Đọc truyện Tiện Trừng Tiện Nguyện Sinh Liên FULL – Chương 35: Che Chở
Sáng sớm ngày thứ hai, Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng cùng nhau đi xuống lầu thì thấy tiểu nhị mặt mày hớn hở đang đàm luận với vị khách khác ở bàn ăn.
Nhìn thấy hai người tên tiểu nhị lập tức vung khăn lông lại đón: “Nhị vị công tử thức dậy sớm thế, có muốn ăn chút gì không?”
Ngụy Vô Tiện thuận miệng trả lời hai câu lúc ngồi xuống liền hỏi: “Tiểu nhị ca vừa rồi đang nói gì vậy? Trong thành lại xảy ra chuyện à?”
Tiểu nhị lúc nãy đang nói một nửa thì phải ngưng để ra tiếp đón hai người, giờ Ngụy Vô Tiện vừa hỏi đến tinh thần lập tức tỉnh táo, nhanh nhẹn châm trà cho cả hai, thần thần bí bí nói: “Nhị vị công tử chưa biết gì sao?”
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Ngươi đang nói đến chuyện nào đấy?”
Tiểu nhị hạ giọng nói: “Chu gia gặp trộm! Sáng sớm hôm nay đã ầm ĩ một lúc lâu, tuy rằng gia chủ hạ lệnh không được làm lộ ra ngoài nhưng ai cũng biết vật kia là vật không tầm thường? Chuyện này đã ngầm truyền khắp nơi rồi!”
Ngụy Vô Tiện lặp lại lời hắn: “Chu gia?”
Tiểu nhị nói: “Đúng vậy, đúng vậy! Ngài đúng là hay quên, hôm trước ta vừa cùng ngài nói về Lạc Xuyên Chu thị mà, là đại tiên môn Lạc Xuyên đấy! Nhà bọn họ đều là phòng vệ tầng tầng lớp lớp gì đó, kết giới pháp thuật từng lớp từng lớp, có thể đem vật trộm ra ngoài, tên trộm này đúng là lợi hại!”
Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng liếc mắt nhìn nhau, thần sắc lộ ra chút cổ quái.
Giang Trừng ho nhẹ một tiếng, nâng chung trà lên nhấp một ngụm.
Tiểu nhị nhìn hai người nói: “Nhị vị công tử không tin?”
Ngụy Vô Tiện vội nói: “Tin, tin.” Y sợ là nếu y nói không tin thì tên tiểu nhị này sẽ nói một tràng dài về “công tích vĩ đại” của Chu thị mất.
Giang Trừng đột nhiên nói: “Theo như lời tiểu nhị ca nói, Chu gia hình như cũng là một nhà phú quý, bọn họ mất thứ gì mà lại ầm ĩ như vậy?”
Tiểu nhị lắc đầu nói: “Hai chữ phú quý làm sao có thể dùng để hình dung tiên môn Chu thị, ở đó mỗi đồ vật đều là pháp bảo đó! Người thường chúng ta nếu như có thể lên trời xuống đất đã là phước đức lắm rồi.
Thứ đồ bị mất tối hôm qua hình như không phải là vật bình thường, nghe nói là được quý nhân của tứ đại tiên môn bạn tặng đấy.”
Không đợi Ngụy Vô Tiện hỏi, tiểu nhị liền xua tay tiếp tục nói: “Nhị vị nếu đã không biết đến Lạc Xuyên Chu thị vậy chắc cũng chưa từng nghe danh tứ đại tiên môn đi? Tứ đại tiên môn là Kim, Lam, Giang, Nhiếp bốn đại gia tộc, trên đời có bao nhiêu người muốn tu tiên đều đổ xô đến bốn gia tộc này, nếu như có thể bái tiến vào một trong bốn gia tộc này, cơ bản là một bước lên trời đấy!”
“Ôi……!Lợi hại như vậy sao……”
Ngụy Vô Tiện suýt nữa không nhịn được cười, vội cúi đầu uống trà để che dấu.
Vẻ mặt Giang Trừng phải nói là vô cùng phức tạp.
