Tiếng Khóc Âm Hồn

Chương 75: Bài Hát Trốn Tìm


Bạn đang đọc Tiếng Khóc Âm Hồn – Chương 75: Bài Hát Trốn Tìm


Nữ công an dự cảm thấy chuyện không lành, thái độ cũng như lời nói của cô bé Tươi có gì đó bất thường.

Nhất là khi nhìn đôi mắt cùng nụ cười đáng sợ ấy, toàn thân nữ công an khẽ run lên.

Ngay bên cạnh giường bệnh chính là nút bấm báo gọi nhân viên y tế đang trực.

Khi nãy cô y tá có nói, nếu xảy ra vấn đề gì bất thường, chỉ cần ấn cái nút đó, sẽ có người trong phòng trực đến ngay lập tức.

Trong hoàn cảnh này, nữ công an biết rằng, mình cần gọi bác sĩ.
Cố gắng mỉm cười, đưa bàn tay ra đằng trước, miệng khẽ nói những lời nhẹ nhàng, nữ công an vừa muốn trấn an bé Tươi, vừa muốn nhân cơ hội tiếp cận nút bấm gọi cho bác sĩ:
– – Cháu tỉnh lại rồi à….? Cháu cảm thấy trong người thế nào…? Có đau ở đâu không…?,
Ngồi bên trên giường, con bé vẫn nhe răng ra cười rồi lặp đi lặp lại câu nói ban nãy:
” He he he….He he he….Tìm…thấy rồi…..Tìm thấy….rồi……He he he….He he he “
Càng đến gần, càng nhìn cận mặt con bé, nhìn cái miệng đang nhoẻn ra cười man rợn, nữ công an càng thấy sợ hãi hơn.
Nữ công an nghĩ trong đầu:
” Chẳng…chẳng lẽ con bé….phát điên rồi sao….? Ban nãy y tá có nói nó không bị tổn thương nào cơ mà…? Chuyện…chuyện gì…thế này…? “
Mặt ngoài cô vẫn cố trấn an bé Tươi:
– – Cháu…cháu đừng lo…..Mọi…mọi thứ…sẽ…sẽ ổn thôi…..
Lúc này nữ công an đã áp sát gần giường bệnh, chỉ còn cách nút bấm độ nửa sải cánh tay, nữ công an khẽ đưa tay bấm nút thì….
” Pặp “
Ngồi trên giường, con bé Tươi không cần quay đầu, mái tóc của nó vẫn rũ xuống che kín nửa khuôn mặt, miệng nó vẫn đang nhe răng ra cười, thế nhưng, bàn tay nhỏ gầy gò của nó vừa đưa ra nắm chặt lấy cổ tay đang định với bấm cái nút bên cạnh giường…

” He…he..he…..Cô….định….làm…gì….vậy….Hi…hi…hi…”
Chỉ là một đứa bé, lại vừa mới tỉnh lại sau vụ tai nạn, bàn tay của nó vừa gầy vừa nhỏ…..Nhưng chẳng hiểu sao nó lại có thể nắm chặt lấy cổ tay của nữ công an rồi bóp một lực mạnh khiến người này phải nhăn mặt vì đau nhói.
Nữ công an cau mày đáp:
– – Bỏ…bỏ…ra……Cháu đang…làm…cô đau…..Ư……ư……Bỏ…tay…cô ra…
Không những không buông, mà con bé lại càng siết chặt hơn…..Không thể chịu đựng được nữa, nữ công an định dùng tay còn lại gỡ bàn tay con bé ra khỏi tay mình…..nhưng……
” Pặp “
Từ trên giường, con bé Tươi xoay ngang người lại, nhanh như cắt, tay kia của nó đã kịp túm lấy cánh tay còn lại của nữ công an từ khi nào.

Lúc này, hai người mặt đối mặt, nhìn thẳng vào khuôn mặt kinh dị của con bé, nữ công an muốn hét lên thật to nhưng cổ họng của cô cứ như đang bị một thứ gì đó chẹn lại.
Toàn thân cứng đơ vì sợ hãi, nhìn cái khuôn miệng vẫn đang cười một cách điên dại, nữ công an cảm thấy hai cổ tay của mình sắp bị bóp nát bởi một đứa bé năm nay chỉ mới 12-13 tuổi.
” Rắc “
” Rắc “
Tiếng xương bị bẻ gãy vang lên một cách lạnh người…..Tiếng cười man rợn khẽ vang lên khúc khích:
” Hí…hí..hí….Gãy…mất…rồi….Hi…hi…hi…”
Nữ công an đau đớn vã mồ hôi hột, toàn thân cô run lên lẩy bẩy, đau đớn nhưng không thể kêu lên thành tiếng, chỉ ư a như người đang bị bịt miệng…
– – Ư……ưʍ…..a…..a……a……
Cố gắng vùng vẫy, đầu lắc qua lắc lại, mái tóc bung ra bê bết mồ hôi, có một thứ sức mạnh vô hình đang giữ chặt lấy cơ thể của nữ công an xấu số.

Cô quỵ hai đầu gối xuống đất, người phủ phục một nửa trên thành giường.

Lúc này, con bé Tươi mới thả tay ra, hai cánh tay của nữ công an buông thõng rơi tự do xuống đất.

