Tiên Mãn Cung Đường

Chương 120: Khốn cảnh


Đọc truyện Tiên Mãn Cung Đường – Chương 120: Khốn cảnh

Uông công công từ bước đầu tiên vào sơn động này, liền một khắc không ngừng bắt đầu dọn dẹp, trong sơn động nơi nơi là da thú tán loạn, cỏ khô, ở góc hẻo lánh còn chất đống rất nhiều đá, trân châu, vỏ sò, thậm chí còn có mấy đám lông chim. Tổng quản đại nhân tự nhiên là xem không vừa mắt, nhanh chóng đem da thú phân loại gấp lại, cỏ khô quét thành một đống, đồ chơi thì nhất nhất nhặt lên đặt vào trong bình đá.

Đợi mấy việc này làm tốt hết thảy, lại bận rộn không ngừng chạy đi hầu hạ bọn miêu đại gia.

Một nồi canh cá lớn rất nhanh liền thấy đáy, thời điểm Uông công công múc bát canh thứ ba cho Hạo vương nhịn không được nói một câu, “Có phải nên chừa lại một chén cho Quốc sư hay không ạ.”

Động tác giơ bát của Hạo vương điện hạ nhất thời cứng ngắc, vỗ ót nói: “Xong xong!” Dứt lời, đoạt lấy thìa trong tay Uông công công, mò chút thịt cá đã được nấu rục rã, lại múc đầy một chén canh khác, hoang mang rối loạn chạy vào trong động.

Lúc đi đến bên giường, chỉ thấy chú mèo lớn trắng tuyết kia không biết khi nào đã tỉnh, ngồi trên tấm da gấu mở to đôi mắt lóng lánh trong suốt, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn.

Lông tơ sau lưng Hạo vương điện hạ nhất thời cọng cọng đứng lên, kiên trì cười làm lành nói: “Tỉnh rồi à, đến ăn chút gì đi.”

Sau một lát, đám người ngồi ở cửa động nghe được một tiếng hét thảm……

“Nhị Thập Nhất, ca sai lầm, ca sai lầm, đây không phải là đưa tới cho ngươi sao nha! Ai da, đừng cào mặt…… Meo ngao ngao ngao!”

Thái Thượng Hoàng nghe thấy động tĩnh bĩu môi, cho dù là vì bảo vệ khuôn mặt anh tuấn mà biến thành mèo đi nữa, thì cũng tránh không được kết cục bị đánh mà, nghĩ như vậy, uống xong một ngụm canh cá cuối cùng, tiếp nhận khăn bố Uông công công đưa qua lau lau tay, hoàn toàn không có tính toán đi cứu vớt đệ đệ.

Đợi đến khi Uông công công dọn dẹp bữa ăn xong hết, pha trà nóng, lấy một tấm da thú từ trong động ra trải trên mặt đất, Quốc sư lúc này mới mang theo mèo lớn vàng kim cúi đầu thiểu não đi ra, cùng mọi người ngồi trên thảm da thú.

Mưa bên ngoài tựa hồ còn chưa có ý muốn ngừng, mọi người ngồi tránh mưa uống trà, liền kể lại chuyện mấy năm nay trải qua.

Ngũ bá Trung vương xung phong nhận việc muốn giảng giải, nhưng cả đám mèo đều không phản ứng hắn.

Thái Thượng Hoàng đưa ly trà nóng trong tay mình cho Quốc sư, Uông công công lại nhanh chóng rót một ly khác cho Thái Thượng Hoàng.


Lăng vương rốt cuộc có thể thoát khỏi “chuyện xưa” của huynh trưởng, đến gần bên cạnh Cửu ca. Dũng vương màu đen trắng thoạt nhìn thập phần cường tráng, so với Lăng vương lớn hơn hẳn một vòng, thấy đệ đệ xáp qua, liền hữu hảo liếm liếm đầu hắn. Lăng vương ngẩn người, ngẩng đầu nhìn mèo lớn ánh mắt nhu hòa, đem đầu để đến trên người Cửu ca cọ cọ, quả nhiên vẫn là huynh trưởng đen trắng tốt nhất…… Đột nhiên có chút tưởng niệm Thập Tam ca a.

