Bạn đang đọc Tiễn Thần – Chương 4: Phái Núi Khô
Doãn Từ âm thầm giật mình.
Đồng phục môn phái không dính máu, áo trong dính máu đã được thay.
Để thêm phần chắc chắn, y còn cố tình lượn lờ trên phố, chen chúc giữa đám đông; đường phố không thiếu mùi thức ăn thối rữa, mùi vị hỗn tạp có thể gột sạch mùi máu sót lại trên người y.
Nhưng y sẽ không tin nếu bảo rằng Thời Kính Chi thật sự ghét máu gà.
Doãn Từ vung dao, gà trên thớt tròng trành, tách thành nhiều khối.
Châu Tê là chốn hẻm trăng hoa, mỹ nhân nhiều như mắc cửi.
Thời Kính Chi không điểm son thoa phấn, chẳng chói lọi bằng các nàng hoa lệ.
Ngoại hình của hắn lừa được mụ Lý, chứ chẳng gạt được người già ở châu Tê- các bà sống quen giữa đất thị phi này, yêu ma quỷ quái dạng nào đều gặp cả, lòng cảnh giác không tồi.
Ấy thế mà Thời Kính Chi vẫn có thể hòa nhập với các bà chỉ trong thời gian ngắn, phải nói bụng dạ khó lường.
Doãn Từ làm gà xào gừng và cá giòn chua ngọt, thêm hai món rau, một vò rượu đục, cơm bái sư coi như đã hoàn thành.
Lúc này Thời Kính Chi không chừa miệng lải nhải mà ăn sạch sẽ, cuối cùng uể oải lên giường, rõ ràng đã no căng rốn.
Nhĩ phòng nhà Trương thẩm thiếu hơi người, chuyên để đồ lặt vặt.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường cũ trải chiếu lác, còn coi như sạch sẽ.
Thời Kính Chi nằm bẹp trên giường, kết hợp với hoàn cảnh điêu tàn xung quanh, thì trông hắn như sắp hẹo.
“A Từ…” Thời Kính Chi thều thào như nói lời trăng trối.
“Giúp vi sư…!mua chút sơn tra tiêu thực…”
Doãn Từ hít sâu một hơi, không phân biệt được người này là loại tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, hay là thật sự ngu đần: “Sư tôn không thể tự bào chế thuốc?”
Thời Kính Chi: “Dã tật cần thuốc đắng, không muốn dùng.”
Doãn Từ: “…”
Nhận thấy ý tứ ghét bỏ trong mắt đồ đệ, Thời Kính Chi gượng dậy: “Vi sư không phải đồ ham ăn biếng làm.
Chỉ vì trước kia chưa từng được ăn một bữa cơm no, nên mới nhất thời thỏa thích—–“
“Sao lại không được ăn một bữa cơm no?”
Thời Kính Chi không nói phét.
Lần đầu gặp mặt trên núi Khô, sự yếu ớt của hắn quả đã vượt qua một cơn đói bình thường.
Tuy nhiên tiền hắn mang theo không nhiều, mà cũng lại không ít, không đến nỗi không ăn nổi bữa cơm.
Thời Kính Chi: “Cơm dở, không ăn vào.”
Doãn Từ: “…!Ta đi đây, cáo từ.”
“Gượm đã gượm đã.” Thời Kính Chi lại mò ra một túi tiền với vẻ mặt cha hiền.
“Ngươi mới vào thành, cứ tiện đi dạo chơi nhiều chút, ta không vội.”
Doãn Từ xách túi tiền rồi rời đi đầu không ngoảnh lại- y vừa mới sắm chức cháu thảo cho người, giờ chẳng muốn chen chân lấy một vai con hiếu.
Chờ Doãn Từ khuất bóng, Thời Kính Chi mới thong thả đốt thuốc bột.
Không bao lâu sau, một con chim sẻ mập đậu bên cửa sổ.
Hắn liếc nhìn nó, đưa tay túm lại gần rồi gỡ miếng lụa mỏng trên chân nó xuống.
Đọc xong nội dung Thời Kính Chi lại dùng cán dao xắt thuốc chấm chu sa và bạch cập, đoạn vẽ những hoa văn mảnh mịn trên miếng lụa là.
Con chim sẻ mập như có tính người.
Nó ngoan ngoãn chờ Thời Kính Chi cột miếng lụa vào chân rồi mới sải cánh bay đi.
Thời Kính Chi nằm lại xuống giường, xoa bụng, tiếp tục trầm ngâm.
Doãn Từ bên ngoài đã sớm đi xa.
Y mua một chiếc nón có mạng miễn cưỡng che được mặt, và dừng lại trước một nhà lộng lẫy.
