Đọc truyện Tiện Trừng Tiện Nguyện Sinh Liên FULL – Chương 34: Lạc Xuyên
Hôm đó Giang Trừng từ Lan Lăng trở về Liên Hoa Ổ, hắn nhanh chóng đem Ngụy Vô Tiện đang chơi kiến cùng Ôn Uyển bắt trở về phòng.
“Ai, ngươi làm gì thế?” Giang Trừng kéo y như bay, các đồ đệ thấy vậy đều làm như không thấy vẻ mặt đen sì của Giang Trừng, tất cả đều tận lực tránh né ánh mắt hắn, chỉ có kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ kia vẫn nhởn nhơ như không có việc gì.
“Ngươi nhẹ tay một chút, đau quá.”
Giang Trừng đẩy mạnh Ngụy Vô Tiện vào phòng, xoay người khóa cửa lại, Ngụy Vô Tiện lúc đó vẫn còn đang nhe răng trợn mắt xoa xoa cổ tay.
Nhìn thấy Giang Trừng khóa cửa, Ngụy Vô Tiện bắt đầu nổi hứng trêu chọc: “Không phải chứ Giang Trừng? Mới hai ngày không gặp đã gấp gáp như vậy? Nhớ ta lắm à?”
Miệng nói một đằng nhưng tay lại một nẻo, Giang Trừng vừa bước đến gần y đã lân la đặt tay lên thắt lưng hắn.
Hai ngày không gặp y đã nhớ hắn đến không chịu được.
Ngụy Vô Tiện tưởng là đến chiều Giang Trừng mới trở về, không ngờ mới buổi trưa người đã ở đây rồi.
Giang Trừng vừa bắt lấy cái tay đang đặt trên eo mình thì môi Ngụy Vô Tiện đã dán tới, Giang Trừng cũng không tránh, hai người quấn lấy nhau từng bước từng bước đến bên giường.
Đột nhiên Ngụy Vô Tiện bị Giang Trừng xoay người đè ngã lên giường.
Đầu gối hắn đè lên chân Ngụy Vô Tiện, hai tay cũng đè tay y, Giang Trừng cách một khoảng từ trên cao nhìn xuống Ngụy Vô Tiện dưới thân, nói: “Ngươi đang gạt ta chuyện gì?” Ngụy Vô Tiện ngẩn ra: “Ngươi có ý gì?”
Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tiện đang giả ngu, hắn nghiêng người áp sát Ngụy Vô Tiện, híp mắt lại uy hiếp nói: “Theo nghĩa đen, ngươi thành thật khai báo thì ta sẽ tạm tha cho ngươi.”
Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng nhìn nhau một lát bỗng nhiên y cười cười nói: “Đương nhiên không có.
Hai chúng ta cả ngày ở cùng nhau, ta có làm chuyện gì lý nào ngươi lại không biết? Ngươi đang nghi thần nghi quỷ gì đây?”
Giang Trừng hừ một tiếng: “Được!”
Ngụy Vô Tiện vừa định nói thêm nhưng đột nhiên trời đất đảo lộn, người bị xoay một vòng nằm sấp trên giường, tay còn bị đè chặt ở phía sau, không thể động đậy.
Ngụy Vô Tiện kêu lên: “Ngươi làm gì vậy Giang Trừng!?”
Giang Trừng không nói một lời, hắn biết Ngụy Vô Tiện người này chưa thấy quan chưa đổ lệ, đưa tay đem quần Ngụy Vô Tiện kéo đến đầu gối làm lộ ra bờ mông.
Ngụy Vô Tiện phát hiện cái mông mát lạnh, hít vào một hơi: “Giang Trừng ngươi cưỡng ép ta…”
Lời mới vừa nói ra một nửa đã bị nuốt vào, lòng bàn tay Giang Trừng “chát” một tiếng rơi lên mông y, xấu hổ kéo đến còn nhanh hơn sự đau đớn, gò má Ngụy Vô Tiện nhanh chóng nóng lên, y liền giãy dụa muốn thoát ra.
Y vừa gấp vừa xấu hổ nói: “Giang Trừng ngươi dám…!”
