Tiếng Ngân Rung Của Quỷ

Chương 32Tiếng ngân rung của quỷ -


Đọc truyện Tiếng Ngân Rung Của Quỷ – Chương 32: Tiếng ngân rung của quỷ –


Chương 32:
Editor: E.l.f
Chu Tú nói: “Thực ra lúc đầu chúng em không định đặt chỗ trên du thuyền Đông Thái Bình Dương vì giá đắt quá. Chúng em vừa ra trường, mới đi làm chưa được bao lâu, không có nhiều tiền nên đã đặt một tour du lịch khác. Nhưng khoảng một tuần trước khi du thuyền Đông Thái Bình Dương khởi hành, chúng em nhận được một cuộc gọi từ giám đốc công ty du lịch, nói là có một khách VIP của họ đột ngột huỷ tour vì công việc, công ty đã nhận đủ tiền phạt nên sẽ bán chỗ trống trên tàu với giá rẻ.”
Thanh Hoành đã nghe Cửu Thiều nói qua chuyện có vị khách VIP đặt một nửa số phòng trên du thuyền nhưng lại đột ngột huỷ tour. Lúc kể chuyện này, Cửu Thiều tỏ ra rất khó hiểu, còn cô lại cho rằng anh quá đa nghi, bây giờ nghĩ lại mới thấy ra chuyện này có điểm nghi vấn. Cục trưởng Lăng và các thành viên nòng cốt của đội điều tra đều lên du thuyền với danh nghĩa khách du lịch. Nếu như người kia không đột ngột huỷ tour, nghĩa là cục trưởng và các đồng nghiệp sẽ phải cải trang thành nhân viên của hang du lịch để lên tàu.
Sẽ là một chuyện kỳ quặc nếu trên du thuyền bỗng nhiên xuất hiện thêm nhiều nhân viên không chuyên như thế.
Thanh Hoành bắt đầu có ý nghĩ, liệu có phải vị khách đó chính là Ám Hoa? Ngay từ đầu hắn đã nảy sinh ý định dồn họ lên tàu và tiêu diệt một thể.
Nhưng Cửu Thiều bảo, số điện thoại mà vị khách đó để lại là số di động của Tô Quỳ. Mà chắc chắn Tô Quỳ không thể nào là Ám Hoa được, vì vậy ý nghĩ trên của cô sẽ lập tức trở thành mâu thuẫn.
“Đêm đầu tiên sau khi lên du thuyền khá là trùng hợp, vì hôm đó là sinh nhật của Lý Trân. Chúng em vui lắm, hôm đó trên tàu còn có bữa tiệc buffet hải sản thật linh đình.” Chu Tú lấy tay che mắt, “Vốn dĩ không khí rất vui vẻ, tối hôm đó chúng em còn nhảy múa, nếu không phải du thuyền bỗng nhiên gặp rủi ro…”
Phải nhớ lại cơn ác mộng này, thật sự rất khó chịu.
Thanh Hoành chưa kịp nói an ủi đã thấy Cửu Thiều đưa tay vỗ mấy cái trên vai Chu Tú: “Em rất dũng cảm, không phải ai cũng có thể nhớ lại đoạn hồi ức đáng sợ này.”
Chu Tú nắm lấy tay Cửu Thiều, nước mắt cô rơi trên mu bàn tay anh nhưng anh không khó chịu, còn lịch sự chìa khăn giấy cho cô. Chu Tú nhận lấy, lau nước mắt.
“Chúng ta tiếp tục.”
Thanh Hoành định trêu anh vài câu, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm úc của anh, cô chợt thấy áy náy, thậm chí cảm thấy mình có chút hẹp hòi. Biết đâu hành động vừa rồi của anh xuất phát từ lòng thương cảm thật sự nên anh mới ân cần, chu đáo như vậy với Chu Tú.
“Sau vụ nổ ấy, chúng em bơi theo đoàn vào hòn đảo kia. Khi lên bờ, em phát hiện ra Lý Trân không có mặt. Hứa Khâm, bận trai cô ấy, khóc lóc, kêu gào rồi đòi lao ra biển tìm cô ấy. Nhưng chúng em giữ lại, không để cậu ấy kích động thêm.” Nói xong cô liếc Lý Vân Tiêu, hỏi lại, “Em nói đúng phải không?”

