Tiếng Guitar Trong Ký Túc Xá

Chương 8: Xưng Hô


Bạn đang đọc Tiếng Guitar Trong Ký Túc Xá – Chương 8: Xưng Hô


Sáng hôm sau, cái điện thoại chết tiệt lại rung lên ầm ĩ. Giá như nó là cái đồng hồ báo thức chắc tôi cũng cầm nó ném đicho banh chành mới hả dạ mất. Ủ rũ dậy lết cái thân xác cạn kiệt sức lực ra khỏi phòng. Thế mà vẫn muộn học.
Chẳng vội như thời cấp III, cứ thấy muộn học là sợ vắt chân lên cổ mà chạy đua với tiếng trống trường, tôi chậm rãi đi bộ một mình trên con đường dần dần đã trở thành quen thuộc. Ở dưới này, con đường đi học thật hoang sơ, có lẽ là do kế hoạch xây dựng làng Đại học biến nó thànhnhư vậy.
Đút hai tay vào túi quần bước vào con đường cửa phụ vào trường, hàng cây che rợp mát cả một khoảng trời. Gió lùa qua rì rào mát rượi, tôi ngửa mặt lên hít một hơi thật dài hưởng thụ.
Vậy là cũng nửa học kì làm sinh viên rồi đấy.
– Tín! – Có tiếng gọi giật tôi lại đằng sau.
– …! – Bông Xù hối hả chạy tới, trên tay cầm cả một chồng tài liệu photo dày cộm.
– Cái gì đây?
– Còn hỏi nữa, không biết ga lăng à?
Tôi đưa tay ra, tính đỡ hết trọn chồng tài liệu nặng trịch, nhưng Bông Xù nhất quyết không cho. Cô nàng gần như chia đôi, đưa tôi một chồng, còn ga lăng của tôi được định giá là hơn cô nàng có hai cuốn thôi. Thật là trẻ con.
– Lại ngủ dậy muộn à? – Cô nàng nhìn mái tóc rối bù chẳng thèm chải của tôi.
– Ừ…!
– Suốt ngày ngủ, không còn gì thú vị hơn à!
Tôi nhún vai theo kiểu dĩ nhiên, vì thực chất không có nhiều thứ làm tôi cảm thấy hứng thú.
Bông Xù hôm nay thật khác lạ, khác lạ một cách lạ lùng. Bình thường, cô nàng chẳng bao giờ dừng gây ồn ào náo nhiệt, vậy mà giờ đây đi bên cạnh tôi chẳng gây ra một tiếng động.
– Này, hôm nay uống nhầm thuốc gì thế?
– Là sao? – Đôi mắt Bông Xù ngước lên nhìn tôi.
– Còn sao nữa?
Đúng thật là lạ lùng, cô nàng chỉ mỉm cười, một cách mỉm cười chấp nhận, không có chút gì là chống cự hay phản đối. Tôi lắc đầu bước lên cầu thang dẫn lên tầng một, hôm nay lớp tôi có tiết ở trên đó.
– Nè,Tín…!
– …? – Tôi quay lại thấy Bông Xù cực kì nghiêm túc.
– Vi gọi tín bằng Anh nhé!
– …! – Tôinheo mắt đầy ngạc nhiên.
– Được không…? – Cô nàng mất đi vẻ hồn nhiên, thay vào đó là sự bối rối ngập tràn.
Thời học cấp III, tôi cũng có một cô bé tiểu sư muội. Ừ thì đó là thời học sinh, với lại tiểu sư muội thua tuổi tôi, còn đâ yBông Xù bằng tuổi tôi. Xưng Anh với người cùng tuổi, chả khác nào…?
“- Tình cảm thật rắc rối! ”.
Tôi lầm lì rồi bước lên cầu thang, mặc kệ cái yêu cầu của Bông Xù như thế nào nhưng tôi cảm thấy đó là một sự phiền toái không hơn không kém. Bỗng nhiên chỉ sau có đợt đá banh này, Thương và Bông Xù, một người trở nên đáng ghét, còn một người tôi có cảm giác khó gần, mất hết tự nhiên như trước.
Bông Xù đúng là khó có thể bỏ rơi, cô nàng cứ bám theo tôi, lại còn cái dáng vẻ ngại ngùng nữa chứ. Luôn miệng:
– Đi, xưng Anh với Em đi!

