Bạn đang đọc Tiễn Thần – Chương 80: Nhập Ma
Mùa thu, trời cao, mây sáng, rừng phong nhuộm một màu.
Đứa trẻ ba tuổi không biết chiêm ngưỡng cái đẹp, chỉ biết vừa khóc vừa đi, trông thằng bé đã khóc đến mức gần ngạt thở.
Cảm giác biến thành một con diều giấy hình người rất huyền diệu, Thời chưởng môn – mà nay đã trưởng thành từ lâu – thầm nghĩ.
Không biết có phải do tác dụng của việc giải phong ấn không mà nơi đây khá tương đồng với “tâm cảnh” của Diêm Bất Độ.
Như một hồn ma, Thời Kính Chi bị kéo đi theo sau bản thân mình thuở bé.
Mọi cảm xúc của đứa bé đều được truyền vào ý thức của Thời Kính Chi.
Cơ hội trải nghiệm chuyện xưa không nhiều, so với việc cứ hoài than thở, Thời chưởng môn thà tìm ra cái vui thú trong cái khổ sở còn hơn.
Dẫu sao hắn cũng biết trước kết cục rồi, đứa bé kia không chết được.
Vậy nên Thời chưởng môn dằn lòng, quan sát kỹ càng bản thân ngày bé.
Không biết vì sao, ngày ấy hắn không nói được câu nào, chỉ biết sụt sùi nước mũi.
Thời Kính Chi nhỏ tuổi bước tập tễnh trên thảm lá rụng, chốc chốc lại ngã nhào, xong lại tự vùng vằng đứng dậy.
Khóc cả buổi, hắn mới rốt cuộc hiểu ra khóc là vô ích, không ai đến đón mình đi cả.
Hắn đành kiềm chế nỗi hốt hoảng và tập trung chống cự nỗi sợ của mình.
Cách chỗ hắn đứng không xa có tiếng gào thét của một vật gì đó, nghe như tiếng thú dữ.
Thời Kính Chi ba tuổi khóc mệt, đầu choáng, chân tay bủn rủn, với tình trạng này thì miễn bàn tới bỏ chạy, đi bộ thôi còn khó nữa là.
Hắn tuân theo bản năng, trốn vào trong một hốc cây và dùng lá rụng che lấp cửa động, không dám thở lớn tiếng.
Con thú không gầm nữa, song hắn vẫn không dám ló đầu.
Hắn bấy giờ vừa mệt vừa sợ, chỉ biết nằm co ro trong hốc cây mà nửa ngủ nửa hôn mê suốt một đêm.
Ngày hôm sau, không rõ hắn bị cơn đói hay khát đánh thức nữa.
Trẻ con mau đói, huống hồ thằng bé đã một ngày chưa bỏ bụng thứ gì, lại thêm tiêu hao nhiều thể lực.
Nó như một con thú non nớt lạc đường, số phận đã định nó sẽ chết vì đói khả.
Dưới tác dụng của chứng “nghiện vật”, sự hành hạ cơn đói khát mang đến cho nó khắc nghiệt gấp trăm lần so với người thường.
Lúc này nó nhận thức được nước quý nên không dám khóc nữa.
Nó vụng về bò ra ngoài, tìm một cành cây vừa phải làm gậy chống rồi bắt đầu đi lung tung.
Trong rừng có mấy loại quả đỏ mọng, nó đã thử rồi.
Nhưng số quả này vừa đắng vừa cay, rõ ràng không ăn được.
Những loại quả chim mổ dở thì ở tít cành cao, thân cây to lớn, khoảng cách giữa quả và nó chẳng khác lạch trời.
Đi linh tinh chừng ba bốn canh giờ thì nó nhặt được một cái xác chuột thối rữa.
Lòng cầu sinh ép nó há mồm, nhưng quá tanh hôi, nó chưa ăn đã phải nôn thốc nôn tháo.
Trầy trật mãi mới lấy hết can đảm ăn thử, kết quả, nó không những không nguôi được cơn đói mà còn nôn đến độ mất nước, hai mắt hoa hoa.
Phải kiếm nước đã, rồi hẵng tìm đồ ăn.
Nếu không nó sẽ chết ở nơi này.
Bấy giờ nó không hiểu chết là gì, nhưng dục vọng điên cuồng sục sôi trong cơ thể nó làm nó sợ hãi.
Dưới sự thôi thúc của ham muốn sống sót, Thời Kính Chi nhỏ tuổi kiên định tiến thẳng về một phía.
Dù không biết thứ gì đang đợi mình phía trước, nhưng nó cũng không dám dừng chân.
Vì sống sót, nó phải tìm được cái gì đó.
