Đọc truyện Tiên Môn – Chương 791: Khinh Bạc tại website TruyenChu.Vip
“A!”.
Trong lúc Ngọc Vô Tâm còn đang kinh ngạc thì Liễu Phù Dung bỗng nhiên dụng lực, đem nàng đẩy mạnh vào tảng đá phía sau lưng.
Tất nhiên là đá này không phải được ai đó đem từ bên trên bỏ xuống, nó vốn đã có sẵn bên trong Thiên Thủy Trì từ lâu. Tổng cộng ba hòn, nơi tấm lưng Ngọc Vô Tâm vừa mới bị đẩy vào là hòn đá to nhất.
Tiên Môn Trailer
Có chút đau, đấy là những gì mà Ngọc Vô Tâm cảm nhận. Nàng nhăn mày, toan đem Liễu Phù Dung đẩy ra, song tay nhanh không bằng não động. Trong đầu nàng hiện lên một ý nghĩ: Nàng đang bị Liễu Phù Dung ức hiếp, bây giờ đem đối phương đẩy ra không phải là biểu hiện nhu nhược, chấp nhận thiệt thòi hay sao?
“Hừm, ta cũng đâu phải Liễu Phù Dung…”.
Trong lòng đã có quyết định, Ngọc Vô Tâm đặt tay lên người Liễu Phù Dung, nhưng thay vì đẩy ra thì nàng lại đem đối phương xoay ngược, hoán đối vị trí giữa đôi bên. Cũng chẳng biết có phải do cố tình hay không mà tay nàng dụng lực rất mạnh, đến độ khi tấm lưng trần của Liễu Phù Dung đụng vào tảng đá liền phát ra thanh âm nghe rõ một một.
“A!”.
Trong tiếng kêu đau, Liễu Phù Dung nhất thời hé mở hàm răng trắng đều. Phát hiện ra, Ngọc Vô Tâm ngay lập tức đưa lưỡi tiến vào, bắt đầu càn quét chẳng kiêng nể gì ai.
Lần này thì tới phiên Liễu Phù Dung phải tròn mắt. Cái tình huống này nàng thật sự đã không nghĩ đến. Vốn nàng cho rằng khi mình bất ngờ hôn Ngọc Vô Tâm như vậy thì đối phương sẽ phải hoảng hốt đem mình đẩy ra cơ. Nào ngờ…
“Đúng là cái thứ không biết xấu hổ!”.
Hiện giờ Liễu Phù Dung đã từ vị trí kẻ đi ức hiếp trở thành người bị ức hiếp, chiếu theo tình huống trước mắt thì phải mau mau tách ra mới là phải đạo, đúng với thân phận một vị tiên tử băng thanh ngọc khiết, cao cao tại thượng. Nhưng… nếu Liễu Phù Dung nàng hành động như vậy, thế khác nào hoảng sợ rút lui, tự nhận mình thua?
Lại nói, môi đã kề môi, lưỡi đã chạm lưỡi, còn có gì để mà gìn giữ nữa đây?
“Hừm… Ngọc Vô Tâm ngươi nếu đã thích hôn như vậy thì để ta hôn ngươi cho thoả!”.
Ba phần thẹn bảy phần tức giận, Liễu Phù Dung ngưng trốn chạy. Thay vì chạy trốn thì bây giờ nàng lại chủ động nghênh đón, bên trong khoang miệng lưỡi cùng lưỡi quấn nhau không rời.
“Nữ nhân này…”.
Sự hưởng ứng của Liễu Phù Dung thật là rất ngoài mong đợi đối với Ngọc Vô Tâm. Nàng khó lòng tưởng tượng Thanh Liên Tiên Tử muôn người ngưỡng vọng lại có một ngày trở nên giống như vầy.
Tiên tử đoạ hồng trần là đây ư?
“A!”.
Trong khi mà Ngọc Vô Tâm còn đang tự hỏi thì tấm lưng thon của nàng đã lại lần nữa va vào tảng đá. Không ai khác, chính Liễu Phù Dung là người ra tay hoán đổi.
