Bạn đang đọc Tiễn Thần – Chương 11: Kim Và Mộc
Trong lúc ở lại tầng một nghỉ ngơi, mọi người đã tra xét hết một lượt quan tài nhưng chỉ thấy từng núi xương người mòn chất chồng bên trong.
Mặt Kim Lam như tờ vàng mã, nôn thốc nôn tháo xong xuôi mới bình tĩnh lại được.
Chân Kim Lam từng bị thương, nay chịu một đòn của Sợi U Sầu khiến hắn ta đi đường tập tễnh.
Diêm Thanh đề xuất cõng, bị Kim Lam từ chối.
“Đây quả thực là công việc của tôi tớ, nhưng mộ này nguy hiểm bộn bề, ngươi cứ cố sống sót được đi đã.” Kim Lam lắc đầu, “Ta tự mình đi được.”
Diêm Thanh ậm ừ, rồi chợt hít hà: “Trên tầng có tiếng động.”
Doãn Từ tập trung nghe, quả nhiên nghe được tiếng móng cào rất khẽ như có kẻ dùng móng tay nạo ván gỗ.
Thời Kính Chi liếc nhìn chuỗi ngọc Huyết Cốt trắng bóc, lại bắt đầu run lẩy bẩy.
“Vừa rồi ta chưa uống thuốc độc, cảm giác vẫn đủ sức.
Để ta lên xem xem.” Doãn Từ chỉ thiếu nước dán thẳng dòng chữ “Gan ta to” lên mặt.
Thời Kính Chi: “Ngươi chưa uống?”
Doãn Từ ái ngại: “Lần đầu gặp yêu quái quái đản vậy nên chưa kịp hoàn hồn.” Nếu uống rồi mà bị phát hiện ra không có triệu chứng trúng độc, thì sẽ phiền phức kha khá.
Thời Kính Chi mím miệng, im lặng hồi lâu: “Ta đi cùng ngươi.
Dưới này phiền Thi cô nương để ý.”
Doãn Từ nhìn hắn vẻ bất ngờ.
Tầng trên trống trải, chính giữa đặt một chiếc quan tài tuyệt đẹp màu đỏ thẫm.
Mùi tanh nồng nặc khắp xung quanh còn đan xen chút hương ngọt kỳ lạ.
Doãn Từ biết mùi ngọt tanh này, trong quan tài giấu độc Khâm Nguyên.
Sắp đặt kiểu này rất tàn nhẫn.
Độc Khâm Nguyên nhẹ mùi, rất dễ bị át bởi mùi hôi thi thể, đồng nghĩa với việc cực khó phát hiện ra.
Khi đối phó với Sợi U Sầu, các cao thủ đều sẽ uống thuốc độc tự vệ như Thi Trọng Vũ.
Dù đã dùng thuốc giải thì độc tố đọng trong cơ thể cũng chưa thể biến mất tức thì.
Lúc này lại trúng thêm một loại độc mạnh, độc trùng độc, có là thần tiên cũng khó lòng cứu chữa.
Độc Khâm Nguyên cực kỳ hiếm gặp, Doãn Từ chỉ từng tìm được một chén nhỏ.
Thời Kính Chi có nhạy bén đến đâu thì cũng không thể nhận rõ một loại độc chưa tiếp xúc.
Nếu sập bẫy, sư tôn bé nhỏ của y sẽ chết chắc.
Thời Kính Chi có vẻ cảm nhận được nguy hiểm, hắn hắng giọng nói: “Về lý thuyết nắp quan tài sẽ có cơ quan, thường là độc hoặc là trù rủa.
Chiếc quan tài này trông chẳng lành, chúng ta vẫn nên…”
Doãn Từ đưa lưng về phía hắn, cố tình tỏ ra nôn nóng: “Trước kia ta đã mở vô số quan tài, rất thạo tay.”
Thời Kính Chi chưa kịp nói gì thêm, Doãn Từ đã xông tới mở nắp quan tài.
Tiếng rắc vang lên, xung quanh quan tài chợt dựng đứng một bức tường mỏng và trong suốt.
Thời Kính Chi vốn đã lập tức đuổi theo nhưng chỉ kịp đâm sầm vào bức tường, hắn kêu rên một tiếng.
Doãn Từ ngó lơ.
Sau khi mở nắp quan tài, y thật sự bị phấn độc Khâm Nguyên phun kín mặt.
Không hổ là độc hiếm nhân gian, vị rất mạnh, thậm chí còn hơi xộc lên não.
