Tiếng Guitar Trong Ký Túc Xá

Chương 6: Kẻ Lạ Trong Lớp


Bạn đang đọc Tiếng Guitar Trong Ký Túc Xá – Chương 6: Kẻ Lạ Trong Lớp


Có vẻ như việc tôi không từ mà biệt khiến thằng Trung trở nên khó chịu, nó cũng chả thân thích với tôi như trước nữa. Mặc ấy bà tám phòng bên thấy mặt tôi là tránh mặt, chán đến nổi chẳng thèm chê bai thì nó cũng chẳng còn ra mặt mà bênh vực thêm một câu nào.
Nó giận tôi, còn tôi đơn giản coi nó như một thằng con nít, giận vì mấy chuyện không đâu.
Lúc ấy ngoài thằng Tuấn với thằng Việt ra, tôi cũng ít khi bắt chuyện với ai nữa. Thằng Khánh cứ đi học về là nó chơi game giải lao, còn thằng Sơn thì lúc nào cũng cắm cúi bài vở. Dần dần, phòng chúng tôi dẹp luôn cái trò đánh bài công khai chống đối.
Cũng may mắn trên trường, nó không đến nổi chán nản như thế. Lớp chúng tôi đăng kí những hai đội banh để tham gia giải khoa, vì luật không giới hạn số lượng đội bóng tham dự. Thế nên chúng nó thách thức nhau đá thử để kiểm thử đội hình.
Chiều ngày thứ tư, vừa hết tiết là lớp ào hết cả ra sân, thằng nào cũng thủ sẵn giày đá banh mang theo từ trước. Đá sân bảy người nên cầu thủ thì ít mà khán giả thì nhiều.
Tôi không được đá, chỉ để ở ngoài ngồi ghế đá dự bị. Thương ngồi cạnh tôi xem nội chiến.
– Cậu cũng thích đá banh à? – Tôi quay sang hỏi.
– Không thích lắm!
– Thế sao lúc nào trên sân kí túc xá cũng thấy…?
– Không có gì làm mà! – Thương nhoẻn miệng cười.
Lớp chúng tôi có khá nhiều cô bạn dễ thương duyên dáng, điều đó làm động lực ấy thằng cầu thủ bung hết sức ra đá, buồn cười nhất là cái cảnh có mấy ông tướng vừa đá vừa liếc ra ngoài nhìn trộm nữ cổ động viên. Nhưng mới được một lúc, nhiều thằng đã thở dốc ra, hai tay chống đầu gối tranh thủ thở. Đến như ông thủ môn đội tôi cũng đưa tay quệt mồ hôi liên tục.
Mười lăm phút, mành lưới đội tôi rung lên hai lần. Buộc cái thằng to miệng nhất đội, cũng là thằng đá hay nhất phải hét thay người.
– Ê, bạn gì ơi?
– Gọi Tín kìa? – Thương nhắc tôi. Tôi quay lại nhìn đội trưởng.
– Thay số tám đi!
Thằng vừa được thay ra sân to như hộ pháp, dễ phải gấp rưỡi tôi mất, nó thở dốc và mặt tái mét vì vận động quá sức. Cả lớp ồ lên khi thấy tôi vào sân.
– Ê, học lớp mình à?
– Nó tên gì nhỉ?
Bọn bạn thắc mắc cũng phải, ngày đi học tôi thường lầm lì ngồi ở gần cuối lớp, chẳng bắt chuyện với ai, hết giờ là như mộ tcái máy bắt tuyến xe bus số 10. Giữa tôi và lớp, may ra có Thương là mối dây liên lạc duy nhất.
Bỗng, bóng vụt qua chân tôi, thằng bạn cùng đội chuyền bóng đúng lúc tôi đang lơ mơ suy nghĩ.
– Thế mà cũng không đỡ được, tập trung coi! – Thằng đội trưởng hét muốn banh cả màng nhĩ.
