Đọc truyện Tiện Trừng Tiện Nguyện Sinh Liên FULL – Chương 26: Bị Thương
Trong phòng Giang Trừng vây quanh không ít người, Ngụy Vô Tiện giúp Giang Yếm Ly ngăn mọi người, ngẩng đầu thấy Giang Trừng nửa người đều là máu, sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường.
“A Trừng!” Giang Yếm Ly bổ nhào vào bên người Giang Trừng, không dám đụng vào hắn, nước mắt nháy mắt rơi xuống.
Giang Trừng miễn cưỡng nâng tay lên, cười với nàng: “A tỷ đừng khóc, ta không có việc gì.”
Giang Yếm Ly cầm tay hắn, sờ đến một tay dinh dính máu, nước mắt càng không ngăn được mà chảy ra.
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện từ khi nghe thấy Giang Trừng bị thương liền âm trầm.
Từ lúc y tu tập quỷ đạo, ở trên chiến trường trong vòng vài trăm thước không có người dám đến gần y, lúc này càng không có ai dám nói một lời với y.
Đột nhiên, một người đẩy cửa mà vào, trên áo bào Kim Tinh Tuyết Lãng dính loang lổ vết máu.
“Kim công tử.” Có người thấp giọng chào hỏi hắn.
Kim Tử Hiên khoát tay, đi đến bên cạnh người Ngụy Vô Tiện, nhìn Giang Trừng trên giường, cau mày: “Tu sĩ am hiểu y thuật bây giờ đều đang ở dưới chân núi Lang Gia tác chiến, vội trở về còn cần hơn một canh giờ nữa.”
Ngụy Vô Tiện đột nhiên xoay người nắm lấy cổ áo Kim Tử Hiên, nghiến răng nói: “Sao lại thế này?”
Y biết lần này Giang Trừng và Kim Tử Hiên đồng hành đi dĩnh thành.
Một vòng người xung quanh vội kinh hô: “Kim công tử!”
Kim Tử Hiên giơ tay trở bọn họ, sắc mặt cũng không được tốt, nhưng không động thủ: “Hôm nay lúc trở nửa đường gặp một đợt Ôn cẩu, trong đó có một đứa bé, sợ đao kiếm không có mắt, Giang Trừng vì cứu đứa bé mới bị thương.”
Ngụy Vô Tiện nhíu mày tàn nhẫn nói: “Ai làm hắn bị thương?”
“…” Kim Tử Hiên không nói.
Một bên có người lặng lẽ lui về phía sau hai bước.
Ngụy Vô Tiện bỏ qua Kim Tử Hiên, vài bước vượt đến trước mặt người nọ đang muốn trốn, ghì Trần Tình lên cổ người nọ: “Là ngươi?”
Trong nháy mắt, đồng tu bên người nọ còn đang sững sờ tại chỗ, trơ mắt nhìn một tia hắc khí từ dưới chân người nọ dâng lên, người nọ vẻ mặt kinh hoàng không hề có sức phản kháng.
Vội sợ hãi kêu một tiếng lùi lại hai bước, mọi người mới nhớ tới dồn dập rút kiếm.
Kim Tử Hiên kêu lên: “Ngụy Vô Tiện! Ngươi muốn làm gì!?”
Ngụy Vô Tiện hừ lạnh: “Ngươi mù sao?”
“Ngươi!”
“Ngụy Vô Tiện, dừng tay.” Thanh âm suy yếu của Giang Trừng đánh gãy lời phẫn nộ của Kim Tử Hiên.
Ngụy Vô Tiện thờ ơ, hắc khí dưới chân người nọ càng dày, từ đầu gối xuống dưới đều bị cuốn lấy, mặt lộ vẻ sắc thống khổ.
Giang Trừng chống người đứng dậy, nhịn đau nói: “Ngụy Vô Tiện! Ngươi nếu dám giết hắn ta…!Khụ!”
“A Trừng!” Giang Yếm Ly ôm Giang Trừng cuống quít kêu lên.
Ngụy Vô Tiện rốt cuộc bị một tiếng gọi này làm quay đầu lại, chỉ thấy Giang Trừng bên mép giường, cúi đầu, dưới đất một mảnh huyết sắc chói mắt.
