Tiễn Thần

Chương 5: Môn Thần


Bạn đang đọc Tiễn Thần – Chương 5: Môn Thần


Thời Kính Chi hào phóng chìa cổ tay: “Ngọc trụy à? Xem đi, xem thoải mái.”
Doãn Từ áp mu bàn tay lên cổ tay Thời Kính Chi, làm bộ ngắm mặt vòng, thực tế là đang lặng lẽ chẩn mạch.

Thời Kính Chi hiện giờ tạm thời ăn ấm mặc no, nghỉ ngơi khoan khoái, y có thể tra xét kỹ càng hơn.
Chốc lát sau, nét mặt Doãn Từ đã thoáng đổi.
“Chưa tham khảo tư liệu và thợ điêu khắc mà chỉ bán không thôi chắc cũng phải được mười lượng bạc.” Thời Kính Chi thở dài, “Xem xong chưa, ta…!Ục!”
Hắn muốn xoay người hộc máu.
Doãn Từ thu tay, nằm quay lưng lại: “Xem xong rồi, ngươi ngủ đi.”
Thời Kính Chi lầm rầm mấy tiếng, cất gọn khăn tay dính máu rồi chẳng mấy chốc nhịp thở đã đều đều.

Doãn Từ mở hí mắt nhìn bóng tối trong phòng.
Thời Kính Chi không phải cao thủ giả trang.

Hắn không nói dối tuổi, chỉ vừa vặn hai mươi lẻ bảy.

Đặc biệt ở chỗ kinh mạch người này vô cùng kì quái, bất luận nhìn ở góc độ nào thì cơ thể hắn cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà- Thời Kính Chi chỉ có thể sống tối đa thêm một năm, nếu không có phương án khác.
Nhưng hắn không giống một kẻ hấp hối.
Ba trăm năm sống trên đời, để tìm cách chết, Doãn Từ cũng từng giở qua vô vàn sách vở nhân gian.

Y so sánh chứng bệnh của Thời Kính Chi với những gì gặp trên sách mà lại chẳng có câu trả lời.

Trừ kinh mạch sắp tan, Thời Kính Chi thậm chí có thể được coi là khỏe mạnh.
Không thì được nguyên nhân, tất không thể dùng thuốc.
Chẳng trách Thời Kính Chi không muốn bán lại miếng ngọc trên tay, chắc hẳn muốn xuống mộ tìm thị thịt.

Trên đời không tìm được thuốc chữa, trông đợi vào vật truyền thuyết cũng là chuyện thường tình.
Doãn Từ nhắm mắt, lồng ngực cũng bất giác nhẹ nhàng hơn.

Nếu Thời Kính Chi không sống được bao lâu nữa…!thì phái Khô Sơn rồi sẽ ra sao? Sư đồ chỉ là trò chơi nhỏ, cùng chơi với hắn cũng chẳng hại gì.
Nếu thị thịt thật sự tồn tại thì tất nhiên phải thuộc về mình.

Chờ chuyện quỷ mộ lắng xuống, Thời Kính Chi không sống được mấy ngày, bản thân mình thậm chí có thể thoải mái hơn trước mặt hắn mà không cần lo phải giải quyết hậu quả gọn gàng.
Rạng sáng hôm sau.
Thời Kính Chi vừa dậy đã phát hiện ra đồ đệ nhà mình tự dưng không hiếu thuận gì lắm nữa.
Sư phụ mình đây thì tự giác dậy rõ sớm để còn dạy tên nhóc này luyện công.


Ấy thế mà sau khi bị hắn lay lay đôi ba cái, Doãn Từ mới bất đắc dĩ mở mắt, thậm chí ánh mắt còn mơ hồ sát khí.
Thời Kính Chi: “Còn không dậy nữa là vi sư hộc máu lên mặt ngươi đấy.”
Doãn Từ lằng nhà lằng nhằng mãi mới ngồi được dậy, giọng đỡ ngoan ngoãn hơn hẳn hôm qua: “Mới giờ dần.”
“Tuổi ngươi không nhỏ, phải luyện tập chăm chỉ gấp đôi mới bù cho thiếu sót này được.” Thời Kính Chi nghiêm khắc thò tay đòi cởϊ áσ Doãn Từ: “Cởi ra cởi ra.”
Doãn Từ vừa chậm chạp quay đầu nhìn hắn vừa giữ chặt cổ áo mình: “Chẳng lẽ sư tôn là hồ tiên thật?”
Thời Kính Chi: “Hồ cái đầu ngươi…!mau cởϊ áσ ra ta dẫn dắt kinh mạch cho ngươi, học xong nội công là hoàn thành hết nửa rồi.”
Lúc này Doãn Từ mới ồ một tiếng rồi ung dung cởϊ áσ.
Thời Kính Chi quan sát Doãn Từ từ sau lưng.