Ví dụ như một con sông, một lối thoát, hoặc may mắn hơn, một người còn sống.
Không biết đã đi được bao lâu, lòng bàn chân nó phồng rộp, môi nẻ toác, bụng réo liên hồi.
Nó bắt đầu choáng, phát sốt, sắp không còn sức đứng.
Đúng lúc này, nó ngửi được mùi đồ ăn.
Không phải mùi thịt sống hay mùi trái cây chín, mà là mùi thơm của đồ ăn được nướng chín, cảm giác thơm ngon như lọt vào giấc mộng.
Nó vừa mừng vừa lo, hai cẳng chân mềm như bún được tiếp thêm sức mạnh.
Nó vận hết số sức lực cuối cùng để nhào về nơi phát ra mùi thơm ấy, nó sợ mùi đột nhiên biến mất, bỏ mặc nó một mình giữa rừng sâu.
Lá rơi lả tả chung quanh tạo thành một tấm màng đỏ kim mơ hồ trong tầm mắt nó, ở đó, chỉ có đường sinh cơ duy nhất…
“Nhãi con, đến một nơi thế này là chán sống rồi hả?” Có tiếng người vang lên.
Dù giọng người nọ lạnh băng, thì vào lúc đấy vẫn như tiếng sấm truyền với Thời Kính Chi bản nhỏ.
Cách nó không xa, đường “sinh cơ” lọt thẳng vào tầm mắt nó.
Khoảnh khắc thấy rõ người đối diện, Thời chưởng môn lập tức toát mồ hôi.
Không phải đứng ngoài cuộc thưởng ngoạn nữa, cảnh tượng trước mắt hoang đường đến độ ly kỳ, hắn như bị một chậu nước lạnh dội xuống.
Khuôn mặt của người áo đen không nhòa đi nữa.
“Đường sinh cơ” của hắn có ngoại hình giống Doãn Từ y đúc.
Nhất thời, Thời Kính Chi trưởng thành lạnh run, sống lưng tê dại.
Dường như có một bàn tay đẩy hắn đi, đi một vòng, rồi lại trở về điểm xuất phát.
Người kia dựa lưng lên một con hổ yêu, thân mình bốc lên mùi rượu và máu.
Y lăn vò rượu rỗng bằng cái chân trần, khiến lá khô bị nghiền thành bột mịn.
Y có mái tóc dài, chất mượt như lụa nhưng lại để bù xù, thả xõa xuống trang phục màu đen.
Giọng nói, ngữ điệu và khí thế đồng nhất, như băng tuyết, như ẩn chứa một sự tàn bạo đáng kinh ngạc.
Dù là cha con hay thầy trò thì cũng tuyệt đối không thể có khí chất khớp nhau hoàn toàn thế được.
Thời Kính Chi làm bạn với Doãn Từ đã lâu, hắn biết mình sẽ không nhận nhầm người.
Thì ra mối duyên giữa họ đã bắt đầu từ hơn hai chục năm trước.
Hai mươi năm qua đi, diện mạo Doãn Từ không hề thay đổi, là do cậu ấy uống rượu tiên, hay là do…!nguyên nhân nào đó khác?
Nếu phải bàn về khác biệt thì khác biệt duy nhất của vị trước mặt so với Doãn Từ mà Thời chưởng môn quen biết, là vị này lạnh lùng và khắc nghiệt hơn Doãn Từ nhiều.
Người áo đen đây giống một chiếc vỏ giấy trống rỗng, nét mặt hơi điên cuồng.
Y toát ra mùi của cái chết, mùi của một lão già gần đất xa trời.
Tuy y đang cười, nhưng con ngươi đen ngòm của y không có bất kỳ nụ cười nào hết.
Hồn ma của tương lai đứng ngẩn ngơ dưới ánh chiều tà, lưng áo vẫn rỉ mồ hôi lạnh.
Hắn nhìn cái người gần ngay gang tấc mà lại như xa tận chân trời kia, môi hơi mấp máy, “A Từ…?”
Nhưng Doãn Từ của hồi ức không thể trả lời hắn, bản thân hắn của quá khứ cũng không tiếp tục quan sát đối phương.
Đứa trẻ ba tuổi nào biết thưởng thức cái đẹp hay phân tích tình hình đâu.
Thời Kính Chi bản nhỏ sáng rực hai mắt, không nghe lọt tai câu chế giễu của Doãn Từ.
Nó không quan tâm “người lạ” ấy, nó chỉ vồ lấy đống vụn của con rắn nướng gần bên như hổ vồ mồi.
Nó nôn nóng xé ít thịt sót lại bộ xương rắn, nhồi vào miệng, chỉ chực nhai nuốt cả xương.