– Anh…! – Nhõng nhẽo cũng biết đúng cách.
Tôi dừng lại trước cửa lớp:
– Đưa hai tay ra!
Cô nàng nghe theo, giơ hai tay ra, tất nhiên,chồng tài liệu phần Bông Xù nằm ở hai tay đấy. Tôi đặt phần chồng tài liệu của mình vào, vật quy nguyên chủ.
– Tự xử đi! – Trống không, tôi đi thẳng vào lớp, mặc Bông Xù đứng nhăn nhó khó chịu.
Tôi cũng bỏ luôn cái vị trí quen thuộc cạnh cửa sổ, ngồi hẳn về phía đầu bàn cuối lớp. Bởi sau cái vị trí của tôi, Thương, Bông Xù và Phong đã chễm chệ từ lúc nào.
Sau một thời gian kiên trì với ý chí sắt thép, tôi đương đầu hầu hết với con quái vật mang tên cơ sở chuyên ngành. Phải nói con quái vật này cực kì khó hạ, dù tôi đã dùng mọi phương pháp tăng nội công ình bằng cách vươn vai, ngắp ngắn ngáp dài, vặn mình liên tục, nhưng có vẻ như không ăn thua. Con quái vật tiếp tục tấn công tôi thông qua sóng âm thanh theo kiểu mưa dầm thấm lâu. Nó quá mạnh, không có điểm yếu để tôi khai thác, cuối cùng tôi chịu thua, gục mặt xuống bàn bại trận. Kẻ bại trận đang chuẩn bị bước vào giấc ngủ.
– Nè, dậy đi! – Giọng Bông Xù phá ngang.
– Có gì không?
– Dậy chứ sao, ngủ hoài, anh đó…con sâu ngủ!
Bông Xù luôn là mục tiêu của nhiều thằng trong lớp tôi, bởi cô nàng luôn gây chú ý với những kẻ khác phái. Giờ đây xưng anh với tôi, khiến ấy thằng ngồi cạnh có chút tiếc nuối lẫn ganh gét trong ánh mắt nhìn tôi.
– Bạn về chỗ đi!
– Không, xuống đây ngồi rồi! – Cô nàng lại nhõng nhẽo.
– Đi chỗ khác đi!
– Không, Em ngồi chỗ này với Anh! – Cô nàng lại giở dọng con nít ra nhằm mua chuộc tôi.
Người ta không đi thì tôi đi, xách cái balo ôm thêm xách vở, tôi nhảy luôn vào cái chỗ trong góc lớp ngồi. Lần này thì Bông Xù chịu thua, không theo tôi nữa. Cô nàng lên chỗ Thương và Phong ngồi với cái mặt thiểu não.
Khi bạn có người để ý, mà con tim đã đóng cửa từ chối, hãy giết cái thứ tình cảm một bên ấy trong trứng nước. Tuy tàn nhẫn ở hiện tại, nhưng nó sẽ là nhân từ cho tương lai. Vì thế, tôi chẳng quan tâm tới cái vẻ không vui với Bông Xù.
Hết tiết, tôi lại lững thửng xách balo đi thẳng ra lớp, chẳng có khái niệm chờ cô bạn phòng đối diện nữa. Từ cái ngày mà Thương vô tình gây ra nỗi buồn cho thằng Trung, từ chỗ giữ ý tứ với người yêu thằng bạn, tôi đâm ra thù ghét Thương.
– Lần sau ra sớm xíu! – Phụ tài xe bus nhắc khi tôi vừa kịp nhảy lên xe bus vừa lăn bánh.
Lại là tuyến xe số mười, lại lên con hẻm quen thuộc. Không phải là chờ đợi và hi vọng được thấy Yên, tôi đơn giản là tìm nơi yên bình quen thuộc nơi phố phường xa lạ. Ngồi uống cà phê ở đầu hẻm, nhìn đường phố giăng ngang những làn xe trước mắt, tôi cảm thấy mình trở lại là thằng Tín ngày nào, dù chỉ là một chút thôi.
Vị cà phê đắng nay bỗng dưng trở nên vô nghĩa, bởi tôi đã uống một thứ đắng hơn, khó chấp nhận hơn. Vị đắng mà tôi ngờ nghệch nâng ly lên uống, dù chẳng biết trong đó là những gì.
