Đọc truyện Tiên Môn – Chương 74: Lôi – Hoả Song Kiếp tại website TruyenChu.Vip
Lời của sư phụ mình chẳng biết Dương Tiểu Ngọc có nghe được hay không, chỉ thấy nàng vẫn như cũ, tay không tấc sắc đứng im chờ đợi kiếp lôi giáng xuống.
Đây rõ ràng là một hành động rất ngông cuồng. Từ đạo kiếp lôi thứ bảy trở đi, uy lực há đâu chuyện đùa? Trong lịch sử của tu tiên giới, tự cổ chí kim đều luôn là như vậy, nếu uy lực của sáu đạo lôi kiếp ban đầu chỉ tăng lên từng nấc chậm rãi thì tới đạo thứ bảy, mọi chuyện đã khác. Đó chính là lúc mà người độ kiếp phải dốc toàn bộ lực lượng ra ứng phó.
Thế mà…
Nhìn Dương Tiểu Ngọc hiện giờ xem. Linh kiếm chẳng thèm xuất động cũng thôi, đằng này ngay đến cả thuẫn giáp đều không thấy gọi ra. Thậm chí trên người nàng lúc này còn không có linh quang hộ thể…
Là hồ đồ như chính lời Lý Ngọc Thường mới nói hay bởi do trong mắt Dương Tiểu Ngọc nàng, đạo kiếp lôi thứ bảy này cũng chả đáng gì?
Đáp án rất nhanh liền có.
Dưới sự lo lắng bất an của Lý Ngọc Thường, nghi hoặc của môn nhân trên dưới, sau một hồi tích tụ lực lượng, đạo kiếp lôi thứ bảy rốt cuộc cũng đánh xuống.
Đối mặt thiên uy, Dương Tiểu Ngọc vậy mà không hề e ngại. Nói gì biến sắc, một cái nhíu mày nàng cũng chẳng có. Chỉ thấy nàng nâng cánh tay mềm mại lên, hướng đỉnh đầu phẩy mạnh một cái.
Bất ngờ xảy ra.
Kiếp lôi hung lệ vốn đang băng băng tiến xuống bỗng lập tức đình chỉ. Mà không, chính xác hơn phải gọi là tan biến mới đúng.
Một cái phẩy tay liền đánh tan thiên kiếp, chuyện này… thật quá ngoài sức tưởng tượng rồi.
Toàn thể môn nhân, và thậm chí là các vị phong chủ, ai nấy đều bị Dương Tiểu Ngọc làm cho rung động.
Nhưng, sự rung động này vẫn mới chỉ là bắt đầu…
…
“Ùng… ùng…”.
“Grào… rào….”.
Dường như phẫn nộ trước sự ngông cuồng của Dương Tiểu Ngọc, sau khi đạo kiếp lôi thứ bảy vừa bị đánh tan thì trên bầu trời cuồng phong liền nổi lên, sấm chớp liền thi nhau rền vang, thanh âm chấn động suốt mấy mươi dặm…
Qua hơn mười phút “gầm thét”, đạo kiếp lôi thứ tám chính thức hình thành.
“Đạo kiếp lôi này…”.
“Tương đương với chân nhân cảnh sơ kỳ.” Nối tiếp Ngọc Vân Tử, Cơ Thành Tử trầm trọng thốt ra. Xem vẻ mặt thì đúng có phần lo lắng.
Tất nhiên, trong số năm người ở đây, kẻ lo nhất vẫn chưa phải hắn. Lý Ngọc Thường mới là người đang khẩn trương nhất.
Đối lập với nàng, Lăng Thanh Trúc lại có chút vui sướng khi người gặp hoạ. Nàng đứng đấy, sát bên Lý Ngọc Thường mà buông lời cảm thán: “Chậc, lôi kiếp thật mạnh. Ta xem khí thế này hẳn không chỉ đơn giản là chân nhân sơ kỳ bình thường đâu. Chẳng biết Tiểu Ngọc của chúng ta có thể giống như vừa rồi dùng tay trảm thiên kiếp hay không…”.
“Hừ… Ta nhớ năm đó Thanh Trúc sư tỷ cũng vất vả lắm mới chống đỡ được đạo kiếp lôi thứ tám đấy”.