“Báo cho Tôn lão gia tử, người nhà họ Túc tới gặp.”
Châu Tê sầm uất, gần Duyệt Thủy các thì lại càng quyền quý, y vừa khéo có người bạn xưa sinh sống tại nơi này.
Tôn Hoài Cẩn đã ngoài trăm tuổi.
Thời niên thiếu lão được Túc Chấp- cũng chính là Doãn Từ cứu mạng và nhận vào giáo Xích Câu.
Cả trí tuệ lẫn số phận của lão đều không tệ, làm người biến tiến biết lùi, sau khi phát tài thì quay lại con đường làm ăn đứng đắn.
Hiện giờ lão con cháu đầy đàn, là phú hào nức tiếng, quan hệ mật thiết với bề quan.
Vốn đã chịu ân, sau lại được Doãn Từ giúp đỡ đến lúc trưởng thành, thế nên mấy thập niên qua lão vẫn rất kín miệng, lúc này mới được tiếp xúc một phần nhỏ bí mật của Doãn Từ.
Không bao lâu sau bọn người hầu dẫn Doãn Từ đến lối cửa ngầm, mời vào trong.
Tôn Hoài Cẩn tĩnh tọa ngoài sân, người quắt như hồ đào.
Lão mặc tơ lụa khoác áo lông, nếp nhăn trên khóe mắt sắp bít kín tầm nhìn của lão.
Thấy Doãn Từ, giữa nếp nhăn chồng chất ánh lên ánh sáng nhẹ nhàng.
Lão vẫy lui nô bộc, tự mình nhích lại gần chậu lửa: “Túc đại ca.”
“Hoài Cẩn.” Doãn Từ gật đầu.
“Lần trước gặp huynh đã là năm năm trước.” Lão ho mấy tiếng, “Không nghĩ huynh và ta còn có thể gặp nhau khi tại thế.”
Doãn Từ chưa từng khách sáo: “Phải, năm nay ngươi đã một trăm lẻ năm đúng chứ, chịu đựng rất giỏi.”
Lão già phá lên cười, tiếng cười nghe còn dở hơn là tiếng quạ: “Nào có, chỉ là một bộ xương cằn.
Đại ca sẽ không lên điện tam bảo chơi không, nào, vậy huynh tìm ta có chuyện gì?”
“Nghe ngóng một người.” Doãn Từ nói, “Thời Kính Chi, Dịch đô, buôn bán dược liệu.”
Tôn Hoài Cẩn nhắm mắt, sắc mặt thay đổi mấy lần: “Dịch đô quả có một nhà bán thuốc họ Thời, năm xưa từng giao thiệp chút ít với nơi đây.
Nhà này làm ăn không lớn, nếu đại ca muốn tìm dược liệu, không bằng để lão hủ…”
Doãn Từ lắc đầu.
Tôn Hoài Cẩn: “Nhà họ Thời này quả thực không nổi bật, ta không có ấn tượng gì với lớp con cháu nhà họ.
Đại ca dùng trước một chung trà nóng, rồi ta sai người tra kỹ một phen.”
Dứt lời lão gõ mạnh gậy xuống sàn.
Một đầy tớ điếc khom người tiến lại và xòe lòng bàn tay, để lão Tôn viết chữ truyền đạt ý.
“Hoài Cẩn, ngươi không hứng thú với quỷ mộ sao?” Doãn Từ Doãn Từ nhấp ngụm trà, đột nhiên mở miệng.
Khuôn mặt nhăn như hồ đào của lão Tôn thoáng run: “Tặng không thanh kiếm đệ nhất thiên hạ cho ta, thì ta cũng không nhấc nổi.
Người đã già, thân đã vô dụng, nhen củi khô cũng chẳng cháy được nữa rồi.”
Nói đoạn lão nhìn lên không trung, ánh mắt phảng phất đôi phần buồn bã: “Năm xưa theo đại ca cưỡi ngựa vung đao, thật là vui sướng, vui sướng…”
“Ngươi không muốn vật trường sinh?” Doãn Từ vẫn hờ hững.
“Ta đã sống đủ dưới bộ dạng này rồi, nay chỉ chờ đến lúc ông trời nhận ta thôi.” Tôn Hoài Cẩn cười nói.
“Chẳng lẽ đại ca muốn dùng vật trường sinh ủ độc?”
Túc Chấp muốn chết mà chẳng toại đã nhiều năm, Tôn Hoài Cẩn cũng hiểu mục đích của vị đại ca này.
Tin đồn hấp dẫn nhất về quỷ mộ nói rằng: giáo chủ Lăng giáo tìm được phương pháp trường sinh, phần còn lại gã thả vào mộ rỗng, cũng đặt đầu mối bên trong quỷ mộ.
