Tiên sinh

Chương 13


Đọc truyện Tiên sinh – Chương 13:

 

Chương 13: Mở chân ra
 
Edit: Cỏ
 

 
Phó Ngọc Trình ra khỏi phòng tắm, bước vào phòng khách, anh mặc áo ngủ, bước chân trần lên sàn nhà giống như Tưởng Đồng.
 
Tưởng Đồng thấy anh tắm rửa xong, liền đứng dậy khỏi ghế sofa muốn đi vào phòng tắm.
 
Anh vươn tay kéo tay cô, ngăn cô lại, “Không cần tắm.” Anh ngồi xuống ghế sofa, kéo cô vào lòng.
 
Tưởng Đồng ngồi lên một chân của anh, nhìn cơ thể trần truồng của Phó Ngọc Trình dưới chiếc áo ngủ. Cô hiếm khi khẩu giao với anh, kinh nghiệm rất ít, bây giờ chỉ là theo bản năng từ trên đùi anh trượt xuống, cúi đầu úp sấp vào giữa hai chân anh. Bàn tay nhỏ cầm của anh lên, vươn lưỡi ra liếm láp.
 
“Ừm.” Bụng anh căng ra, chỗ dưới thân bị cô liếm lập tức dựng đứng lên.
 
Cô há miệng ngậm vào, đôi môi đỏ tươi mút lấy của anh phun ra nuốt vào. Anh rũ mắt xuống nhìn cô, bàn tay đặt lên tóc cô vuốt ve. Cô không biết kỹ thuật, chỉ ngậm vào nhả ra. Không ngờ rằng chỉ riêng cảnh tượng cô dùng đôi môi đỏ liếm mút, đã khiến da đầu Phó Ngọc Trình tê dại.
 
Anh dựa vào lưng ghế sofa, cau mày khẽ rên rỉ, cơ bụng săn chắc căng ra thật chặt.
 
Tưởng Đồng ngước lên nhìn anh, thấy anh từ từ nhắm mắt lại, trên mặt ửng hồng, dường như bị tình dục nghiền ép. Cô vươn tay dọc theo bụng anh vuốt ve lên trên, sờ lên bộ ngực của anh. Anh mở mắt ra một tay nắm chặt cổ tay cô, ngăn cản ý đồ của Tưởng Đồng. Nhưng đã muộn, cô nắm lấy đầu vú của anh, nhào nặn chơi đùa.

 
“Ưm…” Chân anh đặt trên mặt đất kéo căng ra, mũi chân cuộn lại, rên lên một tiếng. Bàn tay đặt trên đầu cô dùng sức, dường như muốn bắn ra.

 
Tưởng Đồng bị anh chống đẩy gần như thở không ra hơi, mấy lần chạm đến cổ họng khiến cô muốn nôn.
 
“Dùng tay.” Anh lui ra, nắm chặt tay cô, vuốt ve lên xuống.
 
Anh nghiêm mặt, nheo mắt cúi xuống cùng di chuyển với cô.
 
Tưởng Đồng hiếm khi thấy biểu cảm muốn bắn của anh, nhất thời thất thần, nhìn anh chằm chằm không rời mắt. Phó Ngọc Trình cau mày, gân xanh trên thái dương nhô lên, dường như vô cùng khó chịu há miệng ra. Động tác trên tay không ngừng, đột nhiên hừ một tiếng bắn ra.
 
Tưởng Đồng không tránh kịp, bị bắn vào cằm. Anh rủ mắt nhìn cô, trên cằm cô dính đầy tinh dịch của anh, nhỏ giọt, rơi xuống váy của cô.
 
Phó Ngọc Trình kéo cô vào lòng, nâng cằm cô lên hôn. Anh hôn vô cùng mãnh liệt, môi lưỡi quấn lấy nhau, dường như muốn nuốt cô vào bụng.
 
Tưởng Đồng bị anh ôm vào trong ngực, hai người ôm hôn nhau rất lâu. Vật dưới người anh dường như lại đứng dậy lần nữa, cách lớp váy đè lên đùi cô.
 
Phó Ngọc Trình quấn lấy lưỡi cô, ôm cô đứng dậy, sau đó đặt cô xuống ghế sofa. Anh buông cô ra, nhìn đôi môi cô bị hôn đến trôi son, vươn tay dùng ngón cái cọ cọ lên môi dưới của cô, đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy bao.
 
Anh cởi đồ lót và áo ngủ trong phòng. Đứng ở trước giường, cầm áo mưa mở ra đeo lên, lấy thêm mấy cái sau đó xoay người đi ra phòng khách.
 
