Tiện Trừng Tiện Nguyện Sinh Liên

Chương 25: Tưởng Niệm


Đọc truyện Tiện Trừng Tiện Nguyện Sinh Liên FULL – Chương 25: Tưởng Niệm


Khi tỉnh lại sắc trời đã hơi tối, Giang Trừng đang đưa lưng về phía Ngụy Vô Tiện mặc quần áo, vấn tóc.
Ngụy Vô Tiện tùy tay khoác trung y đã được gấp ngay ngắn bên gối, đi chân trần xuống giường.

Cũng không biết là thuốc Giang Trừng bôi cho cho y đã có hiệu quả, hay là ngủ đủ thời gian, lần này bước chân đã ổn định vững chắc hơn.
Giang Trừng đeo đai lưng, nghe thấy âm thanh sau lưng vừa muốn quay đầu lại, bên hông đã bị cánh tay duỗi tới ôm lấy, đứng tại chỗ.
Giang Trừng vẫn không quá quen Ngụy Vô Tiện đột nhiên thân mật.
Ngụy Vô Tiện đánh ngáp, biếng nhác mà đem cằm để trên vai Giang Trừng, mang theo giọng mũi nói: “Ngươi muốn đi ra ngoài à?”
Sau một lúc lâu Giang Trừng mới phục hồi tinh thần lại, cũng không gỡ tay Ngụy Vô Tiện đang ôm bên hông ra, gật đầu nói: “Mới vừa có người truyền tin tới nói, dĩnh thành bên kia đụng phải một đám Ôn cẩu.

Giang gia có vài đệ tử đóng quân ở đằng đó, ta phải đi một chuyến.”
Ngụy Vô Tiện nói: “Ta cũng đi!”
Giang Trừng quay đầu lại nói: “…!Ngươi nên ở nơi này dưỡng thương mấy ngày đi.”
Nghe ra lời nói do dự của hắn, Ngụy Vô Tiện cười cười hạ xuống khóe môi hắn một nụ hôn: “Đây là đang lo lắng cho ta đúng không? Không sao, đánh Ôn cẩu dễ như ăn bánh thôi!”
Giang Trừng nghe vậy, liền từ trong lòng ngực Ngụy Vô Tiện xoay người lại, giơ tay vỗ một cái không nặng không nhẹ trên mông y.
“A! Đau ——”
Một trận đau nhức nháy mắt từ xương sống chạy lên.
Giang Trừng một tay ôm lấy eo Ngụy Vô Tiện, để Ngụy Vô Tiện suýt nữa đứng không được dựa vào người hắn, cố ý lặp lại nói: “Không sao?”
Ngụy Vô Tiện đột nhiên bị sư đệ nhà mình đánh mông, cũng không biết là xấu hổ hay là đau, chui đầu vào trên hõm vai hắn nửa ngày, mới nho nhỏ nói: “Không có lý lẽ! Chơi ta xong ngày hôm sau liền muốn chạy trốn ta còn chưa nói, thế mà còn muốn động thủ đánh ta!”
“…”
Giang Trừng nghẹn lời, hắn trước nay luôn bó tay với mấy trò chơi xấu của Ngụy Vô Tiện.

Nếu như ngày xưa, hắn khẳng định trợn trắng mắt đá y đá sang một bên.
Nhưng hôm nay quan hệ của hai người có thể nói là loạn thành một đoàn, Ngụy Vô Tiện ôm eo hắn không buông tay, hắn cũng không nỡ đem y đẩy ra.
Thật sự là thiếu nợ y mà!
Giang Trừng trong lòng buông tiếng thở dài, cơ hồ lấy ra hết toàn bộ nhẫn nại, dỗ y: “Nhiều nhất là hơn hai ba ngày ta sẽ trở về, bộ dáng này của ngươi…”
Hắn mím môi, sau đó mới nói cho hết lời: “…!Chẳng phải là khiến ta phân tâm hay sao?”
Ngụy Vô Tiện sửng sốt, y đã bao lâu chưa gặp được dáng vẻ này của Giang Trừng?

Vừa nghĩ tới hắn và mình cùng hiểu tâm ý của nhau mới có thể như vậy, trong đôi mắt Ngụy Vô Tiện đựng ý cười, càng mừng rỡ ôm Giang Trừng không buông, khẽ cắn lỗ tai hắn nói: “Nếu ta nhớ ngươi thì làm sao bây giờ?”
Vành tai có chút mẫn cảm bị người gặm trong miệng, Giang Trừng hơi căng sống lưng.

