Tiên Môn

Chương 73: Độ Thiên Kiếp


Đọc truyện Tiên Môn – Chương 73: Độ Thiên Kiếp tại website TruyenChu.Vip

Lúc này trời đã vào hạ, theo lý tiết trời phải oi bức mới phải, vậy mà không, khắp núi Ngũ Đài lại đang được khí lạnh bao trùm. Đặc biệt là ở Mặc Kiếm Phong.

Trên bầu trời Mặc Kiếm, mây đen từ đâu chẳng rõ bỗng dưng kéo đến giăng kín cả một vùng. Từ trong mây, thỉnh thoảng còn có sấm chớp xuất hiện, cuồng phong thét gào…

Cảnh tượng ấy đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Không chỉ đệ tử mà ngay đến các vị phong chủ cũng tự mình chạy ra xem xét. Trong số đó có cả người đứng đầu phái Thiên Kiếm hiện giờ: chưởng môn Cơ Thành Tử.

Có điều, khác với lần trước, khi thái cực đồ và giọng nói tang thương kia xuất hiện, lần này trên mặt Cơ Thành Tử tốt hơn rất nhiều. Hắn chẳng những không chút lo lắng, bất an mà còn mừng vui trông thấy.

Mà, vui mừng thực ra cũng không riêng mỗi mình Cơ Thành Tử hắn. Ba vị sư đệ, sư muội của hắn là Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, Lý Ngọc Thường, toàn bộ ai nấy, dù ít dù nhiều thì đều cùng chung tâm trạng phấn khởi. Hiện tại, trong số năm người, kẻ duy nhất không vui cũng chỉ có mình Lăng Thanh Trúc.

Vui? Nàng vui làm sao được khi mà Dương Tiểu Ngọc – đệ tử của Lý Ngọc Thường – kẻ nàng khó ưa – đang lập ra một thành tích vô tiền khoáng hậu, khoả lấp cổ kim chứ?

Từ lúc nhập môn cho tới hôm nay, Dương Tiểu Ngọc kia tính ra mới chỉ tu luyện mười lăm năm, vậy mà đã có thể dẫn động thiên kiếp hàng lâm. Nàng đã sắp đột phá cảnh giới chân nhân rồi a!

Năm nay Dương Tiểu Ngọc nàng mới được bao nhiêu tuổi?

Chỉ vừa đúng hai mươi!

Hai mươi tuổi liền dẫn động thiên kiếp hàng lâm, chuẩn bị tiến nhập cảnh giới chân nhân, chuyện này… Đừng nói nhìn thấy, dù là nghe cũng chưa từng đấy!

Rung động, cảm thấy khó tin, đó là tâm trạng của Lăng Thanh Trúc lúc này. Lẽ tất nhiên, do có mối tị hiềm với Lý Ngọc Thường – sư phụ Dương Tiểu Ngọc – nên một chút không vui âu cũng lẽ thường.

Chỉ là… tâm tình Lăng Thanh Trúc nàng ra sao, ở đây lại có mấy người để ý?

Mấy vị phong chủ thì thôi chẳng nói làm gì, bọn họ rất biết cân nhắc giá trị của Dương Tiểu Ngọc; đáng xem xét đây là phản ứng của các môn nhân mà cụ thể là lớp đệ tử chân truyền kia.


Ai ganh ghét? Ai hâm mộ? Đáp án nói không chừng sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tương lai sau này của Dương Tiểu Ngọc, của Thiên Kiếm Môn.

Đầu tiên là Tô Đông Vũ – người trước nay vẫn được nhận định là kẻ đứng đầu trong thế hệ trẻ của Thiên Kiếm Môn. Căn cứ vào nét mặt đang thể hiện ra đây thì có thể nói hắn cũng giống như sư phụ Cơ Thành Tử của mình, tâm trạng khá là phấn khởi, nghĩ cho tông môn mà vui mừng. Nhưng Lưu Cảnh Thiên – vị sư đệ đang đứng sau lưng hắn – lại khác.

Lưu Cảnh Thiên này, trong ánh mắt hắn dường như có chút gì đó bất cam, tức giận…

Rõ ràng hắn vốn chưa bao giờ trông mong một chuyện thế này…

Lưu Cảnh Thiên không vui, đấy là điều đã chắc chắn. Phần Tô Đông Vũ, ngoài mặt thì đúng đang hân hoan phấn khởi đấy, nhưng còn trong lòng, hắn thực sự thấy vui hay không hoạ may có trời mới biết.

