Tiễn Thần

Chương 10: Sợi U Sầu


Bạn đang đọc Tiễn Thần – Chương 10: Sợi U Sầu


Có tiếng Thẩm Chu nói vọng từ xa: “Về lý thuyết mười người chỉ cần một đệ tử Duyệt Thủy các đi kèm mà thôi.

Các ngươi tổng cộng có năm người, mình ta đi cùng là đủ, thêm nữa chỉ tổ thêm phiền.”
Kim Lam giật mình: “Ngươi đến lúc nào vậy?”
“Từ khi Thời chưởng môn bắt đầu nhảy múa.” Thẩm Chu nở nụ cười lộ má lúm.
Nàng tiếp tục nói trước khi Thời Kính Chi kịp lúng túng: “Ta biết thuật này.

Thuật này được đặt tên là bóng dính, dùng để chỉ đường.

Chẳng qua tạc tượng chỉ đường vừa tốn kém vừa không có cái nhìn toàn diện, thế nên hiện giờ đã bị thất truyền, không ngờ còn được gặp ở nơi này…!Thời chưởng môn xin hãy lùi về sau mười bước.

Yên tâm, nó chỉ là ảnh rỗng, không thể gây hại cho ngươi.”
Thời Kính Chi lùi về sau mười bước.

Ban đầu ảnh ảo vẫn tiếp tục bám sát, nhưng được nửa chừng lại bỗng nhiên dừng bước không đi theo hắn nữa.
“Đây là tình huống xảy ra khi đi sai đường.

Thời chưởng môn, mời tiến lên hai mươi bước về phía ngã ba.”
Thời Kính Chi làm theo, ảnh ảo đi trước hắn, tự động chọn một con đường.
Thẩm Chu: “Mọi người thấy đấy, nó đang chỉ đường.”
Kim Lam: “…!Phiền thế này bảo sao lại thất truyền.

Dùng la bàn không phải tiện hơn à? Ai rảnh quá đi tạo ra thứ này vậy?”
Doãn Từ bình tĩnh đáp: “Chắc là người cô đơn.”
Diêm Thanh trầm ngâm: “Ta không đi được không? Ta không cần bảo vật.”
“Không được.” Thi Trọng Vũ lắc đầu, “Ban nãy ngươi phát hiện tiếng bước chân đầu tiên, ta cần thính giác của ngươi.

Trở về ta sẽ bẩm báo chuyện này với chưởng môn, tranh công trạng cho ngươi.”
Diêm Thanh đáp tiếng ỉu xìu, Doãn Từ quay sang nhìn cậu ta.
Từ lúc đụng vào trước đấy y đã nhận ra võ công tên mù rất bình thường, thậm chí còn ở dưới Kim Lam.

Nhưng kẻ phát hiện ra bóng dính thì võ công sẽ không kém.

Sợ rằng không thể giải thích được chỉ bằng cái cớ đôi tai bén nhạy.
Chẳng lẽ thuật pháp này có điều kiện sàng lọc khác?
Đến thăm quỷ mộ là đúng, được chứng kiến hết chuyện hay này đến chuyện hay khác.
Doãn Từ mỉm cười chọc tên mù: “Này Diêm đại ca, ta chỉ có thể đi theo sư tôn ta trong khi ngươi có Thi nữ hiệp che chở.

Ngươi xem thế mà ta còn dám đi đấy, người ta nói dám mạo hiểm mới được phú quý còn gì.”
Thời Kính Chi: “…!Đồ nhi ngoan, cũng đâu cần phải thẳng thắn thế chứ.”
Kim Lam run như cái sàng mà không dám ho he gì trước mặt đại sư tỷ.


Vậy nên ba người phái Thái Hành, hai người phái Khô Sơn, thêm một Thẩm Chu đính kèm là đủ sáu người lên đường khiêm tốn.
Thi Trọng Vũ tự giác dẫn đoàn: “Nhóm chúng ta ít người nên chỉ chú trọng thăm dò.