“Chát! Chát!” liên tiếp hai phát rơi lên mông Ngụy Vô Tiện, từng bắp thịt, thớ cơ trên người y căng thẳng không thôi, bị Giang Trừng đánh mông so với chuyện bị cưỡng ép còn khó chấp nhận hơn, y cắn môi lúng túng chôn mặt trong chăn không lên tiếng.
Mông Ngụy Vô Tiện nhanh chóng hồng lên, Giang Trừng đánh liên tiếp ba cái liền dừng tay, nếu đánh tiếp chỉ sợ tâm hắn chịu không nổi.
Đem mặt Ngụy Vô Tiện đang chôn trong chăn kéo ra, Giang Trừng bất ngờ nhìn thấy vành mắt Ngụy Vô Tiện đã đỏ hồng, những lời định nói suýt chút nữa đã quên hết.
Giang Trừng vội vàng tránh tầm mắt qua một bên, nhịn xuống lửa nóng đang dâng lên giả vờ lạnh nhạt nói: “Đã nghĩ kỹ nên nói thế nào chưa?”
Ngụy Vô Tiện dường như thật sự không biết gì, hậm hực nói: “Nói cái gì mới được!?”
Giang Trừng cau mày: “Vậy ta nhắc ngươi một chút, Lạc Xuyên Chu thị, ngươi nhớ lại muốn nói gì chưa?”
Ngụy Vô Tiện mạnh miệng nói: “Hắn thì có liên quan gì đến ta?” Giang Trừng hừ cười một tiếng, hắn nhìn thấy lúc mình nói đến Lạc Xuyên Chu thị Ngụy Vô Tiện ngừng một chút rồi mới trả lời liền giả vờ giơ tay lên muốn đánh y.
Cả người Ngụy Vô Tiện run lên, sợ là Giang Trừng sẽ đánh y lần nữa rốt cuộc nhịn không được la lên: “Đừng đánh, đừng đánh! Ta nói!”
Giang Trừng cúi đầu nhìn y, Ngụy Vô Tiện vội cứu bản thân nói: “Ta chỉ là thả vài con tiểu quỷ để bọn họ ban đêm ngủ không yên ổn mà thôi, thật sự không có hại người!”
Giang Trừng vừa nghe những lời này lập tức cười lạnh một tiếng, tức giận càng tăng thêm, giơ tay lên đánh một cái, lần này xuống tay rất mạnh, vị trí bị đánh lập tức đỏ au.
Ngụy Vô Tiện la lên một tiếng đau đớn, giãy dự muốn thoát ra: “Ngươi không tin ta?”
Giang Trừng lạnh nhạt nói: “Nếu ta không tin ngươi thì còn ngồi đây nói nhảm với ngươi ư?” Nói xong lại thêm một chưởng xuống, mắt Ngụy Vô Tiện nhanh chóng đỏ lên, thanh âm tràn đầy ấm ức: “Vậy sao ngươi lại đánh ta?”
Giang Trừng tức giận nói: “Ta đã nói với ngươi là đừng trêu vào bọn họ! Có nhiều người không vừa mắt ngươi, ngươi còn tự cho bản thân là người gặp người thích ư? Bọn họ bị người chơi xấu lại quay ra đổ lên đầu ngươi thì phải làm sao? Ngụy Vô Tiện ngươi có trăm cái miệng cũng không giải thích được!”
Ngụy Vô Tiện nghe vậy ngẩn ra, lại cảm giác được Giang Trừng sắp động tay liên nhanh chóng ôm lấy cổ Giang Trừng, cũng mặc kệ quần áo xộc xệch, y kê mặt đến muốn hôn hắn: “Giang Trừng đừng đánh nữa, ta sai rồi.
Tông chủ xin ngài đại nhân đại lượng tha cho ta lần này được không? Ta sai rồi.” Cơn giận của Giang Trừng còn chưa tan nên không muốn cùng y thân thiết, nghiêng đầu tránh sang một bên, Ngụy Vô Tiện liền cắn cắn lỗ tai hắn, dụi dụi dính dính hắn.
Một lát sau y cảm nhận được hạ thân Giang Trừng nhô lên, Ngụy Vô Tiện cười nhẹ một tiếng, biết là cơn giận của Giang Trừng đã tiêu tan nhưng còn chưa kịp đưa tay xuống mò đã bị hắn đẩy ra.
