Đọc truyện Tiếng Ngân Rung Của Quỷ – Chương 31: Tiếng ngân rung của quỷ –
Chương 31:
Editor: E.l.f
Lúc này, bọn họ đang ngồi trong một quán ăn nhỏ bên ngoài xưởng may mà Chu Tú, Hứa Khâm đang làm việc.
Cửu Thiều đọc thực đơn một hồi và chọn khá nhiều món. Thanh Hoành ngạc nhiên, nói: “Chúng ta chỉ có hai người, anh gọi nhiều như thế ăn sao hết được?… A, anh định mời bọn họ ăn cơm cùng sao? Nhưng họ có biết anh mời họ đâu.”
Cửu Thiều tráng cốc qua nước nóng rồi rót cho cô một cốc trà, đẩy tới trước mặt cô: “Nếu là em, tự nhiên có hai người lạ đến mời em ăn cơm, liệu em có đi không?”
“Sẽ không.”
Anh nói “hai người” nghĩa là thái độ của anh đã thoải mái hơn trước, chí ít thì anh cũng sẽ không còn gạt cô ra rìa nữa.
“Điều này cũng tương tự việc em cho rằng anh nghi ngờ Thẩm Dật là nghi phạm số một, cho nên anh sẽ đến thành phố Tân.” Anh chậm rãi hỏi, “Em nói xem, em đã nghĩ vậy, liệu Hình Mẫn có nghĩ giống em hay không?”
Thanh Hoành bỗng nhiên hiểu ra, chả trách anh rời khỏi nhà sớm như vậy. Bọn họ vừa đến ga tàu đã bị theo dõi, hẳn là Hình Mẫn từ đầu đã cho rằng Cửu Thiều nghi ngờ Thẩm Dật nhất. Chỉ có điều nửa đường anh lại đánh lạc hướng người của Hình Mẫn, đi tới thị trấn Vân Lạc này. Hình Mẫn muốn phản ứng kịp thì sợ là cũng phải dạo hết một vòng thành phố Tân đã mới xong.
Cô “ồ” lên một tiếng, cười hỏi: “Vậy mục tiêu kế tiếp của anh là ai?”
“Tô Quỳ.” Cửu Thiều nhìn xưởng may ở bên kia đường. Bây giờ đã là giờ tan tầm, đã có vài người từ bên trong xưởng đi ra. “Chỉ có điều, anh nghĩ mình phải ở lại đây tầm hai, ba ngày.”
“Vì sao?”
“Chúng ta phải giả vờ như vô tình gặp họ ở đây, tuy nhiên xác suất không cao, thất bại một hai lần cũng là chuyện thường.”
“Nhưng tại sao anh lại khẳng định họ sẽ sang quán này ăn cơm?”
Cửu Thiều ra hiệu cho cô nhìn con tỳ hưu trên quầy thu ngân, con tỳ hưu này bị sứt mất một góc. “Chu Tú từng viết trên trang cá nhân rằng thường tới đây ăn cơm, trong ảnh chụp kèm có một con tỳ hưu.”
Thanh Hoành kinh ngạc: “Anh cũng vào mạng xã hội?” Chẳng qua sự kinh ngạc này không kéo dài được bao lâu thì cô đã bị phân tán bởi một đôi nam nữ trẻ tuổi vừa bước vào quán. Cô gái trẻ vừa trông thấy cô liền nhẹ nhàng đi tới: “Ôi, chị tới đây du lịch sao? Thật là trùng hợp quá. Chị cso còn nhớ em nữa không?”
Thanh Hoành ra bộ suy nghĩ, lát sau cô vui vẻ nói: “Em là Chu Tú!”
“Đúng rồi ạ.” Nói rồi cô kéo người bạn trai bên cạnh, “Chị hẳn là vẫn còn nhớ anh ấy chứ ạ? Khi đó chúng em đều ở trên tàu, còn dạt vào hòn đảo đó nữa. Vân Tiêu, anh thấy trùng hợp không?”
Lý Vân Tiêu cũng cười nói: “Đúng vậy.”
Thanh Hoành vội nói: “Hay là ngồi đây ăn chung đi, đang giờ cao điểm, sợ là các em sẽ phải đợi lâu đấy.”
Chu Tú liếc nhìn Cửu Thiều nãy giờ vẫn một mực giữ im lặng, do dự: “Cái này… Không nên ạ, em sợ sẽ quấy rầy hai người.”
