Đọc truyện Tiên Mãn Cung Đường – Chương 118: Gặp lại
Giao nhân bơi tới chỗ nước cạn thì không thể tiến lên nữa, Tô Dự từ trên tấm ván gỗ nhảy xuống, đạp nước nhanh chóng chạy lên bờ, một tay ôm lấy mèo lớn lông vàng, trên khuôn mặt lông xù kia hung hăng hôn một cái.
Hoàng đế bệ hạ uốn éo thân mình, cho hắn một bàn tay. Nô tài ngốc, trước mặt nhiều người như vậy khinh bạc trẫm, thật sự là……
Nghĩ như vậy, mèo lớn lông vàng nhảy xuống đất biến trở về hình người, liếc liếc mắt nhìn Tô Dự cả người ướt sũng không hề chớp mắt nhìn y, Hoàng đế bệ hạ hơi hơi nhíu mày, nô tài ngốc này thật sự là quá nhát gan, mới xa nhau được có bao lâu, liền bị dọa thành như vầy, ai, có một nô tài ngốc ái mộ mình như vậy, thật sự là sự tình buồn rầu a.
Nâng tay, cởi áo khoác màu vàng kim phủ lên người Tô Dự, Hoàng đế bệ hạ nhìn Tô Dự vẫn ngốc ngốc như trước, hừ một tiếng đem người kéo vào lòng, “Biết ngươi là muốn trẫm ôm rồi, xem trên phần ngươi mới vừa bị sợ hãi, trẫm cho ôm một lát đó.”
Tô Dự dở khóc dở cười nghe Hoàng đế bệ hạ quở trách, chậm rãi thò tay ôm lấy chiếc eo lưng mềm dẻo. Đại khái bởi vì thời tiết lạnh, quần áo do lông biến có hai tầng, bên ngoài là trường bào nhung nhung vàng kim, bên trong là xiêm y màu trắng, mỏng manh lộ ra nhiệt độ cơ thể. Đem mặt chôn ở lồng ngực ấm áp kia, hít sâu một hơi, hương vị nắng sớm mai ấm áp, là ràng buộc quan trọng nhất của hắn với thế giới này.
Uông công công đỡ Quốc sư chậm rãi đi lên bờ, thế tử Lỗ quốc công đem tấm ván gỗ kéo lên buộc vào một thân cây thấp.
Cảnh vương và Lăng vương nhìn thấy bọn họ đến, không thèm đánh nữa, lần lượt biến trở về hình người.
“Hoàng thúc, có thấy chuột bông gắn dây cót đâu không?” Cảnh vương lủi qua hỏi Quốc sư.
Quốc sư không để ý đến hắn, cẩn thận quan sát bốn phía, “Các ngươi như thế nào lại đến đây?”
Lăng vương gãi gãi đầu, “Hai ta đang ngủ a, chợt nghe một tiếng vang lớn, sau đó chính là một mảnh kim quang, thời điểm mở mắt ra đã ở trên bãi biển này rồi.”
Cảnh vương khom lưng nhặt quả cầu lông nhỏ trên mặt đất lên, nhảy đến bên người Hoàng thượng, định hỏi thăm Tô Dự chuyện chuột bông, thì nhìn thấy hai người họ ngọt ngào nghiêng nghiêng ôm nhau, liền nhanh chóng nâng tay che mắt nhi tử lại.
Quay lưng lại Cảnh vương nên Tô Dự nhìn không thấy, Hoàng đế bệ hạ lại đem thần tình trên mặt Cảnh vương xem rõ ràng, đắc ý hướng hắn nhếch môi cười cười.
Cảnh vương bĩu môi, rời bến cứu phụ hoàng còn mang theo sủng phi, hôn quân!
“Ngươi nhận biết hòn đảo này không?” Quốc sư hỏi Giao nhân lên bờ bỏ cái đuôi biến ra hai chân.
Hải Châu nhìn nhìn bốn phía, chợt thay đổi sắc mặt, “Nơi này……” Cách chỗ bọn họ đứng không xa, chính là một bãi đá ngầm hỗn độn, trong đó có mấy khối thập phần cao lớn. Bên trên tảng đá ngầm cao vài trượng, hai chú mèo lớn màu vàng kim đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm nàng, nhưng khi đối diện với ánh mắt nàng, lại nhanh chóng xoay lưng đi nơi khác.