Đến khi dạ dày không cháy bỏng nữa, nó lại tìm đến vò rượu sắp cạn, phớt lờ mùi rượu xộc lên, chỉ muốn tìm ít nước.
Ai ngờ nó vừa chúi đầu vào miệng vò thì đã bị Doãn Từ lôi ra.
Y túm nó bằng hai ngón tay, nhân tiện nốc cạn vò rượu.
“Đây là rượu độc, không uống được.” Doãn Từ hờ hững nói.
Trẻ con nào biết cái gì là rượu thật, cái gì không.
Thời Kính Chi không được uống nước, vành mắt lại đỏ bừng.
Nó níu vạt áo người kia một cách đáng thương, cổ họng phát ra mấy tiếng a a khô khốc.
Doãn Từ bình thản nhìn nó, đoạn móc ít quả rừng trong tay áo và ném qua.
So với chăm sóc trẻ con, hành động của y giống đuổi thú hơn nhiều.
“Ăn xong thì cút.”
Giọng y trầm hơn, như lưỡi đao sắc nhuốm máu, nhiễm mùi của sự tàn ác chẳng lành.
Quả rừng trong veo, mọng nước.
Thời Kính Chi nhỏ tuổi ngấu nga ngấu nghiến, nhai luôn cả hạt.
Sau đó nó mặc kệ cả hổ yêu mà vui sướng bám lấy Doãn Từ, lay lay vạt áo y.
Chờ đến khi nó lớn hơn, được tiếp xúc với một số khái niệm cơ bản về võ thuật, nó sẽ hiểu hành động của nó không khác nào tự sát.
Trạng thái của Doãn Từ rất bất thường.
Y đứng trước hổ yêu, ánh mắt nhìn vào vô định, cơ thể y tản ra mùi máu và mùi bạo ngược nồng nàn trộn lẫn.
Khuôn mặt đẹp đẽ của y tái xanh, lòng trắng mắt đỏ màu máu.
Đây là biểu hiện của khí ứ đọng, tẩu hỏa nhập ma.
Nguồn năng lượng mạnh mẽ dị thường tản đi khắp nơi, hổ yêu mở choàng sáu con mắt, lông dựng ngược.
Nò đứng dậy, quay đầu chạy mất.
Vẻ đẫm máu trong mắt Doãn Từ nồng hơn.
Phớt lờ hổ yêu chạy trốn, y dựa vào cây phong lớn đằng sau, ngồi xuống đất, điều chỉnh nhịp thở.
Bên cạnh chỉ còn một đứa trẻ nên Doãn Từ cũng không kiềm chế cảm xúc của mình.
Oán hận và bi thương đan xen, cuối cùng cô đọng thành tuyệt vọng.
Thoáng chốc, những đường kiếm ảo vung lên tứ tán, đánh tan nát vô vàn chiếc lá phong.
Thức kiếm loáng thoáng có sự uy phong của kiếm pháp Tảo Cốt nhưng lại mất khống chế, hết sức điên cuồng.
Tiếc rằng thằng nhãi con chẳng khác nghé mới sinh không sợ cọp, không những không sợ, nó còn dám tóm râu hùm.
Thời Kính Chi gan to bằng trời, thấy không có thêm hoa quả, nó đổi luôn chiến thuật.
Tuân theo tín điều “giữ được đồi xanh không lo thiếu củi”, nó nắm chặt áo Doãn Từ và rúc vào hông y.
Nó quyết tâm coi khí chất tà ác dồi dào cũng như những đường kiếm ảo lạnh buốt xung quanh là không khí, thậm chí còn lim dim sắp ngủ.
Mà chính sự táo bạo hoang đường của thằng nhãi đã đẩy lùi cơn bạo ngược của Doãn Từ.
Y liếc nhìn thằng nhóc dưới chân, nét mặt hắt lên vẻ mịt mờ trong nháy mắt.
Ngay sau đó, y túm cổ áo, xốc nó lên, dường như muốn giũ ra gan hùm từ người nó.
Đứa trẻ ba tuổi với khuôn mặt lấm lem bùn đất, mồm thiếu mấy cái răng, cứ thế nở nụ cười ngây thơ với Doãn Từ.
Bấy giờ, Thời Kính Chi tuổi nhỏ chỉ biết đến số hoa quả ban nãy, vị ngọt ngào còn lưu trên đầu lưỡi làm nó cảm giác người trước mặt là Bồ Tát sống.
Vậy nên nó chìa đôi tay ngắn ngủn của mình, cố sức vẫy vẫy để tỏ ý mình không có ý xấu, mình muốn chung sống hòa bình.
Mà nếu có thể cho mình thêm hỏa quả thì không còn gì mỹ mãn hơn được nữa.