Lý Vân Tiêu gật gật đầu: “Chính xác là vậy.”
“Lúc Lý Trân được thủy triều đưa lên bờ cát, bọn em đã rất vui, thật sự rất vui, cả bốn người cùng đi, bây giờ đều đã có mặt cùng một chỗ. Nhưng rồi, em cảm thấy Hứa Khâm không có vẻ gì là vui mừng cả.” Chu Tú thắc mắc, “Anh là tiến sĩ tâm lý học, anh có thể phân tích tâm lý cậu ấy lúc đó không?”
Chu Tú vừa dứt lời, Thanh Hoành bỗng nhớ lại cảnh tượng đó. Biểu cảm của Hứa Khâm có chút kỳ quặc, không hề vui mừng, cô cứ tưởng đó là do tâm trạng bị kích động nên cậu ta nhất thời không biết biểu đạt ra sao. Lúc ấy cô đã rất mừng cho Lý Trân. Thẩm Dật đứng bên cạnh cô, vui vẻ nói: “Thật cảm động khi chứng kiến cảnh đoàn tụ của họ sau kiếp nạn”.
Bây giờ nhớ lại, mọi thứ dường như đều bị che phủ bởi một lớp màng đen u ám.
Cửu Thiều trầm ngâm giây lát rồi trả lời: “Theo anh thì có lẽ là do tâm trạng kích động, căng thẳng, nên cậu ta nhất thời không biết phải biểu đạt ra sao.”
Thanh Hoành bất giác liếc anh, suy nghĩ của hai người giống nhau. Nhưng sao có thể?
Chu Tú lắc đầu: “Em không biết, còn có một chuyện kỳ lạ nữa. Sau khi trở về, tình bạn giữa chúng em tốt hơn do đã cùng vào sinh ra tử với nhau. Nhưng kể lúc ấy, Lý Trân bỗng dưng khác hẳn, hệt như bị trúng tà vậy, cả ngày rầu rĩ không cười nói, buổi tối đi ngủ còn thường xuyên gặp ác mộng. Nhiều lần em còn bị tiếng thét chói tai giữa đêm khuya của cô ấy đánh thức. Em mới cho rằng tâm trạng cô ấy bị ảnh hưởng sau vụ nổ, cho đến cuối tuần vừa rồi, cô ấy bị sốt nhẹ. Hôm đó em lại phải trực ca tối nên mới nhờ Hứa Khâm tới chăm sóc cô ấy.” Chu Tú cầm lấy một lon bia, mở ra uống vài ngụm, lại tiếp tục nói: “Em để quên chìa khoá nên lại phải quay về kí túc, ai ngờ nhìn thấy Lý Trân cầm dao gọt trái cây chĩa thẳng vào Hứa Khâm. Đến bây giờ em vẫn nhớ như in biểu cảm trên gương mặt cô ấy, cứ như hận không thể giết chết Hứa Khâm ngay lập tức vậy. Em thấy rất lạ, có phải hòn đảo kia có ma, khiến hai ông cụ kia tự giết lẫn nhau, bây giờ lại khiến Lý Trân thành ra như thế?”
Cửu Thiều hỏi: “Bây giờ Lý Trân đang làm ở đâu?”
“Sang làm ở một xưởng may khác. Ở đây chỉ có hai xưởng may phù hợp với tay nghề của cô ấy… Anh… làm sao anh biết cô ấy chuyenr đơn vị? Em đã từng nói qua sao?”
“Tôi đoán mò thôi.”
“Vậy anh sẽ giúp cô ấy chứ?”
“Tôi sẽ đi gặp cô ấy, nhưng có lẽ cô ấy sẽ không quay lại đây làm việc cùng các em nữa đâu.”
“Không sao hết, chỉ cần anh giúp cô ấy bình ổn lại, như vậy đã là tốt lắm rồi.” Chu Tú ngập ngừng, “Vậy… phí tổn thế nào ạ?”
“Không liên quan phí tổn. Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với chueyejn của cô ấy.” Cửu Thiều đi bật đèn, “Nếu có thể, phiền hai em viết hộ tôi vài dòng giới thiệu cho tôi gặp cô ấy.”
Thanh Hoành mở ba lô, lấy sổ nhật kí và bút bi. Chu Tú nhận lấy, viết lên mấy hàng chữ, lại đưa trả cho cô.