Cố nén kích thích xa lạ, đẩy Ngụy Vô Tiện ra một chút, ra vẻ lạnh nhạt nói: “Không phải trước đó vài ngày ngươi tìm mọi cách trốn ta?”
“…”
Ngụy Vô Tiện đuối lý, không thể làm gì khác ngoài việc lơ đi ánh mắt của Giang Trừng, cười hì hì duỗi tay sửa sang lại áo ngoài còn chưa mặc tử tế cho Giang Trừng, đón lấy đai lưng và chuông bạc trong tay hắn, cúi đầu đeo lên cho Giang Trừng.
Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tiện từ trên xuống, bỗng nhiên cảm thấy một màn này có chút quen mắt.

Đêm bọn họ cho rằng mình đắc thủ ở Kỳ Sơn, Ngụy Vô Tiện cũng buộc ngọc bội lên bên hông hắn.
Y thích mình? Là khi nào bắt đầu thích mình?
Khi ngủ cạnh Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng nằm ở một bên nhìn chằm chằm mặt Ngụy Vô Tiện, suy nghĩ tới vấn đề này.
Chính vì tình cảnh trước mắt làm hắn mất kiểm soát mà tạo thành cục diện hoang đường này.

Hắn rốt cuộc không phủ nhận khát vọng trong lòng mình, nhưng hết thảy trước mắt vẫn làm hắn cảm thấy hư vô mờ mịt.
Ngụy Vô Tiện sao lại thích mình?!
Ngụy Vô Tiện dắt ngọc bội và chuông bạc viết tên mình lên đai lưng Giang Trừng, ngẩng đầu thấy được Giang Trừng đang nhìn mình chằm chằm, liền nở nụ cười tươi sáng với hắn, tiếng cười kia như mang theo móc treo ở trên đầu quả tim của Giang Trừng trêu chọc một phen.
Giang Trừng bật thốt lên nói: “Chuông bạc của ta có phải bị ngươi chuộc không?”
Ngụy Vô Tiện nói: “Tất nhiên là ta.”
“Ngươi ở trong cái miếu kia thấy ta.” Câu này của Giang Trừng làm như nghi vấn, nhưng ngữ ý lại chắc chắn.
Ngụy Vô Tiện quần áo nửa mở, cười nói: “Khi ngươi đi đến Lịch Thành ta đã biết.”
Giang Trừng nhướng mày: “Ngươi phái người theo ta?!”
Ngụy Vô Tiện cảm thấy thú vị, trêu hắn nói: “Đâu có người nào có thể đi theo Giang tông chủ mà một chút cũng không bị ngài phát hiện chứ?”
Giang Trừng ngẩn ra, nghĩ lại liền thông suốt, Ngụy Vô Tiện không ép buộc người được, nhưng người trong tay y có thể sử dụng để theo dõi người khác chắc chắn không ít.
Giang Trừng nhíu mày nói: “Biết ta muốn tới mà ngươi còn ở đó?”
Hắn còn nhớ rõ ngày ấy trong cửa miếu chợt lóe qua bóng người, chỉ cần nghĩ khác một chút nữa là hắn có thể sẽ đi vào trong.
Ngụy Vô Tiện nghe vậy gợi lên khóe miệng, đi lên phía trước chúi đầu vào gáy Giang Trừng, ngửi mùi bồ kết quen thuộc trên quần áo hắn, thấp giọng nói: “Ta thật sự nhớ ngươi không chịu được, chỉ muốn nhìn ngươi một chút.”
Tiếng nói tiêu tán ở trong không gian an tĩnh, sau một lúc lâu không có người lên tiếng.
Giang Trừng nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt, hai người kề sát ngực, hắn không biết là tiếng tim đập của mình hay là Ngụy Vô Tiện, hoặc cũng có thể là của cả hai người bọn họ.