Nói thế để thấy việc Dương Tiểu Ngọc sáng lập nên một kì tích vô tiền khoáng hậu cũng chẳng phải điều mà ai nấy ở Thiên Kiếm Môn này đều mong đợi. Những người bình thường, bọn họ tất nhiên sẽ chỉ đơn thuần ngưỡng mộ, nhưng trong lớp chân truyền lại khác.

Phàm là chân truyền đệ tử, trừ bỏ Lăng Tiểu Ngư ra thì có kẻ nào không phải hạng tư chất cao siêu? Linh căn thượng phẩm có thể không màng, tuy nhiên, kẻ sở hữu cực phẩm linh căn, bọn họ có để ý cũng là bình thường.

Kém quá xa thì đúng nên buông bỏ, nhưng khi khoảng cách chỉ chênh nhau trên dưới một đoạn, có mấy ai lại cam phận xếp sau?

Con người ích kỷ, nhân tính tham lam, dẫu là tu sĩ thì cũng khó thoát khỏi vòng danh lợi…


“Tiểu Ngư”.

Giữa lúc trên dưới sơn môn ai nấy đều đang xôn xao bàn tán thì tại một góc nhỏ của Mặc Kiếm Phong, Chu Đại Trù quay nhìn Lăng Tiểu Ngư mà cảm thán: “Chậc, ngươi xem ngươi xem, khí thế lớn tới nhường này… Tiểu Ngọc đúng là lợi hại thật”.

“Nàng ấy đúng thật rất lợi hại.” Lăng Tiểu Ngư gật đầu tán đồng, giọng điệu ẩn ẩn có chút buồn bã.

Hắn đang cảm thấy hổ thẹn. Nhớ năm đó hắn và Dương Tiểu Ngọc cùng bái nhập tiên môn một ngày, thế mà hôm nay, trải qua mười lăm năm tu luyện, hắn chỉ mới đạt đến cảnh giới vấn đỉnh sơ kỳ đỉnh phong trong khi Dương Tiểu Ngọc đã có thể dẫn động thiên kiếp hàng lâm, chuẩn bị tiến nhập hàng ngũ chân nhân rồi…

Người với người, nhiều lúc thật là không thể so được.

Có lẽ cũng nhận ra tâm tình sư đệ mình không quá tốt, Chu Đại Trù dùng tay vỗ nhẹ lên vai, an ủi: “Tiểu Ngư à, ngươi cũng đừng có tự ti. Dương Tiểu Ngọc kia vốn dĩ không cùng đẳng cấp với chúng ta a”.

“Tiểu Ngư, ngươi nghĩ một chút xem. Năm nay Dương Tiểu Ngọc mới có bao nhiêu tuổi? Bất quá hai mươi mà thôi. Hai mươi tuổi liền dẫn động thiên kiếp hàng lâm, cái này đã vượt ngoài lý lẽ thông thường rồi. Đừng nói chúng ta, ta nghĩ kể cả có là tổ sư gia năm đó cũng chưa chắc so được…”.

“Hì hì… Tiểu Ngư, thật ra đối với việc lần này, chúng ta phải nên cảm ơn Dương Tiểu Ngọc a”.

Cảm ơn?

Lăng Tiểu Ngư nhất thời chưa hiểu, hỏi lại: “Sư huynh, tại sao chúng ta phải cảm ơn Tiểu Ngọc?”.

“He he…”.


Ý cười càng đậm hơn trước, Chu Đại Trù khoác tay lên vai người huynh đệ chí cốt của mình, híp mắt mà rằng: “Tiểu Ngư, ta hỏi ngươi nhé, trước khi Tiểu Ngọc làm ra sự tình hôm nay, xét ở bản môn, ngoại trừ tổ sư gia ra thì ai là người tiến vào chân nhân cảnh sớm nhất?”.

“Chuyện này…”.

Lăng Tiểu Ngư chẳng cần hao tốn bao nhiêu thời gian đã đưa ra đáp án: “Nếu không tính tổ sư gia thì người thành tựu chân nhân sớm nhất chính là Tô Đông Vũ – đệ tử chân truyền thứ sáu của chưởng môn sư bá. Huynh ấy trở thành chân nhân năm ba mươi tám tuổi”.

“Chậc…”.

Nghe Lăng Tiểu Ngư gọi kẻ mình ghét là “huynh”, Chu Đại Trì không khỏi cau mày: “Tiểu Ngư, ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi Tô Đông Vũ kia là sư huynh. Cái tên mặt trắng đó không xứng làm sư huynh của chúng ta”.