Tưởng Đồng ngồi dựa vào ghế sofa, nhìn anh tiến lại gần mình. Đôi môi anh còn dính vết son đỏ, lại thấy anh trần như nhộng, chỗ dưới thân đã đeo sẵn áo mưa. Cô ngồi trên ghế sofa, cơ thể hơi co lại, anh cúi xuống tháo chiếc khăn quàng cổ của cô ra, vén váy lên vuốt ve bắp đùi cô.
 
Anh chạm đến mép quần lót của cô, bàn tay duỗi vào trong, nhẹ nhàng sờ vào, sau đó cởi quần lót của cô ra.
 
“Mở chân ra.” Anh giữ đùi cô, sau khi tách hai chân ra, đưa tay sờ vào chỗ kia của Tưởng Đồng.
 
Trơn ướt cả tay.

 
Anh vén váy của cô, kéo lên trên, để lộ hai miếng dán ngực trên vú cô. Miếng dán ngực màu hồng, anh cắm hai ngón tay vào bên dưới của Tưởng Đồng, tay kia kéo miếng dán ngực xuống, nắm lấy bộ ngực sữa của cô.
 
Tưởng Đồng đang làm tổ bên trong ghế sofa, hai chân bị anh tách ra đặt trên tay vịn, nơi riêng tư bị anh đùa bỡn không ngừng co rút lại, dâm thủy theo động tác của anh chảy ra. Cô gần như dựa sát vào lưng ghế sofa thở dốc.
 
Nơi riêng tư bị anh dùng ngón tay cắm vào chơi đùa một hồi, cô liền không thể chịu đựng nổi, đưa tay nắm lấy bàn tay của anh đang xoa ngực mình, trong miệng gọi anh, “Phó…Phó tiên sinh.”
 
Phó Ngọc Trình đứng dậy, rút ngón tay ra, giữ hai chân cô sát vào mình, đỡ dương vật sát vào cô, cọ cọ ngoài cửa huyệt, sau đó chậm rãi tiến vào.
 
“Ưm..” Tưởng Đồng híp mắt rên rỉ, hai chân quấn quanh eo anh, nuốt lấy vật đàn ông của anh.
 
Hai hòn ngọc của anh dán lên mông cô, Phó Ngọc Trình nhếch môi hưởng thụ chỗ kia của Tưởng Đồng co rút lại. Giống như đôi môi đỏ của cô, mút đến nỗi da đầu anh tê dại.
 
Anh dừng lại một lúc, từ từ di chuyển bên trong cô. Đến lúc đôi mi cô bắt đầu run rẩy, cắn chặt môi dưới, kiềm chế cảm giác sung sướng đến tê dại dưới người.
 
Phó Ngọc Trình nhìn cô, mặt ửng hồng lên, váy đỏ bị vén lên đặt trên vai cô, để lộ cơ thể trắng nõn. Hái vú bị anh cắm vào làm cho run rẩy, dưới thân lại cắn chặt anh, dường như muốn buộc anh phải tàn phá.
 
Anh chậm rãi di chuyển một lúc, liền mất kiên nhẫn. Cúi người vòng tay ra sau lưng cô, ôm lấy bờ vai Tưởng Đồng, mạnh mẽ thúc vào cô.
 
Nhưng tư thế này thật sự rất mệt, anh cúi xuống một lúc liền cảm thấy đau lưng, động tác dưới thân cũng ngừng lại.
 
Anh ôm cô, bế cô khỏi ghế sofa ôm vào lòng, sau đó xoay người ngồi xuống ghế, để cô ở trên.
 
Hai người làm tình, chủ yếu là hai tư thế trên giường. Cũng là tư thế đó nhưng ở trên ghế sofa, lại là cô ở trên, thật sự hiếm thấy.

 
Anh nắm lấy eo cô, dựa vào ghế sofa đẩy lên,thúc giục cô, “Nhanh lên.” Anh cau mày, thấy váy trên người cô rơi xuống, che khuất chỗ kết hợp giữa hai người, chiếc váy đỏ rơi trên bụng anh, lại thêm tư thế ngồi cưỡi ngựa của cô, ngược lại khiến tim anh đập nhanh giống như đang run lên.
 
Tưởng Đồng ấn vào vai anh, hai chân quỳ gối bên cạnh chuyển động lên xuống. Cô chuyển động rất khẽ, chỗ giao hợp của hai người vô cùng dính nhớp. Dương vật từ đầu đến cuối vẫn nằm sâu bên trong cô, cô cắn môi rên khẽ, dường như vô cùng hưởng thụ cảm giác làm tình dính nhớp như thế này.
 
