Bạn đang đọc Tiếng Khóc Âm Hồn – Chương 110: Đa Nhân Cách
Ông Khanh nheo mày:
– – ” Bóng Ma “? Chẳng phải cậu vừa nói, gia đình cậu không hay biết gì về việc ngôi nhà có sự lạ hay sao…?
Phú nói:
– – À không, cái tên này là do cháu tự đặt thôi.
Còn khi đưa cháu đi điều trị, bác sĩ nói có thể do não bộ của cháu bị tổn hại vì hoạt động quá sức dẫn đến tình trạng bị ảo giác.
Trước khi vào năm cuối cấp, cháu đã phải hứng chịu những cơn đau đầu vô cùng dữ dội.
Đã có những lúc vì quá đau đớn mà cháu chỉ muốn chết đi bằng cách đập đầu vô tường.
Cháu không dám ngủ, bởi cứ mỗi khi nhắm mắt vào, cháu lại mơ thấy những giấc mơ đáng sợ.
Yến hỏi:
– – Anh đã mơ thấy gì vậy…?
Phú đáp:
– – Trong đầu anh luôn xuất hiện hình ảnh một tên sát nhân, người này gϊếŧ người rồi chặt nhỏ xác chết đem giấu đi.
Nhưng những giấc mơ không hề trùng lặp, lúc thì anh thấy tên sát nhân ở trong trường học, lúc ở ngoài đường, rồi hắn xuất hiện trong cả nhà của anh nữa.
Những giấc mơ đó ban đầu đều rất bình thường, em hãy cảm tưởng như khi mới bắt đầu thì đó là giấc mơ đẹp, nhưng càng về cuối, sự kinh dị, rùng rợn của nó càng gia tăng…..Cho tới khi anh nhìn thấy xung quanh mình chỉ còn lại một màu máu, và tên gϊếŧ người đang ở trước mặt anh, hắn đang đùa giỡn với những phần thân xác vừa bị chặt nhỏ, điệu cười của hắn cứ thế vang lên đầu anh và rồi hắn từ từ quay lại nhìn anh bằng một ánh mắt chết chóc, vô hồn.
Ông Khanh hỏi:
– – Cậu liên tiếp mơ thấy những giấc mơ như vậy, khung cảnh trong mơ thay đổi, nhưng tên gϊếŧ người vẫn vậy……? Trước đó đã bao giờ cậu rơi vào tình trạng như vậy chưa..?
Phú trả lời:
– – Đại loại đúng như lời bác nói.
Cháu chưa bao giờ mơ hay gặp những gì tương tự như vậy trước đó.
Bác có biết tại sao cháu lại gọi những giấc mơ đó là ” Bóng Ma ” không..?
Ông Khanh lắc đầu, Phú tiếp tục:
– – Đó là bởi vì, trong mơ, mỗi khi tên sát nhân ấy quay mặt lại……Cháu nhìn thấy hắn chính là cháu.
Đó mới là thứ đáng sợ nhất, mỗi lần như vậy cháu đều hét lên kinh sợ.
Ban đầu thuốc an thần còn có tác dụng, nhưng càng về sau mọi thứ lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Hình ảnh bản thân mình gϊếŧ người một cách tàn độc, man rợ không chỉ xuất hiện trong mơ nữa.
Ngay cả khi cháu không ngủ, những ảo giác đó vẫn hiện ra trước mặt.
Ông Khanh nói:
– – Cậu có từng đập phá đồ đạc không…?
Phú lắc đầu:
– – Cháu không, cháu chưa từng làm vậy.
Ông Khanh tiếp:
– – Vậy trong lúc tinh thần không ổn định, cậu có đánh đập, hành hung bạn bè không..?
Phú xua tay:
– – Chắc chắn là không, lúc còn đi học, cháu không đánh nhau bao giờ cả.
Nghe tới đây ông Khanh nhìn thẳng vào mắt Phú, ánh mắt của Phú không biểu lộ sự dối trá.
Hơn nữa, một người đã kể ra cả việc mình từng gặp vấn đề tâm lý, hay nói đơn giản là từng bị điên, đến chuyện như vậy còn dám chia sẻ thì việc đánh nhau, hay đập phá đồ đạc có gì mà phải giấu.
