Đọc truyện Tiên sinh – Chương 14:
Chương 14: Thoải mái hay không thoải mái
Edit: Cỏ
Tống Giai Giai cúp điện thoại, ngước nhìn Phó Tư Minh, lại nhìn sang Tống Kỳ, “Hôm nay cậu ấy quá mệt rồi, buồn ngủ nên không tới được.”
Phó Tư Minh cầm tay lái lái xe, không lên tiếng. Lúc cậu và Tống Kỳ rời khỏi hội trường gặp được Tống Giai Giai, cô ấy nói mọi người định ra ngoài qua đêm đón giao thừa, mời họ đi cùng. Thấy Phó Tư Minh lái xe, liền kéo bạn trai tới ngồi lên xe của cậu.
Lúc đến nơi, Tống Giai Giai vẫn không thấy Tưởng Đồng gửi tin nhắn cho cô ấy, liền gọi điện thoại. Sau khi biết được cô không tới liền nói với bọn họ, Tống Kỳ dường như có chút tiếc nuối, Phó Tư Minh không hề nói gì, chỉ nhìn thẳng về phía trước tập trung lái xe.
Địa chỉ là một quán bar được mọi người lựa chọn, nói là muốn tới tham gia hoạt động nhảy Disco đón giao thừa. Lúc bọn họ đến đã hơi trễ, bạn cùng lớp đã ngồi trên ghế dài đợi.
Diêu Thành nhìn thấy Phó Tư Minh và Tống Kỳ thì có chút ngạc nhiên, thấy bọn họ đi cùng Tống Giai Giai, liền thuận miệng hỏi Tưởng Đồng đâu.
Tống Giai Giai kéo bạn trai, bỏ túi xách xuống muốn ra nhảy Disco, nói Tưởng Đồng ở nhà ngủ không tới được sau đó liền ra ngoài nhảy.
Phó Tư Minh ở đây nửa tiếng, đầu sắp nổ tung. Dưới ánh đèn mờ, tiếng nhạc vang lên rất to, anh thật sự không ngờ bọn họ sẽ ở đây đón giao thừa. Tống Kỳ lại chơi rất vui vẻ, lên bục nhảy Disco với một cô bé trong lớp người ta.
Rạng sáng, lúc đếm ngược sang năm mới, tất cả mọi người cùng đếm ngược từng tiếng theo DJ trên sân khấu.
Cậu dựa vào ghế sofa, lắng nghe tiếng ồn ào đếm ngược đến 0 giờ, từ trên cao bay xuống rất nhiều bụi vàng.
DJ cầm microphone, cao giọng chúc mừng tất cả mọi người.
–
“Chúc mừng năm mới.”
Tưởng Đồng đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, thì thầm vào tai anh. Cô không biết bây giờ là mấy giờ, hai người quấn lấy nhau đã một lúc lâu, từ ghế sofa ngoài phòng khách, sau đó lăn lộn đến trên giường, trực giác bây giờ đã qua năm mới.
Cô bám vào vai anh, bị anh nhấp run lên một cái.
Phó Ngọc Trình ‘a’ một tiếng, lấy tay cô ra, đè cô trở lại, nhìn xuống người cô. Đôi môi được tô điểm của Tưởng Đồng bị hôn đến không còn hình dáng, khuôn mặt suốt cả quá trình luôn ửng hồng, lan ra tới cổ, toàn thân đều phiếm đỏ.
Anh nhếch môi, không khỏi nghĩ thầm, nếu tình dục có màu, đó nhất định màu đỏ trên môi cô.
Chỗ dưới thân bị cắn chặt, lúc rút ra vách tường bên trong còn quấn lấy hút chặt anh, lúc cắm vào vách tường lại ngậm lấy cắn mút anh, mút chặt đến nỗi da đầu anh tê dại, xương sống mỏi nhừ, nhưng vẫn không thể ngừng ham muốn chà đạp nó.
Anh đỡ bắp đùi cô mạnh mẽ cắm vào mấy lần, đến nỗi Tưởng Đồng không nhịn được há miệng rên rỉ, đưa tay đẩy bụng dưới của anh ra. Nhưng bụng dưới của anh căng cứng, giống như bức tường, thẳng tắp đỡ lấy tay cô.
“Phó, Phó tiên sinh…” Cô không kìm được mở miệng gọi anh.