– “Tớ chưa chấp nhận ai ngoài cậu đâu đấy! ”.
Ngữ Yên dịu dàng ngồi cạnh tôi, mái tóc dài mượt mà ấy theo gió khẽ vương lên làn da mặt, âu yếm vuốt ve. Tôi nhìn ra xa, xa xăm lắm, nhìn những thứ mà tôi níu kéo trong tuyệt vọng. Tôi không nhìn Yên, vì biết rằng cô bạn vừa tới chỉ được xây bằng ảo ảnh. Chỉ cần đôi mắt của tôi nhìn sang, bóng hình ấy lại vỡ tan, tan thành trăm nghìn mảnh vào hư không.
“Tình cảm là thứ đáng sợ phải không?”.
Buổi chiều, trời không giăng mưa, chỉ có những đám mây đen u ám đùa giỡn trên bầu trời. Nhưng có lẽ tôi đã ướt, khi cơn mưa kíức khẽ rơi xuống. Tôi nhìn lại cái hẻm ấy lần cuối, lần này là từ biệt, tôi cũng sẽ tự mình xoá tan hình ảnh của nó.
“Hết rồi, mọi thứ đều đã hết, đừng níu kéo gì nữa”.
– Về muộn mày! – Thằng Việt múa côn vù vù hỏi tôi.
Khẽ né mấy đường côn pháp ảo diệu của nó, tôi leo lên cầu thang giường, thả balo, lôi sách vở ra để ngăn nắp. Thằng Trung nằm dài trên giường ngủ say, cái thằng si tình ấy, trong lúc ngủ mà vẻ mặt buồn thiu lạ lẫm.

Cuộc sống đang yên ả, nay bị đảo lộn lên một cách bừa bãi, trông nó thật ngổn ngang.
Chỉ vì một người con gái, chúng tôi không được nghe tiếng đàn guitar của thằng Trung nữa. Buổi tối nó thẫn thờ nhìn ra ngoài khoảng không. Đã thế, cái giường của nó nhìn thẳng sang phòng đối diện, có lẽ từ vị trí ưu ái ông trời tặng cho nó, nay biến thành nơi dày vò nó. Mặc cho tôi và thằng Tuấn mời nó đi uống nước giải sầu, nó nhất thiết từ chối.
– Có mỗi chuyện đó mà buồn mày? – Thằng Tuấn nó động viên.
– Mày thì biết cái gì cơ chứ? – Thằng Trung ỉu xìu lên tiếng.
– Đi ra cho khuây khoả!
– Thôi, có gì đâu mà!
Thằng Trung từ chối ý tốt của hai thằng tôi bằng cách quay mặt vào tường, kéo chăn đắp ngang người. Tôi và thằng Tuấn cũng phải chịu cái tính khí cứng đầu của nó.
– Mày nghĩ thằng Trung còn cơ hội hay không?
– Hỏ itrời ấy? – Tôi cũng chịu, việc mình còn chưa biết giải quyết sao, thì hơi sức đâu mà biết chuyện thiên hạ.
Thằng Tuấn hút ly sinh tố của nó, lắc đầu ngao ngán. Xem ra phòng tôi cũng bị vạ lây, khi hết tôi thì đến thằng Trung gây ra không khí hoang tàn.
– Tao nghĩ là Thương không thích thằng Trung.
– Ai biết, con gái là chúa phức tạp!
– ThằngTrung có lẽ là không hợp! – Thằng Tuấn nói cứ như nó là một người từng trải, kinh qua hàng chục cuộc tình vậy.
– Thế hợp với mày à?
– Bố khỉ, thằng Trung còn không, tao sao có vé!
– Biết đâu đấy, người ta chỉ bán vé ỗi mày! – Tôi chọc thằng bạn, nó hừ mũi chẳng thèm chấp.
Có lẽ bản thân tôi cũng phải đồng ý với thằngTuấn trong cái nhận định, thằng Trung đang lép vế trong công cuộc chinh phụcThương. Khi người con gái đã có những cách hành xử cứng rắn như vậy, thì càng chứng tỏ, họ đã đi đến hết giới hạn của sự chịu đựng. Hoặc một cách nào đó, họ không thấy được điểm dựa vững chắc từ người con trai đó nữa. Tôi chỉ giậnThương, nếu từ đầu đã như thế, sao còn gieo hi vọng để khiến cho thằng Trung chạy theo trong vô vọng. Phải chăng đó là chiến tích đáng tự hào với một cô gái, càng nhiều người theo đuổi càng tốt.
