Tiễn Thần

Chương 76: Bất Diệt


Bạn đang đọc Tiễn Thần – Chương 76: Bất Diệt


Trời trong, nắng rực, mặt trời lờ lững giữa không trung.
Tiếng thét chói tai của đám tiểu yêu thi nhau vang lên làm nhức nhối đôi tai người có mặt.

Bí điển được bảo vệ chính giữa, mắt và miệng của vô vàn đầu thi thể khép chặt và yên tĩnh.

Mùi tử thi nồng nặc khắp nơi, lấn át cả dương khí của buổi ban trưa.
Có lẽ do giờ giấc nên bí điển cử động rất chậm chạp, thậm chí còn rề rà hơn giờ ngọ.
Địch yếu ta mạnh, lại thêm thân phận đã được vạch trần, Doãn Từ không ra tay dè chừng nữa.

Kiếm khí bùng lên cuốn theo sát khí rợn người và khí thế âm tà không thua bí điển đang ở trạng thái nửa sống nửa chết kia.
Cảm nhận được khí thế hung ác của đối phương, Thi Trọng Vũ âm thầm kinh sợ.

Tuy nhiên sư môn đương lúc nguy nan, nàng không phí thời gian ngạc nhiên nhiều – nàng từ bỏ việc độc chiến và chuyển sang dùng thanh kiếm Thanh Nữ đã nát trợ giúp Doãn Từ.
Cuối cùng lão Trần cũng cất lên tiếng ồ ra chiều khen ngợi, chẳng qua vẫn chắp tay sau lưng, không có ý định phụ giúp.
Thời Kính Chi được trấn an xong thì tay chân lại bắt đầu ngứa ngáy.

Hắn theo trường phái thực chiến, nay bị bắt ngồi xem nên cảm giác còn khó chịu hơn là bị kiến bâu chi chít dưới bàn chân.
“Trần tiền bối, vãn bối lên giúp trước…!Áu!”
Hắn chưa dứt lời đã lại ăn một cú vỗ điếng người của Trần Thiên Phàm.
Thời chưởng môn hít sâu, đau ứa nước mắt.

Đưa tay lên đầu, hắn sờ thấy ngay cục sưng khá rõ của mình.
“Xốc nổi!” Trần Thiên Phàm phê bình thẳng thừng, “Mãi mới có cơ hội quan sát, còn không tranh thủ phân tích tình hình đi.

Đánh đánh đánh, cả ngày chỉ biết đánh.”
Thời Kính Chi im lặng, hắn không biết cái thứ cõi âm kia thì có gì để phân tích.

Tuy rằng có thể phân tâm nhờ nghĩ đến chuyện phong ấn, nhưng hắn cũng đã nhìn chằm chằm bí điển đến tận trưa, nhìn lâu tới mức hoa mắt chóng mặt, da gà da vịt nổi từng cơn.

Ấy vậy mà bí điển vẫn trông nguyên xi như cũ với những chiêu đánh khoa trương như lưỡi rìu to bản lặp đi lặp lại.
Nay, có được lời hứa hẹn của học trò đã tiếp thêm sức mạnh vô cùng tận cho hắn, hắn liền mở miệng: “Buổi sáng vãn bối đã quan sát và ghi nhớ trong lòng.”
Trần Thiên Phàm liếc hắn: “Ồ? Thế xét theo chiêu thức của tiểu tử mặt xác chết, nếu cậu ta đâm trúng đầu thi thể kia thì bí điển sẽ có phản ứng ra sao? Những thi thể khác sẽ di chuyển thế nào? Nào, trình bày chi tiết ta nghe.”
Thời Kính Chi: “…”
Hắn nghi ngờ lão già cố tình gây sự, bí điển bị phủ kín bởi một loại pháp thuật quái đản thì hắn biết kiểu gì?
Trần Thiên Phàm cười lạnh với vẻ khinh bỉ không thèm che giấu: “Đúng là trẻ người non dạ.