Phó Ngọc Trình đưa tay nắm lấy một bầu ngực nhỏ của cô, vừa miết đầu vú vừa nhìn cô.
“Hửm?”
Anh ngậm miệng, giọng nói từ cổ họng phát ra, vừa trầm vừa thấp.
Tưởng Đồng nhìn thẳng vào mắt anh, ánh sáng mờ nhạt phát ra từ ngọn đèn nhỏ trên đầu giường chiếu lên mặt anh, mái tóc rối trên trán anh rủ xuống, mồ hôi mỏng bên thái dương chảy dọc xuống gò má, rơi trên bụng cô, nhiệt độ nóng hổi khiến toàn thân cô phát run.
“Sâu quá…” Cô run rẩy, đưa tay nắm lấy cổ tay anh.
Nhưng không ngờ anh lại cong khóe miệng nở nụ cười, cúi người sát vào cô, vật dưới thân càng tiến vào sâu hơn.
“Không thoải mái à?” Anh nâng cằm Tưởng Đồng, chăm chú nhìn vào mắt cô.
Hàng mi của anh kéo dài, dưới mắt xuất hiện bóng mờ. Tưởng Đồng bị anh làm liên tiếp mấy lần khiến tay chân mềm nhũn ra, không nhịn được nheo mắt lại, nhỏ giọng rên rỉ.
Nhưng không ngờ anh vẫn từng bước ép sát, ngón cái ấn xuống môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo đôi môi đỏ của cô, ép hỏi, “Hửm?”
“Thoải mái hay không thoải mái?” Ngón cái của anh thâm nhập vào khoang miệng cô, chạm vào hàm răng, cười hỏi.
Cô khẽ cắn ngón tay anh, không biết nên trả lời thế nào. Lòng bàn tay kia mềm mại, khóa chặt hàm dưới của cô.
Trong mắt anh đầy ý cười, Tưởng Đồng nhìn anh, dưới chóp mũi kia là đôi môi mỏng màu hồng nhạt.
Thoải mái hay không thoải mái…
Đương nhiên là…
“Thoải mái…A…” Cô đạp chân giãy giụa mấy lần, bị anh đè xuống.
Anh ngồi dậy nhìn cô, cô từ từ nhắm hai mắt ngửa đầu lên, lộ ra chiếc cổ tinh tế đeo sợi dây chuyền bằng bạc, đó là anh tặng cho cô. Cô cong lưng ưỡn ngực, đầu vú trước ngực đứng thẳng, giống như hai viên hồng ngọc.
“Ưm…”
Anh nghe thấy thanh âm của cô, dường như sắp đạt cao triều.
Phó Ngọc Trình rút khỏi người cô, nắm lấy cánh tay cô để kéo cô lên, rũ mắt nhìn xuống con hồ ly mắt đỏ rơi trên xương quai xanh của cô. Đôi mắt đỏ đó lóe lên ánh sáng, nhìn anh chằm chằm.
Anh nhíu mày lại, nhịn xuống ham muốn được cắn mút, ôm cô xoay người lại. Gập hai chân cô, hai tay giữ mông cô thúc vào một lần nữa.
“A…”
Nơi này thật sự nóng và ẩm ướt, khiến anh không thể không thấp giọng thở dài.
Anh cố định hai mông cô, thúc vào vừa sâu vừa mạnh, trong chốc lát tiếng hoan ái nổi lên khắp bốn phía trong phòng ngủ, tiếng thở dốc của hai người hòa lẫn vào nhau.
Phó Ngọc Trình nghiêm mặt, cúi xuống nhìn chỗ hai người giao hợp.
Không biết có phải anh là người duy nhất thích nhìn trực diện hai bộ phân kết hợp lúc làm tình như thế này hay không. Thật sự rất thích, dương vật của anh lấp đầy, đâm thẳng vào tiểu huyệt kia, sau đó rút ra mang theo một chút dâm thủy. Lặp đi lặp lại như thế, nhìn thế nào cũng không chán, ngược lại càng khiến anh hưng phấn hơn.
Làm tư thế này một lúc lâu, Tưởng Đồng đạt cao trào trước anh. Lối vào chật hẹp run rẩy tuôn ra một lượng lớn dâm thủy, từ chỗ hai người kết hợp chảy ra.
Không biết sao, anh lại tự hỏi ‘Nhìn gương mặt cô lúc đạt cao trào là cảm giác thế nào’.