Những ngày sau đó, tôi gạt mình ra khỏi Thương càng nhiều càng tốt, vì ác cảm về cô bạn đã ngập tràn trong tim. Cứ coi như một người nào đó không quen không biết thì càng tốt. Không còn đi chung trên con đường lên giảng đường, cũng không có cuộc nói chuyện nào giữa hai kẻ đơn giản là ngồi nghe chung một bài giảng. Bông Xù từ ngày đề nghị tôi gọi cô nàng bằng Em, bị tôi phản đối cũng buồn rười rượi. Nói chung, tôi trở lại vị thế của một kẻ độc hành, không quen biết ai cả. Sự hiện diện của tôi trong lớp, ngoài đủ quân số, tiếp thu kiến thức thì chẳng có gì khác.
Lượt trận đá bóng thứ ba, lớp tôi chiến thắng suýt sao, tôi vẫn giữ phong độ như thường lệ. Chẳng có ai chạy ra ôm tôi, chẳng có ai sẵn sàng đưa bình nước cho tôi uống một hơi hết sạch. Cũng chẳng ai nói với tôi câu chúc mừng nào khi lớp lọt vào bán kết, ngoài cái bắt tay của mấy thằng đồng đội và thêm Phong. Tôi ngồi riêng một góc, không muốn dính líu gì đấy đến Thương hoặc Bông Xù.
Hết trận là tôi lủi thủi ra về, mặc ấy thằng chung đội nhất quyết bắt ở lại ăn mừng khi lớp vượt qua vòng bảng.
– Ở lại mày, tự nhiên về?
– Tao có việc mà!
– Việc gì, hôm nay có phải học đâu!
– Việc riêng, thôi tao về đây!
Bông Xù cũng muốn nói tôi ở lại, nhưng chắc cô nàng vẫn còn sợ cái thái độ cách xa của tôi như lúc trước, hoặc là vì lòng tự trọng nên đứng đó giả vờ vô cảm. Chắc cái thằng lầm lì này ở lại chỉ làm cho không khí lớp kém vui mà thôi.
Cứ như thế, tôi dần dần tự cắt đứt những mối dây liên hệ với lớp tôi một cách vô tình.

“Sao không ở lại chơi? T”? – Tin nhắn thằng Phong dọc đường về.
“Việc bận rồi Phong”.
“Vi buồn lắm đấy?”.
“Đâu có liên quan”- Tôi cộc lốc với cái tính lo cho Vi còn hơn cả bản thân mình của thằng Phong.
“Có dịp nói chuyện sau”.- Thằng Phong nhắn lại.
Tôi cúp máy, đi về. Chẳng có gì phải nói chuyện Bông Xù ở đây cả, tôi không muốn liên quan đến bất kì chuyện tình cảm nào nữa.
Đội của thằng Tuấn cũng không quan được vòng bảng, nhưng nó cũng chẳng buồn nhiều lắm. Buổi chiều tối, sau khi ăn cơm xong, tôi với nó lại lang thang lên hưởng thụ khí trời, ngồi tán dóc ở quán nước quen thuộc.
– Thằng Trung đâu? – Hai thằng tôi về tới phòng, đã chẳng thấy cái thằng nằm chết dí ở giường chán nản ấy ở đâu. Động lực nào có thể khiến nó hồi sinh đến vậy.
– Nó mới đi chơi đâu đấy? – Thằng Việt ngước lên trả lời.
Quả thật, thằng Việt chẳng lừa chúng tôi,thằng Trung trở về phòng, vẻ mặt buồn đã vơi đâu hết. Nó còn vui vẻ bắt chuyện với thằng Tuấn và tôi, chọc cả thằng Khánh lẫn thằng Sơn. Phải nói rằng, ngày hôm nay, tính tình của nó còn vui vẻ hơn cả lúc bình thường nữa.
Mặc cho đám bạn cùng phòng nhận xét rằng có thể tình yêu trở lại khiến nó như vậy. Nhưng tôi cảm thấy vẫn còn chút buồn quấn quanh thằng bạn. Nó chẳng bận tâm, vẫn cứ như thằng mất tự chủ, nói cười hồn nhiên.