Doãn Từ chép miệng, trở tay đè cổ thứ trong quan tài.
Thứ này mặc lụa mỏng có hoa, mắt đẹp thẹn thùng mà rạng rỡ, ngoại hình thiếu nữ.
Nhưng là giáo chủ đời trước của giáo Xích Câu, Doãn Từ có thể nhận ra bản thể của nó chỉ trong chớp mắt:
Một con rối xác hoàn hảo.
Nó không phải yêu vật, mà được chế tạo bằng thi thể tươi mới, nom hệt người sống, thường đi kèm với thuật pháp mê hoặc.
Doãn Từ khống chế tâm cơ quan của nó, động tác nhanh mạnh và chính xác.
Nó không thể cử động, chỉ có thể biến ra biểu cảm rưng rưng nước mắt, nhìn mà quặn lòng thương tâm.
Nhưng tim Doãn ma đầu cứng như sắt, không thèm chớp mắt lấy một lần.
Chưa nói đến buông tay, chỉ cần thả lỏng tay đôi chút là thứ này đã có thể nhào lên cắn xé y.
Dù bản thân Doãn Từ thì ổn nhưng sau lưng y còn có Thời Kính Chi, đổi người sống lấy tấm thịt ôi này thì y chẳng ham hố lắm.
Thấy Doãn Từ không rung động, thuật pháp lại thay đổi lần nữa.
Chớp mắt con rối xác đã biến thành một chàng trai tuấn tú trong trạng thái yếu ớt.
Doãn Từ: “…?” Thợ chế tác suy xét toàn diện thật.
Chỉ tiếc trông còn chưa đẹp bằng sư phụ gà mờ nhà y.
Doãn Từ càng siết mạnh hơn.
Rối xác lại thay đổi khuôn mặt.
Một khuôn mặt mà Doãn Từ hiểu rất rõ.
Thuật pháp có tác dụng trực tiếp lên tinh thần, nó biến ra ngoại hình thật sự của Doãn Từ- người trong quan tài có sắc mặt tái nhợt, tóc đen dài như mực, lồng ngực phập phồng, biểu cảm đau đớn và tuyệt vọng.
Nó nhìn y với vẻ van nài, để lộ cảm giác tan vỡ kỳ dị.
Nhưng Doãn Từ mỉm cười, y khẽ nhếch môi thầm nói với con rối xác.
“Vậy thì phải là ước mong thành sự thật.”
Dứt lời, Doãn Từ lại dồn thêm sức.
Y đã quá tay.
Bộ xương phát ra âm thanh rạn vỡ, tâm cơ quan nứt toạc.
Ảo ảnh bỗng tan đi, con rối xác quay về với khuôn mặt thật của mình.
Một thi thể đàn bà nằm yên lặng trong quan tài, hai mắt nhắm nghiền, mũi phân hủy hầu hết, khuôn mặt bị bệnh hoa liễu ăn mòn như yêu quỷ.
Doãn Từ lạnh lùng buông tay, xương cốt nứt rạn lại như bình thường.
Y không quay đầu mà tiếp tục tựa lên quan tài, rút cây trâm ngắn trên tóc cái xác nữ.
Sau đó y khẽ vén áo, dùng tay chọc thủng lồng ngực và cắm trâm vào trái tim đang đập của mình.
Vết thương của y lành rất nhanh nhưng lại không dễ dàng loại bỏ dị vật.
Tim đập khó khăn, cách một lớp áo Da Quỷ thì mặt mũi Doãn Từ vẫn tái rợn người.
Xong xuôi Doãn Từ mới nôn ra máu, đoạn che kín vết thương trên lồng ngực.
Y không hề di chuyển, vẫn luôn quay lưng về phía Thời Kính Chi.
Dưới góc nhìn của Thời Kính Chi thì y chỉ vừa mở nắp quan tài, đứng bất động chốc lát, rồi khuỵu xuống mà thôi.
Đúng lúc này bức tường ngăn cách bất chợt nổ tung.
Cầm theo lá cờ rực lửa, Thời Kính Chi thở hồng hộc mà xông lên trước.
Hiển nhiên độ vững của bức tường ngăn đã làm hao tổn không ít sức lực của Thời Kính Chi.
Thấy vạt áo đầy máu của Doãn Từ, ánh mắt Thời Kính Chi lóe lên lửa giận.
“Đừng chạm vào quan tài, có độc.” Doãn Từ vịn vai Thời Kính Chi, yếu ớt nói.