Biết vị sư huynh này của mình vẫn còn canh cánh chuyện ở Đa Bảo Hội năm đó, Lăng Tiểu Ngư lựa lời khuyên: “Đại Trù sư huynh, chuyện xảy ra đã lâu rồi. Đệ nghĩ lúc đó Tô sư huynh chắc cũng chỉ vì cân nhắc đại cục nên mới phải ủy khuất chúng ta. Dẫu sao Lục Đan kia cũng là đệ tử chân truyền của đảo chủ Tam Tiên Đảo”.

“Tiểu Ngư, ngươi sao lại nói đỡ cho tên mặt trắng đó”.

Chu Đại Trù tỏ ra bất mãn: “Lúc ấy tên mặt trắng đó… Hừ, thái độ rõ ràng chẳng xem chúng ta ra gì. Hắn căn bản đâu có coi chúng ta là sư đệ. Hạng người đó ngươi cần phải đề phòng…”.

“Haizzz…”.

Ngầm lắc đầu, Lăng Tiểu Ngư chẳng muốn khơi dậy cơn giận của sư huynh mình nên đã nhanh chóng nhận lỗi: “Đại Trù sư huynh, là đệ sai rồi. Tô sư… Tô Đông Vũ kia, sau này đệ sẽ cảnh giác phòng bị”.

“À sư huynh, lúc nãy huynh nói chúng ta phải cảm ơn Tiểu Ngọc, lẽ nào là vì Tô Đông Vũ?”.

“Đúng. Chính là vì cái tên mặt trắng này”.

Một chút bất mãn loáng cái đã tan thành mây khói, Chu Đại Trù lại trở nên vui vẻ: “Trước hôm nay tên mặt trắng Tô Đông Vũ kia chính là người thành tựu chân nhân sớm nhất sau tổ sư gia, thành tích có thể nói là khoả lấp kim cổ, được trên dưới tông môn hết mực xem trọng. Nhưng mà kể từ hôm nay trở đi… he he…”.

“Tiểu Ngọc chỉ mới hai mươi tuổi đã liền dẫn động thiên kiếp hàng lâm, lát nữa thành công tiến nhập chân nhân cảnh thì tất nhiên sẽ trở thành truyền kỳ, uy vọng khẳng định sẽ vượt xa Tô Đông Vũ. Hai mươi tuổi và ba mươi tám tuổi, cách biệt là rất lớn a”.


“Chậc chậc… Vốn dĩ đang là kẻ đứng đầu thế hệ trẻ của tông môn, được các đệ tử tôn sùng, nể trọng, nay lại phải xếp sau Tiểu Ngọc… Khà khà… Tô Đông Vũ hắn nếu mà chẳng có chút khó chịu nào thì đánh chết ta cũng không tin. Hạng người như hắn chắc chắn phải rất để ý hư danh…”.

“Thì ra đó là những gì sư huynh đang nghĩ.” Lăng Tiểu Ngư dù đã hiểu ra nhưng chẳng suy nghĩ quá nhiều. Hắn chỉ lặng lẽ ngước nhìn thương khung, thầm thốt: “Tiểu Ngọc, ngươi nhất định phải bình an tiến nhập chân nhân cảnh”.

Mặc dù đối với việc Dương Tiểu Ngọc sớm độ thiên kiếp Lăng Tiểu Ngư hắn đã có chút buồn bã, hổ thẹn nhưng như thế không có nghĩa rằng hắn mong muốn một điều ngược lại. Dương Tiểu Ngọc là người bạn thanh mai trúc mã của hắn, hắn xem nàng như người thân của mình, giống Yến cô cô.

Thân nhân, ai lại muốn họ xảy ra chuyện gì?

“Tiểu Ngọc, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đuổi kịp ngươi”.

“Ầm… m…!!”.

“Ầm… m… m…!!”.

“Ầm… m… m…!!”.

Trùng hợp thay, sau những lời thầm nhắn gửi của Lăng Tiểu Ngư bên dưới thì trên thương khung, mây đen cũng lập tức bạo động. Từ bên trong, kiếp lôi bắt đầu giáng xuống. Tính đến hiện tại, thiên kiếp trước sau đã có ba đạo. Khí thế thì tất nhiên cái sau hơn hẳn cái trước, ngày càng đáng sợ.

Cứ thế, một đạo tiếp một đạo, tới đạo kiếp lôi thứ sáu thì động phủ được Lý Ngọc Thường đặc cách cấp cho Dương Tiểu Ngọc bế quan đã bị đánh sập. Từ trong đống đổ nát, rất ngoài ý muốn, Dương Tiểu Ngọc vậy mà phóng thẳng lên không trung, một mình đối mặt với thiên uy.

“Tiểu Ngọc, không được hồ đồ!!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.