Vị tiểu nhị kia vẫn còn thao thao bất tuyệt: “Còn phải nói sao! Nhớ trước đây cha mẹ từng kêu ta tu tập pháp thuật, kể ra thì ta còn được tu sĩ Vân Mộng Giang thị nhìn trúng đấy, nhưng mà……”
“Phụt……!Khụ khụ khụ!”
Ngụy Vô Tiện thật sự không nhịn được, sặc một ngụm nước, nhéo chân hơn nửa ngày mới nhịn được cơn buồn cười.
Giang Trừng vốn đã không chịu được nhưng vẫn nhẫn nại ngồi lại đó.
Tiểu nhị kia hoảng sợ một phen, vội rót ly trà cho Ngụy Vô Tiện: “Công tử không sao chứ?”
Ngụy Vô Tiện xua xua tay, phủi nước dính trên người, đẩy cái ghế về phía tiểu nhị rồi lại giơ tay rót cho hắn một ly trà: “Hay là tiểu nhị ca nói về món pháp bảo bị trộm kia đi?”
Tiểu nhị nói cả nửa ngày vốn đã miệng khô lưỡi khô nên cũng không khách khí với sự ân cần của Ngụy Vô Tiện, uống ngụm nước trà rồi tiếp tục huyên thuyên: “Thứ pháp bảo kia chắc chắn là đồ tốt.
Ta nghe nói pháp bảo đó là gậy Như Ý làm bằng phỉ thúy, người dùng nó có thể đao thương bất nhập bách địch bất xâm, nếu đặt ở nội viện thì có thể chống được tai họa, yêu ma quỷ quái vùng phụ cận, bảo hộ gia trạch bình an.”
Giang Trừng nhíu mày nói: “Ngươi nghe ai nói những chuyện này?”
Tiểu nhị hắc hắc cười hai tiếng: “Đương nhiên là người trong Chu gia nói rồi, nếu không thì sao người ngoài có thể biết rõ ràng như vậy được?”
Ngụy Vô Tiện rót cho tiểu nhị thêm chén trà, nói: “Nếu pháp bảo này tốt như vậy sao lại có người đành lòng tặng?”
Tiểu nhị cảm tạ Ngụy Vô Tiện, bưng ly uống một ngụm, lại nói tiếp: “Công tử, ngài quá coi thường thực lực của tứ đại tiên môn rồi, bọn họ nào thiếu những bảo bối như thế? Thứ này đối với chúng ta đương nhiên khó cầu nhưng đối với bọn họ mà nói thì chỉ là vài món đồ chơi mà thôi.”
Giang Trừng hừ nói: “Lời này của ngươi chẳng phải quá mâu thuẫn ư? Lúc đầu thì nói vật đó là bảo bối nên phải gióng trống khua chiêng tìm, giờ lại nói nó chỉ là món đồ chơi?”
“Ai, công tử không ý của ta rồi.” Tiểu nhị buông cái ly xuống, hạ giọng nói: “Chu gia coi trọng thứ này như thế, trừ việc nó là pháp bảo thì nó còn do quý nhân tặng đấy thôi.”
Ngụy Vô Tiện nga một tiếng, hỏi: “Vậy ngươi cũng biết quý nhân này là thần thánh phương nào ư?”
Tiểu nhị lại hắc hắc cười: “Công tử, ngài hỏi đúng người rồi đấy, lúc Chu gia nhận được pháp bảo kia thì vị huynh đệ của ta cũng ở gần đó, ngài hỏi người khác thì người ta cũng không biết đâu! Có điều……”
Tiểu nhị kia giống như bỗng dưng quên mất mình định nói gì, Giang Trừng đang định mở miệng hỏi tiếp thì thấy Ngụy Vô Tiện duỗi tay sờ vào phần áo trước ngực hắn.
“!”
Giang Trừng giật mình, cúi đầu nhìn xuống nhưng tay Ngụy Vô Tiện vẫn không dừng lại, y lấy túi đựng bạc lôi về phía mình rồi lấy ra một thỏi bạc đẩy cho tiểu nhị, cười nói: “Tiểu nhị ca vất vả, lát nữa nhớ lấy cho chúng ta hai vò rượu ngon, tiền dư không cần thối lại.”
