Đọc truyện Tiếng Nói Của Con Tim – Chương 12
Tuần lễ Steven dọn đi, Adrian cảm thấy như mình đang nằm mơ. Nàng ngủ dậy, đi làm, tối về nhà. Hàng đêm, nàng mong tìm thấy Steven ở nhà. Thế nào anh ta cũng tỉnh trí hối hận chứ. Steven sẽ đau khổ, ăn năn hối cải, thấy mình đã hành động sai, rồi hai người cùng cười, cặp tay nhau lên lầu, vào giường, giường đã làm xong. Và mười năm sau, anh ta sẽ nói cho con họ nghe rằng khi nghe nàng nói có thai, anh ta đã cư xử rất phi lí.
Nhưng mỗi đêm khi nàng về nhà đã không có Steven. Anh ta cũng không gọi điện hỏi thăm. Nàng ngồi xuống nền nhà phòng khách, cố đọc sách hay giả vờ lật các trang báo để xem.
Nàng nghĩ đến chuyện mua sắm bàn ghế ngay sau khi Steven ra đi. Nhưng nàng không mua, để phòng trường hợp anh trở về, nàng vẫn tin anh ta sẽ về. Nếu mua xong, khi anh ta về, bàn ghế sẽ có hai bộ, làm gì cho hết.
Nàng luôn mở máy nhắn tin, nhưng máy chỉ ghi các tin bảo nàng cho người nhắn. Người nhắn thường là bạn bè của nàng chứ không phải của Steven, hay của văn phòng nhắn đến, mà độ gần đây, tin nhắn ở văn phòng nàng phần nhiều là của Zelda. Nhưng Adrian cũng không muốn nói chuyện với chị ta nữa. Nàng chỉ có việc đi làm và về nhà. Nàng cảm thấy mình như người máy, hàng ngày ngủ dậy, đi làm rồi về nhà làm cái gì để ăn, rồi quay lại làm việc phát tin vào lúc mười một giờ. Nàng cảm thấy như thể mình đang làm công việc buồn tẻ bất tận. Ngày này qua ngày nọ, mắt nàng đậm thêm vẻ khổ đau, Zelda thấy vậy, chị rất xót xa, nhưng không biết làm sao để giúp bạn. Nàng không tin việc Steven đã làm, không tin anh ta có thể đối xử với mình như vậy. Nhưng khi Adrian gọi đến, cô thư kí luôn luôn nói anh ta đi vắng, nàng không biết đó có phải là sự thật không. Nàng hoảng hốt khi nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu nàng cần đến Steven. Nhưng hiện nàng không cần gì, và nàng nghĩ mình phải ngồi yên cho đến khi anh ta giác ngộ.
Đến thứ sáu vào dịp cuối tuần ngày lễ bốn tháng bảy, nàng gặp Bill thigpen ở siêu thị Sefeway. Nàng vừa phát sóng tin giờ chót xong, bèn nhận thấy ở nhà không có gì để ăn vào ngày hôm sau. Nàng được nghỉ cả đợt cuối tuần. Nàng gặp chàng đang đẩy hai chiếc xe mua hàng chở đầy than đá, hai tá thịt bò bít tết, nhiều gói bánh mì kẹp xúc xích và thịt miếng, bánh ngọt, bánh mì tròn, và nhiều thứ đủ loại trông như thể chàng sắp tổ chức picnic.
Khi chàng lấy hai chai xốt cà chua đi ra hành lang thì gặp nàng. Chàng lên tiếng: – Chào. Tôi không gặp cô cả tuần nay, – chàng đùa, rồi bỗng chàng thấy mình nhớ nàng. Trông mặt nàng có phần tười tắn, hấp dẫn, khiến chàng nhìn đăm đăm, và nụ cười thân mật trên môi nàng khiến chàng thấy ấm lòng. – Tin tức thế nào?
– Như mọi khi. Chiến tranh, động đất, bom nổ, sóng thần, những tin thường ngày. Công việc của anh ra sao? – Nghĩ đến công việc của chàng trong chương trình truyền hình nhiều tập khiến nàng thích thú.
– Cũng như công việc của ban thời sự… chiến tranh… sóng thần… động đất… bom nổ… li dị… ngoại hôn… giết người… chuyện hạnh phúc thường ngày. Có lẽ hai ta có công việc giống nhau.
Nàng cười: – Công việc của anh có vẻ vui hơn.
– Đúng thế… thỉnh thoảng… – Chàng sống cô đơn từ ngày Sylia rời khỏi nhóm trình diễn, nhưng chàng phải chấp nhận rằng nghĩ thế là ngớ ngẩn. Thỉnh thoảng có cô ta bên cạnh cũng vui, họ đã ban cho nhau những giây phút thoải mái dễ chịu, nhưng sự thật là cô ta không cải thiện được cuộc sống của chàng. Việc cô ta đi theo anh chàng kỹ nghệ gia may mặc đến New Jersey là phải. Cô ta gửi về cho toàn ban tấm bưu thiếp, hân hoan nói về ngôi nhà được Stanley mua cho. Nhìn lại quá khứ, chàng thấy thời gian sống với cô ta quả là điên khùng. Chàng cảm thấy như thế với hầu hết các phụ nữ đã sống cùng mình. Bây giờ chàng quyết định lật sang trang khác cuộc đời mình, muốn chỉ dang díu với những người phụ nữ nào thật sự có ý nghĩa với chàng thôi. Nhưng khổ nỗi những phụ nữ chàng gặp đều không có ý nghĩa đối với chàng. Chàng đã gặp những diễn viên làm trong chương trình truyền hình của mình, nhiều người chỉ muốn ăn nằm với chàng để thủ vai quan trọng, để có cơ hội xuất hiện trên chương trình. Họ xem đây là sự đổi chát công bằng, thái độ của họ không đưa chàng đến tình yêu chân chính. Kết quả là chàng không dan díu với ai quá một tháng. Và chàng không nhớ những mối tình ngắn ngủi này. Chàng muốn có người trò chuyện lúc đêm khuya, có người bàn về tư tưởng trong màn diễn xuất, có người để chia sẻ nỗi vui buồn với mình. Nhưng chàng không có hạnh phúc đó với Sylia. Thật ra, từ khi Leslie bỏ đi thì chàng không có hạnh phúc đó.