Có người biết chuyện thề với trời đã từng nghe gã đề cập đến chuyện “tìm thấy thị thịt”.
Ăn thị thịt, ắt được trường sinh.
Thứ này có thể ban cho người ta tuổi thọ vĩnh hằng, thì chưa biết chừng có thể chế ra độc dược mạnh nhất thiên hạ.
“Ta không thiếu thời gian, tiện đường ghé xem thử.” Doãn Từ không phủ nhận, “…!Chẳng qua bao nhiêu năm rồi, đến một kẻ trường sinh ta còn không gặp gỡ, nên cũng khó nói vật này là thật hay trò lừa.”
Tôn Hoài Cẩn thở dài: “Vậy nguyên nhân huynh không già không chết…”
Doãn Từ: “Không biết.
Đâu đâu cũng là ngõ cụt, ta tìm đã mệt rồi.”
Nói đến đây thì đầy tớ điếc đến trình tờ giấy, đoạn châm thêm trà cho Doãn Từ.
Tôn Hoài Cẩn liếc qua rồi ném giấy vào chậu lửa: “Thời Kính Chi, con thứ năm nhà họ Thời, bên dưới còn có một em trai.
Từ nhỏ đã không ưa đọc sách, chỉ muốn xông xáo giang hồ.
Đến giờ chưa từng phạm lỗi, là một đứa trẻ ngoan.”
Doãn Từ yên lặng hồi lâu: “Tin tức có nhầm được không?”
Tôn Hoài Cẩn cười: “Đại ca không tin cả ta sao?”
Doãn Từ không đáp: “Được rồi.
Nếu hắn không phụ ta, thì ta cũng không làm hại hắn.”
Sau khi rời khỏi nhà họ Tôn, Doãn Từ tiện tay mua một xâu kẹo hồ lô rồi mang về dỗ “đứa trẻ ngoan” nọ.
Thời Kính Chi cũng không câu nệ hình dạng sơn tra mà ăn rất vui vẻ.
“Tối nay chúng ta lập môn phái.
Khụ…!người ta rỉ tai nhau cảnh đêm châu Tê rất tráng lệ, chúng ta cũng tranh thủ ngắm mòn mắt đi thôi.” Thời Kính Chi chưa nói xong đã lại hộc máu.
Doãn Từ: “Không cần miễn cưỡng thế.”
“A Từ, ngươi không hiểu, thời gian là vàng là bạc.” Thời Kính Chi lắc đầu chậm rãi, “Lại đây nào, ta thoa cao trị bỏng cho ngươi trước.
Bỏ mặc cả ngày cẩn thận đau ốm.”
Chẳng bao lâu sau Doãn Từ đã lết một thân nồng nặc mùi thuốc lên đường.
Mùi cao trị bỏng quá gay mũi, y thậm chí còn len lén nếm thử, nhưng không nếm ra được thứ gì khác thường nên lại đành thôi.
Sắc trời âm u, ánh đèn lộng lẫy.
Người đi đường tấp nập chẳng kém ban ngày.
Mùi rượu hòa hương phấn kéo lòng người mê man.
Duyệt Thủy các xây một cửa tiệm ngay chính giữa thành, đèn lồng xanh lục trông quá độ gai mắt.
Vào cửa, trung tâm đại sảnh treo một miếng da trắng tuyết.
Một thác nước có cơ quan được đặt trên tấm da, nước thuốc từ đây tưới xuống từ từ và liên tục, giữ cho tấm da luôn luôn ướŧ áŧ.
Những miếng lưu ly trong suốt được dựng bốn phía cơ quan, tỏ rõ không thể chạm vào.
Miếng da động nhẹ, chữ bằng mực đen ngay ngắn bên trên thay đổi theo chu kỳ, thi thoảng còn hiện ra mấy bức tranh người.
Đệ tử Duyệt Thủy các đứng bao quanh tấm da, ai nấy đều nhấc bút và ghi chép nội dung không ngừng nghỉ.
“A Từ, thấy chứ? Thứ này tên là Áo văn tự, là da của nhuyễn ngư yêu.
Tổng các ở Dịch đô chỉ cần viết chữ là các nơi khác sẽ được đồng bộ thông tin, rất mực thần kỳ.
Trên đời chỉ có Duyệt Thủy các biết dưỡng da, nghe đồn Áo văn tự trong cung cũng là do đệ tử nhà này bảo dưỡng…”
Doãn Từ rất phối hợp mà trợn mắt há mồm.
“Tương tự, áo văn tự của Phân các có thể truyền tin cho Tổng các, ghi danh môn phái cũng sẽ được truyền tin bởi thứ này.” Thời Kính Chi nhỏ giọng dần dần, hắn móc túi tiền một cách rất chi là lần lữa, rồi bắt đầu đếm từng mẩu bạc vụn.