Lưng người này xinh đẹp mà đầy sức sống, màu da đồng nhất với da cổ và cánh tay.

Hắn chỉ thấy một vài vết sẹo nhỏ, ngoài ra không có kẽ nứt nào kỳ lạ.
Mình đã quá đa nghi? Thời Kính Chi lắc đầu, rồi dán tay lên lưng Doãn Từ.
Để tránh trông quá lúng túng, hắn định dùng sở trường đả thông kinh mạch cho đồ đệ hòng lấy lại cái uy cho mình.

Ai ngờ chân khí truyền lại như đá trầm đáy biển, không còn tung tích.

Ngơ ngác hồi lâu, hắn lại tiếp tục truyền khí với vẻ kiên quyết không tin, ấy thế nhưng kinh mạch Doãn Từ vẫn không hề phản ứng.
Thời Kính Chi ngây người tại chỗ.

Tổn thọ rồi, trầy trật mãi mới lừa được một đồ đệ hiền lành, cuối cùng lại là vòi rỉ nước!
Nhưng đã nhỡ diễn rồi thì đành phải diễn nốt, chứ cũng đâu thể bảo Doãn Từ ngủ tiếp đi như không có chuyện gì xảy ra được.

Hắn gắng gượng vã mồ hôi một hồi, rồi lại nhấn cái đầu muốn quay qua ngó của Doãn Từ về chỗ cũ.
“Sư tôn, có phải ta có vấn đề gì không?” Doãn Từ mở lời.
“À à, có hơi không hợp luyện nội công lắm.” Thời Kính Chi làm ra vẻ sâu sắc khó dò, “Nhưng không sao, để vi sư điều chỉnh hướng tu luyện cho ngươi…!Giờ ta đói quá, ngươi đi làm chút đồ ăn sáng trước, no thỏa rồi luyện tập cũng tốt hơn.”
Doãn Từ liếc nhìn những vì sao lốm đốm đứng sờ sờ ngoài cửa sổ, nét mặt dần trở nên khó nói.
Thời Kính Chi: “Không được làm nũng, người tập võ chúng ta phải dậy sớm hơn gà.”
“…!Được rồi.”
Thật lòng Doãn Từ cũng khá ngạc nhiên.
Thời Kính Chi chỉ có nội công làm vốn, mà mình thì tổn thương kinh mạch không thể luyện nội lực.

Đã không học được thì còn niệm chi tình nghĩa thầy trò.

Cứ tiếp tục thế này, dù bản thân mình có thật sự là dân miền núi vô tri thì cũng sẽ không tin phục Thời Kính Chi được nữa.

Về lý thuyết Thời Kính Chi nên nhận thêm một tên đồ đệ khác, rồi phó mặc cho mình làm một tay bếp nhàn rỗi mới phải.

Ấy vậy mà hắn không những không nói thật, còn có vẻ muốn dạy tới cùng.
Doãn Từ vừa nghĩ vừa lựa nguyên liệu chưa dùng đến tối qua làm một bát canh phỉ thúy bạch ngọc, lại tiện hấp hai chiếc bánh bao nhân thịt ăn kèm.
(*xem nguyên liệu có vẻ là cải chíp/ hoặc bất cứ loại cải xanh nào đó, với đậu phụ)
Đúng lúc này Thời Kính Chi vác lá cờ chạy ra sân như kẻ trộm.

Doãn Từ đang tiện rảnh tay, liền lặng lẽ nhìn theo.
Sau đó thấy người nọ vung cột cờ, bắt đầu luyện đao pháp.

Xem xong mấy chiêu, nét mặt Doãn Từ cũng bắt đầu nghiêm túc.
Đây chính xác là đao pháp của sát thủ giáo Xích Câu, nói chính xác hơn là đao pháp mà chúng dùng tấn công Thời Kính Chi.

Thời Kính Chi vung cờ hết lần này tới lần khác, từ trúc trắc đến thành thạo, cuối cùng thậm chí còn có thể hóa giải chiêu thức và tinh luyện ra được ba chiêu.