– Tối mai có đến dự tiệc ngoài trời được không? – chàng hỏi Adrian, hi vọng nàng đến. Chàng thích nói chuyện với nàng, muốn biết về chồng nàng. Nàng đã nói cho chàng biết anh ta làm nghề quảng cáo, nhưng Bill thấy anh ta có vẻ giống diễn viên. Chàng không thấy anh ta đã hai tuần nay, từ khi anh ta chất đồ đạc lên xe tải chở đi.
– Buổi tiệc ngoài trời mừng ngày bốn tháng bảy tại chung cư chúng ta là dịp tôi trổ tài nấu nướng hàng năm tuyệt vời nhất. Ta không nên bỏ lỡ dịp này. – Chàng khoát tay chỉ mấy thứ trong xe đẩy và cười với nàng. – Hàng năm, tôi nấu nướng, mới đầu do mọi người yêu cầu, bây giờ thành thói quen. Nhưng tôi làm thịt bò bít tết ngon lắm đấy. – Chàng lại cười. – Năm ngoái cô có đến dự không? – Chàng không nhớ có gặp vợ chồng nàng không, nhưng chàng nghĩ là không thấy họ. Gặp một người như nàng, chàng sẽ không bao giờ quên, hay là chàng lơ đãng không nhìn thấy.
Nhưng nàng lắc đầu. – Chúng tôi thường đi khỏi đây. Năm ngoái chúng tôi ở La Jolla.
– Cô sẽ đi khỏi đây nữa à? – Chàng có vẻ thất vọng.
Nàng lắc đầu. – Không… tôi… Steven… chồng tôi đã đi khỏi thành phố. Anh ta đang ở Chicago. – Nàng nói một cách lúng túng, và Bill có vẻ kinh ngạc.
– Đi vào dịp lễ bốn tháng bảy à? Thật là một người phiêu bạt. Trong khi anh ta đi khỏi, cô làm gì? – Chàng hỏi thân thiện, chứ không phải sàm sỡ. Họ đã nói chuyện với nhau bên bờ hồ nhiều lần rồi. Chàng biết nàng có chồng.
– Không làm gì nhiều. – Nàng thẩn thờ đáp, vẻ lo lắng.
– Vậy thì đi dự tiệc thịt nướng ngoài trời. Tôi sẽ làm cho cô đĩa thịt bít tết nổi tiếng của Thigpen. – Nàng cười trước vẻ mặt hăng hái của chàng. Nàng thích chàng
– Tôi… tôi ăn tối với bạn. – Nàng cười, nhưng chàng thấy mắt nàng lại buồn. – Có lẽ năm sau.
Chàng gật đầu, đồng hồ trên tường ở phía sau nàng. Đã mười hai giờ ba mươi đêm, họ nói chuyện như thể đang ở vào lúc mười giờ sáng.
– Tôi phải đi mua các thứ cho đủ, – chàng nói, vẻ luyến tiếc. – Nếu cô thay đổi ý kiến, xin mời đến. Đem theo bạn của cô. Tôi có đủ thức ăn cho cả một đoàn quân.
– Tôi sẽ cố đến. – Nhưng khi đi mua các thứ tạp phẩm khác, nàng định sẽ không tham dự buổi tiệc này. Cách đây mấy tuần, nàng thấy tờ hợp đồng trong số thư tín của mình, nhưng đã để sang một bên. Khi ấy nàng có nhiều việc cần suy nghĩ, nên nàng không xem để kí kết. Nàng không muốn vui chơi với đám người độc thân trong chung cư. Nàng có cuộc sống riêng tư, không quan tâm đến việc giao du với bạn bè mới, hay hẹn hò với họ. Nàng đã có chồng, điều nàng phải làm là đợi Steven giác ngộ. Nàng tin rằng vấn đề này cần phải có thời gian. Và khi anh ta quay về, họ sẽ chú tâm vào việc chăm nom đứa con. Trong lúc chờ đợi, nàng phải gác chuyện này sang một bên. Nàng không hề nghĩ đến việc này. Nàng đã quyết định giữ đứa con trong bụng, nhưng bây giờ nàng để vấn đề đó ra khỏi óc nhiều chừng nào tốt chừng đó. Hiện thời không quan tâm đến chuyện thai nghén còn dễ, ngoại trừ thỉnh thoảng nàng cảm thấy buồn nôn, đôi lúc thèm ăn, có khi mệt mỏi, phần lớn thời gian nàng có thể quên là mình có thai. Nàng chỉ mới có thai ba tháng, chưa có gì biểu hiện ra ngoài. Điều nàng cần suy nghĩ đến là công việc, và chờ đợi Steven. Khi Steven bỏ đi, mới đầu nàng tự hủ thế là hết, chắc anh ta sẽ không về, và nếu có về, mối quan hệ của họ sẽ đứt đoạn mãi mãi. Trong hai tuần qua, nàng lại nghĩ sự đổ vỡ này chỉ là tạm thời, chỉ là giây phút điên khùng trong cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng khi nàng gọi Steven không trả lời, và việc anh ta bặt tin từ lúc dọn hết đồ đạc trong nhà đi, là dấu hiệu chứng tỏ cuộc hôn nhân của họ đã hoang toàn tan vỡ.