Cửu Thiều đút hai tay vào túi quần, lịch sự mở lời: “Bây giờ cũng khuya rồi, hai người ở lại đây đi, tôi và Tiểu Hoành sẽ sang phòng bên cạnh.”
Thanh Hoành đột nhiên bị điểm danh, nhất thời ngơ ngác: “A?”
“Đi thôi.” Anh mở cửa, “Đừng quấy rầy người ta nghỉ ngơi.”
Thanh Hoành vốn đã nghĩ xong phương án đối phó đề phòng trường hợp anh bỏ rơi cô giữa đêm. Cô sẽ thức canh trắng đêm ngoài cửa. Nhưng xem ra cô không phải vất vả nữa rồi, quá tuyệt!
Cửu Thiều nhẹ nhàng đóng cửa, liếc Thanh Hoành: “Em định ngủ ngoài cửa phải không? Em không mất mặt, anh thì có đấy.” Anh dùng thẻ mở cửa phòng, chớp mắt, con người lịch thiệp, nhã nhặn vừa nãy biến mất.
Thanh Hoành bắt lấy cánh tay anh, tức giận nói: “Anh thật đáng ghét, với em thì tệ bạc, với người khác lại ân cần, dịu dàng.”
Cửu Thiều nhìn chằm chằm những móng tay như vuốt sắc xuyên qua lớp áo, đâm vào da thịt anh, cau mày: “Em thì tốt với anh lắm ấy.”
“Em đối với anh có gì không tốt?”
“Em tử tế với anh khi nào?” Anh nâng cằm cô: “Thôi đi, em có nghĩ đến sáng cũng không nghĩ ra đâu. Ngủ sớm đi thì hơn.”
“Ngủ?”
“Lại nghĩ linh tinh cái gì đấy? Ý anh là ngủ trong trạng thái tĩnh.”
Trong lúc tắm gội, Thanh Hoành đã nghĩ thông một vấn đề: Theo những gì cô quan sát được từ thái độ của anh, xem ra anh đã thỏa hiệp. Hẳn anh đã biết, dù gì cũng không ngăn được cô tham dự vào chuyện này nên quyết định thu nạp cô làm chiến hữu. Ra khỏi phòng tắm, cô vừa hát “Oan gia ngõ hẹp, đừng mong thoát khỏi kìm kẹp” vừa đi tới đi lui trước mặt anh.
Cửu Thiều giữ chặt cổ tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình: “Vui đến thế sao?”
Ngồi trong lòng anh, Thanh Hoành không chịu yên phận, cố sức ngọ nguậy, lắc lư hai chân: “Anh muốn nghe chuyện trên đảo hoang thì cứ trực tiếp hỏi em là xong, cần gì phải phí sức sắp xếp để nghe người khác kể làm gì?”

“Nghe em kể mất công anh phải ngồi lược bỏ hết mấy chi tiết thừa thãi, vớ vẩn, thêm mắm dặm muối của em. Nghe Chu Tú kể khoẻ cho anh quá rồi còn gì?”
Thanh Hoành ôm cổ anh: “Vậy anh thích cô ấy hay thích em?”
Cửu Thiều chỉ im lặng nhìn cô không đáp.
“Rồi sẽ có ngày em bắt anh trả hết nợ cho em.”
Anh nhíu mày: “Con gái nói chuyện nhẹ nhàng chút xem nào.”
Thanh Hoành thu mình về góc giường, nhìn anh chằm chằm: “Thế sao anh còn có phản ứng?”
Cửu Thiều mặt đỏ tía tai, dứt khoát đứng dậy, cầm theo quần áo bước vào phòng tắm.
Thanh Hoành nằm ở trên giường một lsuc thì thiu thiu ngủ. Lát sau, anh quay trở lại giường, mang theo hơi nước, cô lẩm bẩm: “Anh tắm lâu thế…”
Cửu Thiều vỗ nhẹ lên lưng cô: “Em ngủ đi.”
Anh vỗ rất nhẹ nhưng lại khiến Thanh Hoành tỉnh giấc. Cô mở mắt, kéo tay áo anh: “Khoan đã, anh phải trả lời em một vấn đề này đã mới được ngủ.”
“… Vấn đề gì?”
“Về cái chết của hai ông cậu nhà Thẩm Dật.” Thanh Hoành để ý từng biểu cảm trên mặt anh: “Em đã từng nhắc lại kết luận của đội trưởng Hình cho anh nghe, có vẻ anh không cho là vậy, đúng không?”
Cửu Thiều thở phào, trở mình nằm nghiêng, kéo chăn: “Em suy nghĩ nhiều quá.”
“Không tin, em không tin đâu. Biểu cảm vừa rồi của anh cứ như đang khinh bỉ đám người địa cầu ngu xuẩn ấy. Nói mau!” Cô đẩy vai anh.
“Anh không nghi ngờ suy luận của đội trưởng, vì nó rất hợp lý, logic. Nhưng xét từ góc độ tâm lý học tội phạm, thì hình thức phạm tội của họ là do bị kích động mạnh. Nhưng tính cách của những người đó không thuộc vào loại tội phạm này.”
“Anh có thể nói đơn giản hơn không?”
“Nói cách khác, nếu muốn hãm hại đối phương, họ không cần phải động chân động tay trong hoàn cảnh tệ hại ấy. Nếu giả thuyết họ đã sắp đặt sẵn kế hoạch là đúng, vậy chẳng lẽ họ biết trước du thuyền sẽ phát nổ và họ sẽ dạt vào hòn đảo kia?” Cửu Thiều nhắm mắt lại, giọng nói uể oải, “Em rất giống đội trưởng, chỉ xét bề ngoài sự việc chứ không đi sâu.”

