Bạn đang đọc Tiễn Thần – Chương 75: Lựa Chọn
Thời Kính Chi có vẻ bối rối trước kết luận của Trần Thiên Phàm.
Bản thân hắn có lòng mà thiếu sức, còn Doãn Từ thì chắc chắn không muốn góp trọn sức mình.
Đến giờ Thời Kính Chi vẫn chưa rõ lai lịch của học trò hắn.
Trước kia phải đến khi hắn gặp nguy hiểm dưới cấm địa hay bị tham điệp bao vây, tình trạng cực kỳ cấp bách, thì đối phương mới chịu để lộ khí thế thật sự của mình.
Trong khi đó, bí điển trước mắt tuy quái dị song lại không chủ động tấn công, thứ ràng buộc bọn họ cũng chỉ có thứ điều kiện chết giẫm “không được quá bạo lực” của tông Mật Sơn.
Lại nhìn vào tình hình hiện tại, Thi Trọng Vũ mất phần đầu ngón tay, những người khác không hề thương tích, thậm chí hắn và Trần Thiên Phàm còn không tham chiến.
Tình huống này hoàn toàn không giống trường hợp “rơi vào bước đường cùng”.
Thôi nào, vốn dĩ Doãn Từ muốn điều tra tượng thần, chuyến đi này chỉ là vì phong ấn, y bằng lòng góp một tay trong việc xử lí bí điển đã là nể tình lắm rồi.
Thời Kính Chi đang suy nghĩ thì thấy Doãn Từ bước tới cạnh Thi Trọng Vũ sau giây lát trầm ngâm.
“Thi cô nương, tại hạ có chuyện muốn thương lượng.”
Khoan đã, “Thi tiền bối” đã thành “Thi cô nương”? Mà việc Thi Trọng Vũ không tra hỏi thân phận của cái tên “A Từ” này cũng khá là hiếm thấy, tưởng đã bảo che giấu thân phận rồi cơ mà?
Bấy giờ Thi Trọng Vũ còn đang bận suy tư khi nghe nói Doãn Từ chưa dùng hết sức.
Hiện Doãn Từ chủ động gợi chuyện, nàng lập tức trả lời với vẻ hơi tìm tòi: “Xin cứ nói.”
Doãn Từ: “Không vội, tại hạ xem qua vết thương cho cô nương trước đã.
Bí điển này rất quái lạ, chưa biết chừng đã bị ảnh hưởng bởi thuật pháp.”
Thi Trọng Vũ đưa tay với vẻ nghi ngờ: “Vị…!ờm…!ngươi cũng nghiên cứu về thuật pháp à?”
“Biết sơ qua mà thôi.”
Nói đoạn hất tay áo, Doãn Từ nâng cái tay bị thương của Thi Trọng Vũ qua lớp áo của mình.
Thi Trọng Vũ chặt tay dứt khoát nên đã kịp thời loại bỏ ngón tay trúng thuật, có điều thuật pháp nọ không tầm thường khiến cho bề mặt vết thương không ngừng chảy máu.
Thêm vào đó, máu chảy ra có màu đỏ tươi bất thường làm người xem phải kinh hãi.
Thời Kính Chi: “…”
Mình mới thầy thuốc cơ mà? Dù không phải chăng nữa cũng nên nhờ Trần Thiên Phàm trị cho chứ? Có phải hôm nay đồ đệ mình chủ động hơi quá rồi không?
…!Không, có lẽ A Từ chỉ muốn điều tra cách thức tấn công của bí điển thôi.
Thời Kính Chi tự nghiêm túc trả lời những nghi vấn mọc ra tua tủa của mình.
Kế đó, Doãn Từ không hay biết tâm tình sư phụ vẫn đang trưng ra bộ mặt cẩn thận và khéo léo: “Thi cô nương xử lí rất nhanh nhạy.
Tuy nhiên thuật này đặc biệt nguy hiểm, nó hoạt động nhờ máu khiến cho vết thương của cô nương khó lành.
Cô nương nên nhờ Trần tiền bối xử lí cho thỏa đáng.”
Thái độ của y hiện giờ ôn hòa, tế nhị và có nét phóng khoáng của vai vế bề trên, khác biệt hẳn so với sự cung kính mà hời hợt ban đầu.
Địa vị của Thi Trọng Vũ ở phái Thái Hành không hề thấp, tuy nàng tính cách quật cường nhưng đầu óc không hề thiếu đi sự nhạy bén.