Nàng liếc nhìn Bill lần nữa, chàng đang đứng trước quầy tính tiền, ba chiếc xe đựng đầy hàng ở sau lưng. Nàng mang số hàng ít ỏi ra xe, lại cảm thấy buồn. Nàng để hàng tạp phẩm vào trong hai cái bao. Các thứ dùng trong cuộc sống có vẻ ít lại từ khi Steven bỏ đi. Khi nàng về nhà, căn hộ có vẻ trống trải một cách kì cục. Nàng để thực phẩm vào tủ lạnh, tắt đèn rồi đi lên lầu. Bộ khung lò xo giường và nệm vẫn còn trên nền nhà trong phòng ngủ, áo quần của nàng vẫn ở trong những cái thùng, Steven để nó khi anh ta ra đi. Nàng nằm trên giường một hồi lâu, nghĩ đến Steven, phân vân không biết anh ta sẽ làm gì vào cuối tuần. Nàng muốn gọi đến anh ta, xin anh ta về nhà, nói với anh nàng sẽ làm mọi thứ… bất cứ điều gì ngoại trừ việc phá thai. Việc này không thành vấn đề nữa. Vấn đề đặt ra cho nàng bây giờ là sống không có chồng. Nàng vẫn còn ngạc nhiên khi thấy mình lạc lõng, cô đơn, hiu quạnh. Sau hai năm rưỡi lấy chồng, nàng phải làm gì để giải trí. Trước đây nàng chưa hề sống cô đơn, như thể trước khi gặp Steven nàng chưa ra đời.
Sau ba giờ nàng mới ngủ được và sáng mai nàng thức dậy khoảng mười một giờ. Bây giờ chuyện ngủ trưa đối với nàng rất dễ. Nàng có thể ngủ cả ngày nếu như không có việc gì làm. Bác sĩ nói đó là vì cái thai. Nghĩ đến chuyện đó, nàng vẫn thấy phi thực. Thai nhi bé nhỏ đã làm cho nàng phải trả giá cuộc hôn nhân của mình. Thế nhưng nàng vẫn muốn. Thai nhi bé nhỏ vẫn đáng giá để đánh đổi mọi thứ.
Nàng đứng dậy đi tắm vòi sen, làm đĩa trứng rán để ăn trưa, rồi trả tiền chi phiếu và giặt quần áo. Nàng nhìn quanh phòng khách và cười. Bây giờ thật dễ để dọn dẹp nhà cửa. Chẳng có gì để sửa sang cho ngay thẳng, để lau chùi bụi bặm, khỏi sợ ghế dài bị vấy bẩn, không có cây cảnh để tưới nước, Steven đã đem hết cây cảnh đi. Nàng chỉ còn việc dọn dẹp giường ngủ và hút bụi nhà cửa. Đến hai giờ ba mươi, nàng ra hồ bơi, thấy Bill đang chuẩn bị cho buổi tiệc ngoài trời. Chàng đang thảo luận với hai người đàn ông khác mà Adrian chưa hề gặp, và có hai phụ nữ đang cắm một bình hoa lớn trên chiếc bàn tiệc dài. Công việc rõ ràng cần người giúp sức, nàng ân hận vì đã không đến giúp họ. nàng chẳng có việc gì để làm, chẳng biết đi đâu. Zelda đang ở Mexico với người bạn, Adrian chỉ có nước đi xem chiếu bóng mà thôi.
Nàng đi về phía hồ, vẫy tay chào chàng, bơi dưới nắng một lát rồi nằm sấp trên chiếc ghế dài. Lát sau, chàng đến ngồi xuống bên cạnh nàng, vẻ sung sướng nhưng mệt mỏi.
– Sang năm nhắc tôi đừng làm việc này nữa,- chàng nói như thể họ là bạn cũ. Nhưng họ đã quen biết nhau nhờ gặp nhau nhiều lần tại những nơi quen thuộc. Họ sống và làm việc cùng một chỗ, và mua tạp phẩm tại cùng một siêu thị vào lúc đêm khuya. – Năm nào tôi cũng nói thế. – Chàng hạ thấp giọng với vẻ đồng lõa. – Những người này khiến tôi điên.
Nàng cười, nhìn chàng. Chàng vui một cách tự nhiên, không giả vờ. Trông chàng có vẻ rất lo lắng, nhưng dường như chàng thích công việc này. Nàng đáp:
– Tôi cam đoan là anh thích công việc này.
– Dĩ nhiên thích chứ. Có lẽ Sherman rất vui sướng khi tham dự cuộc diễn hành ở Atlanta. Nhưng có lẽ tổ chức buổi diễn hành còn khỏe hơn tổ chức buổi tiệc như thế này rất nhiều. – Chàng cúi gần nàng hơn để nói cho những người kia không nghe thấy. – Mọi người ở đây nói rằng có lẽ tôi nên mua tôm hùm để làm tiệc. Họ nói tôi đã làm thịt bò bít tết, thịt bò băm viên và bánh mì kẹp xúc xích trong ba năm qua rồi, nên bây giờ quá nhàm. Phụ nữ thì đề nghị gọi cửa hàng mang thực phẩm đến. Lạy Chúa cứu thế, khi cô còn nhỏ, có bao giờ cô dự tiệc ngoài trời do người ta mang thức ăn đến không? Tôi muốn nói có ai đã nghe người ta mang bánh mì kẹp xúc xích đến trong ngày lễ bốn tháng bảy không?- Trông chàng có vẻ giận dữ, và nàng cười, câu hỏi của chàng làm nàng thấy vui. – Khi cô lớn, cô đã đi dự tiệc ngoài trời mừng ngày bốn tháng bảy không?
Nàng gật đầu đáp: – chúng tôi thường đi Cape Cod. Khi tôi lớn hơn, chúng tôi đi Martha’s Vineyard. Tôi thích những nơi ấy. Ở đây không làm sao sánh kịp với những nơi đó. Cứ nghĩ đến các thành phố mùa hè, những bờ biển xinh đẹp và các bạn bè cùng chơi đùa với mình vào mỗi khi hè đến, tôi thấy hân hoan vô cùng. Những nơi ấy thật tuyệt vời.
– Phải. – Chàng mỉm cười nhắc đến kỉ niệm xưa. – Chúng tôi thường đi Coney Island. Ngồi trên toa xe chạy trên đường rây nhìn pháo hoa thật thú. Vào buổi tối, bố tôi mở tiệc giữa trời trên bờ biển. Khi tôi lớn, họ có nhà ở Long Island, mẹ tôi mở tiệc ngoài trời tại sân sau. Nhưng tôi nghĩ những ngày ở Coney Island là tuyệt nhất. – Chàng vẫn còn những kỉ niệm tuyệt vời về nững ngày thơ ấu kkhi còn sống với bố mẹ. Chàng là con một, chàng rất thương nhớ bố mẹ.