Giang Trừng đứng lên sửa sang lại xiêm y nói: “Ngươi chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta sẽ đến Lạc Xuyên, chuyện này có gì đó rất kì lạ.”
“A?”
Ngụy Vô Tiện nhìn xuống thứ đang dựng thẳng dưới thân mình, lúc nãy bị Giang Trừng đánh đòn đã hơi ngẩng lên, bây giờ đã hoàn toàn cứng ngắc.
Giang Trừng nhìn qua hạ thân y một chút, khóe miệng sẽ nhếch lên: “Động tác nhanh lên! “
“Giang Trừng!!!”
***
Hai ngày sau, hai người chạy tới Lạc Xuyên, ở tạm tại khách điếm cách phủ Lạc Xuyên Chu thị không xa.
Quán hiện tại cũng khá vắng khách, Ngụy Vô Tiện thừa dịp vừa ăn cơm vừa dò hỏi tiểu nhị một chút, tiểu nhị kia cũng là một kẻ nhiều chuyện, hắn kéo ghế đến ngồi bên cạnh rồi kể cho họ nghe một đống chuyện kỳ dị xảy ra ở đây, ngay cả chuyện Chu thị làm giàu như thế nào đều được người này kể ra một cách trơn tru như thể bản thân tận mắt chứng kiến.
Trở về phòng, Giang Trừng trầm ngâm không nói gì, Ngụy Vô Tiện lại cười đến không ngừng được: “Vị huynh đệ này đúng là một nhân tài, không đi kể chuyện cười thì đúng là quá phí tài năng rồi!”
Giang Trừng hừ một tiếng: “Nghe hắn nói suốt một canh giờ, nửa điểm hữu dụng cũng không có.”
Ngụy Vô Tiện cười nói: “Chuyện Lạc Xuyên Chu thị làm giàu không biết là phiên bản hắn nghe từ đâu, nếu theo như lời hắn nói thì Chu thị còn ở lại Lạc Xuyên làm gì? Có lẽ đã đắc đạo thành tiên rồi cũng nên.”
Giang Trừng lại nói: “Nói không chừng là người của Chu thị truyền ra.”
Ngụy Vô Tiện chợt ngừng lại, ngay sau đó lập tức hiểu rõ: “Ý ngươi là Chu thị thật sự làm những chuyện này?”
Giang Trừng lắc đầu nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, đêm nay nhất định phải đi nhìn một phen.
Loại chú ngươi hạ chỉ là cấp thấp, huống gì hắn ta cũng là tông chủ Chu thị, bị thứ gì đó bám lên mà không phát hiện thì đúng là rất kì lạ.
Nhất định có người giở trò với nhà bọn họ.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Xem ra Chu thị này gia tộc không lớn nhưng lại chọc tới không ít người!”
Giang Trừng liếc mắt nhìn y một cái: “Không chắc, ta lại cảm thấy kẻ làm ra việc này đang hướng tới ngươi.”
Ngụy Vô Tiện chỉ chỉ chính mình nói: “Ta? Ta có chọc đến ai?”
Giang Trừng chậm rãi lắc đầu: “Cũng có thể là hướng về Giang gia.”
Ngụy Vô Tiện kê mặt lên bàn rồi quay sang nhìn hắn: “Ngươi đoán là ai?”
Giang Trừng nói: “Chờ buổi tối xem.”
Đến đêm, hai người đổi sang một thân hắc y, ẩn mình vào bóng tối.
Càng đến gần phủ Chu thị, bất an trong lòng Ngụy Vô Tiện càng dâng lên.
Lúc trước y đã từng đến đây một lần nhưng không vào nội viện, chỉ ở trên nóc phủ để lại mấy con tiểu quỷ rồi rời đi.
Lúc đó y đối với tiên pháp phòng ngự của Chu thị vô cùng xem thường, tùy tiện làm vài cái thủ quyết đã vào được, cứ như nơi đây là chốn không người.
Nhưng hiện tại lại cảm nhận được một loại tà khí lởn vởn khắp nơi, quan trọng hơn là loại tà khí này Ngụy Vô Tiện vô cùng quen thuộc, rất giống với tà khí mà y đã lưu lại.