Tiểu nhị mặt mày hớn hở thu thỏi bạc về, vẫy tay ý bảo hai người kề sát lại một chút: “Tứ đại tiên môn có Thanh Hà Nhiếp thị, Vân Mộng Giang thị, Lan Lăng Kim thị, Cô Tô Lam thị, nhị vị có biết nhà nào là nhà mạnh nhất không?”
Ngụy Vô Tiện nhướng mày: “Mạnh nhất?”
Tiểu nhị gật đầu, tiếp tục nói: “Đương nhiên là Lan Lăng Kim thị rồi! Sau Xạ Nhật chi chinh thì ba nhà Nhiếp Giang Lam đều là những vị thiếu chủ, luận bối phận luận tư lịch, nơi nào có thể làm đối thủ của Kim gia?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ý của ngươi là pháp bảo kia do gia chủ Kim gia tặng?”
Tiểu nhị liên tục xua tay: “Đương nhiên không phải, gia chủ Kim gia địa vị cao như vậy, cần gì phải mượn sức Chu gia? Từ xưa đến nay vở kịch đế vương đoạt vị luôn là vở kịch đặc sắc nhất, đại tiên gia như Kim gia đương nhiên cũng không tránh khỏi.”
Giang Trừng nhíu mày.
Ngụy Vô Tiện còn muốn tiểu nhị nói kĩ càng hơn một chút nhưng Giang Trừng đã đè tay Ngụy Vô Tiện lại.
Giang Trừng dẫn dắt rời khỏi đề tài này, duỗi tay đập nhẹ lên vai tiểu nhị nói: “Xem ra tiểu ca biết chuyện của tiên gia vô cùng rõ ràng, thế nào? Tiểu nhị ca đây cũng có ý định kết đan tu tiên sao?”
Tiểu nhị xua tay cười nói: “Ai, tiểu nhân chỉ là thích nghe chuyện bát quái mà thôi, lúc trước cảm thấy nào là tiên nào là pháp đều là những lời vô căn cứ nên đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để kết đan, vì vậy hiện tại tiểu nhân cũng không còn trông chờ gì nữa!”
Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng cũng cười cười.
Giang Trừng thu hồi tay, tiểu nhị thấy thế đứng dậy lau lau bàn của hai người: “Để tiểu nhân mang đồ ăn lên cho hai vị.”
Đợi tiểu nhị xoay người rời đi, Ngụy Vô Tiện quăng cho Giang Trừng ánh mắt dò hỏi, Giang Trừng nhìn y lắc lắc đầu.
Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng trầm mặc ăn xong một bàn rượu và thức ăn rồi đứng dậy trở về phòng.
Khép lại cửa xong, Ngụy Vô Tiện liền nói: “Hắn là người tu đạo ư?”
Y biết Giang Trừng từ trước đến nay không thích tùy ý tiếp xúc với người khác, lúc ấn vai tiểu nhị là để dò xem linh lực trong cơ thể hắn.
Giang Trừng lắc đầu: “Không phải.”
Ngụy Vô Tiện ngồi vào trước bàn: “Vậy ngươi cảm thấy lời hắn nói có đáng tin không?”
Giang Trừng cũng ngồi xuống, nhíu mày suy tư một lúc lâu: “Lúc đầu ta nghi ngờ người đó là Kim Quang Dao nhưng nghe tiểu nhị nói xong thì suy nghĩ của ta cũng đã xác định, ta cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.”
Ngụy Vô Tiện hừ một tiếng: “Bất luận có phải hắn làm hay không thì cũng không thoát khỏi liên quan.
Chu gia đúng là nhờ vào hắn mà có thể bám vào Kim gia, mà hắn cũng đang nhằm vào việc Kim Tử Hiên kết thân với chúng ta.”
Giang Trừng nói: “Mới nhìn thì có vẻ là vậy nhưng ngươi đã không hiểu rõ Kim Quang Dao này rồi.”
Ngụy Vô Tiện nghe vậy nhướng mày: “Vậy ngươi hiểu hắn lắm sao?”
Giang Trừng không nghe được giọng y đang sặc mùi ghen tuông, tiếp tục nói: “Ta từng có chút giao tình với hắn.