– Họ còn làm như thế không?
– Không. – Chàng lắc đầu, nghĩ đến họ, những kỉ niệm đẹp đẽ ngày ấy làm cho lòng chàng ấm áp, quên hết những muộn phiền trước mắt. Nỗi khổ đau vì mất họ đã nguôi ngoai từ lâu. Chàng nhìn Adrian, thích ánh mắt của nàng, thích mái tóc đen xõa quanh vai nàng. – Họ đã qua đời rồi. Sau khi họ mua ngôi nhà ở Long Island. Lâu rồi… – Mười sáu năm. Khi bố mất, chàng được hai mươi ba tuổi. – Tôi tổ chức ngày lễ này là vì bố mẹ mình. Có lẽ đây là cách để tôi nhớ đến họ. – Chàng cười thân ái. – Hình như tất cả chúng ta ở đây đều không có gia đình. Chúng tôi có bạn gái, có con, có chó, có bạn, nhưng chú bác cô dì và bố mẹ, ông bà, anh em đều ở tận đâu đâu. Tôi muốn nói là thật ra có bao giờ cô gặp ai lớn lên ở L.A không? Nghĩa là có ai bình thường, có ai không giống Jean Horlow, người tình cờ đem lòng yêu say đắm em gái mình? – Nàng cười. Chàng rất thành thật, sâu sắc, vững vàng, và vô cùng vô tư, vui vẻ. – Cô ở đâu đến?
Nàng muốn nói L.A, nhưng lại không nói thế.
– Tôi từ Connecticut. New London.
– Tôi từ New York. Nhưng tôi không về đấy. Cô thỉnh thoảng có về Connecticut không?
– Nếu về được tôi cũng về. – Nàng cười. – Tôi không về đấy từ lúc bố mẹ tôi không còn đi Martha’s Vineyard nữa. Khi tôi đi học đại học, chị tôi vẫn còn ở đấy. – Gia đình chị ta cực kì đáng chán. Rất khó liên hệ và trò chuyện với người nào trong số họ và khi lấy Steven, nàng càng không muốn gặp ai hết. Nhưng nàng nghĩ phải báo cho họ biết nàng sắp có con. Tuy nhiên, nàng phải đợi cho đến khi Steven hối hận trở về. Bây giờ báo cho họ hay, việc giải thích nàng có thai khiến anh ta bỏ đi chỉ thêm phiền phức. Cho nên, nàng cứ để yên chuyện này như thế, không đá động gì tới nó.
– Đêm nay cô không đến dự, quá bậy! – Chàng buồn rầu nói. Nàng gật đầu bối rối vì đã nói láo, nhưng không đi dự sẽ thoải mái hơn. Nàng xuống hồ bơi lại, còn chàng quay về công việc chuẩn bị buổi tiệc. Một lát sau, chàng về căn hộ của mình để ướp thịt bò. Món thịt nướng có vẻ là khẩu phần quan trọng nhất.
Đến năm giờ Adrian về nhà, nằm lên giường cố đọc sách, nhưng nàng không tập trung tư tưởng. Độ gần đây, nàng rất khó đọc sách, vì trí óc bận lo nghĩ nhiều việc. Nàng nằm trên giường, tai nghe âm thanh trong buổi tiệc vang đến tận nhà. Mọi người đến dự lúc sáu giờ. Tiếng nhạc pha lẫn tiếng cười, nghe giọng nói của họ, nàng đoán cũng phải năm mươi người đến tham dự. Nàng ra hành lang một lát. Ở đây họ không thấy nàng và nàng cũng không thấy họ, nhưng vẫn ngửi thấy mùi thức ăn và nghe những âm thanh vui nhộn. đúng là không khí tiệc tùng lễ hội. Có tiếng ly tách va nhau leng keng, có ai đấy chơi nhạc Beatles cũ và nhạc từ thập niên sáu mươi. Bầu không khí nhộn nhịp, nàng thấy tiếc đã không đến dự. Nàng thấy quá lúng túng khi phải giải thích lí do tại sao Steven không có mặt. Mặc dù nàng đã nói anh ta có việc phải đi Chicago, nhưng đi ra ngoài một mình thật lì cục. Nàng chưa hề đi một mình, bây giờ cũng chưa chuẩn bị để làm việc đó.
Mùi thức ăn làm nàng thấy đói bụng kinh khủng. Nàng bèn xuống lầu, nhìn vào tủ lạnh, thức ăn của nàng có vẻ không ngon lành gì và bây giờ nấu nướng thì mệt quá. Nàng muốn có ngay món thịt bò băm viên. Đã bảy giờ ba mươi, nàng rất đói. Nàng không ăn gì từ buổi sáng, nàng tự hỏi không biết có thể lẻn vào trong đám đông, lấy cái gì ăn rồi biến mất được không. Nàng có thể viết cho Bill Thigpen tấm chi phiếu sau để trả tiền phần tham dự buổi tiệc. Không có gì tai hại hết. Không phải đi chơi với ai. Chỉ đến ăn thôi. Như đến tiệm bán thức ăn nhanh hay tiệm bán đồ ăn sẵn của người Tàu. Nàng có thể lấy bánh mì kẹp thịt bò băm viên rồi mang về. Nàng không ở lại tham gia buổi tiệc.