Chí ít hai đứa nhóc đằng kia còn hiểu mình muốn làm gì, ngươi thì lại nhàn hạ quá.

Đã bảo ngươi đi theo vô dụng mà cứ thích cứng đầu cơ.”
“Họ phải suy nghĩ xem làm thế nào để gây tổn hại cho bí điển, phải tự biến bản thân thành lưỡi đao sắc bén.

Tâm trí một người không thể tập trung vào hai việc, hai người họ đã chọn làm đao thì ắt không có thời gian nhìn nhận toàn bộ cuộc chiến, như vậy ta phải là người cầm đao.

Mài đao không làm lỡ thời gian đốn củi, phân tích đôi chút không bao giờ thừa thãi…!Chậc, ta vốn trông cậy ngươi sẽ phát huy khả năng gì đó, hóa ra chỉ là do lão phu nghĩ nhiều, chẳng có tí tác dụng nào.”
Thời Kính Chi bị mắng thẳng mặt nhưng không hề giận dữ.
Lời nhận xét “vô dụng” từ đối phương làm Thời Kính Chi đứng yên lặng, hồi lâu hắn cúi người với lão Trần, “Vãn bối xin ghi nhận lời chỉ bảo.”
Ngay sau đó, Thời Kính Chi bình tĩnh lại, con ngươi màu hổ phách ghim chặt lên mình bí điển, ánh mắt trở nên hoàn toàn chăm chú.
Trần Thiên Phàm hơi ngẩn người, cuối cùng bộ râu khẽ vểnh lên theo nụ cười nhoẻn không mấy mỉa mai của lão.
Phong ấn không làm xao lãng Thời Kính Chi được nữa, hắn tập trung cao độ vào bí điển.

Trong mắt hắn, những thi thể bạt ngàn đằng kia chốc chốc biến ra một đội quân hoàn chỉnh, chốc chốc lại hóa thành những miếng thịt thối rữa.


Bất luận kiếm khí vung lên nhẹ nhàng đến mấy thì đều lan tỏa mạnh mẽ như sóng gợn, mà không phải lặng lẽ, không thể tìm ra.
Thời Kính Chi nhìn một hồi lại đâm say đắm.

Xác chết rùng rợn trở thành những cấu trúc chưa có lời giải, nhờ đó hắn không còn sợ hãi nữa.
Nếu tấn công điểm này, nó sẽ xoay người lại.

Ba thi thể quây thành vòng, năm thi thể phân tán.

Bùa chú ở hướng phía tây nam sẽ được thi thể nâng lên…
“Bốp!”
“Á!”
Thời Kính Chi đang mê mẩn thì đầu trúng thêm một đòn đánh trời giáng khác.
Hắn cảm giác mình sắp bị lão già kia đánh cho đần đến nơi rồi, song không tiện nổi cáu, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi mà gằn: “Tiền bối?”
“Ngươi phải ăn cái gì đi.

Vừa rồi làm khá tốt đấy, đã biết dồn tâm dồn trí.

Tuy nhiên khi thật sự ra trận cũng phải tránh tình trạng quá tập trung, ngươi không thể chỉ động não mà quên phòng bị được.”
Bấy giờ Thời Kính Chi mới ngộ ra, mình xem quá chuyên tâm, đã hai canh giờ không cử động.

Mới bước một bước đầu óc đã choáng váng, hắn lại không kiềm được mà hộc máu, lại thêm hai chân tê dại khiến hắn suýt không thể giữ thăng bằng.
Trần Thiên Phàm nhóm lửa ngay tại chỗ rồi ném cho Thời Kính Chi một miếng bánh đường mật ngọt khé cổ.
“Ăn đi, ăn xong thì nghỉ ngơi một lát.”
“…!Tiền bối từng giao đấu với bí điển ạ?” Tâm phục khẩu phục, Thời Kính Chi ngồi ngay ngắn bên đống lửa.
Trần Thiên Phàm vừa vuốt râu vừa giở sổ chi chép: “Chừng hai, ba lần gì đấy.