Đừng để bị cuốn vào xung đột.”
Doãn Từ không thắc mắc.

Thi Trọng Vũ là đại đệ tử phái Thái Hành, danh tiếng bên ngoài cũng thuộc trăm người kiệt xuất nhất giang hồ.

Xét sức mạnh tổng hợp thì Thời Kính Chi chưa phải đối thủ của nàng ta.
Tăng nhân vô diện yên lặng dẫn bọn họ rời khỏi lầu xanh, tiến vào một con hẻm hỗn loạn.

Đáng tiếc họ đã đi đứng thận trọng mà Doãn Từ vẫn phát hiện có cái đuôi nhỏ bám theo sau.
Hơi thở bám theo luôn cách bọn họ một khoảng không xa không gần.
Tăng nhân vô diện dừng lại trước một tiệm bán quan tài.

Nó xoay người, chắp hai tay, đoạn tiêu biến như một làn khói mỏng.

Tiệm quan tài cao hai tầng, ngoại thất đoan chính và nổi bật giữa con hẻm tăm tối.
Thi Trọng Vũ xắn tay áo cho mọi người cùng thấy vòng ngọc Huyết Cốt.

Chuỗi vòng trắng loáng nay đã đỏ sậm, như gần nhỏ máu.
Nàng vung kiếm: “Xung quanh có yêu tà, tất cả cẩn thận.”
Năm người còn lại trốn phắt ra sau lưng nàng trong nháy mắt, xếp hàng cực kỳ ngay ngắn, trông hệt một đám gà con.
Gà mẹ Thi Trọng Vũ: “…”
Nàng cứa đầu ngón tay quệt máu lên vài viên đá, tiếp đó bắn chúng vào cửa tiệm.

Đá rơi lạo xạo mà không một tiếng vang.

Thi Trọng Vũ nhìn Diêm Thanh, Diêm Thanh lắc đầu.
“Xem ra yêu vật này không phải loại chủ động tấn công.” Nàng thở dài.
Thi Trọng Vũ thu chuỗi ngọc về.

Tay phải nàng cầm kiếm, tay trái cầm chủy thủ đồng xanh.

Bước vào tiệm quan tài, áo trắng người nàng ánh lên sắc vàng am ám như đồ vàng mã khiến khí thế ác liệt được nâng tầm.
Bầy gà con rón rén theo sau vẫn luôn đứng cách nàng chừng năm bước.
Trong cửa tiệm không có gì đặc biệt.

Ông chủ bằng giấy đang ung dung đọc sách, bên trong không có khách, chỉ có chồng chất những chiếc quan tài phủ sơn.

Mùi tanh nhàn nhạt lẫn lộn vào không khí, chuỗi vòng Huyết Cốt ngày càng thẫm lại, gần chuyển đen.
Thời Kính Chi chợt dừng bước.


Mặt nạ trừ tà cũng không ngăn nổi khí thế bất thường tản ra quanh người hắn, đến mức Thi Trọng Vũ đã phải liếc nhìn.
“Đừng cử động.” Giọng hắn không còn thản nhiên như trước, “Thi cô nương, yêu vật là Ba nghìn sợi u sầu.”
Thi Trọng Vũ tức thì nghiêm túc.

Nàng ném chủy thủ đồng xanh cho Kim Lam: “Cắt một đường quanh chân rồi báo cáo ngay lập tức!”
Thời Kính Chi lắc đầu: “Muộn rồi, số lượng không nhỏ, sợ rằng chúng ta đã dính chưởng từ ngoài.”
Nghe cuộc đối thoại bí hiểm giữa hai người, lại nhìn cửa tiệm vắng tanh, Kim Lam và Diêm Thanh đều mơ màng không hiểu.

Doãn Từ cúi đầu giấu mặt vào bóng tối, không nói lời nào.
“Sợi u sầu là một loại…!được rồi, nó là sâu hay là cây dây leo thì vẫn chưa xác định được.