Giang Trừng cũng cảm giác có chuyện này có gì đó không đúng liền nhăn chặt mày lại.
Ngụy Vô Tiện nhìn hắn một cái.
Giang Trừng cũng quay sang nhìn y bằng ánh mắt nghi vấn, Ngụy Vô Tiện vội quay đầu, ngưng thần thả xuống mấy con tiểu quỷ để chúng vào trong dò xét.
Hai người ở ngoài tường chờ một khắc nhưng vẫn không thấy tiểu quỷ mà Ngụy Vô Tiện đã thả ra quay trở lại, Ngụy Vô Tiện đành phải đốt một lá bùa, đột nhiên y nhăn chặt mi lại.
Giang Trừng một bên nói: “Có chuyện gì vậy?”
Ngụy Vô Tiện sắc mặt không được tốt lắm: “Ta không cảm nhận được mấy con tiểu quỷ của ta.”
Giang Trừng tức khắc cũng nhíu mày: “Bị người khác giết?”
Ngụy Vô Tiện lắc đầu: “Không rõ lắm, xem ra chúng ta phải vào trong nhìn một phen.”
Hai người liếc nhìn nhau, gật gật đầu.
Giang Trừng niệm quyết, kéo Ngụy Vô Tiện ngự kiếm nhảy lên nóc nhà.
Không ngờ hai người vừa mới đứng vững, biến cố liền phát sinh.
Giang Trừng đem tam độc tra vào vỏ, cúi người nhìn nội viện to lớn nhưng lại yên tĩnh tối đen như mực, chỉ có vài chiếc đèn không đủ chiếu sáng, ngay sau đó Ngụy Vô Tiện bỗng hét to một tiếng, cắt ngang không gian tĩnh lặng đó.
Giang Trừng vội xoay người lại, liền trông thấy Ngụy Vô Tiện đang lấy tay ôm ngực, nửa quỳ trên nóc nhà, vẻ mặt đau đớn khó nhịn, hắc khí dập dờn vây xung quanh người y.
Những mảnh ngói dưới chân y đã vỡ thành từng mảnh nhỏ.
“Ngụy Vô Tiện!”
Giang Trừng cuống quít nhào tới muốn duỗi tay dìu y lại bị Ngụy Vô Tiện cắn răng ngăn cản: “Đừng tới gần đây! Ta……!Hiện tại ta không khống chế được bản thân, sẽ làm ngươi bị thương.”
Mồ hôi lạnh toát đầy trên người Giang Trừng: “Tại sao lại như vậy?”
Ngụy Vô Tiện đã không thể nào trả lời được, y đang cố gắng ổn định cơ thể, không để cho ma khí đang bạo phát nuốt chửng mình.
Bỗng nhiên, dưới sân vang lên tiếng người trò chuyện như gần như xa, rất nhiều phòng đều sáng đèn lên, có người cầm lấy đèn lồng bắt đầu đi tìm kiếm nơi mới vừa phát ra tiếng hét kia.
Mắt thấy đám người đó sắp tiến đến, Giang Trừng nhanh chóng nói: “Không được, chúng ta phải rời đi nhanh.”
Giang Trừng xoay người nhìn Ngụy Vô Tiện, huyết sắc đã dần dần che kín mắt y.
Giang Trừng cắn răng, cố chịu đựng ma khí trên người Ngụy Vô Tiện đang ăn mòn mình, nhào đến ôm chặt Ngụy Vô Tiện rời đi.
Đau đớn đột nhiên ập đến khiến cho miệng Giang Trừng trào ra máu tươi nhưng hắn vẫn gắt gao ôm lấy Ngụy Vô Tiện, hai người dọc theo mái ngói đi đến phía bờ tường rồi nhảy xuống.
Cả hai nặng nề ngã lên đám cỏ cao đến đầu gối, do va đập mạnh nên hai người đều rên lên một tiếng, lăn vài vòng trên mặt đất rồi dừng lại.
Giang Trừng tỉnh trước, hắn vội vàng cúi đầu nhìn Ngụy Vô Tiện đang nằm trong lồng ngực, đột nhiên phát hiện ma khí màu đen vây quanh Ngụy Vô Tiện đã dần tiêu tán.