Hồi ba bốn chục tuổi còn đối phó được chứ già hơn là chịu, chỉ có thể hợp tác với đám trẻ mà thôi.”
Thời Kính Chi trầm ngâm liếc cuốn sổ ghi chép cũ kỹ.
“Tiền bối vứt bỏ ký ức là để thành tiên sao?”
“Tuy ta làm vậy đúng là để tạo ra thân xác bất diệt nhưng thực chất ra, nhân quả không thể bị lược bỏ bằng cách đó.”
Trần Thiên Phàm nhàn nhã cắn một miếng bánh.
“Con người ấy à, ai cũng dễ trở nên mụ mị khi đối diện với quá khứ.

Phải bỏ quên hết thảy thì mới tránh cảnh đau buồn triền miên.

Như vậy đến lúc thành tiên, ta cũng sẽ không khổ sở vì trần thế nữa.”
“Dĩ nhiên, ta không xóa những chuyện vặt vãnh ngày thường…!Nếu không mà quên luôn cả việc bản thân mình là ai thì lại ngớ ngẩn quá.”
Có lẽ người bình thường không có chứng nghiên vật thường sống vô tư thế đấy, Thời Kính Chi thầm xuýt xoa.
Hắn cố nuốt miếng bánh ngọt, “Tiền bối chắc chắn thân xác bất diệt tồn tại à?”
“Thế gian này ít có ai được chết già một cách tự nhiên, hầu hết đều là chết bệnh.

Lục phủ ngũ tạng sẽ không có vấn đề cùng một lúc, do đó nơi nào suy yếu thì ta dùng dụng cụ thay thế đi thôi.

Ví dụ như Vệ Xuân, năm xưa bà ấy bị người ta đánh, về sau để lại di chứng thành ra bệnh tật đầy mình.

Nếu ta không đổi nội tạng cho thì bà ấy còn không thể sống đến năm bốn mươi tuổi nữa.”
Cảm giác nuối tiếc thoắt dấy lên trong lòng Thời Kính Chi, tiếc rằng vấn đề của hắn lại là kinh mạch toàn thân và những thứ liên quan đều hư hỏng, chứ nếu không mà thay đổi tí nội tạng ở đây thì chưa đến nỗi không còn lối thoát.
“Thân xác bất diệt à…!Vãn bối lại cho rằng phương pháp của tiền bối giống đi theo mong muốn chết già một cách tự nhiên hơn?”
“Vậy nên ta vẫn phải tìm thuật pháp.”
Mí mắt giật nhẹ, Trần Thiên Phàm lật giở cuốn sổ dày và nặng của mình một lúc lâu.


Sau đó lão đưa cho Thời Kính Chi xem một trang mình vừa tìm thấy.
“Thuở trai tráng lão phu từng đến nhiều nơi, nhưng kể ra thì mệt, ngươi tự xem đi…!Đây là truyền thuyết gia truyền ta tìm kiếm được, tiểu tử ngươi không còn nhiều thời gian, biết đâu lại phát hiện ra điều gì áp dụng được lên mình.”
Bất đồng với những ghi chép đơn giản ban nãy, trang này viết chi chít toàn chữ là chữ.

Mắt tinh như Thời Kính Chi mà đọc cũng hơi vất vả.
Chuyện này dính dáng đến thân xác bất diệt và đã được Trần Thiên Phàm trẻ tuổi ghi chép rất tận tường.
Thân bất tử thường dính líu tới truyền thuyết tiên phật, Trần Thiên Phàm năm đó cũng giống Thời Kính Chi bây giờ, ỷ mình trai tráng nên xông pha khắp lãnh thổ Đại Duẫn hòng truy tìm manh mối liên quan.
Lão từng có dịp đi qua thành Núi Cát ở biên giới tây bắc.

Trong sa mạc tiếp giáp chiến trường, Trần Thiên Phàm tìm thấy một làng mạc nhỏ lánh đời đã lâu.
Thông thường mỗi địa phương đều lưu truyền một sự tích nào đó dựa trên những gì đã thật sự xảy ra, mà Trần Thiên Phàm thì đã học được cách lược bớt cái giả, chắt lấy cái thật.