Doãn Từ ngẩn ngơ nhìn đứa bé, sự liều mạng của nó đã trấn áp được y.
Y như tìm lại được đôi phần tỉnh táo, không nổi điên nữa, chỉ nhíu mày rồi đưa thêm cho nó ít quả rừng.
Thằng nhãi ngốn sạch sạch sanh xong còn không quên lau mồm bằng tay áo Doãn Từ.
Lúc này Thời Kính Chi chưa no, nhưng cũng đã ngưng đói khát.
Nó được giải thoát khỏi chứng “nghiện vật”, đồng thời thoát khỏi nỗi sợ hãi vô bờ.
Tìm được nguồn an tâm, nó thiu thiu ngủ mất ở ngay tư thế bị Doãn Từ xách cổ.
Doãn Từ: “…”
Y liền thả thằng nhãi xuống một bên, nào ngờ nó bỗng lăn vội đến bên chân Doãn Từ, bám dính nguồn nhiệt nó mới kiếm được, chỉ sợ Bồ Tát sống sẽ bỏ rơi mình.
Doãn Từ cụp mắt, nét mặt bộn bề cảm xúc.
Y lặng lẽ nhìn Thời Kính Chi nhỏ tuổi hồi lâu, sau đó tựa như từ bỏ thứ gì, y chậm rãi dựa đầu lên thân cây rồi cũng nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Còn Thời Kính Chi thì không nghĩ nhiều, nó ôm chân Doãn Từ một cách yên tâm, cũng yên tâm mà ngủ.
Nắng chiều lắng đi, bốn bề yên tĩnh.
Nếu không có vết kiếm trên mặt đất, người ta sẽ tưởng trận cuồng loạn vừa rồi chỉ đơn giản là một hồi ảo ảnh.
Ngày hôm sau, lòng trắng mắt Doãn Từ đỏ hơn, nhưng y vẫn giữ được lý trí so với hôm qua.
Y bắt đầu nói truyện với Thời Kính Chi bản nhỏ.
Mỗi tội so với thái độ hiền từ của người lớn thì giọng điệu y giống đang nghiên cứu một loài vật mới hơn.
“Giọng nhóc thế này…!chà, là do ăn nhầm cỏ độc, đợi ít bữa nữa sẽ tự khỏi thôi.”
Doãn Từ có vẻ muốn giải phóng cảm xúc nhờ đối thoại.
“Nhóc là trẻ con miền núi hả? Trông trắng trẻo mập mạp, không giống bị bỏ rơi, thế sao lại chạy đến nơi này? Cha mẹ nhóc đâu?”
Thời Kính Chi quay đầu suy nghĩ, hiển nhiên không nghĩ ra đáp án nào người ngoài hiểu được.
Thậm chí nó còn không khoa tay múa chân được nữa, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, chỉ thiếu nước lắc cho bay đầu.
Doãn Từ ngộ ra, nét mặt ánh lên vẻ thương hại với hàm ý “thì ra là một đứa ngốc”.
Không có hứng trao đổi với đứa ngốc, y lại tiếp tục khoanh chân, nhắm mắt, cố gắng điều khiển nhịp thở.
Chẳng qua song song với việc đối phó tình trạng tẩu hỏa nhập ma của mình, y vẫn không quên chuẩn bị đồ ăn cho thằng nhóc.
Ngày hôm ấy Thời Kính Chi bản nhỏ không chỉ được ăn quả ngọt, mà còn may mắn được cho mấy con cá nướng.
Cá nướng đậm mỡ, da giòn, thịt thơm phức, làm nó suýt nuốt trôi cả cái lưỡi của mình.
Ăn uống no đủ xong, căng thẳng vơi đi, Thời Kính Chi bắt đầu được voi đòi tiên, dính chặt lấy người Doãn Từ hòng gom góp thêm cảm giác an toàn.
Doãn Từ không tránh nó.
Y nhìn đứa trẻ, nét mặt ẩn chứa sự nghiêm túc mơ hồ, không rõ là vui hay giận.
“Hang Tụ Dị vốn là nơi yêu quái tề tựu, vậy mà bỗng nhiên xuất hiện một đứa trẻ lên ba…!Chẳng lẽ nhóc chính là câu trả lời số phận gửi gắm cho ta à?”
Thời Kính Chi nhỏ tuổi ăn cá, vẻ mặt mịt mờ.
Doãn Từ thở dài, nhéo má nó, “Nhóc con, ăn uống no say xong thì mau cho ta câu trả lời đi.”
Hồi ấy Thời Kính Chi đói đến phát lo, lúc nào cũng sợ đây sẽ là bữa ăn cuối.