Tôi trằn trọc lăn qua lăn lại, chẳng thể ngủ khi không quen thời tiết nóng nực. Ngồi bật dậy, đi nhẹ xuống cầu thang, rót ly nước lên tu một hơi sạch bách. Ánh trăng vằng vặc soi vào phòng qua mấy tấm kính sáng trưng. Cũng phải hôm nay ngày rằm mà.
Đang định leo lên giường đánh một giấc, thì phát hiện ra cửa chính phòng tôi không hề đóng, nó đang lay động khẽ, nhìn rất quỷ dị.
“Chẳng lẽ trộm?”.
Tôi trấn tĩnh tinh thần, dùng ánh trăng làm thứ ánh sáng kiểm tra lại phòng. Thằng Tuấn ngáy khò khò từ lâu, trên kia, mùng của thằng Khánh và thằng Sơn đều giăng. Thằng Việt cũng đã say giấc nồng từ lâu, chỉ có giường thằng Trung là trống trơn.
“Nó làm gì đây?”.
Quả thật, lúc tối nó đã có biểu hiện bất thường, chẳng lẽ thằng này nó làm liều? Tôi nghĩ đến thế, đẩy nhẹ cửa chính đưa mắt tìm thằng bạn.
Kí túc xá vắng lặng yên tĩnh đến đáng sợ, ánh trăng pha với bóng đêm, cộng thêm hành động bí hiểm của thằng Trung làm tôi trở nên có chút lo lắng. Không có một bóng người, không có một cái gì chuyển động ở đây cả. Chỉ có những cơn gió thổi qua tăng thêm vẻ rùng rợn.
Tôi đi về phía cổng, cố đưa mắt nhìn thật kĩ. Lòng thầm trách thằng bạn khốn nạn khiến tôi phải mò mẫm như thằng kẻ trộm không hơn không kém. Không biết có bảo vệ nào không nữa, chứ mà tôi bị tóm cổ trong tình huống này, thể nào chẳng tra hỏi xem đang định tăm tia cái gì nữa.
“Không biết thằng này có bị mộng du không nữa?”.
Chẳng thấy chút dấu tích nào cả, tôi thở dài một hơi, đang tính quay về phòng đánh động mấy thằng khác dậy tìm kiếm thằng nghệ sĩ, thì dưới tán cây trứng cá xoã xuống, một đốm lửa đỏ bừng sáng.
Trống ngực tôi đánh liên hồi? Miệng lưỡi cứng đơ lại cả.
Định thần nhìn thật kĩ, dò từng bước lại gần, cẩn thận không gây ra tiếng động, vì sợ chỉ cần phát hiện ra, cái đốm lửa ấy lại nuốt trọn tôi, làm bốc hơi không dấu tích như thằng Trung cũng nên ấy chứ.
Đi lại gần, tôi nghe rõ tiếng thở dài, rồi tiếng rít gió qua kẽ răng. Tiếng thở mạnh đều đặn vang lên theo chu kỳ. Chả lẽ yêu quái đang xỉa răng sau khi đánh chén thằng bạn tôi xong xuôi ư?
– Mày làm gì đấy Trung?
– Ngồi chơi..! – Thằng bạn tôi hơi giật mình, khẽ đưa tay lên suỵt tôi nhỏ giọng.
Tôi thở dài an tâm, hất nó sang một bên, ngồi cạnh xuống. Đốm lửa đỏ tôi nhìn thấy hoá ra là từ cái điếu thuốc trên tay thằng nghệ sỹ. Hoá ra thằng này lén ra đây hút thuốc, làm tôi tá hoả tam tinh, lộ ra cái đầu khéo tưởng tượng nó bị con quái vật nào nhai nát cả xương chứ chẳng chơi.
– Mày hút thuốc à?
– Ừ, tao hút lâu rồi, nhưng giờ mới hút lại! – Nó nhẹ giọng thừa nhận.
Nó ném gói thuốc cho tôi, tôi đặt nó ở giữa:
– Tao không biết hút!
Thằng Trung không để ý tới tôi, thả làn khói mỏng lên trời, trắng xoá nổi bật trong đêm. Đúng là thằng nghệ sỹ có khác, hút thuốc cũng mang phong cách nghệ sỹ nữa.
