Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 187: Tiên sinh đoán mệnh sao


Đọc truyện Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao? – Chương 187: Tiên sinh đoán mệnh sao

[cáo] thưởng minigame 5.2.20

*****

Tống Triết ngủ một giấc đến sáu giờ sáng thì đột nhiên tỉnh dậy, trong lòng có chút lo lắng, cứ cảm thấy còn chuyện gì đó chưa làm xong, thế là đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh mở mắt ra.

Cậu ngáp một cái, dụi dụi mắt, xoay người cầm di động xem thời gian thì thấy mới có sáu giờ, còn rất sớm. Cậu chôn đầu trong lòng Tiêu Thiên, tiếp tục ngủ.

Khoan đã, sáu giờ? Hình như, tối hôm qua cậu quên mất chuyện gì rồi đi? Chết thật, cậu quên nghiên cứu bùa rồi!

Tống Triết bật người ngồi ngay ngắn, Tiêu Thiên vẫn còn đang ngủ, ban ngày bận bịu làm việc với cường độ cao, buổi tối lại dành thời gian bồi Tống Triết, thực sự cũng rất mệt mỏi, vì thế hành động bật dậy của Tống Triết vừa nãy cũng không đánh thức anh.

Ánh mặt trời nhu hòa từ cửa sổ chiếu vào, ánh sáng sáng ngời rơi xuống chiếu rọi đường nét tuấn mỹ trên mặt Tiêu Thiên, góc cạnh rõ ràng, mày kiếm lẫn tóc mai, môi mỏng khẽ nhấp, đẹp mắt đến mức làm Tống Triết cúi đầu moaz một cái.

“Chào buổi sáng, lão Tiêu!” Âm thanh của Tống Triết khe khẽ ôn nhu, mang theo chút lười biếng cùng thư thái ban sáng.

Tiêu Thiên cũng không phát hiện, Tống Triết cũng chỉ phì cười một chút rồi ngồi dậy xuống giường rửa mặt. Cậu còn rất nhiều chuyện cần làm.

Sau khi rửa mặt xong, Tống Triết thay quần áo, sau đó lật tìm bách khoa toàn thư tìm được thông tin mình cần. Lúc đối phó với Hà Vĩ Kỳ, Tống Triết từng cải biến một loại bùa để giam giữ âm hồn Minh Giai Nghiên mà không làm cô bị thương tổn.

Linh thể khác với âm hồn nên Tống Triết cần phải sửa lại một lần nữa, đảo bảo bùa chú có thể giam cầm được linh thể.


Bởi vì có thông tin nên Tống Triết có thể dễ dàng tìm được ghi chép về hồ linh trong bách khoa toàn thư, phần lớn nội dung không sai biệt lắm với lời kể của Hoàng đại sư, không có gì mới. Duy chỉ có một điểm đặc biệt là đại đa số linh thể sinh ra vì ý thức, thế nhưng phần lớn ý thức là ưu tư tiêu cực nên linh thể mới xảo quyệt ích kỷ độc ác như vậy, nhất là hồ linh thì lại càng sâu hơn.

Bởi vì hồ linh xuất thân từ hồ yêu, bách khoa toàn thư ghi chép rằng tình tình hồ yêu ích kỷ, thủ đoạn xấu xa, ý thức sinh ra từ hồ yêu gọi là hồ linh, tính tình lại càng tệ hại hơn. Thế nhưng chúng cũng kế thừa được dáng vẻ xinh đẹp của hồ yêu, thậm chí lại càng nghiêng nước nghiêng thành hơn, làm người ta vô thức chìm đắm vào sắc đẹp của chúng mà không thể kiềm chế.

Đầu ngón tay trắng xanh của Tống Triết gõ gõ lên dòng chữ này, có nghĩa là nếu ý thức sinh ra từ một con hồ yêu tính tình ác độc thì tính tình của hồ linh lại càng tệ hại hơn, đáng sợ hơn. Ý là vậy sao?

Nghĩ tới tượng mỹ nhân cùng mỹ phẩm dưỡng da Xu Lệ, Tống Triết không khỏi thừa nhận bách khoa toàn thư nói đúng, người không có lòng dạ độc ác không thể nào làm ra chuyện mất trí như vậy.

Tâm Tống Triết trầm xuống, bắt đầu chỉnh sửa bùa búa, tốn hơn một giờ rốt cuộc cũng hoàn thành.

Ngay lúc cậu đặt bút xuống chuẩn bị đi làm bữa sáng thì Tiêu Thiên tỉnh.

Lúc mở mắt ra thì Tống Triết không còn ở bên người, giường đã lạnh, hiển hiên cậu đã rời giường từ sớm.

Ra khỏi phòng, thấy Tống Triết đang thu thập bùa, Tiêu Thiên đi tới ôm eo cậu, hôn tai cậu nói: “Sao lại dậy sớm như vậy?”

Âm thanh có chút hương vị khàn khàn đặc trưng của sớm tinh mơ, giống như vị rượu chát càng để lâu càng thơm nồng, dễ nghe đến mức làm lỗ tai người ta mang thai.