“Thừa lời, ta đã bảo ngươi!”
Thời Kính Chi nắm cổ tay y, bắt mạch với vẻ nghiến răng nghiến lợi: “Trạng thái yếu tim…!Chết tiệt, không phải ta đã bảo ngươi đợi rồi sao?”
“Phái Thái Hành lớn mạnh, trong khi chúng ta chỉ có hai người.
Nếu nơi này thật sự có bảo vật, ta sợ bọn họ…”
“Phái Thái Hành không phải là bọn cướp.” Thời Kính Chi vừa sưng sỉa mặt mày vừa lục hòm thuốc tìm một chiếc lọ bằng ngọc lưu ly.
“Uống cạn ngay! Nếu ban nãy ngươi uống thuốc độc thì chắc chắn lúc này đã mất mạng rồi.”
Thời Kính Chi cẩn thận dìu Doãn Từ nằm xuống, tiếp đó lại luống cuống chế thuốc.
Doãn Từ uống thuốc rất ngoan, nét mặt rất hối lỗi.
Cuối cùng Thời Kính Chi cũng buông nắm đấm, thôi không tẩn cho người bệnh một trận nữa.
Thú vị thật, Doãn Từ làm lơ cơn đau mà thầm nghĩ bụng.
Cơn giận vừa rồi của Thời Kính Chi không giống giả vờ, Thời Kính Chi đã thật sự giận dữ.
Sự “lợi dụng” của người này đối với mình có lẽ không chỉ dừng ở mục đích gom đủ số lượng.
Chẳng lẽ hắn thật lòng coi mình như đồ đệ? Vậy thì chẳng khác chuyện tiếu lâm.
Tiếng nổ của bức tường không hề nhỏ, bốn người dưới tầng đều vội chạy lên.
Thấy cảnh tượng trước mắt, Thi Trọng Vũ thoáng sững lại, rồi kế đó thở dài: “Thời chưởng môn.”
“Để Thi cô nương chê cười rồi, đồ đệ của ta được ta nhặt trong núi, chưa hiểu chuyện đời.” Nét mặt Thời Kính Chi chùng xuống, “Quan tài có độc, thứ bên trong giống như rối xác, mời Thi cô nương tra xét.”
Thi Trọng Vũ vung gươm, quan tài nát vụn, những tấm ván gỗ đổ rạp ra ngoài.
Châu báu trong quan tài rơi vãi tán loạn nhưng không một ai đến nhặt.
“Quả là rối xác.
Hình như tâm cơ quan của nó có vấn đề, đồ đệ nhà ngài rất may mắn.” Tâm cơ quan thường cực kỳ vững chắc và hầu như không thể phá bằng tay không, vậy nên Thi Trọng Vũ cũng không vội nghi ngờ Doãn Từ.
“Độc cậu ấy trúng cũng rất lạ, đây là lần đầu ta gặp trạng thái yếu tim như thế này.
Tuy nhiên tình hình đã tạm ổn định.” Thời Kính Chi lại bón ít thuốc cho Doãn Từ, đoạn quệt mồ hôi.
“Có tiếng gì đó.” Diêm Thanh chợt chỉ con rối xác.
“Trong đó có tiếng ma sát.”
Thời Kính Chi và Thi Trọng Vũ liếc nhìn nhau.
Sau đó Thi Trọng Vũ dùng lụa quấn tay, cẩn thận kiểm tra con rối xác.
Nàng vạch mí mắt con rối, phát hiện hai con ngươi sáp rỗng ruột.
Nàng liền cho Diêm Thanh nghe ngóng tỉ mỉ, đoạn rút từ xương sống thi thể ra một thanh đoản kiếm màu đen.
Doãn Từ vừa giả vờ yếu ớt vừa liếc mắt trộm nhìn.
Thi Trọng Vũ xẻ con mắt sáp, từ bên trong lăn xuống hai viên ngọc.
Viên ngọc trong mắt trái ánh lên ánh sáng màu vàng nhạt, còn bên mắt phải thì ảm đạm, nom giống gỗ.
“Xem nào…!Một viên Bất hoán kim, một viên Phật châu gỗ.
Một kiếm Điếu Ảnh, và một vài châu báu đắt tiền khác.”
Thẩm Chu cắn cắn đầu bút: “Hai vị chưởng môn định phân chia thế nào?”
Thi Trọng Vũ thở dài: “Phái Khô Sơn có ơn cứu mạng, mời Thời chưởng môn chọn trước.”