Chính tại làng mạc này, lão được nghe kể một truyền thuyết xưa nay chưa từng biết.
Ngôi làng có kích thước nhỏ bé, người dân không qua lại với bên ngoài, do đó hiển nhiên khi xảy ra một sự kiện lạ hiếm thấy, níu bất cứ ông bà lão nào thì họ cũng có thể kể đầu đuôi sự việc một cách sống động như thể bản thân đã chứng kiến tận mắt.
Hơn hai trăm năm trước, làng thường xuyên bị bọn cướp sa mạc và lũ sói tác oai tác quái.

Vào một ngày mùa đông nọ, đám cướp sa mạc bất chợt mất tăm hơi.

Không dưng có chuyện lạ, làng bèn cử một chàng trai trẻ can đảm đến hang ổ của toán cướp điều tra xem thế nào.
Kết quả, anh ta tìm thấy rất nhiều bộ xương còn lẫn lộn máu thịt nằm vương vãi.
Có vẻ như đám cướp đã bị thú hoang ăn thịt gần hết.

Mà giữa biển máu đầm đìa kia chỉ còn duy nhất một người sống sót.
Người này tuổi trẻ, vải vóc rách rưới trên thân trông giống như đã từng là quần áo đắt tiền, ngoại hình đẹp như tiên giáng trần.

Tiếc rằng lại là một kẻ đần độn.
Chàng trai gọi gã không thưa, hỏi gã không đáp, chỉ biết đứng ngẩn ngơ như một gốc cây đã chết khô.

Chàng trai tự suy ra rằng đối phương là nô lệ mà lũ cướp bắt về mua vui, nên mới đưa gã về làng để cùng vợ con chăm sóc.
Kể cả quái nhân không biết làm gì thì đứng yên đấy thôi là cũng đã vui cửa vui nhà rồi, nhưng đây gã rất khỏe, nuôi ít lâu là gã có thể giúp làm một số công việc nặng nhọc mà đơn giản thay gia đình họ.
Có điều nhiều năm trôi qua, quái nhân vẫn không biết nói, cũng không có phản ứng với bất kỳ ai.

Mỗi lúc không phải làm việc gì là gã sẽ tìm một chỗ trống để ngồi xuống rồi cứ ngồi vậy cả buổi, không hề nhúc nhích.
Người già trong làng bảo là “tim rữa rồi”, không cứu được.

Được cái dân làng chất phác, họ cũng chỉ coi như gã như một bức tranh phong cảnh chứ không quấy rầy đến gã.
Mười năm trôi qua trong bình yên vô sự.
Sau chục năm, chàng trai trẻ ban đầu đã thành người trung niên ngoài bốn chục, con gái anh ta đã lấy chồng sinh con, thậm chí cháu anh ta cũng đã mọc răng và tập nói.

Ấy vậy mà quái nhân trông vẫn như xưa, không có nếp nhăn, không có tóc bạc.
Nếu không phải vì dung mạo đẹp tuyệt trần và vẻ ngây ngô ngờ nghệch của quái nhân thì mọi người đã rơi vào sợ hãi.
Đỉnh điểm của truyền thuyết là vào trận tập kích của bầy sói.
Mùa đông năm nào ngôi làng cũng phải hứng chịu đôi ba lần bị chó sói tấn công.

Bình thường họ chỉ cần dựng rào chắn quanh làng và đóng kín cổng làng là được.

Ai ngờ năm ấy bầy sói có thêm một con sói yêu, nhờ vào trí khôn của mình, sói yêu đã chỉ huy bầy sói phá rào.
Hoảng sợ, mọi người lập tức về nhà đóng cửa, tắt nến.
Bấy giờ quái nhân đang dọn củi trong kho, người chủ thấy vậy thì tiện tay đẩy gã vào trong rồi dập đèn, lúc anh ta toan khóa cửa…

“Gió lạnh thổi qua, chỉ trong chớp mắt, cánh tay phải của người chủ đã không còn thịt mà chỉ còn là một khúc xương bầy nhầy máu thịt.”
Trần Thiên Phàm nuốt miếng bánh đường và hồ hởi kể.
“Lão phu đọc đi đọc lại truyền thuyết này mãi, đúng là hấp dẫn thật.”
Thời Kính Chi nhíu mày, chiêu thức của quái nhân mang lại một cảm giác quen thuộc rất lạ lùng.