Y nâng lên Trần Tình tàn nhẫn vỗ trên vai người nọ một cái, người nọ đột nhiên đau kêu một tiếng, lui về phía sau hai bước, ngã xuống đất, một đôi chân không biết bị thứ gì vẽ đến máu tươi đầm đìa.
Ngụy Vô Tiện xoay người đi đến cạnh Giang Trừng, nhưng không có người nào dám tiến lên ngăn lại.
Kim Tử Hiên nhanh chóng dò xét mạch tượng người bị một chút, biết hắn chỉ bị thương da thịt, không nguy hiểm đến tính mạng, liền duỗi tay cản lại mọi người đang phẫn nộ.
Ngụy Vô Tiện đến bên giường cẩn thận mà tránh chỗ thương của Giang Trừng, đỡ hắn nằm, quỳ một gối trước giường hắn, dùng tay áo lau đi vết máu bên miệng hắn.
Tay lại hơi hơi phát run.
Vì cái gì y luôn phải nhìn Giang Trừng bị thương? Y đã nói phải che chở hắn, nhưng trước nay lại chưa từng làm được!
Một khắc thấy Giang Trừng nằm ở trên giường kia, Ngụy Vô Tiện như lại thấy bộ dáng Giang Trừng bị tra tấn mất đi kim đan hơi thở thoi thóp lúc trước, cả người lạnh lẽo thấu xương.
Giang Trừng giơ tay muốn an ủi rằng hắn không có việc gì, còn chưa chạm được Ngụy Vô Tiện đã bị y một phen nắm lấy bàn tay, đặt tại lồng ngực mình.
Ngụy Vô Tiện nói giọng khàn khàn: “Ta đi tìm đại phu cho ngươi.”
Giang Trừng lại lắc lắc đầu, há mồm nói hai chữ.
Thanh âm cực nhỏ, trừ bỏ Ngụy Vô Tiện đối diện hắn, không ai biết hắn đang nói gì.
Hắn nói: “Ôn Tình.”
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, nháy mắt đều hiểu rõ.
Y dùng sức mà nắm tay Giang Trừng, đứng lên.
Xoay người nói với Kim Tử Hiên nói: “Những người Ôn gia kia đâu?”
Kim Tử Hiên bị y hỏi đến kỳ lạ: “Đám người Ôn gia kia thực lực vô dụng, đã chết mấy người, còn lại đều bị mang về, người của chúng ta đang canh giữ.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Dẫn ta qua đó.”
Kim Tử Hiên lập tức nhíu mày nói: “Bọn họ đã đã bị bắt, không thể tùy ý giết chóc!”
Ngụy Vô Tiện túm hắn đi: “Đừng nói nhảm! Lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta muốn giết bọn họ?”
Kim Tử Hiên lảo đảo một chút, nhất thời phản ứng không kịp, bị Ngụy Vô Tiện lôi ra ngoài cửa.
Hắn nháy mắt phát bực, từ nhỏ đến lớn khi nào có người dám đối xử như vậy với hắn?
Mọi người liền nghe hắn cả giận nói: “Buông ra! Ngụy Vô Tiện ngươi đừng ép ta động thủ!!”.
Đam Mỹ Hài
Kim Tử Hiên mặt tối sầm dẫn Ngụy Vô Tiện đi vào chỗ bốn vách tường có thủ vệ nghiêm ngặt, Kim Tử Hiên gật gật đầu với mấy thủ vệ, dẫn theo Ngụy Vô Tiện đi vào.
Bên ngoài nhìn không ra được đăng bên trong lại là một nhà giam.
Kim Tử Hiên dẫn Ngụy Vô Tiện đi qua mấy gian không có người, dừng lại trước một cái cửa lao, hất cằm với y, ý bảo đây là những người vừa mới mang về.
Ngụy Vô Tiện chậm rãi tiến lên, liền thấy trong lòng ngực Ôn Tình ôm một đứa bé ngủ say, dựa vào vách tường ngồi dưới đất, quần áo dơ đến nhìn không ra màu sắc, chỉ có vẻ mặt lạnh nhạt có thể nhìn ra ba phần bộ dáng ngày xưa.
Rõ ràng phát giác có người tới gần, cũng không thèm tới liếc mắt một cái.
Ngụy Vô Tiện nói: “Ôn Tình.”
Tức khắc, người Ôn gia đều quăng ánh mắt nghi ngờ nhìn y, Ôn Tình ngẩng đầu thấy là Ngụy Vô Tiện liền như thấy người xa lạ, một chút thần sắc khác thường cũng không có.