Nàng vội lên lầu, nhìn mình trong gương, chải tóc, buộc ra sau với dải sa tanh màu trắng, rồi mặc cái áo dài kiểu Mexico viền đăng ten trắng. Cái áo này nàng mua khi đi chơi với Steven ở Acapulco. Chiếc áo đẹp, thướt tha và dễ mặc, che được cái bụng lùm lùm, bụng tuy chưa thấy rõ nhưng khó mặc quần tây và quần jeans. Mặc cái áo dài này không thấy bụng. Nàng đi dép màu bạc, đeo đôi hoa tai lớn màu bạc đung đưa. Nàng chần chừ một lát mới đi xuống lầu. Nếu tất cả mọi người đều có cặp hết thì sao, hay nếu nàng không quen ai thì sao? Nhưng cho dù Bill Thigpen có người đi cặp thì chàng vẫn vui vẻ, thân thiện. Nàng xuống lầu, hòa mình vào đám người dự tiệc, tiến đến chiếc bàn tiệc lớn có thức ăn bày biện trên đó. Người ta tụ tập thành từng nhóm nhỏ khắp nơi, họ cười nói vui vẻ, kể chuyện cho nhau nghe. Có người ngồi gần hồ bơi, dĩa thức ăn để trên lòng, uống rượu vang, hay chỉ thưởng thức không khí buổi tiệc. Mọi người đều có vẻ vui thú. Nàng thấy Bill Thigpen đang đứng ở chỗ nướng thịt, mặc quần trắng áo sơ mi sọc đỏ và trắng, mình quàng chiếc tạp đề xanh.
Chàng nướng thịt một cách thành thạo, mỗi lần có ai đến lấy thịt, chàng nói chuyện với họ một lát. Chàng có vẻ cô đơn một mình, nhưng vấn đề này không quan trọng đối với nàng. Nàng không biết chàng có bạn gái chưa, nhưng có hay không đối với nàng không thành vấn đề. Tuy nhiên, nàng tin rằng chàng không dan díu với ai hết. Chàng có vẻ không quan tâm đến chuyện này. Nàng chậm rãi đi đến phía chàng. Thấy nàng, chàng nhoẻn miệng cười. Chàng nhìn nàng đăm đăm, nhìn chiếc áo dài viền đăng ten trắng, nhìn mái tóc đen láng bóng, nhìn cặp mắt xanh to. Trông nàng rất xinh đẹp, chàng ngây ngất. Chàng cảm thấy như mình là chú bé ngẩn ngơ trước sắc đẹp của cô gái hàng xóm. Chú ta không gặp nàng suốt mấy tuần rồi, bỗng một hôm gặp nàng, trông nàng đẹp rực rỡ và chú cảm thấy mình như người điên, vụng về, lúng túng. Rồi nàng ra đi, chàng cảm thấy thới giới tan tành cho đến họ gặp lại nhau. Độ gần đây chàng nghĩ cuộc đời mình, hay một phần đời đáng sống chỉ là cuộc gặp gỡ tình cờ.
– Xin chào! – Chàng đỏ mặt, hi vọng nàng nghĩ vì nướng thịt nóng nên mình như vậy. Chàng không hiểu tại sao nàng là người đàn bà có chồng đầu tiên làm cho chàng mê mẩn như thế này. Chàng thích nhìn nàng, thích nói chuyện với nàng. Điều bậy nhất là cái gì nơi nàng chàng cũng thích hết. – Cô có đưa bạn đến không?
– Họ gọi đến vào giờ chót nói rằng không đi được. – Nàng nói láo một cách dễ dàng và nhìn chàng vui vẻ.
– Tôi sung sướng… Tôi muốn nói… Vâng, tôi sung sướng thật, – chàng chỉ vào lò thịt đang nướng. – Tôi phục vụ cô món gì đây? Bánh mì kẹp xúc xích, thịt bò băm viên hay bít tết? Tôi thích bít tết. – Trong lúc giải trí vui chơi, chàng cố làm hết những việc mình làm được, như nấu ăn chẳng hạn. Mỗi lần gặp nàng, chàng cảm thấy mình như con nít. Nhưng nàng cũng vậy. Điều buồn cười là nàng muốn nói chuyện với chàng. Chàng rất dễ gần và cởi mở.
Mới cách đây mấy phút, nàng muốn ăn thịt bò băm viên, nhưng bây giờ bỗng thấy thịt bò bít tết trông có vẻ ngon lành hơn. – Anh làm ơn cho tôi thịt bò bít tết hồng đào.
– Có ngay. Có nhiều thức ăn khác trên bàn. Mười bốn loại xà lách khác nhau, bánh trứng rán phồng để lạnh, pho mát, cá hồi Nova Scotia, tôi không làm các thứ ấy. Tôi là chuyên gia về thịt nướng, cô hãy đi xem một vòng, khi quay lại tôi sẽ làm xong thịt nướng cho cô.
Nàng làm theo lời chàng. Chàng nhận thấy nàng chất lên đĩa nào là xà lách, tôm, và các thứ khác trên bàn thành một chồng cao. Nàng ăn mạnh, khiến chàng ngạc nhiên, vì nàng rất gầy. Nàng đúng là lực sĩ.
Chàng để thịt bò bít tết lên đĩa, mời nàng uống rượu vang, nhưng nàng từ chối, nàng bưng dĩa đến ngồi bên bờ hồ. Chàng hi vọng khi mình làm xong việc nàng vẫn còn ngồi đó. Nửa giờ sau, chàng nướng hết thịt, chàng để cho mọi người tự phục vụ, hầu hết khách đều ăn miếng thứ hai. Một người hàng xóm đề nghị làm giúp công việc của chàng. Bill sung sướng nhận lời và đi tìm Adrian. Nàng đang ngồi ăn bánh tráng miệng, nghe những người khác nói chuyện.
– Thức ăn được không? Chắc không đến nỗi tệ lắm chứ? – Miếng thịt bò bít tết đã biến mất cùng các thứ nàng lấy trên dĩa. Nàng cười bẽn lẽn.
– Thức ăn rất ngon. Tôi đang đói meo.
– Tốt. Tôi ghét nấu nướng cho những người ít ăn. Cô thích nấu ăn không? – Chàng muốn biết nhiều về nàng, nàng là ai, làm gì, có được hạnh phúc với chồng không? Mặc dù không thành công, nhưng chàng vẫn muốn biết. Chàng nghe những hồi chuông cảnh cáo vang lên trong óc, chàng tự nhủ hãy thôi, đừng tìm hiểu, nhưng giọng nói khác mạnh hơn bảo chàng cứ tiếp tục đi.
– Thỉnh thoảng. tôi nấu ăn không ngon. Tôi không có nhiều thì giờ để nấu. – Và không có ai để nấu. ít ra là bây giờ. Vả lại Steven không phải người sành ăn. Anh ấy rất thích làm món xà lách.