Thanh Hoành nghiến răng nghiến lợi: “Anh có biết so sánh em với đội trưởng chắc khác nào vũ nhục em không hả?”
“… Thẳng thắn mà nói, so em với đội trưởng chính là hạ thấp ông ấy mà lại nâng em lên một cấp rồi đấy.”
Cô tỉnh ngủ hẳn, lay anh mấy cái: “Anh thật đáng ghét!”
Cửu Thiều ôm cô, nói khẽ: “Chính em bảo, mong anh không chinh phục em bằng vẻ giả tạo cơ mà, sao bây giờ lại muốn anh đổi lòng? Với anh mà nói, giả tạo hay thành thật thì cũng như nhau cả thôi, dễ ợt.”
“Không cần, anh cứ như thế này đi cho em.” Thanh Hoành thầm ói, bộ dáng anh lúc này đáng ghét thật, nhưng nếu anh giả tạo thì mới thật sự là khủng khiếp.
Buổi sáng, Thanh Hoành thức dậy, cảm thấy trong người khó chịu, nặng nề, vào nhà vệ sinh mới biết mình đã đến kỳ. Cô nhẩm tính lại, lần này đến trước ba ngày, chắc là do mấy ngày qua cô đi khắp nơi, mệt mỏi.
Từ nhà vệ sinh đi ra, sắc mặt cô trắng bệch. Cửu Thiều ngẩng đầu nhìn cô một cái, đứng dậy sờ trán cô: “Làm sao vậy? Em khó chịu ở đâu sao?”
Cô cau có: “Phụ nữ cứ mấy ngày này thật là khổ quá mà.”
Cửu Thiều gật đầu: “Vậy hôm nay em đừng theo anh ra ngoài nữa, ở nhà nghỉ ngơi kẻo mệt.”
“Khó chịu tí thôi, anh đi đâu em vẫn theo được đến đấy.”
Cửu Thiều bật cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Em ở đây đợi anh, anh chỉ ra ngoài một lát rồi quay lại ngay, được không?”
Thanh Hoành thấy anh không mang theo ba lô, tin chắc anh không hề có ý định bỏ rơi mình nên cũng không khăng khăng đòi đi theo nữa. Cô uống một cốc nước ấm, chui vào chăn nằm. Cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Lát sau, cửa phòng mở ra, Cửu Thiều quay về, trên tay cầm theo một túi nhỏ mua ở cửa hàng tiện lợi. Anh để túi đồ lên tủ đầu giường, vén tay áo lên rồi đặt tay lên trán cô: “Nãy có sốt nhẹ, bây giờ khá hơn rồi đấy.”
Thanh Hoành mở to mắt, dáng vẻ tội nghiệp, thều thào: “Ngày mai, em cam đoan ngày mai sẽ khỏi.”
“Không vội, nghỉ ngơi hai ngày cũng không sao hết.” Anh kéo chăn ra: “Đừng ngủ nướng nữa. Thực ra hồi nãy anh đi tìm Hứa Khâm.”
“Tìm cậu ta làm gì?” Cô cảm thấy thay vì tìm Hứa Khâm không bằng trực tiếp đi gặp Lý Trân. Cứ nhìn một loạt phản ứng của Hứa Khâm, chắc chắn không đời nào cậu ta nhắc lại chuyện trên đảo hoang. So với phụ nữ, đàn ông thường kín mồm kín miệng hơn, tìm cậu ta chỉ tổ làm tốn công vô ích.
“Anh không phí thời gian với cậu ta vì chuyện đó.” Cửu Thiều nhìn ra suy đoán của cô: “Anh chỉ muốn tìm hiểu con người cậu ta thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.