Nhìn chung nó là một loại yêu vật sợi mảnh như mạng nhện, nhẹ như không khí, đặc biệt là không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Khi tập trung thành từng bầy hàng nghìn hàng vạn chúng được gọi là ba nghìn sợi u sầu.”
Thẩm Chu giải thích, nét mặt bình thản: “Chúng bám vào người từ chân, lên đến eo mới có cảm giác buồn buồn, lách đến gáy mới thấy khó chịu rõ ràng.

Tiếc rằng lúc này thì đã…!Không sao, chúng ta vừa mới bước vào chưa lâu, chắc chắn vẫn còn cách.”
Kim Lam và Diêm Thanh tuổi mới chừng hai mươi, nghe đến đây sợ sắp bay hồn: “Ngươi nói rõ cái đã, lúc này thì đã làm sao…?”
Sợi U Sầu biến cơ thể người thành một khối thịt sống dở chết dở chuyên bắt sâu chuột trong mộ, để ăn từ từ.

Doãn Từ thầm nói nốt.
Thật ra cái thứ quái đản này có thể ăn sâu chuột trực tiếp, Doãn Từ từng thấy Sợi U Sầu bóp nát chuột sống.

Chẳng qua cơ thể con người lớn hơn, nhiều tinh khí hơn nên chúng vẫn ưa thích nhất.
Sợi U Sầu đã có số lượng nhiều đến độ phi lý lại còn kén ăn.

Chẳng trách Diêm Bất Độ nuôi chúng trong tiệm quan tài, mà trong quan tài tuyệt đối đã chất đầy “đồ ăn chăn gia súc”.
Từ khi phát hiện ra mình bất tử, Doãn Từ cũng dần nhận thấy bản thân có thể nhìn được các loài yêu vật ẩn hình.

Trước mặt y lúc này đang có vô số sợi tơ chảy xuống.

Chúng bắt nguồn từ tầng hai, phủ kín tường và quan tài, rồi đọng thành một cái nắp khổng lồ bên ngoài cửa tiệm.

Sự vật bên trong đều bị tơ trắng bạc bao lấy như vừa trải qua một cơn bão tuyết.
Chúng lặng lẽ vòng qua chân y- không biết vì chê hay vì sợ- mà không thèm ngó ngàng dù chỉ một chút ít.
Doãn Từ nhìn năm người còn lại, Sợi U Sầu mới leo đến mắt cá chân Thẩm Chu và ba người phái Thái Hành.

Trong khi Thời Kính Chi đã bị chúng bò lên tận đầu gối, trông như một lớp lông nhung trắng bảo vệ đùi cho hắn.
Doãn Từ: “…” Sao lại thế, kén ăn quá nên ưng nhất là da mềm thịt mọng của Thời Kính Chi à?

Tuy nhiên chuyện này không ngăn cản y tiếp tục xem trò- mình chỉ là một “sơn nam yếu ớt”, đợi nguy hiểm thì nghĩ cách túm Thời Kính Chi đi thôi là được.
Thi Trọng Vũ phản xạ rất nhanh.

Nàng rạch lòng bàn tay vãi máu khắp xung quanh mình.

Nhân lúc Sợi U Sầu mất tập trung nàng lại móc ra mấy viên thuốc ném cho mọi người.
“Uống đi, đây là thuốc độc.” Thi Trọng Vũ căn dặn, đoạn ném tiếp năm viên thuốc trắng.

“Viên trắng là thuốc giải, đợi thoát ra hẵng uống.”
Thẩm Chu nuốt đánh ực: “Không tồi không tồi, máu lẫn độc thì tốc độ gặm nhấm của chúng sẽ chậm đi…!Thời chưởng môn, ta thấy ngươi cũng khá hiểu biết Sợi U Sầu, ngươi từng gặp chúng?”
“Đọc trong sách, châm lửa thiêu là được.”
Mọi người chìm vào yên lặng- nơi này là con đường người giấy, chỉ chạm vào người giấy không thôi cũng phải tự ướp lạnh mình.