– Nếu một tối mà làm hai lần phát tin thời sự như cô thì quả là không có thì giờ nấu ăn thật. Giữa hai giờ phát tin cô có về nhà không? – Chàng muốn biết các thứ về nàng.
– Hầu hết thời gian tôi đều về. Trừ phi có việc gì cần thiết cần giải quyết thì tôi mới ở lại. Nhưng thường thường tôi về nhà lúc bảy giờ và đi làm lại lúc mười giờ hay mười giờ ba mươi. Rồi tôi về nhà khoảng nửa đêm.
– Tôi biết. – Chàng cười. họ thường gặp nhau vào giờ ấy ở siêu thị Safeway.
– Chắc anh cũng bận lắm đúng không? – Nàng cười. Nàng xốc miếng bánh táo lên dĩa, thấy bối rối không dám ăn vì chàng đang nhìn.
– Đúng thế. Nhiều đêm tôi ngủ trên ghế nệm dài trong văn phòng. – Chiếc ghế là bạn rất tuyệt vời của chàng, một số phụ nữ thường vui vẻ nói cho nàng biết như thế. – Thỉnh thoảng chúng tôi phải thay đổi gấp kịch bản, thay đổi vị trí của mọi người trong phần diễn xuất. Vì dư luận của khán giả khiến chúng tôi thay đổi, và thỉnh thoảng khó mà theo kịp phản ảnh của họ. Nhưng việc này cũng vui. Cô thỉnh thoảng đến xem trình diễn cho biết. – Nàng thấy vui, họ nói chuyện về chuyện trình diễn một hồi, công việc bắt đầu ở New York cách đây mười năm như thế nào, và cuối cùng chàng chuyển việc này đến California.
– Việc khó khăn nhất của tôi khi đến đây là phải chia tay với các con của mình, – chàng lặng lẽ nói. – Hai đứa con trai rất tuyệt. Tôi nhớ chúng vô cùng. – Trước đây chàng nói về chúng rồi, nhưng có nhiều điều về chúng nàng chưa biết, cũng như có nhiều điều về bố chúng mà nàng chưa biết.
– Anh gặp chúng nhiều không?
– Không nhiều như mong muốn của tôi. Chúng đến đây vào những dịp trường nghỉ học và khoảng một tháng vào mùa hè. Chúng sắp đến đây trong vòng hai tuần nữa. – Chàng nói, mặt sáng như gương và nàng cảm động trước tình cảm ấy.
– Khi chúng đến đây, anh sẽ làm gì với chúng? – Với công việc bận rộn như thế này của chàng, việc chăm sóc hai đứa bé không phải dễ dàng.
– Tôi sẽ làm việc cật lực trước khi chúng đến, rồi xin nghỉ bốn tuần. Thỉnh thoảng tôi ghé vào phòng quay để xem công việc tiến hành ra sao, nhưng cơ bản chương trình trình diễn tốt đẹp ngay cả khi không có sự có mặt của tôi, và đây là việc tôi không thích nói ra. – Chàng cười e thẹn như xác nhận sự thật ấy. – Chúng tôi sẽ đi cắm trại hai tuần, và ở đây khoảng hai tuần. Chúng thích thế. Chúng tôi có thể ở đây mà không cần đi cắm trại xa. Tôi có ý định sẽ cắm trại một tuần ở Bel Air Hotel. Việc này rất có ý nghĩa cho chúng, chúng thích chạy chơi khắp rừng, ngủ nghê thoải mái. Thực vậy, chúng tôi sẽ làm thế một tuần, còn một tuần chúng tôi sẽ ở trong khách sạn nào đấy. Như là khách sạn Ahwahee ở Yosemite, hay có thể đi lên Lake Tahoe. Tôi chỉ có thể giải quyết việc ngủ bao ngủ trong lều một tuần thôi, nhưng thế cũng đủ cho chúng tôi rồi. – Chàng cười, Adrian ăn hết cái bánh táo trong khi nghe chàng nói. Lần này họ nhút nhát với nhau, nhưng không phải nhút nhát như bị kích thích mạnh. Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau trong đám đông hội họp vui chơi.
– Chúng mấy tuổi rồi?
– Đứa bảy đứa mười. Chúng rất tuyệt. Rồi cô sẽ gặp chúng tại hồ bơi ở đây. Chúng nghĩ California là xứ chỉ có hồ bơi. Rất khác xa với Great Neck, nằm ngoài New York, nơi chúng sống với mẹ.
– Chúng có giống anh không? – Adrian cười hỏi, nàng hình dung hai đứa nhóc rất giống chàng.
– Tôi không biết có giống không. Nhiều người nói thằng nhỏ giống tôi, nhưng tôi nghĩ cả hai đều giống mẹ chúng. – Rồi chàng nhắc lại chuyện cũ: – Chúng tôi sinh Adam sau đám cưới một thời gian, và cuộc sống rất khó khăn. Leslie phải nghỉ việc, vợ tôi là vũ công ở Broadway. Và tôi phải ra sức làm việc. Nhiều lúc tôi tưởng chúng tôi sẽ chết đói, nhưng mọi chuyện không đến nỗi đó. Đứa bé là của quý mà trời đã ban cho chúng tôi. Tôi nghĩ đây là một trong những điều mà chúng tôi vẫn đồng ý với nhau. Adam và việc trình diễn trên truyền hình cùng xuất hiện một lúc. Tôi thường nghĩ, chính thượng đế đã ban cho chúng tôi thứ chúng tôi cần. Việc trình diễn tốt đẹp cho tôi một thời gian khá dài. – Chàng nói với thái độ biết ơn thượng đế, như thể chàng không đáng được công việc ấy mà nhờ may mắn mới thành công trong sự nghiệp. Nghe chàng nói, Adrian xúc động vì chàng rất khác Steven. Chàng nghĩ con cái rất quan trọng, chàng lại quá khiêm nhượng trước thành công của mình. Hai người đàn ông có rất ít điểm giống nhau. – Còn cô thì sao? – chàng bỗng hỏi. – Cô định sẽ làm lâu dài cho ban thời sự à?
