Tiễn Thần

Chương 79: Phá Trận


Bạn đang đọc Tiễn Thần – Chương 79: Phá Trận


Chuẩn bị dần cho quá khứ của Doãn Từ nào.
____________
Lão Trần vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im phăng phắc.
Đây là lúc tâm tính mỗi người biểu lộ chân thật nhất.

Thi Trọng Vũ nghiến răng, vẻ mặt căm phẫn.

Diêm Thanh suy cho cùng vẫn còn quá trẻ, cậu ta chỉ siết chặt chuôi kiếm to bản và cứ thế ngẩn ra.
Doãn Từ không hoảng hốt, y đã tính đến việc phải để lộ thân xác bất diệt ở nơi này rồi nhờ đó làm hao mòn bí điển từng chút một.

Hậu quả cũng dễ giải quyết thôi, y có thể ép Trần Thiên Phàm xóa trí nhớ của mọi người tại chỗ.
Tuy nhiên một khi đã phá hỏng bí điển thì phái Khô Sơn và tông Mật Sơn coi như hết duyên.

Hơn nữa dù hủy được bí điển, một mình y cũng không thể ngăn chặn cả bầy yêu khổng lồ, những người khác vẫn phải chạy trốn.
Mà đã cồng kềnh như vậy thì chi bằng chạy luôn từ đầu theo lão Trần cho xong.
…!Có điều chẳng lẽ cứ thế bỏ qua chuyện phong ấn à? Doãn Từ không biết mình nên vui mừng hay nuối tiếc.
Cách đó vài bước chân, Thời Kính Chi không tỏ vẻ hoang mang, hắn chỉ hỏi hai câu duy nhất:
“Làm phù chắn họa cho Thi cô nương và phá phong ấn của ta bắt buộc phải dùng nguyên liệu xác người à? Nếu thoát được khỏi đây thì có thể dùng xác đại yêu khác thay thế được không?”
“Sản phẩm chạy bằng than đá thì đốt củi khô có tác dụng gì?” Trần Thiên Phàm đảo mắt.
Thời Kính Chi thở dài tiếc nuối.
Người tông Mật Sơn xuất quỷ nhập thần, sống cuộc đời xa cách thế gian.

Sau chuyện này họ sẽ càng không ham giúp đỡ.

Mạng mình còn chưa đầy một năm, phải đi tìm thị nhục, sao có thời giờ nhờ người khác giải trận nữa chứ.
Cổ nhân có câu tiếng trống thứ nhất, dũng khí tăng lên; tiếng trống thứ hai, dũng khí suy tàn; tiếng trống thứ ba, không còn dũng khí.

Bản năng của Thời Kính Chi vốn đã kháng cự chuyện giải phong ấn, nay gặp họa bất ngờ, lòng can đảm gom góp bấy lâu lập tức tiêu tan.
Cứ như thể số phận muốn hắn phải “thanh trừ ký ức”.
Cảm xúc điên cuồng bắt đầu rục rịch, Thời Kính Chi phải niệm “Vô Trần ngôn” mấy lần mới giữ được tỉnh táo.
Hắn cần phải xác nhận một chuyện khác quan trọng hơn…
“Tiền bối, nếu chỉ có mỗi lựa chọn này thì ngài đã sớm đi chế pháp khí thay vì ngồi tán gẫu với bọn ta ở đây rồi…!Tiền bối còn cách khác đúng không?”
Trần Thiên Phàm cười lớn: “Đúng, tiểu tử ngươi tinh ý đấy.

Có điều chưa chắc các ngươi đã thích cách này đây.”
“Mời tiền bối nói.”
“Pháp trận bên ngoài có thể trụ được khoảng ba, bốn ngày.

Trong thời gian đó, ta có thể nặng tay phá hỏng phong ấn của ngươi luôn.”
Doãn Từ: “…”
Khoan đã, lão già này nào giống loại người tranh thủ làm việc thiện mọi lúc có thể đâu?
Quả nhiên, Trần Thiên Phàm trưng ra vẻ mặt hiền hòa như chồn đi chúc Tết gà: “Khi phong ấn của ngươi được giải, ta chỉ cần sửa sơ qua tàn trận là sẽ biến ra lời nguyền rối sống.”
Nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt Thời Kính Chi.
“Lời nguyền rối sống”, nghe đã biết là mấy thứ tà ma, thế mà lão già nói ra một cách hoàn toàn vui vẻ.
Hiểu sự căng thẳng của Thời chưởng môn, lão Trần tốt bụng nói tiếp: “Ngươi ấy à, nội lực khủng khiếp nhưng không có kỹ năng gì.