Đôi ba lời của Doãn Từ đã đủ để nàng nhận ra sự biến đổi tinh vi ở đối phương cũng như loáng thoáng đoán ra được hàm ý của “có chuyện cần thương lượng”.
“Chỉ là vết thương nhẹ mà thôi, không vội.
Các hạ đang có chuyện cần nói nên chúng ta cứ bàn chính sự trước đã.”
Nàng nhìn thẳng Doãn Từ.
Doãn Từ lùi về sau nửa bước rồi cúi chào đơn giản.
“Tại hạ Doãn Từ, đã từng gặp cô nương dưới quỷ mộ.”
Chưa chờ cho Thời Kính Chi chen miệng, Doãn Từ đã lấy lí do “hậu duệ nhà họ Túc” ra giải thích.
Bất đồng với cách đối xử trước Thời Kính Chi lúc bấy giờ, y kể rõ ràng thân phận “người áo trắng dưới quỷ mộ” của mình trước khi Thi Trọng Vũ kịp hiểu lầm.
Thi Trọng Vũ trưng ra bộ mặt nặng nề, còn Thời Kính Chi thì ngây người như phỗng.
Thời chưởng môn không biết tham gia cuộc đối thoại của họ như thế nào, bởi chính Doãn Từ cũng không hề chừa chỗ cho hắn nhúng tay mà gạt phăng hết thảy liên quan đến phái Khô Sơn.
Trong miệng học trò, mình chỉ là một kẻ đáng thương “bị y lợi dụng” chứ “không biết chuyện gì hết”.
Sau lời giải thích đơn giản nhưng rõ ràng của Doãn Từ, Thi Trọng Vũ không yên lặng quá lâu.
“Thì ra là thế.”
Thi Trọng Vũ thở dài.
“Phái ta từng điều tra manh mối về người-áo-trắng mà không có kết quả.
Doãn huynh đừng lo, tuy phái ta lục đục với Xích Câu nhưng không đến nỗi hành xử vô lý, giận cá chém thớt lên người nhà họ Túc.”
“Cô nương khoan dung rồi.”
“Có điều nếu huynh đã là người-áo-trắng thì ta phải gọi huynh là tiền bối.
Dưới quỷ mộ, người-áo-trắng cũng không làm hại môn đồ chính phái, vả lại vãn bối hiểu tiền bối không muốn để lộ thân phân người nhà Túc khi có Ô Huyết bà ở đó.”
Thi Trọng Vũ hơi cúi đầu, lời nói trở nên kính trọng hơn.
“Lần này bất luận là chuyến thăm tông Mật Sơn hay chuyện đối đầu cùng bí điển, vãn bối cũng là người được chiếu cố.
Vậy nên vãn bối mới là người phải cảm tạ tiền bối mới đúng.”
“Ta còn có chuyện cần tra xét, về sau sẽ hành động cùng phái Khô Sơn.
Hy vọng cô nương nể tình chuyến đi này mà chớ để lộ thân phận của ta.”
Thi Trọng Vũ ôm quyền, “Dĩ nhiên rồi.”
Khi cuộc trò chuyện của hai người họ kết thúc, Thời Kính Chi vẫn còn ngẩn ngơ, gió rét xung quanh như tiêu điều hơn trước.
Hắn vốn coi thực lực và thân phận của đối phương là bí mật riêng, là sự kết nối đặc biệt nào đó của hai người sau bao lần đồng cam cộng khổ.
Doãn Từ chỉ lột bỏ đôi chút vỏ bọc của y sau hai lần hắn chấp chới bên lằn ranh sinh tử.
Nào ngờ Thi Trọng Vũ chỉ mất đầu ngón tay mà học trò đã bộc bạch mọi thứ.
Thời Kính Chi có thể hiểu vì sao Doãn Từ làm như thế.
Một người cẩn thận như y chắc chắn phải có lí do để tự vạch trần thân phận, mà hẳn sẽ liên quan đến kế hoạch của y.
Tuy nhiên hắn vẫn không kìm nén được cảm xúc của mình.
Bây giờ Thi Trọng Vũ chẳng khác gì hắn nữa.
Doãn Từ không giấu giếm Thi Trọng Vũ.
Không ai biết rõ Thời Kính Chi về việc Doãn Từ thật sự có chuyện cần điều tra nên mới tìm một môn phái nhỏ để che mắt người đời.