“Hừ!”.
Đáy mắt thoáng qua một tia hậm hực, Ngọc Vô Tâm lập tức trả lễ. Nàng nắm lấy cả hai tay Liễu Phù Dung, đem đối phương đẩy mạnh. Song lần này, thay vì tảng đá lớn nhất thì nàng lại đem Liễu Phù Dung đè xuống tảng đá nhỏ nhất, bề mặt cũng xem như bằng phẳng. Kế đó thì ra sức hôn hít, trông bộ dáng chẳng khác nào là cưỡng hiếp người ta.
Liễu Phù Dung dĩ nhiên sẽ không cam chịu như vậy. Đừng thấy nàng vẻ ngoài điềm đạm thì cho nội tâm nàng sẽ yếu đuối. Thực tế, thời điểm nàng mất bình tĩnh thì cũng làm ra hành vi điên cuồng lắm đấy.
Quyết hôm nay phải ăn thua đủ với Ngọc Vô Tâm, Liễu Phù Dung bỏ đi hết thảy sự trang nghiêm, thánh khiết. Hàm răng sớm đã mở sẵn, nàng đột nhiên đóng nhanh lại.
“A!”.
Chiếc lưỡi bị cắn, Ngọc Vô Tâm buộc lòng phải đem nó rút về. Nhân lúc này, khi nàng mất tập trung, Liễu Phù Dung lập tức vùng ra, giành lấy quyền kiểm soát.
Nắm chặt lấy hai cái cổ tay thon gọn, Liễu Phù Dung đè Ngọc Vô Tâm xuống tảng đá, môi nở một nụ cười ý vị: “Ngọc tỷ tỷ, muội không biết là môi tỷ lại mềm mại như vậy, cũng không ngờ là dịch thủy bên trong lại thơm tho như vậy, thật khiến cho người ta mê luyến…”.
Đấy chắc chắn không phải đang khen ngợi, ý tứ rành rành khinh bạc. Liễu Phù Dung đây rõ ràng đang hiếp đáp Ngọc Vô Tâm, cho đối phương thấy mình mới là kẻ đang chiếm tiện nghi, còn Ngọc Vô Tâm bất quá người bị thiệt.
Song đó là Liễu Phù Dung nghĩ, Ngọc Vô Tâm thì lại nghĩ khác. Sau khoảnh khắc âm trầm ngắn ngủi, Ngọc Vô Tâm chợt mỉm cười: “Liễu muội thật cảm thấy như vậy sao? Thế muội có biết tỷ tỷ đây cảm nhận thế nào về muội không?”.
“Ngọc tỷ tỷ, muội đang lắng tai nghe đây”.
“Được, vậy để tỷ tỷ nếm thêm một chút rồi sẽ nói cho muội nghe”.
Nếm thêm?
Cho là Ngọc Vô Tâm lại tính hôn mình, Liễu Phù Dung càng ra sức ghì giữ, đầu cũng nâng cao lên.
“Với khoảng cách như vầy thì còn lâu ả mới chạm được đến khuôn mặt mình.” Liễu Phù Dung đã nghĩ như vậy.
Nhưng nàng nghĩ sai rồi. Bởi ngay từ đầu Ngọc Vô Tâm đã không có ý định hôn môi chạm má. Vị trí nàng nhắm tới là bộ phận khác cơ.
Khuôn mặt Liễu Phù Dung đúng là đã nâng cao lên, rất khó chạm tới, nhưng còn cặp tuyết lê căng tràn nhựa sống đang phơi bày nguyên vẹn này thì sao? Trong tư thế ghì ép, lúc này chúng đang treo ở ngay trước mặt Ngọc Vô Tâm nàng a.
Ánh nhìn gian xảo, Ngọc Vô Tâm đã nghĩ liền hành, lập tức há miệng ngậm lấy một trong hai hạt đậu hồng đính trên quả tuyết lê.
Khựng!
Cả người Liễu Phù Dung tức khắc cứng đờ, trong đầu tựa như có sấm chớp nổ vang.