Mà ma khí ăn mòn cơ thể hắn cũng không có dấu hiệu tăng lên.
Lẽ nào……
Giang Trừng không thèm nghĩ nhiều, đỡ lấy Ngụy Vô Tiện còn trong vô thức trở về khách điếm.
Sau khi quay về khách điếm, Ngụy Vô Tiện dần dần khôi phục thần trí, chỉ là cả người vẫn còn đau đớn không ngừng.
Giang Trừng cẩn thận đặt Ngụy Vô Tiện lên giường, nhíu chặt mi nhìn y: “Ngụy Vô Tiện, ngươi thấy thế nào rồi?”
Ngụy Vô Tiện nhe răng lắc đầu: “Ta không có việc gì, nghỉ một lát là được.
Ngươi……!Ta đã nói ngươi đừng chạm vào ta, có đau không?”
Nói xong liền duỗi tay sờ sờ bàn tay bị ma khí ăn mòn của Giang Trừng.
“……”
Lúc này Giang Trừng mới cảm nhận được linh lực trong cơ thể hỗn loạn, những nơi bị ma khí ăn mòn chạm vào liền xuất hiện cảm giác đau rát.
Ngụy Vô Tiện đẩy hắn: “Đừng động vào ta nữa, trước tiên vận hành linh lực đem ma khí đẩy ra ngoài đi.”
Giang Trừng nghĩ đến Ngụy Vô Tiện đã không còn đáng lo ngại mới ngồi xuống một bên bắt đầu tĩnh tọa vận chuyển Kim Đan.
Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh nhìn Giang Trừng khép lại đôi mắt sắc bén, Giang Trừng cau mày bắt đầu vận hành linh lực, một lát sau trán đã rịn một tầng mồ hôi mỏng.
Giang Trừng tĩnh tọa bao lâu, Ngụy Vô Tiện liền duy trì nhìn chằm chằm bấy lâu, không biết chán mà âm thầm cảm thán sư đệ nhà mình càng lớn càng đẹp.
Mãi đến lúc Giang Trừng thở ra một hơi, chậm rãi mở mắt ra thì đụng phải ánh mắt Ngụy Vô Tiện, hắn sửng sốt chớp mắt: “Nhìn cái gì?”
Ngụy Vô Tiện nhìn mỹ nhân mở mắt, tựa như đang vẽ rồng lên mắt, y tức khắc cười rộ lên, đau đớn trên người cũng dần tan đi, chậm rãi nói: “Đẹp.”
Giang Trừng liếc mắt nhìn y một cái: “Ngươi xác định ngươi không có việc gì? Có phải ngã xuống từ trên cao nên đầu óc cũng bị hỏng luôn rồi?”
Nói xong liền duỗi tay muốn sờ đầu Ngụy Vô Tiện lại bị Ngụy Vô Tiện cười mắng một câu: “Cút.”
Giang Trừng cũng cười, cười xong vẫn đưa tay kiểm tra thân thể Ngụy Vô Tiện: “Vừa rồi sao lại bị như thế?”
Huyết sắc trong mắt Ngụy Vô Tiện đã biến mất, y nghĩ nghĩ nói: “Lúc mới vừa bước vào khu vực của Chu gia, ma khí trong thân thể ta tựa như bị thứ gì đó kích thích, điên cuồng muốn thoát ra ngoài, hoàn toàn không nghe theo sự khống chế của ta.
Hơn nữa thời gian càng trôi ma khí xuất hiện càng nhiều, nếu lúc đó chúng ta không rời đi chỉ sợ ta đã bị ma khí xâm chiếm hoàn toàn.”
Giang Trừng nhíu mày: “Vậy hiện tại ngươi cảm thấy như thế nào?”
Ngụy Vô Tiện hướng hắn cười cười: “Không sao, tuy rằng ma khí bộc phát mạnh mẽ nhưng trong người ta cũng không tồn tại loại ma khí này, rời khỏi chỗ đó thì ma khí cũng tan đi.
Ngươi có phát hiện thấy điều này không?”
Giang Trừng lắc đầu: “Thứ này có lẽ chỉ ảnh hưởng đến những người tu ma đạo, ta không bị ảnh hưởng chút nào.