Ánh mắt Tống Triết lấp lánh, cầm phù khoe: “Xem nè, em thành công rồi! Em đã nói chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!”

Tiêu Thiên đưa tay ngắt sống mũi thẳng tắp của Tống triết, cưng chìu nói: “Rồi rồi rồi, Tống Triết nhà anh lợi hại nhất!”


Tống Triết vui sướng: “Tốt lắm, đi rửa mặt đi, em đi làm bữa sáng, chờ lát nữa gọi điện báo cho hai vị đại sư, hôm nay nhanh chóng giải quyết cho xong.”

Tiêu Thiên hỏi: “Còn bên cục cảnh sát?”

“Chúng ta qua đó trước, buổi chiều thì tới huyện X, có lẽ phải mất hai ngày mới giải quyết xong, trước tiên để Dương Lâm Tây hỗ trợ trấn an nhóm người bị hại kia.”

“Được, anh giúp em.”

“Cám ơn a, bạn trai của em!” Tống Triết nhảy cẩng lên moaz moaz moaz một trận, sau đó cười híp mắt đẩy Tiêu Thiên đi rửa mặt.

Cậu vừa chuẩn bị điểm tâm vừa gọi điện báo cho Hoàng đại sư biết tin tức tốt này, cũng báo chiều nay mình chuẩn bị tới huyện X để giải quyết cho xong chuyện này. Bằng không nếu trong tay Nhứ Nhi còn nữ nhi hương, lại tiếp tục gây chuyện thì rất phiền toái.

Hoàng đại sư đương nhiên giơ hai tay hai chân tán thành: “Tốt tốt tốt, Tống Triết, con quả nhiên là hi vọng của giới huyền học chúng ta a! Ta lập tức báo cho Lý đại sư biết.”

Tống Triết ngượng ngùng gãi đầu, gì mà hi vọng của giới huyền học, gì mà ngôi sao mới chứ, cậu thực không dám nhận mỹ danh này a.

Sau khi nói chuyện với Hoàng đại sư một phen, Tống Triết vừa nấu cháo vừa nói chuyện với Dương Lâm Tây: “Tôi đã tìm được kẻ đứng sau, buổi chiều phải gấp rút qua đó giải quyết để tránh gây thêm rắc rối. Làm phiền anh trấn an nhóm người bị hại một chút, phải một hai ngày nữa tôi mới về được.”

Dương Lâm Tây nghe thấy tin tức này thực sự mừng như điên, mặc dù cảnh sát bọn họ có quyền điều tra chuyện này nhưng cũng không có bao nhiêu tác dụng, chỉ có thể tra ra người dùng thân phận giả mở công ty chuyển phát cùng công ty mỹ phẩm Xu Lệ là một, còn cụ thể là ai thì vẫn chưa có tin tức.


Thế nhưng không ngờ Tống Triết nhanh như vậy đã điều tra rõ ràng, Dương Lâm Tây thật sự cảm thấy nếu Tống Triết tới cục bọn họ làm cảnh sát thì nhất định sẽ có tỷ suất phá án trăm phần trăm!

“Tống Triết, cậu cứ an tâm đi bắt kẻ đó đi. Chuyện bên cục cứ giao cho tôi, buổi sáng cậu cũng không cần qua đây đâu, trực tiếp đi đi! Đi sớm về sớm!”

Tống Triết có chút do dự: “Vậy được không? Dù sao thì những người đó cũng từ xa chạy tới, chúng ta không thông báo gì cả liền nói buổi chữa trị hôm nay phải hủy bỏ, có khi nào làm bọn họ lo lắng, sợ chúng ta không chữa nữa không?”

Dương Lâm Tây nói: “Không sao, không sao đâu, mặc dù có nghi hoặc nhưng bắt kẻ đứng sau quan trọng hơn. Để để hắn trốn thì mới đáng thất vọng nhất. Cậu cứ đi đi, hết thảy cứ để tôi lo!”

Nếu Dương Lâm Tây đã nói vậy thì Tống Triết cũng không từ chối, trực tiếp gọi điện cho Hoàng đại sư, báo đã chỉnh lại thời gian, trong buổi sáng sẽ lập tức xuất phát.

Hoàng đại sư dĩ nhiên rất cao hứng, xuất phát càng sớm càng tốt, có thể sớm loại bỏ nhân tố bất ổn hơn.

Tống Triết vội vàng ăn điểm tâm, bảo Tiêu Thiên đón Tam Hoàng rồi dẫn nó theo tới công ty, thực ngại không dám làm phiền dì Vương. Tiêu Thiên vốn định đi cùng Tống Triết, thế nhưng Tống Triết biết mấy ngày này Tiêu Thiên có vụ làm ăn lớn, rất bận rộn nên cự tuyệt: “Không sao đâu, linh thể này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Anh cứ lo xử lý công việc đi, với lại em còn cần anh hỗ trợ bên cục cảnh sát a!”