Hắn là người có tâm tư âm trầm, nhưng cũng có thể xem là người có ân oán rõ ràng, hơn nữa hắn hành sự vô cùng cẩn thận, chu đáo lại chặt chẽ.
Bày ra thế trận như vậy ở Chu gia, thành công thì tốt, còn nếu không thành, sẽ rất dễ hướng mũi dùi về phía hắn, việc này không giống với tác phong bình thường của hắn.
Huống hồ……A, ngươi làm gì vậy?!”
Tay Ngụy Vô Tiện ở dưới bàn không biết từ khi nào đã sờ soạng lên đùi Giang Trừng, Giang Trừng có chút xấu hổ đè lại y tay.
Ngụy Vô Tiện được một tấc lại tiến một thước đứng dậy kéo Giang Trừng lại gần, đặt nửa người hắn lên bàn, thật thật giả giả nói: “Ngươi đúng là rất hiểu hắn.”
Lúc này Giang Trừng mới bừng tỉnh hiểu được lý do vì sao Ngụy Vô Tiện đột nhiên lên cơn, tức khắc dở khóc dở cười, mắng: “Ngươi có thể có tiền đồ một chút hay không!”
Ngụy Vô Tiện thản nhiên chơi xấu: “Không thể.
Ngươi chưa từng hiểu rõ ta như vậy.”
Giang Trừng hừ cười: “Ta chưa hiểu rõ ngươi? Ngươi còn nơi nào mà ta chưa hiểu rõ?”
Ngụy Vô Tiện cười hôn hắn: “Vậy chúng ta lại tìm hiểu thêm lần nữa đi?”
Âm mưu kế sách gì cũng bị hai người vứt ra sau đầu, cả hai nghĩ phiền phức trước mắt đã tạm thời hóa giải, còn lại cũng không thể chỉ trong chốc lát mà có kết quả, chi bằng nên tận hưởng lạc thú trước thì hơn.
Trên đường từ Lạc Xuyên về Liên Hoa Ổ, hai người lại nhắc tới Kim Quang Dao, Giang Trừng mới nói tiếp.
“Huống hồ Kim Quang Thiện đang lúc tráng niên, nếu bỏ đi lợi ích của Kim Tử Hiên mà động thủ với Giang gia thì cũng quá trống đánh xuôi, kèn thổi ngược rồi.
Lại nói, nếu bây giờ ngươi chết, thì với hắn cũng không có chỗ nào tốt.
Dùng thanh danh của mình đem cược một ván như vậy, Kim Quang Dao không đến mức phải bỏ ra quá nhiều như thế.”
Ngụy Vô Tiện nghe xong, hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy không phải là hắn làm?”
Giang Trừng liếc y: “Chưa chắc.
Ta chỉ nói chèn ép Giang gia vô ích đối với hắn, nhưng vạn nhất hắn chỉ ghét ngươi thì sao?”
Ngụy Vô Tiện kêu lên: “Không có khả năng, ngoài miệng nói ghét ta nhưng không chừng trong lòng lại rất thích ta đấy!”
Giang Trừng cười nhạo một tiếng, đang muốn cãi lại, thì chợt nghĩ đến ý tứ trong câu nói của y, tức khắc thẹn quá thành giận, một cước đá về phía Ngụy Vô Tiện: “Đi chết đi!”
“Ha ha ha!” Ngụy Vô Tiện cười rộ lên.
Hơn nửa tháng sau, Giang Trừng nhận được tin, các gia chủ muốn hắn mang Ngụy Vô Tiện đến yến hội.
Giang Trừng đã sớm dự đoán được sẽ có việc này, nên cũng không cảm thấy kinh ngạc cho lắm.
Trải qua chuyện lần trước, hắn đã biết không có khả năng tránh khỏi.
Vô luận là hướng về Ngụy Vô Tiện hay là hướng về Vân Mộng Giang thị, có người không muốn buông tha cho bọn họ.
Nếu đã như vậy, chi bằng thản nhiên đón nhận thì hơn.
Cũng rất lâu rồi Ngụy Vô Tiện mới xuất hiện trước mặt thế gia, hiện tại đi theo Giang Trừng vào yến hội, không ít người đều quăng ánh mắt đánh giá về phía y.