“Ghi danh cần những mười hai lượng bạc trắng đấy.”
Đệ tử phụ trách của Duyệt Thủy các phía đối diện có thái độ rất tốt, vẫn kiên nhẫn chờ hắn đếm.
Thời Kính Chi móc trong túi tiền một ít, trong hòm thuốc một ít, gắng gượng mãi cũng gom đủ mười hai lượng bạc, đoạn đẩy lên trước với vẻ đầy lưu luyến.
“Tên môn phái?” Đệ tử Duyệt Thủy các kiểm tra bạc xong thì nhấc bút.
Thời Kính Chi: “Phái Núi Khô, tổng cộng hai thầy trò.
Ta là chưởng môn Thời Kính Chi, vị này là Doãn Từ, đệ tử cuối cùng của ta.”
Doãn Từ quay mặt đi, im lặng.
Vừa mới thu được đại đệ tử mà đã đóng cửa rồi, động cơ rõ ràng quá đỗi.
Đệ tử Duyệt Thủy các hiểu ra: “Ra là vậy, cho đủ tư cách vào quỷ mộ nhỉ.”
Thời Kính Chi mỉm cười, đáng tiếc hắn đeo mặt nạ, cười chẳng sát thương được nhiều mấy.
“Các vị rửa tay trước rồi ký tên in dấu tay đi.” Đệ tử bưng ra một chậu nước thuốc nhỏ.
“Đừng lo, thuốc này dùng để rửa ngón tay.
Có khả năng phòng ngừa kẻ xấu giả mạo dân lành hoặc là một người bái nhập nhiều môn phái…!Chậc, quỷ mộ vừa xuất hiện là khối kẻ thừa cơ lẻn vào.”
Nước thuốc bình thường không thể lột được áo da quỷ, Doãn Từ liền thoải mái làm theo.
“Được rồi, phái Núi Khô chính thức được thành lập.
Bất luận về sau hai vị buôn bán hay được người khác quyên tặng, thì đều có thể ghi dưới danh nghĩa phái Núi Khô.
Muốn bảo lưu môn phái thì phải nộp mười hai lượng bạc trắng trước giao thừa hàng năm.
Có vấn đề khác có thể báo với người ghi danh…”
Đệ tử Duyệt Thủy các vừa nhắc nhở vừa múa bút như bay.
“Hai vị có nhà chứ? Không có thì địa điểm môn phái có thể tạm thời bỏ trống.”
Thời Kính Chi ấp úng cả hồi rồi quay sang hỏi Doãn Từ: “Nhà ngươi ở đâu?”
Doãn Từ nghiêm túc: “Cứ coi như không có nhà đi.”
Đệ tử Duyệt Thủy các không lấy gì làm ngạc nhiên lắm, chỉ đưa một mặt vòng nhỏ nhắn và xinh đẹp tới: “Đây là ngọc trụy của Duyệt Thủy các, có thể treo trên tín vật chưởng môn, mời Lục chưởng môn.”
Ra ngoài, Thời Kính Chi mới móc đại miếng ngọc trụy lên lá cờ “thuốc đến bệnh tan” của hắn.
Doãn Từ mặc xác hắn, biến ngay thành hành lý hình người mà theo chân Thời Kính Chi đi loạn.
Thời chưởng môn hết ngó chỗ này lại đến ghé đằng kia, dạo mát đến tận khuya mới trở về nhà.
Vào nhà, hắn chuyển ngọc trụy lên cổ tay với vẻ mặt thỏa mãn.
Doãn Từ thì trải rơm xuống đất, chuẩn bị ngả lưng đánh giấc.
“A Từ, lên ngủ chung đi.” Thời Kính Chi nằm ép sát tường, “Vi sư nào phải người chú trọng lễ nghĩa.”
Doãn Từ: “Ta sợ nửa đêm ngươi hộc máu đẫm người ta.”
Thời Kính Chi: “Đừng ngại…!À ngươi nói chuyện này hả, ta sẽ nhớ xoay người.”
Doãn Từ thở dài, ôm chăn đệm lên giường, hơi mệt lòng chút.
Tên nhãi Thời Kính Chi này không lúc nào giúp y được bớt lo- bất kể là mạch não kỳ ba hay là dự mưu dò xét, thì y cũng tạm thời chưa nhìn thấu được.
Nghĩ đoạn Doãn Từ lại nhớ: “Sư tôn, ta có thể xem miếng ngọc trụy kia chốc lát được không?”
Hiếm có cơ hội ở gần thì không thể bỏ qua như thế.
Để y lại dò mạch một lần, xem xem rốt cuộc tên nhóc này có vấn đề gì.