Chẳng qua xét đến thời gian diễn ra câu chuyện nên hắn tiếp tục đọc trong yên lặng.
Sau khi bị trọng thương, người chủ vừa giận vừa sợ, tin rằng mình nuôi ong tay áo.

Đoạn anh ta chạy thục mạng về nhà và gài then cửa chặt chẽ, chỉ dám trông ra ngoài qua khe cửa sổ.
Quái nhân nhìn bàn tay nhuốm máu của mình, lần đầu để lộ nét mặt đau đớn trong suốt mười năm qua.
Gã lảo đảo lao ra khỏi phòng chứa củi và xông vào giữa bầy sói.
Nhà ở đây không có sân, trăng đêm vừa đủ sáng cho những gia đình xung quanh chứng kiến rõ ràng cảnh tượng hiện giờ.
Kẻ đẹp như trích tiên bị bầy sói hạ gục trong chớp mắt, tay chân bị xé đứt toạc, chết ngay tại chỗ.

Một giây sau, gã lại loạng choạng đứng dậy với tứ chi hoàn chỉnh trong khi đám sói còn chưa kịp ăn hết số tay chân cũ.
Bầy sói đói bị lột da rút xương chỉ trong khoảnh khắc kiếm khí lóe lên để rồi hóa thành từng tảng máu thịt nhớp nhúa.
Còn người kia, tản ra thứ sát ý rét lạnh, gã tay không xông vào giữa bầy thú dữ, đến khi xương chất thành núi, máu chảy thành sông, sương tuyết bị máu đông phủ đỏ.
Giữa trận cuồng sát, không biết vì sao mà dường như càng ngày quái nhân càng tỉnh táo, càng tỉnh táo lại càng tuyệt vọng.
Cái chết chớp nhoáng của bầy sói khiến sói yêu nổi giận.

Nó hung tợn bổ nhào về phía quái nhân rồi lại biểu diễn màn kịch phanh thây ngay trước mắt mọi người.

Chẳng qua bất luận ngã xuống bao nhiêu lần, quái nhân vẫn sẽ sống dậy.
Dưới ánh trăng vằng vặc, một sợi rễ máu mảnh nhỏ vụt bắn lên cao vút, như thể thứ đồ tà ma trỗi dậy từ vực sâu.
Chúng không ngừng tập hợp, thành hình, chữa trị vết thương.

Mà quái nhân như chẳng hề cảm giác được đau đớn, gã vẫn liên tục tay không tấn công sói yêu.

Nghe kể sau đó sói yêu hoảng sợ muốn bỏ chạy, nhưng đã bị người kia túm đuôi kéo về.
Nắng hửng dần lên, bầy sói không con nào sống sót.
Quái nhân tóc tai tán loạn, áo quần không đủ che thân, cơ thể nhuốc nhem đầy máu thịt.

Gã đứng yên lặng trước xác sói và chăm chú nhìn những người dân đang dần tụ tập.
Gã nói lời gì đó bằng giọng khàn khàn nhưng không ai nghe rõ.

Nhìn cánh tay bị trọng thương của người chủ, dân làng đồng lòng, cùng nau ném đá về phía quái nhân.
Quái nhân không nói thêm gì nữa.

Mặc cho dân làng tấn công, gã vẫn cúi đầu, xá một xá với làng.

Sau đó gã lột da sói yêu, khoác tấm da lên người rồi đi mất.
Cho đến cuối truyền thuyết thì vẫn không ai hay biết tin tức gì thêm về vị tiên yêu đó.
Thời Kính Chi chau mày.
Trần Thiên Phàm nhướng mày: “Ngươi cũng phát hiện ra rồi hả? Núi Cát ở gần địa bàn chính của giáo Xích Câu.

