Tiên Môn

Chương 790: Tắm Uyên Ương


Đọc truyện Tiên Môn – Chương 790: Tắm Uyên Ương tại website TruyenChu.Vip

“Đồ nhi, ngươi… ngươi tiến vào Vấn đỉnh rồi?”.

Bên trong động phủ của mình, Cầu Bất Nhận ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt, hỏi.

Ngọc Vô Tâm nhẹ gật đầu xác nhận: “Hồi sư tôn, ngày hôm qua đệ tử đã đột phá thành công”.

Cầu Bất Nhận trở nên im lặng. Súyt tí thì bà quên mất thiên phú tu luyện của Ngọc Vô Tâm cũng rất tốt, vốn dĩ cấp bậc thiên tài. 

Kỳ tài đan đạo, thiên tài tu luyện, người thường chỉ có một trong hai thôi thì cũng đã đủ để trở thành tông sư, lưu danh với đời, thế mà đứa đồ nhi này của bà… 

“Nha đầu này nào phải thiên tài hay kỳ tài gì, rõ ràng là một quái vật”.

Trong lòng cảm thán, Cầu Bất Nhận cố gắng kiềm chế xúc động, khuôn mặt tươi cười tán dương, sau đó lấy từ giới chỉ ra một ít đồ vật trân quý ban cho Ngọc Vô Tâm. 

Trong số ba món đồ vật mà Cầu Bất Nhận ban cho ấy, thứ giá trị nhất, cũng khiến Ngọc Vô Tâm vui mừng nhất là một bình đan dược. Tên gọi Bổ Linh Đan. 

Bổ Linh Đan, danh tự này Ngọc Vô Tâm đã có xem qua trên đan thư. Theo như tiền nhân ghi chép thì nó vốn thuộc cổ đan, công dụng là bổ sung linh lực tức thời cho tu sĩ. 

Đừng cho công năng như vậy là tầm thường. Thời điểm giao chiến cùng địch nhân, nếu như đôi bên ngang tài ngang sức, như vậy trận chiến sẽ phải kéo dài. Tới lúc này, ai thắng ai bại, kết quả phụ thuộc vào pháp lực của ai dồi dào hơn. Mà Bổ Linh Đan, nó chính là đan dược bổ sung linh lực tức thời, chỉ cần đem uống vào thì linh lực trong cơ thể tu sĩ sẽ nhanh chóng được bù đắp, hiệu quả vượt xa so với cầm linh thạch hấp thụ gấp cả chục lần. 

Thắng bại thế nào còn cần phải nói sao?

Bổ Linh Đan này thật rất trân quý, nếu nói là đồ vật bảo mệnh cũng chẳng hề ngoa. Chỉ tiếc một điều là trong chiếc bình ngọc mà Cầu Bất Nhận ban cho đây, nó chỉ có đúng mười viên. 


Chuyện Ngọc Vô Tâm tiến vào Vấn đỉnh nhanh chóng được lan truyền, chẳng bao lâu sau thì người trong Phiêu Hương Các đều biết. Các thế lực khác cũng lần lượt hay tin. Nói sao Ngọc Vô Tâm bây giờ đã là thiếu chủ Phiêu Hương Các, thân phận cũng xem như tôn quý, thế nhân chú mục âu rất đỗi bình thường. Thật tế thì đã có nhiều thế lực gửi lời thăm hỏi, chúc mừng, tỏ ý muốn kết giao. Song Ngọc Vô Tâm đều không mấy hứng thú, chỉ dùng tâm thái xã giao cùng người trò chuyện. Duy chỉ có một thế lực là được nàng nhiệt tình tiếp đón hơn cả: Bích Du Cung.

Trường Bạch Sơn, một góc nhỏ.

Bên một con suối trong veo, giữa những tiếng “róc rách” liên hồi không dứt, Ngọc Vô Tâm đứng tựa lưng vào một tảng đá lớn, hai mắt chăm chú ngắm nhìn thân ảnh yêu kiều trước mặt. 

Liễu Phù Dung, nàng ở ngay giữa dòng suối, ngồi trên một hòn đá cũng xem như bằng phẳng, đang dùng đôi tay tựa bạch ngọc rẽ nước chơi đùa. 

Cái dáng vẻ yểu điệu ấy, khuôn mặt an nhiên ấy, Ngọc Vô Tâm thật đã bị hấp dẫn. Nàng phải công nhận cái đạo hiệu Thanh Liên Tiên Tử mà thế nhân đặt cho Liễu Phù Dung quả chẳng hề ngoa. Liễu Phù Dung nàng thực cũng thuần khiết, cao quý như một đoá thanh liên vậy. Nhất là bây giờ, khi nàng đang ngồi giữa dòng nước trong.

