Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 188: Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao


Đọc truyện Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao? – Chương 188: Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao

[187] Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao – Đây Là Kinh Nghiệm Nhứ Nhi Lấy Được Từ Người Hồ Yêu

[cáo] thưởng minigame 7.2.20

****

Bên cục cảnh sát, mọi người nhận được thông báo của Dương Lâm Tây, báo là trị liệu sư vì hôm qua quá mệt nhọc nên xin nghỉ ngơi hai ngày dưỡng sức, hơn nữa còn tìm kiềm một phương pháp dễ dàng nhanh chóng hơn để chữa trị.

Người bệnh mặc dù cảm thấy thất vọng, thế nhưng theo lời Dương Lâm Tây thì trị liệu sư đã lớn tuổi, hôm qua bận rộn cả ngày không chịu nghỉ ngơi nên thân thể mới chịu không nổi, hi vọng mọi người thứ lỗi. Bọn họ cũng không thể nói gì, chỉ hi vọng trị liệu sư nhanh chóng khôi phục, dù sao thì thân thể cùng mặt của bọn họ chỉ có thể dựa vào đối phương.

Cũng có vài cô gái vì trong nhà có tiền nên tính khí có chút kiêu căng biểu thị bất mãn, hùng hùng hổ hổ, có người nghe thấy liền cười lạnh: “Trị liệu sư hôm qua cực khổ vất vả như vậy, tuổi tác cũng lớn, thân thể không khỏe nghỉ ngơi một chút thì có sao đâu chứ? Người ta tốt bụng xem bệnh miễn phí cho bà, bà cư nhiên lại là bạch nhãn lang à?”

Cô gái kia bực mình, thấy mọi người đều trợn mắt nhìn mình thì có chút hoảng sợ, đùng đùng bỏ đi, dù sao người cũng không ở, cô lưu lại cũng không có ích gì.

Có người thấy vậy thì lắc đầu thở dài: “Trên thế giới này luôn có người kỳ quái không biết cảm ơn như vậy.”

“Đúng vậy, cứ như trị liệu sư phải trị bệnh cho cô ta là hiển nhiên ấy, đúng là không biết xấu hổ. May mà trị liệu sư không biết, nếu để vị ấy biết thì thương tâm biết bao nhiêu a, nói không chừng còn không chịu trị cho chúng ta nữa!”

“Đúng vậy, loại người này có trị hết mặt thì tâm vẫn đen xì xấu xí thôi.”

Dương Lâm Tây không biết chút nhạc đệm phát sinh bên ngoài, dù sao hướng phát triển dư luận trên mạng đều nằm trong tay anh cùng Tiêu Thiên, chỉ cần Tống Triết trở lại là được.

Mà bên này, Tống Triết cùng hai vị đại sư xuống máy bay, Tống Triết vốn chuẩn bị gọi xe thì không ngờ vừa ra sân bay đã có người giơ bảng đón. Hỏi một chút mới biết hóa ra là nhân viên xí nghiệp của Tiêu Thiên ở huyện X đặc biệt chạy tới đón.


Sau khi nói địa chỉ, người nọ nhanh chóng đưa nhóm Tống Triết tới mục tiêu.

Nơi này là vùng ngoại ô, hoàn cảnh rất đẹp và thanh tĩnh, cách nơi Lý đại sư bảo Dương Bác Học tới bắt ác quỷ không xa. Bởi vì có tin đồn ác quỷ kia tồn tại nên vẫn không thể bán được, chỉ có thể cho người ta thuê mướn. Thế nhưng người chịu thuê cũng rất ít, trừ bỏ khách du lịch đi ngang qua.

Vì thế khi Dương Bác Học mang Nhứ Nhi tới nơi này thì căn bản có rất ít người biết. Nơi này trước không thôn sau không tiệm, trong nhà cả ngày đóng kín cửa, rèm cửa cũng kéo kín, không ai biết người ở bên trong là ai.

Để tránh bứt dây động rừng, Tống Triết để hai vị đại sư chờ mình ở nơi khác, cậu đi xung quanh một vòng, bày trận pháp để đảm bảo nếu hồ linh kia trốn ra sẽ bị trận pháp tổn thương, một lần nữa quay lại trong nhà.

Sau khi bày trận xong, Tống Triết lấy ra vũ khí bí mật của mình… tiểu người giấy, cậu nâng nó trong tay, để nó chui vào phòng nhìn một chút xem thử xem hồ linh kia đang ở đâu.

Tiểu người giấy khôn khéo gật gật đầu, nhanh chóng dán vào khe cửa chui vào trong.

Sau khi tiến vào, trong phòng khách không có ai, tiểu người giấy lạch bạch chạy khắp nơi, đột nhiên cửa phòng ngủ mở ra, một nữ nhân xinh đẹp đi ra, thân thể người này lắc lư lay động, dáng vẻ đi đường nhẹ bổng, tựa hồ chân không chạm đất vậy.

Người giấy sợ hết hồn vội vàng trồn vào gầm ghế sô pha, vóc dáng của nó quá nhỏ, sẽ không dễ bị phát hiện.