Nghe tiếng Giao nhân kinh hô, mọi người liền theo ánh mắt Giao nhân nhìn lại, liền thấy được hai quả cầu lông màu vàng kim đang quay lưng lại bọn họ, bộ lông vàng kim không có bất cứ tạp chất nào, chỉ có một lỗ tai là màu trắng. Một con trắng bên tai trái, một con trắng tai phải.
Hai chú mèo lớn chen cùng một chỗ nói nhỏ, hai lỗ tai màu trắng giao nhau cùng một chỗ, hòa hợp như thể trời xanh mây trắng, xa xa nhìn qua giống như là cả một đầu mèo siêu béo.
“Nhị Thập Nhất như thế nào cũng đến đây?”
“Xong xong, chúng ta đi về trước, gọi Ngũ ca đến ứng phó đi.”
“Hừ, Ngũ ca xài được cái gì, gọi lão Cửu tới.”
“Đúng đúng, gọi lão Cửu, đi mau!”
“Lục ca, Thất ca!” Lăng vương điện hạ tại trước lúc hai chú mèo lớn đào tẩu lên tiếng gọi bọn họ lại.
Hai chú mèo lớn vừa nâng móng vuốt lên nhất thời cứng ngắc, chậm rãi đồng loạt quay đầu, hai cái mặt mèo giống nhau như đúc.
“Tai trái trắng là phụ hoàng, tai phải trắng là Thất thúc.” Hoàng đế bệ hạ mặt không chút thay đổi nhìn hai bóng dáng lông xù kia, thản nhiên nói với Tô Dự.
Tô Dự nhìn về phía mèo lớn vàng kim có tai trái màu trắng, nuốt nuốt nước miếng, đây chính là…… Thái Thượng Hoàng?
Thái Thượng Hoàng và Hoàng đế bệ hạ lẳng lặng đối diện một lát, đột nhiên nhảy xuống đá ngầm, ở không trung hóa thành hình người, vững vàng rơi trên mặt đất, một thân trường bào kim sắc, khuôn mặt tuấn tú cùng Hoàng đế bệ hạ có tám phần tương tự, chỉ là nhìn qua càng thêm thành thục tang thương, khí thế kinh người, không giận mà uy.
“Tham kiến Thái Thượng Hoàng, tham kiến Hạo vương điện hạ.” Uông công công kích động không thôi quỳ rạp xuống đất.
Thế tử Lỗ quốc công trố mắt một chút, cũng quỳ xuống hành lễ theo.
Thất thúc Hạo vương cũng nhảy xuống, cười tủm tỉm khoát tay, diện mạo cùng Thái Thượng Hoàng giống nhau như đúc, chỉ là nụ cười kia có chút bĩ khí so với khuôn mặt không nét cười của Thái Thượng Hoàng có sự phân biệt rõ ràng.
“Hừ!” Thái Thượng Hoàng khoanh tay mà đứng, quét một vòng nhìn mọi người chậm rãi tụ lại đến trước mặt y, Lăng vương cười hì hì, cục lông trên đầu Cảnh vương nhích tới nhích lui, mắt lạnh trừng Hoàng thượng trong tay còn ôm nam nhân, nhất thời khí không thoát nổi, liền nâng tay……
Vỗ đầu Lăng vương một bàn tay, “Huynh trưởng thất lạc bao năm, còn cười được!”
Vỗ đầu Cảnh vương một bàn tay, “Đứa con bất hiếu, hiện tại mới đến tìm phụ hoàng!”
Vỗ đầu Hoàng thượng một bàn tay, “Nghịch tử, như thế nào ôm nam nhân!”
Hoàng đế bệ hạ ngẩng đầu, “Đây là Hoàng hậu của trẫm!”
Vỗ đầu Tô Dự một bàn tay, “Thấy phụ hoàng như thế nào không hành lễ!”
Tô Dự nhất thời bị đánh đến lảo đảo một trận, ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thái Thượng Hoàng đầy mặt sát khí đã quay đầu nhìn về phía Quốc sư.
Thái Thượng Hoàng lẳng lặng nhìn Quốc sư, nâng tay…… chậm rãi rơi xuống mái tóc trắng như tuyết kia: “Bảo bối Nhị Thập Nhất của ca nha, đã lớn như vậy rồi!”
Quốc sư lạnh lùng nhìn Thái Thượng Hoàng, nâng tay, một bàn tay vỗ lên cái ót y, thanh âm thanh lãnh dễ nghe vang tận mây xanh, “Còn có mặt mũi nói sao!”
Vì cái gì chặt đứt liên hệ huyết mạch!
Vì cái gì không cứu một huyết khế nô nào!
Vì cái gì không để Giao nhân truyền tin tức!