Ngụy Vô Tiện biết rõ bản thân không hợp với đám tu sĩ này nên chỉ cùng với vài người có quen biết trò chuyện một chút sau đó ngồi xuống bên cạnh Giang Trừng, bình tĩnh hệt như đang ở nhà.
Ngụy Vô Tiện nhìn qua phía đối diện thì thấy có vài người mặc xiêm y của Lạc Xuyên Chu thị, ánh mắt bất hảo nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện.
Y quay đầu nói với Giang Trừng: “Giang Trừng, từ khi nào loại dòng dõi này cũng có thể ngồi đối diện với ngươi?”
Thanh âm không nhỏ, những người gần đó đều nghe thấy được, trong tối ngoài sáng đều hướng mắt về bên này xem kịch, chỉ có Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết cười một tiếng.
Giang Trừng biết trong lòng Ngụy Vô Tiện không thoải mái nhưng cũng không thể mặc y làm loạn ở đây, liền trừng mắt liếc y một cái nói: “Câm miệng!”
Mấy người phía đối diện sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, rõ ràng tức giận không ít.
Một lúc sau, Kim Quang Thiện mang theo hai người Kim Tử Hiên và Kim Quang Dao khoan thai tới muộn, hướng chư vị ôm tay giải thích nguyên do rồi mới ngồi xuống bắt đầu thương nghị sự vụ.
Yến hội chỉ thương lượng một ít việc sau trận chiến, về dư nghiệt của Ôn gia, có nên xử trí Bất Dạ Thiên thành hay không, có muốn lập vị trí tiên đốc vân vân.
Ngụy Vô Tiện nghe được một lúc thì mơ màng sắp ngủ, lúc y đang ngáp không ngừng thì có người gọi tên y.
Người nọ đứng dậy điểm qua từng tội trạng của y, từ tu tà ma ngoại đạo, thao túng ác quỷ, bôi nhọ người chết lại tới việc hắn điều động quỷ quái ở Xạ Nhật chi chinh đã quấy nhiễu đến dân thường.
Ngụy Vô Tiện càng nghe càng thấy buồn cười nhưng Giang Trừng thì ngược lại sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi.
Cuối cùng người nọ lại nói: “Ngụy Vô Tiện còn luyện hóa ma khí, Âm Hổ phù có thể điều khiển ngàn vạn ác quỷ, nếu có một ngày hắn muốn sử dụng vật ấy, chắc chắn sẽ khiến sinh linh lầm than!”
Nghe đến Âm Hổ phù, Ngụy Vô Tiện trực tiếp cười ra tiếng, tiếng cười giữa đại sảnh yên tĩnh trở nên vô cùng chói tai.
Sau khi cười vài tiếng, thì thấy gia chủ Chu gia phía đối diện cũng đứng lên nói: “Ta đồng ý với ý kiến vừa rồi.
Nói ra thì cũng thật xấu hổ, hơn một tháng trước Chu gia bị mất trộm, vật bị trộm là pháp khí trấn trạch.
Ngày thứ hai có rất nhiều người nói ban đêm đã nghe thấy tiếng sáo phát ra từ Trần Tình, thậm chí hai gia phó té xỉu ở trong viện còn nói ban đêm nhìn thấy ác quỷ, hơn nữa trước đây mọi người đều đã biết Chu gia nhiều ngày bị bóng đè quấy nhiễu.
Việc này không biết Ngụy công tử có thể cấp tại hạ một cái công đạo được không?”
“Ngươi làm sao biết đó là tiếng sáo của Trần Tình?” Một người đột nhiên nói.
Mọi người nghe tiếng đều quay sang nhìn, Nhiếp Hoài Tang bị đại ca nhà mình nhìn thoáng qua, rụt vai lại rồi nhỏ giọng nói tiếp: “Tiếng sáo thổi không phải đều giống nhau hay sao……”
Người đứng bên cạnh gia chủ Chu gia phẫn nộ nói: “Trừ hắn thì còn ai khác biết thổi sáo thao túng ác quỷ? Lúc Xạ Nhật chi chinh diễn ra chúng ta đều nghe thấy khúc mà hắn thổi, có thể thổi được giống như hắn hẳn là không có ai làm được.”