Kim Tử Hiên đứng ở phía sau bọn họ năm bước, Ngụy Vô Tiện không thể nhiều lời, chỉ muốn trước để Ôn Tình đi xem bệnh cho Giang Trừng.
Vì thế câu nói thứ hai y liền nói: “Ôn Ninh ở trong tay ta.”
Không ngoài sở liệu của y, thần sắc lạnh nhạt của Ôn Tình lập tức nứt ra.
Y biết đây là đệ đệ duy nhất của nàng, thân nhân duy nhất, nàng không có khả năng thờ ơ.
Ôn Tình đem đứa trẻ trong lòng ngực giao cho lão phụ nhân ở một bên, sửa sang lại quần áo đứng lên, cách song gỗ nhìn Ngụy Vô Tiện.
Thần sắc nhìn như không có gì khác, Ngụy Vô Tiện lại rõ ràng thấy ý khẩn thiết trong mắt nàng.
Ôn Tình nói: “Đệ ấy ở đâu?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Còn sống.” Y cố hết sức nói lời lạnh lẽo vô tình, nghe như Ôn Ninh chỉ là một tù binh nho nhỏ không quan trọng dưới tay y.
Ôn Tình nhíu mày: “Tìm ta là muốn ta xem vết thương cho Giang tông chủ?”
Ngụy Vô Tiện gật đầu.
Ôn Tình nói: “Mở cửa đi.”
Nàng biết mình không có đường sống nên cũng không cò kè mặc cả.
Kim Tử Hiên một bên nghe thấy Ngụy Vô Tiện gọi tên nàng liền nhận ra người này chính là gia chủ nhánh phụ của Ôn thị, y thuật trác tuyệt Ôn Tình.
Vì thế cũng không nói nhiều, vẫy vẫy tay bảo người trông coi mở cửa.
Đám người tụ ở trong phòng Giang Trừng còn chưa giải tán, lúc này thấy Ngụy Vô Tiện mang theo một người Ôn gia mà hôm nay bọn họ vừa mới bắt được, trên tay ngay cả cái xích cũng không trói, lập tức như ong vỡ tổ.
Đặc biệt là đệ tử của Lạc Xuyên Chu thị – người mà Ngụy Vô Tiện suýt nữa tổn hại.
Dĩnh thành Lạc Xuyên, lần này tiêu diệt Ôn cẩu, Lạc Xuyên Chu gia bỏ vốn lớn, cơ hồ dốc hết toàn bộ những tu sĩ có danh tiếng tham gia.
Vì nếu lập được chiến công trong Xạ Nhật Chi Chinh thì sau đó có thể được bước lên hàng ngũ thế gia.
Ngụy Vô Tiện trên đường đã nghe Kim Tử Hiên giải thích, trên đường bọn họ trở về, một tu sĩ Chu gia phát hiện đoàn người Ôn Tình trốn trốn tránh tránh.
Trong đoàn người Ôn gia bị vây nhốt có vài người liều mạng phản kháng, đánh nhau không biết ai đâm bị thương một con ngựa.
Con ngựa kia đau đớn chạy lung tung khắp nơi, cuối cùng phóng thẳng về hướng một đứa trẻ Ôn gia không ai lo lắng coi chừng.
Nhân số tu sĩ thế gia hơn rất nhiều so với một đám Ôn gia này, Giang Trừng trước sau không vào chiến cuộc, nhưng hắn nhận ra Ôn Tình.
Đang lúc hắn nhíu mày suy tư làm thế nào để bọn họ thôi chống cự, ngẩng đầu liền nhìn thoáng qua con ngựa, cách đứa bé kia chỉ còn mấy trượng.
Không kịp nghĩ nhiều, Giang Trừng phi thân lướt trên, vụt ra Tử Điện muốn kéo đứa bé lại trước khi con ngựa kia xông vào nó.
Lại không phát hiện một tu sĩ có mắt như mù thúc kiếm hướng tới nơi này mà đến.
Giang Trừng vừa mới bế đứa bé lên, liền cảm nhận thấy một luồng kiếm phong phía sau, trong lòng ngực hắn còn ôm đứa bé không có cách xoay người ngăn cản, cũng không kịp tránh ra, chỉ có thể hơi tránh sang.