Từ động tác có thể thấy Thời Kính Chi quả thực không quen dùng đao kiếm, gân cốt hắn thiếu sự nhuần nhuyễn, có lẽ vừa rồi hắn chỉ tập nhờ vào ngộ tính mà thôi.
Tiếp theo hắn mô phỏng lại bộ pháp của đám sát thủ hết một lượt, rồi mới ngẩng đầu, sắc mặt đã thêm phần khí thế.
Doãn Từ im lặng, tên nhóc này rõ là muốn học đến đâu dùng đến đấy, tiện cất làm vốn cho mình.

Lại nói, nếu Thời Kính Chi có tài đến vậy thì sao không được nhắc tới khi tra xét về “họ Thời ở Dịch đô”?
Cơm sáng lên bàn.

Thời Kính Chi miệng ngậm bánh bao, tay không ngừng khua khoắng: “Vi sư chọn cho ngươi ba chiêu đao pháp và một chiêu bộ pháp.

Tuy nhiên ngươi chưa luyện gân cốt bao giờ, bây giờ đi đứng tấn hai canh giờ trước đã.

Đợi nắm vững cơ bản ta lại truyền cho ngươi.”
Doãn Từ bình tĩnh: “Được.

Có điều…”
“Có điều?”
“Ta không thích đao, mà thích kiếm.”
Thời Kính Chi: “…!Tuổi trẻ đừng kén chọn! Mau đi đứng tấn cho ta!”
Doãn Từ: “Đao pháp này có tên không?”

Thời Kính Chi liếc nhìn bát canh phỉ thúy bạch ngọc trên bàn: “Đao pháp này tên là Bạch Ngọc Thanh đao, nhớ lấy.”
Đao Đậu Phụ chứ gì? Đã nhớ.

Doãn Từ hắng giọng: “Còn mong sư tôn dạy bảo nhiều hơn.”
“Lát nữa vi sư tấn mẫu ngươi xem, rồi ngươi tiếp tục tự mình luyện tập.” Thời Kính Chi mỉm cười, “Còn vi sư phải về nối giấc.”
…!Vẫn cứ nên làm thịt tên nhóc này trước thì hơn, Doãn Từ bình tĩnh nghĩ.
Dĩ nhiên Doãn ma đầu sẽ chẳng chịu nghe lời.

Thời Kính Chi ngủ say xong là y đi tìm một xó thoải mái ngoài sân nằm nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không bao lâu sau, Trương thẩm thức dậy, bị Doãn Từ ngoài sân dọa cho hết hồn chim én.
“Người ta nói kẻ bạc đầu vắng giấc, chẳng ngờ trai tráng như cháu còn dậy sớm hơn ta.” Có lẽ là bởi có thêm ấn tượng cháu ngoan nên bà cư xử với Doãn Từ rất mực ôn hòa.
“Nhà bếp có canh đậu phụ cải thảo, mời thẩm thẩm nếm thử xem sao.” Doãn Từ mỉm cười, sửa tên bát canh cho bớt phần khoa trương.
“Không vội, ta đi dán môn thần lên cửa cho kịp giờ lành.

Mấy ngày trước trời đổ cơn mưa lạnh, ngồi vẽ thôi cũng đến cóng cả người…!Chao ôi, đằng này cao quá…”
Thấy ánh mắt thiết tha của Trương thẩm, Doãn Từ đành phải tiếp tục làm cháu ngoan: “Thẩm để ta dán.”
“Ta nghe Thời lang kể nhà cháu ở trên núi.” Trương thẩm húp thìa canh nóng, nếp nhăn như cũng mềm mại ra dưới làn hơi mơ hồ.

“Chỗ cháu có dán môn thần không?”
“Không dán.”
“Dán vẫn tốt hơn.

Có song thần phù hộ thì không tà ma quỷ quái nào xâm nhập được.” Bà lão lẩm bẩm đầy thành kính.
Doãn Từ mở bức họa môn thần.

Có hai bức họa, một bức vẽ Tướng quân hung tợn đầu báo mắt trợn tròn, một bức vẽ quan văn tóc bạc cốt cách thần tiên.