Nó ăn nóng cả đầu, nào còn hơi đâu suy ngẫm lời Doãn Từ căn dặn nữa.
Đầu kia, Thời Kính Chi trưởng thành đứng lặng.
Hắn không kiềm được lòng mình mà đưa tay, nhưng lại không thể chạm vào Doãn Từ gần ngay gang tấc.
Suốt khoảng thời gian chung sống, hắn chưa bao giờ thấy Doãn Từ để lộ biểu cảm thế này – biểu cảm của sự bi ai, của sự muộn phiền, của cái vẻ gần như là yếu ớt.
Số phận là gì? Ngươi rốt cuộc bị làm sao?…!Tại sao lại có nét mặt ấy?
Những câu hỏi chất chứa trong lòng hắn hết câu này đến câu khác, làm lồng ngực hắn bức bối.
Nhưng hồi ức cũng chỉ là hồi ức.
Bất luận hình ảnh sống động đến đâu, “hắn” chân chính đều không tồn tại ở nơi này, vào thời khắc ấy.
Niềm phấn khích khi được thể hội lại hồi ức ban đầu đã hoàn toàn biến mất, Thời Kính Chi chạm tay vào khoảng không, vị đắng trào dâng nơi khóe miệng.
Ngày gặp gỡ thứ hai, Doãn Từ vẫn áp chế được cơn bạo ngược, hai người một lớn một bé sống yên ổn với nhau.
Đáng tiếc ngày thứ ba, biến cố vẫn xảy đến.
Xưa giờ, tẩu hỏa nhập ma không phải một trạng thái dễ dàng xóa bỏ được.
Bất chấp nỗ lực của Doãn Từ, sự tỉnh táo của y chỉ là tạm bợ.
Hễ tư tưởng không thông thì tẩu hỏa nhập ma sẽ luôn chực chờ phía trước.
Doãn Từ luẩn quẩn quanh bờ vực điên cuồng, một sơ hở nhỏ cũng đủ cho y sa lầy.
Hôm nay, hình như Doãn Từ đã mất hứng thú – hoặc không còn hơi sức trò chuyện với Thời Kính Chi.
Ngoại trừ những lúc làm đồ ăn cho đứa trẻ, phần lớn thời gian Doãn Từ đều ngồi ngẩn ngơ hoặc mê man ngủ.
Giữa trưa, Doãn Từ vẫn ngồi dựa vào cây phong.
Không biết cái gì yểm bùa lên y mà cổ và trán y nổi gân xanh, lòng trắng mắt hoàn toàn đổi sang màu đỏ nhạt, dấu hiệu của sự chẳng lành.
Y ôm chặt cánh tay mình, mười ngón tay ghim sâu vào da thịt.
Chốc lát, màu máu đã nhuộm sẫm hơn sắc đen áo quần y.
Những đường kiếm vô hình ẩn chứa dục vọng giết chóc ngập tràn xung quanh Doãn Từ, nghiền nát mịn những vò rượu và xương cốt xung quanh.
Thời Kính Chi nhỏ tuổi lại lần lữa đến gần.
Lần này, Doãn Từ lạnh nhạt hất tay nó, chật vật nói.
“Nhóc ở…!ở đây chờ ta.
Đừng đi lung tung…!có yêu quái.”
Sau đó Doãn Từ yên lặng.
Chốc lát, y lại cất lời bằng giọng điệu cố chấp, hằn máu, vừa giống ra lệnh mà vừa giống van nài.
“Chỉ cần nhóc…!chờ ở đây, ta…!sẽ trở lại…!xin nhóc chờ ta…!được chứ?”
Có lẽ thái độ của y quá đỗi tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức Thời Kính Chi bấy giờ cũng có thể cảm nhận được dù nó chỉ là một đứa nhóc lên ba.
Nó nhìn Doãn Từ với vẻ lưỡng lự, rồi dè dặt gật đầu.
Doãn Từ thở phào nhẹ nhõm, y lảo đảo đứng lên như đang phải gánh chịu nỗi đau quá lớn.
Ánh mắt y bắt đầu mê man, y dùng chút lý trí ít ỏi cuối cùng để rời khỏi nơi đó.
Nhưng đây là hồi ức của Thời Kính Chi nhỏ tuổi, vì vậy, tuy Thời Kính Chi trưởng thành muốn đuổi theo nhưng không thể thật sự đi theo.
Hắn chỉ có thể vây quanh bản thân ngày thơ ấu, lắng nghe tiếng rên rỉ và gào thét như tiếng thú hoang truyền tới từ phương xa, nhìn bầy chim hoảng loạn bay lên theo những đường kiếm vô hình mất khống chế.
Doãn Từ cố gắng chống lại trạng thái tẩu hỏa nhập ma của mình.