Căn phòng ngủ trên tầng 2 tan hoang như vậy chắc chắn là do bàn tay con người làm.
Những vết chém vào cánh tủ, thành giường, bàn ghế là do có người cầm dao chém vào.
Căn cứ vào lời kể của Phú, ông Khanh cho rằng, người tạo ra những vết chém ấy không ai khác ngoài Phú.
Sở dĩ ông Khanh nghĩ như vậy là bởi tới tận thời điểm bây giờ, đầu óc Phú cũng không được bình thường.
Có vẻ như những hành động ấy Phú làm khi thần trí không tỉnh táo.
Ngay cả việc Phú từng hành hung bạn cùng lớp, Phú cũng không nhớ.
Việc Phú đánh bạn là sự việc rùm beng cả ngôi trường quốc tế thời điểm ấy.
Ông Khanh cũng đã cho người xác nhận điều này.
Đó là một sự việc có thật, không phải cô giáo đơm đặt cho Phú.
Bố mẹ Phú thậm chí đã phải giải quyết vụ việc với các bên liên quan bằng một khoản tiền không nhỏ.
Mấu chốt của vấn đề chỉ là trí nhớ của Phú không lưu trữ việc này.
Ông Khanh băn khoăn khi trực giác của ông mách bảo rằng những gì cậu thanh niên này nói ra không phải dối trá, nhưng tại sao 1 con người lại lúc tỉnh, lúc mê như vậy mà vẫn có thể tốt nghiệp trường đại học bên Đức, không chỉ vậy, qua tìm hiểu sơ bộ, Phú còn là một người điều trị tâm lý.
Hồ sơ, lý lịch, bằng cấp của Phú đem về đã khẳng định điều này.
Nếu không trực tiếp đi điều tra về Phú, chắc chắn ông Khanh không thể nào tin được rằng mình đang ngồi đối thoại với một người có tâm lý bất ổn, không nhớ được những gì bản thân đã từng làm trước kia.
Không chỉ ông Khanh, mà cả Yến cũng nhận ra điều bất thường.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, khi xuống sân bay, Phú cũng đã từng ra tay với Yến.
Nhưng khi tỉnh lại, Phú không hề nhớ rằng mình đã làm như vậy.
Không muốn Phú gặp rắc rối với công an nên Yến giấu kín chuyện này trong lòng.
Ông Khanh lúc này đây cũng rất đau đầu với trường hợp của Phú.
Những gì Phú chia sẻ, ông Khanh cũng đã nắm được phần nào.
Hơn nữa, ông Khanh muốn qua Phú để tìm hiểu về thứ được cho là ” ma quỷ “.
Từ đó tìm ra tung tích của kẻ sát nhân, cũng chính là đứa bé gái tên Tươi, người được ông Khanh cho là nghi phạm số 1 lúc này.
Tạm gác qua những vấn đề khác, ông Khanh đi thẳng vào vấn đề:
– – Phú này, cậu có biết hiện tại đứa bé gái ấy đang ở đâu không…..? Biết là rất vô lý khi đặt câu hỏi này với một người 2 ngày qua nằm bất tỉnh trong bệnh viện và chỉ vừa mới tỉnh dậy như cậu.
Nhưng vụ việc lần này đối với cá nhân tôi cùng đội của mình mà nói, mọi thứ đều phi logic, bằng chứng, hiện trường án mạng, nghi phạm, tình nghi đều không giúp gì được cho việc điều tra.
Cho tới bây giờ, chỉ có tôi là người tin vào những thứ chúng ta vừa trao đổi.
Bởi tôi cũng là người đã tận mắt nhìn thấy thứ đó lao thẳng ra bên ngoài từ cửa sổ tầng 5.
Đứa bé đó, nó có là quỷ hay là người thì vẫn không thể phủ nhận rằng nó đã gϊếŧ nhiều người vô tội.
Và hiện giờ, nó vẫn ẩn mình đâu đó bên ngoài kia, là một mối nguy hiểm đáng sợ.
Bởi vậy, nếu cậu cảm nhận được nó ở đâu, hay dù cho chỉ là trực giác mách bảo thôi, cậu hãy nói với tôi.
Tôi phải ngăn chặn điều này trước khi có người khác tiếp tục bị gϊếŧ.
