng mở cánh bên phải để bước vào phòng tắm. Chàng mở hết các tủ nhỏ có ngưn để xem, rồi vào toa lét vặn vòi nước. Khi ra ngồi uống cà phê với nàng, chàng nhìn vào mắt nàng, chờ nàng trả lời những thắc mắc của mình. Nhưng nàng không trả lời, không nói gì hết. Nàng giả vờ rằng mấy tuần nay Steven có việc đi xa, vài hôm nữa ảnh sẽ về, mọi việc đều tốt đẹp, mặc dù khi ăn tối nàng đã xác nhận chuyện thông cảm không phải dễ. Nàng đẹp và đã có chồng. Nàng đeo nhẫn cưới trên tay. Nhưng chàng biết chuyện khác, sau khi xem qua các tủ quần áo trong nhà. Chàng biết Steven Townsend không sống với vợ. Có lý do gì đấy nhưng nàng không tiết lộ cho mọi người biết, và khi ra đi, anh ta mang theo tất cả đồ đạc.
Một lát sau, Bill cảm ơn và nói lời từ biệt. Trên đường về nhà nằm ở bên kia chung cư, chàng nghĩ mãi về nàng mà không tìm được nguyên do. Chàng tò mò muốn biết về nàng, về cuộc hôn nhân kì lạ này. Nàng đang gặp chuyện rắc rối gì? Tại sao? Tại sao nàng giả vờ mọi chuyện đều bình thường? Tại sao nàng không xác nhận nàng sống một mình? Nàng giấu giếm cái gì? Tại sao? Nhưng khi nghĩ đến tủ quần áo trống không, chàng sung sướng.