Một kiếm đâm vào giữa lưng, thân hình ổn định của Giang Trừng đột nhiên sụp về phía trước một bước.
Tu sĩ kia thấy mình một kiếm đâm bị thương Giang gia tông chủ, không ngờ dưới tình trạng rối loạn lại miễn cưỡng rút kiếm ra ngoài, máu tươi nháy mắt phun thấu sau lưng Giang Trừng.
Giang Trừng không có thể tránh con ngựa đấu đá lung tung, chỉ có thể đem đứa bé sợ tới mức gào lên khóc lớn gắt gao bảo hộ trong ngực.
Ngụy Vô Tiện nghe được đến đây, sắc mặt đã kém tới cực điểm.
Lạc Xuyên Chu thị, y ở trong lòng hung hăng mà nguyền rủa.
Nhưng còn không đợi Ngụy Vô Tiện tìm bọn họ tính sổ, những người này thật tự mình tìm tới trước cửa.
“Kéo, băng gạc, nước sạch, ngân châm, kim chỉ, cái nhíp, thuốc trị thương.” Ôn Tình căn bản không nhìn vẻ mặt không đội trời chung của mọi người xung quanh đối với nàng, bàn giao với Ngụy Vô Tiện một hồi, tiến lên bắt mạch cho Giang Trừng.
Lúc này Giang Trừng đã mất máu đến hôn mê.
Giang Yếm Ly nhận ra đây là đại phu, vội lau nước mắt đứng dậy tránh ra nhường vị trí cho Ôn Tình.
Một người trung niên Ngụy Vô Tiện không quen biết nhưng thoạt nhìn như là đầu lĩnh tiến lên hai bước, ngăn trước mặt Ngụy Vô Tiện, vẻ mặt buồn bực: “Ngụy công tử, người này là trợ thủ đắc lực dưới tay Ôn Nhược Hàn – Ôn Tình, sao ngươi có thể thả ả ra như vậy?”
Ngụy Vô Tiện cười lạnh nói: “Tốt nhất ngươi nên cầu nàng có thể chữa khỏi cho Giang Trừng, nếu Giang Trừng xảy ra một chút chuyện —— Lạc Xuyên Chu thị đúng không? Món nợ này ta muốn cùng các ngươi tính sổ!”
Nhìn nam nhân giữa lông mày vương một tia lệ khí trước mặt này, người này nhịn không được lòng sinh một tia hàn ý.
Lão còn gắng gượng lý luận với Ngụy Vô Tiện, đệ tử một bên vội kéo lui lão, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, thôi bỏ đi, chúng ta nhiều người giám sát như vậy, ả không chạy thoát được đâu.” Một bên nói còn một bên nhìn Ngụy Vô Tiện đùa nghịch Trần Tình trong tay, lắc lắc đầu với sư phụ nhà mình.
“Hừ! Giám sát chặt chẽ ả vào.” Nói xong người nọ phất tay áo ra cửa.
Ngụy Vô Tiện hừ lạnh một tiếng, sai người mang tới vật phẩm Ôn Tình bàn giao, ôm Trần Tình đứng ở một bên.
Nhìn trên người Giang Trừng trừ bỏ kiếm thương bên ngoài, vết thương lớn lớn bé bé trầy da cùng vết thương cũ khắp nơi, Giang Yếm Ly tim đau như sắp chết, đôi mắt đỏ lại hồng, giúp đỡ Ôn Tình làm trợ thủ.
Ngụy Vô Tiện trước sau không nói một lời mà đứng một bên, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ôn Tình chữa xong trọng thương cho Giang Trừng rồi lại bị người mang về nhà giam.
Giang Yếm Ly liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, hình như là muốn cầu tình cho Ôn Tình, nhưng cũng biết nàng là người của Kỳ Sơn Ôn thị, do dự không biết nên mở miệng hay không.
Ngụy Vô Tiện biết được Giang Trừng đã không còn đáng lo, trong lòng tan chút buồn bực, nhìn sư tỷ rồi lại nhìn Kim Tử Hiên.
Sau đó y đi theo Kim Tử Hiên ra ngoài cửa, gọi hắn lại.