Đây là truyền thuyết từ hai trăm năm trước, trong khi vừa khéo, khoảng một trăm năm trước, giáo Xích Câu thu nạp Túc Chấp hay cũng là Tảo Cốt kiếm lừng danh giang hồ.

Kiếm pháp Tảo Cốt rất giống chiêu thức của quái nhân nọ, ta điều tra kỹ lưỡng một phen rồi, truyền thuyết này về cơ bản là có thật.”
“Tuy nhiên Túc Chấp chỉ sống tới năm chín mươi chín tuổi, cuối cùng ra đi êm đẹp.

Có lẽ quái nhân kia là tổ tiên của nhà họ Túc, chẳng qua thuật pháp bất tử thì không truyền lại được mà thôi.”
Thời Kính Chi: “Hơn hai trăm năm trước là thời kỳ cực thịnh của nữ vương Mật Lam, vậy nên tiền bối mới cho rằng quái nhân nọ có liên quan đến thuật pháp Mật Lam?”
Trần Thiên Phàm chẳng ngại Thời Kính Chi, lão tiểu cho lửa tắt ngấm.
“À, cái loại hiệu quả tà quái đấy thì ta chỉ nghĩ ra được thuật pháp Mật Lam thôi.

Dù người kia không dùng thuật pháp Mật Lam thì dám chắc cũng được nó dẫn dắt…!Tiểu tử này, nếu ngươi không tranh được thị nhục thì có thể thử con đường này, sẵn lão phu cũng đang cần người trợ giúp.”
Thời Kính Chi đáp lời mà lòng dạ rối bời.
Hắn từng tận mắt trông thấy cảnh tượng “hồi phục từ rễ máu”.

Dưới cấm địa, khi hắn chém phăng tượng thần thịt còn dang dở, nó đã lành lại theo cách này.

Doãn Từ vừa là “con cháu nhà họ Túc”, vừa truy xét tượng thần thịt, điều này chỉ là trùng hợp thôi sao?
Cảnh chiến đấu dưới lòng đất bấy giờ một lần nữa hiện lên trong đầu hắn.

Thời Kính Chi ngồi trên băng tuyết lạnh cóng mà lưng áo lại lấm tấm mồ hôi.

Càng nghĩ, cách thức hoạt động của tượng thần thịt càng quen, quen đến mức hắn bắt đầu thấy bức bối khó chịu.
Thời Kính Chi ngước mắt nhìn bí điển cách đó không xa.
Chúng giống nhau.
So với tượng thần thịt, bề ngoài bí điển lởm chởm hơn, sở hữu thuật pháp tà ác mà tượng thần thịt không có cũng như cần thôn tính vật bên ngoài nhằm bổ sung năng lượng.

Tuy nhiên phương thức hoạt động của chúng lại giống hệt nhau.
Đền thần thờ Thần quân của Vĩnh Thịnh được xây dựng năm nào? Hình như cũng từ hai trăm năm trước, cùng thời đại với bí điển.
Chuyện gì đã xảy ra vào hai trăm năm trước? Nếu bí điển là pháp khí nguyền rủa thì tượng thần thịt là cái gì?
Thời Kính Chi sởn gai ốc, hít thở khó khăn.
“…!Tiền bối, nếu chém lìa thi thể trên bí điển thì nó có sống lại không?”
Trần Thiên Phàm khinh bỉ: “Gì mà tiện thế.