Lão phu vừa không có kỹ năng, vừa thiếu cả nội lực lẫn sức mạnh cơ bắp.

Do đó một khi ta biến ngươi thành con rối sống rồi kết hợp với đồ đệ của ngươi, thì chưa biết chừng sẽ phá hủy được toàn bộ bí điển.”
“Chỗ phức tạp nhất ở lời nguyền con rối sống là cấy pháp thuật vào ý thức, điều này dăm bữa nửa tháng không làm xong được.


Nhưng ngươi thì khác, đầu ngươi vừa khéo có sẵn phong ấn rồi, nay ta phá hỏng nó, rồi sửa đổi chút ít là dùng được ngay.

Đừng lo, đợi ngươi đánh xong bí điển, lão phu thừa khả năng loại trừ số pháp thuật sót lại cho ngươi.”
Diêm Thanh ngộ ra: “Nghĩa là lời nguyền rối sống phức tạp ở chỗ phải đục lỗ trong đầu người sống, mà đầu chưởng môn thì có sẵn lỗ rồi nên dùng luôn được, phải không?”
Thời Kính Chi suýt bị hạ nhân môn mình làm cho tức chết.

Bảo sao kiếm Từ Bi lại chọn tên nhãi ấy, hóa ra vì cậu ta có tố chất nói móc như các nhà sư chùa Kiến Trần.
Tuy nhiên việc khẩn cấp hiện giờ không phải quy củ trong môn phái, Thời Kính Chi nuốt nước miếng một cách gian nan: “Nhưng tiền bối bảo tỉ lệ thành công chỉ có năm phần, nếu ta chết…”
Trần Thiên Phàm vuốt râu, cười tươi roi rói: “Chết thì thôi, vừa khéo làm nguyên liệu.

Với ngoại hình này thì liếc cái là biết ngay ngươi là yêu nhân, dùng sướng hơn hai cái tay khô kia nhiều, ta cũng thoát được nhanh hơn nữa.”
Doãn Từ, Thời Kính Chi: “…”
Hóa ra đây là cách thành công từ nguy hiểm, kiểu gì lão già cũng không rơi vào thế bất lợi.
“Đúng dịp ta đã sắp xếp xong trận phá giải trong nhà rồi.

Nếu ngươi muốn bỏ phong ấn, đây là cơ hội cuối cùng.” Trần Thiên Phàm nói, “Kinh nghiệm là người thầy tốt nhất, qua sự điều khiển của ta, ngươi cũng sẽ học được không ít thứ.”
Lão khéo léo lược bớt cái phần “nhỡ thất bại thì tiện cho ngươi thành than đá”.
Doãn Từ: “Giải trận cần ba xác chết, giờ lại chỉ có một đôi tay.”
Trần Thiên Phàm: “Cái này thì đành lấy dần vậy, bí điển chẳng ở ngay ngoài đấy còn gì? Các ngươi liều mình chém giết, dù lấy được mỗi một ngón tay thì cũng có thể gom gió thành bão thôi.

Bên ngoài có trận phòng thủ, dùng kế bẩn tí cũng không sao cả.”
Lão nói như thể kẻ ngoài cửa không phải bí điển của Nữ vương Mật Lam mà là ruộng hẹ nhà nông trồng ra được.
Mọi người héo rũ.
Dù chạy trốn thì đôi tay tử thi cũng sẽ bị dùng hết.

Đối với Thi Trọng Vũ, ở lại là phương pháp duy nhất để cứu chưởng môn.

Song nếu ở lại, người phải mạo hiểm tính mạng là Thời Kính Chi, do đó nàng chỉ mím môi, không lên tiếng van nài.
Phái Thái Hành vẫn là Thái Hành chính nghĩa năm xưa.
Doãn Từ không bình tĩnh vậy.
Y có thể chấp nhận chuyện phó mặc cho số trời, với điều kiện phải chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo cho Thời Kính Chi phá trận.