Kim Tử Hiên kinh ngạc quay đầu lại, hắn bận rộn mấy ngày, trở về liền canh giữ ở đây, một thân quần áo nhuộm máu còn chưa thay, lúc này đang đợi khẩn trương trở về tắm rửa thay quần áo: “Ngươi lại làm gì?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ôn Tình cứu Giang Trừng, sư tỷ của ta cảm thấy nên vẫn là nên cảm ơn, bảo ta làm phiền thủ hạ của ngươi trông giữ tu sĩ, cho bọn họ chút xiêm y chống lạnh cùng cơm canh, bạc cứ lấy từ Giang gia.”
Kim Tử Hiên tự giác nghe ra lời này của Ngụy Vô Tiện có chút tật xấu, nhưng vừa nghe là Giang Yếm Ly nhờ hắn làm việc, mấy ngày trước đây còn có chuyện làm cho hắn lo trái phải, lúc này càng không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng, nhưng câu cuối cùng khiến hắn rất không vui: “Ngụy Vô Tiện ngươi xem thường Lan Lăng Kim thị chúng ta sao?!”
Một chút đồ thôi mà còn định tính bạc?
Ngụy Vô Tiện không biết lại phạm vào nơi kiêng kị nào của Kim Khổng Tước, cũng lười đến biết, xua xua tay bỏ lại một câu “Cảm tạ” liền trở về phòng trông Giang Trừng.
Ngụy Vô Tiện trước sau canh giữ ở mép giường Giang Trừng, đổi dược lau người đều không cho người khác nhúng tay.
Phòng bếp có quá nhiều việc không lo hết, Giang Yếm Ly hết cách, chỉ có thể trở về.
Khi nhàn rỗi mới có thể đến thăm Giang Trừng.
Ở nơi dừng chân này tất nhiên là Ngụy Vô Tiện không chen mồm vào được, nhưng không biết tại sao, Kim Tử Hiên nghe được việc này, không biết từ chỗ nào tìm được một nữ tu sĩ có thể ở làm việc ở phòng bếp, thay chỗ Giang Yếm Ly.
Khi nữ tu sĩ kia tới tìm Giang Yếm Ly, Giang Yếm Ly nghe nói là Kim Tử Hiên an bài vì nàng, trong lòng rối rắm một lúc lâu, nhưng nàng lại thật sự lo lắng cho Giang Trừng, bất đắc dĩ chỉ có thể nhờ ơn.
Nàng hành lễ với nữ tu sĩ kia, thấp giọng nói: “Làm phiền thay ta cảm tạ Kim công tử.”
Khi Ngụy Vô Tiện nghe nói việc này, là lúc Giang Trừng mới vừa tỉnh không lâu, Giang Yếm Ly nấu cho bọn họ cháo củ sen hầm sườn.
Ngụy Vô Tiện trong lòng đặt lên đầu Kim Tử Hiên một cái xem thường to đùng, cúi đầu thấy Giang Trừng cũng đang nhìn y.
Hai người cùng nghĩ tới một điểm, đều nhịn không được cười.
Giang Yếm Ly xúc cháo đưa cho hai người, nhìn thần sắc bọn họ cổ quái, nghi hoặc nói: “Hai đệ cười cái gì?”
Hai người từng người nhận chén, liên tục lắc đầu, vùi đầu ăn cháo.
Giang Yếm Ly không biết bọn họ lại đùa bỡn cái gì, bất đắc dĩ mà cười cười, ngồi giường bên nhìn hai người húp cháo.
Hai người ăn xong, Giang Yếm Ly ngồi một lát, liền thu thập bát đi về phòng bếp.
Sau kho đóng cửa, bên trong gian phòng một trận an tĩnh, trầm mặc lên men.
Cuối cùng Giang Trừng nhịn không được mở miệng trước: “Ngươi đứng xa như làm gì?”
Mới vừa tiễn Giang Yếm Ly ra cửa, sau khi trở về Ngụy Vô Tiện liền đứng ở cạnh cửa, không hề đi lên phía trước một bước.
“Sợ nhịn không được cắn ngươi.” Ngụy Vô Tiện nói, ánh mắt nhìn Giang Trừng phức tạp khôn kể.
Giang Trừng biết lúc này tâm tình Ngụy Vô Tiện không tốt, bất đắc dĩ nói: “Chỉ cần ngươi còn có thể tìm ra chỗ cắn được trên người ta, cứ việc đến.”
Hắn còn dám nói!