– Tao hút từ năm mười hai!

– Ờ!
– Hồi đó, nhà tao có chuyện buồn nên…!
– …! – Tôi khoanh tay trước ngực, kìm nén bản tính tò mò vì sợ nó buồn. Nhìn nó kéo một hơi thuốc nữa, khói trắng lại được nhả ra trên bầu trời đêm bay phảng phất.
– Sao mày hút lại, chuyện của Thương à? – Tôi hất hàm về gói thuốc hỏi nó.
– Ừ…!
– …!
Nó dụi tàn thuốc, hai tay để sau gáy nhìn tôi và bắt đầu giãi bày nỗi lòng.
Hoá ra, đúng như tôi nhận định, hôm qua nó không phải là kẻ tìm lại được tình yêu.
– Tao và Thương, không thành.! – Nó cay đắng thừa nhận.
– Ừ…!
– Có lẽ do tao ngộ nhận, thực chất tao quý Thương lắm, nhưng mà…!
Nó dừng lại giữa chừng, bật lửa đốt thêm một điếu nữa. Nhìn cái đóng đầu lọc dưới chân, dễ thằng này cũng hít không biết bao nhiêu chất độc vào người rồi. Nó tiếp tục câu chuyện đang giở dang.
– Lúc tối, Thương hẹn gặp tao nói đến chuyện này!
– Ừ! – Tôi khẽ cựa quậy cho đỡ buồn ngủ, đồng thời tránh mấy con muỗi háu đói đang nhìn cặp giò gầy gò của tôi mà thèm thuồng.
– Và…tao chính thức thất bại! – Nó cay đắng thừa nhận, chống hai tay lên đầu gối, nhìn xuống đất.
– Lý do..? – Tôi vô hồn hỏi lại nó.
– Thương chỉ xem tao là bạn..!
Tôi đưa tay bảo nó đưa cái điếu thuốc hút dở. Nó chẳng phản đối, chuyền tay cho tôi. Cầm điếu thuốc lên, nhìn nhìn.. ThằngTrung tưởng tôi dập điếu thuốc của nó, nó với lấy bao thuốc, chuẩn bị châm thêm điếu khác.
Tôi đặt điếu thuốc lên môi, rít một hơi dài. Khói thuốc tràn ngập buồng phổi, nóng bừng và khó chịu. Nó choán lấy toàn bộ khoang phổi, khiến tôi ho sặc sụa, nước mắt chực trào ra. Thằng bạn vỗ lưng tôi thùm thụp giải nguy.
– Không sao chứ mày?
– Không..! – Tôi vuốt lồng ngực cầu cho nó tiêu hoá hết khói thuốc bên trong. Vừa thầm chửi thằng bạn, chẳng hiểu nó ngon lành gì mà nó ham đến thế.
– Mày nghĩ tao có làm quá không?
– Quá chuyện gì? – Tôi thở lấy thở để, cố gắng lấy không khí tống khói trắng ra ngoài.
– Với Thương!
– Không…!
Thằng bạn gật đầu cảm ơn!
Một con người, sống bằng tình cảm thì có gì là sai. Nó có tình cảm, nó đã thể hiện, nó đã cố gắng để giành lấy tình cảm của người con gái nó thích thì có gì là sai. Với tôi, nó đã làm đúng, rất đúng.
Hai thằng con trai, ngồi thẫn thờ nhìn bóng đêm, nhìn ánh trăng tròn ngày Rằm đang đùa nghịch với những đám mây, lúc ẩn lúc hiện.
– Tao không sai, nhưng có lẽ quá cố chấp!
Câu nói đó thực sự khiến tôi suy nghĩ rấtnhiều. Cố chấp vì tình cảm thì có gì là sai nhỉ? Giữ tình cảm với một người có gì là cố chấp nào?
Tôi quay sang thằng Trung, định hỏi thì nó đưa điếu thuốc cho tôi. Tôi lắc đầu từ chối rồi lại nhìn làn khói thuốc đang tản ra không khí bay tứ tán. Tôi lại giữ câu hỏi cho riêng mình, không làm phiền giây phút riêng của nó nữa.
Đôi khi, nỗi buồn, hãy như làn khói thuốc, tan vào hư không.!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.