Thanh Hoành lườm Cửu Thiều, thấy anh vẫn không mở miệng thì lấy làm lạ. Chẳng phải nãy giờ anh vẫn đang ôm cây đợi thỏ sao? Tại sao thỏ đến mà thợ săn lại im thin thít thế kia? Cô vừa định lên tiếng thì chuông điện thoại reo vang, Cửu Thiều lấy điện thoại di động ra, chỉ ậm ừ vài câu rồi cúp, nói với cô: “Tần Tấn và mấy người kia bảo hôm nay không qua được.”
Thanh Hoành mờ mịt không hiểu sao anh lại nhắc đến Tần Tấn làm gì.
Anh đứng lên, nói: “Mời ngồi, vừa hay bạn chúng tôi không thể tới ăn cùng được, chi bằng hai người ngồi đây ăn chung với chúng tôi luôn.”
Chu Tú vui vẻ đồng ý, nói nhỏ vào tai Thanh Hoành: “Bạn trai chị sao? Rất đẹp trai, cao ráo, khí chất cũng rất tốt, rất giống diễn viên ạ.”
Thanh Hoành không biết nếu Cửu Thiều là ngôi sao nổi tiếng sẽ như thế nào, nhưng cô biết chắc nhất định anh sẽ đắc tội với không ít người. Ngoại trừ Ám Hoa, tất cả mọi người đều bị anh xem là ngu xuẩn.
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên.
Thanh Hoành chịu trách nhiệm dẫn dắt buổi trò chuyện, cô vốn rất giỏi trong chuyện này. Chu Tú cũng hăng say trò chuyện với cô. Lý Vân Tiêu có vẻ rụt rè và kiệm lời, phần lớn cả buổi cậu ta chỉ ngồi lắng nghe và mỉm cười. Trái lại, Cửu Thiều lại hoàn toàn im lặng.
Thanh Hoành hỏi: “Đúng rồi, bạn của em, tên gì nhỉ? Lý Trân? À đúng rồi, là Lý Trân, cô ấy sao rồi?”
Chu Tú thoáng buồn: “Cậu ấy không được tốt lắm.”
Thanh Hoành còn muốn hỏi thêm thì Cửu Thiều đã mở lời: “Đừng nói những chuyện làm mất không khí thế. Mọi người uống gì không? Tôi đi mua.”
Đúng lúc ấy, chủ quán đưa lên một đĩa tôm hùm xào sả ớt đỏ au, trông rất hấp dẫn. Thanh Hoành lập tức hiểu được ý anh: “Em muốn uống bia.”
Lý Vân Tiêu thấy Chu Tú ủ dột, im lặng không nói, sợ Thanh Hoành xấu hổ liền mở miệng giải vây: “Bia là hay nhất.”
Cửu Thiều liền gọi thêm một két bia.
Thanh Hoành biết muốn dụ người khác uống rượu, người uống đầu tiên phải là mình, vậy nên cô rót đầy một cốc bia, thẳng một hơi uống cạn. Cửu Thiều vỗ vỗ tay cô, thấp giọng nói: “Uống ít một chút.”
Chu Tú lắc đầu: “Anh chưa từng trải qua sẽ không hiểu được đâu. Bọn em đều đã trải qua sự kiện đó, tâm tình cảu ai cũng đều không ổn, lấy bia rượu giải sầu cũng tốt.”
Thanh Hoành rót bia chô Chu Tú: “Đừng đùa vậy chứ, chị sao lại có thể để tâm tình không tốt được? Sao phải mượn rượu giải sầu?”
“Chị nói dối.” Chu Tú uống liền hai cốc, mặt bắt đầu đỏ lên, cũng nói nhiều hơn: “Con tàu phát nổ, rồi còn dạt vào hòn đảo kia, cả đời này em sẽ không quên. Em không tin chị lại có thể quên dễ dàng như vậy.” Cô thoáng im lặng rồi lại nhẹ nhàng nói khẽ: “Thôi, không nói những chuyện không vui. Hai người tới đây chơi định ở lại bao lâu?”
Thanh Hoành bực bội, cứ hễ cô vừa khơi ra chuyện này lại bị vứt sang một bên ngay. Cứ thế thì biết đến bao giớ mới có được thông tin cô cần đây hả?
Cửu Thiều tỏ ra hết sức điềm tĩnh, ứng xử lịch sự: “Tôi không biết các bạn đang buồn vì chuyện gì, nhưng nếu đã không muốn nhắc lại thì đừng nghĩ về nó nữa.”
Thanh Hoành liếc anh, cô nóng lòng vì anh, vậy mà anh vẫn cứ đủng đỉnh như không. Đúng là hoàng đế không vội, thái giám đã vội! Bỏ đi, người đứng đầu danh sách truy nã của cảnh sát bây giờ không phải cô, việc gì cô phải vội: “Bọn chị định ở lại vài ngày, em biết chỗ nào thú vị thì giới thiệu cho bọn chị đi.”