Trăm triệu lần nàng cũng không thể nào ngờ được Ngọc Vô Tâm lại làm thế với mình.
Thật là quá ghê tởm!
Liễu Phù Dung nói thế nào cũng là tiên tử băng thanh ngọc khiết, thuộc nhân sĩ chính giáo, từ nhỏ được giáo dục lễ nghi luân thường, cho dù có nổi loạn thì cũng chỉ nằm trong khuôn khổ nào đó, và cái khuôn khổ này, nó còn lâu mới chạm đến tình huống như hiện tại. Hành vi “kinh người” của Ngọc Vô Tâm thật đã vượt quá khả năng tiếp nhận của Liễu Phù Dung nàng rồi.
Mặt mày kinh hoảng, Liễu Phù Dung đang toan thoái lui thì… một lần nữa nàng điếng người chết lặng. Nơi hạ thân nàng, nó vừa mới bị cái gì đó đụng chạm. Thứ kia cũng là bằng da bằng thịt…
“A!”.
“Ầm!”.
“Ầm!”.
Thiên Thủy Trì vốn đang yên ắng nay bỗng bạo động. Liên tiếp những tiếng nổ vang lên, nước trong hồ cũng theo đó mà bắn tung toé, mãi một lát sau mới dần ổn định trở lại.
Liễu Phù Dung sớm đã không còn ở dưới hồ nước nữa, lúc này nàng đã đứng trên bờ, y phục cũng đã được thay.
Một cơn gió nhẹ thổi qua làm lay tà áo, Liễu Phù Dung căm tức nhìn về phía đối diện, ở bờ hồ bên kia. Tại đó cũng có một nữ nhân đang nhìn lại nàng, nhưng là với ánh mắt của phường “tiểu nhân đắc chí”.
“Hì hì…”.
Chả buồn bận tâm đến tâm tình bực dọc của ai kia, Ngọc Vô Tâm hé môi cười khẽ. Nàng nói: “Liễu muội lúc nãy không phải nói muốn nghe cảm nhận của tỷ sao? Để bây giờ tỷ nói cho muội nghe”.
Ngọc thủ nâng lên, Ngọc Vô Tâm lấy tay sờ lên môi mềm, dáng vẻ làm như hồi tưởng: “Nói thế nào nhỉ? Mềm nhưng không nhão, lại có mùi thơm, vị ngọt. Thật là khiến cho người ta mê luyến không nỡ rời. Còn ở bên dưới, thời điểm chân ta chạm vào cái nơi đó…”.
“Vô sỉ!” Không để Ngọc Vô Tâm nói hết câu thì Liễu Phù Dung đã lên tiếng mắng.
Trong đời mình, từ nhỏ đến lớn, Liễu Phù Dung nàng nào đã từng bị ai khi dễ tới mức này đâu. Chuyến này đến Phiêu Hương Các vốn muốn trả đũa một phen, nào ngờ “trộm gà không được còn mất luôn nắm thóc”.
Tính ra thì Liễu Phù Dung nàng nào có lấy được gì đâu, bất quá hôn môi mà thôi. Trong khi đó Ngọc Vô Tâm… Ả không chỉ hôn môi mà còn ngậm đậu, thậm chí còn…
Quá ghê tởm!
“Ngọc Vô Tâm, ngươi giỏi!”.
Đứng nhìn mỹ nhân tức khí rời đi, Ngọc Vô Tâm trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Thiết nghĩ trên thế gian này cũng chỉ có duy nhất một mình nàng mới khiến cho Liễu Phù Dung ăn phải trái đắng như vậy.
“Liễu muội đi thong thả! Chuyện vừa rồi tỷ tỷ đây sẽ ghi khắc trong tim! Mật dịch hương diễm cả đời lưu giữ!”.
Đang cất bước rời đi, Liễu Phù Dung nghe qua những lời đó thì suýt té ngửa. Khuôn mặt hồng lên trông thấy, nàng nghiến răng nghiến lợi thầm mắng mấy tiếng thô tục rồi vội vã ra khỏi sơn môn.