Cảm xúc không kể xiết ngăn chặn lại yết hầu hắn, hai đời của hắn đều chưa bao giờ được người trân trọng mà đối đãi đến như thế, lúc này cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Cũng không biết ai bắt đầu trước, hai người nghiêng ngả lảo đảo mà hôn say mê, Ngụy Vô Tiện ấn vai Giang Trừng lên trên tường, quần áo mới vừa sửa sang lại bị động tác của hai người làm rối loạn.
Đuổi theo đầu lưỡi Giang Trừng, khi hắn bị hôn đến hô hấp dồn dập, biểu tình khẽ nhíu mày, động tác Ngụy Vô Tiện vốn ban đầu không thuần thục nháy mắt trở nên cấp bách thô bạo.
Giang Trừng cảm nhận được cảm xúc của Ngụy Vô Tiện, nhưng không kêu dừng, mà là cắn xuống đầu lưỡi Ngụy Vô Tiện, khi y vì đau đớn mà rụt về theo bản năng, thì hắn càng nghênh đón nhiệt liệt mà xao động cọ xát.
Hơi hơi đau đớn làm cho hai người vô cùng thanh tỉnh, lại càng thêm sa vào nụ hôn như vĩnh cửu này.
Từ biệt mấy tháng, tin tức của nhau hoàn toàn không có, sống chết không biết.

Ngụy Vô Tiện không hỏi mấy ngày nay Giang Trừng tìm y như thế nào, Giang Trừng cũng không hỏi Ngụy Vô Tiện ra khỏi Loạn Táng Cương bằng cách nào.
Trong lòng đọng lại thống khổ, lo lắng, tưởng niệm giờ khắc này tất cả đều viết trong đôi mắt gần ngay gang tấc, dấu không được ẩn không xong, chỉ có môi lưỡi quấn quýt bên trong mới có thể tìm được đến một chút khoái lạc an bình.
Bỗng nhiên, Giang Trừng nắm lấy tóc Ngụy Vô Tiện để hắn lui về phía sau, giữa môi hai người khi tách ra còn kéo theo sợi chỉ bạc đứt đoạn, lưu lại trên cằm Giang Trừng một chút ướt át.
Ngụy Vô Tiện chưa đã thèm, âm thanh ấm ức: “Giang Trừng, ta còn chưa hôn đủ đâu…”
Giang Trừng lại không có ý tứ trêu đùa với y, hơi thở hổn hển nhìn chằm chằm y.
“Ngươi là vì ta mới sa vào ma đạo, lần đó lập lời thề…” Giang Trừng dường như có chút hung ác mà từ kẽ răng nghiến ra mấy chữ này, phía sau lại một từ cũng không nói được, “Lần đó lập lời thề…”
Mắt thấy thần sắc Giang Trừng không đúng, Ngụy Vô Tiện vội nói: “Tất nhiên là không tính! Ta lập lời thề không phản chính đạo, không tu tà ma, nhưng chính đạo là thế nào? Tà ma là ra sao? Tuy không thể ngự kiếm tu tiên, nhưng ta đâu có làm chuyện mượn hung linh trong tay hoành hành nghịch thi đồ sát? Đã không phản chính nghĩa, sao mà phạm tới lời thề được?”
Ngụy Vô Tiện cãi chày cãi cối, lại e sợ Giang Trừng vẫn chấp nhất với chuyện ép y lập lời thề, hôn hôn chóp mũi và khóe môi hắn trấn an, một bên nói: “Ngươi nếu còn không yên tâm, về sau đi chỗ nào ta đều theo ngươi, vạn nhất ông trời thật sự không có mắt muốn phạt ta một đạo thiên lôi, ngươi cũng có thể không buông tay.

Không chừng còn có một đường để đi tìm ông ta để đòi một lời giải thích, hử?”
Nghe Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu ngoài miệng không đứng đắn, Giang Trừng nhịn không được mắng: “Nói bậy gì đó!”
“Không nói nữa!” Ngụy Vô Tiện cười đi tới chặn miệng hắn.
Giang Trừng lệch xuống, nhưng vẫn không né, cằm bị môi dưới của Ngụy Vô Tiện chậm rãi mút.

Một lát sau, hắn rốt cuộc thư giãn khí lực.
Quấn quấn quýt quýt hôn rất nhanh làm nổi lên ngọn lửa trong lòng hai người, một lần bùng phát là không thể vãn hồi.
Khi Giang Trừng sửa lại quần áo chuẩn bị rời đi, trăng non đã như ẩn như hiện ở phía chân trời.
Trên bàn còn bày một vò rượu đêm trước Ngụy Vô Tiện kêu, cùng với mấy đĩa đồ ăn đã sớm thấm lạnh.
Vừa quay đầu thấy trên bàn đồ ăn, Giang Trừng dường như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nói với Nguỵ Vô Tiện nói: “Này là Ôn Ninh đưa, khi đó ngươi đang ngủ, nên ta không gọi ngươi.