Ánh mắt chăm chú của Ngọc Vô Tâm thiết nghĩ Liễu Phù Dung cũng nhận ra được, song nàng lại chẳng phản ứng gì. Sau tay lại đến chân, Liễu Phù Dung rất tự nhiên đem đôi giày bạch sắc cởi ra, kế đấy vén lên ống quần, đưa chân nghịch nước. 

Rất trắng. Rất thon. Đấy là những hình ảnh hiện lên trong mắt Ngọc Vô Tâm, khiến trong đầu nàng phải âm thầm nghi hoặc. Liễu Phù Dung này rốt cuộc là có ý tứ gì? Nàng và đối phương tuy nói đã kết bái, nhưng danh tỷ muội bất quá hình thức, cho có vậy thôi. Theo lý, với một kẻ tính tình lãnh ngạo như Liễu Phù Dung thì sẽ không tùy tiện thể hiện ra bộ dạng này mới đúng. 

Ngọc Vô Tâm nàng có điều tra qua. Theo như tin tức nàng nghe được thì Liễu Phù Dung là một kẻ rất riêng tư, từ nhỏ đến lớn đều luôn sinh hoạt một mình, sớm thành thói quen. Ăn uống tắm gội, tu tập đạo pháp, lúc nào cũng vậy, hiện diện có chăng cũng chỉ duy nhất một mình sư phụ của nàng. Thậm chí dù là tỷ muội trong môn cũng không ai được ở gần Liễu Phù Dung quá lâu chứ đừng nói được nàng cho phép ngắm nhìn, lại còn thản nhiên vén áo xăn quần cho xem thế này. 

“Nữ nhân này không phải là đang muốn câu dẫn ta đấy chứ?” Bất giác trong đầu Ngọc Vô Tâm hiện lên ý nghĩ ấy.

Nhưng rất nhanh nàng đã phủ nhận. Ngọc Vô Tâm nàng cũng giống đối phương, đều là nữ nhân. Nữ nhân đi câu dẫn nữ nhân? Nghe không hợp lý chút nào. 

Đoán không ra, Ngọc Vô Tâm đành tạm gác. Nàng nhìn vị tiên tử đang dùng chân nghịch nước bên kia, nói: “Thanh thiên bạch nhật, Liễu muội vén áo xăn quần như vậy, không ngại ánh mắt thế nhân sao?”.


Tới lúc này Liễu Phù Dung mới quay đầu lại. Với nụ cười hé mở trên môi, nàng đáp: “Suối vắng không người, hà tất bó buộc?”.

“Trên có trời, dưới có đất, ở đây lại có tỷ tỷ, Liễu muội sao lại bảo không người?”.

“Thiên địa bất nhân nào lý đến chút dung nhan hèn mọn. Còn Ngọc tỷ tỷ…” Liễu Phù Dung cười khẽ một tiếng: “Ngọc tỷ tỷ cũng đâu phải nam nhân”.

“Trên thế gian có một loại nữ nhân luôn lãnh cảm với nam nhân nhưng đối với nữ nhân thì lại rất yêu thích, chuyện này Liễu muội chưa nghe sao?”.

“Cái đó thì muội đây cũng có nghe qua, chỉ là…”.

Ánh mắt Liễu Phù Dung hiện lên chút khác lạ: “Ngọc tỷ tỷ, tỷ là một nữ nhân như vậy sao?”.

Ngọc Vô Tâm bật cười: “Ha ha… Liễu muội nói gì vậy, tỷ tỷ đây sao có thể là người như vậy”.

“Không phải sao? Thế mà muội cứ tưởng… Lần trước ở chốn hoang vu tỷ tỷ đối với muội như thế…”.

Chốn hoang vu? Đối với muội như thế? Ngọc Vô Tâm vừa nghe liền hiểu ra ngay. Trong đầu nàng chợt nhớ lại đoạn ký ức đôi phần hương diễm, nụ hôn từ biệt kia…

Nữ nhân này sao tự dưng lại nhắc tới chuyện này chứ, như thế không phải sẽ làm đôi bên khó xử sao?

Nét mặt hơi thiếu tự nhiên, Ngọc Vô Tâm khẽ hắng giọng, chuyển chủ đề: “Liễu muội, ta nghe nói sau chuyện Phí Long Sơn lần trước thì cung chủ Liên Vân Nguyệt đã chỉ định muội làm người kế thừa phải không?”.


Liễu Phù Dung thấy đối phương cố tình lãng tránh như vậy thì cũng thôi không đề cập sự tình tế nhị kia nữa. Nàng nhẹ gật đầu: “Đúng là có chuyện này. Cũng nhờ có Ngọc tỷ tỷ hỗ trợ sát diệt Chung Sĩ Cơ, giúp muội thành công đào thoát”.

“Liễu muội hà tất nói thế? Chúng ta chẳng phải là tỷ muội hoạn nạn có nhau sao?”.

“Phải, là tỷ muội hoạn nạn có nhau”.