Doãn Từ liếc nhìn viên Phật châu gỗ, rồi lại nhìn Thời Kính Chi.
Thời Kính Chi trầm ngâm hồi lâu, đáp dứt khoát: “Ta muốn Phật châu gỗ và kiếm Điếu Ảnh.”
Thẩm Chu nhướng mày: “Thật sao? Với tính cách của Diêm Bất Độ thì viên Phật châu hoàn toàn có khả năng là đồ giả.
Kiếm Điếu Ảnh tuy được chế tạo bởi thợ có danh nhưng giống với đồ sưu tầm hơn là thần binh.
Hai thứ này cộng lại đều chẳng bằng một mảnh Bất hoán kim đấy.”
“Mang danh ơn cứu mạng nhưng ta cũng trộm võ công của Thi cô nương, chuyện này khỏi cần nhắc lại.”
Thời Kính Chi lại nhét thêm viên thuốc vào miệng Doãn Từ, nhắc nhở y im lặng.
“Bất hoán kim quý bởi có thể chế tạo thần binh.
Song môn phái nghèo nàn như chúng ta đến một vũ khí ra hồn còn chẳng có, lấy đâu ra đồ rèn Bất hoán kim?”
Doãn Từ để lộ ánh mắt tán thưởng.
Tuy Bất hoán kim có thể đổi được hằng hà sa số tiền vàng, nhưng lại không có nhiều giá trị với hai người bọn họ, chẳng thà thừa cơ nhường cho phái Thái Hành, tiện đổi lấy một ân huệ khác.
Lấy một thanh kiếm Điếu Ảnh không nhiều giá trị và một viên Phật châu không biết dùng được vào đâu là vừa khéo để Thi Trọng Vũ khó có thể phản đối.
…!Hơn nữa, dường như chỉ có viên Phật châu này có khả năng liên quan đến thị thịt.
Thời Kính Chi bình thường ầm ĩ, nhưng đến lúc cần vẫn rất tỉnh táo.
Quả nhiên, Thi Trọng Vũ gật đầu, vẻ khen ngợi thoáng vụt qua nét mặt nàng: “Đa tạ Thời chưởng môn.
Tốt hơn hết ngài nên lấy chút châu báu nhẹ nhàng, lên mộ sẽ có ích.”
Thời Kính Chi gật đầu.
Doãn Từ còn nằm dưới đất, hắn cũng không định rời đi xa nên chỉ tiện nhìn quanh chân.
Dưới ánh đèn, một cây trâm ngắn lóe ánh vàng, kiểu dáng gần giống với cây trâm trong tim Doãn Từ.
Thời Kính Chi nhìn chằm chằm rồi nhặt nó lên.
Hắn mân mê chiếc trâm một hồi trong yên lặng.
“Cái này đi.” Một lát sau, Thời Kính Chi nói với vẻ mất tập trung.
Tiếp theo vừa ngồi xuống cạnh Doãn Từ vừa nhét trâm vào túi áo: “A Từ, còn để chuyện hôm nay xảy ra lần nữa là ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi sư môn.
Niệm tình ngươi phạm lỗi lần đầu, ta chỉ phạt ngươi nửa năm tiền tiêu vặt.”
Doãn Từ: “…” Này huynh đệ, hình như ngươi chỉ sống được thêm mỗi một năm.
Thời Kính Chi dứt lời lại đặt thanh kiếm bên cạnh Doãn Từ: “Còn cái này…!ngươi bái ta làm thầy, ta vẫn chưa đưa ngươi lễ vật gì.
Ngươi thích kiếm đúng không? Vậy dùng nó đi.”
Doãn Từ cười yếu ớt: “Sư tôn, vừa đấm vừa xoa sao?”
“Còn chẳng phải vì thấy ngươi phúc dày lớn mệnh chắc.
Nếu ngươi sống sót qua đại nạn thì cái phúc sau này chúng ta đều san sẻ.”
Thời Kính Chi lại gượng cười: “…!Suy cho cùng chỉ với riêng mạch yếu tim này của ngươi thôi thì lẽ ra ngươi đã chết rồi.”
_________
Tác giả có lời:
Rối xác: Ngươi xem đi, ngươi sắp chết rồi, ngươi sắp chết rồi, đây chính là bộ dạng ngươi lúc chết đấy!
Doãn Từ: ? May mắn vậy sao.
Thời Kính Chi: …!Trừ lương, trừ 50% lương!