Hai bức tranh đầu sặc sỡ sắc màu với lối vẽ cường điệu, khiến cho biểu cảm nhân vật trở nên vô cùng sống động, thoạt nhìn đã biết không rẻ tiền.
“Đấy là song kiệt dựng nước Đại Duẫn ta đấy, là tinh tú hạ phàm, toàn là bậc thần tiên.” Thấy Doãn Từ hơi khựng lại, Trương thẩm cho rằng y tò mò với hai bức họa này.

“Vẽ đẹp chứ? Nếu cháu thích thì trưa ta đi mua giúp hai người hai bức.

Ta quen cái người vẽ tranh, có thể tiết kiệm chút tiền.

Hai cháu mỗi người một bức, giữ bên mình có thể trừ tà…”
Doãn Từ khách khí: “Đa tạ thẩm thẩm.

Chẳng qua chúng ta lên đường gấp gáp, chỉ e sẽ làm bẩn làm nhăn mà đắc tội với tiên nhân.”
Trương thẩm lấy làm tiếc nuối, đành im lặng tiếp tục ăn canh.
Thời Kính Chi ngủ dậy khi mặt trời đã treo cao ngất.


Hắn không hề biết ngượng là gì, còn ôn tồn hỏi Doãn Từ: “Đứng tấn vững rồi chứ?”
Còn chưa chờ Doãn Từ mở miệng, hắn đã chọc tay vào lưng Doãn Từ.

Doãn Từ không tránh, nhận cú chọc này.
“Không tệ, vững đấy, xem ra không lười biếng.” Thời Kính Chi hài lòng nhận xét, đoạn nói với Trương thẩm.

“Tỷ tỷ đổi môn thần rồi sao? Nhìn rất quý giá.”
Bà già cười tươi rói: “Phải, là đồ đệ cậu dán giúp ta đấy.”
“Có thể A Từ không biết, vị Tướng quân kia là Liệt An hầu- Tôn Vọng, còn cụ già là Quốc sư Hạ Thừa An.

Hai vị này được gọi là song kiệt dựng nước- thiên hạ Đại Duẫn đây có mặt trên đời chính là nhờ công hai vị.”
Thấy tâm trạng bà lão vui vẻ, Thời Kính Chi cũng trò chuyện vài câu.
“Ngày xưa khi Thái tổ băng hà thì Thái tử hẵng còn thơ ấu.

Liệt An hầu vì thế mà làm Nhiếp chính vương hết mười năm, chinh chiến khắp nơi, ổn định Đại Duẫn.

Ấy thế nhưng không hề dòm ngó hoàng quyền.

Còn Quốc sư…!Lúc mới đóng đô, Đại Duẫn vừa gặp hạn lớn hai năm liên tiếp vừa bệnh dịch tứ phương, Hạ công bỏ mạng tế Trời.

Đổi lấy Đại Duẫn đến giờ mưa thuận gió hòa chưa từng gặp thiên tai.”
“Hai vị đều là nhân vật thổi bừng vận mệnh cho đất nước, gọi là thần tiên hạ phàm cũng chẳng quá lời.

Ta phải nói là…!Ưm!”
Doãn Từ nhét bánh bao vào miệng Thời Kính Chi: “Sư tôn, ta ghét nhất là nghe sử, vừa nghe đã thấy nhức đầu.”
Thời Kính Chi từ tốn nhai bánh bao, sau đó quệt miệng nói: “Được rồi, vi sư dẫn ngươi ra ngoài dạo cảnh.”
Dạo cảnh thong thả hết cả ngày.

Thấy mặt trời sắp lặn, Thời Kính Chi lại đưa Doãn Từ vào một quán trọ thay vì trở về chỗ Trương thẩm.
Doãn Từ ngẩng đầu, chỉ thấy bốn chữ “Quán trọ Thuận Hòa” đỏ thắm.

Quán trọ này trang hoàng lộng lẫy, nghiễm nhiên trên cửa cũng dán môn thần, tranh dập lá vàng viền sợi cũng vàng, trông còn tinh tế hơn cửa nhà Trương thẩm.

Doãn Từ nhìn chốc lát rồi hững hờ dời mắt, xoay người.
Vừa xoay đã bị người lạ sau lưng va phải.
Cú va chạm không lấy gì làm mạnh mẽ, cùng lắm cũng chỉ hơi loạng choạng chút mà thôi.

Nào ngờ kẻ lạ mặt lại rên lên rồi ngã bệt xuống đất, trông như bị thương nghiêm trọng lắm.
Doãn Từ: “…?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.