“Ừ, thì nghiêm túc”.
Tôi đuổi theo đối thủ, en vai, tắc banh. Nó khá yếu nên mất đà, trả lại bóng cho tôi. Tôi dốc bóng, giả chuyền cho thằng đội trưởng đang xin banh, ngoặt sang hướng khác qua một thằng nữa. Sân khá tồi nên bóng ra gần sát đường biên, tôi xoay pa kéo banh xuống góc, kịp tạt một đường hú hoạ.
Thằng tiền đạo nhảy lên đánh đầu, bóng đập xà ngang bay ra ngoài, trong cái ồ tiếc nuối của khán giả.
Tôi vào sân, thi đấu tốt hơn thằng bạn số tám, nên thế trận khá cân bằng. Đến khi thằng lớp trưởng báo hết giờ, tỉ số sát nút khi đội tôi thua 1- 2.
– Mày tên gì thế? – Thằng đội trưởng hất hàm.
– Tín! – Tôi tỉnh bơ đáp.
– Lần sau mày đá chính nhé!
Tôi gật đầu đáp rồi bỏ đi.
Tôi đi lại chỗ để đồ ở ghế đá. Lau mồ hôi và thay giày, thì một đám đã kéo lại.
– Bạn tên gì vậy?

– Ơ…Tín!
– Bắt tay làm quen nhé! – Thằng lớp trưởng có vẻ hiền lành chìa tay ra. Tôi cũng xã giao đưa tay ra đáp lại. Tôi biết nó là lớp trưởng vì thấy mấy lần nó đứng lên thông báo trước lớp mấy cái giảng viên dặn dò.
– Bạn lớp trưởng bắt tay tớ cũng bắt!
Cô bạn vừa lên tiếng là một cô bạn khá nổi ở lớp tôi. Thỉnh thoảng trong lớp tôi vẫn nghe mấy thằng ngồi gần nói về cô bạn .Chúng nó gọi là Bông xù. Tôi hơi ngại chìa tay ra bắt tay Bông Xù.
Bông Xù khá cao, mái tóc như cái tên, được làm theo kiểu hơi xù. Khuôn mặt gọn, nước da trắng, trông rất ưa nhìn. Nói chung là một cô gái đẹp, khoẻ khắn trong chiếc áo sơ mi sọc nhiều màu, quần jean, giày và chiếc balo đeo đằng sau.
– Mình tên Phong! – Thằng lớp trưởng vỗ vai tôi.
– Ừ, mình nhớ rồi! – Tôi mỉm cười với nó.
Đấy là kiểu làm quen của sinh viên, rất nhanh và gọn, không màu mè, nghiêm trọng. Chỉ đơn giản là một cái bắt tay thân thiện.
Đường về kí túc, tôi và Thương đi bên cạnh nhau. Nếu như mấy tháng trước, tôi chẳng bao giờ nghĩ là sẽ có cảnh tượng này.
– Thấy chưa, lớp mình vui mà!
– Ừ! – Tôi xốc lại cái balo đồng tình.
Thương đi bên cạnh tôi, nói nhiều về mọi thứ,về những cuốn sách, về những tác giả mà tôi hoàn toàn mù tịt. Những cuốn tiểu thuyết mà tôi chưa bao giờ đọc được quá một trang.
– Cậu không biết à?
– Tớ không thích!
– Đọc hay mà!
– Chưa thử bao giờ? – Tôi nhún vai.
– Vậy Thương cho Tín mượn nhé! – Thương đi bên cạnh, tháo gọng kiếng ra, nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo.
Tôi chẳng hiểu sao lúc đấy tôi lại gật đầu đồng ý. Chắc tụi bạn cấp III mà nhìn thấy cái cảnh tôi cắm cúi đọc một cuốn tiểu thuyết hay một tác phẩm nào đó dày cộm, chúng nó không ôm bụng cười mới là chuyện lạ.