Chu gia sao lại có loại tà vật như vậy? Huống hồ thứ này không giống để trừ tà mà lại giống thứ để tăng ma lực.”
Ngụy Vô Tiện ngừng một chút, bỗng nhiên nói: “Ta biết vì sao ta phái tiểu quỷ đi nhưng nó lại không trở về rồi.”
Giang Trừng nhìn hắn: “Vì sao?”
Ngụy Vô Tiện lấy ra một lá bùa, nói: “Lúc ta tiến vào Chu gia thì đã bị ảnh hưởng như vậy, huống chi bản thân những tiểu quỷ đó đều là vật âm tà nên được khống chế bởi những lá bùa cấp thấp, khi tiến vào Chu gia lại bị ma lực của Chu gia điều khiển vậy nên những lá bùa đó đều trở nên vô dụng.”
Giang Trừng nói: “Vậy có loại pháp thuật nào làm tăng ma lực không?”
Ngụy Vô Tiện suy tư một lát, lắc đầu nói: “Tu quỷ đạo không giống với kết đan tu luyện.
Kết đan là người tu đạo kết Kim Đan, vận chuyển linh khí trong Kim Đan.
Mà tu quỷ đạo thường là người thường, mượn ngoại vật bị quỷ khí ám để sử dụng, tuy rằng dùng lâu sẽ bị nhiễm ma khí, nhưng chung quy chỉ ảnh hưởng bên ngoài.
Dùng thuật pháp vẽ ra ma lực có phạm vi rộng lớn như thế hẳn là không có, ta cảm thấy hẳn là có loại pháp khí nào đó……”
Giang Trừng như nghĩ tới cái gì, nói tiếp: “Nếu là pháp khí vậy thì rõ rồi.
Có người biết ngươi thả tiểu quỷ ở Chu gia, nên cũng đem pháp khí đó tặng cho Chu gia.
Mà tiểu quỷ ngươi thả sẽ bị ma khí ảnh hưởng, đến một ngày nó lớn mạnh, chống lại được tu sĩ Chu thị rồi sẽ đồ sát toàn bộ Chu thị.
Mà tiểu quỷ này xuất phát từ chỗ ngươi, nợ máu này ngươi không muốn cõng cũng phải cõng……”
Càng nói âm thanh Giang Trừng càng thấp xuống, Ngụy Vô Tiện nghe xong cũng một thân mồ hôi lạnh.
Nếu đúng theo như lời Giang Trừng nói, Ngụy Vô Tiện có trăm cái miệng cũng không thể biện giải.
Quỷ là y thả, nếu như quỷ giết người thì cũng là do y, mà tu sĩ kết đan hoàn toàn không bị pháp khí kia ảnh hưởng, cho dù đi tra xét, ngoại trừ tiểu quỷ của Ngụy Vô Tiện thì cũng sẽ không tra ra được thêm cái gì khác.
Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói: “Không ngờ là hướng về phía ta……”
Giang Trừng bỗng nhiên nói: “Tối nay ngươi thả vào bao nhiêu con tiểu quỷ?”
Ngụy Vô Tiện sửng sốt nói: “Hai con.”
Thấy Giang Trừng chau mày, Ngụy Vô Tiện giữ chặt hắn nói: “Ngươi đừng lo, tiểu quỷ tháng trước ta thả đến nay vẫn không có việc gì.
Những tiểu quỷ đó ma lực thấp kém, ma lực muốn tăng đến mức có thể chống lại được tu sĩ thì cũng cần một đoạn thời gian.”
Giang Trừng nghe vậy nhưng cũng không hề thả lỏng: “Không thể tiếp tục kéo dài thêm nữa, bất luận thế nào cũng phải giải quyết đám tiểu quỷ đó.”
Ngụy Vô Tiện gật đầu.
Đêm tiếp theo, hai người lần thứ hai tiến vào phụ cận Chu gia, Ngụy Vô Tiện tinh tường cảm nhận được ma khí Chu thị xung quanh càng nhiều thêm.
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: “Ma khí này quá nghịch thiên rồi, Chu gia lại không có ai phát hiện ra sao?”