Nhưng tẩu hỏa nhập ma là tâm bệnh, nút thắt lòng chưa được gỡ thì tâm bệnh vẫn sẽ còn đó, có rắn rỏi vẫy vùng thì cũng chỉ có tác dụng trì hoãn mà thôi.
Dù cách xa Doãn Từ, Thời Kính Chi trưởng thành vẫn cảm nhận được nỗi tuyệt vọng như sa xuống vực sâu ấy.
Hắn ngày bé không hiểu, nhưng cũng đánh hơi được nỗi đau và sự kiềm chế trong giọng nói Doãn Từ.
Thời Kính Chi lo lắng nhìn theo hướng Doãn Từ rời đi, ngoan ngoãn chờ y trở về.
Một canh giờ, hai canh giờ trôi qua.
Tiếng rên rỉ phương xa mỗi lúc một thêm thống khổ, song Doãn Từ vẫn chưa quay lại.
Thời Kính Chi nhíu mày ngồi hồi lâu rồi nôn nóng đi đi lại lại như con kiến bò trong chảo nóng, nét mặt lo âu ngày càng nồng đậm hơn.
Đứa trẻ không nghĩ nhiều, nó đứng bồn chồn chốc lát, cuối cùng cắn răng chạy ra ngoài.
Chẳng qua nó lại chạy theo hướng ngược với hướng phát ra tiếng rên rỉ, trông như chạy trốn.
Thời chưởng môn buộc phải đi theo suýt đã bị chính mình làm cho tức chết.
Mình có đam mê vuốt mông cọp à? Nhất định phải kích thích ân nhân đang sắp tẩu hỏa nhập ma?
Ai ngờ hắn không chạy đi chơi đơn thuần – Thời Kính Chi nhỏ tuổi lần theo con đường mình đã đến, tìm thấy một vùng đất trũng nở rộ đầy hoa dại.
Đồng hoa dại nằm không xa vị trí cây phong, mất chừng nửa nén nhang là về lại được.
…!Đứa trẻ nghĩ rất ngây thơ.
Đối phương khó chịu, vậy tặng người ấy cái gì đó xinh đẹp là người ấy sẽ thấy khá hơn nhiều.
Cậu bé ba tuổi tin tưởng quy luật nọ.
Nó chọn bông hoa xinh đẹp nhất, cẩn thận đặt trong ngực áo, nét mặt kiêu ngạo cái vẻ “mình muốn báo ơn”.
Nhưng nó gặp chuyện không may khi trở về.
Vô luận đi hướng nào, nó cũng không tìm được đường lúc tới.
Dần dà, mặt trời ngả về tây, sương mù giăng đặc, yêu khí thấp thoáng trong sương mù.
Thời Kính Chi ôm bông hoa một cách dè dặt, không kiềm được lòng mà bắt đầu sụt sịt.
Rõ ràng đoạn đường chỉ mất nửa nén hương mà nó đi hai, ba canh giờ vẫn không thoát ra được.
Hình như nó cứ luẩn quẩn mãi ở một khúc rẽ.
Hễ đi thêm một vòng, cảnh sắc ven đường lại thêm phần u ám.
Cuối cùng, dưới chân nó lớp nhớp bùn đen rữa ra từ thảm lá, rừng cây trước mặt hóa thành rừng gỗ mục chỏng trơ.
Màn sương dày khiến người ta không thấy đường, làm Thời Kính Chi nhỏ tuổi rệu rã hai chân.
Nó không dám dừng, cũng không dám quay mặt.
Không biết có phải ảo giác không mà nó cảm giác có tiếng sột soạt sau lưng.
Sắc trời trở tối.
Thời Kính Chi không đi nổi nữa, nó vừa sợ vừa tủi thân, sau đó dường như đã bỏ cuộc, nó quay đầu.
Sau lưng nó là một khóm hoa khổng lồ ngoe nguẩy.
Khóm hoa nọ tươi như máu, giống y đúc bông hoa nó vừa mới hái.
Chúng nở rộ, cánh hoa đan chéo vào nhau tạo thành một quả cầu lớn.
Quả cầu cao cỡ một người, bên dưới là đám rễ trườn bò như tay chân, chầm chậm giúp quả cầu di chuyển.
Tại nơi phủ đầy sương mù xám ngoét, sắc đỏ tươi của quả cầu hoa thiếu đốt ánh nhìn.
Chốc chốc nó lại nở phồng lên, trông như một trái tim bị móc.
Hương hoa làm người ta mơ màng buồn ngủ tràn ra, tựa một vòng ôm ấm áp.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy quả cầu hoa và ngửi được mùi hương của nó, Thời Kính Chi nhỏ tuổi đã bị mê hoặc.