Ngụy Vô Tiện nhếch môi cười rộ lên, y nhìn mấy người phía đối diện nói: “Ta không ngờ rằng thổi sáo giỏi cũng có thể gây hoạ cho bản thân nha? Đến nỗi các ngươi nửa đêm gặp ác mộng cũng muốn tính lên đầu ta? Có lẽ đi đêm nhiều nên sợ bị quỷ gõ cửa nhỉ!”
“Ngươi!” Người nọ đứng lên giận dữ nói: “Nhất định là ngươi! Chắc chắn ngươi đang ghi hận chuyện lúc trước sư đệ của ta ngộ thương Giang tông chủ nên mới làm như vậy với nhà ta!”
Ngụy Vô Tiện khinh thường nói: “Các ngươi quá đề cao bản thân rồi đấy.
Nếu ta thật sự muốn động đến các ngươi thì bây giờ các ngươi còn mạng để ngồi ở đây nói chuyện với ta ư?”
Người nọ tức đến đỏ mắt, quát: “Khốn kiếp!” Sau đó rút trường kiếm trong tay đâm về phía Ngụy Vô Tiện.
Không ai ngờ được người nọ lại động thủ, tất cả đều không kịp phản ứng, mắt thấy mũi kiếm hướng thẳng về phía Ngụy Vô Tiện, mà y lại chỉ ngồi ở tại chỗ như không có chuyện gì xảy ra ——
“Keng ——”
Tiếng mũi kiếm chạm vào nhau vang lên, mọi người tập trung nhìn thì thấy đường kiếm ngăn lại kiếm của người nọ chính là bội kiếm của Giang Trừng, tam độc.
Giang tông chủ từ trước đến nay luôn bình tĩnh thế mà lại động kiếm trong yến hội.
“Chu gia các người có phải đều không quản được kiếm của mình?”
Mặt Giang Trừng lạng như băng, nhàn nhạt nói: “Nếu không quản được vậy thì đừng quản nữa.”
Vừa dứt lời thì mũi kiếm tam độc đã hướng thẳng về phía trước, kiếm của người nọ trong nháy mắt thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân, bay mấy vòng trên không trung rồi hướng về phía người nọ.
Người này bị dọa đến choáng váng, quên luôn việc niệm quyết khống chế kiếm, chỉ trơ mắt nhìn kiếm đang hướng về phía mình, sau đó xẹt một tiếng vang bên tai rồi cắm sâu vào cây cột sau lưng.
Chân người nọ mềm nhũn, tê liệt ngồi xuống vị trí của mình.
Người phản ứng lại đầu tiên là gia chủ Chu gia, Chu tông chủ hung hăng trừng mắt nhìn tu sĩ nhà mình rồi xoay người chắp tay với Giang Trừng nói: “Đa tạ Giang tông chủ thủ hạ lưu tình, đệ tử nhà ta không hiểu chuyện, đắc tội.”
Giang Trừng cầm tam độc đứng lên, cũng không đáp lễ mà chỉ hỏi: “Xin hỏi Chu tông chủ, chuyện trong phủ bị mất trộm có chứng cứ gì chứng minh là Ngụy Anh làm không?”
Gia chủ Chu gia do dự nói: “Gia phó trong phủ trước khi té xỉu nói là nhìn thấy ác quỷ, vả lại đêm đó đúng là có tiếng sáo vang lên.”
Giang Trừng lạnh nhạt nói: “Vậy trong phủ có thương vong nào hay không? Có bắt được ác quỷ kia chứ?”
Chu tông chủ không tình nguyện nói: “Cái này quả thật không có.”
Giang Trừng hừ nói: “Vậy có nghĩa là không có chứng cứ.
Lạc Xuyên và Vân Mộng cách xa mấy trăm dặm, cũng không biết Chu tông chủ mất đi món pháp bảo gì mà lại nghĩ Giang gia chúng ta đi xa như vậy chỉ để trộm đồ?”