Ngụy Vô Tiện đã nhiều ngày đổi dược lau người cho Giang Trừng, mỗi một vết sẹo chỗ thương trên người hắn đều như khắc vào tim y.
Ba vết giới tiên đan xen dữ tợn trước ngực đã biến thành dấu vết không thể xoá nhoà trên người Giang Trừng.
Hai năm trước bộ dáng trên người Giang Trừng không có một đạo vết thương như thế nào, y cũng không nhớ ra.
Ngụy Vô Tiện trong lòng chua xót, khóe miệng lại dấy lên nụ cười.
Y đi đến mép giường ngồi xuống, duỗi tay nâng cằm Giang Trừng cọ vào sườn mặt hắn như đùa giỡn tiểu cô nương, nói: “Chỗ này không tồi, ca ca thích.”
Nói rồi chậm rãi cúi người phủ lên.
Giang Trừng cảm nhận được hơi thở ấm áp trên mặt sườn, nhìn y, bất động.
Môi Ngụy Vô Tiện dán lên mặt Giang Trừng, hé miệng.
Cảm giác đau đớn trong dự định không rơi xuống, thay vào là xúc tức ướt át, Ngụy Vô Tiện đầu dời đi chỗ khác, duỗi tay vây quanh Giang Trừng.
Ngụy Vô Tiện buồn nói: “Không cắn! Cắn cũng làm đau lòng ta.”
Giang Trừng cười rất nhỏ, giơ tay muôn vỗ vai Ngụy Vô Tiện.
Lại vô ý đụng tới miệng vết thương sau lưng, khẽ hừ một tiếng.
Ngụy Vô Tiện vội buông tay ra.
Giang Trừng ý bảo mình không có việc gì.
Ngụy Vô Tiện lại hừ lạnh nói: “Chu gia chỉ là mấy cái đám tán tu không tên không tuổi, kiếm trong tay mình cũng không quản được, vậy mà dám nói xằng thế gia! Thương thế của ngươi, nên theo chân bọn họ tính nợ, một chút cũng không thể thiếu!”
Giang Trừng hừ một tiếng nói: “Nợ cái gì? Là ta tự mình cứu người nên lạc vào chiến cuộc, người khác không liên can, ngươi đừng gây chuyện.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Lòng dạ tàn nhẫn độc ác đến một đứa bé còn đang bú sữa cũng không buông tha, có thể là thứ gì tốt?!”
Giang Trừng nhìn hắn, sắc mặt trầm xuống: “Ngươi có thể đừng luôn hành động theo cảm tình được không? Con đường ngươi tu tập vốn không được chúng gia đồng ý, trước mắt là ngươi có thể trợ lực nên mới không ai giáp mặt trích chỉ ngươi.
Nhưng sau Xạ Nhật Chi Chinh, ngươi phải biết những người đó sẽ có sắc mặt gì chứ?!”
Ngụy Vô Tiện khinh thường nói: “Ta mà sợ bọn họ ư? Một đám ngụy quân tử thôi, quản bọn họ làm chi!”
Giang Trừng tức giận đến không màng đau xót một phen túm vạt áo Ngụy Vô Tiện.
“Cẩn thận thương thế của ngươi!” Ngụy Vô Tiện mặc hắn túm, không dám tránh.
Giang Trừng trừng mắt y: “Ngươi mặc kệ nhưng ta phải xen vào! Bọn họ thật muốn lập ngươi làm bia ngắm tà ma ngoại đạo, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?! Ta có thể lại đứng nhìn ngươi chết một lần nữa à?! Ngụy Vô Tiện! Ngươi thật sự coi tim Giang Trừng ta đâm không thủng ư!?”
Trán Giang Trừng gân xanh ẩn hiện, thanh âm nghẹn ngào như mảnh sứ vỡ xẹt qua, Ngụy Vô Tiện bị hắn gào đến giật mình tại chỗ.
“Lòng có chính đạo có ích lợi gì! Ngươi hiểu cái gì là miệng người đáng sợ không? Bọn họ nói ngươi là yêu ma quỷ quái ngươi muốn lấy cái gì tự chứng minh mình trong sạch? Ngươi giảng ân nghĩa, muốn cứu tỷ đệ Ôn Tình, ta giúp ngươi còn không được? Nhưng ngươi có thể đừng đi trêu chọc những người ra vẻ đạo mạo danh môn chính phái đó chứ? Ngươi có thể hay không…!Tha ta…”
Trong cổ họng nảy lên một trận tanh ngọt, Giang Trừng đột nhiên buông ra Ngụy Vô Tiện, thoát lực ngã dựa vào đầu giường, cơ hồ không áp xuống được khí huyết cuồn cuộn.