Chu Tú nhiệt tình giới thiệu cho cô khá nhiều địa điểm du lịch.
Thêm vài tuần bia, bầu không khí bắt dầu thoải mái, cởi mở hơn, bọn họ nói được nhiều hơn chứ không rụt rè, giữ ý như lúc đầu nữa.
Chu Tú hỏi: “Lát nữa anh chị định về khách sạn hay là còn đi đâu nữa? Nếu không, hay là bốn người chúng ta cùng chơi bài đi?”
Thanh Hoành đáp: “Bọn chị còn chưa đặt phòng khách sạn, đang đi tìm đây.”
Chu Tú khá bất ngờ, cô cười, bảo: “Chị thoải mái thật đấy, em cứ tưởng việc đầu tiên khi đến một nơi nào đó phải là đặt chỗ ở. Nhưng không sao, nếu không đặt được phòng, chị có thể ở cùng em trong kí túc.”
Sau đó, cô vẫy tay gọi chủ quán: “Ông chủ, cho chúng tôi thanh toán.” Rồi cô giơ tay ra trước mặt Lý Vân Tiêu: “Đưa ví cho em, em mời, anh trả nhé.”
Chủ quán đi tới, lật lật chìa hoá đơn: “Bàn này đã thanh toán rồi.”
Thanh Hoành lập tức đoán ra là Cửu Thiều mượn cớ đi toilet để thanh toán.
“A? Khi nào vậy?” Chu Tú ngạc nheien không hiểu, còn Lý Vân Tiêu ngại ngùng cười: “Anh chị là khách đến chơi lại còn mời chúng em ăn cơm thế này, thật ngại quá.”
Cửu Thiều lịch sự mỉm cười: “Hai người là bạn của Tiểu Hoành, cũng có nghĩa là bạn của tôi.”
Họ rời quán cơm. Chu Tú nắm tay Lý Vân Tiêu đưa Cửu Thiều và Thanh Hoành đi tìm khách sạn. Lúc đi ngang qua một cửa hàng tạp hoá, Cửu Thiều ghé vào mua một bộ bài và đồ ăn vặt. Chu Tú ngưỡng mộ: “Bạn trai chị chu đáo quá, còn nhớ mua đồ ăn vặt cho chị nữa. Mặt mũi đẹp, dáng lại chuẩn, quá là hoàn hảo.”
Thanh Hoành nở nụ cười tươi rói mà một cô gái đang yêu đương hạnh phúc nên có: “Ừ, đúng thế.”
Lát sau, Cửu Thiều thấp giọng nói: “Đừng giả bộ nữa, mặt đơ hết rồi.”
Thanh Hoành cau mày: “Biết làm thế nào! Em định hồi tưởng lại những kỷ niệm ngọt ngào, ai ngờ hiện ra trong đầu toàn là màn bạo lực của anh bữa trước và màn rượt đuổi theo anh muốn hụt hơi hôm vừa rồi. Anh đáng ghét lắm, biết không hả?”
Chu Tú nghe hai người nói chuyện liền trêu: “Chị ghét anh ấy, vậy thì giao anh ấy cho em đi, em cầu còn không được ấy chứ.”
Thanh Hoành lại, cười: “Em cũng to gan đấy, bạn trai còn ở bên cạnh đấy kìa.”
Lý Vân Tiêu cười cười: “Tính cô ấy hay đùa, em quen rồi.”
Chu Tú đột nhiên dừng bước, chỉ vào khách sạn bên kia đường: “Khách sạn ấy thì thế nào ạ? Trông có vẻ ổn.”
Bây giờ chưa phải mùa du lịch nên không cần đặt trước vẫn có phòng trống. Thanh Hoành để ý thấy lúc làm thủ tục, Cửu Thiều sử dụng chứng minh thư của một đồng nghiệp. Cô định dặt một phòng giường đôi nhưng anh đã lên tiếng trước: “Cho hai phòng.”
Cô ngạc nhiên nhìn anh, thầm nghĩ, anh lại định cắt đuôi cô hay sao? Tại sao cô không ngại mà anh lại phải đặt hai phòng.
Họ mở cửa phòng, vứt ba lô lên sofa rồi ngồi chơi bài, bên thua bị phạt một lon bia.
Thanh Hoành và Cửu Thiều về một đội, chẳng lo bị thua. Bộ não của anh không khác gì cái máy tính, anh nhớ không sót một quân bài nào, như thể vừa nhìn là biết đối phương sẽ ra con nào vậy.