Anh cắm vào cô, nắm bờ vai cô kéo cô rời khỏi giường, ngồi trên đùi mình. Anh nâng cằm Tưởng Đồng lên xoay đầu cô lại, nhìn cô.
“Hừ.” Trong nháy mắt, anh liền buông lỏng tay.
“Thật sự là một tiểu hồ ly.” Anh nghiêm mặt đè cô trở về. Lúc trước đã bỏ qua uổng phí. Anh nghĩ thầm.
Gương mặt kia đỏ ửng, nước mắt lưng tròng, giống như thất thần mất tập trung. Đôi môi hơi hé mở, chiếc lưỡi nhỏ như ẩn như hiện. Vừa nghĩ tới cô bị mình làm đến thành như vậy, anh lập tức thấy khô cổ họng.
Chỗ giao hợp phát ra tiếng nước ngày càng lớn, anh ấn hông cô để nâng mông cô lên cao hơn, “làm” cô một lúc lâu, mới gầm nhẹ bắn ra.
Anh nằm trên lưng Tưởng Đồng, đè khít lên cơ thể cô, dương vật vẫn không rút ra, nằm bên trong cô. Anh tựa đầu vào vai cô thở dốc, tay trái ôm trọn bộ ngực sữa của cô.
Tưởng Đồng bị anh đè lên, không thể động đậy. Cô nằm nghỉ một lúc, nhỏ giọng hỏi anh, “Ngài vẫn còn giận à.”
Phó Ngọc Trình dở khóc dở cười, miết đầu vú cô, “Đây là đang ‘thổi gió bên gối à’?” (*)
(*) Nguyên gốc là [吹枕头风] ý chỉ những từ mà vợ hoặc tình nhân nói bên gối. Chủ yếu đề cập đến việc can thiệp vào công việc của người đàn ông.
“Chuyện của em sao có thể nói là ‘thổi gió bên gối’…”
Anh ngồi thẳng dậy, rời khỏi người cô, vừa tháo bao vừa nhìn cô, “Tôi không tức giận, chỉ là…”
Chỗ dưới thân ẩm ướt, có chút không thoải mái. Anh đột nhiên ngừng nói, bảo cô quay đầu lại nhìn anh.
Anh ngồi bên mép giường, không nhìn cô.
Một lúc lâu, anh mới mở miệng, “Không có gì. Cùng nhau đi tắm nhé?”
Tưởng Đồng mím mím môi, ngượng ngùng mở miệng, “Em, chân hơi bủn rủn…”
Phó Ngọc Trình đứng trước giường, nhếch môi cười, cúi xuống bếcô.
–
Trong phòng tắm có một cái bồn tắm nhỏ, Tưởng Đồng ngâm mình trong đó, nhìn Phó Ngọc Trình đang đứng dưới vòi hoa sen. Anh có nước da trắng, dáng người cũng rất tốt, cơ bắp cân đối. Anh có huấn luyện viên thể hình riêng, mặc dù không có thời gian đi tập thường xuyên, nhưng để duy trì sức khỏe và thân hình của mình, anh sẽ tranh thủ thời gian đi tập thể dục.
Phó Ngọc Trình cúi đầu rửa sạch bọt, sau đó vuốt tóc ra sau đầu, để lộ vầng trán đầy đặn. Anh nhìn Tưởng Đồng, đôi mắt sáng rực vì đứng dưới nước từ vòi hoa sen.
“Nhìn cái gì.” Anh hỏi.
Tưởng Đồng lắc đầu, rụt vai ngâm cằm xuống nước, “Không có gì.”
Phó Ngọc Trình tắt vòi hoa sen, cầm lấy chiếc khăn tắm bên cạnh khoác lên vai, đến gần cô, dùng mu bàn tay xoa lên gương mặt Tưởng Đồng, “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Vâng.”
Anh lau người xong, cầm lấy áo ngủ đặt bên cạnh mặc vào.
Trước khi ra ngoài, Tưởng Đồng gọi anh lại.
“Chúc mừng năm mới.” Cô nói.
Bước chân anh khẽ ngừng lại, sau đó anh xoay người gật đầu với cô, giọng nói vẫn luôn dịu dàng. Anh nhìn Tưởng Đồng, “Em cũng vậy, chúc mừng năm mới.”