Nó tập tễnh tiến về phía quả cầu, càng lại gần, nó càng thấy rõ thi thể mục ruỗng của động vật dưới những đóa hoa.
Bản năng của nó kêu gào đòi chạy trốn, nhưng cơ thể nó lại tiếp tục tiến lên…
Cảm nhận được sự vùng vẫy của con mồi, mùi hoa mỗi lúc một nồng hơn nữa.
Chúng vỗ về lòng người, bao bọc người ta trong sự mơ màng êm dịu, chúng khiến cho xương thịt thối rữa cũng trở nên đáng yêu.
Ba bước, hai bước, rồi một bước.
Một giây trước khi nó ôm lấy quả cầu hoa, sương mù bất chợt tan biến.
Một đường kiếm vô hình nhưng tà ác lan tới, bổ xuyên quả cầu hoa làm nó bắn tóe lên như những giọt máu lấm tấm giữa trời.
Là Doãn Từ.
Quả cầu hoa ré thảm.
Nó thức thời từ bỏ thịt non kề miệng, lập tức chạy trốn, chỉ chừa lại những thi thể chằng chịt rễ cây.
Mặt trời mới lặn không lâu, sao giăng nhạt nhòa, ánh sáng chưa hoàn toàn biến mất.
Những phiến lá đỏ về vị trí ban đầu, bùn đen dưới chân lại hóa thành thảm lá rụng.
Thời Kính Chi nhỏ tuổi mừng rỡ, vừa toan xoay người, nó đã bị sát ý cuồn cuộn của đối phương làm cho đứng sững.
Lòng trắng mắt Doãn Từ đỏ thẫm.
Y xách cổ áo Thời Kính Chi, giọng điệu cất ra như mê sảng.
“Không phải ta bảo nhà ngươi đợi ta à?”
Cách đấy không xa, Thời Kính Chi trưởng thành run lên.
Đây là lần đầu hắn nghe Doãn Từ nói bằng giọng điệu này, cũng là lần đầu nghe y nói một lời ẩn chứa sát ý mãnh liệt bằng chất giọng dịu dàng đến thế.
Doãn Từ không đến để cứu hắn.
Rõ ràng, y đã chịu sự kích thích không nên có để rồi hóa thành trạng thái nửa điên, không phân biệt được phải trái.
Thời Kính Chi nhỏ tuổi sợ sững người, nó ngơ ngác nhìn Doãn Từ, ánh mắt khủng hoảng và bối rối.
Doãn Từ xách nó, không nhúc nhích.
Cơ thể y đang run, đôi mắt y như ứa máu, con ngươi sẫm màu cũng dần bị màu đỏ máu che phủ.
Những đường kiếm không ngừng chém loạn xung quanh y, tốc độ của chúng ngày một nhanh như muốn phá hủy mọi thứ một cách điên cuồng.
“Nếu từ đầu đã muốn ruồng bỏ bổn tọa thì cớ gì phải gật đầu? À, ta hiểu rồi, thì ra đấy là ý trời…!Nhà ngươi xuất hiện ở nơi này vào giờ khắc quan trọng là để tiễn ra đoạn đườnng cuối phải không…”
Không đợi được câu trả lời của Thời Kính Chi, giọng Doãn Từ dịu dàng hơn nữa.
Y chỉ dùng một tay đã dễ dàng nhấc bổng Thời Kính Chi nhỏ tuổi lên cao, không khác bóp cổ một con gà yếu ớt.
Tầm mắt Doãn Từ đã đục mờ màu máu, ánh mắt nát tan tành.
“Nhà ngươi đặc biệt đến đây để báo cho ta biết, dù có là một đứa trẻ ngây thơ đến đâu thì nó cũng có bản tính bội bạc trời sinh.
Thói đời nhơ nhuốc là vậy đấy, nhân tâm vốn chẳng có chỗ dùng…!Câu trả lời hoàn mỹ, bổn tọa rất hài lòng.”
Bàn tay Doãn Từ vận nhiều sức hơn, mỗi tiếng cất lên đều phủ máu, đôi mắt đã bị sắc đỏ nhấn chìm.
Giọng y ngày một nhẹ, sát ý cũng mỗi lúc một tăng.
“Lẽ ra ta phải học theo Diêm Bất Độ, xem mạng người như cỏ rác, lạm sát kẻ vô tội từ lâu.
Khi ấy, chưa biết chừng ông trời sẽ cho ta gặp báo ứng, sẽ giáng sét thiêu sạch ta, ít ra cũng được giải thoát…!Không thì bắt đầu từ ngươi đi.”
Y không lập tức bẻ gãy cổ Thời Kính Chi mà chậm rãi siết chặt năm ngón tay, bàn tay còn hơi run rẩy.