Giang Trừng nói: “Có lẽ trong đó còn có đồ vật nào đó mà chúng ta không biết, nhưng mà bọn họ chưa phát hiện được cũng không phải là chuyện xấu, nếu như hiện tại bọn họ phát hiện được thì ngươi trốn không thoát.”
Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, quả thật đúng như lời Giang Trừng nói nên cũng không nói gì thêm.
Lúc đi đến bên ngoài tường viện, Giang Trừng quay đầu nhìn y nói: “Ngươi ở chỗ này chờ ta.”
Trong lòng Ngụy Vô Tiện thập phần không muốn một mình Giang Trừng vào chỗ nguy hiểm, đây là hậu quả mà y gây ra, Giang Trừng vốn không cần phải gánh thứ này nhưng y sợ rằng nếu đi theo hắn thì chỉ làm liên lụy hắn nên chỉ có thể trầm giọng nói: “Ngươi cẩn thận.”
Giang Trừng gật đầu, nhìn ra vẻ ỉu xìu của Ngụy Vô Tiện, duỗi tay nhéo nhéo lỗ tai y, nói: “Ngươi cảm thấy pháp khí kia có khả năng được đặt ở đâu?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Nếu là được người khác tặng, lại có khả năng bao trùm toàn bộ Chu gia, có ba chỗ khả nghi nhất.
Một là từ đường Chu gia, hai là thư phòng, ba là chỗ ở.”
Giang Trừng gật đầu: “Được.”
Xoay người về phía trước nhưng lại bị y túm chặt, hắn quay đầu nhìn thì thấy Ngụy Vô Tiện đưa cho hắn một cây sáo trúc nho nhỏ.
“Nếu gặp phiền toái thì thổi một tiếng, ta lập tức đến, nếu tìm được pháp khí thì thổi hai tiếng, còn lại giao cho ta.”
Giang Trừng nhận lấy, nhìn sâu vào mắt y rồi gật gật đầu.
Trong chốc lát hắn liền biến mất sau bờ tường cao.
Ngụy Vô Tiện đứng tại chỗ xoay hai vòng, cuối cùng hung hăng đá một cái lên tường.
Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm ánh trăng trên bầu trời, lần đầu biết được cảm giác từng phút từng giây dài như một năm là như thế nào.
Nhiều lúc không nhịn được định xông vào nhưng lại nghe thấy âm thanh gõ mõ đếm canh mới phát hiện ra Giang Trừng chỉ mới đi vào được chừng mười lăm phút.
Mỗi một chút động tĩnh bên trong tường viện Ngụy Vô Tiện đều nín thở lắng nghe, y sợ rằng sẽ bỏ lỡ tín hiệu của Giang Trừng.
Không biết đợi đến bao lâu, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nghe thấy một tiếng một tiếng sáo trúc ngắn, y lập tức nhảy dựng lên, liều mạng bay lên nóc nhà.
Đau đớn như trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện, Ngụy Vô Tiện dâng dẫm lên mái nhà thì nghe thấy tiếng sáo trúc ngắn ngủi thứ hai.
Ngụy Vô Tiện lập tức thở phào nhẹ nhõm một phen.
Ngụy Vô Tiện cẩn thận đi về phía phát ra âm thanh sáo trúc, lúc đến giữa phủ đệ thì nhìn thấy Giang Trừng từ phía bên kia đi tới.
Ngụy Vô Tiện liền đem Giang Trừng ôm chặt vào trong lồng ngực, hai người trên mái nhà lăn hai vòng, mái ngói dưới thân hai người phát ra âm thanh nhỏ.
“Xuỵt.” Giang Trừng duỗi tay che miệng Ngụy Vô Tiện, dựng lỗ tai lên nghe ngóng một lát, Ngụy Vô Tiện nằm phía dưới nhìn chằm chằm Giang Trừng.
Thấy âm thanh vừa rồi không khiến người khác chú ý, Giang Trừng mới buông lỏng tay ra, hạ giọng nói với Ngụy Vô Tiện: “Đã tìm được vật đó rồi, ở thư phòng.
Ta đã bỏ vào túi Càn Khôn.”
Ngụy Vô Tiện như không hề để ý đến, ông nói gà bà nói vịt nói với Giang Trừng: “Ngươi thổi sáo thật khó nghe.”