Đi thêm một đoạn, cô bạn vẫn cứ kể những nội dung của những đầu sách hấp dẫn, nhằm thuyết phục tôi. Thao thao bất tuyệt nên không để ý tôi đã rẽ hướng, cô bạn cũng chẳng thèm hỏi đi đâu, bám theo.
– Cho hai cây kem chú ơi?
– Ăn kem hở?
– Không ăn à, coi như trả ơn việc ượn sách.
Ông chú bán kem nhìn hai đứa tôi cười. Tôi cũng có chút thoáng ngại ngùng, chẳng hiểu sao mình lại dẫn cô bạn này đi ăn kem chung nữa. Chắc có lẽ bởi cái tính vô tư và hồn nhiên đến lạ lùng.
– Thương quê ở Lâm Đồng hả?
– Sao biết?
– NgheTrung nói!
– Ờ, ở Đà Lạt! – Cô nàng đón lấy cây kem từ tay tôi, xuýt xoa.
– Chắc đẹp lắm hả?
– ĐàLạt buồn!
Chẳng hiểu sao khi nhắc tới quê hương, cô nàng lại có vẻ buồn man mác đến vậy. Tôi nghĩ chắc là vấn đề tế nhị nên không gặng hỏi nữa, với lại cũng chẳng có ý nghĩa nhiều đến tôi, với thằng Trung thì được.
Ăn xong, tôi đứng dậy tính tiền, cô nàng vẫn ngồi lại. Tôi hất hàm:
– Về thôi, ngồi đây gì nữa!

– Ăn tiếp?
– …?
– Kem ngon mà!
Tôi lại phải chiều cái tính khí trẻ con, ngồi xuống bên cạnh.
– Ăn nữa không?
– Không…!
– Ăn chung đi, ngon mà! – Cô nàng hức mũi ngửi cây kem ba màu trong tay. Tôi vẫn lắc đầu liên tục.
– Nè, còn nợ cái quà sinh nhật!
– Không có quà..!
– Vậy thì làm cho Thương một việc?
Cô nàng nháy mắt nhìn tôi, chắc có lẽ do đọc tiểu thuyết quá nhiều nên mang cả tình tiết trong sách ra áp dụng đời thực đâ mà.
– Việc gì?
– Ăn kem!
Tôi chịu thua, đành giơ tay bảo chú bán kem đưa thêm nữa.
Dây dưa ở quán kem mãi, tôi mới được trở về kí túc xá. Thương có vẻ thích kem hay sao mà còn đưa tay, chào quán.
– Vài bữa con ghé tiếp nghe chú!
Ông chú bán kem cũng bị cái vẻ hồn nhiên của cô nàng làm cho lay động, đưa tay lên chào lại.
Đề tài sách lại được chuyển qua đề tài kem, mãi cho đến khi hai đứa tôi đi đến khu vực kí túc.
Thả đôi giày ở kệ để, tôi vứt balo, lột cái áo nồng nặc mùi mồ hôi, xoay quạt thở gấp. Không khí trong phòng vừa nóng nực vừa u uất. Chỉ có thằng Trung vừa đi học về, còn mấy đứa kia thì biệt tăm.
– Ê, mở cửa ra mày, nóng!
Thằng Trung không biết là cố ý hay không, khép cửa chính, đóng luôn cả cửa sổ, nó đứng trước mặt tôi, nếu không phải có cái quạt ngăn giữa, tôi dễ phải lùi mình ra xa lắm.
– Mày thích Thương à?
Tôi hơi bất ngờ rồi lại thản nhiên đáp:
– Không!
– Thế sao mày…?
– Tao thì sao?
Hai đứa tôi, một thằng nói chuyện ẩn ý, một thằng nói chuyện nhát gừng nên tranh cãi chẳng đi đến đâu. Ban đầu là nói chuyện, sau trở thành to tiếng. Thằng Tuấn cũng vừa đi học về thì đã thấy hai thằng bạn cùng phòng lừ mắt nhìn nhau.