Ngọc Vô Tâm cười, Liễu Phù Dung cũng cười, nhưng bên trong được bao nhiêu thành ý thì chỉ có trời mới biết. 

“À, Ngọc tỷ tỷ, muội nghe nói trên núi Trường Bạch này có một hồ nước nóng rất tinh khiết phải không?”.

Liễu Phù Dung đột nhiên hỏi thế khiến cho Ngọc Vô Tâm có chút bất ngờ. Nàng không biết đối phương muốn gì. Dù vậy, nàng vẫn thành thật hồi đáp: “Đúng là có một hồ nước như vậy, tên nó là Thiên Thủy Trì. Thường ngày Phiêu Hương Các chúng ta vẫn dùng nước trong hồ Thiên Thủy này để bào chế các loại dược thủy”.

“Ngọc tỷ tỷ, muội có chút ý kiến thế này. Hiện trời đang vào đông, tiết trời se lạnh, sao chúng ta không đến Thiên Thủy Trì tắm gội một chút?”. 

Tắm gội?

Ngọc Vô Tâm tròn mắt nhìn Liễu Phù Dung. Nàng không ngờ vị tiên tử băng thanh ngọc khiết này lại nảy sinh chủ ý như vậy. Thiên Thủy Trì kia tuy chẳng phải trọng địa gì, nhưng nói thế nào nước trong hồ vẫn được người dùng luyện chế dược thủy a. Đi vào đó tắm, chuyện này…

“Ngọc tỷ tỷ…” Từ giữa dòng suối lúc này Liễu Phù Dung đã đi đến trước mặt Ngọc Vô Tâm, thanh âm dịu ngọt mà rằng: “Muội đoán Thiên Thủy Trì kia trước giờ chưa ai từng xuống tắm đúng không? Tỷ tỷ không muốn trở thành người đầu tiên? Ngọc tỷ tỷ, cũng chỉ có những nơi thánh khiết như vậy mới xứng để tỷ muội ta tẩy trần mà thôi”.

“Nào, dẫn muội đi.” Nói đoạn Liễu Phù Dung chủ động nắm lấy bàn tay Ngọc Vô Tâm, ánh mắt thâm tình trông đợi. 

Nửa canh giờ sau. 


Một góc phía tây Trường Bạch Sơn, bên trong một hồ nước xanh trong.

Lúc này có hai thân ảnh đang ngâm mình thư giãn. Cả hai đều là nữ nhân xinh đẹp, tuổi còn rất trẻ. Nhất là cô gái có làn da trắng như bạch ngọc được thế nhân xưng tụng tiên tử kia, nhan sắc của nàng phải nói vượt xa cái gọi hoa nhường nguyệt thẹn, lạc nhạn trầm ngư. 

Liếc nhìn cơ thể loã lồ trước mặt, Ngọc Vô Tâm trong lòng cảm thán không thôi. Nàng không hiểu tại sao trên đời lại có thể tồn tại một nữ nhân hoàn mỹ đến thế. Dung nhan đẹp, vóc người cũng cân đối vẹn toàn. Nàng chẳng tìm ra được một chút khuyết điểm nào của Liễu Phù Dung cả. 

“Liễu muội, thế nhân gọi muội là tiên tử quả chẳng hề ngoa. Muội thật sự vô cùng xinh đẹp.” Trong lòng có chút xúc động, Ngọc Vô Tâm thốt lời ngợi khen.

Nghe thế, Liễu Phù Dung vui vẻ mỉm cười. Hôm nay nàng đã cười rất nhiều, so với mười năm trước cộng lại có khi còn nhiều hơn. 

Bơi lại gần Ngọc Vô Tâm, Liễu Phù Dung hỏi: “Thật rất đẹp sao?”.

“Thật là rất đẹp.” Ngọc Vô Tâm đáp.

“Vậy… sắc đẹp này đã đủ làm tỷ rung động chưa?”.

Ngọc Vô Tâm nhất thời ngẩn ra, sau đó bật cười: “Liễu muội thật là biết nói đùa. Tỷ vốn cũng là nữ…”.

Ngọc Vô Tâm nói tới đó thì không nói nữa. Miệng nàng đã bị một một cái miệng khác dán lên, mùi hoa sen dịu dàng lan toả. 

Không phải Ngọc Vô Tâm không phòng bị, chỉ là vừa rồi không có linh lực ba động, Liễu Phù Dung cũng chẳng dụng lực bao nhiêu, hoàn toàn vô hại cho nên…

Chỉ là nàng không hiểu. Liễu Phù Dung tại sao lại hành động như vầy?

Liễu Phù Dung chính là tiên tử băng thanh ngọc khiết, tính tình lãnh ngạo, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng để ai đụng chạm qua, bây giờ lại chủ động thân mật với nàng…

“Nàng ta muốn trả lễ nụ hôn tạm biệt lần trước sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.