Song, tình hình trước mắt bỗng trở nên gấp rút, dự định ban đầu là chuẩn bị đầy đủ xác cổ trong mười ngày, nay thậm chí phải đánh đến đâu dùng đến đấy, hoang đường làm sao.
Nguyên liệu cơ bản nhất để phá trận còn chưa chắc đã kiếm kịp thì tỷ lệ thất bại sẽ bị đẩy lên quá lớn.
…!Khoan đã, xác cổ?
Doãn Từ chậm rãi cúi đầu, nhìn xuống hai tay.
Y có tính là “yêu nhân” trong miệng Trần Thiên Phàm không? Nếu có, có phải chăng y cũng…
Thình thịch, thình thịch.
Suy nghĩ này vừa dấy lên, thứ gì đó đã vang vọng bên tai Doãn Từ.

Âm thanh ấy không hề giống tiếng tim đập – nơi đang truyền tới từng cơn đau nhói không có nguyên do.
Giữa ánh đuốc nhập nhèm, một ký ức mơ hồ bỗng hiện lên từ sâu trong trí nhớ, thẳng thừng cắt đứt dòng suy nghĩ của Doãn Từ.
Thình thịch, đầu rơi xuống đất.

Máu chảy ra, đọng thành vũng lầy nhớp nháp, hơi ấm còn bốc lên chưa kịp tan đi.

Cơ thể y lúc nặng lúc nhẹ, khó mà khống chế.

Thi thoảng chớp được thời cơ, y sẽ cố sức mà vùng vẫy, rồi sau đó lại vang lên tiếng thình thịch.
Không biết đã qua bao lâu, y không vùng vẫy nữa.
Tiếc rằng bất luận là động hay không động, bất luận quỳ hay ngã, thì lưỡi đao sắc bén kia vẫn sẽ chém xuống không ngừng.


Thậm chí, Doãn Từ còn có thể cảm nhận được quá trình lưỡi đao dần cùn đi.
Có kẻ chém đầu y hết lần này đến lần khác, cơn đau đớn hòa vào nỗi tuyệt vọng sắp khiến Doãn Từ phát điên.
Y không nghĩ được gì cả.

Mí mắt nặng trĩu, miệng không thể há to, vậy nên y chỉ có thể gào thét thảm thiết trong tâm trí mỗi thanh đao vung xuống.
Rồi y nghe thấy một giọng nói quen thuộc, đứt quãng, mơ hồ, giữa tiếng lăn lông lốc của sọ người.
Trữ nhiều thêm đi…!đủ ba nghìn…!sẽ phải dùng đến…
Ký ức hỗn độn, Doãn Từ vốn tưởng đây là cơn ác mộng không có nguồn cơn.

Nhưng hiện giờ khi biết “xác yêu tài là nguyên liệu tốt nhất để làm phép”, thì hình như giấc mộng này không còn hoang đường nữa.
Chẳng qua mỗi lần đào sâu thêm về cảnh tượng ấy, đầu óc Doãn Từ lại dấy lên sự điên cuồng u ám.

Y vô thức nhìn Thời Kính Chi, muốn dùng mùi lửa khói trên người hắn xua tan khí lạnh trong lòng mình.
Đúng lúc đấy Thời Kính Chi cũng nhìn Doãn Từ với vẻ hỏi dò: “Ta vẫn muốn phá phong ấn.”
Thời Kính Chi tưởng Doãn Từ sẽ nói vài câu, không ngờ Doãn Từ chỉ im lặng nhìn chằm chằm hắn.
Vậy nên Thời Kính Chi phớt lờ hàm răng run lập cập của mình mà quyết cược thêm lần nữa: “Tiền bối, vãn bối chọn phá phong ấn, liều một lần xem.”
Hắn sợ ra quyết định chậm hơn thì bản thân sẽ thừa cơ bỏ trốn.
Lão Trần lấy làm hài lòng: “Được, quyết định vậy đi, ba người các ngươi ra ngoài…”
“Diêm Thanh, Thi cô nương.

Phòng thủ bên ngoài giao cho hai người, ta ở đây bảo vệ sư tôn.” Doãn Từ dời mắt, ngắt lời Trần Thiên Phàm.
Diêm Thanh: “Doãn tiền bối, nếu ngài không đi thì chúng ta…”
Cậu ta chưa nói dứt lời đã bị Thi Trọng Vũ túm cổ áo kéo ra ngoài: “Doãn tiểu huynh đệ sẽ không hại Thời chưởng môn.

Huynh ấy tự có kế hoạch của mình, chúng ta đi trước thôi.”
Tuy Diêm Thanh đã rời phái, nhưng Thi Trọng Vũ vẫn có tiếng nói với cậu ta.