– Hai thằng mày điên à, trời nóng quá hoá rồ ! – Thằng Tuấn xen vào giữa.
– Nếu mày thích chỉ cần mày nói, tao nhường…!
Nhường, nó đang nói cái gì vậy, giận quá mất khôn ư. Tôi bật dậy, hai tay túm cổ áo sơ mi thằng bạn, ghé sát mặt nó.

– Mày là cái gì mà nhường?
Thằng Tuấn to tiếng cố tách chúng tôi ra. Ồn ào nãy giờ khiến Thương cũng phải ngó qua xem chuyện gì. Cảnh tôi côn đồ nắm cổ áo thằng nghệ sĩ lọt vào mắt toàn bộ những bà tám phòng bên. Thương lắc đầu chầm chậm, chắc là không mong thấy cảnh này xảy ra. Tôi buông tay.
ThằngTrung bỏ đi ra ngoài. Tôi ngồi phịch xuống nền nhà!
– Nó nói gì đấy Tín?
– Mày nghe hiểu mà!
Thằng Tuấn ngồi trên giường, luôn miệng trách cách cư xử của cả hai thằng. Riêng tôi, nó còn nói nặng hơn.
– Sao mày không nói mày có người yêu rồi?
– Ai?
– Yên đó!
– Vớ vẩn, tao không thích! – Tôi đưa tay vuốt tóc từ sau gáy lên, dựa lưng vào thành giường của nó thở dài.
Thằng Tuấn nó ngồi dậy, rồi đi ra khỏi phòng, để mặc tôi một mình. Đúng là một sự hiểu nhầm tai hại, và giờ đây nó biến tôi trở thành một thằng bản chất du côn khi không kiềm chế được tính nóng nảy.
Bữa cơm tối, phòng tôi vẫn đi với nhau, chạm mặt phòng của Thương. Thương không nhìn tôi, tôi cũng bơ đi đút hai tay vào túi quần cố vượt qua thật nhanh. Đám bà tám còn lại nhìn thằng Trung với ánh mắt thương hại, còn với tôi thì choé lửa đầy hận thù.
– Nãy, tao nóng quá! – Thằng Trung vừa húp chén canh có mấy cọng rau vừa nói.
– …! – Tôi vẫn tỉnh bơ.
– Bỏ qua đi, có tí chuyện mà hai thằng mày.! – Thằng Tuấn chen ngang cố gắng hoà giải .Mặc cho ba thằng còn lại ngơ ngác nhìn mà chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra khi chúng nó vắng mặt.
Tôi chẳng nói gì, lấy dĩa cơm thêm đổ vào đĩa cơm của thằng Trung đang gần hết. Thằng bạn nhìn tôi hiểu ý gật đầu. Con trai tức cái gì cũng nhanh, và làm lành cũng nhanh, điều này tôi cảm thấy thoải mái.
Theo lời thằng Tuấn kể, thằng Trung vô tìnhthấy tôi và Thương ăn kem chung, nên nó nghĩ tôi đang có tình cảm với người yêu của nó. Thế nên nó mới hành xử như vậy lúc tôi vừa về tới phòng. Nghĩ lại, cũngmột phần do tôi không nói rõ với nó, nên mới xảy ra chuyện. Cái bản tính ngông nghênh của tôi có lẽ chẳng phai một chút nào.
Hiểu sao thì hiểu, không hiểu thì thôi! – Đó coi như là kim chỉ nam cho cách ứng xử của tôi với mọi người xung quanh.
Chí ít, qua việc này, phòng tôi cũng vui vẻ hơn trước ít nhiều. Thằng Trung cũng thỉnh thoảng bắt chuyện với tôi, hỏi han.Nó cũng quen dần với kiểu trả lời không đầu không cuối của tôi.