Tiêu Thiên nghe vậy thì miễn cưỡng gật đầu, dù sao thì anh nhất định chính là hậu thuẫn vững chắc nhất của Tống Triết.

Sau khi Tống Triết cùng Hoàng đại sư xuất phát, Tiêu Thiên qua nhà dì Vương đón Tam Hoàng. Nhóm Vương Hằng Kiệt vẫn còn ở, mấy hôm trước sau khi được Tống Triết điều trị giúp, ngay hôm sau Tiểu Ưu liền tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ kinh ngạc nói mặt cô đã tốt lắm rồi, không còn gì đáng ngại nữa, hơn nữa kiểm tra sức khỏe thì thân thể cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhất định chính là kỳ tích của giới y học a!

Bác sĩ nhịn không được truy hỏi, đêm qua Tiểu Ưu rốt cuộc đã làm gì.

Tiểu Ưu cao hứng ôm Hạ Thiên Dật bật khóc, cô thật sự rất biết ơn Tống Triết, nếu không có Tống Triết thì cuộc đời của cô có lẽ đã bị hủy hoại rồi. Nhóm Lâm Linh cũng thực cao hứng, vì thế vẫn luôn chờ Tống Triết rảnh rỗi để mời bữa cơm, nói cám ơn.

Thế nhưng ngày đó nhìn thấy cục cảnh sát đế đô phát ra tin tức nói mình đã tìm được một vị trị liệu sư có thể chữa mặt cho người bị hại, bọn họ liền theo bản năng cảm thấy đó chính là Tống Triết. Trừ bỏ Tống Triết thì không còn ai có bản lĩnh cao như vậy.


Đúng như dự đoán, sau đó có không ít người post bài lên mạng nói mặt mình đã tốt rồi, cục cảnh sát đế đô không nói dối, thậm chí sau khi kiểm tra sức khỏe thì thân thể cũng giống như Tiểu Ưu, các trị số đã trở nên bình thường.

“Đại sư quả nhiên chính là đại sư!” Lâm Linh lướt weibo, biểu tình bội phục: “Thật không ngờ mình lại quen biết được một người lợi hại như vậy! Thật sự rất lợi hại! Nếu nói chuyện này ra thì mình cũng nổi tiếng lây a!”

Vương Hằng Kiệt lập tức nói: “Không được, chuyện này chúng ta phải giấu kín trong lòng, không thể nói ra.”

Lâm Linh không hiểu: “Vì sao chứ? Nói ra thì nở mày nở mặt biết bao nhiêu a?”

Vương Hằng Kiệt vẫn phản bác: “Bà không hiểu à? Rốt cuộc vì sao cục cảnh sát đế đô lại nói là mời được một vị trị liệu sư mà không chỉ thẳng là Tống Triết Tống đại sư? Này rõ ràng là Tống Triết không muốn lộ diện. Nếu bà nói chuyện này ra thì chẳng khác nào để mọi người biết vị trị liệu sư đó là Tống Triết? Hơn nữa, Tống Triết vẫn luôn điệu thấp như vậy, khẳng định không thích mọi người vì chuyện này mà quấy rầy mình.”

Hạ Thiên Dật nói tiếp: “Không sai, tôi cũng đồng ý với lão Tam, nếu để truyền thông biết là Tống đại sư làm thì khẳng định sẽ giống như ruồi ngửi thấy vị thịt, lập tức bu tới. Sau này đại sư phải sống thế nào đây? Như vậy chả khác nào chúng ta lấy oán trả ơn?”

Lâm Linh bĩu môi: “Được rồi, là tôi suy nghĩ không thấu đáo!” Thật ra trong lòng Lâm Linh vẫn không cho là đúng, đại sư lợi hại như vậy nhưng có quá ít người biết, còn không phải vì chưa lộ danh tính sao? Nếu bọn họ giúp đại sư lần này, phỏng chừng đại sư còn biết ơn.

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Lâm Linh rốt cuộc cũng không làm ra chuyện gì. Kết quả tối hôm đó có người tới gõ cửa gọi bọn họ ra ngoài, cho bọn họ một khoản tiền ém miệng, không thể nói ra chuyện Tống Triết có thể trị cho những người bị hỏng mặt, bằng không tự gánh lấy hậu quả.

Nhìn dáng vẻ cao lớn, ngoài cười mà tâm không cười của đối phương, Lâm Linh liền sợ tới phát hoảng, người này rốt cuộc là ai a? Sao lại đáng sợ như vậy?

Trở lại phòng khách, Lâm Linh vẫn còn trong trạng thái ngơ ngác: “Rốt cuộc là chuyện gì a?”

Vương Hằng Kiệt nói: “Tống Triết lợi hại như vậy, sau lưng chắc chắn có không ít người. Đại sư lợi hại như vậy ở đế đô chính là đối tượng được nâng niu. Cho nên nhớ kĩ, chúng ta tuyệt đối không được nói năng bậy bạ.”

Lâm Linh gật gù như giã tỏi, vừa mới bị cảnh cáo một phen, cô nào dám a!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.