Tô Dự trợn mắt há hốc mồm nhìn Thái Thượng Hoàng uy nghiêm bị Quốc sư hung hăng sửa chữa, hơn nữa còn là đánh không trả đòn mắng không chửi lại, nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Hạo vương điện hạ xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, phụ họa theo, “Đúng đó, lúc ấy ta đã khuyên Lục ca đừng khi dễ Giao nhân, hắn lại không nghe.”
Đôi mắt đẹp ngậm sát khí của Quốc sư lạnh lùng trừng sang, “Còn ngươi nữa!”
“Ngao! Nhị Thập Nhất, ca sai lầm, là ca sai lầm, đừng đánh đầu đừng đánh đầu, ai ui!” Hạo vương điện hạ như nguyện bị đệ đệ đánh một trận.
Phương thức gặp mặt hoàn toàn mới của Hoàng gia khiến Tô Dự đại khai nhãn giới, ngẩng đầu tặng một bàn tay, cúi đầu cắm xuống đất…… tâm tình khẩn trương, đều bị quăng lên đến chín tầng mây.
Tô Dự đem ngoại bào trên người trả lại cho Hoàng thượng, “Ta chỉ bị ướt chút ít, phơi nắng một lát là ổn thôi, ngươi trên người còn có thương thế, đừng để bị lạnh.”
Hoàng đế bệ hạ hơi hơi nhíu mày, “Trẫm rất tốt.” Nói cái gì trên người y có thương tích, nô tài ngốc là đang hoài nghi năng lực bảo hộ hắn của trẫm sao?
“Trên đảo này cũng không lạnh, ta mặc thấy nóng a.” Tô Dự thấy miêu đại gia không bằng lòng, đành phải nói như vậy.
Hoàng đế bệ hạ hừ một tiếng, khoác áo lên, thật là, nô tài ngốc bốc đồng như vậy, cũng chỉ có trẫm mới chịu được thôi.
Thái Thượng Hoàng bị sửa chữa qua sửa sang lại tà áo, một lần nữa khôi phục tư thái không giận mà uy, nhìn nhìn Tô Dự, lạnh giọng hỏi Hoàng thượng, “Mẫu hậu ngươi đâu?”
“Ở trong cung.” Hoàng đế bệ hạ mặt không chút thay đổi nói.
“Sao lại cưới nam nhân?” Thái Thượng Hoàng nhìn nhìn Tô Dự, bộ dáng thanh tú, người nhìn cũng thành thật, coi như thuận mắt, thế nhưng không thể có hậu a.
“Ta thích.” Hoàng đế bệ hạ ngắn gọn hữu lực đáp.
“Nghịch tử!” Thái Thượng Hoàng hít một hơi thật sâu, “Nhiều năm không gặp, ngươi dám nói chuyện với trẫm như vậy!”
“Thái Thượng Hoàng, ngài nên xưng quả nhân.” Uông công công đúng lúc nhắc nhở.
“…… Tên chết bầm, cần ngươi nói à!” Thái Thượng Hoàng vỗ Uông công công một bàn tay, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo mà đi.
Tô Dự nhìn nhìn Thái Thượng Hoàng, lại nhìn nhìn Hoàng thượng, bất động thanh sắc nắm lấy bàn tay siết chặt của Hoàng đế bệ hạ, đem những ngón tay thon dài kia chậm rãi tách ra, nhét tay của mình vào, trở bàn tay cầm lấy, “Hoàng thượng và Thái Thượng Hoàng thật đúng là rất giống nhau.”
Hoàng đế bệ hạ ngưng một chút, chậm rãi cầm trở lại, hừ một tiếng, “Ai giống hắn!”
Hai cha con rõ ràng thập phần tưởng niệm đối phương, lại một người so với một người mạnh miệng hơn, Tô Dự nhịn cười, không nhiều lời nữa, nói nhiều chỉ khiến miêu đại gia nổi giận mà thôi.
Thái Thượng Hoàng đi trước dẫn đường, Hạo Vương cười mị mị cẩn thận bồi bên cạnh Quốc sư, mọi người cùng đi vào rừng cây phía sau bãi biển.
“Các ngươi cũng nhìn thấy thứ kia sao?” Hạo vương nghe Lăng vương đề cập cái như là quái vật Nhai Tí, thở dài, “Vật ấy không trừ, chúng ta sợ là vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi nơi này.”
“Vì cái gì?” Cảnh vương lủi qua hỏi phụ vương nhà mình.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Thái tử điện hạ nằm trên đỉnh đầu Cảnh vương, trừng đôi mắt to hiếu kì nhìn quanh bốn phía.