Thời Kính Chi nhỏ tuổi không thở nổi.
Nó vốn thông minh, nhưng bấy giờ cùng lắm cũng chỉ có trí tuệ của trẻ lên sáu.
Nó không thể hiểu hàm ý trong câu nói của Doãn Từ, tâm trí nó giờ này ngập tràn suy nghĩ thuần khiết, rằng mình không làm đúng lời hứa hẹn nên mới khiến ân nhân giận dữ.
Nếu đối phương là kẻ khác thì nó sẽ cắn người ta.
Song đây là ân nhân cứu mạng của nó, nó đang mắc nợ, nó không thể cắn.
Thời Kính Chi nhỏ tuổi cố gắng luồn tay vào ngực áo và tìm đóa hoa kia.
Tìm được rồi, nó đặt bông hoa đã tàn lên cánh tay Doãn Từ, muốn trao cho đối phương một cách đầy trân trọng.
Tuy nó khó thở, nhưng nó vẫn nhìn thẳng vào mắt Doãn Từ, muốn để y hiểu được ý nó.
Đây là hoa em tặng người, hoa rất đẹp.
Lần sau em sẽ không chạy linh tinh đâu.
Đừng buồn nữa nhé.
Từ đầu chí cuối, nó đều không tóm lấy bàn tay đang bóp cổ mình.
Cặp mắt của nó sạch sẽ, trong mắt chỉ có áy náy, âu lo, và chút ít hoảng loạn theo bản năng.
Rất sạch sẽ.
Cuối cùng bàn tay bóp cổ nó của Doãn Từ cũng không thể siết chặt.
Sau khi buông Thời Kính Chi, không biết vì sao mà Doãn Từ còn tuyệt vọng hơn ban nãy.
Y nắm bông hoa dại đã biến dạng và chán nản ngồi sụp xuống thảm lá rụng.
Những đường kiếm hủy diệt dần tan đi, Doãn Từ nhẹ nhàng dùng sức, bông hoa bị y bóp nát rỉ ra chất lỏng cùng màu với máu đỏ.
Cơn cuồng nộ của y phai nhạt dần, chỉ còn dư lại cảnh tượng hỗn độn và nỗi đau thương không cách nào giải quyết.
Thời Kính Chi tuổi nhỏ cho rằng Doãn Từ chưa nguôi giận.
Nó bèn xoa đầu Doãn Từ như ông cụ non, bàn tay nó trượt xuống gò má đối phương, nhẹ nhàng vén tóc mai xộc xệch cho Doãn Từ.
Đoạn, dường như bé Thời Kính Chi sợ làm vậy là chưa đủ, nên nó lại giang tay ôm lấy mình y.
Tia nắng chiều cuối cùng tan biến.
Doãn Từ không cử động, không nói năng gì.
Thời Kính Chi trưởng thành đứng cạnh bên, nhìn mảnh hồi ức phủ bụi suốt hơn mươi năm, cũng nín lặng.
Băng qua khoảng thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng hắn cũng chạm được vào một mẩu quá khứ của Doãn Từ.
Nhưng nó quá đỗi nặng nề, quá đỗi giá lạnh.
Mà hắn lại chỉ có thể đứng ngoài như một hồn ma, chứng kiến Doãn Từ chầm chậm nhắm mắt, một giọt nước mắt thấm máu chảy dọc sườn má của y.
Hắn của tuổi ấu thơ không hiểu điều gì, còn hắn của tuổi trưởng thành lại chẳng thể chạm vào y dù chỉ một lọn tóc.
Hai mươi bảy năm sống trên đời, Thời Kính Chi đã từng trải nghiệm cảm giác không cam lòng, ấm ức, buồn bã, cũng như oán hận, giận dữ, và tuyệt vọng.
Nhưng chưa bao giờ giống như giây phút này đây, lòng hắn bị lấp đầy bởi một nỗi “xót xa” thuần khiết.
_________
Fanart cho hai bạn đến từ artist Leonardo Bulatino (Mugwo):
Nếu có chưa sát nguyên tác thì là do mình á:(( Đợt artist mở comm mình vừa bận vừa chưa đọc kỹ truyện mà vì thích nét bạn nên vẫn đâm đầu, thành ra việc miêu tả ban đầu và chỉnh sửa bản phác sau đấy đều chưa được trọn vẹn, cuối cùng tranh vẫn lung linh thế này là vất vả nhiều cho bạn artist rồi.
Thật ra còn một bức nữa mình cũng đặt đợt đấy (sau Tết mới hoàn thành), coi như góp thêm một hai kiểu hình dung về nhân vật cho các bạn đi..