“Cái này……”
Gia chủ Chu gia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Giang Trừng chỉ dùng dăm ba câu đã đem chuyện chất vấn Ngụy Vô Tiện của bọn họ thổi bay mất rồi lại dùng Vân Mộng Giang thị chỉ trích việc làm của Chu gia khiến cho Chu tông rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh bỗng nhiên cười một tiếng, âm thanh này như đang tát vào mặt gia chủ Chu gia.
Giang Trừng thấy Chu tông chủ không còn lời nào để nói, liền xoay người nói với mọi người: “Giang mỗ xin hỏi chư vị cái gì gọi là tà ma ngoại đạo?”
Chung quanh là một mảnh an tĩnh, Giang Trừng tiếp tục nói: “Lúc trước Ôn thị huyết tẩy Liên Hoa Ổ, cha mẹ Giang mỗ đã ngã xuống, các sư huynh đệ chỉ còn mỗi Giang mỗ và Ngụy Anh, ấy vậy mà giữa đường chạy trốn lại lạc mất nhau.
Lúc này Ngụy Anh bị Ôn Triều bắt đi rồi ném vào Loạn Táng Cương, toàn mạng trở ra đã may mắn lắm rồi.
Nếu như con đường Ôn cẩu là chính đạo vậy mọi người làm sao phân biệt được chính đạo với tà ma ngoại đạo?”
Ngụy Vô Tiện cười không nổi nữa, ngơ ngẩn nhìn Giang Trừng đứng bên cạnh.
“Xạ Nhật chi chinh Ngụy Vô Tiện và ta Vân Mộng Giang thị một lòng vì trận chiến, dù cho hắn có tu luyện ma đạo đi chăng nữa thì cũng chưa từng làm hại đến ai.
Giang mỗ hôm nay chỉ muốn nói một câu, hắn là người của ta vậy sẽ do ta quản giáo.
Nếu có một ngày hắn gây ra tội không thể tha thứ thì ta sẽ tự mình động thủ, không nhọc chư vị lo lắng!”
Giang Trừng nói xong, nhìn quét qua một vòng, rồi chắp tay nói: “Đắc tội.”
Sau đó thu tam độc rồi ngồi xuống.
Trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh, người sáng suốt đều nhìn ra Giang Trừng đang bảo vệ Ngụy Vô Tiện.
Kim Quang Thiện vội bước ra giảng hòa, cười vài tiếng nói: “Giang tông chủ quá lời rồi.
Chu tông chủ bọn họ cũng không có ý chất vấn Ngụy công tử, chỉ là đang lo lắng phòng ngừa mà thôi.
Tuy Ngụy công tử không đi chung con đường với mọi người nhưng đạo nghĩa trong lòng chung quy sẽ không thay đổi, Giang tông chủ không để chuyện mà mọi người lo lắng phát sinh đâu.”
Trong lời nói của Kim Quang Thiện phảng phất như đang nói đỡ cho Ngụy Vô Tiện nhưng trên thực tế là đang buộc y phải bày tỏ để minh chứng cho bản thân.
Ngụy Vô Tiện rời mắt khỏi Giang Trừng, áp xuống rung động trong lòng rồi mới nâng mi mắt nhìn những người trước mắt, mở miệng nói: “Không phải là đang nói đến Âm Hổ phù sao?”
Lúc này liền có không ít người vội dỏng tai lên nghe.
Ngụy Vô Tiện cười nhạo một tiếng: “Nói chuyện cũng không ngại mất mặt, trong số các vị có nhiều tiên môn danh sĩ đến như vậy lại sợ loại đồ chơi do ta tiện tay làm ra hay sao?”
Lời nói cuồng vọng lại tràn đầy miệt thị lập tức khiến cho mọi người căm phẫn không thôi.
“Ngụy Vô Tiện ngươi không nên quá cuồng vọng như vậy!”
Ngụy Vô Tiện không thèm để ý đến bọn họ, móc ra hai khối từ trong ngực rồi đặt lên bàn.
Y biết có vô số người trong tối ngoài sáng mơ ước thứ này, khi tới đây y cũng không muốn đem thứ này về nữa.
Tất cả mọi người đều nín thở, có chút không nhịn được mà ló người ra muốn nhìn kĩ vật này.