“Giang Trừng!!”
Ngụy Vô Tiện lập tức nhào lên đỡ lấy hắn.
Ngụy Vô Tiện không có kim đan linh lực, không giúp được Giang Trừng vận công hành khí, đứng lên hốt hoảng muốn đi ra cửa tìm đại phu, lại bị tay Giang Trừng gắt gao bắt được, ngã ngồi trở lại giường bên.
Giang Trừng nuốt xuống một ngụm nước miếng lẫn máu, càng thêm dùng sức mà nắm chặt Tất Ngụy Vô Tiện, nói: “Ngươi nếu lại bị nghìn người đuổi giết, Giang Trừng cũng chỉ có thể bồi mệnh cho ngươi.”
Ngụy Vô Tiện cả người chấn động.
Y chạm vào Giang Trừng bởi vì thương bệnh mà có ánh mắt có chút tán loạn đang nhìn y, nhịn không được dùng sức cầm tay Giang Trừng.
Y không có cách phủ nhận lời Giang Trừng, lại như y không có cách phủ nhận đáy lòng dâng lên ác niệm thô bạo khi thấy Giang Trừng bị thương, ngày ấy nếu không phải Giang Trừng gọi y lại, Ngụy Vô Tiện thậm chí không biết mình đến tột cùng có thể thật sự động thủ giết người nọ để bình ổn lửa giận trong lòng hay không.
Ngụy Vô Tiện trong lòng tự giễu, y vẫn luôn tự xưng là tâm chí kiên định thiên tư trác tuyệt, hiện tại xem ra cũng chỉ có như thế.
Tương đối trầm mặc hồi lâu, Giang Trừng vận hành linh lực bình ổn hơi thở.
Ngụy Vô Tiện đột nhiên nói: “Ngươi cứu đứa bé kia là vì ta?”
Giang Trừng ngẩn ra, theo sau hừ nói: “Vì ngươi? Nghĩ sao vậy? Ngươi cho rằng ngươi lớn lên đẹp lắm à?”
Ngụy Vô Tiện thuận miệng nói tiếp: “Đúng vậy, ta lớn lên khó coi hả? Khó coi sao ngươi còn thích ta?”
“…” Giang Trừng nghẹn họng.
Ngụy Vô Tiện trên mặt chậm rãi lộ ra một nụ cười đắc ý.
Tay Giang Trừng từ trong tay Ngụy Vô Tiện tránh ra, lại lập tức bị Ngụy Vô Tiện đuổi theo mười ngón tay đan vào nhau.
Cứu đứa bé Ôn gia kia, Giang Trừng lúc ấy xác thật chưa từng do dự.
Nhưng nếu nói tuyệt không phải bởi vì Ngụy Vô Tiện, chính hắn cũng sẽ không tin.
Kiếp trước kiếp này trên tay hắn dính bao nhiêu máu người Ôn gia, không ai đến được.
Trong đó người vô tội cũng có.
Nhưng khi Giang Trừng bị vó ngựa đạp mấy cước cả người nhiễm máu ngã trên mặt đất, cúi đầu thấy trong lòng ngực một đôi mắt to bị tẩm nước đến ướt nhẹp.
Một đôi tay nhỏ sợ tới mức nắm chặt quần áo hắn, trong miệng mơ hồ không rõ mà khóc kêu “Cha”, “Nương”.
Một khắc kia đau xót trên người giống như chưa từng có.
Giang Trừng bỗng nhiên nhớ tới năm mười tuổi cùng Ngụy Vô Tiện ngồi ở bàn nhỏ nghe phụ thân nói câu nói kia.
Biết rõ không thể mà vẫn làm.
Biết rõ không nên cứu nhưng vẫn muốn cứu, biết rõ không nên thân cận Ngụy Vô Tiện nhưng vẫn không bỏ xuống được, biết rõ kết cục nhưng vẫn muốn liều mạng ngăn cản.
Giang Trừng cảm thấy mình sống hai đời giờ khắc này mới chân chính hiểu được gia huấn của Giang gia..