“Đây là chủng của ngươi hả?” Hạo vương nhìn nhìn cục lông trên đầu Cảnh vương, nâng tay ôm xuống xoa xoa, “Tôn tử, gọi gia gia!”
Thái Thượng Hoàng quay đầu, một phen cướp mèo con đi, “Đây là tôn tử của quả nhân.”
“Được, được, tôn tử của ngươi.” Thất thúc bĩu môi.
Thái Thượng Hoàng hừ một tiếng, giơ quả cầu lông nhỏ lên đối diện với mình, “Gọi hoàng gia gia.”
“Meo……” Thái tử điện hạ lắc lắc cái đuôi, không rõ ràng cho lắm.
Hòn đảo không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, ước chừng rộng khoảng năm trăm mẫu đất, ở trung tâm là một ngọn núi nhỏ. Xuyên qua rừng cây, trước mắt là một mảng cỏ trống trải, xanh mơn mởn như thảm lông dê thượng hạng, lan tràn đến tận sườn núi, bên trên sườn núi, lại là rừng cây tươi tốt xanh um.
Chỗ lưng chừng núi đắp lán cỏ tranh, hai nam tử dáng người vĩ ngạn đang ở chỗ đó nhóm lửa nấu cơm, nói chính xác, là một đang nhóm lửa nấu cơm, một thì ngồi ở một bên nhìn.
Nam tử mặc trường bào màu đen vàng trên đùi đặt một mảnh vỏ cây, trong tay nắm một nhánh cây bị cháy đen, viết gì đó ở mặt trên, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên, chính là Ngũ bá Trung vương, “Lão Lục và lão Thất như thế nào đi lâu như vậy a?”
Nam tử nhóm lửa mặc một thân trường bào đen trắng giao nhau, điểm khác nhau với Túc vương là, y bào này màu đen nhiều màu trắng ít, chính là Cửu thúc Dũng vương. Dũng vương đem cá đặt trên lửa, cho thêm củi, ngẩng đầu nhìn huynh trưởng, ý thức được hắn là đang hỏi mình, gãi gãi đầu, “Nga.”
Trung vương thở dài, “Nga cái gì mà nga, ngươi đi xem xem, gọi hai người bọn hắn……” Nói được một nửa, chợt ngưng bặt, nhìn thấy đoàn người xa xa từ trong rừng đi ra, trừ hai đệ đệ, còn có một đám người trẻ tuổi cùng với…… Nâng tay dụi dụi mắt, áo trắng tóc trắng, tuấn mỹ vô song, Nhị Thập Nhất!
“Lão Cửu……” Trung vương đứng lên, đẩy đệ đệ một phen.
“Ân?” Dũng vương không rõ ràng cho lắm.
“Ngươi nói nếu ta kể một chút với Nhị Thập Nhất chúng ta mấy năm qua trải qua có bao nhiêu thảm, hắn có thể không đánh ta hay không?” Trung vương xót xa hỏi, tóc gáy dựng ngược nhìn Quốc sư tựa như trích tiên dần dần đến gần.
“Không thể!” Cửu vương gia ngốc ngốc còn chưa mở miệng, tiếng nói thanh lãnh như tiếng trời liền trả lời thay, theo đó mà đến, là một bàn tay trắng nõn như bạch ngọc, chắc chắn vỗ lên đầu Trung vương.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Chương: huyết lệ do làm hư đệ đệ chỉ có thể tự mình nuốt ]
Mới trước đây, bởi vì Quốc sư và nhóm huynh trưởng niên kỉ kém quá xa
Ngũ ca: Nhị Thập Nhất, ca kể chuyện xưa cho ngươi đi
Tiểu bạch miêu:[ nâng trảo, vỗ mặt ]
Lục ca: Nhị Thập Nhất, ca mang ngươi đi vào triều đi
Tiểu bạch miêu:[ nâng trảo, vỗ mặt ]
Thất ca: Nhị Thập Nhất, ca mang ngươi đi mò cá đi
Tiểu bạch miêu:[ nâng trảo, vỗ mặt ]
Cửu ca: Nhị Thập Nhất, cái kia……[ không biết nói cái gì ]
Tiểu bạch miêu:[ nâng trảo, vỗ mặt ]
Các ca ca:[⊙ω⊙] hảo khả ái, lại đến một móng vuốt a
Vài năm sau
Đại bạch miêu:[ nâng trảo, vỗ bay ]
Các ca ca: QAQ