Bị bề trên quở trách, Diêm Thanh lập tức co vòi không nói gì thêm nữa.
Doãn Từ im lặng.
Thời Kính Chi bắt đầu không hiểu suy nghĩ của y: “A Từ?”
“Ta biết sơ qua về pháp trận, ít nhất thấy pháp trận chính thức bắt đầu rồi ta lại đi chưa muộn.” Doãn Từ bình thản nói, “Sao nào, sư tôn muốn đơn độc đối diện sinh tử hả?”
ĐIều này chọc đúng chỗ đau của Thời Kính Chi, hắn lẩm bẩm: “Ừ, cũng đúng, đợi vi sư ngất rồi ngươi hẵng đi vậy.”
Trần Thiên Phàm liếc nhìn Doãn Từ bằng ánh mắt ẩn ý: “Làm màu làm mè, cũng chẳng phải không ở lại được.”
Nói đoạn lão ném tay xác chết vào tâm trận, cái tay xoắn lại rồi vỡ vụn dưới sức ép của sức mạnh vô hình nào đó và trở thành một quả cầu từ xương vụn.
Quả cầu lơ lửng bên trên tâm trận, phát ra mấy tiếng răng rắc như củi gỗ cháy, đại trận trong phòng từ từ phát ra ánh sáng nhạt nhòa.
Bà Vệ như đã quen thấy cảnh này nên chỉ ngồi thêu hoa cách đó không xa.

Ngoài cửa là núi yêu, trong nhà là pháp trận quỷ quái, cảnh tượng kỳ dị khó nói nên lời.
Thời Kính Chi cởi giày, lết vào trận, chốc chốc lại liếc xéo quả cầu thịt trên cao.
Lão Trần mất kiên nhẫn: “Nhanh, đừng có lãng phí thời gian nữa!”
Tâm trận đặt một bục gỗ.

Bục gỗ được trận pháp dẫn lửa, bốc khói lững lờ và lập lòe những đốm lửa màu lục đậm.

Nói giảm nói tránh thì trông giống bàn thờ, còn nói thẳng toẹt ra thì nhìn như vỉ nướng.
Thời Kính Chi ngừng chân bên rìa bục gỗ: “Có phải ta cần viết di thư không…”
Vốn dĩ thời khắc này phải trang trọng và nghiêm túc, nhưng giờ bí điển đã phá tung hết cả, thành ra tình cảnh của hắn chẳng khác đi chợ cướp hàng.


Thậm chí Thời chưởng môn còn không dấy lên nổi cảm xúc khi tử biệt sinh ly.
Hắn sẽ không chịu được nếu cứ thế chết đi ở nơi này.
Có lẽ Trần Thiên Phàm đã đoán ra tâm trạng của hắn, lão bắt tay vào khởi động trận pháp trước thời hạn khiến Thời Kính Chi không dám chần chừ lâu.
“Ta…!ừm…!còn phải dặn dò phái Khô Sơn đã…” Thời Kính Chi đứng cứng đờ tại chỗ, trước ngưỡng cửa vận mệnh, chính hắn cũng không rõ mình đang nói cái gì.
Đúng như hắn đã nghĩ, chuyện này càng để lâu càng nhụt chí.

Hắn bắt đầu câu giờ, bản năng sợ hãi ngày một mạnh mẽ, mạnh đến mức đã sắp nuốt chửng tâm trí hắn.
Không phá phong ấn thì sao, quên hết thì có sao.
Để mặc cho người ta thao túng thì sao? Chẳng phải hắn đang sống tốt đấy à?
Hắn không muốn chết, không hề muốn chết.
Thời Kính Chi phải dùng toàn bộ lý trí thì mới tạm giữ cho mình ở nguyên tại chỗ, tuy nhiên đầu óc hắn đã tính đến con đường bỏ chạy.
“Đi đi.”
Một bàn tay khẽ đẩy hắn phía sau lưng.
“Nếu quyết định rồi thì đi ngay đi.

Ta nói rồi, ta sẽ che chở cho người.”
Giờ phút này đây, nhiệt độ từ cánh tay đối phương như muốn thiếu đốt hắn.