Đồ đã lạnh, nếu ngươi muốn ăn thì gọi người đổi đồ mới.”
Ngụy Vô Tiện chậm rãi ngồi xuống ghế gõ cứng rắn, đau đến nhe răng nhếch miệng, bốc trong mâm lên một cái bánh nhét vào miệng nói: “Không cần, lạnh thì ăn lạnh.

Nơi đây không thể so với nơi dừng chân ở Lang Gia của các ngươi, có ăn là tốt lắm rồi, sao còn có thể lựa chọn?”
Ngụy Vô Tiện xác thật đói cô cùng, liên tiếp nhét vào ba miếng bánh, mới buông bát trà trong tay xuống.
Giang Trừng không nói, lời Ngụy Vô Tiện không phải nói dối.
Đối với thường dân ở thôn trấn phụ cận Lang Gia mà nói, chúng thế gia cùng với Ôn gia không liên quan đến bọn họ lắm.

Thần tiên đánh nhau, tai vạ cá trong hồ.

Huỷ hoại không ít đồng ruộng cây cối, củi gạo mắm muối đều rất quý, vốn đã không phải nơi giàu có, lại còn vô tội bị liên luỵ.
Nói đến đây, Giang Trừng bảo: “Ngươi và Ôn Ninh hai ngày này ít ra khỏi cửa, đặc biệt là Ôn Ninh.

Ta sẽ phái người đưa hai thân gia bào lại đây cho cậu ta, lúc cần thiết có thể sử dụng được —— đúng rồi, tối hôm qua Ôn Ninh…”
Tối hôm qua hai người lăn lộn đến nửa đêm, nhìn thần sắc Ôn Ninh liền biết cậu nhất định là đã biết.
Ngụy Vô Tiện nghe vậy nhướng mày nói: “Ngươi bây giờ mới nhớ tới việc này? Không sao, Ôn Ninh không phải người lắm mồm.”
“…”
Giang Trừng không phản ứng lại khiến Ngụy Vô Tiện cho rằng hắn đang lo lắng gì đó.
Hắn gợi lên khóe miệng: “Chỉ là ta nhìn hắn như bị dọa không nhẹ, là ngươi muốn giữ người lại thì tự mình đi giải thích.”
Ngụy Vô Tiện cũng cười: “Giải thích làm gì? Nói ta và Giang Trừng rất thuần khiết rất trong sáng? Hay là nói cho cậu ấy…!bây giờ Giang Trừng là người của ta?”
“Người của ngươi?” Giang Trừng lặp lại, giơ tay lau khoé miệng Ngụy Vô Tiện dính một chút dầu mỡ, sửa lại lời cho đúng, nói: “Nói rõ ràng, là nam nhân của ngươi.”
Ngón cái cọ trên môi ửng đỏ, Giang Trừng không đợi Ngụy Vô Tiện hoàn hồn, buông tay lui hai bước, cầm lấy Tam Độc trên bàn: “Ta đi đây.”
Lại chần chừ không đi thì chỉ sợ tối nay không ra khỏi cái cửa này.
Nhìn bóng dáng Giang Trừng biến mất ở cửa, Ngụy Vô Tiện liếm liếm môi mình, như kẻ ngốc mà cười một mình một lúc lâu.
Sau đó y khoác áo ngoài, xách theo rượu trên bàn, đến cách vách tìm Ôn Ninh.
Màn đêm buông xuống, Ôn Ninh bị Ngụy Vô Tiện rót đến thần chí không rõ, ghé vào trên bàn đỏ vành mắt lẩm bẩm: “…!Tạo hóa trêu người…!Ợ…!Phải đối tốt với…!Giang công tử…!Khổ…!Không có người nhà…!Rất khổ…”
Ngụy Vô Tiện đá đá mấy vò rượu rỗng ném bên chân, y đã say chuếnh choáng.
Nghe thấy Ôn Ninh nói, sau một lúc lâu, mới nói: “Ta hiểu rồi.”
Ba ngày sau, Ngụy Vô Tiện đi lại nhanh nhẹn rồi, từ từ nhàn nhàn mà lắc lư đi tới nơi dừng chân Lang Gia.
Giang Trừng hôm qua còn truyền cho y phong thư, nói hôm nay sẽ trở về.
Ngụy Vô Tiện đầu tiên là đi tìm Giang Yếm Ly, cùng nàng nói chuyện phiếm.