Nó ngồi trên giường, hướng đôi mắt trắng dã chỉ toàn lòng trắng nhìn xuống bên dưới.
Con bé ngưng cười, khuôn mặt nó cau lại như đang rất giận dữ một điều gì đó, nó nhe răng ra rồi nghiến kèn kẹt, lời cuối cùng mà nữ công an nghe thấy trước khi từ giã cõi đời:
” Đi….Chết…Đi “
Hai bàn tay nhỏ gầy gò, xanh xao của con bé bấu chặt vào hai bên thái dương của nữ công an.

Không thể tưởng tượng được nó lấy sức mạnh từ đâu mà một đứa bé 12-13 tuổi lại có thể vặn ngược đầu của một người lớn dứt khoát, lạnh lùng đến nhẫn tâm như vậy.
” Crack….Crack….Rắc..”
Sau một nhát vặn, cái đầu của nữ công an quay ngược hẳn về sau 180 độ, lủng lẳng trên cổ vẫn được níu lại bởi lớp da.

Cái đầu gật xuống phần lưng, máu từ trong hốc mắt, lỗ mũi và cả hai bên tai cứ thế chảy ra đầm đìa.

Một cảnh tượng kinh hãi diễn ra bên trong căn phòng dành cho bệnh nhân lúc này đã được kéo kín rèm cửa.

Ánh đèn chớp nháy rồi vụt tắt, bên ngoài chẳng ai nghe thấy gì, nhưng bên trong phòng, đâu đó vang vọng ra từ trong bóng tối những tiếng cười khe khẽ, lạnh gáy:
” He…hi…hi…..He…hi…hi….Ha…ha….hi…”
” Nào…các…bạn….các…bạn ơi….

Mình…cùng…chơi…chơi…trò…trốn….tìm…
Bịt….mắt…đừng…có…lim…dim…
Các….bạn…ơi…..Hi….hi…hi….He…ha..ha..”
” Tới….đây…nào….Tìm….thấy….rồi….”
” Cạch “
Cánh cửa phòng dành cho bệnh nhân khẽ mở ra, bên ngoài hành lang bệnh viện lúc này cũng chỉ còn một vài bóng đèn với độ sáng vừa phải, các dãy phòng bệnh cũng đều đã tắt đèn đi nghỉ, vì lúc này đã là 9h tối.
” Xoẹt…Xoẹt “
Cái bóng trắng nhỏ bé mặc áo dành cho bệnh nhân màu xanh dương khẽ đi tới đâu thì bóng đèn trên trần nhà nhập nhoạng đến đó.

Cứ thế nguyên một dãy hành lang chìm vào trong bóng tối.

Chỉ còn tiếng hát là vẫn vang lên, nó đang hát bài hát: Trò Chơi Trốn Tìm.
” Nào…các…bạn…Các…bạn…ơi “
Mình…cùng….chơi….Trò…chơi…trốn..tìm “
” Hi…Hi…Hi…..He….He…He “
” Bắt…được….bạn….rồi…..”
Cái bóng đó đã lướt qua tới một dãy nhà khác, nó đã đi từ tầng 3 xuống tới tầng 1.

Trong 1 phòng bệnh thuộc tầng 1, trong phòng là hai mẹ con bệnh nhi.

Người mẹ lúc này đang nằm bên cạnh giường chăm cho con ngủ..Bỗng nhiên đứa bé mở mắt thức dậy, nó hỏi mẹ:
– – Mẹ ơi…..Có ai đang hát bên ngoài kìa.
Bà mẹ im lặng lắng nghe rồi khẽ nói với con:
– – Làm gì có ai hát đâu…? Con quên mất ở đây 9h chúng ta phải đi ngủ mới là bé ngoan à…?
Đứa bé lại nói:
– – Thật mà mẹ……Bài hát này con cũng thuộc…Có bạn nào đó đang hát bên ngoài.
Bà mẹ hỏi:
– – Thế bài hát đó là gì…? Con cũng thuộc sao…?

Đứa bé trả lời:
– – ” Các bạn ơi, các bạn ơi…..Mình cùng chơi, trò chơi trốn tìm.

Nhắm mắt lại đừng có lim dim.

Các bạn ơi, trốn đi tớ tìm.

” Là bài hát trốn tìm mẹ ạ……Đấy bạn ấy hát càng lúc càng gần.
Nghe đến đây bà mẹ bỗng dưng nổi da gà, thực tế thì cô ta chẳng nghe thấy tiếng hát nào cả.

Nhất là trong bệnh viện này, mọi thủ tục, giờ giấc đều được các y bác sĩ nhắc nhở, thực hiện một cách chuẩn chỉ.

Làm gì có chuyện đã hơn 9h tối mà có người đi ngoài hành lang mà hát được.
Nhìn đứa con vẫn đang ngân nga, bà mẹ mặc dù hơi sợ nhưng vẫn nuốt nước bọt vén rèm cửa nhìn ra bên ngoài.

Chẳng thấy ai cả, cũng chẳng có tiếng hát nào…..Thậm chí người mẹ còn mở hé cánh cửa phòng rồi đi hẳn ra bên ngoài, trước sau hành lang im phăng phắc, không có lấy một tiếng động.
Vội đóng cửa, thả lại rèm…..Người mẹ quay lại giường nói với đứa con:
– – Làm gì có ai…..
Còn chưa nói hết câu thì đứa bé chỉ tay về phía cửa, nó nói:
– – Vừa mẹ mở cửa, bạn ấy đã đi qua rồi…….Bạn ấy còn nhìn con cười nữa…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.