Hốc mắt xót xa, Thời Kính Chi không dám ngoảnh đầu.
“A Từ, ta nói nốt mấy lời với ngươi, được chứ?” Hắn nói bằng giọng gần như van nài.
“Chờ người phá xong phong ấn rồi hẵng nói.” Thái độ của Doãn Từ không hề thay đổi.
“…!Ừ.”
Đối chọi lại bản năng là việc làm khó hơn nhiều so với tưởng tượng, nó giống khi một người tự nhịn thở mà không nhờ đến sự giúp đỡ của bất cứ vật bên ngoài nào.

Thêm vào đó, chứng “nghiện vật” lại phóng đại nỗi thống khổ và sợ hãi của hắn lên gấp trăm nghìn lần, thúc đẩy hắn hãy từ bỏ bằng mọi giá.
Hơi ấm còn sót trên lưng là chỗ dựa duy nhất của Thời Kính Chi.

Cuối cùng hắn vẫn chọn ở lại.
Sau khi nằm xuống bục, lắng nghe tiếng răng rắc của gỗ cháy dưới thân, hắn hướng cặp mắt về phía Doãn Từ, không nỡ dời đi.
Ánh đèn lay lắt, mùi của xác khô và mùi bụi bặm hòa lẫn vào nhau.

Hương thơm của người kia như một con đường dẫn lối cho sự an lòng của hắn.
Hy vọng đây không phải lần cuối cùng.
Nhưng Doãn Từ tàn nhẫn hơn hắn nghĩ.

Y băng qua ánh sáng pháp trận rồi phủ tay che mắt hắn.
“Ngủ đi, không có việc gì.”
Thấy thời khắc đã điểm, Trần Thiên Phàm không cho Thời Kính Chi thêm thì giờ chia ly, lão ngồi vào vị trí, khởi động một chuỗi pháp trận và xông thẳng vào phong ấn.
Thời Kính Chi lập tức ngủ li bì, lông mày nhăn lại vì đau đớn.
“Sến sẩm xong rồi, ngươi cút được rồi.” Trần Thiên Phàm nói với Doãn Từ, đầu không ngẩng.
Doãn Từ phớt lờ lão: “Bà Vệ khâu giúp ta hai túi gấm bình an được không? Bà nhớ thắp đèn phòng sáng chút.”
Bà Vệ ngẩn ngơ, sau đó nhận ra y muốn trao đổi riêng với Trần Thiên Phàm nên liền tự giác vào phòng.
“Quả nhiên tên nhãi nhà ngươi có chuyện muốn nói.

Nói thẳng đi, đợi lát nữa ta không phân tâm được đâu.”
“Ta cũng là yêu nhân trong miệng tiền bối đúng chứ.”
“Đúng, sao nào, nhà ngươi muốn xả thân cứu thầy hả? Tiếc rằng một mình ngươi không thay thế được ba cái xác đâu.”
“Tự ta có cách.” Doãn Từ hờ hững nói, “Tiền bối là người gan dạ và sáng suốt, chắc chắn sẽ chịu được.”
“Lúc nào rồi mà còn vòng vo.

Ngươi muốn che chở thầy ngươi hay muốn hại cậu ta thế hả?”
Doãn Từ cởi áo ngoài, cầm kiếm Điếu Ảnh, đoạn mỉm cười với Trần Thiên Phàm.
“Ta nói rồi, ta muốn giúp cậu ấy sống lâu trăm tuổi.”
Ngay sau đó Doãn Từ giơ ngang kiếm, máu đỏ bắn tứ tung.
Nếu Trần Thiên Phàm không đi nhiều hiểu rộng thì hẳn đã phát run trước quang cảnh hiện giờ…
Đường kiếm của Doãn Từ rất ác liệt, y tàn nhẫn cắt đứt cổ mình, chỉ trong chốc lát máu tươi đã văng đầy đất.

Y đổ rầm xuống vũng máu, cơ thể đứt rời, khuôn mặt vẫn mỉm cười.

Một giây sau, từ phần dưới đầu y mọc ra vô số rễ cây màu máu.

Chúng nhanh chóng tích tụ thành cái vỏ người và bắt đầu gom ra nội tạng, xương cốt.

Theo quá trình hồi sinh, chúng phát ra tiếng xì xào rợn tóc gáy.
Cơ thể không đầu nằm yên lặng một bên, phần cắt ở cổ cũng chồi lên vài cái rễ máu song không thể mọc ra đầu người.
Bên này da còn chưa liền lại, Doãn Từ đã ngồi dậy, nắm thanh Điếu Ảnh.