“……”
Giang Trừng đang muốn mắng y có bệnh à, đột nhiên bị Ngụy Vô Tiện ấn đầu xuống, nặng nề hôn lên môi hắn một cái: “Trở về ta sẽ dạy ngươi thổi sáo.”
Nháy mắt cảm nhận được tiếng tim đập dồn dập khiến Giang Trừng có chút sửng sốt, Ngụy Vô Tiện đẩy hắn đứng dậy, nhìn hắn cười nói: “Ngươi mang theo vật này ra ngoài đợi ta, ta sẽ lập tức ra ngay.”
Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tiện đang cầm trần tình trong tay, chỉ nói một câu: “Cẩn thận.” Rồi đứng dậy đi dọc theo mái hiên nhảy ra khỏi phủ đệ Chu thị.
Đầu tiên Ngụy Vô Tiện tìm kiếm trong phủ một vòng, gỡ hết mấy lá bùa mà y đã giấu trong phủ rồi mới xoay trần tình trong tay đặt bên môi.
Một lát sau, Giang Trừng nghe được nơi xa vang tiếng sáo du dương lại vô cùng quỷ nguyệt, dần dần hướng tới chỗ hắn, hắn ghé vào dưới mái hiên, nhìn thấy trong sân dần sáng đèn lên.
Cũng may tiếng sáo không chói tai, ở trong bóng đêm nhẹ nhàng vang lên, mờ mịt lúc ẩn lúc hiện, nhiều người cho rằng lúc ngủ mơ nghe thấy âm thanh nên cũng nhanh chóng thổi tắt đèn.
Giang Trừng thấy thân ảnh Ngụy Vô Tiện chậm rãi xuất hiện trước mặt, gió đêm lay nhẹ tóc cùng đai lưng y, một thân hắc y đứng dưới ánh trăng, tiếng sáo uyển chuyển, tựa như một vị tiên nhân.
Trong giây lát Ngụy Vô Tiện hạ người xuống đứng bên cạnh Giang Trừng, hai người đồng thời ly khai.
Tiếng sáo của Ngụy Vô Tiện vẫn không ngừng, dần dần khắp nơi xuất hiện những đồ vật ám quỷ khí, ma khí dập dờn xung quanh người y.
Giang Trừng rút kiếm ra khỏi vỏ, quơ tay mấy cái đã chém đám ma vật bị khống chế chân tay rụng đầy đất.
Ngụy Vô Tiện nhướng mày, y vốn định thu lại những ma vật này để dùng, nhưng trước mắt sợ là không được.
Y thờ ơ cất trần tình vào bên hông, dùng túi Càn Khôn thu nhập những món đồ lổn ngổn trên mặt đất chuẩn bị tìm một chỗ trong nghĩa địa để chôn.
Giang Trừng đem tam độc tra vào vỏ, đi đến bên cạnh y: “Chỉ như vậy thôi?”
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn tà khí xung quanh Chu thị đã tan hết, gật đầu nói: “Hừ, lại cứu bọn họ một mạng.”
Giang Trừng nghe vậy cũng rốt cuộc cũng an tâm, duỗi tay kẹp chặt cổ Ngụy Vô Tiện, hừ một tiếng nói bên tai y: “Cũng là cứu ngươi một mạng!”
Ngụy Vô Tiện cười cười mặc Giang Trừng kẹp cổ y, đáp: “Đúng đúng đúng, nên ăn mừng vì ta tìm được đường sống trong chỗ chết, vậy có thể……”
Giang Trừng quay đầu nhìn y thì thấy Ngụy Vô Tiện liếm liếm môi, tức khắc khuỷu tay không chút khách khí thụi vào eo Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện đau đến hít khí, nửa ủy khuất nửa trêu chọc: “Ngươi đang nghĩ đến thứ gì vậy Giang Trừng? Ta còn chưa nói gì đó!”
Giang Trừng nhìn vẻ mặt không biết đang tính toán thứ gì của y, tức giận nói: “Có bản lĩnh đừng nói!”
Ngụy Vô Tiện cười hì hì đuổi theo hắn, duỗi tay nắm lấy tay hắn, dưới ánh trăng sáng tỏ có hai bóng người sóng vai nhau đi..