Nhứ Nhi tâm tình phiền muộn, tự nhiên không phát hiện vật nhỏ dưới sô pha.

Nàng phát hiện thân thể mình ngày càng trong suốt, đã sắp biến về trạng thái lúc ban đầu. Sự tình này làm nàng thực suy sụp. Nàng tiêu tốn nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy, thật vất vả phát hiện nữ nhi hương mà hồ yêu chuyên tâm chôn giấu, cuối cùng lại nhận được kết quả thế này, Nhứ Nhi làm sao cam tâm.

Xã hội hiện đại, linh khí thiếu thốn, trong rừng trúc sâu trong ngọn núi gần đây cất giấu một hồ ly đã khai mở linh trí. Nó ẩn núi trong núi mấy năm, đánh bậy đánh bạ dựa vào hút nhật nguyệt tinh hoa, từ từ tu thành thân người. Thế nhưng nó đi theo con đường tự phát, không hiểu phương pháp tu luyện chính quy, mặc dù tu thành hình người nhưng không trọn vẹn, vẫn còn lộ ra tai cùng đuôi hồ ly.

Ngẫu nhiên bị người ta nhìn thấy liền dọa đối phương sợ tới phát ngất.


Khi đó hồ yêu chưa trải qua những chuyện đáng sợ, thiên tính vẫn rất hiền lành. Thế gian này chỉ có một con hồ yêu là nàng mở ra linh trí, không có trưởng bối dạy dỗ, người cùng yêu gặp gỡ liền phát sinh chuyện đáng sợ.

Hồ yêu mang người nọ về sơn động, chú tâm chăm sóc.

Hồ yêu mỹ mạo thướt tha, nếu không nhìn tới lỗ tai hồ ly trên đầu cùng đuôi hồ ly sau mông thì dáng vẻ yêu kiều của nàng thực sự làm người ta hài lòng, thèm thuồng tới chảy nước dãi ba thước.

Nam nhân kia cũng vậy, từ mới đầu lo lắng sợ bị hồ yêu ăn thịt đến sau đó phát hiện hồ yêu ngây thơ u mê cái gì cũng không biết, hắn bắt đầu nổi tâm tư xấu, bắt đầu chiếm tiện nghi của hồ yêu.

Hồ yêu không hiểu tư vị ái tình, chỉ biết mụ mị u mê đi theo nam nhân kia, sau khi nếm được ngon ngọt, nam nhân kia liền muốn quay về nhà. Ở nhà còn vợ con, hắn không yên lòng, hắn liền gạt hồ yêu, nói mẹ mình ở nhà sinh bệnh nên hắn mới chạy vào núi hái thuốc. Hiện giờ hắn lo lắng cho bà nên muốn quay về xem một chút.

Hồ yêu cũng muốn đi theo nhưng nam nhân nói, dáng vẻ của nàng không thể nào theo hắn trở về.

Nhìn lỗ tai của nam nhân hoàn toàn khác với mình cùng cái đuôi chưa từng xuất hiện, biểu tình hồ yêu có chút mờ mịt, bất quá nghe nam nhân nói mẹ hắn sinh bệnh nên cố ý đưa một ít nữ nhi hương mình cất giữ cho đối phương, nói nam nhân đưa mẹ hắn ăn thứ này thì sẽ rất nhanh sẽ khỏe lại.

Thiếu nữ này là hồ yêu, là yêu nên đồ nàng đưa hiển nhiên là đồ tốt, nam nhân vui vẻ nhận lấy, còn bảo hồ yêu chờ mình, mình sẽ nhanh chóng trở lại.

Hồ yêu ngoan ngoãn gật đầu, nhưng không ngờ một tháng sau, người nàng chờ được không phải nam nhân nàng yêu mà là một đám thuật sĩ.

Hóa ra nam nhân kia mang nữ nhi hương về nhà thì hay tin con trai hắn sinh bệnh nặng, đại phu nói không có cách nào, chỉ có thể chuẩn bị hậu sự. Vợ hắn vừa khóc vừa đánh hắn, hỏi hắn đi đâu, con trai gặp chuyện lớn như vậy sao hắn có thể biến mất không có chút tin tức.

Nam nhân đau lòng không thôi, nghĩ tới nữ nhi hương mà hồ yêu đưa cho mình, hắn không biết cách sử dụng nên trực tiếp mang đi nấu nước. Chờ cạn còn một chén thì cho con trai uống.

Nói ra cũng kỳ quái, sau khi dùng nước này, không tới một ngày sau con trai hắn liền khỏe lại.


Điều này làm nam nhân vui mừng quá đỗi, vừa vui vì con trai khỏe mạnh vừa nghĩ ra cách kiếm tiền.

Hắn rao bán nữ nhi hương với cái giá cực cao, nói là có thể cải tử hồi sinh, chỉ cần còn một hơi thở thì dùng cái này sẽ sống được.

Mới đầu không ai tin tưởng, thế nhưng con trai nam nhân quả thực bị bệnh chỉ còn một hơi nhưng hiện giờ đã sống lại, chẳng lẽ thật sự hữu dụng?