Mèo lớn vàng kim tai phải màu trắng ỉu xìu mở bung bốn chân nằm trên miếng da thú, Thái tử điện hạ ăn uống no đủ nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, chui xuống dưới bụng gia gia. Hoàng đế bệ hạ nhìn thấy thú vị, liền nhào vô giúp vui, đem Thất thúc làm nhuyễn điếm, thoải mái mà nằm ở mặt trên.

“Hỗn tiểu tử, thật cùng một đức hạnh với phụ hoàng ngươi!” Thất thúc căm giận giật đuôi Hoàng thượng một cái.

Ngũ bá nhìn quanh một vòng, trước mắt sáng lên, một tay kéo lấy Tô Dự, “Cháu dâu, đến đến, Ngũ bá cho ngươi xem mấy thứ này.”

Hoàng đế bệ hạ lập tức đứng dậy, hướng về phía Trung vương nhe răng.

Trung vương hiển nhiên không sợ y, vẫn như trước hưng trí bừng bừng kéo Tô Dự đi vào trong động, “Bọn họ không nhẫn nại hãy nghe ta nói, nhưng ta kể mới là chi tiết nhất a.” Trên vách tường trong động có cây đuốc Uông công công mới vừa cắm lên, đem toàn bộ sơn động chiếu rọi sáng trưng, cũng rõ ràng chiếu lên tác phẩm vĩ đại trên vách đá.

Nói là tác phẩm vĩ đại, quả thật không đủ. Tô Dự ngửa đầu nhìn lại, trên vách đá sơn động khắc đầy những chữ nhỏ rậm rạp dày đặc, thậm chí còn có hình vẽ.

Mùa xuân năm Thiên Khải mười chín, ngô [đại từ tự xưng như ta, trẫm vậy á] lãnh bốn soái binh, tướng ba ngàn đi biển sâu, tìm kiếm nguồn cơn nơi hải quái tác loạn, trên đường gặp qua ba sào huyệt…… Bên cạnh khắc một bức tranh, bốn chú mèo đối mặt một đám cá quái hình quái dạng.

Rồi sau đó nước biển trở nên như hồ sâu, tối đen không thấy đáy. Đêm trăng tàn gió lớn thích hợp giết người, chính là lúc hải quái đánh tới! Khi đó, hậu duệ của Nhai Tí đột nhiên bắt đầu làm khó dễ, đánh nát con thuyền chở ngô, bốn người ngô anh dũng chém giết…… Đồ hình bên cạnh, bốn chú mèo anh dũng cắn xé một con quái vật lớn giống như bò cạp……

“Ngũ bá, hậu duệ Nhai Tí mà chúng ta nhìn thấy hình như không quá giống cái này đâu a.” Tô Dự gãi gãi đầu, hắn nhớ rõ thứ kia là đầu rồng thân sói, chỉ là cổ tương đối dài, còn mọc rất nhiều gai xương.

Trung vương điện hạ vội ho một tiếng, “Như thế nào không giống chứ, trên biển này chỉ có một con đó thôi.”

“Nhưng mà……” Vẽ ra một điểm cũng không giống, Tô Dự đen mặt đem câu nói kia nuốt xuống, tiếp tục xem xuống dưới.


Câu chuyện trên vách tường viết không toàn diện, nói ngắn lại chính là giảng thuật chuyện xưa cảm động bốn Thượng Cổ Thần Thú anh dũng, đại chiến hải quái, hi sinh thân mình nhằm bảo vệ thiên hạ thái bình. Nhóm mèo lớn cách mỗi một đoạn thời gian sẽ đi khiêu khích con hải quái kia, nhưng đánh nhiều năm như vậy cũng chưa thể chiến thắng lần nào, bản thân thì bị vây ở trên hòn đảo này. Trong đó có kể xen kẽ đồ ăn mỗi ngày, phát hiện đồ chơi gì vui, tại tác phẩm sử thi lớn như thế này thoạt nhìn có chút quái dị.

Tỷ như, hôm nay cùng hải quái đại chiến ba trăm hiệp, sóng to ngập trời, thiên hôn địa ám, đường về mờ mịt…… Trong dãy đá ngầm ở bãi biển góc Đông Nam có ba con cua biển, to như cái đấu, bẻ càng, nướng ăn, vị cực ngon…… Đồ hình bên cạnh, là mấy cái chân cua với càng cua.