Ngày trước bí điển lớn hơn bây giờ, xác bị chém ra là rơi mất thôi chứ không mọc bừa ra được.”
Nào ngờ hắn vừa toan thở phào thì Trần Thiên Phàm lại cố sống cố chết nói nốt một câu.
“Mấy cái xác kia chết ngắc rồi nên kinh mạch không liền mạch nữa, khí không lưu thông được thì sống lại kiểu gì? Nếu thật sự muốn thông khí thì phải dùng một khối thịt sống đã nối kinh mạch hoàn chỉnh mới được.”
Ví dụ như dùng yêu vật ăn mòn người sống, biến họ thành thịt nát “sống”, rồi đắp nặn từ từ.
Đã có người…!hoặc “cái gì” từng làm như thế.
Thời Kính Chi im lặng.
Người hắn lạnh toát giữa trời đất mênh mông.

Da thịt hắn như tờ giấy bị kim châm, gió rét có thể dễ dàng lọt qua khe hở và thấm vào xương cốt.

Vóc dáng khổng lồ của pho tượng thần dưới cấm địa hiện lên trước mắt, bức cho hắn không sao ngẩng đầu.
Thời Kính Chi nghiến răng, mùi máu tanh dần rỉ ra từ miệng hắn.
Lần đầu tiên hắn thấy thế giới quanh mình quá đỗi xa lạ.
Tượng thần thịt liên quan đến tiên, thị nhục cũng liên quan đến tiên.

Hiện giờ tượng thịt thần đang được mạ một lớp vỏ vàng và trở thành một thứ đồ xinh đẹp cho người ta thờ cúng.

Lời đồn thị nhục đem đến trường sinh đã làm dậy sóng giang hồ, nhưng liệu thứ “truyền thuyết trường sinh” đấy có phải chăng cũng chỉ là một lớp mạ vàng thôi không?
Chuyện tới nước này, hắn khó mà cảm thấy thần tiên trong chuyện kể hiền từ hòa ái cho được.
Tuy nhiên, dù đem lòng hoài nghi thì Thời Kính Chi cũng không thể phớt lờ đường sống duy nhất của mình.

Thân thể hắn như bị buộc vô số sợi tơ mang tên “khao khát truy tìm”, hắn bị chúng kìm chân, không thể đi theo con đường dự tính.
Cảm giác ấy làm người ta ghê tởm.
Nếu không có A Từ ở bên, chắc chắn hắn sẽ chọn xóa bỏ ký ức và tiếp tục mưu cầu sự sống một cách nhiệt tình mà mê muội.

Nói đúng ra, chỉ mới cách đây ít lâu thôi, hắn vẫn còn sợ hãi và do dự trước lựa chọn phá bỏ phong ấn.

Nhưng ngay tại khoảnh khắc này sự chần chừ của hắn đã bị ý chí lấn át, thậm chí Thời Kính Chi còn có mong muốn mãnh liệt bản thân có thể tự ra tay đào cái thứ phong ấn dính “tiên khí” từ đầu mình ra ngay lập tức.
Hắn đã quyết phá bỏ phong ấn này.
Trần Thiên Phàm không biết suy nghĩ trong lòng hắn, lão khoát tay ra hiệu cho Doãn Từ và Thi Trọng Vũ lại gần.
“Tối rồi, ban đêm âm khí nặng, bí điển sẽ khó xử lí hơn.

Đan ẩn khí cũng sắp hết hiệu lực, chúng ta về trước rồi mai tới tiếp.”
Nói đoạn lão thoăn thoắt ghi chép lại quan sát ngày hôm nay và nhanh chóng xóa bỏ trí nhớ.

Toàn bộ quá trình diễn ra nhẹ nhàng và tự nhiên như thể ăn cơm uống nước bình thường.
Quả nhiên bí điển không rời đi khi không còn đối thủ, thay vào đó nó chỉ chậm rãi quanh quẩn tại chỗ.
Chẳng qua, ngay trước lúc mọi người biến mất khỏi tầm mắt, bí điển khẽ ngẩng đầu nhìn theo hướng họ rời đi.
Trong một chớp nhoáng, muôn vàn đầu người chết đồng thời mở mắt, hình bóng bốn người giữa trời tuyết phản chiếu lại trên bạt ngàn những con ngươi đục ngầu.

Chỉ là miệng chúng còn đóng chặt, bí điển vẫn yên lặng như tờ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.