Phó Ngọc Trình bị động tác của cô làm cho nổi gân xanh, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt động tình của cô, nhìn cô sung sướng đến nỗi ánh mắt lơ đãng. Tay anh bên dưới váy cô trượt lên trên, nắm lấy bộ ngực cô xoa nắn, không nhịn được hỏi.
 
“Thoải mái không?”
 
Tưởng Đồng gật đầu, dựa vào vai anh, nhẹ giọng hỏi, “Ngài tha thứ cho em sao…?”
 
Phó Ngọc Trình không đáp, anh nắm lấy đầu vú của cô, nhẹ nhàng mân mê. Lần trước anh đưa cô đến khách sạn, thuận nước đẩy thuyền phát sinh quan hệ với cô. Anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, có một người con gái yêu thương nhung nhớ, tất nhiên sẽ để ý. Anh đã quen với việc đối mặt với dục vọng của mình, anh đạt được khoái cảm trên người cô, cảm thấy hai người phù hợp, nên muốn cùng cô duy trì quan hệ lâu dài. Cô uống say mất lý trí, nhưng anh thì không. Anh muốn có được cô, vì vậy anh đưa ra những thứ cô cần để trao đổi.
 
Chỉ là anh không ngờ, mình sẽ vì cô mà thất thố lần nữa.
 
Là anh già, hay là bởi vì sự trêu chọc của cô.
 
Lúc cô nói ra câu nói yêu kia, anh lại không thể khống chế trái tim mình. Nhưng đó rốt cuộc có phải là yêu hay không, sau khi rời đi anh đã suy nghĩ thật lâu. Sau đó, anh tin chắc rằng đó không phải là tình yêu, chỉ là hai người quan hệ xác thịt lâu ngày, mang tới cảm giác hư ảo. Anh và cô bởi vì quan hệ cực kỳ thân mật mà sinh ra cảm giác ảo tưởng không có thật.
 
Anh nên giữ khoảng cách với cô. 
 
Thay vì cứ như thế này, rời khỏi tiệc rượu, lại về nhà cô trước, đợi cô trở về.
 
Nhưng điều này cũng không có gì không đúng, anh tìm đến cô, vì muốn làm tình.
 
Bọn họ bởi vì tình dục mới quấn lấy nhau.
 
Cho nên, “Đừng nói điều đó lần nào nữa.”
 
Anh nhẹ nhàng nói, thanh âm dịu dàng, như thể gió thổi qua sẽ tan biến mất.

 
Tưởng Đồng há miệng, nhưng lời còn chưa nói ra, tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, cả hai đều sững sờ. Nhạc chuông điện thoại vẫn tiếp tục reo, là điện thoại Tưởng Đồng đặt trên bàn trà.
 
Cô đỡ vai anh muốn đứng dậy lấy điện thoại, Phó Ngọc Trình bị cô cọ xát đến khó chịu, đâu chịu để cô tách ra. Liền ôm cô đứng dậy đi lấy điện thoại, cô bị anh nâng hai mông, đi tới bên cạnh bàn trà.
 
Cô cầm điện thoại lên, là Tống Giai Giai gọi tới. Cô quên gửi tin nhắn cho cô ấy nói không đi.
 
Cô nhìn Phó Ngọc Trình, anh dường như hơi mất kiên nhẫn. Tưởng Đồng nhận điện thoại, liền nghe thấy giọng nói của Tống Giai Giai, hỏi cô có đi không. Cô nói nhanh vài câu, lấy cớ mình mệt mỏi buồn ngủ, cúp điện thoại.
 
“Định đi đâu vậy?” Anh ôm cô trở lại ghế sofa, đưa tay kéo váy cô lên. Anh nắm chặt eo cô, thúc lên mấy lần.
 
Tưởng Đồng hừ một tiếng, nương theo động tác của anh, “Bạn học gọi em đi, đi đón giao thừa….”
 
Anh ‘ừ’ một tiếng, không nói gì nữa, bắt đầu tập trung “làm” cô.
 
Hai người làm tư thế này một hồi, Phó Ngọc Trình sợ cô không thoải mái, liền bảo cô nằm lên tay ghế sofa, anh ở sau lưng cô cắm vào lần nữa.
 
Chiếc váy đỏ phủ ngang eo cô, lưng cô và hai cái mông đều trắng nõn, anh nắm lấy mông cô mạnh mẽ đâm vào, Phó Ngọc Trình vẫn thích nhất kiểu làm tình trực tiếp này.
 
Trước khi anh bắn, anh để cô nghiêng người, nâng một chân cô lên, cúi mắt nhìn xuống chỗ hai người kết hợp, mạnh mẽ cắm vào rút ra mấy chục cái, căng mặt thở dốc, sau đó đâm vào thật sâu bên trong cô bắn ra.
 
“A…”


 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.