Cách nói chuyện kiểu ngông nghênh u uất ấy xuất phát từ ngày mà Yên đột ngột mất liên lạc. Tôi như một kẻ chán nản trong mọi việc xung quanh, trở nên khó gần, lầm lì, không còn là cái thằng tếu táo bày trò, nghịch ngợm như thời học sinh dường như trôi vào dĩ vãng.
Tình cảm nào khi vỡ tan cũng để lại những nỗi đau.
Tôi ấn số Yên, áp điện thoại vào tai và nghe bản nhạc chờ buồn bã quen thuộc. Giai điệu của bài when you believe, nhưng chủ nhân của bài hát đó không đủ tin tưởng tôi để có thể nói chuyện với tôi một lần nào nữa. Tiếng đổ chuông vang lên mãi không ngừng, rồi cũng tự động im bặt.
– Nè! – Thương lấy cây bút chọc vào lưng khi tôi nằm soài ra bàn, sau khi nhồi nhét đủ thứ kiến thức khó hiểu vào đầu.
– …! – Tôi nhăn nhó quay mặt lại.
Ba cuốn sách dày cộm đặt ở bàn cô bạn, Thương nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói giữ đúng lời hứa.
– Thôi, nghĩ lại rồi, không đọc đâu! – Tôi lại quay lại nằm soài ra bàn.
Thêm một cái chọc bút vào người.
– Cầm đi, sao trên đời này có người lật lọng vậy nhỉ?
– Thương ép mà, giờ nghĩ lại rồi, không đọc…! – Tôi nhún vai.
– Không sao đâu cầm đi…! – Thương gắt lại.
Đúng là trẻ con!
– Ý, bạn Tín này!
Bông Xù giờ này mới vào lớp, kêu lên như phát hiện sinh vật lạ. Tôi buột miệng.
– Ừ, Bông Xù…! – Tôi gọi theo cách mấy thằng con trai trong lớp.
– Mình tên Vi, không phải tên kia!
– Ờ…! – Tôichột dạ
Cô bạn Bông Xù ngó quanh quẩn rồi ngồi xuống cạnh Thương. Tôi mặc kệ hai cô bạn, một người con nít, còn người kia thì cứ như búp bê nằm soài ra giữa bàn.

Hai cô bạn ngồi đằng sau lưng, nói chuyện ồn ào cả lên, còn hơn cả những thứ tôi nghe được từ giảng viên nữa. Thỉnh thoảng, lại gọi với tôi xuống.
– Mai ráng lên nhe Tín!
– Ừm.
– Vi là fan của đội A đấy!
– Ừm !
– Mai Thương có đi cổ vũ không?
– Có chứ, dù sao có cái tên sâu ngủ kia nể mặt cũng phải đi chứ sao! – Thương khẽ chửi xéo tôi.
Nhún vai, tôi khẽ đưa tay lên vùi đầu. Hai cá igiọng nữ kia vẫn rót đều vào tai chẳng thể nào mà ngăn được. Đúng là chỉ cần thêm con vịt nữa chẳng khác nào cái chợ.
Đến trưa, tôi cũng không ghé về phòng, vì buổi chiều chúng tôi học tiếp thêm một môn nữa. Ghé xuống căn- tin của trường đại học kế bên, chọn một góc yên tĩnh, tôi thưởng thức bữa trưa.
– Cạch! – Tiếng đĩa cơm đặt xuống trước mặt tôi.
Thằng Phong nở nụ cười không thể tươi hơn, ngồi cạnh tôi. Tôi khẽ cười đáp lại, rồi lại cặm cụi ăn cơm.
– Sao trong lớp ít nói vậy?
– Không có gì, chưa quen thôi! – Tôi phồng mang trợn má trả lời nó vì miếng cơm nhét vào hơi to.