Bên này Tô Dự nhìn xem đến quáng mắt, bên kia Thái Thượng Hoàng lại kể chuyện trải qua đơn giản vô cùng.

Chính là ỡ trên biển gặp phải hải quái khổng lồ, trong giờ phút cửu tử nhất sinh bị một mảnh kim quang kéo đến trên đảo này, trải qua 5 năm sinh hoạt như mèo hoang.

Nhìn Quốc sư yên lặng nâng tay lên, Thái Thượng Hoàng nhanh chóng giải thích, “Cũng không phải là chúng ta không muốn quay về, nếu như về được, cho dù là kết bè trúc chúng ta cũng trở lại a.”

Mỗi khi bọn họ có ý đồ xuyên qua phiến hải vực này, vừa đến buổi tối, con quái vật liền xuất hiện, nhấc lên sóng gió động trời, còn có thể bắn gai xương. Đánh nhiều năm như vậy, bọn họ ngược lại là có thể ứng phó đám gai xương kia, chỉ là quái vật thân hình quá mức khổng lồ, một cái vẫy đuôi cũng sẽ hủy mất thuyền nhỏ bọn họ thật vất vả chế tạo, một khi bị thương liền sẽ đưa tới rất nhiều Huyền điệt ghê tởm.

“Mỗi lần gặp nạn, đều sẽ được kim quang kéo trở về?” Quốc sư nghe xong, hơi hơi nhíu mày.

Thái Thượng Hoàng gật đầu, bọn họ sau này cũng phát hiện vấn đề này, liền không kiêng nể gì đi khiêu khích con quái vật đó, chỉ là đến nay cũng không tìm được phương pháp gì đối phó đồ quỷ kia, bởi vì nó thật sự quá lớn.

“Kim quang kia là cái gì?” Hoàng đế bệ hạ lắc lắc cái đuôi.

“Không biết.” Thất thúc nằm phía dưới lên tiếng, đem Thái tử điện hạ đang ngủ kéo vào lòng.

Đang nói, Cảnh vương đã chạy mất một lúc lâu không thấy bóng dáng đột nhiên chạy ào trở về.

Mèo lớn màu đen cả người ướt sũng, nhảy lên tấm da thú nháy mắt liền bị tất cả mèo còn lại ghét bỏ.


Uông công công nhanh chóng móc khăn bố trong lòng ra bao mèo đen lớn lại lau lau, lại thấm nước ấm đem móng vuốt dính đầy bùn đất kia lau sạch sẽ, lúc này mới đặt hắn trở về da thú.

Cảnh vương run run lông, “Ta ở trong rừng gặp được một thứ gì đó rất ghê gớm! Trên đảo này có Thần Thú!”

Thái Thượng Hoàng ngẩng mạnh đầu, một tay nhấc mèo đen lớn lên, “Ngươi nhìn thấy Thần Thú?”

Mấy vị Hoàng thúc khác cũng đồng loạt đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Cảnh vương.

Mèo lớn màu đen lắc lắc đầu, “Các ngươi theo ta đi xem thì biết!”

Cơn mưa nhỏ bên ngoài dần dần ngừng lại, trời xanh không mây, thái dương lại ló đầu ra. Mọi người cùng Cảnh vương xuyên qua khu rừng, đi tìm “thứ gì đó rất ghê gớm” hắn nhìn thấy.

Tô Dự bận tâm thương thế của Hoàng thượng, nên trước khi y biến thành người, tay mắt lanh lẹ nhét vào trong vạt áo của mình.

Thái Thượng Hoàng nghiêng mắt nhìn nhìn nhi tử bám tà áo Tô Dự lộ cái đầu đầy lông tròn tròn ra, đối với loại hành vi muốn vợ ôm đi này thập phần khinh thường.

Hoàng đế bệ hạ liếc mắt nhìn phụ hoàng, hơi hơi hất cao cằm, hừ một tiếng.