Giờ muốn châm đuốc tại chỗ thì khả năng nhện đom đóm trong chu vi hai dặm đều sẽ chạy tới ké cuộc vui.
Lúc này Thời Kính Chi lại bắt đầu thói cù nhây: “Diêm Bất Độ hay đấy, phái hòa thượng dẫn  người đi chém ba nghìn sợi u sầu là muốn chúng ta xuất gia tập thể hả?”
Doãn Từ: “…!Sư tôn, im đi, còn không mau chạy trốn là thành đưa tang tập thể đấy.”
Thi Trọng Vũ không tâm trí đâu nghe lời đùa cợt của Thời Kính Chi.

Kiếm trên tay nàng chợt lóe sáng, đồng thời tản ra nhiệt độ mơ hồ.

Doãn Từ thấy đường múa kiếm nhanh như gió của nàng nhanh chóng chém đôi Sợi U Sầu xung quanh.
Thanh Nữ kiếm Thi Trọng Vũ, thể chất âm, tinh lực dương, kiếm nổi lửa âm xanh.

Có lẽ chưởng môn phái Thái Hành chọn nàng dẫn đội bởi chính chiêu thức ấy của nàng.
Thời Kính Chi im lặng, nhìn chằm chằm chiêu kiếm.
Âm hỏa thuộc âm tức hiệu quả trong việc gϊếŧ vật sống, nhưng lại không bằng được dương hỏa khi đối đầu tà vật.

Thi Trọng Vũ đã dùng thuốc độc còn trở thành mục tiêu chính của đám Sợi U Sầu, thế nên sắc mặt nàng ngày càng xanh tái.
Kim Lam thì dùng chủy thủ đồng xanh khua loạn dưới chân mọi người, tạo thời cơ dẫn mọi người chạy trốn.

Thế nhưng chưa ra đến cửa, hai chân mọi người đã như lọt đầm lầy, bị Sợi U Sầu chăng kín.
Thấy tình hình không ổn, Thi Trọng Vũ quyết đoán ngừng phòng ngự, quay sang mở đường cho năm người còn lại.
Kim Lam đỏ bừng vành mắt: “Đại sư tỷ…”
Ai ngờ kiếm Thanh Nữ mới vung được nửa chừng, một cột cờ đã dựng thẳng giữa không trung.

Thời Kính Chi cười nói: “Thi cô nương, mạng người quý báu, chớ hở ra là xả thân cứu người.”
Một tầng lửa vàng kim bùng cháy trên lá cờ “Thuốc đến bệnh tan”.

Lửa rực rỡ chói mắt mà thân cờ không hề hư hại.
“Ta tình cờ học trộm tuyệt học của tiền bối cũng chỉ vì tình hình nguy cấp, xin tiền bối lượng thứ cho.

Chung quy là đa tạ tiền bối dạy bảo.”
Thi Trọng Vũ: “…!Không có gì?”
Nhận được lời cho phép, Thời Kính Chi vung tay xoay cờ điên đảo, sau đó…!dùng lá cờ quét đất.
Không biết hắn có dự tính gì với chiêu thức của Thi Trọng Vũ, chỉ thấy hắn đổi thẳng âm hỏa thành dương hỏa.

Dương hỏa dán cờ, không rời cũng không tan, mặt cờ rộng hơn nên hiệu quả ắt tốt hơn dùng kiếm.

Sợi U Sầu lập tức vứt cả cơm, chạy té khói.