– Tôi không biết. – nàng cũng tự hỏi như thế. Có lẽ khi nghĩ hộ sản, nàng sẽ có thì giờ để suy nghĩ về việc mình có nên làm cho ban thời sự suốt đời hay không, ngoài việc làm mẹ.
– Thỉnh thoảng tôi nghĩ đến việc khởi đầu chương trình diễn xuất khác. Nhưng tôi không có thì giờ để nghĩ đến chuyện này, không thể một mình làm được. Chương trình A Life đã chiếm hết thời gian của tôi rồi.
– Do đâu mà anh có ý tưởng về chương trình này? – Nàng hỏi, rồi hớp chút nước chanh. Có người đã rót cho nàng ly nước chanh.
– Có trời mới biết nổi! – Chàng cười. – Do cuộc sống, do đầu óc của tôi. Cuộc sống đập vào óc tôi, tôi thu nhận các sự kiện rồi sáng chế ra chương trình. Thực tế, từ cuộc sống của mọi người, nhiều người có những hành động rất khốn nạn, nhiều người khác lâm vào cảnh cực kì đau thương. – Nàng gật đầu suy nghĩ. Nàng biết chàng cũng đang im lặng, và quan sát phản ứng trên gương mặt nàng. Khi nàng nhìn lại, mắt họ gặp nhau, trông nàng như thể sắp nói gì đấy, nhưng nàng đã không nói.
Thực khách khi ấy đã thưa dần, họ đến chào Bill để ra về. Chàng có vẻ biết hết mọi người, thân thiện và vui vẻ với họ. Nàng thích ngồi với chàng và ngạc nhiên khi thấy mình thoải mái như vậy. Nàng định nói hết chuyện đời mình cho Bill nghe. Nói hết, ngoại trừ chuyện về Steven. Dù sao nàng cũng thấy thất bại khi Steven bỏ đi.
– Cô uống ly rượu nhé? – Bill hỏi. Chàng thường uống một ly vang vào mỗi đêm, và khi nàng từ chối, chàng để ly rượu xuống, rót cho mình tách cà phê. – Tôi uống không được nhiều, – chàng nói. – Nếu uống nhiều, đêm tôi không làm việc được.
– Tôi cũng không. – nàng cười. Có nhiều cặp vợ chồng trẻ ngồi gần đấy, họ nói chuyện, cười, nắm tay nhau. Nhìn họ, nàng cảm thấy quá cô đơn. Lát nữa về, nàng phải sống cô đơn một mình. Sau khi đã vun đắp tình yêu suốt năm năm trời, bây giờ nàng cô độc, không có ai ôm ấp, thương yêu.
– Vậy khi nào chồng cô về? – Chàng cố hỏi một cách tự nhiên, tủi thân cho mình. Anh ta là kẻ may mắn, còn Bill vẫn ước chi Adrian không có chồng.
– Tuần sau, – nàng thản nhiên đáp.
– Anh ta đang ở đâu?
– New York, – nàng vội đáp. Nghe nàng nói, Bill bỗng ngạc nhiên. Chàng nhìn nàng thắc mắc.
– Tôi nghe cô nói anh ta ở Chicago. – Chàng ngạc nhiên, nhưng khi thấy mặt nàng có vẻ hoảng hốt, chàng không hỏi tiếp nữa. Có chuyện gì làm cho nàng đau khổ, chàng không biết chuyện gì, nàng đã thay đổi đề tài.
– Buổi tiệc quá tuyệt vời, – nàng nói và đứng dậy, lo lắng nhìn quanh. – Tôi đã hưởng được những giây phút tuyệt vời. – Nàng sắp ra về, chàng thấy cô độc. Chàng đã khiến nàng sợ hãi, chàng không muốn nàng về. Không suy nghĩ, chàng nắm tay nàng, muốn làm gì để nàng ở lại với mình.
– Adrian, xin đừng đi… Tối nay quá tuyệt. Ở đây, chỉ ngồi nói chuyện với cô thôi là tôi đã thấy thú vị rồi. – Trông chàng trẻ trung, thành thật. Nghe chàng nói, nàng thấy cảm động.
– Tôi nghĩ… có lẽ… anh có nhiều việc cần làm… tôi không muốn quấy rầy anh… – Nàng lúng túng, nhưng ngồi xuống lại và chàng vẫn nắm hai bàn tay nàng, phân vân không biết phải làm gì. Nàng có chồng, chàng không nên đau lòng vô cớ.
– Cô không quấy rầy tôi đâu. Cô thật kỳ diệu, tôi rất sung sướng. Cô hãy nói cho tôi biết về mình. Cô thích làm gì? Cô thích môn thể thao nào nhất? Cô thích loại nhạc gì?
Nàng cười. Từ nhiều năm nay không ai hỏi nàng như thế. Nhưng nói chuyện với chàng rất vui, miễn là chàng đừng hỏi gì về Steven là được. – Tôi thích đủ loại… cổ điển… Jazz… Rock… nhạc đồng quê. Tôi thích Sting, Beatles, U2, Mozart. Khi mới lớn tôi thường trượt băng, nhưng lâu nay tôi bỏ quên nó. Tôi thích bãi biển và socola nóng… thích chó… – Bỗng nàng cười. – Và thích tóc đỏ, tôi luôn luôn muốn có tóc đỏ. – Bỗng nàng có vẻ bâng khuâng. – Và thích có con. Tôi thường thích con cái.
– Tôi cũng thích thế. – Chàng cười, ước gì được sống với nàng cả đời chứ không phải một buổi tối như đêm nay. – Các con tôi khi còn nhỏ rất kháu. Tôi ra đi khi Tommy chưa đầy một năm. Lòng tôi đau như cắt. – Khi chàng nói, mắt chàng lộ vẻ đau đớn trước kỉ niệm cũ. – Tôi muốn cô gặp chúng khi chúng đến đây ở chơi hai tuần. Có lẽ chúng ta gặp nhau một tối. – Chàng nghĩ nếu chàng và Adrian kết bạn với nhau, thì thế nào chàng cũng làm bạn với chồng nàng. Và có lẽ chồng nàng dễ thương hơn cái vẻ bề ngoài của anh ta, nhưng Bill nghĩ khó có thể như thế.