Nhiếp Hoài Tang là một trong số đó, hắn ngẩng cao cổ muốn nhìn xem hình dáng của Âm Hổ phù trong truyền thuyết là như thế nào.
Ngụy Vô Tiện cười cười cầm lên một khối, nhìn về phía Nhiếp Hoài Tang nói: “Hoài Tang huynh muốn nhìn một chút không?”
Nhiếp Hoài Tang ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, liên tục lắc đầu: “Không muốn không muốn.”
Nhiếp Minh Quyết ở một bên hừ lạnh một tiếng, mắng: “Không có tiền đồ!”
Nhiếp Hoài Tang ủy khuất sờ sờ cái mũi.
Ngụy Vô Tiện cười cười rồi đem khối đó ném lên bàn, nói: “Nếu ta nói ta có thể hủy nó thì chắc các vị sẽ không tin.
Như vậy đi, ta sẽ phân Âm Hổ phù thành hai mảnh, một mảnh sẽ do Giang gia bảo quản, mảnh còn lại sẽ do nhà khác bảo quản.
Lúc cần dùng đến thì cả hai nhà sẽ đem ra rồi hợp lại với nhau.
Phương pháp như vậy có làm các vị gia chủ vừa lòng?”
Mọi người quay sang nhìn nhau, khắp nơi vang lên tiếng bàn tán nhỏ.
Đột nhiên có người nói: “Vậy nửa mảnh còn lại đó đưa cho nhà nào bảo quản?”
Câu hỏi vừa đặt ra mọi người liền yên lặng, Ngụy Vô Tiện đảo mắt nhìn xung quanh, tâm bọn họ cũng phập phồng theo ánh mắt đó.
Đột nhiên, Ngụy Vô Tiện tùy tiện chỉ một cái: “Trạch Vu Quân, ta giao cho Cô Tô Lam thị có được không?”
Giang Trừng vẫn chưa từng hé răng, nghe y nói vậy liền rũ mắt, bưng ly trà lên uống một ngụm.
Lam Hi Thần bỗng nhiên bị gọi tên liền giật mình, liếc nhìn Lam Vong Cơ rồi chắp tay nói: “Lam gia nguyện gánh tránh nhiệm này, chỉ là không biết……”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ta nghĩ các vị gia chủ khác khẳng định là không có ý kiến gì.
Lam gia có tiếng là gia quy nghiêm ngặt, môn sinh Lam thị ai cũng đều cẩn cẩn dực dực, lại có Lam thị song bích tài giỏi, không giống như Giang gia chúng ta.
Chư vị chắc hẳn là sẽ vô cùng yên tâm.”
“……!Được.”
“Cũng được đấy……”
“Phương pháp đó rất ổn……”
Mọi người sôi nổi nghị luận, tất cả đều rất đồng ý chuyện này.
Kim Quang Thiện đột nhiên mở miệng: “Nếu đã như thế thì chư vị cũng có thể an tâm rồi.”
Mọi người đều gật đầu.
Một nửa Âm Hổ phù liền giao cho Lam Hi Thần, Kim Quang Thiện nói mấy câu kết thúc yến hội rồi vội vàng mang theo Kim Tử Hiên và Kim Quang Dao rời đi.
Mọi người cũng sôi nổi đứng dậy, Ngụy Vô Tiện túm cánh tay Giang Trừng, có chút kỳ quái nói: “Kim Quang Thiện vẫn luôn rời đi đầu tiên như vậy à?”
Kim Quang Thiện luôn là bộ dáng hiền lành, tính tình rất tốt, Ngụy Vô Tiện chưa từng thấy vị Kim tông chủ này thất thố như hôm nay.
Giang Trừng lắc đầu: “Không phải, có lẽ hôm nay hắn không vui.”
Ngụy Vô Tiện suy nghĩ: “Chẳng lẽ hắn cũng nhớ thương Âm Hổ phù?”
Ngụy Vô Tiện còn đang thì thầm, ngẩng đầu lên thì thấy Giang Trừng đã đi một đoạn xa liền vội vàng đứng lên đuổi theo: “Giang Trừng ngươi từ từ, đợi ta!”.