Thi Trọng Vũ đứng ngơ ngác hồi lâu mới quay đầu nói với Kim Lam: “Ghi nhớ giúp ta, lần sau trừ yêu phải cầm thêm giẻ lau nhà.”
Dứt lời nàng lại tiếp tục mù mờ- tinh khí hóa lửa, dùng lửa phủ binh là tuyệt chiêu bí truyền môn phái nàng kia mà, chẳng lẽ lại dễ học đến thế?
Doãn Từ thì đang nhìn đám Sợi U Sầu co rúm, run rẩy rúc xó tường trông như đụn tuyết mà thấy buồn cười.
…!Xem ra lần này không cần y ra tay nữa.
Nhân lúc Thời Kính Chi làm tổng vệ sinh cửa tiệm, mọi người dứt khoát ngồi đất uống thuốc giải.

Võ công của Kim Lam và Diêm Thanh là kém nhất, vẫn bị ảnh hưởng bởi Sợi U Sầu, tạm thời không thể cử động.
Đợi Thời Kính Chi dọn dẹp xong thì bó U Sầu khổng lồ đã sớm bò ra khỏi quan tài và ủ rũ chạy xa.
Vòng ngọc Huyết Cốt của Thi Trọng Vũ trở về màu trắng, nhưng bầu không khí kỳ quái lại vẫn không hề thay đổi.

Thẩm Chu nói cần lấy mẫu ghi chép, không biết đã đi đâu.

Thiếu mất một người nên không gian càng thêm tê lạnh.
Kim Lam định hâm nóng bầu không khí: “Nhờ có đại sư tỷ và Thời chưởng môn mà…!mà chúng ta đã xua đuổi được yêu quái rồi, giờ có thể lục soát thoải mái.

Tiệm nhiều quan tài như vậy chắc chắn giấu không ít vật báu đâu.”
“Kim Lam, ăn nói cẩn thận.” Cuối cùng Thi Trọng Vũ cũng hoàn hồn, “Không có yêu vật không có nghĩa là không có bẫy.”
Thời Kính Chi thu cờ, mở hòm thuốc: “Vừa uống thuốc độc vừa gặp yêu quái, ắt hẳn tất cả hao nguyên khí lắm rồi.

Nào, uống thuốc đi mọi người.”
Đã được chứng kiến sức mạnh của Thời Kính Chi, thái độ của Thi Trọng Vũ cũng thêm phần kính trọng: “Xin hỏi Thời chưởng môn, đây là?”
Thời Kính Chi: “Thuốc Tăng Lực đặc sản phái Khô Sơn.”
Thi Trọng Vũ: “…”
Nàng phải vỗ mặt mình một cái thì mới bình tĩnh được: “Đa tạ Thời chưởng môn ra tay giúp đỡ, ban nãy…”
“Công pháp mô phỏng gia truyền, không tiện kể rõ.

Chó ngáp phải ruồi thôi, Thi cô nương đừng để bụng.” Thời Kính Chi đứng dậy.

“Mọi người uống thuốc nhé! Ta ra ngoài kiểm tra cái đã, sợ rằng đám Sợi U Sầu vẫn chưa khuất dạng.”
Doãn Từ nhai thuốc, nhìn ra ngoài cửa đầy ẩn ý.
Ngoài tiệm quan tài.
[Xin lỗi, tước yêu đã báo tin mà chưa tìm được cơ hội truyền lời.] Thẩm Chu trao đổi bằng khẩu hình với thái độ nghiêm túc.

[Đúng là Doãn Từ có một người ông được học hành, cha cậu ta cũng từng bán da lông trên trấn.

Tuy nhiên ta không tìm được tin tức cụ thể về bản thân Doãn Từ.]
Thời Kính Chi yên lặng nhìn nàng.
Thẩm Chu cau mày: [Doãn Từ sinh sống ở sâu trong núi, ít thông tin cũng không lạ.

Chưa bàn tới độ chính xác, chỉ là…]
[Ngươi làm rất tốt.]
Thời Kính Chi cũng dùng khẩu hình nói.
[Yên tâm, ta có chừng mực.]
________
Tác giả có lời:
Doãn ma đầu: Ngồi xem rất vui, tiếc là không tiện vỗ tay cổ vũ.
Thời chưởng môn- tăng nhân quét sân thực thụ (x)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.