Theo Cảnh vương quẹo trái quẹo phải bảy tám lần, xuyên qua khu rừng, vượt luôn suối nhỏ, Tô Dự giật giật khóe miệng, không rõ Cảnh vương lấy từ đâu ra nhiều tinh lực như vậy, trời đổ mưa thế nhưng còn chạy được xa như thế.

Không biết đi bao lâu, trước mắt xuất hiện một mảnh cây bụi thấp, cây thấp kia bộ dạng có chút kỳ lạ, mọc vây thành một vòng, vòng tròn đó rộng khoảng năm trượng, bên trong cũng không phải núi đá đất bùn, mà là cát mịn mềm mại, đạp lên cảm thấy có chút dày.

Mèo lớn màu đen nhanh chóng chạy đến trung tâm đống cát, quyệt mông tạch tạch tạch bắt đầu đào, không bao lâu, một khối gì đó ánh vàng rực rỡ liền xuất hiện trước mắt. Thứ kia không phải vàng cũng không phải ngọc, dưới ánh mặt trời lòe lòe phát sáng, dùng móng vuốt gõ gõ, rất là cứng rắn, song hình dạng này…… thấy thế nào, đều như là một đống…… phưn.

Mọi người lặng im một lát, Quốc sư thản nhiên nói: “Giao nhân và Cao Bằng đã trở lại.”

Tô Dự lúc này mới nghĩ đến, bắt đầu từ lúc Quốc sư ẩu đả huynh trưởng, thế tử Lỗ quốc công và Giao nhân cô nương đã không thấy tăm hơi đâu, xem ra là Quốc sư phái hai người bọn họ đi tìm đội tàu.


Tô Dự suy đoán không sai, Giao nhân và thế tử đích xác là tìm đến thuyền lớn Hoàng gia cùng các tướng sĩ còn lại, chỉ là, trở về chỉ có hai người bọn họ và một con thuyền nhỏ rõ ràng là từ trên thuyền lớn dỡ xuống.

“Con thuyền ở cách nơi này không đầy ba mươi dặm, nhưng không thể tới gần.” Thế tử Lỗ quốc công theo sự thực bẩm báo.

Vô luận là thuyền lớn Hoàng gia hay là chiến thuyền Đông Hải, đến chỗ cách đảo ba mươi dặm sẽ không tự giác mà lệch khỏi phương hướng quỹ đạo, như thế nào cũng không thể tiếp cận hải đảo. Phảng phất như có một đạo bình chướng vô hình, ngăn trở con thuyền tới gần. Các tướng sĩ ngồi trên thuyền nhỏ cũng y như vậy, nhưng thế tử và Giao nhân đã ký qua huyết khế lại có thể tiến vào không hề cản trở.

May mà thế tử Lỗ quốc công mang về đây không ít thứ, Tô Dự hưng trí bừng bừng ngồi xổm bên thuyền nhỏ lật xem.

Nồi nia xoong chảo, thảm, đệm giường, nến sáp, đánh lửa, trọng yếu nhất là dầu, muối, tương, dấm chua và lá trà, có mấy thứ này, ít nhất có thể làm chút đồ ăn ra hình ra dạng rồi.

Hoàng đế bệ hạ đứng phía sau Tô Dự, mặc hắn chọn lựa, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn Thái Thượng Hoàng, “Phụ hoàng có phải che giấu việc gì không nói cho nhi tử hay không?”

Thái Thượng Hoàng hừ lạnh một tiếng, “Quả nhân có cái gì thèm giấu diếm?”

“Vậy thứ trong rừng đó là sao thế này?” An Hoằng Triệt nhất quyết truy vấn không tha.

Hai bên trừng mắt nhìn nhau thật lâu, Thái Thượng Hoàng thở dài, “Trên đảo này có một Thượng Cổ Thần Thú, nếu ta không đoán sai, hẳn là Hoàng tổ thúc của An gia ta.”

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Miêu công: Nói nhiều như vậy, chỉ có người cùng Hoàng gia có liên quan mới có thể lên đảo.

Tiểu Ngư: Thượng Cổ Thần Thú quả nhiên lợi hại

Miêu công: Vậy trước kia Giao nhân làm thế nào tới gần?

Hoàng tổ thúc: Đồ ăn đương nhiên có thể tới gần [⊙ω⊙]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.