Kiếm vung lên, máu giàn giụa, hành động của y thể hiện sự nhuần nhuyễn và vô cảm đến độ làm người ta run sợ.
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần.
Không tới nửa chung trà, bốn thi thể không đầu đã nằm trên mặt đất.
Bấy giờ Doãn Từ mới khoác áo ngoài, máu thấm ướt vải, vải đẫm máu dán chặt lên cơ thể mới hồi sinh của y.

Người như bức họa, tóc như mực tàu, nhưng Trần Thiên Phàm không có tâm trí đâu để cảm nhận điều ấy.
Một đường kiếm nữa được vung lên, bốn cái xác đồng thời bị hất văng vào tâm trận.

Như cái tay kia, chúng lập tức nát tan thành những quả cầu thịt máu bầy nhầy.

Trận pháp trên mặt đất không chỉ hắt ra ánh sáng nhạt nhòa nữa mà đã là ánh sáng chói lòa, thiêu đốt tầm nhìn.
“Đủ chưa?”
Giọng Doãn Từ ẩn chứa nụ cười, kiếm Điếu Ảnh rỉ máu chĩa thẳng vào họng Trần Thiên Phàm.
“Đủ rồi thì quên toàn bộ chuyện vừa rồi cho ta, tập trung cứu Thời Kính Chi đi.”
Nét mặt Trần Thiên Phàm vẫn còn hoảng hốt: “Ngươi…!ngươi chính là kẻ bất tử kia? Chẳng trách còn không gọi sư tôn, rốt cuộc ngươi…”
“Quên, cứu người.

Không cần tìm cuốn sổ của ngươi, ta sẽ đọc lại cho ngươi.”
Mũi kiếm của Doãn Từ chĩa mạnh hơn, một giọt máu chảy ra trên cái cổ nhăn nhúm của lão.
“Yên tâm, nếu ngươi giải thành công phong ấn và quên đi những thứ cần quên, bổn tọa có thể để lại cho ngươi một thi thể tùy ngươi nghiên cứu.”
Trần Thiên Phàm nhìn thẳng vào Doãn Từ, giọng khàn khàn.
“Có những thứ này khởi động pháp trận là đủ rồi.

Ai mà ngờ lại có ngày lão phu có được nó mà không tốn công cơ chứ…!Lão phu nhận lời ngươi.”
Ánh trắng lóe lên, hết thảy lắng xuống.
Trần Thiên Phàm đờ đẫn xoay người, chính thức phá phong ấn cho Thời Kính Chi.
Lúc này Thời Kính Chi đã hôn mê sâu, không hề biết chuyện xảy ra mới nãy.
Bất đồng với những gì hắn đoán, hắn không mê man cho đến khi kết thúc pháp trận lần này.

Khi lấy lại ý thức, Thời Kính Chi vô thức bước đi rồi nhận ra mình đang giẫm trên thảm lá đỏ mềm mại.
Trời đương lúc cuối thu, bốn bề au đỏ.

Ánh mặt trời rọi trực tiếp lên da thịt khiến người ta cảm nhận được hơi ấm mơ hồ.
Trước mặt là cảnh hắn từng gặp vô số lần trong những mảnh hồi ức rời rạc.

Bây giờ chúng trở nên vẹn nguyên và chân thực, không có cơn đau nào ập tới theo sau chúng.
Đây là ký ức mấu chốt của pháp trận phong ấn à?
Thời Kính Chi dợm bước tiến lên mà không được.

Hắn vừa đâm nghi thì câu trả lời đã chạy vọt qua phía dưới hắn…
Một thằng bé đi xuyên cơ thể hắn, trầy trật bước về phía trước.
Thằng bé này mặt mũi lấm lem như mới khóc xong, giờ vẫn còn đang sụt sùi không dứt.

Nó mặc một bộ quần áo cũ sờn được vá chằng vá đụp, trông nó gần như tệp vào với thảm lá rụng dưới đất.
Thằng bé chưa trổ mã, mặt mũi chỉ có nét ngây thơ.

Tuy nhiên lúc trông thấy cặp mắt màu hổ phách của đối phương thì Thời Kính Chi không thể không đoán ra rằng-
Nó chính là Thời Kính Chi khi còn bé.
___________
Chúc các bác Noel ấm cúng, sau Tết sẽ có món quà nho nhỏ cho mọi người..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.