Suy cho cùng, tình nghĩa giữa hai người họ vốn được dựng nên nhờ “quan hệ thầy trò” không khác trò đùa này đây.
Thái độ của Doãn Từ với Thi Trọng Vũ rất quen trong mắt Thời Kính Chi.
Những ngày đầu gặp nhau, hắn cũng từng được cảm nhận sự thiện chí điêu luyện ấy.
Như vậy vào lúc Doãn Từ cần tìm một “sư phụ” thì có người đó có là Trương Kính Chi hay Lý Kính Chi đều được hết.
Để rồi liệu có phải Doãn Từ cũng sẽ hết lòng với người ta sau nhiều năm tháng chung sống với nhau không?
Xét ra thì tuy tình cảm giữa họ đang dần chuyển từ nhạt nhòa sang sâu đậm, nhưng cuối cùng vẫn nằm ở phạm vi quan tâm giữa “tiền bối” và “vãn bối”.
Cũng không đặc biệt như hắn hằng tưởng tượng.
Thời Kính Chi bỗng thấy mịt mờ và ấm ức.
Trái tim như được thả vào ấm trà rồi đun nhỏ lửa.
Bên tai hắn lùng bùng âm thanh của bọt khí, mỗi bọt khí nổ ra một tiếng nói “như vậy không công bằng” nho nhỏ.
Thời Kính Chi vén vạt áo, ngồi xếp bằng trên nền tuyết, toan để tuyết xoa dịu “cái nhiễu sự” của mình.
Trong lúc đáy lòng chua xót, đột nhiên hắn ngộ ra lí do Trần Thiên Phàm xóa bỏ trí nhớ.
…!Đơn giản là vì duyên trần quá đỗi bỏng tay.
Nếu không quyết định vào đời trên núi Hồi Liên thì hắn đã thỏa mãn mà bấu chặt vào “mối ràng buộc của duyên trần”, nào đâu để ý Doãn Từ đối đãi người khác ra sao nữa chứ.
Bởi miễn có ràng buộc, thì Doãn Từ có khua chiêng gõ trống cưới một chục thê thiếp, rồi lại viết rõ thân phận thật lên đầu lâu đi rêu rao khắp phố, hắn cũng chẳng bận tâm.
Nhưng giờ đã khác.
Nỗi bức bối rục rịch trong tâm trí Thời chưởng môn, không biết đến từ đâu mà cũng không biết nên trút đi đâu, làm cho Thời chưởng môn trông vô cùng bất mãn.
Bên này, Thời Kính Chi đang ngột ngạt như một bình trà xinh đẹp mà kín miệng thì bên kia, Doãn Từ không hề hay biết.
Doãn Từ thấy thời khắc đến, bèn nhỏ giọng: “Còn một chuyện riêng, coi như ta trộm nhờ cô nương giúp đỡ.”
“Tiền bối cứ nói.”
“Ta có một người bạn từng đem lòng yêu mến Thời Sùng Ngọc phái Thái Hành.
Chuyện đã xảy ra được hai mươi năm rồi, ta không thể tìm ra manh mối về Thời Sùng Ngọc nên muốn hỏi cô nương, để cho bạn ta một câu trả lời…!Cô nương đã từng nghe đến Toái Ngọc Thương Thời Sùng Ngọc chưa?”
(*toái là vỡ)
Thi Trọng Vũ nhướn mày, “Thời chưởng môn…?”
“Không, Thời Kính Chi không liên quan đến chuyện này.
Trước kia ta từng suy đoán như vậy nhưng hóa ra chỉ là hiểu lầm.” Doãn Từ lại gạt Thời Kính Chi đi, “Nếu cô nương giúp đỡ lần này thì xem như ta nợ phái Thái Hành một ân huệ.”
Thời Sùng Ngọc không phải nhân vật quan trọng gì, Thi Trọng Vũ nhận lời thoải mái: “Vãn bối từng nghe tên người này, nhưng chuyện quá khứ thì phải tra rõ sổ ghi chép họ tên đệ tử trong phái đã.
Đúng là vãn bối có quyền hạn ấy, chờ kết thúc chuyến đi này vãn bối sẽ giúp tiền bối kiểm tra.”
“Đa tạ cô nương.”
Cuộc trò chuyện của họ mất cùng lắm là khoảng thời gian uống cạn một tuần trà.