Vừa vặn có thân thích một nhà quyền quý bị bệnh, người nọ liền chi ra một số tiền lớn mua nữ nhi hương của nam nhân.

Nam nhân còn chưa kịp cao hứng, ngày hôm sau đã có người xông tới nhà hỏi hắn nữ nhi hương này từ đâu mà có.

Nam nhân hoảng sợ, nói là mình nhặt được ở trong núi.

Một vị đại sư trong nhóm người cười lạnh: “Nữ nhi hương này người bình thường không thể nào nhận ra, nó sinh trưởng trên vách đá dựng đứng. Một thân cây chỉ có được một mảnh nhỏ, trên người mi có nhiều như vậy, là từ vách đá nào tìm thấy? Nếu mi không chịu nói thật thì cẩn mạng của cả nhà mi đấy.” Nữ nhi hương cực kỳ trân quý lại bị tên nhóc này mang đi nấu nước, thật sự là phung phí của trời, ngay cả một nửa công hiệu cũng không đạt được.

Nam nhân hoảng sợ, vội vàng kể lại chuyện hồ yêu.

Lúc này đại sư mới thỏa mãn thả hắn đi, trước khi đi còn lấy hết toàn bộ nữ nhi hương.

Nam nhân mềm nhũn ngồi bệch dưới đất, hoảng sợ không thôi.

Pháp lực của hồ yêu rất yếu ớt, đối mặt với một đám đại sư liền không có khả năng chống trả, trên người chồng chất vết thương, bất quá đối mặt với chất vấn của bọn họ vẫn ngậm miệng không nói lời nào.

Cũng vào lúc này, Nhứ Nhi được sinh ra từ ý thức của nàng.

Nàng hận đàn ông phản bội, trong lòng tràn đầy sát ý. Đám đại sư thấy hồ yêu không chịu mở miệng thì quyết định mang nàng về hảo hảo tra hỏi một phen. Thế nhưng mặc dù không hiểu nhiều nhưng hồ yêu cũng biết nếu bị mang đi thì chỉ sợ không có kết quả tốt. Một là không làm, không thì phải làm tới cùng, hồ yêu quyết định tự bạo yêu đan, hóa thành phấn vụn.

Hồ yêu chết đi, lòng thù hận của nàng, oán giận của nàng lưu lại toàn bộ, chúng bồng bềnh trong không khí rồi bị Nhứ Nhi mới vừa sinh ra hấp thu, lẳng lặng phụ thân trên một cây đại thụ.


Đám đại sư kia không tìm ra nữ nhi hương mà hồ yêu cất giấu, bọn họ lật tung cả hang động cũng không tìm thấy, chỉ đành tức giận quay về tìm nam nhân kia.

Nam nhân kia cũng không biết, bởi vì hồ yêu chưa từng nói với hắn, trong lúc tức giận, đại sư đã trực tiếp kết thúc tính mạng của người nam nhân kia.

Mà lúc này, nữ nhi hương ít ỏi còn sót lại trong tay đại sư chính là đối tượng bị mọi người điên cuồng tranh đoạt, nhất thời toàn bộ giới huyền học nháo lên một trận gió tanh mưa máu, hỗn loạn bất an.

Nhứ Nhi có thể xem là một mặt tiêu cực của hồ yêu, cực kỳ nhỏ yếu, không thể nào rời khỏi khu rừng này nửa bước, nàng chỉ có thể không ngừng phụ thân trên hoa cỏ cây cối để tìm sinh cơ sống sót.

Một năm rồi lại một năm, trong lúc vô tình nàng phát hiện nơi hồ yêu giấu nữ nhi hương.

Nữ nhi hương là thứ gì thì nàng cũng biết được từ miệng đám đại sư, bọn họ tranh đoạt nó vì muốn trường sinh bất lão. Ngoài ra thì thứ này còn có thể tái tạo phàm thể.

Mà Nhứ Nhi cần vừa vặn chính là thứ này.

Nàng canh giữ nơi này nhiều năm, từ từ thân thể không còn yếu ớt như ban đầu nữa.

Thời gian thoi đưa, khu rừng cũng thay đổi dáng vẻ, dưới chân núi xuất hiện không ít nhà cửa, thời đại biến đổi, vạn vật biến hóa, Nhứ Nhi cứ vậy lẳng lặng quan sát.

Cho đến một ngày có một nam nhân tới nơi này, là một thuật sĩ tới bắt quỷ.

Nhứ Nhi làm bộ như lơ đãng xuất hiện nhưng phút chốc tỏa ra phong hoa, rất nhanh liền làm nam nhân kia thần hồn điên đảo, cam nguyện làm mọi thứ vì nàng.

Nàng là ý thức của hồ yêu, nàng có dáng vẻ xinh đẹp cùng năng lực cám dỗ của hồ yêu, thế nhưng nàng máu lạnh hơn, càng hiểu nam nhân là kẻ không đáng tin, nàng có thể lợi dụng hắn, trêu đùa hắn nhưng tuyệt đối sẽ không yêu hắn.

Đó là kinh nghiệm Nhứ Nhi có được từ hồ yêu.

.o.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.