Mặc dù bị người đem chuyện cũ rất kém huy hoàng của mình nhắc lại nhưng Lăng Thanh Trúc vẫn chẳng có chút nào khó chịu. Nàng chỉ mỉm cười, công kích trở lại: “Ngọc Thường sư muội nói quả không sai. Năm đó sư tỷ ta đúng là phải chật vật lắm mới qua được tám đạo kiếp lôi, thế nhưng mà… Ở đạo kiếp lôi thứ chín – cực hạn lôi kiếp, mặc dù thiên uy rất bá đạo nhưng sư tỷ đây cuối cùng vẫn thành công vượt qua được, hơn nữa còn có thể đem một phần kiếp lực nuốt luôn vào bụng. Chậc, theo ghi chép của Thiên Kiếm Môn ta, hình như ngoài sư tỷ ta đây thì chưa từng có ai dám đem kiếp lôi hấp thụ khi nó vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán a”.
Lần này thì Lý Ngọc Thường chẳng còn châm chọc được nữa. Sư tỷ nàng nói quả không sai. Từ xưa đến nay e cũng chỉ có mình vị sư tỷ tính tình cổ quái này của nàng mới to gan lớn mật tới như vậy, dám đem một phần kiếp lực nuốt luôn vào bụng…
“Hừ” khẽ một tiếng, Lý Ngọc Thường chấp nhận thua thiệt, ngẩng đầu nhìn lên không trung, nơi đồ nhi đang chuẩn bị đón nhận đạo kiếp lôi thứ tám.
Phụ “kỳ vọng” của Lăng Thanh Trúc, dưới đạo kiếp lôi thứ tám này Dương Tiểu Ngọc đã không thể thản nhiên tay không đối mặt được nữa. Trên tay nàng, linh kiếm đã được gọi ra.
Mắt loé hàn quang, ngay tại thời điểm kiếp lôi hung lệ giáng xuống thì thanh kiếm trên tay Dương Tiểu Ngọc cũng sáng rực lên. Động tác cực nhanh, nàng vung kiếm nhắm thẳng kiếp lôi chém ra một đường.
“Ầm… ầm… m… m…!!”.
…
Tiếng nổ kinh thiên dần lắng xuống. Ở giữa không trung, thân ảnh Dương Tiểu Ngọc vẫn trụ vững, ngoại trừ mái tóc hơi rối ra thì toàn thân đều nguyên si lành lặn. Trong khi ấy, kiếp lôi lại đã sớm tiêu tan…
“Chậc chậc…”.
Một góc bên dưới của Mặc Kiếm Phong, Chu Đại Trù chứng kiến một màn vừa rồi thì liên tiếp tặc lưỡi.
“Lợi hại! Quá lợi hại!”.
“Đạo kiếp lôi vừa rồi chắc chắn đã vượt ngoài vấn đỉnh, mười mươi ở mức chân nhân cảnh, vậy mà Tiểu Ngọc chỉ dùng một kiếm liền đem nó đánh tan…”.
Quay sang Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù kết luận: “Tiểu Ngư à, ta nghĩ Tiểu Ngọc không phải con người đâu. Nàng hẳn là do thần tiên chuyển thế a”.
Bên cạnh, Lăng Tiểu Ngư nghe rõ nhưng không hồi đáp. Tâm tình xem chừng đang có phần phức tạp.
Ngẫm cũng đúng. Dương Tiểu Ngọc càng lợi hại thì chênh lệch giữa hắn và nàng càng lớn, muốn đuổi kịp mà nói… thật là quá khó.
…
Nếu lúc nãy vẫn còn có người hoài nghi Dương Tiểu Ngọc đang cố tình ra vẻ thì bây giờ, sau khi nàng vung kiếm chém tan đạo kiếp lôi thứ tám, tất thảy đều đã buộc phải công nhận thực lực của nàng, rằng nàng vốn không hề có ý khoe khoang mà đấy là biểu hiện rất đỗi bình thường của một cường giả chân chính.
Việc Chu Đại Trù cảm thán trước đạo hạnh của nàng hay việc Lăng Tiểu Ngư bất giác tự ti vốn hết sức tự nhiên. Đứng trước một người cùng thế hệ tài ba như vậy, mấy người có thể bình thản tiếp nhận đây?
Đừng nói Lăng Tiểu Ngư và Chu Đại Trù, ngay đến Lưu Cảnh Thiên và Tô Đông Vũ – hai đại tân tinh – còn phải động dung cau mày nữa là.
Năm vị phong chủ ư? Thần sắc cũng ít nhiều khẩn trương.
Bọn họ đang chờ đợi…
Từ xưa đến nay, việc độ kiếp không phải ai cũng như ai. Tùy vào tư chất, công pháp, cách thức tu luyện,… của mỗi người mà thiên kiếp giáng xuống có mạnh – yếu khác nhau. Số lượng tất nhiên cũng sẽ không giống nhau.