Chu Tú và Lý Vân Tiêu thua liền năm ván, tặc lưỡi: “Anh chị tốt vận ghê cơ!”
Thanh Hoành nhìn đồng hồ, gần mười hai giờ rồi. Bỗng nhiên cô nghĩ ra ý tưởng: “Chúng ta chơi trò chơi đi, giờ này chơi mới vui.”
Chu Tú và Lý Vân Tiêu chỉ mới hai mươi tuổi, vẫn còn ham chơi nên rất vui vẻ đồng ý.
Thanh Hoành nói: “Bây giờ là mười hai giờ kém 3 phút, chúng ta tắt đèn, mỗi người phải kể một chuyện ma.”
Chu Tú xung phong chạy đi tắt đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh đèn đường bên ngoài hắt vào trong phòng, lờ nhờ.
Thanh Hoành hắng giọng một cái: “Chị sẽ kể về câu chuyện trên một hòn đảo hoang.” Cô vừa nói xong, Chu Tú co rúm lại, nắm chặt tay cô.
Cô kể chuyện hai người cậu của Thẩm Dật chết một cách kỳ lạ trên hòn đảo hoang. Cô vốn hay ăn khéo nói nên câu chuyện được cô thêu dệt trở nên rất ly kỳ, cuốn hút. Thậm chí cô còn thêm mắm dặm muối vào đoạn cô tỉnh lại giữa đêm và trông thấy một người đang bóp cổ một người khác. Nghe đến đây, Chu Tú buột miệng kêu lên.
“Đương nhiên đây không hẳn là một câu chuyện ma, trong câu chuyện này không có ma quỷ nào xuất hiện, chỉ có lòng người khó lường.” Thanh Hoành dừng một chút, lại nói tiếp: “Mọi người đoán xem hung thủ là ai?”
Lý Vân Tiêu lắc đầu: “Chuyện này tựa như ác mộng vậy, em không muốn nhớ lại, càng không muốn đoán xem hung thủ là ai.”
Thanh Hoành thuật lại kết luận của Hình Mẫn: “Hai người ấy tự tàn sát lẫn nhau”, khiến Chu Tú và Vân Tiêu la lên kinh ngạc. Chợt nhớ ra bên cạnh còn có một chuyên gia của ngành, Cửu Thiều, cô liền hỏi: “Anh có ý kiến gì không? Anh là chuyên gia của lĩnh vực này mà.”
Chu Tú ngạc nhiên hỏi lại: “Chuyên gia của ngành ư?”
“Ừ, bạn trai chị là tiến sĩ về tâm lý học. Anh ấy thường trợ giúp phía cảnh sát điều tra.” Thanh Hoành tùy ý gán cho anh một thân phận mới.
Cửu Thiều bình thản: “Bên điều tra đã kết luận như vậy thì không có gì phải bàn luận cả.”
Thanh Hoành liếc anh, có cảm giác anh ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại không tán đồng kết luận của Hình Mẫn.
Chu Tú bị thu hút bởi cái mác tiến sĩ tâm lý: “Tiến sĩ tâm lý có giống như bác sĩ tâm lý không nhỉ? Cũng trợ giúp cảnh sát điều tra vụ án, như Sherlock Holmes ạ? Nếu vậy, anh có thể giúp em một việc không?”
“Em nói đi.”
“Bạn em tên là Lý Trân, có lẽ cô ấy cần anh giúp.” Chu Tú và Lý Vân Tiêu nhìn nhau một cái rồi trình bày: “Là thế này, lần trước bọn em cùng đi trên con tàu Đông Thái Bình Dương. Nhưng sau đó xảy ra vụ nổ kia, chuyện này chắc là bạn gái anh cũng kể rồi.”
Cửu Thiều nhích ghế ra một chút, hơi đổ người về phía trước, chăm chú lắng nghe: “Anh biết, em cứ tiếp tục đi.”
Được động viên nên Chu Tú bắt đầu nói nhanh hơn: “Sau khi con tàu phát nổ, không biết là ai đã bơi về hòn đảo hoang kia đầu tiên, bọn em cũng vội bơi theo đoàn. Lúc đó, ngoài hai chúng em thì còn có Hứa Khâm và Lý Trân. Lý Trân là người cùng thôn với bạn trai em nên lâu nay bọn em vẫn rất thân nhau.”
Cửu Thiều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi: “Các bạn đã gặp chuyện lạ trong chuyến đi đó?”
“Chuyện lạ ư? Chuyện lạ…” Chu Tú nhắc lại từ “chuyện lạ” rồi bỗng nhiên nói, “Anh nói thế khiến em đột nhiên nghĩ tới chuyện này ngay từ đầu đã rất lạ.”