Sau đó Thi Trọng Vũ đi nhờ lão Trần băng bó, còn Doãn Từ thì về bên Thời Kính Chi…!Không ổn rồi, sắc mặt sư phụ gà mờ sao mà trông xanh mét.
Nếu giờ đem đi đóng khung là có thể ra ngay bức họa yêu tinh trong thoại bản.
Thời Kính Chi trông không vui gì lắm, mà nguyên nhân không vui lại không giống lúc ở thôn Nguyên Tiên.
Bấy giờ nỗi giận của Thời Kính Chi hướng ra bên ngoài trong khi giờ lại chĩa vào bên trong, thành ra dương hỏa như sắp bốc ra từ thất khiếu.
Thế này là sao đây?
Là thấy bí điển khó xử lí nên lòng bứt rứt? Hay là thấy Trần Thiên Phàm tự loại bỏ trí nhớ, bản thân không biết lựa chọn thế nào nên căm hận số mạng bất công?
Thôi, cứ hỏi dò lần lượt vậy.
“Chuyện bí điển…!sư tôn không cần lo lắng.
Ta đã nói rõ thân phận với Thi cô nương nên lát nữa có thể dốc toàn bộ sức.”
Thời Kính Chi nhìn y đầy ẩn ý: “Chúng ta không cần phù, có bí điển cũng chẳng để làm gì.
A Từ không cần liều mạng thế.”
Doãn Từ nghẹn họng, mà không tiện kể chuyện bản thân lén lút cầu phù ra nên đành nói lảng đi: “Trần tiền bối muốn thuật pháp trên bí điển.
Ta góp thêm ít sức thì cũng coi như để tiền bối thấy thành ý của phái Khô Sơn.
Để sau này tiền bối xử lí phong ấn cho sư tôn cẩn thận hơn chút.”
“Ờ.”
Doãn Từ ngồi xuống bên cạnh Thời Kính Chi, cố nói giọng êm ái: “Sư tôn thấy thuật pháp vừa rồi chứ? Trần tiền bối ra tay nhuần nhuyễn vậy thì chắc hẳn sẽ xóa bỏ ký ức ổn thỏa thôi.”
“Ta quên hết chuyện trên núi Hồi Liên rồi ngươi vẫn thấy ổn thỏa à?”
Doãn Từ yên lặng chốc lát rồi nói thật.
“Còn sống là còn hy vọng.
Trận giải phong ấn quá nguy hiểm, tính mạng vẫn quan trọng hơn.”
“Không có hành trình lên núi Hồi Liên, ta sẽ lại trở về với trạng thái không có nổi tâm ma, cũng sẽ ngây dại coi ngươi như một đồ vật.” Thời Kính Chi quay đầu, giọng điệu như đang phải đấu tranh với chính bản thân.
“Như vậy việc còn sống cũng trở nên nhạt nhẽo.”
Càng nói, giọng hắn càng run.
Cơn run của hắn không bắt nguồn từ tức giận.
Mỗi lần nghĩ đến mối nguy hiểm hắn phải trải qua khi phá trận là nỗi hoảng sợ ồ ạt tràn vào đầu óc hắn, rồi bóp nghẹt cổ họng hắn.
Giống như người sợ độ cao đứng bên rìa vực sâu hun hút, người sợ nước mắc kẹt dưới đáy hồ.
Thời Kính Chi thở dốc, chân mềm oặt ra, cơ thể lạnh lẽo.
Chỉ mới thoáng ra quyết định thôi mà tim phổi hắn đã như sắp vỡ, hai tai ù ù.
Nhưng hắn không lún vào điên cuồng như trước.
Xem ra cái nhân tâm mới hình thành của hắn có tác dụng rồi, Thời Kính Chi thầm nhủ.
Phát hiện trạng thái khác thường của đối phương, Doãn Từ lập tức túm chặt cổ tay hắn: “Nghiện vật?”
“Ừ, nghiện vật.”
Thời Kính Chi biết mình cần bình tĩnh lại mà không thành công.
Sợi ấm ức mỏng manh không khác nào đổ dầu vào lửa, để rồi đốt cháy tâm trí hắn.
“Ta cũng không muốn do dự, chỉ là khó lòng dứt bỏ hồi ức quý báu.” Thời Kính Chi nhìn thẳng Doãn Từ, “A Từ, ta biết thật ra ngươi không cần gì cả.