Phú đáp:
– – Cháu xin lỗi, thực sự thì cháu không biết con bé đang ở đâu, trong đầu của cháu mọi thứ lúc này rất rối.
Nếu như ngôi nhà đó đã bị nguyền rủa, kẻ nguyền rủa muốn cháu phải chết thì cháu chỉ còn biết làm một việc duy nhất đó chính là quay về nhà và đối mặt với tất cả mọi chuyện.
Cháu đã làm liên lụy đến quá nhiều người rồi, tất cả đều là lỗi của cháu.
Ông Khanh thở dài, nhìn đồng hồ cũng đã hơn 1h chiều, mọi chuyện dường như không có thu hoạch gì thêm.
Đứng dậy, ông Khanh nói:
– – Thôi được rồi, cậu sẽ được rời khỏi bệnh viện……Nhưng tôi sẽ đi cùng với cậu, như vậy được chứ…?
Phú gật đầu:
– – Nếu như bác không sợ thì cháu cũng không có lý do gì để từ chối.
Quyết định nhanh chóng được đưa ra, nhưng bất chợt, Yến buột miệng nói:
– – Không…..không được đâu…
Phú hỏi:
– – Em nói gì vậy…?
Yến luống cuống xua tay:
– – Dạ…ý…em là….không…không có gì…
Sự lúng túng của Yến khiến ông Khanh chú ý, nhìn cô gái trẻ xinh đẹp đang bối rối, trán đổ mồ hôi, ông Khanh biết Yến đang muốn nói điều gì đó.
Phú nói với ông Khanh:
– – Nhưng trước tiên cháu cần một bộ quần áo khác, cháu không thể đi ra ngoài với bộ đồ của bệnh nhân thế này được.
À còn nữa, có ai biết điện thoại của cháu đâu không…?
Yến đáp:
– – Đêm qua, điện thoại của tất cả mọi người đều bị hỏng rồi ạ.
Của anh thì đã bị vỡ trước khi anh được đưa vào bệnh viện.
Phú nói:
– – Chậc, vậy à…..Anh muốn gọi điện sang cho bố mẹ anh, từ lúc về tới giờ anh chỉ mới gọi được cho họ 1 cuộc.
Chắc cả 2 đang lo lắng lắm, à hay là, bác Khanh, bác có thể mượn cho cháu 1 chiếc điện thoại có mạng, đăng nhập được vào facebook không ạ.
Cháu sẽ gọi video hoặc nhắn tin sang đó cho mẹ cháu.
Nhưng mong bác và mọi người giữ kín cho cháu những việc đã xảy ra mấy ngày qua.
Thú thực, bố mẹ cháu không muốn cháu trở về Việt Nam, nếu biết cháu gặp nguy hiểm, họ sẽ rất lo….Cháu lớn rồi, cháu muốn tự chịu trách nhiệm với những gì mình quyết định.
Ông Khanh trả lời:
– – Thực ra chuyện gia đình cậu tôi cũng không có quyền can dự vào.
Được rồi, tôi sẽ cho người chuẩn bị quần áo cho cậu.
Yến, cháu đi theo bác để lấy điện thoại cho Phú.
Yến vâng dạ rồi đứng dậy đi theo ông Khanh ra bên ngoài, ông Khanh nói người của mình đi chuẩn bị quần áo cho Phú, đồng thời đem cho Phú một chiếc smartphone.
Trong lúc Phú gọi điện cho bố mẹ thì ông Khanh ra hiệu cho Yến đi với mình ra một góc khuất cách đó không xa, ông Khanh nói:
– – Này cô gái, nếu như cháu muốn nói gì với bác thì bây giờ chính là cơ hội của cháu đấy.
Bác không biết cháu có nhận thấy điều này hay không nhưng cậu thanh niên này là một người không bình thường.
Với nhiều năm kinh nghiệm khi đối mặt với đủ loại tội phạm thì đây là lần đầu tiên ta gặp một trường hợp khác biệt như cậu ta, ở cậu ta toát ra một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm, nhưng cái cách mà cậu ta biểu hiện ra lại không như vậy…….Nó cứ như trong cậu ta đang tồn tại tới 2 con người…..Nói thế nào bây giờ nhỉ….?
Yến trả lời câu hỏi của ông Khanh:
– – Có phải bác đang nói đến một người ” Đa Nhân Cách “?.