Đối với một vị thiên kiêu như Dương Tiểu Ngọc, khỏi cần nghĩ cũng biết nàng sẽ tiếp nhận thiên kiếp dạng gì. Chín đạo, đấy là chắc chắn.
Chỉ có điều…
Đạo thứ tám đã có uy lực tương đương chân nhân sơ kỳ đỉnh phong, vậy thì đạo thứ chín, nó sẽ thuộc cấp bậc nào? Chí ít cũng là chân nhân cảnh trung kỳ.
Dương Tiểu Ngọc tuy mạnh nhưng tu vi hiện tại mới bất quá vấn đỉnh hậu kỳ đỉnh phong mà thôi, nàng liệu có vượt qua được không?
…
“Ùng… Oàng…!”.
“Grào… ào… ào….!!
…
Trong khi trên dưới sơn môn ai nấy đều đang vì quá trình độ kiếp của Dương Tiểu Ngọc mà khẩn trương thì giữa không trung, nàng như cũ vẫn bảo trì nét mặt lãnh đạm, chả buồn liếc xuống dù chỉ một lần.
Tuy nhiên, sự trấn định này, nó đã rất nhanh liền tiêu thất. Khiến nàng biến sắc chẳng đâu khác ngoài cảnh tượng phía trên đỉnh đầu.
Từ trong đám mây đen khổng lồ, đạo thiên kiếp thứ chín đã bắt đầu lộ ra hình tướng.
Không như trước, thay vì màu trắng thì kiếp lôi lần này lại có màu tím, kích cỡ lớn hơn gấp mấy lần.
Đích thị Tử Sắc Minh Lôi – một trong ba loại kiếp lôi có uy lực kinh khủng nhất!
Người bình thường, đừng nói độ, dù là dẫn động cũng không thể nào đem Tử Sắc Minh Lôi dẫn ra được. Khiến nó xuất hiện duy chỉ hạng thiên kiêu tư chất tuyệt đỉnh. Nói thế để thấy loại kiếp lôi này khủng bố tới mức nào. Đối mặt với nó, Dương Tiểu Ngọc có e ngại âu cũng bình thường.
Tuy nhiên, trên thực tế, Dương Tiểu Ngọc lại không phải đơn thuần chỉ vì Tử Sắc Minh Lôi mà lo lắng. Làm nàng phải khẩn trương là sự kết hợp giữa Tử Sắc Minh Lôi và thứ ở bên cạnh nó kìa.
Là thứ gì ư?
Hoả kiếp! Một hoả kiếp mang hình tướng của Huỳnh Điểu!
Thượng cổ linh chủng, được xem mạnh nhất có chân long và thiên phượng. Trong phượng tộc, thực lực Huỳnh Điểu vốn xếp ở mười hạng đầu. Hoả kiếp mang hình tướng của nó, khỏi cần động não cũng biết sẽ mạnh cỡ nào. Chắc chắn sẽ không thua kém Tử Sắc Minh Lôi…
Đạo thiên kiếp thứ chín lại là song kiếp, hơn nữa trong lôi kiếp còn kèm theo hoả kiếp uy lực kinh người… Lần này, Dương Tiểu Ngọc thực đã đưa đến động tĩnh quá lớn rồi…
“Tử Sắc Minh Lôi, Huỳnh Điểu Chi Kiếp, không nghĩ thiên tư của đứa trẻ này lại kinh khủng tới như vậy…”. Mặt mày trầm trọng, ở cách Dương Tiểu Ngọc một đoạn khoảng vài mươi trượng, Cơ Thành Tử cảm thán thốt ra.
Ban nãy, hắn mặc dù cũng đánh giá rất cao Dương Tiểu Ngọc nhưng giờ xem ra so với thực tế, cái “cao” của hắn đã biến thành “thấp” mất rồi.
Cùng cảm nghĩ, đứng kế bên Cơ Thành Tử, Dịch Bất Dịch cũng gật gù: “Đứa trẻ Dương Tiểu Ngọc này quả đúng nghịch thiên. Chỉ sợ so với tổ sư gia năm đó cũng không chút nào thua kém”.
“Có thể cùng lúc dẫn động cả Tử Sắc Minh Lôi và hoả kiếp Huỳnh Điểu, tư chất của Dương Tiểu Ngọc đích xác đủ gọi là nghịch thiên. Nhưng mà…”.
Đôi mắt thâm sâu, thần tình nghiêm túc, Lăng Thanh Trúc bày tỏ lo ngại: “Hai loại kiếp lực này hợp lại, uy lực chắc chắn đã tiếp cận chân nhân hậu kỳ. Đứa nhỏ Dương Tiểu Ngọc này liệu có vượt qua nổi hay không?”.