Nếu ngươi chỉ hy vọng ta sống sót thì ngươi nên đối xử tệ với ta hơn.”
Hắn cố thuyết phục bản thân dứt bỏ đoạn ký ức ngắn ngủi ấy, ấy thế mà càng nghĩ đến, ký ức lại càng nở rộ hơn.
Không tính đến hồi ức bị phong ấn thì có lẽ đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất của hắn kể từ lúc chào đời.
Hắn nghĩ, nếu xóa bỏ trí nhớ, hắn sẽ biến thành người như Trần Thiên Phàm: dù người ngươi từng rất đỗi quan tâm chết đi trước mắt, ngươi vẫn có thể giẫm lên thi thể đối phương mà tiếp tục truy đuổi mục tiêu của mình.
Thời Kính Chi vừa cảm thấy thế cũng tốt, có thể tập trung tìm phương pháp sống thêm, lại vừa cảm thấy đây không phải ý muốn của mình.
Thậm chí hắn còn mong thời gian dừng lại ở cái đêm hai người gắn bó với nhau, cái đêm hắn được giải thoát cách đây không lâu ấy hơn.
Hắn chưa bao giờ dằn vặt đến thế, nhưng cũng chưa từng cảm nhận rõ ràng rằng mình đang sống” tới vậy.
Hắn không biết nên làm gì.
Thân thể hắn điên cuồng bác bỏ suy nghĩ “mạo hiểm”, toàn thân hắn nóng bừng lên, đôi mắt dần chuyển đỏ.
Mà ở giữa tầm mắt màu máu ấy, Doãn Từ bỗng đổi vị trí sang ngồi đối diện với hắn.
“Đối xử tệ với người? Nói cái gì ngu xuẩn vậy.”
Thở dài, Doãn Từ áp tay lên hai bên tai sư phụ.
“Nếu chuyện phong ấn giày vò người như vậy thì cứ để ta nói thẳng thế này: Thời Kính Chi, ta chỉ có duy nhất một ý nghĩ.
Ta không muốn ngươi chết.”
Nói đoạn, Doãn Từ để lộ ánh mắt dịu dàng như thể cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng nào đó.
“Bất kể ngươi coi ta là đồ đệ, bạn bè, hay tiền bối, ta cũng không có quyền nhúng tay vào lựa chọn của ngươi.
Nếu để hoàn thành lời hứa sống lâu trăm tuổi mà khuyên ngươi xóa bỏ trí nhớ thì đúng là bỉ ổi.”
“Nhưng nếu ngươi xóa bỏ trí nhớ, ta sẽ lại bù cho ngươi một chuyến lên núi Hồi Liên, lại cho ngươi một trái tim người thường.
Nếu ngươi muốn mạo hiểm, ta sẽ dốc toàn sức lực giúp ngươi có thêm khả năng sống sót.”
“Chọn đi, ta che chở cho ngươi.”
Người này thật quá thể, Thời Kính Chi nghĩ.
Bất luận Doãn Từ nói thật lòng hay không thì ngay tại giờ khắc ấy, Thời Kính Chi cũng không nỡ chọn quên đi.
Nỗi hoảng sợ điên cuồng chưa phai mất, song trái tim Thời Kính Chi càng đập càng ổn định lại.
Dòng suy nghĩ rối bời dần yên ả và hóa thành luồng hơi nóng.
“Ta muốn phá bỏ phong ấn.”
Thời Kính Chi nghe thấy mình nói vậy.
“Nếu quên hết chuyện ở núi Hồi Liên thì vi sư cũng quên mất trận so tài “truy tìm gốc gác” mất…!Vậy chẳng phải rất thiệt thòi à.”
Dứt lời, Thời Kính Chi kéo hai tay Doãn Từ xuống, “Đời này ngươi chỉ có một sư phụ là ta thôi, đừng có mà vô lễ.”
Nhờ luôn được một bàn tay kéo lấy trong cơn tuyệt vọng, dường như hắn đã quen dần với việc sống chung cùng nỗi sợ của bản thân.
Doãn Từ nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Thấy Thời Kính Chi bình tĩnh lại, cuối cùng y mới nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Cũng được.
Chờ lát nữa ta dùng Tảo Cốt kiếm nghênh chiến với địch, sư tôn tranh thủ rảnh rỗi đến quan sát đi.
Xem đôi ba ngày có khi nó lại hữu ích với người cũng chưa biết chừng.”.