Nhìn Giang Yếm Ly tươi cười sáng ngời, y lại đột nhiên nhớ tới đủ loại chuyện kiếp trước trong miệng Giang Trừng, một trận khói mù ở trong lòng y xẹt qua.
“A Anh, đệ làm sao vậy?” Giang Yếm Ly thấy Ngụy Vô Tiện nhất thời xuất thần, hỏi.
Ngụy Vô Tiện nhìn nàng: “Sư tỷ, từ nhỏ đệ luôn gây hoạ thêm phiền cho tỷ, đánh vỡ chậu hoa của tỷ, còn làm bẩn váy mới của tỷ, Ngu phu nhân mắng ta không ít, vì sao tỷ không mắng đệ?”
Giang Yếm Ly nghe vậy cười: “Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Ngụy Vô Tiện làm bộ làm tịch nói: “Người xưa nói, Ngô nhật tam tỉnh ngô thân(*), đệ định quyết tâm sửa đổi lỗi lầm một lần nữa làm người.

Sư tỷ nói đi!”
(Trích từ danh ngôn dưỡng tính của Tăng Tử:
Ngô nhật tam tỉnh ngô thân.

Vị nhân mưu nhi bất trung hồ? Dữ bằng hữu giao nhi bất tín hồ? Truyền, bất tập hồ?
Tạm dịch:
Tôi mỗi ngày xét mình ba điều.

Làm việc cho người khác thành tâm chưa? Kết giao bạn bè đã giữ chữ tín chưa? Kiến thức thầy truyền dạy, đã luyện tập chưa?)
Giang Yếm Ly cười rộ lên: “Bởi vì tỷ biết A Anh không phải cố ý mà, mỗi lần đệ nghịch hỏng đồ của tỷ, đệ còn thương tâm hơn so với tỷ! Hơn nữa, sau đó không phải đệ còn đưa cho tỷ một chậu hoa lan mới hả? Mùa đông khắc nghiệt đệ trả lại cho váy đã giặt sạch cho tỷ, tay đều bị đông lạnh đến mất cảm giác luôn.

A Anh tốt như vậy, sư tỷ sao có thể mắng đệ được?”
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, thầm nghĩ: “Nhưng mà nguyên bản bồn hoa kia là tỷ thích nhất, váy cuối cùng cũng không giặt sạch được.”
“A Anh?” Giang Yếm Ly gọi hắn.
Ngụy Vô Tiện hoàn hồn, giương lên vẻ tươi cười nói: “Sư tỷ là sư tỷ tốt nhất thiên hạ! Về sau nếu tỷ gả cho…!Gả chồng, hắn nếu dám bắt nạt tỷ, đệ nhất định…”
Ngụy Vô Tiện dừng một chút, nói tiếp: “…!Bảo Giang Trừng dẫn người đánh hắn đến cha hắn cũng nhận không ra!”
Giang Yếm Ly phụt một tiếng cười, trêu ghẹo nói: “Tỷ chắc phải bảo hắn cẩn thận chút, hai đệ đệ của tỷ đều rất lợi hại.”
Ngụy Vô Tiện cũng cười theo, lại nói vớ vẩn linh tinh mà trêu Giang Yếm Ly.
Y vốn định nói Kim Tử Hiên nếu đối đãi với nàng không tốt, y nhất định tự mình đi xử lý con chim Khổng Tước này.
Nhưng do dự mãi, y lại đem lời này nuốt xuống.
Có vài thứ hỏng rồi thì không thể sửa được nữa, cho dù sư tỷ cũng không trách y, y cũng không được mắc thêm lỗi lầm nữa.
Đúng lúc này, ngoài viện truyền tới một trận phân loạn.
Ngụy Vô Tiện mới vừa đứng lên, liền thấy một người hoang mang rối loạn mà xông vào, thấy Giang Yếm Ly vội nói: “Giang cô nương, ngươi mau đi xem một chút! Giang tông chủ bị thương!”
“Choang!”
Một chén trà nhỏ bị ống tay áo phất rơi trên mặt đất chia năm xẻ bảy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.