– Tôi thích thỉnh thoảng đến gặp chúng. Khi nào anh và các cháu đi cắm trại xa?
– Khoảng hai tuần nữa. – Chàng cười. – Thực ra chúng tôi sẽ lái xe lên Lake Tahoe, qua Santa Barbara, San Francisco và thung lũng Napa Velley. Rồi khi đến đấy, chúng tôi sẽ cắm trại năm ngày.
– Đi như thế có vẻ rất tiện lợi. – Nàng sợ chuyến đi gặp nhiều gian truân hơn.
– Tôi phải làm theo cách ấy thôi. Chúng tôi sẽ được hưởng nhiều không khí trong lành, nhẹ não hơn.
– Anh có chơi tennis không? – nàng ngại ngùng hỏi. Không phải nàng muốn so sánh hai người, nhưng nàng muốn biết. Với Steven đây là một đam mê.
– Có thể gọi là chơi cho vui. – Chàng đáp. – Tôi chơi không hay.
– Tôi cũng không. – Nàng cười, muốn có thêm miếng bánh táo nữa, nhưng lại không dám đi lấy. Nếu ăn thêm, chắc chàng sẽ cho nàng là heo. Bữa ăn rất tuyệt. toán nhân viên dọn dẹp mang hết đồ đi, họ ngồi bên hồ trong ánh sáng mờ mờ tối. Người thưa thớt hơn, nhưng nàng thích ngồi với chàng, không muốn về, mặc dù nàng nghĩ mình nên về. Bỗng trên bầu trời xuất hiện pháo bông. Pháo bông được đốt trong công viên gần đấy, rất đẹp. Mọi người đều dừng lại để xem. Adrian ngước mắt nhìn, sung sướng như một đứa bé, và Bill cười với nàng. Nàng rất xinh đẹp, và dịu dàng. Nàng như cô bé xinh xắn đang ngước mặt lên bầu trời, chàng muốn hôn nàng. Chàng đã có ước muốn đó từ trước đây rồi, nhưng mỗi lần gặp nàng, ước muốn đó càng mãnh liệt.
Cuộc trình diễn đốt pháo bông kéo dài trong nửa giờ, và cuối cùng pháo bắn lên đầy trời đủ màu đỏ, trắng, xanh, các màu sắc tiếp tục sáng đầy trời tưởng chừng như bất tận. Rồi bầu trời tối đen lại, chỉ có những vì sao sáng, tàn của pháo đen thui quyện lấy vài đám khói từ từ rơi xuống đất. Bill ngồi bên cạnh Adrian, ngửi mùi nước hoa trên người nàng. Nước hoa thuộc loại Channel 19. Chàng thích loại nước hoa này.
– Cuối tuần này cô sẽ làm gì? – Chàng ngần ngại hỏi, không hiểu hỏi thế có đứng đắn không. Nhưng dù sao họ cũng bạn bè của nhau rồi. Miễn chàng biết kiềm chế, tình bạn của họ sẽ bền vững thôi. – Tôi nghĩ có lẽ cô muốn đi nghỉ ở bờ biển. – Vì nàng đã nói mình thích biển.
– Tôi… ờ… tôi không biết… có lẽ chồng tôi về nhà… – Nàng bối rối, nhưng nàng muốn đi. Nàng không biết tính sao với lời mời của chàng.
– Tôi nghĩ anh ấy đang ở New York hay Chicago… cho đến tuần sau. Tôi tin chắc anh ta không quan tâm. Tôi rất nghiêm túc khi mời cô. Nếu cô không bận làm việc thì nên đi chơi còn hơn ngồi đây đợi cả tuần. Chúng ta sẽ xuống Malibu, tôi có người bạn để cho tôi dùng ngôi nhà ở đấy. Họ sống ở New York, họ chỉ giữ ngôi nhà để lâu lâu đến nghỉ chơi. Tôi canh chừng giùm họ. Chúng ta ở đấy sẽ rất thú vị.
– Được rồi. – Nàng cười, không hiểu tại sao nàng lại chấp nhận lời mời. Nhưng chàng có cái gì đấy rất khêu gợi và đáng yêu. Nàng đứng dậy để về nhà và nói tiếp: Tôi sẽ đi.
– Mười một giờ ta đi được không?
Nàng gật đầu. Đi cũng vui nhưng nàng thấy hơi lo. – Tôi đưa cô về nhà. Chàng đã tháo tấm tạp dề từ lâu, trông chàng rất dễ thương. Khi đến trước cửa nàng mở chìa khóa, chỉ mở cửa he hé và không bật đèn trong nhà lên. Nàng không muốn chàng thấy căn hộ trống trải.
– Rất cám ơn Bill. Tôi đã được hưởng một thời gian tuyệt vời. Cám ơn anh tối nay đã mời tôi. – Đến dự tiệc vui hơn ngồi ở nhà rất nhiều, vì ngồi ở nhà nàng sẽ buồn phiền và phân vân không biết Steven đang làm gì.
– Tôi cũng rất vui. – Chàng cười, cảm thấy sung sướng, thư giản, hài lòng. – Ngày mai tôi sẽ đến lúc mười một giờ.
– Tốt, tôi sẽ gặp anh ở hồ bơi.
– Cô khỏi cần làm thế. Tôi sẽ đón cô ở đây. – Chàng cương quyết nói và nàng lo sợ. Nàng định vào nhà trước khi chàng nhìn vào trong.
– Cám ơn anh. – Nàng nhìn chàng lần cuối, rồi biến vào nhà như bóng ma. Mới đứng trước mặt chàng đó, bây giờ nàng ở trong nhà, chỉ trong nháy mắt. Nàng vội đóng cửa và chàng không biết vì sao nàng lại làm thế. Đây là lời chia tay nhanh nhất chàng gặp từ xưa đến nay, chàng bèn chậm rãi đi về căn hộ của mình, miệng mỉm cười.