Thằng này mà cùng lớp cấp III của tôi chắc nó thấy mấy trò nghịch ngợm của tôi phải khóc thét lên ấy chứ. Chẳng qua vào đại học, tôi cảm thấy bỡ ngỡ và còn canh cánh chuyện buồn nên trở thành kẻ rụt rè trong mắt mọi người. Chắc ai cũng nghĩ tôi đáng thương lắm thì phải.
– A, lớp trưởng! – Cô nàng Bông Xù khẽ đưa tay vẫy vẫy thằng Phong rồi đi đến, ngồi cạnh tôi.
– Bạn Tín nữa này, mình ngồi được chứ!
Thằng Phong mỉm cười, tôi không phản ứng, nghĩa là đồng ý.
Qua một vài câu chuyện, tôi thu thập thêm được nhiều thông tin. Hoá ra thằng Phong học chung cấp III với Bông Xù, cũng là lớp trưởng nên hai người có vẻ thân nhau. Chỉ có điều tính thằng Phong hiền lành nên toàn bị cô bạn bắt nạt. Hai người đều là người thành phố.
– Nhà Tín ở đâu? – Thằng Phong bỏ mặc Bông Xù quay qua hỏi tôi.
– Daklak! – Tôi nhát gừng, cắm cúi ăn tiếp bữa trưa.
– Ở đó có gì vui không, ở đó có nhà rông, có voi không? – Bông Xù hỏi dồn dập.
– Có hết, cưỡi voi đi học là chuyện bình thường! – Tôi mỉm cười trong bụng.
Thằng Phong và Bông Xù ngồi gật đầu tin sái cổ. Tụi nó trầm trồ khen tôi sướng, vì tụi nó chỉ thấy được voi ở sở thú chứ chẳng được sờ hay cưỡi như tôi. Hai đứa bạn còn mong muốn lên nhà tôi chơi để được cưỡi voi nữa.
Cố gắng nhịn cười, tôi xin phép đi trước. Chắc chẳn sau cái vụ cưỡi voi này, có khi tụi nó sẽ tưởng tượng ra tôi mặc khố da báo như Tazan, ngồi trên voi hú hét muôn loài hoặc là đu dây chuyền từ cành ngày qua cành khác mất.
Buổi học chiều nó còn gây buồn ngủ hơn cả lúc sáng. Có khác chăng là ngoài Thương và Bông Xù ra, thì thêm cả thằng Phong nữa. Ồn ào hơn cả cái chợ lúc sáng.
– Này cái ông kia, ăn rồi toàn ngủ thế hả? – Bông Xù y chang Thương, lấy cái bút chọc lưng tôi.
– Hơ…không ngủ làm gì bây giờ?
– Thì quay xuống đây nói chuyện! – Bông Xù nghiêm mặt.
– Không biết nói gì cả!
Tôi quay lên lại đánh một giấc nữa. Mặc cho ở dưới Bông Xù cứ trách tôi, còn Phong với Thương thì cứ bảo mặc kệ bỏ qua
Không biết thân quen đến mức nào mà Phong và Bông Xù còn đi chung với Thương và tôi ra trạm xe bus. Tôi đi bên cạnh, đút tay vào túi quần huýt sáo, còn ba cái miệng kia thì tranh nhau hoạt động hết công suất. Mãi đến khi đến trạm xe, mới chịu quyến luyến chia tay nhau.
– Mai đá tốt nhé, Vi xuống cổ vũ.
– Ờ biết rồi, Bông Xù.! – Tôi thờ ơ đáp lại.
– Không phải, là Vi! – Cô nàng nhấn mạnh.
– Ờ, thì Vi!
Cô bạn đến lúc đó mới chịu thụt đầu vào ngồi yên trên xe. Tôi chỉ có nước lắc đầu ngao ngán. Vừa phát hiện ra Thương cũng có tính trẻ con, giờ thêm cả Bông Xù nữa thì chắc cái đầu tôi nổ ra mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.